-
Chương 139
Editor: Ngoc Luyen
"Không......" Diệp Tuyết lập tức ngã quỵ trên đất, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng......
Đất rung núi chuyển.
Người của hai giới Thần Ma trong lúc đánh nhau, vội vàng dừng động tác trong tay lại, ngơ ngác nhìn toàn bộ......
Chỉ thấy quanh thân nàng tản ra ánh sáng nhức mắt, không ngừng mở rộng, sáng mãi cho đến khi người ở chỗ này không mở mắt nổi.
Ngay sau đó ánh sáng trở lên nhu hòa, khôi phục lại bình thường.
Nơi vừa rồi còn có người ngã quỵ nay đã không còn bóng người, mà đang bay trên không trung, từ trên cao nhìn chằm chằm mọi người ở phía dưới.
"Ngươi......" Trăm Đao ngửa đầu nhìn nữ nhân phía trước.
Vốn là tóc dài màu đen, bây giờ nhìn qua lại càng thêm đen giống như có sinh mạng, màu đen yêu dị.
Toàn thân áo lông cáo màu trắng, một cái đuôi hồ ly mềm mại như nhung trên vai phải.
Hiện ra vai trái trắng như tuyết, trơn bóng như ngọc.
"Trăm Đao, ngươi đáng chết!" Môi son khẽ mở, giọng nói biến ảo vang lên.
Vang vọng chấn động, pháp lực kiến thần binh vội vàng che lỗ tai ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu (thất khiếu: hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng).
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nhìn binh tướng ngã xuống đất, trong lúc nhất thời Trăm Đao cũng có chút sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là giọng nói trong không khí mà đã có thể giết ngừơi, rốt cuộc trong cơ thể nàng tích tụ bao nhiêu năng lượng?
Nhưng pháp lực Diệp Tuyết cao như vậy, đồ nhi của mình cũng không có bản lãnh kia, làm sao lại có năng lượng lớn như vậy?
"Ngươi không cần biết!" Diệp Tuyết nhẹ nhàng ném ra năm chữ, nhưng lại giống như ném quả bom nặng ký vào bên trong binh tướng Thần giới, người có đạo hạnh cao hơn nữa cũng không thể không che lỗ tai của mình lại.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, hòa vào nhau thành một mảnh.
"Nương nương...... Nương nương...... Nương nương......" Sĩ khí Ma giới lập tức tăng lên, hưng phấn cao giọng hét lên.
Cờ tung bay trống nổi lên, rất hoành tráng!
"Nương nương......" Cửu Chỉ đứng ở trên đất, lẩm bẩm ra tiếng. Nàng lại có thể tự mình phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trên người kia, khôi phục toàn bộ tu vi trong cơ thể......
Trong lòng đau như vậy, phải khổ sở biết bao nhiêu!
"Tuyết Nhi......" Tâm tình của Tích Phong cực kỳ phức tạp.
Từ trên người nàng tản ra khí tức phán xét, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của hắn trở lại. Kiếp trước kiếp này, hai người hợp lại làm một. Nhưng trừ cái đó ra, còn có một loại hơi thở xa lạ ở trong cơ thể nàng.
Kia là cái gì, hắn cũng không nói rõ được......
"Ngươi......" Trăm Đao sững sờ mặt không chút thay đổi nhìn không trung, từng bước từng bước đi về phía nữ nhân ở phía trước.
Đi trên không trung, lại như đi trên đất bằng.
Mỗi bước đi, dưới chân lại nở ra một đóa Băng Liên trong suốt, không khí bốn phía bị Băng Liên tản ra mà đóng băng lại......
Một đường đi qua, trên không trung Băng Liên xếp thành một đường băng.
"Chớ có quá mức ngông cuồng!" Cho đến khi nàng đi tới trước mặt, Trăm Đao mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cầm đại đao lên chém về phía nàng......
Lâm trận lùi bước cũng không phải là tác phong của hắn, huống chi, không thử một chút, thì làm sao biết được.
Nhưng một đao hắn dùng hết toàn lực, Diệp Tuyết chỉ là nhẹ nhàng hất tay áo lên, đã hóa giải hoàn toàn......
"......" Trăm Đao bị nàng bắn ngược trở về phía sau ra vài bước, thiếu chút nữa té ngã từ không trung xuống đất.
