-
Chương 108
Chờ khi mở mắt ra lần nữa, đã là buổi sáng, Diệp Tuyết chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, người đặc biệt có tinh thần. Xem ra tu luyện tâm pháp, chẳng những có lợi cho đề cao pháp thuật, còn có thể giữ cho thân thể khỏe mạnh.
Không tệ không tệ."Nương nương, ngươi đã tỉnh chưa?" Cửa truyền đến tiếng của Sương Mai.
Diệp Tuyết vội vàng nhảy xuống từ trên hoa sen, duỗi tay ra, thu vào trong lòng bàn tay, sau đó sửa lại một chút y phục của mình, vuốt lên nếp uốn do thời gian dài tĩnh tọa mà hình thành rồi mới mở miệng đáp lại: "Đã tỉnh, vào đi."
"Nương nương, người đã tỉnh chưa?" Thấy nàng đã mặc xong y phục, Sương Mai lộ ra một tia kinh ngạc.
"Ừ." Diệp Tuyết hàm hồ đáp một tiếng, "Tìm ta có chuyện gì? Lần này cũng đừng ấp a ấp úng." Trong lòng nàng rất lo lắng, lo lắng sáng sớm lại nhận được một tin dữ gì.
"Nương nương, Đại Vương cho mời người."
"Hắn đã tỉnh rồi hả?" Diệp Tuyết kích động nắm tay của đối phương, "Ngươi nói thật sao? Thật sự hắn đã tỉnh?"
"Đúng vậy, nương nương."
"Nhanh, mau giúp ta trang điểm một chút, ta phải đi qua." Suy nghĩ lời ngự y đã nói, chỉ cần điều dưỡng tốt, ba ngày có thể xuống giường, năm ngày cơ bản là sẽ khôi phục bình thường. Hôm nay đã ngày hôm sau, tỉnh mới là bình thường!
Ai, đều do mình quá khẩn trương, tối qua lại còn ở chỗ này buồn lo vô cớ.
"Dạ, nương nương."
......
Khi Diệp Tuyết đến tẩm cung của Yêu Vương, không ngờ hai huynh muội Hỏa Diễm đã ở bên trong.
Thấy nàng đi vào, hai người đều dùng khóe mắt chăm chú nhìn nàng. Giống như là đang cảnh cáo, càng giống như là ở mong đợi kịch hay.
"Đại Vương." Nàng đi tới trước mặt Tích Phong, khẽ nhún người.
"Tuyết phi, ngươi có biết tội của mình không?" Tích Phong tựa vào trên giường, bởi vì thương thế nên sắc mặt tái nhợt như cũ, nhưng khí chất Vương Giả lại không giảm chút nào.
Diệp Tuyết hơi sững sờ: "Nô tì không biết, xin Đại Vương nói rõ."
Vừa đến đã bắt đầu hỏi tội, xem ra hai huynh muội này ở trước mặt của hắn nói xấu mình cái gì rồi.
"Nếu Tuyết phi đã hỏi đến, vậy Bổn vương nói cho ngươi biết." Mắt Tích Phong chợt tối đi: "Ngươi Bổn vương quỳ xuống."
"Tại sao?"
"Quỳ xuống."
"Vâng" mặc dù không cảm giác được mình đã làm sai chuyện gì, nhưng Diệp Tuyết vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, bảo ngươi tung lời đồn, nói Bổn vương xuất cung tìm Vương Hậu? Ngươi cố ý giấu giếm chuyện Bổn vương bị thương xuống, rốt cuộc có âm mưu gì? Tối ngày hôm qua ngươi bị người bắt đi, trở về thế nào? Người nọ thật sự bỏ qua cho ngươi sao? Hay là...... Là tới cùng ngươi truyên đạt tin tức, dự tính ám sát Bổn vương hay sao?"
"Là bọn hắn nói cho ngươi như vậy sao?" Nghe đến nhiều tội danh như vậy, Diệp Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ hai người đang cười đắc ý đứng ở bên cạnh.
"Tuyết phi nương nương, không có chứng cớ cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác, trung thành của ta với Đại Vương là trời đất chứng giám." Hỏa Diễm nói xong, khom lưng về phía Tích Phong, tỏ ý ngoan ngoãn nghe theo hắn.
"Hỏa Diễm không cần giải thích, lòng trung thành của ngươi, Bổn vương sao lại không biết." Tích Phong phất tay, ý bảo hắn đứng lên, không cần khách khí. Sau đó vô cùng bất mãn nhìn người trên đất, giống như là muốn lăng trì nàng: "Diệp Tuyết, đừng tưởng rằng Bổn vương gần đây nhìn ngươi nhiều thêm mấy lần là đã không biết trời cao đất dày gì rồi, nói cho ngươi biết, thức thời thì nhanh nhận tội cho Bổn vương, Bổn vương có thể xử lý nhẹ nhàng. Bằng không, Bổn vương cho ngươi hối hận không kịp!"
"......" Diệp Tuyết không nói gì, mà là dùng ánh mắt dò xét phân tích tính chân thật trong lời nói của hắn. Rõ ràng hắn biết dã tâm của Hỏa Diễm, tại sao còn có thể nói ra những lời như vậy? Là bị uy hiếp sao? Hay là những gì hắn nói với mình đều là giả sao?
"Diệp Tuyết, ngươi có nhận tội hay không?" Bỗng nhiên Tích Phong nâng cao giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
"Không biết Đại Vương có nghe qua một câu hay không: quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu Đại Vương nhất định buộc nô tì phải nhận tội, nô tì không lời nào để nói, mặc cho Đại Vương xử lý."
