Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Cảm nhận được Tôn thượng đi ra cửa phòng, Cừu Tùng Tuyết kịp thời mở trận pháp, Văn Nhân Ách nói với Bách Lí Khinh Miểu đang nổi giận đùng đùng:
"Trả lại người cho cô, cô có thể tiếp tục khóc rồi."
Sau đó hắn truyền âm với Cừu Tùng Tuyết:
"Tiếp theo ngươi đưa Bách Lí Khinh Miểu đến Kim Hải Ngạn Nhai tập hợp với ta, để ý nàng ta một chút, đừng để nàng ta hiến thân cho Hạ Văn Triều."
Trong sách, đến cuối Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu cũng chưa đâm thủng tầng quan hệ cuối cùng, hẳn là gã thực sự có chút cảm tình với nữ chính, không muốn hấp thu linh căn của nàng. Tuy nhiên không thể vì thế mà mất cảnh giác, cốt truyện đã xảy ra thay đổi, cần phải coi chừng Bách Lí Khinh Miểu, không để nàng bị lừa.
Văn Nhân Ách nghĩ nghĩ, cảm thấy việc bắt cóc Chung Ly Khiêm đã là cần kíp rồi, cho dù nữ chính chưa chắc đã thích Chung Ly Khiêm, ít ra cũng có thể khơi lên chút tác dụng ngăn cản.
Trong truyện chỉ cần nam phụ xuất hiện, nam chính sẽ ngoại tuyến (offline) rất lâu hoặc đối chọi gay gắt với nam phụ, nữ chính sẽ nhờ nam phụ khuyên nhủ mà tỉnh táo hơn tí, mãi đến khi nam chính một lần nữa dỗ dành lại nàng.
Hiện tại phần diễn của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cơ bản là không thể thực hiện được nữa, Văn Nhân Ách suy tính quyết định đem cốt truyện của nam 2 và nam 4 toàn bộ giao cho Chung Ly Khiêm, để y kìm chân nữ chính.
Sau khi hạ quyết tâm, Văn Nhân Ách đi vào Chấp Sự Đường, viết xuống rằng khi Liễu Tân Diệp tuần tra trấn nhỏ đã đánh mất một chiếc trâm cài, xuống núi tìm một lát sẽ về.
Đến khi xuống núi hắn rời khỏi thân thể Liễu Tân Diệp, Liễu Tân Diệp đứng giữa trấn nhỏ tay cầm cây trâm tỉnh lại, nhất thời không biết tại sao mình xuất hiện ở đây. Nàng suy nghĩ lúc lâu cũng không nhớ ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu quay về núi, nàng đang nhớ sư huynh chết đi được đây.
Văn Nhân Ách từ xa nhìn Liễu Tân Diệp quay bước rời đi, tìm chỗ không có ai biến về hình người, đến địa điểm ước định tìm Ân Hàn Giang.
Hắn và Ân Hàn Giang tách nhau ra trong một hẻm nhỏ không người, Văn Nhân Ách phân một tia thần thức tìm kiếm Ân Hàn Giang, phát hiện y đang ôm kiếm dựa vào tường, duy trì tư thế y như khi hắn rời đi, im lặng chờ đợi Văn Nhân Ách.
Nếu Văn Nhân Ách vẫn luôn không quay lại, dường như Ân Hàn Giang có thể chờ đến khi trời tàn đất tận.
Ân Hàn Giang trong sách lại vĩnh viễn cũng không chờ được Tôn thượng của y trở về.
Văn Nhân Ách nhíu mày, hiện hình trước mặt Ân Hàn Giang, không vui nói:
"Khi Bản tôn không có mặt, Ân hộ pháp có thể làm chút gì đó mình thích."
Ví dụ như Thư hộ pháp sẽ đặc biệt đi tìm vui, một mình cũng tự diễn được một vở tuồng, nếu Văn Nhân Ách để Thư Diễm Diễm chờ mình, khoảng thời gian này ít nhất đủ để Thư Diễm Diễm thông đồng với ba nam nhân khác nhau.
"Tôn thượng!" Thấy Văn Nhân Ách trở về, ánh mắt Ân Hàn Giang sáng lên, cả người sống lại, không còn giống như lúc nãy tử khí âm u nữa.
Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ vui sướng của y, cảm giác không hài lòng hơi giảm xuống, không nhịn được hỏi:
"Bình thường lúc Bản tôn bế quan, ngươi cũng chờ đợi như vậy sao?"
"Lúc Tôn thượng bế quan càng phải thêm cảnh giác." Ân Hàn Giang nói.
Nói cách khác, so với hiện tại còn giống con rối hơn nữa cơ, rõ ràng lúc ở trấn nhỏ biên thuỳ còn có chút hương vị con người.
Văn Nhân Ách không nói gì nữa, để Ân Hàn Giang ngự kiếm, hai người chạy đến Kim Hải Ngạn Nhai. Bách Lí Khinh Miểu mới Nguyên Anh kì, cho dù có Cừu Tùng Tuyết hộ tống cũng sẽ bay rất chậm, Văn Nhân Ách không vội lên đường.
Khi hai người đến Kim Hải Ngạn Nhai, quả nhiên Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết còn chưa tới.
Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang trầm mặc, muốn y luyện kiếm trên biển, mài giũa kiếm ý. Sau khi Ân Hàn Giang ngoan ngoãn nghe lời đi luyện kiếm, hắn lại đi tìm một cây đại thụ trăm năm, chặt một đoạn cành cây thô to, tước vỏ lấy ruột, cầm một thanh đao khắc nhỏ, điêu khắc dựa theo ký ức.
Khi Văn Nhân Ách còn nhỏ, có thời gian rảnh sẽ luyện khắc gỗ, chủ yếu là tập ổn định tay, không để cho sau này lên chiến trường bắn cung dễ bị run tay. Sau khi bị diệt môn, lúc hắn đau lòng sẽ cầm đao khắc hình dáng của cả gia đình, hình khắc trong mười mấy năm cuối cùng toàn bộ đều làm vật bồi táng. Khi rèn luyện ở nhân gian, lúc nào cảm thấy nhàm chán hắn cũng sẽ khắc mấy thứ, nào là ngựa nào là kiếm, rồi đưa cho những đứa bé sống ở biên cảnh làm đồ chơi.
Mà sau đó, đại khái có đến mấy chục năm rồi chưa cầm đao khắc.
Văn Nhân Ách nhớ lại những chuyện xảy ra ở trấn nhỏ biên thuỳ, nhanh chóng khắc ra một con giống bằng tâm gỗ, nhưng chỉ khắc dáng người quần áo, không khắc mặt mũi.
Người gỗ không mặt chỉ to bằng bàn tay, Văn Nhân Ách đi đến bên bờ biển, vung tay ném người gỗ đi.
Ân Hàn Giang nghe được phía sau có gì đó bay tới, xoay người tiếp được, thấy là một người gỗ mới khắc xong, phục sức, vũ khí hay dáng người đều không khác Văn Nhân tướng quân trong Trung Liệt Từ là mấy, chỉ là không có ngũ quan.