Nàng phất tay áo lần nữa, trời đất quay cuồng, một cơn gió mạnh mẽ mang theo khối băng bén nhọn bay thẳng về phía hắn......
Hắn vội vã vận khí, tạo ra một kết giới chắn trước mặt mình để ngăn trở công kích......
Nhưng khối băng sắc nhọn, mạnh mẽ đâm tới, đâm vào phía trên, rất nhanh kết giới bắt đầu xuất hiện vết nứt......
Có khí lạnh đã tiến tới gần thân thể của hắn, tạo ra một cái lỗ đo đỏ trên thân thể hắn......
Một tiếng bạo phá, kết giới chia năm xẻ bảy.
Nhưng cũng trong giây phút đó, Trăm Đao hiện ra nguyên hình. Tử Long dùng đuôi ngăn lại, mang theo khối băng cắt ngang cơn gió mạnh mẽ......
Thần Long mở miệng to như chậu máu, nhào thẳng về phía Diệp Tuyết......
Nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ không chút sợ hãi, mặc cho Tử Long cắn xuống......
"Hống......"
Cuối cùng, quanh người phát ra ánh sáng nhức mắt, trực tiếp đánh bay Tử Long đã ở trước mặt bay ngược trở lại......
Ngón tay khẽ xoa cái đuôi hồ ly ở vai phải, từ từ hiện ra ấn ký màu tím trên trán, từ từ mở rộng, chếch về phía mắt phải, cho đến khi trên mắt phải đều là ấn ký kia mới thôi!
"Ma ấn!"
Rốt cuộc Tích Phong cũng biết được hơi thở xa lại đó là cái gì, đó là hơi thở chỉ thuộc về Ma giới.
Tuyết Nhi...... Lại có thể bị ma hóa......
Ma hóa yêu, hoặc lạnh lẽo, hoặc yêu dị, hoặc nóng nảy, nhưng đều trốn không thoát việc làm bạn với sự khát máu.
Giết người không chớp mắt, đó là tính chung của bọn họ.
Diệp Tuyết khẽ cau mày, bông tuyết tích tụ trong tay, tạo thành một quả cầu tuyết có kích thước tưng đương quả trứng gà......
"Trăm Đao, chịu chết đi."
Tiếng nói vang lên trên không trung, ngay sau đó quả cầu tuyết trong tay nàng bay ra.
Vốn Tử Long bay lên không trung như tia chớp, nhưng trong lúc đó lại có một quả cầu tuyết bay ra, thân thể hắn đông cứng lại, không thể cử động được nữa......
Hình rồng và hình người thay đổi liên tiếp, trên mặt Trăm Đao đều là khổ sở......
Một chiêu này, Diệp Tuyết đã hạ quyết tâm đánh tan thần hồn của hắn, vĩnh viễn không thể siêu sinh......
Nhưng khi nhìn thấy thân thể của hắn bắt đầu nứt ra, một đạo ánh sáng bảy màu chiếu ra từ phía chân trời, giải cứu Trăm Đao từ trong khổ sở: "Khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, Diệp Tuyết, nể mặt bản cung, tha cho hắn lần này đi."
Ánh sáng chiếu rọi trên người thần binh Thần Tướng trên đất, những binh tướng vừa rồi không thể chịu đựng nổi đã lập tức khôi phục như bình thường, từ trên đất đứng dậy rối rít quỳ lạy: "Tham kiến Nữ Oa nương nương."
"Đều đứng lên đi." Nữ Oa hiện thân đứng trên đám mây, bên cạnh còn có Bích Dao.
Diệp Tuyết nhìn đối phương, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo: "Mặt mũi có tác dụng gì? Nể mặt người, Lạc Băng có thể sống lại sao?" Hồn phách của Lạc Băng là Trăm Đao làm hại, sao ta có thể để hắn sống trên đời nữ?
Không riêng gì Trăm Đao, trên đời này tất cả mọi người đều đáng chết, mình muốn giết hết người của Tứ Giới, bồi táng cùng Lạc Băng! (ta thấy từ bồi tang hay hơn là chôn cùng nên ta để bồi táng)
Khí lạnh lộ ra ngoài, bông tuyết trong suốt bay xung quanh nàng, sau đó phát ra công kích, bông tuyết bay về phía Nữ Oa......
Nhìn qua chỉ thấy là bông tuyết nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế nó còn cứng rắn hơn bất kỳ cái gì.
