-
Chương 6-10
Chương 6: Cửa trường học (1)
Lúc này trong đại sảnh lầu một có không ít người đến người đi, dồn dập kinh ngạc nhìn hai người, tuy rằng đều ở phía xa không nghe thấy hai người nói chuyện. Nhưng bộ dáng của Cổ Vinh, cùng với vẻ mặt sắp khóc, càng làm mọi người liếc mắt, đều đang suy đoán thân phận của thiếu niên này.
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, kinh ngạc nói:
– Ồ, danh sách vật liệu của ta đâu? Chạy đi đâu rồi? Ngươi nhìn thấy danh sách vật liệu của ta không?
Cổ Vinh sững sờ, lập tức quay đầu đi, nhìn thấy tờ giấy kia bị mình xoa thành một đám giấy vụn, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lý Vân Tiêu, vội nói:
– Ở chỗ nào, ngài chờ, ta kiếm cho ngài!
Hắn không nhìn ánh mắt giật mình của mọi người, chạy tới cúi người tìm kiếm. Nhất thời tiếng nghị luận kinh dị dồn dập truyền vào trong tai, làm hắn mắc cỡ đỏ cả mặt, hận không thể tìm cái khe nứt chui vào.
– Trước tiên chiếm được phương pháp hóa giải, mối thù nhục nhã này, ta nhất định phải báo!
Cổ Vinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, vẫn như cũ giả vờ bộ một mặt bình tĩnh, đem danh sách cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu hững hờ nắm lấy tờ giấy, mạnh mẽ lau nước mũi, sau đó vò thành một cục ném ra ngoài.
– Đồ vật trên danh sách mỗi loại ta muốn mười phần, tập hợp đủ liền đến Học viện Già Lam tìm ta, tên của ta gọi Lý Vân Tiêu.
– Ngươi…
Cổ Vinh nhìn danh sách bị vò thành một cục ở trên đất, phía trên còn có dính nước mũi nhơm nhớp, nhất thời trong dạ dày quay cuồng một hồi, tức giận đến cả người run rẩy.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhìn hắn cười lạnh nói:
– Mặt mũi không phải người khác cho, là tự mình đi tranh thủ.
Trên mặt hắn lướt qua một tia sát ý, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cổ Vinh.
– Trong lòng ngươi tốt nhất đừng ghi hận ta, người có ý bất thiện đối với ta, đã còn rất ít sống ở cõi đời này. Ta không hy vọng sau khi ngươi thật vất vả kiếm về một cái mạng, lại không cẩn thận ném mất. Đúng rồi, tay phải của ngươi phỏng chừng chỉ có thể chống đỡ ba ngày, trong vòng ba ngày không tìm được mười phần những nguyên liệu này, tay phải của ngươi liền triệt để báo hỏng. Trừ khi xuất hiện Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, bằng không đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới luyện chế.
Lý Vân Tiêu nói nhẹ lọt vào tai, lại làm cho cả người Cổ Vinh hoảng sợ run cầm cập, tim hắn hầu như là điên cuồng đập loạn lên.
– Ba ngày? Những tài liệu này hơn phân nửa ta nghe cũng chưa từng nghe tới! Hơn nữa, ta làm sao biết ngươi không phải là đang gạt ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng ngươi có biện pháp. Lấy lá cây Bạch Nguyệt trúc cùng Thương Lang sâm bố trí thành thuốc, mỗi ngày sớm, trưa, chiều dùng một lần, có thể giảm bớt thống khổ của ngươi, cũng có thể làm cho tay phải của ngươi sống thêm hai ngày. Nhưng, vẻn vẹn chỉ là hai ngày. Trong vòng năm ngày tập hợp không đủ vật liệu, thì không cần tới tìm ta nữa. Chúc ngươi nhiều may mắn.
Trong đầu Cổ Vinh đang tinh tế suy tư hai loại dược liệu kia, vừa xuất thần, liền phát hiện Lý Vân Tiêu đã không còn bóng dáng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm muốn chảy ra nước, năm ngón tay trái bấm vào trong thịt, cũng không cảm giác được đau đớn chút nào.
– Chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải võ giả cũng không phải Thuật luyện sư, tại sao ở trước mặt hắn, ta lại có một loại cảm giác run rẩy!
Cổ Vinh nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ, nội tâm dữ tợn rít gào lên.
– Để ngươi lại càn rỡ mấy ngày, chờ lấy được phương pháp hóa giải, tất nhiên sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh! Học viện Già Lam, Lý Vân Tiêu!
Hắn giận dữ và xấu hổ đi đến chỗ tờ giấy kia, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỏ cả mặt cầm lên. Không biết từ nơi nào lấy ra một cái bao bố, bao bọc lại rồi để vào trong túi chứa đồ.
Người bốn phía dồn dập cúi đầu. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được trên người Cổ Vinh tản mát ra phẫn nộ cùng sát ý như thật, sợ đến mức dồn dập tản ra, không dám nhìn nữa.
Tại lầu ba Tháp Thuật luyện sư, trong một phòng làm việc xa hoa.
Lương Văn Vũ cẩn thận dặn dò:
– Trong này là mười cân Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên mà Tể tướng Lam Hoằng muốn, dị thường quý giá. Hiện tại ngươi lập tức đưa đến phủ Tể tướng, tự mình giao cho Lam Hoằng.
– Linh Hạc Căn? Bạch Phượng Long Liên?
Lục Dao dại ra một hồi, lẩm bẩm nói:
– Thật sự có hai loại đồ vật này sao?
Lương Văn Vũ hơi nhướng mày.
– Làm sao? Ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Lục Dao cuống quít phục hồi tinh thần lại.
– Ta hơi thất thần, xin lỗi Lương đại nhân! Vừa nãy có một thiếu niên mười mấy tuổi cầm một danh sách cho ta, muốn ta tìm vật liệu cho hắn. Tên dược liệu bên trong ta không quen chút nào, ban đầu còn tưởng rằng là hắn viết lung tung. Trong đó có Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên này.
– Thiếu niên mười mấy tuổi?
Lương Văn Vũ rơi vào suy tư.
– Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên đều là đồ vật dùng để tăng lên thực lực võ giả, danh sách kia đâu?
Lục Dao cẩn thận đáp:
– Vừa nãy Cổ Vinh đại nhân gọi ta tới, danh sách Cổ Vinh đại nhân đã trả lại thiếu niên kia.
– Ồ…
Lương Văn Vũ hơi có chút thất vọng nói:
– Ngươi có thể nhớ những gì?
Lục Dao cẩn thận nhớ lại.
– Mặc Vũ Quỷ Hoa, Diêm La Minh Quả, Chân Không Nhũ, Thấp Bà Hoa, Phi Tiên Nha…
Theo nàng nói ra từng cái, sắc mặt của Lương Văn Vũ từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, lại biến thành khiếp sợ, cuối cùng thành dại ra.
– Còn có mấy vị thuốc ta không nhớ ra được.
Hai hàng lông mày của Lục Dao nhíu lại cùng nhau, dù sao cũng chỉ là liếc nhìn qua một chút, có thể ghi nhớ nhiều như vậy, cũng coi như là ký ức kinh người.
Lương Văn Vũ hoàn hồn trở về, vội vàng lấy ra một tờ giấy đem những tài liệu này ghi lại.
– Thiếu niên kia có lưu lại tên, phương thức liên lạc gì không?
Lục Dao lắc lắc đầu, nhưng nội tâm chấn động không ngớt, có thể làm cho Lương Văn Vũ đại nhân coi trọng như vậy, thiếu niên kia đến cùng là lai lịch gì? Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Lương đại nhân, ta ở Công Hội Thuật Luyện Sư cũng hơn ba năm thời gian, sao chưa từng nghe qua những đồ vật này?
Lương Văn Vũ nhìn danh sách tàn khuyết không đầy đủ, thở dài nói:
– Bên trong có mấy vị thuốc ta cũng chưa từng nghe tới, nhưng những đồ vật này tổ hợp lại với nhau, cho ta trực giác là một loại thuốc vô cùng ghê gớm. Đối với việc tăng trưởng tu vi võ giả có chỗ tốt cực lớn!
– Ngay cả Lương Văn Vũ đại nhân cũng chưa từng nghe tới!
Lục Dao giật mình dùng tay ngọc che môi đỏ, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 7: Cửa trường học (2)
– Lương đại nhân, tờ danh sách này có thể là nói bậy lung ta lung tung hay không?
Lương Văn Vũ lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu, trong đó có mấy loại dược liệu tổ hợp lại với nhau vô cùng huyền diệu, ta ở trong thời gian ngắn cũng nghĩ không ra quan hệ trong đó. Nếu lần sau thiếu niên này trả lại, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp lưu hắn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đến thông báo ta!
– Vâng!
Lục Dao mang theo tâm tình khiếp sợ cùng thấp thỏm, cầm túi chứa đồ rời đi.
Lý Vân Tiêu đi một mình ở trên đường, âm thầm suy nghĩ.
– Những tài liệu kia đối với Cổ Vinh mà nói quả thật có chút khó, không thể hoàn toàn hi vọng hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp khác nữa.
Hắn nhìn Không gian giới chỉ trong tay, đem một tia thần thức dò vào trong đó, bên trong đều là các loại đồ vật ngổn ngang.
– Toàn là vớ vẩn gì đó, ngay cả xuân dược cũng có. Nha, nghĩ ra rồi, là lần trước bí mật mua, vẫn không dùng tới được.
Hắn tiện tay ném xuống một bình nhỏ, cầm ra một thanh Hắc Kiếm, cầm trong tay hơi có chút cảm giác giật mình, cười khổ nói:
– Thanh hắc thiết trọng kiếm này có chút dùng. Nặng ba mươi hai cân bảy lạng, ta lại có chút nắm không nổi. Thật hoài niệm Kiếm Trảm Tinh thần của ta a, cũng không biết bị lạc ở nơi nào.
– Trước khi đả thông bảy đạo mạch luân, trước hết chấp nhận dùng nó.
Lý Vân Tiêu trực tiếp đem trọng kiếm vác trên vai, hướng phương hướng Học viện Già Lam đi đến.
– Chờ ngưng luyện ra nguyên khí, lại chế tạo một thanh Huyền Binh.
Chờ đi trở về học viện, hắn đã thở hồng hộc.
– Hả? Trần hầu tử, Hàn phì trư, các ngươi ở cửa đón ta đấy à?
Ở cửa Học viện Già Lam, Trần Chân, Hàn Bách bình thường thân thiết với hắn, đang có biểu tình lo lắng xoay quanh. Hai người vừa thấy được Lý Vân Tiêu, Trần Chân nhất thời hét lớn:
– Vân thiếu, ngươi chạy đi đâu vậy hả, làm chúng ta tìm ngươi muốn điên lên rồi!
– Trần côn tử, ngươi muốn làm cái gì?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát to, Đỗ Phong từ phía sau Trần Chân lao ra, nhìn chằm chằm Trần Chân cười âm lãnh nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với Lam lão đại?
Sắc mặt Trần Chân đột nhiên biến đổi, cắn răng nói:
– Ngươi ít ở nơi này cáo mượn oai hùm, ta chỉ là truyền đạt lời của Lạc lão sư mà thôi. Vân thiếu, tan học…
– Câm miệng!
