-
Chương 166-170
Chương 166: Ngự thú sư (2)
– Muốn chạy trốn?
Kế Mông cười lạnh, chiêu kiếm mà lúc trước Lý Vân Tiêu biểu diễn ở trên Phi Phượng trấn, lần thứ hai hiện lên ở trong đầu, trong miệng bỗng nhiên quát lên:
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Nhuyễn kiếm của hắn ngang trời quét ra, nở rộ cũng không phải Thanh Liên, mà là hoa đào, nhưng là kiếm ý của Thanh Liên Kiếm Ca!
Bảy đóa hoa đào to lớn lần thứ hai hiện lên ở trong hư không, so với thời điểm ở trên tiểu trấn còn muốn rực rỡ nhiều lắm. Gió nhẹ thổi, hoa nở hoa tàn, vạn điểm hồng quang bay xuống, bao phủ mà lên.
Trong lòng Hứa Bình Hồng cả kinh, ngơ ngác nhìn cánh hoa hạ xuống đầy trời, cũng không nhịn được nữa dùng hết toàn lực hét lớn:
– Sư thúc cứu ta!
Âm thanh rung trời, truyền vào trong Phượng Hoàng Sơn.
– A!
Đáng tiếc hoa đào đã mất, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa. Hứa Bình Hồng kêu thảm một tiếng, chết ở dưới hơn vạn hoa đào, tình cảnh dị thường xinh đẹp.
Kế Mông liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu ở xa xa, không dám đánh gãy. Hơn nữa giờ khắc này trong cơ thể mơ hồ có một loại cảm giác xao động, hắn mừng rỡ như điên, vội vàng ngồi xuống bắt đầu điều tức, này chính là triệu chứng đột phá.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nguyên khí trong cơ thể hắn rốt cục phá tan tầng bình cảnh kia, bước vào tam tinh Vũ Quân!
Kế Mông không thể tin tưởng quan sát nguyên khí lưu động trong cơ thể mình, một loại cảm giác kích động lan tràn toàn thân.
Một tháng trước, hắn mới là thất tinh Đại vũ sư, đời này mơ ước lớn nhất chính là có một ngày có thể bước vào Vũ Quân cảnh giới. Không nghĩ tới theo Lý Vân Tiêu mới một tháng, đã phá liền sáu sao, trở thành tam tinh Vũ Quân!
Hắn hơi mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện Lý Vân Tiêu đang ở một bên lẳng lặng nhìn hắn mỉm cười.
– Vân thiếu…
Hắn có chút cảm động hô một câu.
– Không tệ.
Lý Vân Tiêu không tiếc rẻ chút nào tán dương:
– Vừa nãy chiêu kiếm đó thật có chút mùi vị của Thanh Liên Kiếm Ca, có điều còn kém rất xa. Nhưng bằng lĩnh ngộ hiện nay của ngươi, bước vào tam tinh Vũ Quân cảnh giới là thừa sức.
Nội tâm Kế Mông có thiên ân vạn tạ, nhưng lại kẹt ở yết hầu không cách nào nói ra khỏi miệng. Hắn đột nhiên nhìn thấy Huyền Lôi Kinh Vân Hống đứng ở một bên, nhất thời thất kinh nói:
– Vân thiếu, chuyện này…
Lý Vân Tiêu cười hì hì vỗ vỗ Huyền Lôi Kinh Vân Hống, cười nói:
– Hiện tại Tiểu Huyền là bằng hữu của chúng ta.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ vì xác minh hắn, nhất thời làm nũng tự uốn éo thân thể, đồng thời dùng đầu cọ lấy tay Lý Vân Tiêu mấy lần, dáng dấp như một bảo bảo.
– A?
Kế Mông há hốc miệng, có chút không biết làm sao. Trên người con yêu thú này tản mát ra khí tức hắn cũng có thể cảm nhận được, tuyệt đối là Vũ Vương, ngay cả hắn cũng muốn run rẩy mấy phần, hiện tại lại như con mèo nhỏ.
Đối với thần thông của Lý Vân Tiêu, hắn lần thứ hai cảm thấy không thể nói gì.