"Bản tôn cũng chẳng biết khi nhàn rỗi thì phải làm gì." Văn Nhân Ách nói, "Khi ta còn nhỏ đều dùng nó để giết thời gian. Ngươi cầm người gỗ này đi, nếu thấy hứng thú thì luyện tập rồi khắc mặt lên, nếu không hứng thú thì ném luôn xuống biển là được, không cần giữ những thứ nhàm chán."
Ân Hàn Giang vội lắc đầu liên tục, nhanh chóng thu người gỗ vào, sợ Văn Nhân Ách cướp lại vứt đi, y nói:
"Những gì Tôn thượng ban tặng đối với thuộc hạ đều là trân bảo, thuộc hạ sẽ khắc tốt người gỗ này."
"Luyện được kĩ thuật tốt thì khắc ra trấn nhỏ trong kí ức của ngươi đi." Văn Nhân Ách nói, "Bản tôn cũng muốn biết, cố hương trong lòng Ân hộ pháp có hình dáng như thế nào."
Ánh mắt Ân Hàn Giang ảm đạm, thấp giọng nói:
"Thuộc hạ không nhớ rõ lắm."
Văn Nhân Ách nói: "Vậy thì khắc ra những gì rõ ràng, cũng không nhất định phải là quê hương, những suy nghĩ ước mong trong lòng ngươi, đều phải khắc ra. Hiện tại ngươi là Cảnh hư kì, muốn tấn chức Đại thừa kì thì tâm cảnh còn cần mài giũa nhiều, nếu không uổng có thực lực Đại thừa kì mà tâm cảnh lại không theo kịp, khó có thể làm cao thủ chân chính."
Phương thức chiến đấu trước kia của Ân Hàn Giang là liều mạng, dùng sự bền bỉ và sức mạnh của Ma Kiếm bộc phát ra sức mạnh viễn siêu. Nhưng mạng chỉ có một cái, liều mạng rồi lại liều mạng, có bao nhiêu mạng dư thừa để mà đua như thế, sớm hay muộn cũng đấu đến mất mạng.
"Bản tôn đã là Huyết tu, sẽ không dễ dàng chết, tương lai Bản tôn không cần ngươi liều mạng." Văn Nhân Ách nói.
Nghe thấy hắn nói thế, vẻ mặt Ân Hàn Giang mất mát, nếu Tôn thượng không cần y liều mạng nữa thì y còn có tác dụng gì?
Sự lạnh lẽo tràn ra trong lòng Ân Hàn Giang, gió biển ấm áp ẩm ướt lướt qua mặt y, y lại không cảm nhận được dù chỉ một chút độ ấm. Ân Hàn Giang không được Văn Nhân Ách ra lệnh, quân tiên phong không có đại quân, Phá Quân rời khỏi Thất Sát, còn lại gì đây?
Ngay khi Ân Hàn Giang gần như tuyệt vọng, y lại nghe Tôn thượng nói:
"Sau này, Bản tôn muốn ngươi tiếc mạng."
"Tiếc mạng?" Ân Hàn Giang bản năng hỏi ngược lại.
"Tương lai nhất định Bản tôn phải đánh vào U Minh Huyết Hải, nếu lúc này Ân hộ pháp không tiếc mạng, không ngộ đạo, làm sao có thể cùng Bản tôn lên trời xuống biển?"
Trên mặt Văn Nhân Ách lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nhìn Ân Hàn Giang.
Lời này khiến thân thể Ân Hàn Giang dần ấm lên, y cầm người khắc gỗ trong tay, nhẹ giọng đáp:
"Thuộc hạ nhất định không phụ lòng mong đợi của Tôn thượng, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thuộc hạ vĩnh viễn đi theo Tôn thượng!"
"Thế mới đúng này." Văn Nhân Ách nói, "Tâm cảnh Đại thừa kì cần tri thiên mệnh, đoạt thiên mệnh, tính cách ngươi rất bướng, cách con đường "tri thiên mệnh" còn dài. Hồi ức lại chuyện xưa có thể giúp ngươi tìm ra manh mối để thông suốt, chớ phụ lòng mong chờ của Bản tôn."
"Vâng!" Ân Hàn Giang đáp lời, cúi đầu tỉ mỉ ngắm người gỗ, không khỏi nói: "Tôn thượng khắc đẹp quá, từng chi tiết trên khôi giáp cũng rõ ràng."
"Thần thức của tu giả mạnh và trí nhớ tốt thôi, không có gì." Văn Nhân Ách xua xua tay, để Ân Hàn Giang tự nghiên cứu.
Ân Hàn Giang không có đao khắc, cầm Xích Minh kiếm khoa chân múa tay cả ngày trước người gỗ, hoàn toàn không dám hạ thủ, cau mày nhíu mi, vẻ mặt sầu khổ nhìn chằm chằm người gỗ nhỏ kia, dường như gặp phải bài toán khó nhất cuộc đời.
Văn Nhân Ách xoay vòng đao khắc nhỏ trong tay, nhưng là không đưa cho Ân Hàn Giang, để y phải tự đòi.
Ai ngờ Ân Hàn Giang không mượn đao của Tôn chủ, mà lại cầm Xích Minh kiếm chém xuống một cành cây, cắt thành khối nhỏ. Y luyến tiếc động tay trên người gỗ mà Văn Nhân Ách tặng nên chặt thêm nhiều mấy khúc gỗ, luyện tập khắc mô phỏng đã, đợi đến khi thuần thục mới chạm vào người gỗ kia.
Văn Nhân Ách cho rằng Ân Hàn Giang sẽ cầm trường kiếm mặt mày ủ ê, chậm như thêu hoa, ai ngờ Ân Hàn Giang bấm quyết khống chế Xích Minh kiếm, miệng niệm kiếm quyết, Xích Minh kiếm chia thành vô số tiểu kiếm, chọn vị trí trong không trung, kiếm khí phóng thẳng vào khối gỗ.
Vô số đạo kiếm quang tuyệt đẹp loé lên, Văn Nhân Ách rất hứng thú nhìn khối gỗ trên bờ cát, nghĩ không biết có thể khắc ra dáng vẻ thế nào, ai ngờ chớp mắt chỉ có thể nhìn thấy vài mẩu gỗ vụn sót lại, dưới uy lực của Xích Minh kiếm, khối gỗ nho nhỏ đã hoá thành cát bụi, hoàn toàn chìm vào bờ cát biến mất.
"Ha ha ha ha ha!" Văn Nhân Ách cười ầm lên, bộ dáng như lâm đại địch của Ân Hàn Giang lúc nãy thật sự trẻ con quá, bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy làm Văn Nhân Ách buồn cười.
Ân Hàn Giang nghe thấy Tôn thượng giễu cợt mình, kiềm chế không nhìn gương mặt tươi cười của Văn Nhân Ách, cau mày không nói gì, khống chế Xích Minh kiếm công kích khối gỗ tiếp theo.
Sắc mặt y vẫn ổn, vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là hai vành tai đỏ rực đã làm bại lộ sự xấu hổ và buồn bực của Ân Hàn Giang lúc này.