Đỗ Phong hét lớn một tiếng đem lời nói chặn lại, cả người là lao lên, năm ngón tay như ưng trảo hướng về yết hầu của Trần Chân chộp tới.
Trần Chân hoàn toàn biến sắc, vội vàng lui về phía sau. Đỗ Phong đã là Vũ đồ mở ra bốn đạo mạch luân, nguyên lực ở trên hắn.
– Đỗ Phong, không nên khinh người quá đáng!
Một bên Hàn Bách nhìn không hợp mắt, vội vượt tiến lên, một quyền gào thét bung tới, “Đùng!” Đánh vào trên ưng trảo của Đỗ Phong, hai người đều là Vũ đồ mở ra bốn đạo mạch luân, thực lực sàn sàn với nhau, đồng thời chấn động, dồn dập lui lại!
– Hàn phì trư, ngươi dám động thủ lần nữa thử xem!
Bên người Đỗ Phong hiện ra một người, hai tay khoanh ở trước ngực, mặt vênh lên đầy kiêu căng.
– La Kiệt ta tuần trước mới vừa mở ra năm đạo mạch luân, đang lo không ai luyện tập đây này! Hàn phì trư, giờ lấy ngươi làm bia ngắm thử xem, nhìn năm đạo mạch luân cùng bốn đạo mạch luân, đến cùng chệnh lệch lớn bao nhiêu!
– Ha ha, chênh lệch là một quyền của ngươi có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
Đỗ Phong cười to lên, chỉ vào hai người Trần, Hàn nói:
– Cho các ngươi 3 phút, cút cho ta!
Giờ khắc này cửa lớn tụ tập không ít học viên xem trò vui, dồn dập chỉ chỉ chỏ chỏ nghị luận.
Hai người Trần, Hàn tức giận đến sắc mặt tái xanh, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tần Như Tuyết.
– Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi làm sao để chúng ta cút!
Nàng nộ khí đằng đằng nói:
– Ta liền nói cho Lý Vân Tiêu biết, khóa sau của Lạc lão sư nhất định phải tới, các ngươi làm khó dễ được ta sao?
Đỗ Phong cùng La Kiệt biến sắc, bọn họ là không đắc tội được công chúa. Đỗ Phong chỉ vào mấy người mắng:
– Trần côn tử, Hàn phì trư, còn có ngươi tên rác rưởi kia, lần này coi như các ngươi gặp may! Chúng ta đi!
Hắn vung tay lên, muốn mang theo La Kiệt rời đi. Tuy thực lực La Kiệt cao hơn hắn, nhưng thế lực Đỗ gia so với La gia cao hơn nhiều, vì vậy La Kiệt ở trong đám tuỳ tùng của Lam Phi, địa vị vẫn là khá thấp.
– Ta tưởng là sự tình gì, lại làm thần thần bí bí như thế.
Lý Vân Tiêu sờ sờ mũi, coi như không trừng phạt, hắn cũng dự định đi phòng trọng lực tu luyện.
– Nháo xong rồi, giờ muốn đi sao?
Đỗ Phong dừng lại bước chân, con ngươi hơi trợn lên.
– Làm sao, tên rác rưởi ngươi có ý kiến gì?
Lý Vân Tiêu đưa tay đặt ở trên chuôi kiếm,
– Cũng không có ý kiến gì, chỉ là muốn nhìn một chút mở ra năm đạo mạch luân, cùng chưa mở ra mạch luân, đến cùng chênh lệch lớn bao nhiêu mà thôi.
Mấy người Đỗ Phong cùng Tần Như Tuyết đều sững sờ, Tần Như Tuyết bật thốt lên:
– Lý Vân Tiêu, ngươi…
– Ha ha, thú vị!
Đỗ Phong cười to chặn lời của Tần Như Tuyết.
– Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại thành toàn cho ngươi!
Vừa dứt tiếng, hai chân của hắn liền giẫm một cái, cả người bắn ra, một quyền hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đánh tới.
Tên rác rưởi này cũng dám lên tiếng?
Trong lòng Đỗ Phong tất cả đều là tâm ý trào phúng cùng cười gằn. Đặc biệt nghĩ đến thân phận của Lý Vân Tiêu, cháu của đệ nhất đại lão quân đội của Nước Thiên Thủy, trưởng tôn dòng chính Lý gia!
Cái thân phận này cực kỳ hiển hách, để hắn đánh lên càng có một loại vui vẻ biến thái, thời điểm nắm đấm hạ xuống, thậm chí còn phát huy hơn bình thường.
– Cẩn thận!
Ba người Trần Chân kinh hô, nhưng muốn cứu đã không kịp. Tần Như Tuyết càng sợ đến tay nhỏ che miệng, hoa dung thất sắc!
Lý Vân Tiêu chỉ là người bình thường, làm sao chịu đựng nổi một quyền của Vũ đồ bốn đạo mạch luân?
Ầm ~!
Tất cả mọi người đều nghe thấy một đòn rất nặng nề, thân thể Đỗ Phong đột nhiên ở trước mặt Lý Vân Tiêu đình trệ, một quyền đã vung tới, đang kề sát ở trên Thái Dương huyệt của Lý Vân Tiêu. Nhưng dáng dấp của Lý Vân Tiêu vẫn hờ hững như cũ, không có vẻ thống khổ chút nào.
– Không đúng!
Con ngươi La Kiệt thu nhỏ lại, hắn trong nháy mắt liền phát hiện, nắm đấm của Đỗ Phong cũng không có đánh vào trên mặt Lý Vân Tiêu, mà còn kém nửa centimet!
Á á á!
Một tiếng khóc thét thống khổ vang vọng đất trời, sắc bén truyền vào trong tai mỗi người, hầu như đâm thủng màng tai. Loại tiếng kêu thảm thiết này làm người ta run rẩy, khiến mỗi người tưởng tượng chủ nhân của thanh âm chịu đựng thống khổ bao lớn.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 8: Từng cái bạo điểu (1)
Để sắc mặt của mọi người đại biến là, thanh âm này không ngờ là từ trong miệng Đỗ Phong phát ra. Bởi vì giờ khắc này hắn quay lưng về phía mọi người, vì lẽ đó không ai biết xảy ra chuyện gì. Chỉ nhìn thấy thân thể Đỗ Phong bắt đầu kịch liệt run rẩy, sau đó chậm rãi ngã xuống phía sau.
– Đỗ Phong!
Theo La Kiệt kinh hãi hô to một tiếng, Đỗ Phong rốt cục ngửa mặt ngã trên đất, hai tay run cầm cập bưng dưới khố, ở trên đất điên cuồng co giật lên, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu thảm thiết, như heo bị làm thịt.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, Lý Vân Tiêu chậm rãi thả chân phải xuống. Nguyên lai hắn là một cước đá vào mệnh căn của Đỗ Phong…
Nhìn ánh mắt nghĩ mà sợ của mọi người, Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ mở hai tay ra, vô tội nói:
– Các ngươi đều nhìn thấy, là hắn xông lên đánh ta, ta chẳng hề làm gì cả, chỉ là nhấc đầu gối chân phải lên mà thôi, ai biết hắn lại đụng vào, thật xui xẻo!
– Hóa ra là dùng đầu gối, tiểu tử này thật tàn nhẫn a!
Hết thảy nam tính học viên ở đây quan sát đều là cả người run cầm cập, tự động dùng tay bảo hộ phía dưới.
– A, ta xong đời!
Đỗ Phong khóc thét bưng đũng quần, ở trên đất thống khổ lăn lộn, trong hai tay chảy ra lượng lớn máu tươi cùng dòng chất lỏng sền sệt.
– Giết hắn, La Kiệt nhanh giết hắn cho ta!
La Kiệt phẫn nộ đem nắm đấm đùng đùng chỉ thẳng về hướng Lý Vân Tiêu.
– Lý Vân Tiêu, ngươi quá ác độc rồi, lại dùng chiêu số nham hiểm như vậy đối phó đồng học!
Lý Vân Tiêu vô tội nói:
– Người cũng không thể vô liêm sỉ như vậy, mọi người đều nhìn thấy, là chính hắn đụng tới. Ít nhất có hơn mười vị đồng học có thể làm chứng cho ta.
– Ngươi…
Hắn nhất thời giận dữ, nhưng tình huống nhìn qua xác thực là như vậy, ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra đầu mối gì, chỉ có điều tại sao có thể có chuyện quái dị như thế?
Mỗi người ở đây trong đầu cũng là ý tưởng giống nhau.
– Đúng vậy, là tiểu tử kia tự mình xông lên, đánh người lại đụng vào tiểu kê kê của mình, thật là kỳ quái, quả thực là chưa từng nghe thấy.
– Bất kể nói thế nào, ngươi cũng trốn không thoát quan hệ!
La Kiệt bực tức nói:
– Ngày hôm nay ta muốn hủy mệnh căn của ngươi, lại phế tứ chi của ngươi, báo thù cho Đỗ Phong!
Bóng người hắn lóe lên, liền xông lên trước, tựa hồ trong lòng có chút kiêng kỵ, không như Đỗ Phong chính diện bắt nạt, mà là nghiêng người đánh xuống một quyền!
Quyền phong như kiếm, lực phá nghìn cân!
– Thật mạnh, người này không ngờ là cao cấp Vũ đồ, tiểu tử kia phiền phức rồi!
– Bảy đạo mạch luân lấy đạo thứ năm làm bình cảnh, sau khi vọt qua liền có thể gọi là cao cấp Vũ đồ, không biết người này mở ra mấy đạo?
– Sau năm đạo mạch luân, một đạo một thiên địa, ta nhìn hắn Thân Quyền hợp nhất, lực phá nghìn cân, hẳn là vừa mở ra đạo mạch luân thứ năm, nhưng cũng đầy đủ để tiểu tử kia ăn quả đắng.
– Lý Vân Tiêu, mau tránh ra!
Hàn Bách vội vàng hét lớn một tiếng, múa song quyền, muốn lao lên cứu viện. Tuy hắn không phải là đối thủ của La Kiệt, nhưng sau một quyền nhiều lắm là gãy xương trọng thương, nếu Lý Vân Tiêu trúng một quyền kia, còn có thể sống cũng là kỳ tích.
Coong!
Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức nhấc lên hắc thiết trọng kiếm cắm trên mặt đất, mũi kiếm nhắm thẳng vào La Kiệt, che ở trước người. Nhưng dáng vẻ vất vả kia, thân thể cầm đại kiếm cũng lay động bất ổn, tựa hồ gió thổi liền ngã.
– Ầm!
Thanh âm từ trên thân kiếm truyền ra, một quyền của La Kiệt lại trực tiếp đánh vào trên đại kiếm, hơn nữa là trên mũi kiếm!
– A, bàn tay của ta!
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tay trái của La Kiệt liều mạng che nắm tay phải, máu tươi như nước nhỏ trên đất, đau đớn từ trên bàn tay truyền đến, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, tựa hồ ngón tay cũng ở dưới đòn đánh này, đã bị gãy mất rồi.