– Đi thôi, hiện tại có Tiểu Huyền hỗ trợ, chúng ta vào trong núi càng dễ dàng!
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ thân thể Huyền Lôi Kinh Vân Hống, hai người một thú, liền hướng về bên trong Phượng Hoàng Sơn chạy đi.
Đột nhiên một đạo công kích lăng liệt từ trên núi lao xuống, chỗ đi qua cây cối núi đá toàn bộ hóa thành tro bụi, một quỹ tích chân không ở dưới trùng kích hình thành, chỗ sức mạnh trực chỉ, chính là hai người Lý Vân Tiêu!
– Tránh ra!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, hai người một thú nhất thời bay lên, tránh ra rất xa, cảnh giác nhìn bóng người trên núi.
Tôn Tu Mỹ vẫn như cũ mềm mại kề sát ở trên vai Lệ Văn Thạch, ẩn tình đưa tình nhìn hai người Lý Vân Tiêu, trong con ngươi nàng lướt qua một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
– Làm sao con sư tử của Hứa sư huynh cũng bị các ngươi thu phục?
Lệ Văn Thạch một mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.
– Ta còn tưởng rằng tiến vào là đại lão gì, chỉ là tam tinh Vũ Quân cùng cửu tinh Võ sĩ, đồ bỏ đi!
Hắn một mặt xem thường cười nhạo nói:
– Hứa sư huynh ngay cả giun dế trình độ như thế này cũng thu thập không xong, chết thật đáng đời!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn có chút không biết nói gì:
– Các ngươi cùng tên kia là đồng môn? Ngay cả nói cũng giống như đúc. Chẳng lẽ các ngươi cũng gọi là đồ bỏ đi? Đồ bỏ đi tông? Này đúng là chưa từng nghe tới.
Lệ Văn Thạch biến sắc, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử muốn chết! Sư muội, ngươi kiềm chế đầu súc sinh kia, chờ ta giết hai con chuột này, lại cùng ngươi đồng thời giải quyết nó! Nghe nói tinh huyết của Huyền Lôi Kinh Vân Hống chính là vật bổ dưỡng, sau khi ngươi ta ăn vào tất nhiên có thể tăng tiến công lực!
Tôn Tu Mỹ e thẹn nở nụ cười, thân nhẹ như yến ở trong rừng cây bay lên, thẳng đến Huyền Lôi Kinh Vân Hống, trong miệng không ngừng “Khanh khách” cười duyên lên.
– Sư huynh đánh chú ý huyết dịch của con súc sinh này cũng không phải ngày một ngày hai, Hứa sư huynh chết, vừa vặn tác thành chúng ta.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống cảm giác được từng trận sát ý, nhất thời tức giận trùng thiên, không đợi Lý Vân Tiêu hạ lệnh, hét lớn một tiếng liền hướng về Tôn Tu Mỹ phóng đi. Trên người mơ hồ hiện ra ánh chớp lấp lóe.
Trong mắt Kế Mông lóe lên tinh mang, ánh sáng Lôi Điện này cùng Lôi Điện trong lòng bàn tay Hứa Bình Hồng giống như đúc, nói vậy cũng là từ trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống đạt được, chỉ có điều so sánh với nhau, lại yếu đi quá nhiều.
Tôn Tu Mỹ cao cao đạp ở trên cành cây, toàn thân cảnh giác. Mặc dù thực lực của Huyền Lôi Kinh Vân Hống là nàng cũng không dám khinh thị, hai tay nàng giơ lên thật cao, từng vòng hơi nước màu xanh lam từ trên người bắt đầu bay lên, hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy đi.
– Quỳ thủy phật quyển!
Từng vòng tròn từ trên người nàng không ngừng bắn ra, ở trên không trung càng lúc càng lớn, đem Huyền Lôi Kinh Vân Hống vây vào.
– Thu!
