Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613 Thanh tàn kiếm này, thực đáng sợ”
Sau đó hắn lại lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Một cảnh giới Linh Kiếp như ngươi, lại dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, không cảm thấy nực cười sao?”
“Thân kiếm của ta được làm bằng giới tâm. Hơn nữa còn được tích hợp vào đạo tâm của Đại Đế đã chết đi. Có thứ gì có thể thay thế được hai thứ này?”
“Hơn nữa, ta cũng không cần dùng giới tâm và đạo tâm thực sự để tu sửa, chỉ cần khiến ta cảm nhận được những mảnh vỡ đang rơi rải rác ở khắp nơi, hấp thụ chúng, ta có thể tự động khôi phục về nguyên bản”.
“Nhưng ở đây ngươi không có chút hi vọng nào”, Dương Hạo thản nhiên nói.
Một câu nói đã trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của linh hồn kiếm. Quả thực, trong bụng con dã thú khổng lồ này, linh hồn kiếm không có bất kỳ hi vọng nào.
Hắn bây giờ, chỉ có thể hấp thụ từng chút năng lượng sấm sét ở đây. Hơn nữa năng lượng này không phải là thứ hắn có thể tùy ý hấp thụ.
Nếu như dã thú tỉnh dậy, lực sấm sét thuần túy này hắn không thể nào hấp thụ được nữa, cũng không thể bổ sung lực lôi điện của bản thân thanh tàn kiếm nữa.
Ánh sáng màu tím tỏa ra khí tức lôi quang thuần khiết nhất, chuôi kiếm dường như có sức mạnh vô tận, uy nghiêm hơn cả những tia sáng sấm sét kia.
Lúc này cuối cùng Dương Hạo mới biết, uy lực mà trước đây mình không thể nào chống đỡ được không phải bắt nguồn từ tia sáng sấm sét mà là từ thanh tàn kiếm này.
“Chỉ riêng uy lực đã có thể ngăn cản mình, thanh tàn kiếm này, thực đáng sợ”, Dương Hạo chấn động mạnh trong lòng, sau đó đi về phía trước.
“Loài người, dừng bước”, đúng lúc này, một âm thanh sắc bén vang lên, sau đó một tia sáng xuất hiện bên trên thanh tàn kiếm.
Những tia sáng tụ lại thành một thân thể rắn chắc, là một thanh niên đồ đen, phong thái uy nghiêm cùng vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt như ẩn chứa năng lượng kiếm khí vô tận, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Ngươi là linh hồn của kiếm?”, Dương Hạo nhìn thanh niên đồ đen, lập tức biết được thân phận của đối phương. Có thể hiên ngang đứng trong tia sáng sấm sét mà không chút tổn thất nào, ngoại trừ linh hồn của kiếm, y không nghĩ ra bất kỳ thân phận nào khác.
“Ha ha! Tiểu tử, ngươi cũng biết đoán đấy. Đúng vậy, ta chính là linh hồn của kiếm. Vì vậy, ta khuyên ngươi hãy tránh xa thân thể của ta. Nếu không, giết không thương tiếc”.
Thân thể của nó đương nhiên là chỉ thanh kiếm tàn. Trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia sáng, linh hồn của kiếm đã có trí tuệ siêu phàm như vậy, vậy thì thanh tàn kiếm này nhất định là bảo vật phi thường.
Nở nụ cười ranh mãnh, y nói: “Thân thể của ngươi? Đó chẳng qua chỉ là một thanh tàn kiếm, ngươi còn có mặt mũi nói là thân thể của ngươi?”
“Ngông cuồng!”, thanh niên đồ đen nghe vậy thì vô cùng tức giận, uy lực kiếm đạo đáng sợ lập tức phóng ra từ trung tâm của nguồn sấm sét, đè về phía Dương Hạo.
“Đáng sợ quá!”, sắc mặt thay đổi rõ rệt, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân sắp bị giết chết. Uy năng của kiếm đạo đó hóa thành một làn sóng dâng trào, nhấn chìm linh hồn của y.