Song quyền của Hàn Bách vung đến một nửa, cũng triệt để dừng lại, cả người dại ra.
– Đây là tình huống thế nào?
Hiện tại coi như là kẻ ngu si cũng biết có vấn đề.
– Xảy ra chuyện gì? Hắn coi mình là Võ sĩ, có nguyên khí kình phong, thân thể có thể chống lại đao kiếm sao?
– Trên đời tại sao có người ngu như vậy? Ta xem là tiểu tử cầm kiếm kia có vấn đề!
– Ta cũng cảm thấy không đúng, nhưng trên người tiểu tử kia rõ ràng không có nửa phần nguyên lực, nắm Hắc thiết trọng kiếm cũng rất chật vật. Hơn nữa, ta rõ ràng nhìn thấy là chính hắn hướng về mũi kiếm đánh tới!
– Hừm, giống hệt tình huống lúc trước của tiểu tử bạo điểu này, thực sự là gặp quỷ!
Tất cả mọi người kinh ngạc nghị luận, lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên không nhìn ra huyền cơ. Tuy rằng Lý Vân Tiêu hoàn toàn không có thực lực, nhưng ánh mắt độc ác, là Vũ Đế đỉnh cao, đám Vũ đồ không có nguyên khí này, có thể đánh trúng hắn mới là có quỷ.
– Hừ, nếu ngay cả mấy Vũ đồ cũng thu thập không được, vậy ta trực tiếp đập đầu chết!
Hắn hừ lạnh vác lên trọng kiếm, từng bước một hướng La Kiệt đi đến.
– Dám ra tay với bằng hữu của ta, ta phế song quyền của ngươi!
Hắn đột nhiên chém xuống một kiếm, La Kiệt cảm giác được nguy hiểm, nhưng cũng sợ hãi phát hiện, chiêu kiếm này nhìn như vô cùng chậm rãi, nhưng lại bao phủ hết thảy tử huyệt cùng đường lui của hắn. Thật giống như mình hoàn toàn mở rộng tay, nằm ở trên thớt gỗ chờ đối phương chém.
Loại cảm giác vô lực này, mặc dù đối mặt những Võ sĩ Nhất Nguyên cảnh kia, cũng chưa bao giờ có!
– A!
Đại kiếm không lệch đi chút nào, vừa vặn chém vào tay trái của hắn, đột nhiên tuôn ra một đoàn sương máu, hai tay đều là máu me đầm đìa.
– Nếu muốn giết ta, lại bạo chim nhỏ của ngươi!
– A, không, ta biết mình sai rồi! Vân thiếu, tha cho ta đi!
Ầm!
Đại kiếm lần thứ hai vỗ vào hạ thân của La Kiệt, tiếng vang này để hết thảy nam học viên vây xem run cầm cập lên, lạnh cả người không thôi.
– Đại, đại ca, vừa nãy tại sao tiểu tử kia đứng ở đó không nhúc nhích cho hắn chém?
– Ta, ta cũng không biết, a… Đừng, đừng quản… Chúng ta vẫn là đi nhanh lên. Tiểu tử này ra tay độc ác, không cẩn thận lại rước họa vào thân. Hiện tại trong đũng quần ta đều ướt!
– Còn có ngươi!
Lý Vân Tiêu đi tới bên người Đỗ Phong đang lăn lộn, đại kiếm vung vẩy xuống, nhất thời đánh gãy kinh của hai tay hắn. Đỗ Phong cùng La Kiệt lập tức giống như nhau, đau đến hôn mê đi.
– Lý, Lý Vân Tiêu, ngươi, ngươi đúng là Lý Vân Tiêu sao?
Đến thời khắc này Tần Như Tuyết mới phản ứng được, không thể tin được nhìn tất cả trước mắt.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 9: Từng cái bạo điểu (2)
Trần Chân đột nhiên mừng lớn nói:
– Vân thiếu, chẳng lẽ kinh mạch của ngươi đã thông, mở ra mạch luân?
Lý Vân Tiêu lắc lắc đầu, thở dài nói:
– Nào có dễ dàng như vậy.
Trần Chân cũng có chút bị hồ đồ rồi, chỉ vào hai người hôn mê trên đất nói:
– Này… Chuyện gì thế này?
Lý Vân Tiêu biết việc này giải thích với bọn hắn cũng không rõ ràng, vì vậy cười nói:
– Ngươi không thấy là chính bọn hắn đụng tới sao?
Trần Chân nhất thời nghẹn lời.
– Đụng tới là không sai, nhưng, nhưng điều này cũng…
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
– Được rồi, chuyện này cũng đừng nhắc lại. Ta về ký túc xá trước, đợi lát nữa trường học đến tra việc này, ở đây nhiều người như vậy cũng có thể làm chứng cho ta.
Hắn đem đại kiếm vác trên vai, liền đi về phía ký túc xá.
– Chuyện này…
Trần Chân nhất thời có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu biến hóa quá lớn. Không chỉ là về thực lực, mà là khí chất cả người, cùng dĩ vãng hoàn toàn khác nhau.
– Lý Vân Tiêu, coi như chúng ta làm chứng cho ngươi! Nhưng mấy kiếm sau ngươi phế bỏ bọn họ, chuyện này sợ sẽ chọc đến phiền phức ngập trời!
Tần Như Tuyết đột nhiên hô:
– Đỗ gia cùng La gia vẫn luôn đối địch với Lý gia các ngươi, sợ sẽ nhờ vào đó sinh sự!
Thân thể Lý Vân Tiêu hơi dừng lại một chút, đầu cũng không quay về, khẽ cười nói:
– Nếu bọn họ không thành thật, ta liền đánh nổ chim nhỏ của bọn hắn!
Trên mặt Tần Như Tuyết lướt qua một tia đỏ ửng, tức giận dậm chân nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật hạ lưu! Còn nữa, làm sao đột nhiên biến hóa lớn như vậy? Gây ra phiền toái lớn như vậy, còn làm như không có chuyện gì, thực sự là tức chết ta rồi!
Hàn Bách như có điều suy nghĩ nói:
– Mặc dù Đỗ Phong cùng La Kiệt là con cháu Đỗ gia, La gia, nhưng không phải đệ tử nòng cốt gì, lấy thân phận của Vân thiếu, phế bỏ thì phế bỏ. Ta không tin bọn họ dám tới Lý gia đòi lẽ phải! Ta là sợ bọn họ sẽ trực tiếp đối phó với Vân thiếu, như vậy Vân thiếu liền nguy hiểm.
Trần Chân hừ nói:
– Hừ, ở trong học viện bọn họ còn không dám hung hăng như thế! Phái người trực tiếp đến học viện giết người, này so với đắc tội Lý gia còn chết nhanh hơn!
Hàn Bách cau mày nói:
– Người ngoài tự nhiên không dám vào động thủ, nhưng nếu là học viên động thủ, học viện cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tần Như Tuyết biến sắc.
– Ngươi là nói Lam Phi?
Hàn Bách gật đầu lia lịa.
– Ai cũng biết Đỗ Phong là người của Lam Phi, mà Lam Phi đã mở ra bảy đạo mạch luân, sắp cô đọng nguyên khí, xung kích Võ sĩ!
Sắc mặt của Tần Như Tuyết cùng Trần Chân cũng trở nên nặng nề, Võ sĩ cùng Võ đồ là hai khái niệm khác nhau một trời một vực, huống hồ Lý Vân Tiêu ngay cả Võ đồ cũng không phải!
Ba người thương thảo một trận, cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể than thở rời đi.
Học viên của Học viện Già Lam là toàn quốc tinh tuyển ra đệ tử ưu tú nhất, hoặc là như Lý Vân Tiêu, những con em quyền quý của vương quốc. Vì lẽ đó trong học viện thiên tài cùng ngu ngốc đều là một đoàn.
Lý gia là đại lão quân đội của Nước Thiên Thủy, tuy rằng bởi vì nguyên nhân thể chất, đã sớm bị gia tộc vứt bỏ, nhưng ở trong học viện vẫn có một gian phòng ngủ độc lập, đồng thời còn có phòng tu luyện độc lập.
Hô!
Hắn tùy ý ném hắc thiết trọng kiếm xuống đất, bắt đầu hất tay, ép chân, làm các loại tư thế, hoạt động gân cốt.
– Vóc người này quá yếu, nhất định phải mau chóng cường tráng lên. Bá Thiên Luyện Thể Quyết, luyện thể thuật chí dương chí cường trong thiên hạ, kiếp trước thời điểm được bộ công pháp kia quá chậm, còn không kịp tu luyện liền bỏ mình, lần này vừa vặn!
Hắn trầm quát một tiếng, hai chân gập xuống, cả người chậm rãi ép tới, eo cong, lập tức trương thành mãn cung, hình thành một quả cầu, một luồng khí tức quái dị từ trên người tản mát ra.
Uống!
Một luồng đau đớn gần như đáng sợ từ bên hông truyền vào trong óc, như có mũi đao đem thân thể cắt rời. Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được biến sắc, cả người lại không bị khống chế, trong nháy mắt đạn về, dưới chân mất đi cân bằng, lảo đảo lùi lại mấy bước, đặt mông trực tiếp ngồi dưới đất.
– Công pháp này làm sao biến thái như vậy, ta cảm giác toàn thân đều muốn vỡ ra! Chẳng trách tên khốn Bá Thiên kia thực lực kinh thiên, chỉ là bắt đầu nhập môn liền thống khổ như vậy!
Bá Thiên Vũ Đế là một vị được công nhận thực lực mạnh nhất trong thập đại phong hào Vũ Đế!
Bộ luyện thể quyết này là hắn nhờ số trời run rủi từ trong tay Bá Thiên Vũ Đế lấy được, vẫn không dám lộ ra, vốn định lén lút tu luyện, ai biết còn chưa bắt đầu liền chết ở trong Thiên Đãng sơn mạch.
– Có bộ luyện thể quyết này, coi như ta không cách nào mở ra mạch luân, cũng đủ để tu luyện tới cấp độ Vũ Đế!
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, lần thứ hai hét lớn một tiếng, khom người bắt đầu. Tồn tại có thể tu luyện tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, cái nào không phải nghị lực kinh người. Thiên phú cố nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn chính là đạo tâm kiên định, dũng khí cùng quyết tâm vĩnh viễn không chịu thua!
– Bá Thiên Luyện Thể Quyết thức thứ nhất… Nguyệt Dương!
Lý Vân Tiêu lần thứ hai trở thành trạng thái vòng tròn, lực kéo to lớn để thân thể hắn giống như bị ngũ mã phân thây, mỗi một tấc bắp thịt xương cốt cũng bắt đầu tan vỡ!
Ầm!
Lần này chống đỡ năm giây, cả người lần thứ hai bắn ra ngoài, trực tiếp dính ở trên vách tường. Nội phủ bị chấn động đến mức tinh lực lăn lộn, phun ra ngoài một ngụm máu lớn.
– Trở lại!
Hắn hét lớn một tiếng, hai lần gặp khó để nội tâm sinh ra ngạo khí.
– Tên khốn Bá Thiên kia có thể luyện, ta mạnh hơn hắn!