Nhìn qua chỉ là bông tuyết đang bay từ từ, nhưng khi nó bay trong không trung lại nghe thấy tiếng gió.
Nữ Oa không muốn giao chiến trực tiếp với nàng, né tránh công kích của nàng, né tránh sang bên cạnh: "Người chết không thể sống lại, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy. Chấp niệm quá sâu, tương lai hối hận không kịp."
"Hối hận với không hối hận, đều là việc của ta, không cần người khác quan tâm." Vào giờ phút này Diệp Tuyết chỉ biết là, Trăm Đao không giết không được.
Dứt lời, lần nữa tập trung tuyết trong tay, lần này là ba quả, vang lên vù vù bay về phía Trăm Đao......
"Tuyết Nhi, không cần......"
Nữ Oa không có ý định ra tay ngăn cản, trong lòng Bích Dao quýnh lên, không nghĩ nhiều, xông tới dùng thân thể của mình ngăn giữa hai người, cứng rắn dùng thân thể minh chịu đựng công kích.
"Người đang làm cái gì?" Thấy bạn tốt ngày xưa đang thổ huyết trên đất, đáy mắt Diệp Tuyết không có một tia gợn sóng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.
"Tuyết Nhi, nói thế nào Trăm Đao cũng là sư phụ ta, xin ngươi hãy bỏ qua cho người lần này thôi."
"Ngay cả ngươi cũng muốn đối địch với ta sao?"
"Ngươi và sư phụ, cho dù lài ai bị thương, ta đều không muốn nhìn thấy."
"Cái này cũng không liên quan đến ta, ta tha hắn, vậy tại sao hắn lại không có bỏ qua cho Lạc Băng. Vốn Lạc Băng chỉ còn lại một hồn phách này, tại sao hắn (Trăm Đao) còn muốn tới hại hắn (Lạc Băng), tại sao!"
"Diệp Tuyết, mời ngươi phân rõ ràng nặng nhẹ có được không!" Trăm Đao biến trở về nguyên hình, rơi xuống đất có chút chật vật, đứng ở bên cạnh đồ nhi của mình: "Mới vừa rồi ngươi nói, hắn chỉ còn lại một hồn phách này, vậy sao ngươi không đi tìm hồn phách còn lại của hắn? Là ngươi không dám? Còn chưa từ bỏ? Hoặc là...... Căn bản là chính ngươi hại chết hắn?"
Nghe nói như thế, trong mắt của nàng xuất hiện một tia mê mang......
Rốt cuộc là ai...... Hại chết Lạc Băng đây này?
Là mình? Là Tích Phong? Hay là Trăm Đao?
Cái vấn đề này, thật ra vấn đề này là do nàng luôn luôn trốn tránh. Lạc Băng là bị Tích Phong tính toán nên bị thương, nhưng hắn là vì cứu mình mà mạng đổi mạng, nhưng cuối cùng khi có một chút hi vọng, lại bị Trăm Đao phá nát!
Cho nên...... Ai cũng có phần, ai cũng không chạy được!
"Chờ ta giết chết ngươi rồi, tự ta sẽ đi tìm người khác tính sổ." Lệ khí tăng mạnh, bầu trời bắt đầu rơi xuống bông tuyết, bay lả tả......
Bông tuyết rơi xuống đất, mặt đất lập tức bị đóng băng lại.
Dính trên người của binh tướng, thân thể lập tức bị đông lại, sau đó phát ra những tiếng băng rạn nứt......
Uy lực còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước của Lạc Băng......
Vung tay áo lên, những bông tuyết quanh nàng như có sự sống, từ một biến hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám...... Vây quanh hắn, từ xa nhìn lại, như một con kén tằm.
"Tuyết Nhi, ngươi mau thu tay lại. Đây không phải là ngươi...ngươi làm như vậy, tương lai ngươi sẽ hối hận." Bích Lạc muốn đi giải cứu sư phụ, nhưng khí lạnh từ những bông tuyết kia tản ra lạnh đến tận xương, khiến cho nàng không có cách nào đến gần. Vừa bị thương nặng như vậy, chỉ có thể lớn tiếng nói cho nàng, hy vọng có thể gợi lên tấm lòng cảm thông của nàng.
Sư phụ tuy có lỗi, nhưng tội không đáng chết.