Hai ngày sau Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết mới đuổi tới Kim Hải Ngạn Nhai, trong lúc đó, Ân Hàn Giang đã "tàn sát" toàn bộ cây cối ở huyền nhai, lĩnh ngộ ra rất nhiều kiếm quyết, cuối cùng cũng có thể khống chế kiếm đến trình độ tỉ mỉ, sẽ không uy lực một kiếm đi xuống một ngọn cỏ không còn nữa, chỉ thoáng bào mùn gỗ ra.
Hai ngày nay, tâm cảnh của y dù chưa tăng lên, kiếm ý lại đã chuyển từ từng mũi nhọn về nhu hoà, kiếm quyết càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Văn Nhân Ách vốn tính xem náo nhiệt xong sẽ đưa đao khắc cho y, ai ngờ Ân Hàn Giang cố chấp như thế, một lần lại một lần thử, vậy mà còn ngộ ra môn đạo thật. Văn Nhân Ách nhìn người gỗ càng ngày càng ra dáng của y, liền trộm thu hồi đao khắc nhỏ, để Ân Hàn Giang luyện kiếm.
Bách Lí Khinh Miểu đáp xuống bờ biển trước, vừa chạm đất liền nhìn thấy cả một cờ cát dài đặt đầy những hình khắc gỗ bằng bàn tay, mỗi cái đều có hình dạng vô cùng kì quặc, sợ đến mức nàng phải lui lại mấy bước, dựa vào người Cừu Tùng Tuyết, gọi ra Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng, cẩn thận cảnh giác nói:
"Thanh Tuyết sư phụ, con nghi đây là vật yểm, có người lợi dụng những hình khắc này bày trận pháp tà môn ở đây!"
Yểm thuật là một loại vu thuật, dùng yểm để thắng, ví dụ như dùng rối gỗ nguyền rủa chặn vận khí của kẻ địch, đó là yểm thuật, hay đâm kim hình nhân cũng là một loại yểm thuật.
Bách Lí Khinh Miểu vừa dứt lời, một thanh phi kiếm như muốn huỷ thi diệt tích xoay quanh bãi cát, vô số đạo kiếm khí chém đám người gỗ đến tan tành. Bụi đất tán đi, một nam nhân áo đen ôm kiếm đứng trước mặt Bách Lí Khinh Miểu, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng nói:
"Chỉ là cách luyện kiếm thôi."
Bách Lí Khinh Miểu còn nhớ Ân Hàn Giang, thấy người quen nàng yên lòng, ôm quyền nói:
"Tiền bối!"
Văn Nhân Ách cũng đi ra từ cát bụi, đến bên người Ân Hàn Giang.
Hắn không để ý đến Bách Lí Khinh Miểu, trong tay hắn cầm một vật, truyền âm cho Ân Hàn Giang:
"Người gỗ này khắc đẹp nhất, phá đi thì hơi tiếc, trước khi Ân hộ pháp huỷ thi diệt tích Bản tôn đã lưu lại một cái làm kỉ niệm."
Ân Hàn Giang nhìn chằm chằm người gỗ như học sinh tiểu học khắc ra kia, nghe Tôn thượng nói muốn giữ lại, dưới tình thế cấp bách duỗi tay muốn đoạt lấy, lại chỉ túm được không khí, Văn Nhân Ách giơ người gỗ lên cao truyền âm nói:
"Thứ Bản tôn muốn giữ lại ngươi không được cướp."
Mặt Ân Hàn Giang lộ vẻ nôn nóng, cuối cùng cũng không còn tử khí âm u như khi chờ đợi Văn Nhân Ách nữa. Văn Nhân Ách bỏ người gỗ vào tay áo, quay người nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Là ta nhờ Thanh Tuyết trưởng lão mời ngươi đến."
Bách Lí Khinh Miểu ngơ ngác trước sau vẫn không biết Văn Nhân Ách là người Ma đạo, còn tưởng hắn là một tiền bối tốt bụng. Nàng càng không biết tiền bối cao thâm khó đoán cùng "Liễu Tân Diệp" mấy ngày trước ở Thượng Thanh phái là một người, lúc này đây khách khí hành lễ nửa thầy, đúng là một cô gái vô cùng lễ phép gia giáo.
Thanh Tuyết trưởng lão cực kì vui mừng, cười nhẹ nói:
"Bệnh về mắt của ngươi cuối cùng cũng khỏi được bảy tám phần rồi."
Bách Lí Khinh Miểu: "Dạ? Con có bệnh về mắt lúc nào?"
Cừu Tùng Tuyết đương nhiên không giải thích, để Bách Lí Khinh Miểu tự mình hoài nghi. Văn Nhân Ách lại chỉ vào Kim Hải Ngạn Nhai nói:
"Tương truyền dưới vực sâu này có cất giấu một Tiên Linh Huyễn Cảnh, ngươi có biết không?"
"Vãn bối biết," Bách Lí Khinh Miểu chính trực gật đầu nói, "Vãn bối từng đọc qua ghi chép về Tiên Linh Huyễn Cảnh ở Tàng Thư Các Thượng Thanh phái, người xưa ghi lại, Tiên Linh Huyễn Cảnh thông đến một thế giới nhỏ của Tiên giới, có vô số bảo vật ở Tu chân giới chưa bao giờ thấy, tiền bối đó ghi nhớ nhất là Phá Nhạc Vẫn Thiết, còn các bảo vật khác thì không thấy nhắc đến tên."
"Đúng là ta muốn lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết."
Văn Nhân Ách vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Bách Lí Khinh Miểu, thấy nàng không động tâm, trong lòng hơi kì quái.
Trong sách Bách Lí Khinh Miểu vì cứu Hạ Văn Triều mà đi lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết, sao bây giờ một chút phản ứng cũng không có?
Văn Nhân Ách hơi suy tư, hiểu ra vấn đề. Hạ Văn Triều trong sách Nguyên Anh bị thương nặng, nhưng không giống tình trạng hiện tại, Nguyên Anh bị Thư Diễm Diễm móc sạch, trình độ thương thế căn bản không giống nhau. Thư Diễm Diễm nguyên bản hút khô Hạ Văn Triều, Nguyên anh của Hạ Văn Triều dựa vào Tuyết Trung Diễm luyện thành, không liên quan đến Thư hộ pháp, nàng không có cách trực tiếp rút Nguyên anh của Hạ Văn Triều.
Cốt truyện sau khi sửa chữa biến thành Nguyên Anh của Hạ Văn Triều nhờ Thư Diễm Diễm trợ giúp tu luyện mà kết, Thư hộ pháp lấy Nguyên Anh của gã dễ như lấy đồ trong túi, lúc này thương của Hạ Văn Triều quá nặng, căn bản không phải cứ tu luyện pháp bảo bản mạng lại một lần là khỏi được nữa. Bởi vậy Bách Lí Khinh Miểu không có quá nhiều chờ mong với Phá Nhạc Vẫn Thiết.
Nếu vậy có phải đại biểu rằng lúc này chỉ bằng Kim Đan của Liễu Tân Diệp cũng không thể chữa trị thương của Hạ Văn Triều?
Không biết vị Huyết Ma lão tổ kia lần này làm gì để giúp Hạ Văn Triều khôi phục.
Bách Lí Khinh Miểu nói: "Yêu cầu của tiền bối, Bách Lí đạo nghĩa không thể chối từ. Chỉ là..."