Thập đại phong hào Vũ Đế trong lúc đó, tuy rằng công nhận thực lực Bá Thiên số một, nhưng ai cũng không phục ai, nội tâm đều là hạng người ngạo khí lăng vân, bễ nghễ thiên hạ!
– Nguyệt Dương thức!
…
Sau một ngày, nội đường trọng lực tu luyện của học viện.
Từng cái từng cái Truyền Tống Trận Pháp khắc vào trên mặt đất đá xanh, phân biệt dẫn tới khu vực trọng lực không giống. Chỉ cần học viên dùng một khối nguyên thạch để vào trong trận pháp, là có thể trực tiếp bị truyền đi.
Toàn bộ Truyền Tống Trận trọng lực phân bố linh tinh, diện tích mấy mẫu, cũng chỉ có thủ đô mới có thực lực như thế, làm ra một nơi tu luyện như vậy! Ở trung ương mấy chục Truyền Tống Trận Pháp, là một cái đài cao, có hơn một nghìn mét vuông, là điểm đến từ trong các khu vực trọng lực truyền ra.
Lý Vân Tiêu nhìn các học viên người đến người đi, từng cái từng cái khuôn mặt thanh xuân non nớt, tâm tư phảng phất trở lại mấy chục năm trước. Lúc đó hắn còn là một Vũ đồ phổ thông, cùng hết thảy Vũ đồ ở nơi này như thế, nghe truyền kỳ cố sự của các đại anh hùng, không ngày không đêm ân cần khổ luyện, hướng về con đường cường giả trong lòng đi tới.
Chủ động tới nơi này tu luyện nhiều là con cháu gia đình nghèo khổ, chỉ mong có một ngày trở thành Võ sĩ của vương quốc, nổi bật hơn mọi người, quang tông diệu tổ!
Chương 10: Bá thiên luyện thể quyết
Mỗi người đều là tinh thần sung mãn truyền tống vào, như gà chọi ra trận. Từng cái từng cái nghiêm túc, rất ít người nói chuyện. Tình cờ có người nhìn thấy hắn thân mang trang phục hào hoa phú quý, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Hắn đi vào trong một trận pháp màu vàng, mặt trên đánh dấu chữ gấp mười lần, để vào một khối nguyên thạch, nhất thời một đạo quang mang từ trên trận pháp bay lên, đem cả người hắn bao vây. Rất nhanh cả người hắn liền dần dần mờ đi, biến mất ở trong nội đường trọng lực.
Sau một khắc, ở chỗ đặt chân, nhất thời cảm thấy một luồng lực lượng lôi kéo kinh người từ mặt đất truyền đến, cả thân thể trong nháy mắt sụp xuống, hết thảy huyết nhục đẩy xuống một chút!
Uống, uống!
Lý Vân Tiêu sớm có tâm lý chuẩn bị, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nửa người trên thiếu máu nghiêm trọng, biến đến tái nhợt, dị thường khủng bố, cả người có chút dị dạng lên.
Hắn mạnh mẽ đứng thẳng tắp thân thể, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ khu vực gấp mười lần trọng lực rất lớn, chia làm từng cái từng cái phòng luyện công, đánh số từ 001 đến 200. Phải biết toàn bộ Học viện Già Lam có hơn vạn học viện, vì lẽ đó hai trăm phòng tu luyện cũng không nhiều.
Giờ khắc này có rất nhiều người không có phòng để vào, ở khu vực công cộng tĩnh tọa chờ đợi.
Lý Vân Tiêu hơi ngưng mắt, thần thức ở bên trong nhẹ nhàng quét qua, liền thở hổn hển đi đến phòng luyện công số 013. Mỗi đi một bước, cơ hồ là thuyên chuyển toàn bộ sức mạnh, lỗ máu toàn thân cũng ở dưới trọng lực này lôi kéo, khuếch đại mở ra, tự chủ hô hấp lên.
– Nhất định phải mau chóng nắm giữ Nguyệt Dương thức, đến thời điểm dùng thuốc xung kích kinh mạch, thân thể này mới có thể chịu nổi!
Đi hơn nửa khắc chung, hắn mới di chuyển thân thể đến phòng luyện công số 013. Ngay thời điểm hắn mới vừa đi tới, của phòng luyện công số 013 đột nhiên mở ra, một tên học viên sắc mặt tái nhợt, cả người tràn đầy mồ hôi đi ra.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu, hơi sững sờ, lập tức cúi đầu đi đến Truyền Tống Trận Pháp.
– Thật vất vả mới ra một người, tại sao lại bị tiểu tử này chiếm đi!
– Chúng ta đã chờ thật lâu, cũng không đợi được một người đi ra. Tiểu tử này vừa tới vận may liền tốt như vậy?
– Đúng a, thật giống như hắn biết số 013 muốn đi ra vậy.
– Tiểu tử này là người nào? Làm sao cảm giác trên người hắn không có nguyên lực gợn sóng?
– Đùa gì thế, không có nguyên lực gợn sóng liền nói rõ không có mở ra mạch luân. Người bình thường làm sao có khả năng nhận được trọng lực gấp mười lần!
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu một cước muốn bước vào phòng luyện công số 013, đột nhiên có một cánh tay duỗi tới, đem hắn ngăn cản. Một tên học viên mặt mỉm cười, thân mang áo bào trắng ngăn ở trước người hắn.
– Tại hạ tên Du Hòa Chính, là học viên trung cấp ban, bảy đạo mạch luân đỉnh cao Vũ đồ. Tiểu huynh đệ là mới tới phải không, gian phòng này tặng cho ta như thế nào.
Học viên của Học viện tổng cộng có bốn lớp, chia ra làm sơ cấp ban, trung cấp ban, cao cấp ban cùng tốt nghiệp ban.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Tặng con mẹ ngươi, cút ngay!
Du Hòa Chính biến sắc, trong cơn giận dữ tựa hồ nghĩ tới điều gì, lặng lẽ phủi phía sau một chút, lập tức khôi phục bình tĩnh, cố nén giận dữ nói:
– Mới tới đây phải không? Ngày hôm nay bán ta cái mặt mũi, sau này ở trong học viện có chuyện gì, trực tiếp báo tên của ta.
– Báo con mẹ ngươi, còn chưa cút?
Sắc mặt Du Hòa Chính rốt cục tái xanh, có chút biến thành màu đen, vẫn chưa có người nào dám không cho mình mặt mũi như thế, giận dữ cười nói:
– Ha ha, có dũng khí! Một rác rưởi không có nguyên lực gợn sóng cũng dám nói chuyện với ta như thế, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một ít quy củ mà tân sinh nên tuân thủ!
Theo tiếng nói của hắn hạ xuống, khí thế trên người trong nháy mắt tăng vọt, hình thành uy thế nhàn nhạt, hướng Lý Vân Tiêu oanh đến!
– Nguyên khí? Du Hòa Chính đã cô đọng nguyên khí, đột phá đến Nhất Nguyên cảnh giới?
Một tiếng thét kinh hãi ở khu công cộng vang lên, nhất thời ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ tới, trên mặt mỗi người đều là vẻ thán phục.
– Thiên phú thật mạnh a! Có người nói tuần trước hắn mới mở ra đạo mạch luân thứ bảy, cô đọng nguyên khí làm sao cũng phải mấy tháng mới được, hắn lại bảy ngày liền xong!
– Ta thấy không phải, hắn vẫn là ở giai đoạn Vũ đồ. Nếu thật sự đột phá đến Võ sĩ, giờ khắc này trên người nên có ánh sáng nguyên khí, mà không phải vẻn vẹn chỉ là cảm nhận được uy thế của nguyên khí.
– Dù vậy, kia cũng quá lợi hại đi. Ta xem dáng dấp này, nhiều lắm lại cho hắn mười ngày, hắn liền có thể chân chính lên cấp Nhất Nguyên cảnh!
– Tiểu tử, ngày hôm nay ta tâm tình tốt, đánh gãy xương sườn toàn thân ngươi là được, sẽ không cần mệnh của ngươi.
Du Hòa Chính nghe bốn phía nghị luận khiếp sợ, trong lòng tự nhiên sinh ra vẻ đắc ý, đặc biệt giờ khắc này phía sau còn đứng nữ thần hắn theo đuổi trong lòng, càng là phải cố gắng biểu hiện một phen, một nguồn sức mạnh bắt đầu ngưng tụ ở trên nắm tay.
Hô!
Hắn đột nhiên đấm ra một quyền, gân cốt trên cánh tay đùng đùng vang vọng, phảng phất giống như rang đậu không ngừng vỡ ra. Một luồng quyền phong uy vũ tản ra, như mãnh hổ lâm không, hướng về Lý Vân Tiêu đập xuống!
– Phục Hổ Quyền? Nhìn rất giống, nhưng Phục Hổ Quyền pháp chú ý không chỉ là khí thế hổ gầm núi rừng, còn phải nắm thời cơ một đòn tất trúng, ngươi chỉ có ngoại hình, khuyết thiếu thần tủy.
Thời điểm mọi người ở đây đều vì Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hắn lại mở miệng chỉ điểm Du Hòa Chính, thật giống như lão sư chỉ đạo học sinh của mình.
– Tiểu tử này điên rồi sao? Một quyền của Vũ đồ đỉnh cao bảy đạo mạch luân, hắn lại còn có tâm tư trêu chọc?
Một tên học viên trợn to mắt.
– Ta xem không giống như trêu chọc, mặc dù có chút tự đại, nhưng lời nói xác thực có lý!
Một học viên khác như có điều suy nghĩ nói.
Một gã học viên khác càng là lắc đầu.
– Mặc kệ hắn nói có lý hay không, đối mặt một quyền của Vũ đồ đỉnh cao, hắn lại không tránh không né, trừ khi hắn có tu vi Võ sĩ, bằng không lần này ăn thiệt thòi lớn rồi!
Trong lòng Du Hòa Chính cũng giận dữ, trên quyền phong không khỏi gia tăng mấy phần khí lực. Vốn chỉ muốn đem đối phương đánh cho tàn phế, lần này lại bất chấp, thế tất một quyền đem học viên trang bức này đánh phế!
Uống!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, dưới chân nhẹ nhàng bước ra một bước, hai tay thành trảo đỡ ở trước ngực, đột nhiên hình thành một đạo long hình, mở ra miệng rộng, muốn nuốt chửng tất cả!
Tất cả mọi người tựa hồ sản sinh một loại ảo giác, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng Long ngâm!
Con ngươi của Du Hòa Chính đột nhiên mở lớn, nguyên bản Phục Hổ Quyền của mình quyền uy hiển hách, đã đem phương vị toàn thân đối phương bao phủ vào, không thể tránh khỏi. Ai biết đối phương dùng vẻn vẹn một thức, thì có cảm giác thôn thiên phệ địa, không chỉ phá tận hết thảy oai vũ, càng giống như là một cái miệng rộng to lớn, đang chờ đợi mình đưa tới cửa.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Lúc này trong đại sảnh lầu một có không ít người đến người đi, dồn dập kinh ngạc nhìn hai người, tuy rằng đều ở phía xa không nghe thấy hai người nói chuyện. Nhưng bộ dáng của Cổ Vinh, cùng với vẻ mặt sắp khóc, càng làm mọi người liếc mắt, đều đang suy đoán thân phận của thiếu niên này.