"Được, người đâu, áp giải Tuyết phi vào địa lao, chờ đợi xử trí.?
Không tệ không tệ."Nương nương, ngươi đã tỉnh chưa?" Cửa truyền đến tiếng của Sương Mai.
Diệp Tuyết vội vàng nhảy xuống từ trên hoa sen, duỗi tay ra, thu vào trong lòng bàn tay, sau đó sửa lại một chút y phục của mình, vuốt lên nếp uốn do thời gian dài tĩnh tọa mà hình thành rồi mới mở miệng đáp lại: "Đã tỉnh, vào đi."
"Nương nương, người đã tỉnh chưa?" Thấy nàng đã mặc xong y phục, Sương Mai lộ ra một tia kinh ngạc.
"Ừ." Diệp Tuyết hàm hồ đáp một tiếng, "Tìm ta có chuyện gì? Lần này cũng đừng ấp a ấp úng." Trong lòng nàng rất lo lắng, lo lắng sáng sớm lại nhận được một tin dữ gì.
"Nương nương, Đại Vương cho mời người."
"Hắn đã tỉnh rồi hả?" Diệp Tuyết kích động nắm tay của đối phương, "Ngươi nói thật sao? Thật sự hắn đã tỉnh?"
"Đúng vậy, nương nương."
"Nhanh, mau giúp ta trang điểm một chút, ta phải đi qua." Suy nghĩ lời ngự y đã nói, chỉ cần điều dưỡng tốt, ba ngày có thể xuống giường, năm ngày cơ bản là sẽ khôi phục bình thường. Hôm nay đã ngày hôm sau, tỉnh mới là bình thường!
Ai, đều do mình quá khẩn trương, tối qua lại còn ở chỗ này buồn lo vô cớ.
"Dạ, nương nương."
......
Khi Diệp Tuyết đến tẩm cung của Yêu Vương, không ngờ hai huynh muội Hỏa Diễm đã ở bên trong.
Thấy nàng đi vào, hai người đều dùng khóe mắt chăm chú nhìn nàng. Giống như là đang cảnh cáo, càng giống như là ở mong đợi kịch hay.
"Đại Vương." Nàng đi tới trước mặt Tích Phong, khẽ nhún người.
"Tuyết phi, ngươi có biết tội của mình không?" Tích Phong tựa vào trên giường, bởi vì thương thế nên sắc mặt tái nhợt như cũ, nhưng khí chất Vương Giả lại không giảm chút nào.
Diệp Tuyết hơi sững sờ: "Nô tì không biết, xin Đại Vương nói rõ."
Vừa đến đã bắt đầu hỏi tội, xem ra hai huynh muội này ở trước mặt của hắn nói xấu mình cái gì rồi.
"Nếu Tuyết phi đã hỏi đến, vậy Bổn vương nói cho ngươi biết." Mắt Tích Phong chợt tối đi: "Ngươi Bổn vương quỳ xuống."
"Tại sao?"
"Quỳ xuống."
"Vâng" mặc dù không cảm giác được mình đã làm sai chuyện gì, nhưng Diệp Tuyết vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
"Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, bảo ngươi tung lời đồn, nói Bổn vương xuất cung tìm Vương Hậu? Ngươi cố ý giấu giếm chuyện Bổn vương bị thương xuống, rốt cuộc có âm mưu gì? Tối ngày hôm qua ngươi bị người bắt đi, trở về thế nào? Người nọ thật sự bỏ qua cho ngươi sao? Hay là...... Là tới cùng ngươi truyên đạt tin tức, dự tính ám sát Bổn vương hay sao?"
"Là bọn hắn nói cho ngươi như vậy sao?" Nghe đến nhiều tội danh như vậy, Diệp Tuyết lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ hai người đang cười đắc ý đứng ở bên cạnh.
"Tuyết phi nương nương, không có chứng cớ cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác, trung thành của ta với Đại Vương là trời đất chứng giám." Hỏa Diễm nói xong, khom lưng về phía Tích Phong, tỏ ý ngoan ngoãn nghe theo hắn.
"Hỏa Diễm không cần giải thích, lòng trung thành của ngươi, Bổn vương sao lại không biết." Tích Phong phất tay, ý bảo hắn đứng lên, không cần khách khí. Sau đó vô cùng bất mãn nhìn người trên đất, giống như là muốn lăng trì nàng: "Diệp Tuyết, đừng tưởng rằng Bổn vương gần đây nhìn ngươi nhiều thêm mấy lần là đã không biết trời cao đất dày gì rồi, nói cho ngươi biết, thức thời thì nhanh nhận tội cho Bổn vương, Bổn vương có thể xử lý nhẹ nhàng. Bằng không, Bổn vương cho ngươi hối hận không kịp!"
"......" Diệp Tuyết không nói gì, mà là dùng ánh mắt dò xét phân tích tính chân thật trong lời nói của hắn. Rõ ràng hắn biết dã tâm của Hỏa Diễm, tại sao còn có thể nói ra những lời như vậy? Là bị uy hiếp sao? Hay là những gì hắn nói với mình đều là giả sao?
"Diệp Tuyết, ngươi có nhận tội hay không?" Bỗng nhiên Tích Phong nâng cao giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
"Không biết Đại Vương có nghe qua một câu hay không: quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu Đại Vương nhất định buộc nô tì phải nhận tội, nô tì không lời nào để nói, mặc cho Đại Vương xử lý."
"Được, người đâu, áp giải Tuyết phi vào địa lao, chờ đợi xử trí.?