Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1604
Từ Hữu Dung cuồng loạn liếc Vương Diễm Lệ, cảm thấy chưa từng bị sỉ nhục và thất vọng như bây giờ.
“Con đã quá thất vọng với mẹ rồi! Con không có người mẹ như mẹ! Con cũng sẽ không bao giờ quay lại cái nhà này nữa!”
Một cái nhà như vậy, không cho cô sự ấm áp, thậm chí còn nghĩ hết thủ đoạn để tổn thương cô.
Nói xong câu đó, Từ Hữu Dung khóc lớn chạy về phía cửa ra vào, muốn rời khỏi cái nơi đã làm cô tổn thương này.
“Con nhóc chết tiệt kia? Mày chạy đi đâu? Quay về cho bà, có nghe thấy không!”
Vương Diễm Lệ đứng lên gào càng lớn hơn.
Từ khi đã trải qua đêm ác mộng đó, Từ Hữu Dung cảm thấy cô và Vương Diễm Lệ đã có khoảng cách rất lớn.
Mà biểu hiện hôm nay của Vương Diễm Lệ chẳng khác nào làm chết cọng cỏ duy nhất của lạc đà.
Nhìn thấy đến cả Từ Hữu Dung cũng dám không nghe lời, Vương Diễm Lệ hổn hển hét lên: “Từ Đức Tường, con nhóc chết tiệt kia muốn trốn nhà rời đi, ông già chết ông có quản không?”
Từ Đức Tường hung dữ trừng Vương Diễm Lệ, lớn tiếng quát: “Đi được là tốt! Ông đây cũng phiền lắm rồi, ông đây cũng phải đi khỏi cái nhà này.”
“Không được! Tôi không cho phép!”
Vương Diễm Lệ xông về phía hai người Từ Hữu Dung, muốn chặn bọn họ lại.
Lúc này, Từ Hữu Dung mở cửa phòng lại thấy những người mặc đồng phục xa lạ đứng đầy ngoài cửa, trong đó còn có hai cảnh sát.
Người đứng ở phía trước hỏi: “Xin hỏi, ở đây có người đàn ông nào tên Lâm Thiệu Huy không?”
Lâm Thiệu Huy gật đầu: “Tôi là Lâm Thiệu Huy, có chuyện gì?”
Người nọ lập tức lấy ra một văn bản có con dấu từ cặp công văn, bày ra cho Lâm Thiệu Huy và Từ Hữu Dung xem.
“Chúng tôi là nhân viên của bộ y tế Hà Nội, có người khiếu nại rằng anh không có chứng nhận nghề y, hơn nữa còn có ý định đánh người bị thương. Xin theo chúng tôi trở về để tiếp nhận điều tra.”
Vương Diễm Lệ đứng một bên xua tay nói: “Người này không có quan hệ gì với nhà chúng tôi, người nhà của tên vô dụng này ở bên kia, không liên quan đến chúng tôi.”
Bỗng nhiên có người ở một lớn tiếng nói: “Sẽ không đâu, cô ơi!”
Sau đó, Hoắc Đông Anh cười đùa hí hửng với nhân viên công tác đứng bên cạnh.
“A, là Đông Anh a, cháu có bị thương không?” Vương Diễm Lệ lập tức tươi cười rạng rỡ hỏi: “Cháu không phải nói đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này đánh bạn của cháu bị thương sao? Bọn nó thế nào rồi, có nặng lắm không?”
Hoắc Đông Anh nhíu mày: “Cô, cháu đối với Hữu Dung là thật lòng, hy vọng sớm ngày có thể có được trái tim của cô ấy, nhưng cô ấy đối với cháu lại lạnh lùng như băng. Mấy người bạn của cháu đều bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương nặng, bị thương rất là nghiêm trong a…”
Từ Hữu Dung tức giận nói: “Hoắc Đông Anh, anh đừng có mà ở bên cạnh giả mù sa mưa, mấy người bạn kia của anh không phải là muốn đánh Lâm Thiệu Huy, nhưng không bằng người ta, mới bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương sao.”