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay, kinh ngạc nói:
– Ồ, danh sách vật liệu của ta đâu? Chạy đi đâu rồi? Ngươi nhìn thấy danh sách vật liệu của ta không?
Cổ Vinh sững sờ, lập tức quay đầu đi, nhìn thấy tờ giấy kia bị mình xoa thành một đám giấy vụn, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Lý Vân Tiêu, vội nói:
– Ở chỗ nào, ngài chờ, ta kiếm cho ngài!
Hắn không nhìn ánh mắt giật mình của mọi người, chạy tới cúi người tìm kiếm. Nhất thời tiếng nghị luận kinh dị dồn dập truyền vào trong tai, làm hắn mắc cỡ đỏ cả mặt, hận không thể tìm cái khe nứt chui vào.
– Trước tiên chiếm được phương pháp hóa giải, mối thù nhục nhã này, ta nhất định phải báo!
Cổ Vinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lóe lên vẻ oán độc, vẫn như cũ giả vờ bộ một mặt bình tĩnh, đem danh sách cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu hững hờ nắm lấy tờ giấy, mạnh mẽ lau nước mũi, sau đó vò thành một cục ném ra ngoài.
– Đồ vật trên danh sách mỗi loại ta muốn mười phần, tập hợp đủ liền đến Học viện Già Lam tìm ta, tên của ta gọi Lý Vân Tiêu.
– Ngươi…
Cổ Vinh nhìn danh sách bị vò thành một cục ở trên đất, phía trên còn có dính nước mũi nhơm nhớp, nhất thời trong dạ dày quay cuồng một hồi, tức giận đến cả người run rẩy.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhìn hắn cười lạnh nói:
– Mặt mũi không phải người khác cho, là tự mình đi tranh thủ.
Trên mặt hắn lướt qua một tia sát ý, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cổ Vinh.
– Trong lòng ngươi tốt nhất đừng ghi hận ta, người có ý bất thiện đối với ta, đã còn rất ít sống ở cõi đời này. Ta không hy vọng sau khi ngươi thật vất vả kiếm về một cái mạng, lại không cẩn thận ném mất. Đúng rồi, tay phải của ngươi phỏng chừng chỉ có thể chống đỡ ba ngày, trong vòng ba ngày không tìm được mười phần những nguyên liệu này, tay phải của ngươi liền triệt để báo hỏng. Trừ khi xuất hiện Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, bằng không đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới luyện chế.
Lý Vân Tiêu nói nhẹ lọt vào tai, lại làm cho cả người Cổ Vinh hoảng sợ run cầm cập, tim hắn hầu như là điên cuồng đập loạn lên.
– Ba ngày? Những tài liệu này hơn phân nửa ta nghe cũng chưa từng nghe tới! Hơn nữa, ta làm sao biết ngươi không phải là đang gạt ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng ngươi có biện pháp. Lấy lá cây Bạch Nguyệt trúc cùng Thương Lang sâm bố trí thành thuốc, mỗi ngày sớm, trưa, chiều dùng một lần, có thể giảm bớt thống khổ của ngươi, cũng có thể làm cho tay phải của ngươi sống thêm hai ngày. Nhưng, vẻn vẹn chỉ là hai ngày. Trong vòng năm ngày tập hợp không đủ vật liệu, thì không cần tới tìm ta nữa. Chúc ngươi nhiều may mắn.
Trong đầu Cổ Vinh đang tinh tế suy tư hai loại dược liệu kia, vừa xuất thần, liền phát hiện Lý Vân Tiêu đã không còn bóng dáng. Sắc mặt hắn trong nháy mắt âm trầm muốn chảy ra nước, năm ngón tay trái bấm vào trong thịt, cũng không cảm giác được đau đớn chút nào.
– Chỉ là một thiếu niên bình thường, không phải võ giả cũng không phải Thuật luyện sư, tại sao ở trước mặt hắn, ta lại có một loại cảm giác run rẩy!
Cổ Vinh nhất thời cảm thấy giận dữ và xấu hổ, nội tâm dữ tợn rít gào lên.
– Để ngươi lại càn rỡ mấy ngày, chờ lấy được phương pháp hóa giải, tất nhiên sẽ đem ngươi chém thành muôn mảnh! Học viện Già Lam, Lý Vân Tiêu!
Hắn giận dữ và xấu hổ đi đến chỗ tờ giấy kia, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỏ cả mặt cầm lên. Không biết từ nơi nào lấy ra một cái bao bố, bao bọc lại rồi để vào trong túi chứa đồ.
Người bốn phía dồn dập cúi đầu. Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được trên người Cổ Vinh tản mát ra phẫn nộ cùng sát ý như thật, sợ đến mức dồn dập tản ra, không dám nhìn nữa.
Tại lầu ba Tháp Thuật luyện sư, trong một phòng làm việc xa hoa.
Lương Văn Vũ cẩn thận dặn dò:
– Trong này là mười cân Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên mà Tể tướng Lam Hoằng muốn, dị thường quý giá. Hiện tại ngươi lập tức đưa đến phủ Tể tướng, tự mình giao cho Lam Hoằng.
– Linh Hạc Căn? Bạch Phượng Long Liên?
Lục Dao dại ra một hồi, lẩm bẩm nói:
– Thật sự có hai loại đồ vật này sao?
Lương Văn Vũ hơi nhướng mày.
– Làm sao? Ngươi đang nói thầm cái gì đó?
Lục Dao cuống quít phục hồi tinh thần lại.
– Ta hơi thất thần, xin lỗi Lương đại nhân! Vừa nãy có một thiếu niên mười mấy tuổi cầm một danh sách cho ta, muốn ta tìm vật liệu cho hắn. Tên dược liệu bên trong ta không quen chút nào, ban đầu còn tưởng rằng là hắn viết lung tung. Trong đó có Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên này.
– Thiếu niên mười mấy tuổi?
Lương Văn Vũ rơi vào suy tư.
– Linh Hạc Căn cùng Bạch Phượng Long Liên đều là đồ vật dùng để tăng lên thực lực võ giả, danh sách kia đâu?
Lục Dao cẩn thận đáp:
– Vừa nãy Cổ Vinh đại nhân gọi ta tới, danh sách Cổ Vinh đại nhân đã trả lại thiếu niên kia.
– Ồ…
Lương Văn Vũ hơi có chút thất vọng nói:
– Ngươi có thể nhớ những gì?
Lục Dao cẩn thận nhớ lại.
– Mặc Vũ Quỷ Hoa, Diêm La Minh Quả, Chân Không Nhũ, Thấp Bà Hoa, Phi Tiên Nha…
Theo nàng nói ra từng cái, sắc mặt của Lương Văn Vũ từ nghi hoặc biến thành kinh ngạc, lại biến thành khiếp sợ, cuối cùng thành dại ra.
– Còn có mấy vị thuốc ta không nhớ ra được.
Hai hàng lông mày của Lục Dao nhíu lại cùng nhau, dù sao cũng chỉ là liếc nhìn qua một chút, có thể ghi nhớ nhiều như vậy, cũng coi như là ký ức kinh người.
Lương Văn Vũ hoàn hồn trở về, vội vàng lấy ra một tờ giấy đem những tài liệu này ghi lại.
– Thiếu niên kia có lưu lại tên, phương thức liên lạc gì không?
Lục Dao lắc lắc đầu, nhưng nội tâm chấn động không ngớt, có thể làm cho Lương Văn Vũ đại nhân coi trọng như vậy, thiếu niên kia đến cùng là lai lịch gì? Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
– Lương đại nhân, ta ở Công Hội Thuật Luyện Sư cũng hơn ba năm thời gian, sao chưa từng nghe qua những đồ vật này?
Lương Văn Vũ nhìn danh sách tàn khuyết không đầy đủ, thở dài nói:
– Bên trong có mấy vị thuốc ta cũng chưa từng nghe tới, nhưng những đồ vật này tổ hợp lại với nhau, cho ta trực giác là một loại thuốc vô cùng ghê gớm. Đối với việc tăng trưởng tu vi võ giả có chỗ tốt cực lớn!
– Ngay cả Lương Văn Vũ đại nhân cũng chưa từng nghe tới!
Lục Dao giật mình dùng tay ngọc che môi đỏ, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 7: Cửa trường học (2)
– Lương đại nhân, tờ danh sách này có thể là nói bậy lung ta lung tung hay không?
Lương Văn Vũ lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu, trong đó có mấy loại dược liệu tổ hợp lại với nhau vô cùng huyền diệu, ta ở trong thời gian ngắn cũng nghĩ không ra quan hệ trong đó. Nếu lần sau thiếu niên này trả lại, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp lưu hắn, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất đến thông báo ta!
– Vâng!
Lục Dao mang theo tâm tình khiếp sợ cùng thấp thỏm, cầm túi chứa đồ rời đi.
Lý Vân Tiêu đi một mình ở trên đường, âm thầm suy nghĩ.
– Những tài liệu kia đối với Cổ Vinh mà nói quả thật có chút khó, không thể hoàn toàn hi vọng hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp khác nữa.
Hắn nhìn Không gian giới chỉ trong tay, đem một tia thần thức dò vào trong đó, bên trong đều là các loại đồ vật ngổn ngang.
– Toàn là vớ vẩn gì đó, ngay cả xuân dược cũng có. Nha, nghĩ ra rồi, là lần trước bí mật mua, vẫn không dùng tới được.
Hắn tiện tay ném xuống một bình nhỏ, cầm ra một thanh Hắc Kiếm, cầm trong tay hơi có chút cảm giác giật mình, cười khổ nói:
– Thanh hắc thiết trọng kiếm này có chút dùng. Nặng ba mươi hai cân bảy lạng, ta lại có chút nắm không nổi. Thật hoài niệm Kiếm Trảm Tinh thần của ta a, cũng không biết bị lạc ở nơi nào.
– Trước khi đả thông bảy đạo mạch luân, trước hết chấp nhận dùng nó.
Lý Vân Tiêu trực tiếp đem trọng kiếm vác trên vai, hướng phương hướng Học viện Già Lam đi đến.
– Chờ ngưng luyện ra nguyên khí, lại chế tạo một thanh Huyền Binh.
Chờ đi trở về học viện, hắn đã thở hồng hộc.
– Hả? Trần hầu tử, Hàn phì trư, các ngươi ở cửa đón ta đấy à?
Ở cửa Học viện Già Lam, Trần Chân, Hàn Bách bình thường thân thiết với hắn, đang có biểu tình lo lắng xoay quanh. Hai người vừa thấy được Lý Vân Tiêu, Trần Chân nhất thời hét lớn:
– Vân thiếu, ngươi chạy đi đâu vậy hả, làm chúng ta tìm ngươi muốn điên lên rồi!
– Trần côn tử, ngươi muốn làm cái gì?
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát to, Đỗ Phong từ phía sau Trần Chân lao ra, nhìn chằm chằm Trần Chân cười âm lãnh nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với Lam lão đại?