Tôn Tu Mỹ khẽ quát một tiếng, những phật quyển to lớn kia đột nhiên co rút lại, mấy chục đạo toàn bộ co lại thành cỡ vòng tay, vừa vặn trói lại Huyền Lôi Kinh Vân Hống. Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng, cười to nói:
– Súc sinh chính là súc sinh, dễ dàng liền bắt lại như thế.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ không phục, gào thét kêu sợ hãi liên tục, điện quang trên người “đùng đùng” lấp lóe, những phật quyển kia do quỳ thủy tạo thành, bắt đầu có chút sôi trào lên, tựa hồ khó có thể trói lại.
– Hừ, đàng hoàng ở lại cho ta!
Ngón tay ngọc của Tôn Tu Mỹ điểm một cái, những quỳ thủy kia bị nàng dẫn dắt, hướng không trung bay đi. Đứng ở trước người của nàng, đột nhiên một tay hóa thành quỳ thủy, giống như hoàn toàn biến mất vậy, trực tiếp đẩy vào bên trong phật quyển.
Nguyên bản Huyền Lôi Kinh Vân Hống sắp thoát vây, đột nhiên con ngươi mở to, không ngừng rít gào lên. Từng vòng phật quyển quanh thân kia lại bắt đầu trở nên rắn chắc lên, bất luận nó giãy giụa ra sao, cũng không cách nào lay động nửa phần.
Tôn Tu Mỹ lạnh lùng nhìn nó giãy dụa, lộ ra nụ cười mê người.
– Tiểu quai quai, đừng nhúc nhích nữa, đợi lát nữa ta cùng sư huynh sẽ uống huyết của ngươi a. Nếu ngươi giãy dụa quá nhiều, trong máu sẽ sản sinh độc tố, vừa khổ lại sáp, không dễ uống.
Chương 167: Hai tên Vũ Vương
Nàng một bộ người hiền lành quyến rũ, cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống rít gào hình thành sự chênh lệch rõ ràng, mỹ nữ cùng dã thú. Chỉ có điều mỹ nữ là hổ, dã thú là dê.
– Tiểu tử, xem đi nơi nào?
Đột nhiên Kế Mông cảm thấy kình phong phả vào mặt, dưới sự kinh hãi chém lên một chiêu kiếm, hoành trực quét ra, nhưng chỉ là một hư chiêu, Lệ Văn Thạch châm chọc nhìn hắn, trên mặt bắt đầu trở nên dữ tợn lên, nhô lên từng cái từng cái khối u, thật giống như mới vừa bị nước sôi tưới lên người, nhìn rất quái dị.
– Mình đã khó giữ được tính mạng, còn có tâm tình nhìn những nơi khác.
Lệ Văn Thạch hê hê cười quái dị, không chỉ dung mạo biến thành khủng bố, ngay cả âm thanh cũng triệt để biến hình.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, thầm nói không tốt. Hắn nhận ra đây là một loại yêu thú truyền thừa thần thông, trong nhân loại rất ít có thể thu được. Nếu một khi học được, sau khi tu luyện cả người sẽ bắt đầu hiện ra hình thái yêu thú.
Hắn vội vàng lấy ra một viên Bạo Nguyên Đan bản tăng cường cho Kế Mông ăn vào.
Kế Mông do dự một chút, nhìn khí thế trên người Lệ Văn Thạch liên tục tăng lên, đã sớm đạt đến Vũ Vương cảnh giới, hắn mới cắn răng nuốt xuống. Bạo Nguyên Đan bản tăng cường, tác dụng phụ hắn cũng biết, sau cuộc chiến lần này, liền không còn sức mạnh đi tới, chỉ có thể lui về. Hơn nữa một khi hắn mất đi sức chiến đấu, Lý Vân Tiêu cũng ở vào tình cảnh dị thường nguy hiểm.
Nhưng, nguy cơ trước mắt đã không cho hắn suy nghĩ nhiều!
– Giải phong, Đào Hoa Kiếm ý!
Sau khi ăn vào Bạo Nguyên Đan, khí thế quanh thân trong nháy mắt bắt đầu kéo lên, tứ tinh, ngũ tinh, lục tinh, thất tinh.., liên tục đi lên trên! Kế Mông hét lớn một tiếng, cũng không chờ Lệ Văn Thạch biến hóa, trực tiếp giơ kiếm công kích tới.