Hai ngón tay của nàng chọc chọc vào nhau, hơi ngượng ngùng nói:
"Sư huynh ta trong Chính Ma đại chiến bị thương khó cứu, nếu sau khi ảo cảnh mở ra phát hiện tiên dược trị liệu Nguyên Anh, vãn bối có thể lấy một chút được không, một chút là tốt rồi."
Nàng vươn ngón tay út, thủ thế bấm ra một độ lớn bằng cái móng tay, tỏ vẻ nàng thật sự chỉ cần một chút là tốt rồi.
"Được." Văn Nhân Ách chậm rãi gật đầu, dù sao chờ đến khi Bách Lí Khinh Miểu trở lại, thương của Hạ Văn Triều đại khái là đã khỏi rồi.
Bốn người đi vào Kim Hải Ngạn Nhai. Bách Lí Khinh Miểu hỏi:
"Tiền bối, tương truyền Tiên Linh Huyễn Cảnh trong Kim Hải Ngạn Nhai ngoài vị tổ tiên viết sách cổ kia không có ai từng gặp. Làm thế nào để chúng ta tìm được ảo cảnh ạ?"
"Này cần ngươi." Văn Nhân Ách hiền lành nhìn Bách Lí Khinh Miểu.
"Vãn bối sao?" Bách Lí Khinh Miểu chỉ vào ngực mình, vẻ mặt hồn nhiên, váy áo màu vàng nhạt bị gió biển thổi bay bay, y như một đoá hoa cúc nhỏ mọc trên vách núi.
"Đúng thế." Văn Nhân Ách cười cười, tiếp theo đánh một chưởng lên ngực Bách Lí Khinh Miểu, đẩy người từ trên vách nhai xuống.
"Gì thế? A a a..."
Bách Lí Khinh Miểu đột ngột không kịp đề phòng, bị tiền bối nàng tín nhiệm đẩy xuống, gào lên. Trên Kim Hải Ngạn Nhai tu vi của tu giả đều sẽ bị áp chế, công lực càng thấp áp chế càng ít. Bách Lí Khinh Miểu không giống Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang một tí chân nguyên cũng không điều động được, nàng miễn cưỡng thi triển khinh công đạp vách nhai, túm một sợi dây leo, hoảng sợ nhìn về phía Cừu Tùng Tuyết xin giúp đỡ:
"Thanh Tuyết sư phụ, tu vi của con bị áp chế đến chỉ còn Luyện Khí Kì, cứu con với!!!"
Cừu Tùng Tuyết ở trên vách nhai mặt vô cảm nhìn đồ đệ không ngừng giãy giụa, lạnh nhạt nói:
"Nếu vi sư đi xuống, đại khái chỉ còn có Dẫn Khí kì. Ngươi còn mạnh hơn vi sư một chút đấy, phải kiên trì."
Bách Lí Khinh Miểu:...
Nàng đang tuyệt vọng hết sức, nghe thấy tiếng Văn Nhân Ách:
"Tiên Linh Huyễn Cảnh là cơ duyên của ngươi, chỉ có ngươi mới đánh thức được ảo cảnh, chúng ta dựa vào ngươi hết."
Hoá là là tiền bối cũng không có cách nào, không phải muốn hại ta. Trong lòng Bách Lí Khinh Miểu thoáng bình tĩnh lại, chỉ cần không phải là các tiền bối muốn nàng đi chết là được, nàng rất vui lòng xuất lực vì các trưởng bối.
Bách Lí Khinh Miểu bị Văn Nhân Ách dùng một câu lừa gạt thành công bắt đầu gian nan mân mê vách núi tìm đường bò lên, lúc này trên miệng vách núi, một vị Cảnh hư kì, một vị Đại thừa kì còn có một vị Tán tiên bình tĩnh nhìn Bách Lí Khinh Miểu giãy giụa bên dưới, Cừu Tùng Tuyết khó hiểu nói:
"Nàng tìm được không vậy?"
"Nếu nàng không tìm được thì không ai có thể tìm được nữa."
Văn Nhân Ách đã định liệu trước nói.
Ân Hàn Giang biết Tôn thượng là vì luyện chế cho mình một thanh Tiên kiếm, mới lợi dụng Thiên cơ nhìn trộm được đến nơi này tìm kiếm, trong lòng hơi bất an, do dự nói:
"Tôn thượng, thuộc hạ..."
Văn Nhân Ách biết y muốn nói gì, giơ tay chặn lời Ân Hàn Giang, chuyên chế nói:
"Bản tôn hạ quyết tâm rồi."
Ân Hàn Giang mím môi, không nói nữa. Cừu Tùng Tuyết nghe thấy là luyện kiếm cho Ân hộ pháp, trong lòng sản sinh địch ý. Văn Nhân Ách đã khó đối phó như vậy, Ân Hàn Giang là tâm phúc của Văn Nhân Ách, nếu chiến lực của y cũng tăng lên, sợ là bản thân mình không có khả năng thắng Văn Nhân Ách nữa.
Lại nghĩ biện pháp, nhưng ngoại trừ trực tiếp đánh nàng còn biện pháp gì đâu? Cừu Tùng Tuyết gõ gõ đầu, chỉ cảm thấy bên trong đều là tiếng sóng biển rầm rì, hoàn toàn không nghĩ nổi nên làm gì bây giờ.
Xem ra tìm cơ hội liên thủ với Thư Diễm Diễm, để nàng ta nghĩ cách, Cừu Tùng Tuyết hành động, như thế tương đối bớt việc.
Còn học cách dùng đầu óc ấy à, Cừu Tùng Tuyết không cả suy xét.
Ba người ôm tâm tư khác nhau, mỗi Bách Lí Khinh Miểu nghiêm túc tìm kiếm. Nàng thường xuyên trật chân, cọ xước tay, mỗi một loại vết thương trong sách viết nàng đều bị một lần, chỉ tiếc lúc này không có Văn Nhân Ách cẩn thận che chở nữa rồi.
Văn Nhân Ách thầm đếm số lần bị thương, rốt cuộc cũng đến lượt dơi máu, hắn thấy từ xa một đám dơi máu phần phật nhào về phía Bách Lí Khinh Miểu, sau một tiếng thét chói tai, Bách Lí Khinh Miểu bị một con dơi độc cắn thương, treo trên dây leo hôn mê.
"Chết rồi à?" Cừu Tùng Tuyết quan tâm hỏi, "Ta phải nhân lúc trước khi địa phủ câu hồn luyện hoá hồn phách của nàng mới được."
Văn Nhân Ách một chưởng đánh Cừu Tùng Tuyết muốn câu hồn bay đi mấy dặm, chuyên chú quan sát tình huống bên dưới. Quả nhiên sau khi Bách Lí Khinh Miểu hôn mê không lâu, một luồng tiên khí cực kì nồng đậm bao phủ toàn bộ vực sâu.
***
Tác giả nói:
Bách Lí Khinh Miểu: Đều là tiền bối quan tâm ta đâu rồi ~
Ân Hàn Giang:...
Cừu Tùng Tuyết:...
Văn Nhân Ách nói với Cừu Tùng Tuyết: Đầu óc của nàng ta đích xác là kế thừa một mạch của ngươi.