"Chuyện tương lai, tương lai lại nói." Diệp Tuyết đáp lại không chậm chạp không hoảng hốt. Mình còn có tương lai sao?
Nàng muốn tiêu diệt tất cả thế gian này, dùng hàng nghìn hàng vạn sinh mạng bồi táng cùng Lạc Băng, bao gồm cả mình.
"A......" Trăm Đao ở băng trong kén phát ra tiếng kêu khổ sở, những người nghe được trong lòng đều là sợ hãi.
Ngay cả đệ nhất Chiến Thần Thần giới cũng không chống đỡ được đau đớn này, phải đau đớn đến mức nào!
"Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại có được không...... Không cần làm như vậy......" Hiện tại Bích Lạc không có biện pháp nào, nước mắt chảy ra, tim nóng lên, phun ra một búng máu: "Đều là sai lầm của ta, nếu không phải ta bảo Cửu Chỉ kéo dài thời gian khôi phục pháp lực cho ngươi, nói không chừng hồn phách của Lạc Băng cũng sẽ không biến mất. Ngươi có trách thì trách ta đi, xin ngươi hãy bỏ qua cho sư phụ một lần." Một ngày là thầy, suốt đời là cha.
Mặc dù là sư phụ nói không giữ lời, có lỗi trước, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn người bị giết. Nếu như Tuyết Nhi nhất định phải giết một người mới có thể tiêu tan hận thù trong lòng, vậy thì giết mình đi, mình nguyện ý chết trong tay của nàng.
"Tuyết Nhi......"
"Diệp Tuyết, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn u mê không tỉnh sao?" Cuối cùng Nữ Oa thờ ơ lạnh nhạt cũng lên tiếng.
Hận ý trong lòng nàng, hơn nhiều so vói tưởng tượng của mình, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ xảy ra đại nạn, hơn nữa không cẩn thận, còn có thể là lật nghiêng ngũ giới, sinh linh đồ thán.
"Trừ phi Lạc Băng có thể sống lại, nếu không, u mê không tỉnh thì như thế nào?" Từng chữ của Diệp Tuyết ầm vang, mang theo chân tình tiêu điều mà lạnh lẽo.
"Không......" Diệp Tuyết lập tức ngã quỵ trên đất, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng......
Đất rung núi chuyển.
Người của hai giới Thần Ma trong lúc đánh nhau, vội vàng dừng động tác trong tay lại, ngơ ngác nhìn toàn bộ......
Chỉ thấy quanh thân nàng tản ra ánh sáng nhức mắt, không ngừng mở rộng, sáng mãi cho đến khi người ở chỗ này không mở mắt nổi.
Ngay sau đó ánh sáng trở lên nhu hòa, khôi phục lại bình thường.
Nơi vừa rồi còn có người ngã quỵ nay đã không còn bóng người, mà đang bay trên không trung, từ trên cao nhìn chằm chằm mọi người ở phía dưới.
"Ngươi......" Trăm Đao ngửa đầu nhìn nữ nhân phía trước.
Vốn là tóc dài màu đen, bây giờ nhìn qua lại càng thêm đen giống như có sinh mạng, màu đen yêu dị.
Toàn thân áo lông cáo màu trắng, một cái đuôi hồ ly mềm mại như nhung trên vai phải.
Hiện ra vai trái trắng như tuyết, trơn bóng như ngọc.
"Trăm Đao, ngươi đáng chết!" Môi son khẽ mở, giọng nói biến ảo vang lên.
Vang vọng chấn động, pháp lực kiến thần binh vội vàng che lỗ tai ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu (thất khiếu: hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng).
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Nhìn binh tướng ngã xuống đất, trong lúc nhất thời Trăm Đao cũng có chút sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là giọng nói trong không khí mà đã có thể giết ngừơi, rốt cuộc trong cơ thể nàng tích tụ bao nhiêu năng lượng?
Nhưng pháp lực Diệp Tuyết cao như vậy, đồ nhi của mình cũng không có bản lãnh kia, làm sao lại có năng lượng lớn như vậy?
"Ngươi không cần biết!" Diệp Tuyết nhẹ nhàng ném ra năm chữ, nhưng lại giống như ném quả bom nặng ký vào bên trong binh tướng Thần giới, người có đạo hạnh cao hơn nữa cũng không thể không che lỗ tai của mình lại.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ, hòa vào nhau thành một mảnh.