Sắc mặt Trần Chân đột nhiên biến đổi, cắn răng nói:
– Ngươi ít ở nơi này cáo mượn oai hùm, ta chỉ là truyền đạt lời của Lạc lão sư mà thôi. Vân thiếu, tan học…
– Câm miệng!
Đỗ Phong hét lớn một tiếng đem lời nói chặn lại, cả người là lao lên, năm ngón tay như ưng trảo hướng về yết hầu của Trần Chân chộp tới.
Trần Chân hoàn toàn biến sắc, vội vàng lui về phía sau. Đỗ Phong đã là Vũ đồ mở ra bốn đạo mạch luân, nguyên lực ở trên hắn.
– Đỗ Phong, không nên khinh người quá đáng!
Một bên Hàn Bách nhìn không hợp mắt, vội vượt tiến lên, một quyền gào thét bung tới, “Đùng!” Đánh vào trên ưng trảo của Đỗ Phong, hai người đều là Vũ đồ mở ra bốn đạo mạch luân, thực lực sàn sàn với nhau, đồng thời chấn động, dồn dập lui lại!
– Hàn phì trư, ngươi dám động thủ lần nữa thử xem!
Bên người Đỗ Phong hiện ra một người, hai tay khoanh ở trước ngực, mặt vênh lên đầy kiêu căng.
– La Kiệt ta tuần trước mới vừa mở ra năm đạo mạch luân, đang lo không ai luyện tập đây này! Hàn phì trư, giờ lấy ngươi làm bia ngắm thử xem, nhìn năm đạo mạch luân cùng bốn đạo mạch luân, đến cùng chệnh lệch lớn bao nhiêu!
– Ha ha, chênh lệch là một quyền của ngươi có thể đánh cho hắn răng rơi đầy đất!
Đỗ Phong cười to lên, chỉ vào hai người Trần, Hàn nói:
– Cho các ngươi 3 phút, cút cho ta!
Giờ khắc này cửa lớn tụ tập không ít học viên xem trò vui, dồn dập chỉ chỉ chỏ chỏ nghị luận.
Hai người Trần, Hàn tức giận đến sắc mặt tái xanh, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tần Như Tuyết.
– Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi làm sao để chúng ta cút!
Nàng nộ khí đằng đằng nói:
– Ta liền nói cho Lý Vân Tiêu biết, khóa sau của Lạc lão sư nhất định phải tới, các ngươi làm khó dễ được ta sao?
Đỗ Phong cùng La Kiệt biến sắc, bọn họ là không đắc tội được công chúa. Đỗ Phong chỉ vào mấy người mắng:
– Trần côn tử, Hàn phì trư, còn có ngươi tên rác rưởi kia, lần này coi như các ngươi gặp may! Chúng ta đi!
Hắn vung tay lên, muốn mang theo La Kiệt rời đi. Tuy thực lực La Kiệt cao hơn hắn, nhưng thế lực Đỗ gia so với La gia cao hơn nhiều, vì vậy La Kiệt ở trong đám tuỳ tùng của Lam Phi, địa vị vẫn là khá thấp.
– Ta tưởng là sự tình gì, lại làm thần thần bí bí như thế.
Lý Vân Tiêu sờ sờ mũi, coi như không trừng phạt, hắn cũng dự định đi phòng trọng lực tu luyện.
– Nháo xong rồi, giờ muốn đi sao?
Đỗ Phong dừng lại bước chân, con ngươi hơi trợn lên.
– Làm sao, tên rác rưởi ngươi có ý kiến gì?
Lý Vân Tiêu đưa tay đặt ở trên chuôi kiếm,
– Cũng không có ý kiến gì, chỉ là muốn nhìn một chút mở ra năm đạo mạch luân, cùng chưa mở ra mạch luân, đến cùng chênh lệch lớn bao nhiêu mà thôi.
Mấy người Đỗ Phong cùng Tần Như Tuyết đều sững sờ, Tần Như Tuyết bật thốt lên:
– Lý Vân Tiêu, ngươi…
– Ha ha, thú vị!
Đỗ Phong cười to chặn lời của Tần Như Tuyết.
– Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại thành toàn cho ngươi!
Vừa dứt tiếng, hai chân của hắn liền giẫm một cái, cả người bắn ra, một quyền hướng trên đầu Lý Vân Tiêu đánh tới.
Tên rác rưởi này cũng dám lên tiếng?
Trong lòng Đỗ Phong tất cả đều là tâm ý trào phúng cùng cười gằn. Đặc biệt nghĩ đến thân phận của Lý Vân Tiêu, cháu của đệ nhất đại lão quân đội của Nước Thiên Thủy, trưởng tôn dòng chính Lý gia!
Cái thân phận này cực kỳ hiển hách, để hắn đánh lên càng có một loại vui vẻ biến thái, thời điểm nắm đấm hạ xuống, thậm chí còn phát huy hơn bình thường.
– Cẩn thận!
Ba người Trần Chân kinh hô, nhưng muốn cứu đã không kịp. Tần Như Tuyết càng sợ đến tay nhỏ che miệng, hoa dung thất sắc!
Lý Vân Tiêu chỉ là người bình thường, làm sao chịu đựng nổi một quyền của Vũ đồ bốn đạo mạch luân?
Ầm ~!
Tất cả mọi người đều nghe thấy một đòn rất nặng nề, thân thể Đỗ Phong đột nhiên ở trước mặt Lý Vân Tiêu đình trệ, một quyền đã vung tới, đang kề sát ở trên Thái Dương huyệt của Lý Vân Tiêu. Nhưng dáng dấp của Lý Vân Tiêu vẫn hờ hững như cũ, không có vẻ thống khổ chút nào.
– Không đúng!
Con ngươi La Kiệt thu nhỏ lại, hắn trong nháy mắt liền phát hiện, nắm đấm của Đỗ Phong cũng không có đánh vào trên mặt Lý Vân Tiêu, mà còn kém nửa centimet!
Á á á!
Một tiếng khóc thét thống khổ vang vọng đất trời, sắc bén truyền vào trong tai mỗi người, hầu như đâm thủng màng tai. Loại tiếng kêu thảm thiết này làm người ta run rẩy, khiến mỗi người tưởng tượng chủ nhân của thanh âm chịu đựng thống khổ bao lớn.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 8: Từng cái bạo điểu (1)
Để sắc mặt của mọi người đại biến là, thanh âm này không ngờ là từ trong miệng Đỗ Phong phát ra. Bởi vì giờ khắc này hắn quay lưng về phía mọi người, vì lẽ đó không ai biết xảy ra chuyện gì. Chỉ nhìn thấy thân thể Đỗ Phong bắt đầu kịch liệt run rẩy, sau đó chậm rãi ngã xuống phía sau.
– Đỗ Phong!
Theo La Kiệt kinh hãi hô to một tiếng, Đỗ Phong rốt cục ngửa mặt ngã trên đất, hai tay run cầm cập bưng dưới khố, ở trên đất điên cuồng co giật lên, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu thảm thiết, như heo bị làm thịt.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, Lý Vân Tiêu chậm rãi thả chân phải xuống. Nguyên lai hắn là một cước đá vào mệnh căn của Đỗ Phong…
Nhìn ánh mắt nghĩ mà sợ của mọi người, Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ mở hai tay ra, vô tội nói:
– Các ngươi đều nhìn thấy, là hắn xông lên đánh ta, ta chẳng hề làm gì cả, chỉ là nhấc đầu gối chân phải lên mà thôi, ai biết hắn lại đụng vào, thật xui xẻo!
– Hóa ra là dùng đầu gối, tiểu tử này thật tàn nhẫn a!
Hết thảy nam tính học viên ở đây quan sát đều là cả người run cầm cập, tự động dùng tay bảo hộ phía dưới.
– A, ta xong đời!
Đỗ Phong khóc thét bưng đũng quần, ở trên đất thống khổ lăn lộn, trong hai tay chảy ra lượng lớn máu tươi cùng dòng chất lỏng sền sệt.
– Giết hắn, La Kiệt nhanh giết hắn cho ta!
La Kiệt phẫn nộ đem nắm đấm đùng đùng chỉ thẳng về hướng Lý Vân Tiêu.
– Lý Vân Tiêu, ngươi quá ác độc rồi, lại dùng chiêu số nham hiểm như vậy đối phó đồng học!
Lý Vân Tiêu vô tội nói:
– Người cũng không thể vô liêm sỉ như vậy, mọi người đều nhìn thấy, là chính hắn đụng tới. Ít nhất có hơn mười vị đồng học có thể làm chứng cho ta.
– Ngươi…
Hắn nhất thời giận dữ, nhưng tình huống nhìn qua xác thực là như vậy, ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra đầu mối gì, chỉ có điều tại sao có thể có chuyện quái dị như thế?
Mỗi người ở đây trong đầu cũng là ý tưởng giống nhau.
– Đúng vậy, là tiểu tử kia tự mình xông lên, đánh người lại đụng vào tiểu kê kê của mình, thật là kỳ quái, quả thực là chưa từng nghe thấy.
– Bất kể nói thế nào, ngươi cũng trốn không thoát quan hệ!
La Kiệt bực tức nói:
– Ngày hôm nay ta muốn hủy mệnh căn của ngươi, lại phế tứ chi của ngươi, báo thù cho Đỗ Phong!
Bóng người hắn lóe lên, liền xông lên trước, tựa hồ trong lòng có chút kiêng kỵ, không như Đỗ Phong chính diện bắt nạt, mà là nghiêng người đánh xuống một quyền!
Quyền phong như kiếm, lực phá nghìn cân!
– Thật mạnh, người này không ngờ là cao cấp Vũ đồ, tiểu tử kia phiền phức rồi!
– Bảy đạo mạch luân lấy đạo thứ năm làm bình cảnh, sau khi vọt qua liền có thể gọi là cao cấp Vũ đồ, không biết người này mở ra mấy đạo?
– Sau năm đạo mạch luân, một đạo một thiên địa, ta nhìn hắn Thân Quyền hợp nhất, lực phá nghìn cân, hẳn là vừa mở ra đạo mạch luân thứ năm, nhưng cũng đầy đủ để tiểu tử kia ăn quả đắng.
– Lý Vân Tiêu, mau tránh ra!
Hàn Bách vội vàng hét lớn một tiếng, múa song quyền, muốn lao lên cứu viện. Tuy hắn không phải là đối thủ của La Kiệt, nhưng sau một quyền nhiều lắm là gãy xương trọng thương, nếu Lý Vân Tiêu trúng một quyền kia, còn có thể sống cũng là kỳ tích.
Coong!
Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức nhấc lên hắc thiết trọng kiếm cắm trên mặt đất, mũi kiếm nhắm thẳng vào La Kiệt, che ở trước người. Nhưng dáng vẻ vất vả kia, thân thể cầm đại kiếm cũng lay động bất ổn, tựa hồ gió thổi liền ngã.
– Ầm!
Thanh âm từ trên thân kiếm truyền ra, một quyền của La Kiệt lại trực tiếp đánh vào trên đại kiếm, hơn nữa là trên mũi kiếm!
– A, bàn tay của ta!