"Trả lại người cho cô, cô có thể tiếp tục khóc rồi."
Sau đó hắn truyền âm với Cừu Tùng Tuyết:
"Tiếp theo ngươi đưa Bách Lí Khinh Miểu đến Kim Hải Ngạn Nhai tập hợp với ta, để ý nàng ta một chút, đừng để nàng ta hiến thân cho Hạ Văn Triều."
Trong sách, đến cuối Hạ Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu cũng chưa đâm thủng tầng quan hệ cuối cùng, hẳn là gã thực sự có chút cảm tình với nữ chính, không muốn hấp thu linh căn của nàng. Tuy nhiên không thể vì thế mà mất cảnh giác, cốt truyện đã xảy ra thay đổi, cần phải coi chừng Bách Lí Khinh Miểu, không để nàng bị lừa.
Văn Nhân Ách nghĩ nghĩ, cảm thấy việc bắt cóc Chung Ly Khiêm đã là cần kíp rồi, cho dù nữ chính chưa chắc đã thích Chung Ly Khiêm, ít ra cũng có thể khơi lên chút tác dụng ngăn cản.
Trong truyện chỉ cần nam phụ xuất hiện, nam chính sẽ ngoại tuyến (offline) rất lâu hoặc đối chọi gay gắt với nam phụ, nữ chính sẽ nhờ nam phụ khuyên nhủ mà tỉnh táo hơn tí, mãi đến khi nam chính một lần nữa dỗ dành lại nàng.
Hiện tại phần diễn của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cơ bản là không thể thực hiện được nữa, Văn Nhân Ách suy tính quyết định đem cốt truyện của nam 2 và nam 4 toàn bộ giao cho Chung Ly Khiêm, để y kìm chân nữ chính.
Sau khi hạ quyết tâm, Văn Nhân Ách đi vào Chấp Sự Đường, viết xuống rằng khi Liễu Tân Diệp tuần tra trấn nhỏ đã đánh mất một chiếc trâm cài, xuống núi tìm một lát sẽ về.
Đến khi xuống núi hắn rời khỏi thân thể Liễu Tân Diệp, Liễu Tân Diệp đứng giữa trấn nhỏ tay cầm cây trâm tỉnh lại, nhất thời không biết tại sao mình xuất hiện ở đây. Nàng suy nghĩ lúc lâu cũng không nhớ ra trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu quay về núi, nàng đang nhớ sư huynh chết đi được đây.
Văn Nhân Ách từ xa nhìn Liễu Tân Diệp quay bước rời đi, tìm chỗ không có ai biến về hình người, đến địa điểm ước định tìm Ân Hàn Giang.
Hắn và Ân Hàn Giang tách nhau ra trong một hẻm nhỏ không người, Văn Nhân Ách phân một tia thần thức tìm kiếm Ân Hàn Giang, phát hiện y đang ôm kiếm dựa vào tường, duy trì tư thế y như khi hắn rời đi, im lặng chờ đợi Văn Nhân Ách.
Nếu Văn Nhân Ách vẫn luôn không quay lại, dường như Ân Hàn Giang có thể chờ đến khi trời tàn đất tận.
Ân Hàn Giang trong sách lại vĩnh viễn cũng không chờ được Tôn thượng của y trở về.
Văn Nhân Ách nhíu mày, hiện hình trước mặt Ân Hàn Giang, không vui nói:
"Khi Bản tôn không có mặt, Ân hộ pháp có thể làm chút gì đó mình thích."
Ví dụ như Thư hộ pháp sẽ đặc biệt đi tìm vui, một mình cũng tự diễn được một vở tuồng, nếu Văn Nhân Ách để Thư Diễm Diễm chờ mình, khoảng thời gian này ít nhất đủ để Thư Diễm Diễm thông đồng với ba nam nhân khác nhau.
"Tôn thượng!" Thấy Văn Nhân Ách trở về, ánh mắt Ân Hàn Giang sáng lên, cả người sống lại, không còn giống như lúc nãy tử khí âm u nữa.
Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ vui sướng của y, cảm giác không hài lòng hơi giảm xuống, không nhịn được hỏi:
"Bình thường lúc Bản tôn bế quan, ngươi cũng chờ đợi như vậy sao?"
"Lúc Tôn thượng bế quan càng phải thêm cảnh giác." Ân Hàn Giang nói.
Nói cách khác, so với hiện tại còn giống con rối hơn nữa cơ, rõ ràng lúc ở trấn nhỏ biên thuỳ còn có chút hương vị con người.
Văn Nhân Ách không nói gì nữa, để Ân Hàn Giang ngự kiếm, hai người chạy đến Kim Hải Ngạn Nhai. Bách Lí Khinh Miểu mới Nguyên Anh kì, cho dù có Cừu Tùng Tuyết hộ tống cũng sẽ bay rất chậm, Văn Nhân Ách không vội lên đường.
Khi hai người đến Kim Hải Ngạn Nhai, quả nhiên Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết còn chưa tới.
Văn Nhân Ách nhìn Ân Hàn Giang trầm mặc, muốn y luyện kiếm trên biển, mài giũa kiếm ý. Sau khi Ân Hàn Giang ngoan ngoãn nghe lời đi luyện kiếm, hắn lại đi tìm một cây đại thụ trăm năm, chặt một đoạn cành cây thô to, tước vỏ lấy ruột, cầm một thanh đao khắc nhỏ, điêu khắc dựa theo ký ức.
Khi Văn Nhân Ách còn nhỏ, có thời gian rảnh sẽ luyện khắc gỗ, chủ yếu là tập ổn định tay, không để cho sau này lên chiến trường bắn cung dễ bị run tay. Sau khi bị diệt môn, lúc hắn đau lòng sẽ cầm đao khắc hình dáng của cả gia đình, hình khắc trong mười mấy năm cuối cùng toàn bộ đều làm vật bồi táng. Khi rèn luyện ở nhân gian, lúc nào cảm thấy nhàm chán hắn cũng sẽ khắc mấy thứ, nào là ngựa nào là kiếm, rồi đưa cho những đứa bé sống ở biên cảnh làm đồ chơi.
Mà sau đó, đại khái có đến mấy chục năm rồi chưa cầm đao khắc.
Văn Nhân Ách nhớ lại những chuyện xảy ra ở trấn nhỏ biên thuỳ, nhanh chóng khắc ra một con giống bằng tâm gỗ, nhưng chỉ khắc dáng người quần áo, không khắc mặt mũi.
Người gỗ không mặt chỉ to bằng bàn tay, Văn Nhân Ách đi đến bên bờ biển, vung tay ném người gỗ đi.
Ân Hàn Giang nghe được phía sau có gì đó bay tới, xoay người tiếp được, thấy là một người gỗ mới khắc xong, phục sức, vũ khí hay dáng người đều không khác Văn Nhân tướng quân trong Trung Liệt Từ là mấy, chỉ là không có ngũ quan.
"Bản tôn cũng chẳng biết khi nhàn rỗi thì phải làm gì." Văn Nhân Ách nói, "Khi ta còn nhỏ đều dùng nó để giết thời gian. Ngươi cầm người gỗ này đi, nếu thấy hứng thú thì luyện tập rồi khắc mặt lên, nếu không hứng thú thì ném luôn xuống biển là được, không cần giữ những thứ nhàm chán."