"Nương nương...... Nương nương...... Nương nương......" Sĩ khí Ma giới lập tức tăng lên, hưng phấn cao giọng hét lên.
Cờ tung bay trống nổi lên, rất hoành tráng!
"Nương nương......" Cửu Chỉ đứng ở trên đất, lẩm bẩm ra tiếng. Nàng lại có thể tự mình phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trên người kia, khôi phục toàn bộ tu vi trong cơ thể......
Trong lòng đau như vậy, phải khổ sở biết bao nhiêu!
"Tuyết Nhi......" Tâm tình của Tích Phong cực kỳ phức tạp.
Từ trên người nàng tản ra khí tức phán xét, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của hắn trở lại. Kiếp trước kiếp này, hai người hợp lại làm một. Nhưng trừ cái đó ra, còn có một loại hơi thở xa lạ ở trong cơ thể nàng.
Kia là cái gì, hắn cũng không nói rõ được......
"Ngươi......" Trăm Đao sững sờ mặt không chút thay đổi nhìn không trung, từng bước từng bước đi về phía nữ nhân ở phía trước.
Đi trên không trung, lại như đi trên đất bằng.
Mỗi bước đi, dưới chân lại nở ra một đóa Băng Liên trong suốt, không khí bốn phía bị Băng Liên tản ra mà đóng băng lại......
Một đường đi qua, trên không trung Băng Liên xếp thành một đường băng.
"Chớ có quá mức ngông cuồng!" Cho đến khi nàng đi tới trước mặt, Trăm Đao mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cầm đại đao lên chém về phía nàng......
Lâm trận lùi bước cũng không phải là tác phong của hắn, huống chi, không thử một chút, thì làm sao biết được.
Nhưng một đao hắn dùng hết toàn lực, Diệp Tuyết chỉ là nhẹ nhàng hất tay áo lên, đã hóa giải hoàn toàn......
"......" Trăm Đao bị nàng bắn ngược trở về phía sau ra vài bước, thiếu chút nữa té ngã từ không trung xuống đất.
Nàng phất tay áo lần nữa, trời đất quay cuồng, một cơn gió mạnh mẽ mang theo khối băng bén nhọn bay thẳng về phía hắn......
Hắn vội vã vận khí, tạo ra một kết giới chắn trước mặt mình để ngăn trở công kích......
Nhưng khối băng sắc nhọn, mạnh mẽ đâm tới, đâm vào phía trên, rất nhanh kết giới bắt đầu xuất hiện vết nứt......
Có khí lạnh đã tiến tới gần thân thể của hắn, tạo ra một cái lỗ đo đỏ trên thân thể hắn......
Một tiếng bạo phá, kết giới chia năm xẻ bảy.
Nhưng cũng trong giây phút đó, Trăm Đao hiện ra nguyên hình. Tử Long dùng đuôi ngăn lại, mang theo khối băng cắt ngang cơn gió mạnh mẽ......
Thần Long mở miệng to như chậu máu, nhào thẳng về phía Diệp Tuyết......
Nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ không chút sợ hãi, mặc cho Tử Long cắn xuống......
"Hống......"
Cuối cùng, quanh người phát ra ánh sáng nhức mắt, trực tiếp đánh bay Tử Long đã ở trước mặt bay ngược trở lại......
Ngón tay khẽ xoa cái đuôi hồ ly ở vai phải, từ từ hiện ra ấn ký màu tím trên trán, từ từ mở rộng, chếch về phía mắt phải, cho đến khi trên mắt phải đều là ấn ký kia mới thôi!
"Ma ấn!"
Rốt cuộc Tích Phong cũng biết được hơi thở xa lại đó là cái gì, đó là hơi thở chỉ thuộc về Ma giới.
Tuyết Nhi...... Lại có thể bị ma hóa......
Ma hóa yêu, hoặc lạnh lẽo, hoặc yêu dị, hoặc nóng nảy, nhưng đều trốn không thoát việc làm bạn với sự khát máu.
Giết người không chớp mắt, đó là tính chung của bọn họ.
Diệp Tuyết khẽ cau mày, bông tuyết tích tụ trong tay, tạo thành một quả cầu tuyết có kích thước tưng đương quả trứng gà......
"Trăm Đao, chịu chết đi."
