Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 570 Đây cũng xem là không còn nợ gì
Mặc dù Dương Liệu cũng không tệ nhưng chắc chắn không xuất sắc như Dương Hạo.
Dương Triển khẽ cười, nói tiếp: “Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, ngươi đã tạo ra một truyền kỳ ở liên minh Bách Phong, ở vạn cổ mộ huyệt của thế giới Thịnh Thiên. Ha ha! Trước đó ta cũng không ngờ Dương Hạo này thế mà lại là con cháu của bộ tộc Dương Thị”.
Dương Hạo bĩu môi nói: “Tiền bối, ông đừng nói thế, nhánh gia tộc nhà họ Dương ở Thanh Viễn thành này của ta từng bị sỉ nhục ở đây, ta không dám ngông cuồng tự xưng mình là người bộ tộc Dương Thị”.
“Ha ha!”, Dương Triển bật cười nói: “Cậu nhóc, ta đã nghe Dương Hoắc nói về chuyện của ngươi. Khá lắm, đây quả thật là do bộ tộc chúng ta thất trách trong chuyện này, nhưng nói đi cũng phải nói lại rằng Dương Lực đã chết trong tay ngươi, đây cũng xem là không còn nợ gì, thế nên ngươi cũng nên thu lại oán khí đi”.
Dương Triển không tức giận về cái chết của Dương Lực, dù là cháu cố của mình thì thế nào? Xét về tài năng còn không bằng Dương Hạo.
Sống trên đời hơn một trăm ngàn năm, Dương Triển nhìn rõ mọi chuyện hơn đa số tu giả, mất đi một đứa cháu nhưng nếu có thể đổi lấy một lần hy vọng cho bộ tộc Dương Thị thì cũng đáng.
“Tiền bối, nếu ông đã nói thế thì ta miễn cưỡng chấp nhận”, Dương Hạo bật cười, y có thể thấy được Dương Triển xem trọng mình.
“Ừ”, Dương Triển gật đầu, sau đó vung tay lên, một luồng sáng màu đen xuất hiện.
Dương Hạo nhanh chóng vươn tay ra, cánh tay như thể một ảo ảnh nhẹ nhàng bắt được luồng sáng đen đó, bàn tay mở ra nhìn xem thứ trong tay, y bỗng nhận ra đây là một lệnh bài, bên trên có khắc một chữ, Dương.
Dương Triển nói: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi dùng ấn mực này quản lý quy tắc của tộc Dương Thị. Đồng thời ngươi cũng có thể ra vào mỗi một nơi trong bộ tộc Dương Thị, ngay cả kho bảo vật và kho kỹ thuật bí mật công pháp, kho tài nguyên.v.v... Xét về địa vị, trong cả Dương Thị chỉ có Dương Hoắc có thể có địa vị trên ngươi, ngươi có hài lòng không?”
Hài lòng, quá hài lòng luôn ấy chứ. Dương Hạo thầm vui mừng không thôi, nhưng nét mặt vẫn không xuất hiện quá nhiều biểu cảm.
Bộ tộc rộng lớn như bộ tộc Dương Thị là sự tồn tại đỉnh cấp trong thành Phiêu Tuyết Vương, có lẽ ngay cả Dương Triển cũng không rõ trong kho bảo vật của nó rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật, còn có kho kỹ năng bí mật công pháp và kho tài nguyên.
Mình có thể tùy ý ra vào những nơi này, nói cách khác mình có thể dễ dàng có được tất cả tài nguyên và bảo vật của Dương Thị, tất nhiên y cũng sẽ không vơ vét hết cả Dương Thị.
“Keng keng keng!”, đúng lúc này từng tiếng chuông rõ to vang lên từ trên đỉnh núi cách đó hàng trăm ngàn dặm, âm thanh du dương truyền đi khắp các khu vực trong hàng triệu dặm của cả Dương Thị.
Dương Triển khẽ cười, nói tiếp: “Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, ngươi đã tạo ra một truyền kỳ ở liên minh Bách Phong, ở vạn cổ mộ huyệt của thế giới Thịnh Thiên. Ha ha! Trước đó ta cũng không ngờ Dương Hạo này thế mà lại là con cháu của bộ tộc Dương Thị”.
Dương Hạo bĩu môi nói: “Tiền bối, ông đừng nói thế, nhánh gia tộc nhà họ Dương ở Thanh Viễn thành này của ta từng bị sỉ nhục ở đây, ta không dám ngông cuồng tự xưng mình là người bộ tộc Dương Thị”.
“Ha ha!”, Dương Triển bật cười nói: “Cậu nhóc, ta đã nghe Dương Hoắc nói về chuyện của ngươi. Khá lắm, đây quả thật là do bộ tộc chúng ta thất trách trong chuyện này, nhưng nói đi cũng phải nói lại rằng Dương Lực đã chết trong tay ngươi, đây cũng xem là không còn nợ gì, thế nên ngươi cũng nên thu lại oán khí đi”.
Dương Triển không tức giận về cái chết của Dương Lực, dù là cháu cố của mình thì thế nào? Xét về tài năng còn không bằng Dương Hạo.
Sống trên đời hơn một trăm ngàn năm, Dương Triển nhìn rõ mọi chuyện hơn đa số tu giả, mất đi một đứa cháu nhưng nếu có thể đổi lấy một lần hy vọng cho bộ tộc Dương Thị thì cũng đáng.
“Tiền bối, nếu ông đã nói thế thì ta miễn cưỡng chấp nhận”, Dương Hạo bật cười, y có thể thấy được Dương Triển xem trọng mình.
“Ừ”, Dương Triển gật đầu, sau đó vung tay lên, một luồng sáng màu đen xuất hiện.
Dương Hạo nhanh chóng vươn tay ra, cánh tay như thể một ảo ảnh nhẹ nhàng bắt được luồng sáng đen đó, bàn tay mở ra nhìn xem thứ trong tay, y bỗng nhận ra đây là một lệnh bài, bên trên có khắc một chữ, Dương.
Dương Triển nói: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi dùng ấn mực này quản lý quy tắc của tộc Dương Thị. Đồng thời ngươi cũng có thể ra vào mỗi một nơi trong bộ tộc Dương Thị, ngay cả kho bảo vật và kho kỹ thuật bí mật công pháp, kho tài nguyên.v.v... Xét về địa vị, trong cả Dương Thị chỉ có Dương Hoắc có thể có địa vị trên ngươi, ngươi có hài lòng không?”
Hài lòng, quá hài lòng luôn ấy chứ. Dương Hạo thầm vui mừng không thôi, nhưng nét mặt vẫn không xuất hiện quá nhiều biểu cảm.
Bộ tộc rộng lớn như bộ tộc Dương Thị là sự tồn tại đỉnh cấp trong thành Phiêu Tuyết Vương, có lẽ ngay cả Dương Triển cũng không rõ trong kho bảo vật của nó rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật, còn có kho kỹ năng bí mật công pháp và kho tài nguyên.
Mình có thể tùy ý ra vào những nơi này, nói cách khác mình có thể dễ dàng có được tất cả tài nguyên và bảo vật của Dương Thị, tất nhiên y cũng sẽ không vơ vét hết cả Dương Thị.
“Keng keng keng!”, đúng lúc này từng tiếng chuông rõ to vang lên từ trên đỉnh núi cách đó hàng trăm ngàn dặm, âm thanh du dương truyền đi khắp các khu vực trong hàng triệu dặm của cả Dương Thị.
Bình luận facebook