Ân Hàn Giang vội lắc đầu liên tục, nhanh chóng thu người gỗ vào, sợ Văn Nhân Ách cướp lại vứt đi, y nói:
"Những gì Tôn thượng ban tặng đối với thuộc hạ đều là trân bảo, thuộc hạ sẽ khắc tốt người gỗ này."
"Luyện được kĩ thuật tốt thì khắc ra trấn nhỏ trong kí ức của ngươi đi." Văn Nhân Ách nói, "Bản tôn cũng muốn biết, cố hương trong lòng Ân hộ pháp có hình dáng như thế nào."
Ánh mắt Ân Hàn Giang ảm đạm, thấp giọng nói:
"Thuộc hạ không nhớ rõ lắm."
Văn Nhân Ách nói: "Vậy thì khắc ra những gì rõ ràng, cũng không nhất định phải là quê hương, những suy nghĩ ước mong trong lòng ngươi, đều phải khắc ra. Hiện tại ngươi là Cảnh hư kì, muốn tấn chức Đại thừa kì thì tâm cảnh còn cần mài giũa nhiều, nếu không uổng có thực lực Đại thừa kì mà tâm cảnh lại không theo kịp, khó có thể làm cao thủ chân chính."
Phương thức chiến đấu trước kia của Ân Hàn Giang là liều mạng, dùng sự bền bỉ và sức mạnh của Ma Kiếm bộc phát ra sức mạnh viễn siêu. Nhưng mạng chỉ có một cái, liều mạng rồi lại liều mạng, có bao nhiêu mạng dư thừa để mà đua như thế, sớm hay muộn cũng đấu đến mất mạng.
"Bản tôn đã là Huyết tu, sẽ không dễ dàng chết, tương lai Bản tôn không cần ngươi liều mạng." Văn Nhân Ách nói.
Nghe thấy hắn nói thế, vẻ mặt Ân Hàn Giang mất mát, nếu Tôn thượng không cần y liều mạng nữa thì y còn có tác dụng gì?
Sự lạnh lẽo tràn ra trong lòng Ân Hàn Giang, gió biển ấm áp ẩm ướt lướt qua mặt y, y lại không cảm nhận được dù chỉ một chút độ ấm. Ân Hàn Giang không được Văn Nhân Ách ra lệnh, quân tiên phong không có đại quân, Phá Quân rời khỏi Thất Sát, còn lại gì đây?
Ngay khi Ân Hàn Giang gần như tuyệt vọng, y lại nghe Tôn thượng nói:
"Sau này, Bản tôn muốn ngươi tiếc mạng."
"Tiếc mạng?" Ân Hàn Giang bản năng hỏi ngược lại.
"Tương lai nhất định Bản tôn phải đánh vào U Minh Huyết Hải, nếu lúc này Ân hộ pháp không tiếc mạng, không ngộ đạo, làm sao có thể cùng Bản tôn lên trời xuống biển?"
Trên mặt Văn Nhân Ách lộ ra ý cười nhẹ nhàng, nhìn Ân Hàn Giang.
Lời này khiến thân thể Ân Hàn Giang dần ấm lên, y cầm người khắc gỗ trong tay, nhẹ giọng đáp:
"Thuộc hạ nhất định không phụ lòng mong đợi của Tôn thượng, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, thuộc hạ vĩnh viễn đi theo Tôn thượng!"
"Thế mới đúng này." Văn Nhân Ách nói, "Tâm cảnh Đại thừa kì cần tri thiên mệnh, đoạt thiên mệnh, tính cách ngươi rất bướng, cách con đường "tri thiên mệnh" còn dài. Hồi ức lại chuyện xưa có thể giúp ngươi tìm ra manh mối để thông suốt, chớ phụ lòng mong chờ của Bản tôn."
"Vâng!" Ân Hàn Giang đáp lời, cúi đầu tỉ mỉ ngắm người gỗ, không khỏi nói: "Tôn thượng khắc đẹp quá, từng chi tiết trên khôi giáp cũng rõ ràng."
"Thần thức của tu giả mạnh và trí nhớ tốt thôi, không có gì." Văn Nhân Ách xua xua tay, để Ân Hàn Giang tự nghiên cứu.
Ân Hàn Giang không có đao khắc, cầm Xích Minh kiếm khoa chân múa tay cả ngày trước người gỗ, hoàn toàn không dám hạ thủ, cau mày nhíu mi, vẻ mặt sầu khổ nhìn chằm chằm người gỗ nhỏ kia, dường như gặp phải bài toán khó nhất cuộc đời.
Văn Nhân Ách xoay vòng đao khắc nhỏ trong tay, nhưng là không đưa cho Ân Hàn Giang, để y phải tự đòi.
Ai ngờ Ân Hàn Giang không mượn đao của Tôn chủ, mà lại cầm Xích Minh kiếm chém xuống một cành cây, cắt thành khối nhỏ. Y luyến tiếc động tay trên người gỗ mà Văn Nhân Ách tặng nên chặt thêm nhiều mấy khúc gỗ, luyện tập khắc mô phỏng đã, đợi đến khi thuần thục mới chạm vào người gỗ kia.
Văn Nhân Ách cho rằng Ân Hàn Giang sẽ cầm trường kiếm mặt mày ủ ê, chậm như thêu hoa, ai ngờ Ân Hàn Giang bấm quyết khống chế Xích Minh kiếm, miệng niệm kiếm quyết, Xích Minh kiếm chia thành vô số tiểu kiếm, chọn vị trí trong không trung, kiếm khí phóng thẳng vào khối gỗ.
Vô số đạo kiếm quang tuyệt đẹp loé lên, Văn Nhân Ách rất hứng thú nhìn khối gỗ trên bờ cát, nghĩ không biết có thể khắc ra dáng vẻ thế nào, ai ngờ chớp mắt chỉ có thể nhìn thấy vài mẩu gỗ vụn sót lại, dưới uy lực của Xích Minh kiếm, khối gỗ nho nhỏ đã hoá thành cát bụi, hoàn toàn chìm vào bờ cát biến mất.
"Ha ha ha ha ha!" Văn Nhân Ách cười ầm lên, bộ dáng như lâm đại địch của Ân Hàn Giang lúc nãy thật sự trẻ con quá, bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy làm Văn Nhân Ách buồn cười.
Ân Hàn Giang nghe thấy Tôn thượng giễu cợt mình, kiềm chế không nhìn gương mặt tươi cười của Văn Nhân Ách, cau mày không nói gì, khống chế Xích Minh kiếm công kích khối gỗ tiếp theo.
Sắc mặt y vẫn ổn, vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là hai vành tai đỏ rực đã làm bại lộ sự xấu hổ và buồn bực của Ân Hàn Giang lúc này.
Hai ngày sau Bách Lí Khinh Miểu và Cừu Tùng Tuyết mới đuổi tới Kim Hải Ngạn Nhai, trong lúc đó, Ân Hàn Giang đã "tàn sát" toàn bộ cây cối ở huyền nhai, lĩnh ngộ ra rất nhiều kiếm quyết, cuối cùng cũng có thể khống chế kiếm đến trình độ tỉ mỉ, sẽ không uy lực một kiếm đi xuống một ngọn cỏ không còn nữa, chỉ thoáng bào mùn gỗ ra.