Tiếng nói vang lên trên không trung, ngay sau đó quả cầu tuyết trong tay nàng bay ra.
Vốn Tử Long bay lên không trung như tia chớp, nhưng trong lúc đó lại có một quả cầu tuyết bay ra, thân thể hắn đông cứng lại, không thể cử động được nữa......
Hình rồng và hình người thay đổi liên tiếp, trên mặt Trăm Đao đều là khổ sở......
Một chiêu này, Diệp Tuyết đã hạ quyết tâm đánh tan thần hồn của hắn, vĩnh viễn không thể siêu sinh......
Nhưng khi nhìn thấy thân thể của hắn bắt đầu nứt ra, một đạo ánh sáng bảy màu chiếu ra từ phía chân trời, giải cứu Trăm Đao từ trong khổ sở: "Khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, Diệp Tuyết, nể mặt bản cung, tha cho hắn lần này đi."
Ánh sáng chiếu rọi trên người thần binh Thần Tướng trên đất, những binh tướng vừa rồi không thể chịu đựng nổi đã lập tức khôi phục như bình thường, từ trên đất đứng dậy rối rít quỳ lạy: "Tham kiến Nữ Oa nương nương."
"Đều đứng lên đi." Nữ Oa hiện thân đứng trên đám mây, bên cạnh còn có Bích Dao.
Diệp Tuyết nhìn đối phương, trên mặt là nụ cười lạnh lẽo: "Mặt mũi có tác dụng gì? Nể mặt người, Lạc Băng có thể sống lại sao?" Hồn phách của Lạc Băng là Trăm Đao làm hại, sao ta có thể để hắn sống trên đời nữ?
Không riêng gì Trăm Đao, trên đời này tất cả mọi người đều đáng chết, mình muốn giết hết người của Tứ Giới, bồi táng cùng Lạc Băng! (ta thấy từ bồi tang hay hơn là chôn cùng nên ta để bồi táng)
Khí lạnh lộ ra ngoài, bông tuyết trong suốt bay xung quanh nàng, sau đó phát ra công kích, bông tuyết bay về phía Nữ Oa......
Nhìn qua chỉ thấy là bông tuyết nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế nó còn cứng rắn hơn bất kỳ cái gì.
Nhìn qua chỉ là bông tuyết đang bay từ từ, nhưng khi nó bay trong không trung lại nghe thấy tiếng gió.
Nữ Oa không muốn giao chiến trực tiếp với nàng, né tránh công kích của nàng, né tránh sang bên cạnh: "Người chết không thể sống lại, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy. Chấp niệm quá sâu, tương lai hối hận không kịp."
"Hối hận với không hối hận, đều là việc của ta, không cần người khác quan tâm." Vào giờ phút này Diệp Tuyết chỉ biết là, Trăm Đao không giết không được.
Dứt lời, lần nữa tập trung tuyết trong tay, lần này là ba quả, vang lên vù vù bay về phía Trăm Đao......
"Tuyết Nhi, không cần......"
Nữ Oa không có ý định ra tay ngăn cản, trong lòng Bích Dao quýnh lên, không nghĩ nhiều, xông tới dùng thân thể của mình ngăn giữa hai người, cứng rắn dùng thân thể minh chịu đựng công kích.
"Người đang làm cái gì?" Thấy bạn tốt ngày xưa đang thổ huyết trên đất, đáy mắt Diệp Tuyết không có một tia gợn sóng, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.
"Tuyết Nhi, nói thế nào Trăm Đao cũng là sư phụ ta, xin ngươi hãy bỏ qua cho người lần này thôi."
"Ngay cả ngươi cũng muốn đối địch với ta sao?"
"Ngươi và sư phụ, cho dù lài ai bị thương, ta đều không muốn nhìn thấy."
"Cái này cũng không liên quan đến ta, ta tha hắn, vậy tại sao hắn lại không có bỏ qua cho Lạc Băng. Vốn Lạc Băng chỉ còn lại một hồn phách này, tại sao hắn (Trăm Đao) còn muốn tới hại hắn (Lạc Băng), tại sao!"
"Diệp Tuyết, mời ngươi phân rõ ràng nặng nhẹ có được không!" Trăm Đao biến trở về nguyên hình, rơi xuống đất có chút chật vật, đứng ở bên cạnh đồ nhi của mình: "Mới vừa rồi ngươi nói, hắn chỉ còn lại một hồn phách này, vậy sao ngươi không đi tìm hồn phách còn lại của hắn? Là ngươi không dám? Còn chưa từ bỏ? Hoặc là...... Căn bản là chính ngươi hại chết hắn?"
