Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Tiểu Ngưu âm thầm thở dài,thâm tâm tự nhủ:"Vợ chồng các người quả là xứng đôi a.Đến giết người cũng giống nhau nữa.Mà người cũng là do ta bắt,các ngươi không hỏi một tiếng liền giết a.Tốt lắm,trò chơi kêt thúc ta cũng nên đi" Nào biết Lỗ Nam đã chú ý đến hắn,chạy đến kéo tay Tiểu Ngưu (thằng ngu,nó vừa cắm cho mAỳ cái sừng to như sừng trâu đấy ạ):"Tiểu huyh đệ,không ngờ ngươi lại lợi hại đến vậy,nhanh như thế mà đem bọn họ giết sạch" Tiểu Ngưu a a cười:"Cứ coi như vận khí ta tốt đi" Lỗ Nam nhìn lão bà nhưng lão bà của hắn lại hướng tiểu lâu đi đến..Tiểu Ngưu tò mò hỏi:"Lão Bà ngươi làm gì à."Lỗ Nam cười nói,ra dáng mình rất hiểu vợ:"nàng chuẩn bị phóng hỏa a".Tiểu Ngưu nghe xong liền muốn cười,đây mà là danh môn chính phái đệ tử sao?Hành động thì không khác chi cường đạo.Xem ra tên và hiệu của bọn họ đều rất xứng a. Quả nhiên không lâu sau tiểu lâu bốc hỏa,chỉ khoảng nửa khắc là tòa tiểu lâu bị nuốt sống.Tôn Tam Nương đi tới,hướng về biển lửa đang cháy hừng hực nói:"Chỉ tiện nghi cho tên vương bát đản kia,nên đem hắn thiêu sống mới đáng. Tiểu Ngưu cũng không biết nói gì cho phải liền xoay người đi.Lỗ Nam và Tôn Nhị Nương cũng theo sau,ba người rời khỏi tiểu lâu.Trên đường đi Lỗ Nam hỏi:"Lão bà,ngươi có bị đám hỗn đản đó bắt nạt hay không?"Tôn Tam Nương liếc Tiểu Ngưu 1 cái,nói"Đám hỗn đản kia muốn bắt nạt ta nhưng không thành,nhưng mà…"Lỗ Nam vội la lên:"nhưng mà cái gì?"Hắn rất quan tâm đến vấn đề này. Tôn Tam Nương hít sâu một hơi rồi chỉ Tiểu Ngưu:"ngươi hỏi vị huynh đệ này đi"Lỗ Nam hướng tới Tiểu Ngưu như chờ câu trả lời.Nhớ tới chuyện xảy ra với Tôn Tam Nương,lòng Tiểu Ngưu chợt thấy ngọt ngào,ngoài miệng lại nói:"Lỗ đại ca,lão bà ngươi không bị chúng bắt nạt,ngươi cứ yên tâm. Lỗ Nam cười hắc hắc:"Rất tốt,rất tốt,ta đây không thích bị cắm sừng nha,cũng không muốn làm vương bát đản nha "(muộn rồi anh ơi) Tôn Tam Nương nghe xong nở nụ cười, cười đến Tiểu Ngưu trong lòng thẳng sợ hãi. May mắn nàng thực không nói gì thêm,Nếu nàng nói tục,Lỗ Nam dám liều mạng với hắn. Đang đi trên đường,Tôn Tam Nương chợt nói:"Tiểu huynh đệ,ngươi còn chư có tự giới thiệu nha." Tiểu Ngưu nghĩ nghĩ, thật muốn báo cái giả danh, sau lại tưởng tượng: 'Ta Tiểu Ngưu cũng không phải là loại yếu ớt. Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi trả thù sao?' vì thế, Tiểu Ngưu nói thực Lỗ Nam khen:"Ngươi tên này rất hay,rất dễ nhớ" Tôn Tam Nương nhẹ giọng lập lại mấy lần Tiểu Ngưu tên, nói: "Ta nhớ được,kỹ. Có một ngày, ta sẽ tìm được ngươi." Lỗ Nam nói tiếp: "Ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta sẽ báo đáp ngươi" Tiểu Ngưu nói:"Đều là người trong chính đạo không cần khách khí" ." Mà trong lòng nghĩ chính là: 'Tôn Tam Nương nói có một ngày muốn đi tìm ta, là có ý gì, là báo ân hay là báo thù đâu? Nhìn nàng giết nam nhân kía quả thực là giết người không chớp mắt, như thế nà, nàng cũng muốn giết ta sao? Hắc hắc, muốn giết ta có khối người nha, giống sư tỷ của ta đi sao, bị chiếm tiện nghi sau cũng là muốn giết đích, nhưng ta bây giờ còn là sống được hảo hảo đích đâu.' Tôn Tam Nương nói: "Chúng ta phải đi rồi. Chuyên hôm nay ta chưa nói một tiếng cám ơn." Tiểu Ngưu ôm Quyền:"Không có chi,hẹn ngày tái ngộ" Trong lòng phức tạp thật sự. Tôn Tam Nương thật sâu nhìn Tiểu Ngưu liếc mắt, mới xoay người mà đi. Lỗ Nam hiển nhiên là thích Tiểu Ngưu, đi tới kéo kéo Tiểu Ngưu đích thủ, nói: "Tiểu Ngưu huynh đệ, chúng ta sau này còn gặp lại. Đợi cho lần tới gặp mặt đích thời điểm, ta nhất định với ngươi uống mười tám chén rượu lớn." Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Không thành vấn đề." Lỗ Nam vỗ vỗ Tiểu Ngưu đích bả vai, đuổi theo phía trước đích Tôn Tam Nương. Thân ảnh bọn họ chậm rãi đi xa…Tiểu Ngưu nhìn đến khi không nhìn thấy.Đêm nay thật sự là có chút vượt quá tưởng tượng.Bị Lỗ Nam kéo đi cứ người không ngờ lại dùng phương pháp này để cứu Chỗ này hết thảy đã xong,Tiểu Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi,triển khai khinh công hướng khách điếm bay đi.Tại khách điếm,hăn lột quần áo dính máu ném đi,rửa lại khuôn mặt rồi mới từ cửa sổ tiến vào phòng mình.Hồi tưởng lại chuyện tốt đêm nay một lần. Sáng sớm ngày kế Tiểu Ngưu thanh toan tiền phòng rồi lên ngựa.Trong tâm nghĩ:"Mình tại chỗ này phóng hỏa đốt nhà,giết con thái thú,nếu còn cà kê ở đây không chừng sẽ bị tóm." Hắn nghĩ đến ma đao,nghĩ đến sư nương,nghĩ đến Nguyệt Lâm,lòng lại kích động không thôi.Nghĩ đến một ngày độc bá võ lâm,mỹ nữ như mây,trái ôm phải ấp,song phi tam phi n phi…Một đường không nói,Tiểu Ngưu tiến vào Sơn Đông cảnh nội,điều này nghĩa là hắn còn cách Lao Sơn không xa.Tiêu Ngưu trống ngực rộn ràng,ước cả mọc cánh để về bên mỹ nhân đoàn tụ.Đến lúc hắn tiến vào Lao sơn phụ cận thì trời đã xế chiều,hắn thống khoái hô lên mấy tiếng (ta bị điên,ta bị đao) Hắn ở dòng suối trước núi thoải mái mà rửa mặt,như là muốn đem một đường phong trần tẩy rơi.Chân núi có một chỗ đất bằng phẳng,hai bên là rừng cây,trước đây sau khi tu luyện Tiểu Ngưu thường ra đây dạo chơi.