Hai ngày nay, tâm cảnh của y dù chưa tăng lên, kiếm ý lại đã chuyển từ từng mũi nhọn về nhu hoà, kiếm quyết càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Văn Nhân Ách vốn tính xem náo nhiệt xong sẽ đưa đao khắc cho y, ai ngờ Ân Hàn Giang cố chấp như thế, một lần lại một lần thử, vậy mà còn ngộ ra môn đạo thật. Văn Nhân Ách nhìn người gỗ càng ngày càng ra dáng của y, liền trộm thu hồi đao khắc nhỏ, để Ân Hàn Giang luyện kiếm.
Bách Lí Khinh Miểu đáp xuống bờ biển trước, vừa chạm đất liền nhìn thấy cả một cờ cát dài đặt đầy những hình khắc gỗ bằng bàn tay, mỗi cái đều có hình dạng vô cùng kì quặc, sợ đến mức nàng phải lui lại mấy bước, dựa vào người Cừu Tùng Tuyết, gọi ra Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng, cẩn thận cảnh giác nói:
"Thanh Tuyết sư phụ, con nghi đây là vật yểm, có người lợi dụng những hình khắc này bày trận pháp tà môn ở đây!"
Yểm thuật là một loại vu thuật, dùng yểm để thắng, ví dụ như dùng rối gỗ nguyền rủa chặn vận khí của kẻ địch, đó là yểm thuật, hay đâm kim hình nhân cũng là một loại yểm thuật.
Bách Lí Khinh Miểu vừa dứt lời, một thanh phi kiếm như muốn huỷ thi diệt tích xoay quanh bãi cát, vô số đạo kiếm khí chém đám người gỗ đến tan tành. Bụi đất tán đi, một nam nhân áo đen ôm kiếm đứng trước mặt Bách Lí Khinh Miểu, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng nói:
"Chỉ là cách luyện kiếm thôi."
Bách Lí Khinh Miểu còn nhớ Ân Hàn Giang, thấy người quen nàng yên lòng, ôm quyền nói:
"Tiền bối!"
Văn Nhân Ách cũng đi ra từ cát bụi, đến bên người Ân Hàn Giang.
Hắn không để ý đến Bách Lí Khinh Miểu, trong tay hắn cầm một vật, truyền âm cho Ân Hàn Giang:
"Người gỗ này khắc đẹp nhất, phá đi thì hơi tiếc, trước khi Ân hộ pháp huỷ thi diệt tích Bản tôn đã lưu lại một cái làm kỉ niệm."
Ân Hàn Giang nhìn chằm chằm người gỗ như học sinh tiểu học khắc ra kia, nghe Tôn thượng nói muốn giữ lại, dưới tình thế cấp bách duỗi tay muốn đoạt lấy, lại chỉ túm được không khí, Văn Nhân Ách giơ người gỗ lên cao truyền âm nói:
"Thứ Bản tôn muốn giữ lại ngươi không được cướp."
Mặt Ân Hàn Giang lộ vẻ nôn nóng, cuối cùng cũng không còn tử khí âm u như khi chờ đợi Văn Nhân Ách nữa. Văn Nhân Ách bỏ người gỗ vào tay áo, quay người nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Là ta nhờ Thanh Tuyết trưởng lão mời ngươi đến."
Bách Lí Khinh Miểu ngơ ngác trước sau vẫn không biết Văn Nhân Ách là người Ma đạo, còn tưởng hắn là một tiền bối tốt bụng. Nàng càng không biết tiền bối cao thâm khó đoán cùng "Liễu Tân Diệp" mấy ngày trước ở Thượng Thanh phái là một người, lúc này đây khách khí hành lễ nửa thầy, đúng là một cô gái vô cùng lễ phép gia giáo.
Thanh Tuyết trưởng lão cực kì vui mừng, cười nhẹ nói:
"Bệnh về mắt của ngươi cuối cùng cũng khỏi được bảy tám phần rồi."
Bách Lí Khinh Miểu: "Dạ? Con có bệnh về mắt lúc nào?"
Cừu Tùng Tuyết đương nhiên không giải thích, để Bách Lí Khinh Miểu tự mình hoài nghi. Văn Nhân Ách lại chỉ vào Kim Hải Ngạn Nhai nói:
"Tương truyền dưới vực sâu này có cất giấu một Tiên Linh Huyễn Cảnh, ngươi có biết không?"
"Vãn bối biết," Bách Lí Khinh Miểu chính trực gật đầu nói, "Vãn bối từng đọc qua ghi chép về Tiên Linh Huyễn Cảnh ở Tàng Thư Các Thượng Thanh phái, người xưa ghi lại, Tiên Linh Huyễn Cảnh thông đến một thế giới nhỏ của Tiên giới, có vô số bảo vật ở Tu chân giới chưa bao giờ thấy, tiền bối đó ghi nhớ nhất là Phá Nhạc Vẫn Thiết, còn các bảo vật khác thì không thấy nhắc đến tên."
"Đúng là ta muốn lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết."
Văn Nhân Ách vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Bách Lí Khinh Miểu, thấy nàng không động tâm, trong lòng hơi kì quái.
Trong sách Bách Lí Khinh Miểu vì cứu Hạ Văn Triều mà đi lấy Phá Nhạc Vẫn Thiết, sao bây giờ một chút phản ứng cũng không có?
Văn Nhân Ách hơi suy tư, hiểu ra vấn đề. Hạ Văn Triều trong sách Nguyên Anh bị thương nặng, nhưng không giống tình trạng hiện tại, Nguyên Anh bị Thư Diễm Diễm móc sạch, trình độ thương thế căn bản không giống nhau. Thư Diễm Diễm nguyên bản hút khô Hạ Văn Triều, Nguyên anh của Hạ Văn Triều dựa vào Tuyết Trung Diễm luyện thành, không liên quan đến Thư hộ pháp, nàng không có cách trực tiếp rút Nguyên anh của Hạ Văn Triều.
Cốt truyện sau khi sửa chữa biến thành Nguyên Anh của Hạ Văn Triều nhờ Thư Diễm Diễm trợ giúp tu luyện mà kết, Thư hộ pháp lấy Nguyên Anh của gã dễ như lấy đồ trong túi, lúc này thương của Hạ Văn Triều quá nặng, căn bản không phải cứ tu luyện pháp bảo bản mạng lại một lần là khỏi được nữa. Bởi vậy Bách Lí Khinh Miểu không có quá nhiều chờ mong với Phá Nhạc Vẫn Thiết.
Nếu vậy có phải đại biểu rằng lúc này chỉ bằng Kim Đan của Liễu Tân Diệp cũng không thể chữa trị thương của Hạ Văn Triều?
Không biết vị Huyết Ma lão tổ kia lần này làm gì để giúp Hạ Văn Triều khôi phục.
Bách Lí Khinh Miểu nói: "Yêu cầu của tiền bối, Bách Lí đạo nghĩa không thể chối từ. Chỉ là..."