“Đúng vậy, Hữu Dung, anh đây cũng vì muốn tốt cho em thôi!” Hoắc Đông Anh vẫn một bộ dạng ôn hòa như trước.
“Anh vì sao lại cùng bạn bè đối phó tên phế vật Lâm Thiệu Huy này? Còn không phải vì muốn đuổi cậu ta đi, để cứu em từ cảnh nước sôi lửa bỏng ra sao?”
Mà sau khi nhìn thấy Hoắc Đông Anh xuất hiện, lông mày của Lâm Thiệu Huy lập tức nhăn lại.
Hoắc Đông Anh sao có thể có lá gan lớn như vậy, dám liên tiếp đến làm phiền mình?
Mà nhìn thấy nhũng cảnh sát này, Lâm Thiệu Phùng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi lạnh tràn lên trong mắt.
“Hoắc Đông Anh, cậu muốn tìm chết sao? Việc cạnh tranh đoạt giữa tôi với nhà họ Lâm, cậu cũng dám xen vào?”
Nhà họ Lâm muốn lợi dụng Từ Đức Tường để kiềm chế anh, muốn ném anh vào trong tù, dù chỉ có một hai ngày thì cũng đủ cho nhà họ Lâm tác oai tác quái.
Nhưng Lâm Thiệu Huy thật sự không ngờ rằng Từ Đức Tường muốn chết như vậy, cũng dám nhúng tay vào chuyện của anh và nhà họ Lâm.
Đây chắc chắn là đang tìm chết.
Từ Đức Tương cười lạnh nói: “Muốn trách thì trách cậu không biết sống chết, dám đắc tội với nhà họ Lâm! Lâm Thiệu Huy, mệnh của cậu thật không tốt, đến ông trời cũng muốn đứng về phía tôi. Ha ha ha!”
Có nhà họ Lâm làm chỗ dựa cho ông ta, ông ta còn sợ đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này?
“Con đã quá thất vọng với mẹ rồi! Con không có người mẹ như mẹ! Con cũng sẽ không bao giờ quay lại cái nhà này nữa!”
Một cái nhà như vậy, không cho cô sự ấm áp, thậm chí còn nghĩ hết thủ đoạn để tổn thương cô.
Nói xong câu đó, Từ Hữu Dung khóc lớn chạy về phía cửa ra vào, muốn rời khỏi cái nơi đã làm cô tổn thương này.
“Con nhóc chết tiệt kia? Mày chạy đi đâu? Quay về cho bà, có nghe thấy không!”
Vương Diễm Lệ đứng lên gào càng lớn hơn.
Từ khi đã trải qua đêm ác mộng đó, Từ Hữu Dung cảm thấy cô và Vương Diễm Lệ đã có khoảng cách rất lớn.
Mà biểu hiện hôm nay của Vương Diễm Lệ chẳng khác nào làm chết cọng cỏ duy nhất của lạc đà.
Nhìn thấy đến cả Từ Hữu Dung cũng dám không nghe lời, Vương Diễm Lệ hổn hển hét lên: “Từ Đức Tường, con nhóc chết tiệt kia muốn trốn nhà rời đi, ông già chết ông có quản không?”
Từ Đức Tường hung dữ trừng Vương Diễm Lệ, lớn tiếng quát: “Đi được là tốt! Ông đây cũng phiền lắm rồi, ông đây cũng phải đi khỏi cái nhà này.”
“Không được! Tôi không cho phép!”
Vương Diễm Lệ xông về phía hai người Từ Hữu Dung, muốn chặn bọn họ lại.
Lúc này, Từ Hữu Dung mở cửa phòng lại thấy những người mặc đồng phục xa lạ đứng đầy ngoài cửa, trong đó còn có hai cảnh sát.