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tay trái của La Kiệt liều mạng che nắm tay phải, máu tươi như nước nhỏ trên đất, đau đớn từ trên bàn tay truyền đến, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, tựa hồ ngón tay cũng ở dưới đòn đánh này, đã bị gãy mất rồi.
Song quyền của Hàn Bách vung đến một nửa, cũng triệt để dừng lại, cả người dại ra.
– Đây là tình huống thế nào?
Hiện tại coi như là kẻ ngu si cũng biết có vấn đề.
– Xảy ra chuyện gì? Hắn coi mình là Võ sĩ, có nguyên khí kình phong, thân thể có thể chống lại đao kiếm sao?
– Trên đời tại sao có người ngu như vậy? Ta xem là tiểu tử cầm kiếm kia có vấn đề!
– Ta cũng cảm thấy không đúng, nhưng trên người tiểu tử kia rõ ràng không có nửa phần nguyên lực, nắm Hắc thiết trọng kiếm cũng rất chật vật. Hơn nữa, ta rõ ràng nhìn thấy là chính hắn hướng về mũi kiếm đánh tới!
– Hừm, giống hệt tình huống lúc trước của tiểu tử bạo điểu này, thực sự là gặp quỷ!
Tất cả mọi người kinh ngạc nghị luận, lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên không nhìn ra huyền cơ. Tuy rằng Lý Vân Tiêu hoàn toàn không có thực lực, nhưng ánh mắt độc ác, là Vũ Đế đỉnh cao, đám Vũ đồ không có nguyên khí này, có thể đánh trúng hắn mới là có quỷ.
– Hừ, nếu ngay cả mấy Vũ đồ cũng thu thập không được, vậy ta trực tiếp đập đầu chết!
Hắn hừ lạnh vác lên trọng kiếm, từng bước một hướng La Kiệt đi đến.
– Dám ra tay với bằng hữu của ta, ta phế song quyền của ngươi!
Hắn đột nhiên chém xuống một kiếm, La Kiệt cảm giác được nguy hiểm, nhưng cũng sợ hãi phát hiện, chiêu kiếm này nhìn như vô cùng chậm rãi, nhưng lại bao phủ hết thảy tử huyệt cùng đường lui của hắn. Thật giống như mình hoàn toàn mở rộng tay, nằm ở trên thớt gỗ chờ đối phương chém.
Loại cảm giác vô lực này, mặc dù đối mặt những Võ sĩ Nhất Nguyên cảnh kia, cũng chưa bao giờ có!
– A!
Đại kiếm không lệch đi chút nào, vừa vặn chém vào tay trái của hắn, đột nhiên tuôn ra một đoàn sương máu, hai tay đều là máu me đầm đìa.
– Nếu muốn giết ta, lại bạo chim nhỏ của ngươi!
– A, không, ta biết mình sai rồi! Vân thiếu, tha cho ta đi!
Ầm!
Đại kiếm lần thứ hai vỗ vào hạ thân của La Kiệt, tiếng vang này để hết thảy nam học viên vây xem run cầm cập lên, lạnh cả người không thôi.
– Đại, đại ca, vừa nãy tại sao tiểu tử kia đứng ở đó không nhúc nhích cho hắn chém?
– Ta, ta cũng không biết, a… Đừng, đừng quản… Chúng ta vẫn là đi nhanh lên. Tiểu tử này ra tay độc ác, không cẩn thận lại rước họa vào thân. Hiện tại trong đũng quần ta đều ướt!
– Còn có ngươi!
Lý Vân Tiêu đi tới bên người Đỗ Phong đang lăn lộn, đại kiếm vung vẩy xuống, nhất thời đánh gãy kinh của hai tay hắn. Đỗ Phong cùng La Kiệt lập tức giống như nhau, đau đến hôn mê đi.
– Lý, Lý Vân Tiêu, ngươi, ngươi đúng là Lý Vân Tiêu sao?
Đến thời khắc này Tần Như Tuyết mới phản ứng được, không thể tin được nhìn tất cả trước mắt.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 9: Từng cái bạo điểu (2)
Trần Chân đột nhiên mừng lớn nói:
– Vân thiếu, chẳng lẽ kinh mạch của ngươi đã thông, mở ra mạch luân?
Lý Vân Tiêu lắc lắc đầu, thở dài nói:
– Nào có dễ dàng như vậy.
Trần Chân cũng có chút bị hồ đồ rồi, chỉ vào hai người hôn mê trên đất nói:
– Này… Chuyện gì thế này?
Lý Vân Tiêu biết việc này giải thích với bọn hắn cũng không rõ ràng, vì vậy cười nói:
– Ngươi không thấy là chính bọn hắn đụng tới sao?
Trần Chân nhất thời nghẹn lời.
– Đụng tới là không sai, nhưng, nhưng điều này cũng…
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
– Được rồi, chuyện này cũng đừng nhắc lại. Ta về ký túc xá trước, đợi lát nữa trường học đến tra việc này, ở đây nhiều người như vậy cũng có thể làm chứng cho ta.
Hắn đem đại kiếm vác trên vai, liền đi về phía ký túc xá.
– Chuyện này…
Trần Chân nhất thời có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu biến hóa quá lớn. Không chỉ là về thực lực, mà là khí chất cả người, cùng dĩ vãng hoàn toàn khác nhau.
– Lý Vân Tiêu, coi như chúng ta làm chứng cho ngươi! Nhưng mấy kiếm sau ngươi phế bỏ bọn họ, chuyện này sợ sẽ chọc đến phiền phức ngập trời!
Tần Như Tuyết đột nhiên hô:
– Đỗ gia cùng La gia vẫn luôn đối địch với Lý gia các ngươi, sợ sẽ nhờ vào đó sinh sự!
Thân thể Lý Vân Tiêu hơi dừng lại một chút, đầu cũng không quay về, khẽ cười nói:
– Nếu bọn họ không thành thật, ta liền đánh nổ chim nhỏ của bọn hắn!
Trên mặt Tần Như Tuyết lướt qua một tia đỏ ửng, tức giận dậm chân nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật hạ lưu! Còn nữa, làm sao đột nhiên biến hóa lớn như vậy? Gây ra phiền toái lớn như vậy, còn làm như không có chuyện gì, thực sự là tức chết ta rồi!
Hàn Bách như có điều suy nghĩ nói:
– Mặc dù Đỗ Phong cùng La Kiệt là con cháu Đỗ gia, La gia, nhưng không phải đệ tử nòng cốt gì, lấy thân phận của Vân thiếu, phế bỏ thì phế bỏ. Ta không tin bọn họ dám tới Lý gia đòi lẽ phải! Ta là sợ bọn họ sẽ trực tiếp đối phó với Vân thiếu, như vậy Vân thiếu liền nguy hiểm.
Trần Chân hừ nói:
– Hừ, ở trong học viện bọn họ còn không dám hung hăng như thế! Phái người trực tiếp đến học viện giết người, này so với đắc tội Lý gia còn chết nhanh hơn!
Hàn Bách cau mày nói:
– Người ngoài tự nhiên không dám vào động thủ, nhưng nếu là học viên động thủ, học viện cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Tần Như Tuyết biến sắc.
– Ngươi là nói Lam Phi?
Hàn Bách gật đầu lia lịa.
– Ai cũng biết Đỗ Phong là người của Lam Phi, mà Lam Phi đã mở ra bảy đạo mạch luân, sắp cô đọng nguyên khí, xung kích Võ sĩ!
Sắc mặt của Tần Như Tuyết cùng Trần Chân cũng trở nên nặng nề, Võ sĩ cùng Võ đồ là hai khái niệm khác nhau một trời một vực, huống hồ Lý Vân Tiêu ngay cả Võ đồ cũng không phải!
Ba người thương thảo một trận, cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể than thở rời đi.
Học viên của Học viện Già Lam là toàn quốc tinh tuyển ra đệ tử ưu tú nhất, hoặc là như Lý Vân Tiêu, những con em quyền quý của vương quốc. Vì lẽ đó trong học viện thiên tài cùng ngu ngốc đều là một đoàn.
Lý gia là đại lão quân đội của Nước Thiên Thủy, tuy rằng bởi vì nguyên nhân thể chất, đã sớm bị gia tộc vứt bỏ, nhưng ở trong học viện vẫn có một gian phòng ngủ độc lập, đồng thời còn có phòng tu luyện độc lập.
Hô!
Hắn tùy ý ném hắc thiết trọng kiếm xuống đất, bắt đầu hất tay, ép chân, làm các loại tư thế, hoạt động gân cốt.
– Vóc người này quá yếu, nhất định phải mau chóng cường tráng lên. Bá Thiên Luyện Thể Quyết, luyện thể thuật chí dương chí cường trong thiên hạ, kiếp trước thời điểm được bộ công pháp kia quá chậm, còn không kịp tu luyện liền bỏ mình, lần này vừa vặn!
Hắn trầm quát một tiếng, hai chân gập xuống, cả người chậm rãi ép tới, eo cong, lập tức trương thành mãn cung, hình thành một quả cầu, một luồng khí tức quái dị từ trên người tản mát ra.
Uống!
Một luồng đau đớn gần như đáng sợ từ bên hông truyền vào trong óc, như có mũi đao đem thân thể cắt rời. Lý Vân Tiêu rốt cục không nhịn được biến sắc, cả người lại không bị khống chế, trong nháy mắt đạn về, dưới chân mất đi cân bằng, lảo đảo lùi lại mấy bước, đặt mông trực tiếp ngồi dưới đất.
– Công pháp này làm sao biến thái như vậy, ta cảm giác toàn thân đều muốn vỡ ra! Chẳng trách tên khốn Bá Thiên kia thực lực kinh thiên, chỉ là bắt đầu nhập môn liền thống khổ như vậy!
Bá Thiên Vũ Đế là một vị được công nhận thực lực mạnh nhất trong thập đại phong hào Vũ Đế!
Bộ luyện thể quyết này là hắn nhờ số trời run rủi từ trong tay Bá Thiên Vũ Đế lấy được, vẫn không dám lộ ra, vốn định lén lút tu luyện, ai biết còn chưa bắt đầu liền chết ở trong Thiên Đãng sơn mạch.
– Có bộ luyện thể quyết này, coi như ta không cách nào mở ra mạch luân, cũng đủ để tu luyện tới cấp độ Vũ Đế!
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, lần thứ hai hét lớn một tiếng, khom người bắt đầu. Tồn tại có thể tu luyện tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, cái nào không phải nghị lực kinh người. Thiên phú cố nhiên trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn chính là đạo tâm kiên định, dũng khí cùng quyết tâm vĩnh viễn không chịu thua!
– Bá Thiên Luyện Thể Quyết thức thứ nhất… Nguyệt Dương!
Lý Vân Tiêu lần thứ hai trở thành trạng thái vòng tròn, lực kéo to lớn để thân thể hắn giống như bị ngũ mã phân thây, mỗi một tấc bắp thịt xương cốt cũng bắt đầu tan vỡ!
Ầm!
Lần này chống đỡ năm giây, cả người lần thứ hai bắn ra ngoài, trực tiếp dính ở trên vách tường. Nội phủ bị chấn động đến mức tinh lực lăn lộn, phun ra ngoài một ngụm máu lớn.