Hai ngón tay của nàng chọc chọc vào nhau, hơi ngượng ngùng nói:
"Sư huynh ta trong Chính Ma đại chiến bị thương khó cứu, nếu sau khi ảo cảnh mở ra phát hiện tiên dược trị liệu Nguyên Anh, vãn bối có thể lấy một chút được không, một chút là tốt rồi."
Nàng vươn ngón tay út, thủ thế bấm ra một độ lớn bằng cái móng tay, tỏ vẻ nàng thật sự chỉ cần một chút là tốt rồi.
"Được." Văn Nhân Ách chậm rãi gật đầu, dù sao chờ đến khi Bách Lí Khinh Miểu trở lại, thương của Hạ Văn Triều đại khái là đã khỏi rồi.
Bốn người đi vào Kim Hải Ngạn Nhai. Bách Lí Khinh Miểu hỏi:
"Tiền bối, tương truyền Tiên Linh Huyễn Cảnh trong Kim Hải Ngạn Nhai ngoài vị tổ tiên viết sách cổ kia không có ai từng gặp. Làm thế nào để chúng ta tìm được ảo cảnh ạ?"
"Này cần ngươi." Văn Nhân Ách hiền lành nhìn Bách Lí Khinh Miểu.
"Vãn bối sao?" Bách Lí Khinh Miểu chỉ vào ngực mình, vẻ mặt hồn nhiên, váy áo màu vàng nhạt bị gió biển thổi bay bay, y như một đoá hoa cúc nhỏ mọc trên vách núi.
"Đúng thế." Văn Nhân Ách cười cười, tiếp theo đánh một chưởng lên ngực Bách Lí Khinh Miểu, đẩy người từ trên vách nhai xuống.
"Gì thế? A a a..."
Bách Lí Khinh Miểu đột ngột không kịp đề phòng, bị tiền bối nàng tín nhiệm đẩy xuống, gào lên. Trên Kim Hải Ngạn Nhai tu vi của tu giả đều sẽ bị áp chế, công lực càng thấp áp chế càng ít. Bách Lí Khinh Miểu không giống Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang một tí chân nguyên cũng không điều động được, nàng miễn cưỡng thi triển khinh công đạp vách nhai, túm một sợi dây leo, hoảng sợ nhìn về phía Cừu Tùng Tuyết xin giúp đỡ:
"Thanh Tuyết sư phụ, tu vi của con bị áp chế đến chỉ còn Luyện Khí Kì, cứu con với!!!"
Cừu Tùng Tuyết ở trên vách nhai mặt vô cảm nhìn đồ đệ không ngừng giãy giụa, lạnh nhạt nói:
"Nếu vi sư đi xuống, đại khái chỉ còn có Dẫn Khí kì. Ngươi còn mạnh hơn vi sư một chút đấy, phải kiên trì."
Bách Lí Khinh Miểu:...
Nàng đang tuyệt vọng hết sức, nghe thấy tiếng Văn Nhân Ách:
"Tiên Linh Huyễn Cảnh là cơ duyên của ngươi, chỉ có ngươi mới đánh thức được ảo cảnh, chúng ta dựa vào ngươi hết."
Hoá là là tiền bối cũng không có cách nào, không phải muốn hại ta. Trong lòng Bách Lí Khinh Miểu thoáng bình tĩnh lại, chỉ cần không phải là các tiền bối muốn nàng đi chết là được, nàng rất vui lòng xuất lực vì các trưởng bối.
Bách Lí Khinh Miểu bị Văn Nhân Ách dùng một câu lừa gạt thành công bắt đầu gian nan mân mê vách núi tìm đường bò lên, lúc này trên miệng vách núi, một vị Cảnh hư kì, một vị Đại thừa kì còn có một vị Tán tiên bình tĩnh nhìn Bách Lí Khinh Miểu giãy giụa bên dưới, Cừu Tùng Tuyết khó hiểu nói:
"Nàng tìm được không vậy?"
"Nếu nàng không tìm được thì không ai có thể tìm được nữa."
Văn Nhân Ách đã định liệu trước nói.
Ân Hàn Giang biết Tôn thượng là vì luyện chế cho mình một thanh Tiên kiếm, mới lợi dụng Thiên cơ nhìn trộm được đến nơi này tìm kiếm, trong lòng hơi bất an, do dự nói:
"Tôn thượng, thuộc hạ..."
Văn Nhân Ách biết y muốn nói gì, giơ tay chặn lời Ân Hàn Giang, chuyên chế nói:
"Bản tôn hạ quyết tâm rồi."
Ân Hàn Giang mím môi, không nói nữa. Cừu Tùng Tuyết nghe thấy là luyện kiếm cho Ân hộ pháp, trong lòng sản sinh địch ý. Văn Nhân Ách đã khó đối phó như vậy, Ân Hàn Giang là tâm phúc của Văn Nhân Ách, nếu chiến lực của y cũng tăng lên, sợ là bản thân mình không có khả năng thắng Văn Nhân Ách nữa.
Lại nghĩ biện pháp, nhưng ngoại trừ trực tiếp đánh nàng còn biện pháp gì đâu? Cừu Tùng Tuyết gõ gõ đầu, chỉ cảm thấy bên trong đều là tiếng sóng biển rầm rì, hoàn toàn không nghĩ nổi nên làm gì bây giờ.
Xem ra tìm cơ hội liên thủ với Thư Diễm Diễm, để nàng ta nghĩ cách, Cừu Tùng Tuyết hành động, như thế tương đối bớt việc.
Còn học cách dùng đầu óc ấy à, Cừu Tùng Tuyết không cả suy xét.
Ba người ôm tâm tư khác nhau, mỗi Bách Lí Khinh Miểu nghiêm túc tìm kiếm. Nàng thường xuyên trật chân, cọ xước tay, mỗi một loại vết thương trong sách viết nàng đều bị một lần, chỉ tiếc lúc này không có Văn Nhân Ách cẩn thận che chở nữa rồi.
Văn Nhân Ách thầm đếm số lần bị thương, rốt cuộc cũng đến lượt dơi máu, hắn thấy từ xa một đám dơi máu phần phật nhào về phía Bách Lí Khinh Miểu, sau một tiếng thét chói tai, Bách Lí Khinh Miểu bị một con dơi độc cắn thương, treo trên dây leo hôn mê.
"Chết rồi à?" Cừu Tùng Tuyết quan tâm hỏi, "Ta phải nhân lúc trước khi địa phủ câu hồn luyện hoá hồn phách của nàng mới được."
Văn Nhân Ách một chưởng đánh Cừu Tùng Tuyết muốn câu hồn bay đi mấy dặm, chuyên chú quan sát tình huống bên dưới. Quả nhiên sau khi Bách Lí Khinh Miểu hôn mê không lâu, một luồng tiên khí cực kì nồng đậm bao phủ toàn bộ vực sâu.
***
Tác giả nói:
Bách Lí Khinh Miểu: Đều là tiền bối quan tâm ta đâu rồi ~
Ân Hàn Giang:...
Cừu Tùng Tuyết:...
Văn Nhân Ách nói với Cừu Tùng Tuyết: Đầu óc của nàng ta đích xác là kế thừa một mạch của ngươi.