Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565 Tên này đáng sợ quá”.
“Dương Hoắc đại ca, có phải huynh quá kích động rồi không?”, trong Thiên Quân tam trọng ngoài Dương Quan còn có Dương Tịnh lúc này lên nói.
“Kích động?”, Dương Hoắc nhìn ông ta nói: “Nếu đây gọi là kích động thì Dương Hoắc ta là một tên vô tích sự”.
Nói rồi Dương Hoắc nhìn bóng lưng dần biến mất của Dương Hạo nói: “Nó chỉ mới ở cảnh giới Linh Kiếp cấp bốn mà lại có thực lực khủng khiếp đến thế, đợi đến khi nó trở thành Thiên Quân, các ngươi nghĩ sẽ thế nào? Dương Quan, đệ nói xem đệ nghĩ đến lúc đó mình vẫn còn có thể đè ép nó như hiện giờ không?”
Nghe nói thế, Dương Quan khẽ lắc đầu thở dài: “Đừng nói là đè ép, đệ chỉ sợ không thắng nổi hắn thôi ấy chứ, tên này đáng sợ quá”.
“Cho hắn thời gian, hắn sẽ là vương giả của bộ tộc Dương Thị, thậm chí có khả năng mạnh hơn cả lão tổ Dương Triển”, Dương Quan nói thêm câu sau.
Trước đó ông ta từng xem thường Dương Hạo, nhưng khi nhìn thấy vệt máu giữa trán Dương Tiêu thì ông ta đã biết tên này sớm muộn gì cũng mạnh hơn cả mình.
“Thế nên”, Dương Hoắc ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nhàn nhã nói: “Mau thu lại mấy suy nghĩ không đứng đắn của các ngươi lại, Dương Lực chết cũng đã chết, sau này tên này sẽ còn mạnh hơn bây giờ, thế nên cố gắng lôi kéo quan hệ tốt với nó đi”.
“Đúng thế”, Dương Quan gật đầu ngay tức khắc.
Dương Tiêu cũng nghĩ lại mà sợ nói: “Vừa mới nhìn thấy uy lực một kiếm đó, lẽ nào Dương Hoắc đại ca nghĩ mình còn can đảm đi đánh trực diện sao? Tên đó đã trở thành một nỗi ám ảnh của ta rồi”.
“Ám ảnh đáng sợ, Dương Tiêu, chỉ có dựa vào bản thân đệ mới có thể bước ra khỏi đó, nếu không đệ không thể nào ba lần niết bàn, chỉ có một con đường chết”, Dương Hoắc nói.
Dương Tiêu gật đầu.
Sau đó mấy người Dương Tịnh cũng đều gật đầu, chắc chắn Dương Hạo đã có một vị trí trong lòng các Thiên Quân này, địa vị này không thấp, còn là ở độ cao đồng cấp.
“Đi thôi, trước tiên ta phải đi gặp lão tổ, ta nghĩ lão tổ biết nó xuất hiện chắc chắn sẽ xuất quan gặp nó. Chẳng qua sau khi lão tổ biết Dương Lực đã chết, cũng không biết sẽ thế nào? Dù sao Dương Lực cũng xem như là cháu cố của lão tổ”, Dương Hoắc nói.
Bảy vị Thiên Quân vội vàng đến rồi lại nhanh chóng rời đi sau trận chiến.
Lúc này nhà họ Dương lại chìm trong bầu không khí vui sướng. Dương Giang cảm thấy phấn khích không thôi, Dương Kỳ ngạc nhiên, Dương Hâm sợ hãi, Dương Thanh Thanh không khỏi vùng vẫy tay chân.
Tất cả người nhà họ Dương đều có cảm giác như đang nằm mơ, trước đây họ từng bị đám người Dương Lực chèn ép, gần như mỗi ngày đều bị chế giễu, cười cợt, thậm chí còn đánh bọn họ.
“Kích động?”, Dương Hoắc nhìn ông ta nói: “Nếu đây gọi là kích động thì Dương Hoắc ta là một tên vô tích sự”.
Nói rồi Dương Hoắc nhìn bóng lưng dần biến mất của Dương Hạo nói: “Nó chỉ mới ở cảnh giới Linh Kiếp cấp bốn mà lại có thực lực khủng khiếp đến thế, đợi đến khi nó trở thành Thiên Quân, các ngươi nghĩ sẽ thế nào? Dương Quan, đệ nói xem đệ nghĩ đến lúc đó mình vẫn còn có thể đè ép nó như hiện giờ không?”
Nghe nói thế, Dương Quan khẽ lắc đầu thở dài: “Đừng nói là đè ép, đệ chỉ sợ không thắng nổi hắn thôi ấy chứ, tên này đáng sợ quá”.
“Cho hắn thời gian, hắn sẽ là vương giả của bộ tộc Dương Thị, thậm chí có khả năng mạnh hơn cả lão tổ Dương Triển”, Dương Quan nói thêm câu sau.
Trước đó ông ta từng xem thường Dương Hạo, nhưng khi nhìn thấy vệt máu giữa trán Dương Tiêu thì ông ta đã biết tên này sớm muộn gì cũng mạnh hơn cả mình.
“Thế nên”, Dương Hoắc ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nhàn nhã nói: “Mau thu lại mấy suy nghĩ không đứng đắn của các ngươi lại, Dương Lực chết cũng đã chết, sau này tên này sẽ còn mạnh hơn bây giờ, thế nên cố gắng lôi kéo quan hệ tốt với nó đi”.
“Đúng thế”, Dương Quan gật đầu ngay tức khắc.
Dương Tiêu cũng nghĩ lại mà sợ nói: “Vừa mới nhìn thấy uy lực một kiếm đó, lẽ nào Dương Hoắc đại ca nghĩ mình còn can đảm đi đánh trực diện sao? Tên đó đã trở thành một nỗi ám ảnh của ta rồi”.
“Ám ảnh đáng sợ, Dương Tiêu, chỉ có dựa vào bản thân đệ mới có thể bước ra khỏi đó, nếu không đệ không thể nào ba lần niết bàn, chỉ có một con đường chết”, Dương Hoắc nói.
Dương Tiêu gật đầu.
Sau đó mấy người Dương Tịnh cũng đều gật đầu, chắc chắn Dương Hạo đã có một vị trí trong lòng các Thiên Quân này, địa vị này không thấp, còn là ở độ cao đồng cấp.
“Đi thôi, trước tiên ta phải đi gặp lão tổ, ta nghĩ lão tổ biết nó xuất hiện chắc chắn sẽ xuất quan gặp nó. Chẳng qua sau khi lão tổ biết Dương Lực đã chết, cũng không biết sẽ thế nào? Dù sao Dương Lực cũng xem như là cháu cố của lão tổ”, Dương Hoắc nói.
Bảy vị Thiên Quân vội vàng đến rồi lại nhanh chóng rời đi sau trận chiến.
Lúc này nhà họ Dương lại chìm trong bầu không khí vui sướng. Dương Giang cảm thấy phấn khích không thôi, Dương Kỳ ngạc nhiên, Dương Hâm sợ hãi, Dương Thanh Thanh không khỏi vùng vẫy tay chân.
Tất cả người nhà họ Dương đều có cảm giác như đang nằm mơ, trước đây họ từng bị đám người Dương Lực chèn ép, gần như mỗi ngày đều bị chế giễu, cười cợt, thậm chí còn đánh bọn họ.
Bình luận facebook