Người đứng ở phía trước hỏi: “Xin hỏi, ở đây có người đàn ông nào tên Lâm Thiệu Huy không?”
Lâm Thiệu Huy gật đầu: “Tôi là Lâm Thiệu Huy, có chuyện gì?”
Người nọ lập tức lấy ra một văn bản có con dấu từ cặp công văn, bày ra cho Lâm Thiệu Huy và Từ Hữu Dung xem.
“Chúng tôi là nhân viên của bộ y tế Hà Nội, có người khiếu nại rằng anh không có chứng nhận nghề y, hơn nữa còn có ý định đánh người bị thương. Xin theo chúng tôi trở về để tiếp nhận điều tra.”
Vương Diễm Lệ đứng một bên xua tay nói: “Người này không có quan hệ gì với nhà chúng tôi, người nhà của tên vô dụng này ở bên kia, không liên quan đến chúng tôi.”
Bỗng nhiên có người ở một lớn tiếng nói: “Sẽ không đâu, cô ơi!”
Sau đó, Hoắc Đông Anh cười đùa hí hửng với nhân viên công tác đứng bên cạnh.
“A, là Đông Anh a, cháu có bị thương không?” Vương Diễm Lệ lập tức tươi cười rạng rỡ hỏi: “Cháu không phải nói đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này đánh bạn của cháu bị thương sao? Bọn nó thế nào rồi, có nặng lắm không?”
Hoắc Đông Anh nhíu mày: “Cô, cháu đối với Hữu Dung là thật lòng, hy vọng sớm ngày có thể có được trái tim của cô ấy, nhưng cô ấy đối với cháu lại lạnh lùng như băng. Mấy người bạn của cháu đều bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương nặng, bị thương rất là nghiêm trong a…”
Từ Hữu Dung tức giận nói: “Hoắc Đông Anh, anh đừng có mà ở bên cạnh giả mù sa mưa, mấy người bạn kia của anh không phải là muốn đánh Lâm Thiệu Huy, nhưng không bằng người ta, mới bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương sao.”
“Đúng vậy, Hữu Dung, anh đây cũng vì muốn tốt cho em thôi!” Hoắc Đông Anh vẫn một bộ dạng ôn hòa như trước.
“Anh vì sao lại cùng bạn bè đối phó tên phế vật Lâm Thiệu Huy này? Còn không phải vì muốn đuổi cậu ta đi, để cứu em từ cảnh nước sôi lửa bỏng ra sao?”
Mà sau khi nhìn thấy Hoắc Đông Anh xuất hiện, lông mày của Lâm Thiệu Huy lập tức nhăn lại.
Hoắc Đông Anh sao có thể có lá gan lớn như vậy, dám liên tiếp đến làm phiền mình?
Mà nhìn thấy nhũng cảnh sát này, Lâm Thiệu Phùng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi lạnh tràn lên trong mắt.
“Hoắc Đông Anh, cậu muốn tìm chết sao? Việc cạnh tranh đoạt giữa tôi với nhà họ Lâm, cậu cũng dám xen vào?”
Nhà họ Lâm muốn lợi dụng Từ Đức Tường để kiềm chế anh, muốn ném anh vào trong tù, dù chỉ có một hai ngày thì cũng đủ cho nhà họ Lâm tác oai tác quái.
Nhưng Lâm Thiệu Huy thật sự không ngờ rằng Từ Đức Tường muốn chết như vậy, cũng dám nhúng tay vào chuyện của anh và nhà họ Lâm.
Đây chắc chắn là đang tìm chết.
Từ Đức Tương cười lạnh nói: “Muốn trách thì trách cậu không biết sống chết, dám đắc tội với nhà họ Lâm! Lâm Thiệu Huy, mệnh của cậu thật không tốt, đến ông trời cũng muốn đứng về phía tôi. Ha ha ha!”
Có nhà họ Lâm làm chỗ dựa cho ông ta, ông ta còn sợ đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này?