Nghe nói như thế, trong mắt của nàng xuất hiện một tia mê mang......
Rốt cuộc là ai...... Hại chết Lạc Băng đây này?
Là mình? Là Tích Phong? Hay là Trăm Đao?
Cái vấn đề này, thật ra vấn đề này là do nàng luôn luôn trốn tránh. Lạc Băng là bị Tích Phong tính toán nên bị thương, nhưng hắn là vì cứu mình mà mạng đổi mạng, nhưng cuối cùng khi có một chút hi vọng, lại bị Trăm Đao phá nát!
Cho nên...... Ai cũng có phần, ai cũng không chạy được!
"Chờ ta giết chết ngươi rồi, tự ta sẽ đi tìm người khác tính sổ." Lệ khí tăng mạnh, bầu trời bắt đầu rơi xuống bông tuyết, bay lả tả......
Bông tuyết rơi xuống đất, mặt đất lập tức bị đóng băng lại.
Dính trên người của binh tướng, thân thể lập tức bị đông lại, sau đó phát ra những tiếng băng rạn nứt......
Uy lực còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước của Lạc Băng......
Vung tay áo lên, những bông tuyết quanh nàng như có sự sống, từ một biến hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám...... Vây quanh hắn, từ xa nhìn lại, như một con kén tằm.
"Tuyết Nhi, ngươi mau thu tay lại. Đây không phải là ngươi...ngươi làm như vậy, tương lai ngươi sẽ hối hận." Bích Lạc muốn đi giải cứu sư phụ, nhưng khí lạnh từ những bông tuyết kia tản ra lạnh đến tận xương, khiến cho nàng không có cách nào đến gần. Vừa bị thương nặng như vậy, chỉ có thể lớn tiếng nói cho nàng, hy vọng có thể gợi lên tấm lòng cảm thông của nàng.
Sư phụ tuy có lỗi, nhưng tội không đáng chết.
"Chuyện tương lai, tương lai lại nói." Diệp Tuyết đáp lại không chậm chạp không hoảng hốt. Mình còn có tương lai sao?
Nàng muốn tiêu diệt tất cả thế gian này, dùng hàng nghìn hàng vạn sinh mạng bồi táng cùng Lạc Băng, bao gồm cả mình.
"A......" Trăm Đao ở băng trong kén phát ra tiếng kêu khổ sở, những người nghe được trong lòng đều là sợ hãi.
Ngay cả đệ nhất Chiến Thần Thần giới cũng không chống đỡ được đau đớn này, phải đau đớn đến mức nào!
"Tuyết Nhi, ngươi tỉnh lại có được không...... Không cần làm như vậy......" Hiện tại Bích Lạc không có biện pháp nào, nước mắt chảy ra, tim nóng lên, phun ra một búng máu: "Đều là sai lầm của ta, nếu không phải ta bảo Cửu Chỉ kéo dài thời gian khôi phục pháp lực cho ngươi, nói không chừng hồn phách của Lạc Băng cũng sẽ không biến mất. Ngươi có trách thì trách ta đi, xin ngươi hãy bỏ qua cho sư phụ một lần." Một ngày là thầy, suốt đời là cha.
Mặc dù là sư phụ nói không giữ lời, có lỗi trước, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn người bị giết. Nếu như Tuyết Nhi nhất định phải giết một người mới có thể tiêu tan hận thù trong lòng, vậy thì giết mình đi, mình nguyện ý chết trong tay của nàng.
"Tuyết Nhi......"
"Diệp Tuyết, chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn u mê không tỉnh sao?" Cuối cùng Nữ Oa thờ ơ lạnh nhạt cũng lên tiếng.
Hận ý trong lòng nàng, hơn nhiều so vói tưởng tượng của mình, cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ xảy ra đại nạn, hơn nữa không cẩn thận, còn có thể là lật nghiêng ngũ giới, sinh linh đồ thán.
"Trừ phi Lạc Băng có thể sống lại, nếu không, u mê không tỉnh thì như thế nào?" Từng chữ của Diệp Tuyết ầm vang, mang theo chân tình tiêu điều mà lạnh lẽo.