– Trở lại!
Hắn hét lớn một tiếng, hai lần gặp khó để nội tâm sinh ra ngạo khí.
– Tên khốn Bá Thiên kia có thể luyện, ta mạnh hơn hắn!
Thập đại phong hào Vũ Đế trong lúc đó, tuy rằng công nhận thực lực Bá Thiên số một, nhưng ai cũng không phục ai, nội tâm đều là hạng người ngạo khí lăng vân, bễ nghễ thiên hạ!
– Nguyệt Dương thức!
…
Sau một ngày, nội đường trọng lực tu luyện của học viện.
Từng cái từng cái Truyền Tống Trận Pháp khắc vào trên mặt đất đá xanh, phân biệt dẫn tới khu vực trọng lực không giống. Chỉ cần học viên dùng một khối nguyên thạch để vào trong trận pháp, là có thể trực tiếp bị truyền đi.
Toàn bộ Truyền Tống Trận trọng lực phân bố linh tinh, diện tích mấy mẫu, cũng chỉ có thủ đô mới có thực lực như thế, làm ra một nơi tu luyện như vậy! Ở trung ương mấy chục Truyền Tống Trận Pháp, là một cái đài cao, có hơn một nghìn mét vuông, là điểm đến từ trong các khu vực trọng lực truyền ra.
Lý Vân Tiêu nhìn các học viên người đến người đi, từng cái từng cái khuôn mặt thanh xuân non nớt, tâm tư phảng phất trở lại mấy chục năm trước. Lúc đó hắn còn là một Vũ đồ phổ thông, cùng hết thảy Vũ đồ ở nơi này như thế, nghe truyền kỳ cố sự của các đại anh hùng, không ngày không đêm ân cần khổ luyện, hướng về con đường cường giả trong lòng đi tới.
Chủ động tới nơi này tu luyện nhiều là con cháu gia đình nghèo khổ, chỉ mong có một ngày trở thành Võ sĩ của vương quốc, nổi bật hơn mọi người, quang tông diệu tổ!
Chương 10: Bá thiên luyện thể quyết
Mỗi người đều là tinh thần sung mãn truyền tống vào, như gà chọi ra trận. Từng cái từng cái nghiêm túc, rất ít người nói chuyện. Tình cờ có người nhìn thấy hắn thân mang trang phục hào hoa phú quý, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Hắn đi vào trong một trận pháp màu vàng, mặt trên đánh dấu chữ gấp mười lần, để vào một khối nguyên thạch, nhất thời một đạo quang mang từ trên trận pháp bay lên, đem cả người hắn bao vây. Rất nhanh cả người hắn liền dần dần mờ đi, biến mất ở trong nội đường trọng lực.
Sau một khắc, ở chỗ đặt chân, nhất thời cảm thấy một luồng lực lượng lôi kéo kinh người từ mặt đất truyền đến, cả thân thể trong nháy mắt sụp xuống, hết thảy huyết nhục đẩy xuống một chút!
Uống, uống!
Lý Vân Tiêu sớm có tâm lý chuẩn bị, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nửa người trên thiếu máu nghiêm trọng, biến đến tái nhợt, dị thường khủng bố, cả người có chút dị dạng lên.
Hắn mạnh mẽ đứng thẳng tắp thân thể, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ khu vực gấp mười lần trọng lực rất lớn, chia làm từng cái từng cái phòng luyện công, đánh số từ 001 đến 200. Phải biết toàn bộ Học viện Già Lam có hơn vạn học viện, vì lẽ đó hai trăm phòng tu luyện cũng không nhiều.
Giờ khắc này có rất nhiều người không có phòng để vào, ở khu vực công cộng tĩnh tọa chờ đợi.
Lý Vân Tiêu hơi ngưng mắt, thần thức ở bên trong nhẹ nhàng quét qua, liền thở hổn hển đi đến phòng luyện công số 013. Mỗi đi một bước, cơ hồ là thuyên chuyển toàn bộ sức mạnh, lỗ máu toàn thân cũng ở dưới trọng lực này lôi kéo, khuếch đại mở ra, tự chủ hô hấp lên.
– Nhất định phải mau chóng nắm giữ Nguyệt Dương thức, đến thời điểm dùng thuốc xung kích kinh mạch, thân thể này mới có thể chịu nổi!
Đi hơn nửa khắc chung, hắn mới di chuyển thân thể đến phòng luyện công số 013. Ngay thời điểm hắn mới vừa đi tới, của phòng luyện công số 013 đột nhiên mở ra, một tên học viên sắc mặt tái nhợt, cả người tràn đầy mồ hôi đi ra.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu, hơi sững sờ, lập tức cúi đầu đi đến Truyền Tống Trận Pháp.
– Thật vất vả mới ra một người, tại sao lại bị tiểu tử này chiếm đi!
– Chúng ta đã chờ thật lâu, cũng không đợi được một người đi ra. Tiểu tử này vừa tới vận may liền tốt như vậy?
– Đúng a, thật giống như hắn biết số 013 muốn đi ra vậy.
– Tiểu tử này là người nào? Làm sao cảm giác trên người hắn không có nguyên lực gợn sóng?
– Đùa gì thế, không có nguyên lực gợn sóng liền nói rõ không có mở ra mạch luân. Người bình thường làm sao có khả năng nhận được trọng lực gấp mười lần!
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu một cước muốn bước vào phòng luyện công số 013, đột nhiên có một cánh tay duỗi tới, đem hắn ngăn cản. Một tên học viên mặt mỉm cười, thân mang áo bào trắng ngăn ở trước người hắn.
– Tại hạ tên Du Hòa Chính, là học viên trung cấp ban, bảy đạo mạch luân đỉnh cao Vũ đồ. Tiểu huynh đệ là mới tới phải không, gian phòng này tặng cho ta như thế nào.
Học viên của Học viện tổng cộng có bốn lớp, chia ra làm sơ cấp ban, trung cấp ban, cao cấp ban cùng tốt nghiệp ban.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Tặng con mẹ ngươi, cút ngay!
Du Hòa Chính biến sắc, trong cơn giận dữ tựa hồ nghĩ tới điều gì, lặng lẽ phủi phía sau một chút, lập tức khôi phục bình tĩnh, cố nén giận dữ nói:
– Mới tới đây phải không? Ngày hôm nay bán ta cái mặt mũi, sau này ở trong học viện có chuyện gì, trực tiếp báo tên của ta.
– Báo con mẹ ngươi, còn chưa cút?
Sắc mặt Du Hòa Chính rốt cục tái xanh, có chút biến thành màu đen, vẫn chưa có người nào dám không cho mình mặt mũi như thế, giận dữ cười nói:
– Ha ha, có dũng khí! Một rác rưởi không có nguyên lực gợn sóng cũng dám nói chuyện với ta như thế, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một ít quy củ mà tân sinh nên tuân thủ!
Theo tiếng nói của hắn hạ xuống, khí thế trên người trong nháy mắt tăng vọt, hình thành uy thế nhàn nhạt, hướng Lý Vân Tiêu oanh đến!
– Nguyên khí? Du Hòa Chính đã cô đọng nguyên khí, đột phá đến Nhất Nguyên cảnh giới?
Một tiếng thét kinh hãi ở khu công cộng vang lên, nhất thời ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ tới, trên mặt mỗi người đều là vẻ thán phục.
– Thiên phú thật mạnh a! Có người nói tuần trước hắn mới mở ra đạo mạch luân thứ bảy, cô đọng nguyên khí làm sao cũng phải mấy tháng mới được, hắn lại bảy ngày liền xong!
– Ta thấy không phải, hắn vẫn là ở giai đoạn Vũ đồ. Nếu thật sự đột phá đến Võ sĩ, giờ khắc này trên người nên có ánh sáng nguyên khí, mà không phải vẻn vẹn chỉ là cảm nhận được uy thế của nguyên khí.
– Dù vậy, kia cũng quá lợi hại đi. Ta xem dáng dấp này, nhiều lắm lại cho hắn mười ngày, hắn liền có thể chân chính lên cấp Nhất Nguyên cảnh!
– Tiểu tử, ngày hôm nay ta tâm tình tốt, đánh gãy xương sườn toàn thân ngươi là được, sẽ không cần mệnh của ngươi.
Du Hòa Chính nghe bốn phía nghị luận khiếp sợ, trong lòng tự nhiên sinh ra vẻ đắc ý, đặc biệt giờ khắc này phía sau còn đứng nữ thần hắn theo đuổi trong lòng, càng là phải cố gắng biểu hiện một phen, một nguồn sức mạnh bắt đầu ngưng tụ ở trên nắm tay.
Hô!
Hắn đột nhiên đấm ra một quyền, gân cốt trên cánh tay đùng đùng vang vọng, phảng phất giống như rang đậu không ngừng vỡ ra. Một luồng quyền phong uy vũ tản ra, như mãnh hổ lâm không, hướng về Lý Vân Tiêu đập xuống!
– Phục Hổ Quyền? Nhìn rất giống, nhưng Phục Hổ Quyền pháp chú ý không chỉ là khí thế hổ gầm núi rừng, còn phải nắm thời cơ một đòn tất trúng, ngươi chỉ có ngoại hình, khuyết thiếu thần tủy.
Thời điểm mọi người ở đây đều vì Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hắn lại mở miệng chỉ điểm Du Hòa Chính, thật giống như lão sư chỉ đạo học sinh của mình.
– Tiểu tử này điên rồi sao? Một quyền của Vũ đồ đỉnh cao bảy đạo mạch luân, hắn lại còn có tâm tư trêu chọc?
Một tên học viên trợn to mắt.
– Ta xem không giống như trêu chọc, mặc dù có chút tự đại, nhưng lời nói xác thực có lý!
Một học viên khác như có điều suy nghĩ nói.
Một gã học viên khác càng là lắc đầu.
– Mặc kệ hắn nói có lý hay không, đối mặt một quyền của Vũ đồ đỉnh cao, hắn lại không tránh không né, trừ khi hắn có tu vi Võ sĩ, bằng không lần này ăn thiệt thòi lớn rồi!
Trong lòng Du Hòa Chính cũng giận dữ, trên quyền phong không khỏi gia tăng mấy phần khí lực. Vốn chỉ muốn đem đối phương đánh cho tàn phế, lần này lại bất chấp, thế tất một quyền đem học viên trang bức này đánh phế!
Uống!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, dưới chân nhẹ nhàng bước ra một bước, hai tay thành trảo đỡ ở trước ngực, đột nhiên hình thành một đạo long hình, mở ra miệng rộng, muốn nuốt chửng tất cả!
Tất cả mọi người tựa hồ sản sinh một loại ảo giác, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng Long ngâm!
Con ngươi của Du Hòa Chính đột nhiên mở lớn, nguyên bản Phục Hổ Quyền của mình quyền uy hiển hách, đã đem phương vị toàn thân đối phương bao phủ vào, không thể tránh khỏi. Ai biết đối phương dùng vẻn vẹn một thức, thì có cảm giác thôn thiên phệ địa, không chỉ phá tận hết thảy oai vũ, càng giống như là một cái miệng rộng to lớn, đang chờ đợi mình đưa tới cửa.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.