“Thân kiếm của ta được làm bằng giới tâm. Hơn nữa còn được tích hợp vào đạo tâm của Đại Đế đã chết đi. Có thứ gì có thể thay thế được hai thứ này?”
“Hơn nữa, ta cũng không cần dùng giới tâm và đạo tâm thực sự để tu sửa, chỉ cần khiến ta cảm nhận được những mảnh vỡ đang rơi rải rác ở khắp nơi, hấp thụ chúng, ta có thể tự động khôi phục về nguyên bản”.
“Nhưng ở đây ngươi không có chút hi vọng nào”, Dương Hạo thản nhiên nói.
Một câu nói đã trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu của linh hồn kiếm. Quả thực, trong bụng con dã thú khổng lồ này, linh hồn kiếm không có bất kỳ hi vọng nào.
Hắn bây giờ, chỉ có thể hấp thụ từng chút năng lượng sấm sét ở đây. Hơn nữa năng lượng này không phải là thứ hắn có thể tùy ý hấp thụ.
Nếu như dã thú tỉnh dậy, lực sấm sét thuần túy này hắn không thể nào hấp thụ được nữa, cũng không thể bổ sung lực lôi điện của bản thân thanh tàn kiếm nữa.
Ánh sáng màu tím tỏa ra khí tức lôi quang thuần khiết nhất, chuôi kiếm dường như có sức mạnh vô tận, uy nghiêm hơn cả những tia sáng sấm sét kia.
Lúc này cuối cùng Dương Hạo mới biết, uy lực mà trước đây mình không thể nào chống đỡ được không phải bắt nguồn từ tia sáng sấm sét mà là từ thanh tàn kiếm này.
“Chỉ riêng uy lực đã có thể ngăn cản mình, thanh tàn kiếm này, thực đáng sợ”, Dương Hạo chấn động mạnh trong lòng, sau đó đi về phía trước.
“Loài người, dừng bước”, đúng lúc này, một âm thanh sắc bén vang lên, sau đó một tia sáng xuất hiện bên trên thanh tàn kiếm.
Những tia sáng tụ lại thành một thân thể rắn chắc, là một thanh niên đồ đen, phong thái uy nghiêm cùng vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt như ẩn chứa năng lượng kiếm khí vô tận, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Ngươi là linh hồn của kiếm?”, Dương Hạo nhìn thanh niên đồ đen, lập tức biết được thân phận của đối phương. Có thể hiên ngang đứng trong tia sáng sấm sét mà không chút tổn thất nào, ngoại trừ linh hồn của kiếm, y không nghĩ ra bất kỳ thân phận nào khác.
“Ha ha! Tiểu tử, ngươi cũng biết đoán đấy. Đúng vậy, ta chính là linh hồn của kiếm. Vì vậy, ta khuyên ngươi hãy tránh xa thân thể của ta. Nếu không, giết không thương tiếc”.
Thân thể của nó đương nhiên là chỉ thanh kiếm tàn. Trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia sáng, linh hồn của kiếm đã có trí tuệ siêu phàm như vậy, vậy thì thanh tàn kiếm này nhất định là bảo vật phi thường.
Nở nụ cười ranh mãnh, y nói: “Thân thể của ngươi? Đó chẳng qua chỉ là một thanh tàn kiếm, ngươi còn có mặt mũi nói là thân thể của ngươi?”
“Ngông cuồng!”, thanh niên đồ đen nghe vậy thì vô cùng tức giận, uy lực kiếm đạo đáng sợ lập tức phóng ra từ trung tâm của nguồn sấm sét, đè về phía Dương Hạo.
“Đáng sợ quá!”, sắc mặt thay đổi rõ rệt, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân sắp bị giết chết. Uy năng của kiếm đạo đó hóa thành một làn sóng dâng trào, nhấn chìm linh hồn của y.