Tôn Tu Mỹ kinh ngạc, giật mình nói:
– Đây là đan dược gì? Trong ngắn hạn thực lực tăng cường to lớn như thế?
Kiếm như du long, thời điểm chém tới trước mặt Lệ Văn Thạch, Kế Mông đã nhảy lên tới cửu tinh Vũ Quân cảnh giới, rốt cục đình trệ ở trước Vũ Vương. Hắn không dám giấu dốt, dưới chiêu kiếm này, đã là thực lực đỉnh cao của hắn, vô hạn tiếp cận Vũ Vương, muốn một đòn giết chết!
Xì!
Trong miệng Lệ Văn Thạch phun ra một hơi, cả người đã trở nên không còn hình người, toàn bộ đầu lâu cùng thân thể, nhìn qua hoàn toàn chính là một con cóc ghẻ đứng thẳng, dài rộng hơn nữa vô cùng xấu xí.
Hắn lạnh lùng nhìn ánh kiếm của Kế Mông, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên ngăn cản, muốn lấy thân thể mạnh mẽ chống đỡ!
Ầm!
Ánh kiếm oanh xuống, vạn ngàn ánh hồng nhạt vỡ tan, tung bay mà đi.
Trên cánh tay Lệ Văn Thạch cũng hiện ra một tầng da dẻ như mụn nhọt, dĩ nhiên không có bị thương chút nào!
– Hừ, dựa vào đan dược mạnh hơn cũng có hạn! Vô hạn tiếp cận Vũ Vương, nhưng thủy chung không phải Vũ Vương!
Trong mắt Lệ Văn Thạch hàn khí lấp lóe, một mặt thị huyết cười lạnh nói:
– Mà ta ở dưới trạng thái này, là tam tinh Vũ Vương hàng thật đúng giá!
– Đi chết đi cho ta, thôn thiên thổ địa!
Lệ Văn Thạch mở ra miệng lớn, đột nhiên như kình thôn nguyên khí, từ trong miệng trùng kích ra, hình thành một đạo năng lượng chân không, mạnh mẽ đánh về phía Kế Mông. Không khí bốn phía vào lúc này hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo, rung động lên bần bật.
Ầm!
Toàn bộ núi rừng rung động, một khu vực chân không trực tiếp bị oanh ra, hết thảy cây cối trong nháy mắt nát tan. Cả người Kế Mông bị chấn đến thất khiếu chảy máu, thân thể bay ra ngoài mấy chục mét. Thực lực hai người cách biệt quá xa, mặc dù dùng Bạo Nguyên Đan, cũng không phải địch thủ!
Kế Mông chỉ cảm thấy cả người muốn vỡ ra, thống khổ hét lớn một tiếng, nguyên khí toàn thân chìm xuống, đột nhiên rót vào hai chân, sau khi trượt hơn mười mét mới rốt cục đứng vững. Chỉ là trên người thương tích đầy rẫy, thật giống như bị chém ngàn vạn đao.
“Đùng”, không biết khi nào Lý Vân Tiêu đã xuất hiện ở sau lưng hắn, một chưởng vỗ ở trên bả vai của hắn, trực tiếp cầm lấy hắn cấp tốc hướng dưới ngọn núi chạy đi.
Thực lực cách biệt quá lớn, căn bản không có phần thắng, chỉ có thể trước tiên lui về mới quyết định. Huống hồ lần này thu được tình báo cũng đủ nhiều.
Vèo!
Một bóng đen lướt tới, Lệ Văn Thạch từ trên đỉnh đầu hai người chạy như bay mà qua, rơi vào phía trước lạnh lùng nhìn bọn họ.
– Muốn chạy trốn? Nằm mơ!
Hai tay hắn nhẹ nhàng chống đỡ trên mặt đất, bắt đầu hút một cái, từng vòng mây mù từ trong miệng bay ra, hình thành từng vòng khói, ở trên không trung không ngừng khuếch tán, theo mỗi một lần hô hấp, thân thể liền nở lớn mấy phần, cũng biến thành càng ngày càng giống cóc.
Hai người Lý Vân Tiêu đồng thời biến sắc, yêu khí kia càng ngày càng lớn mạnh, để cho ngực hai người nặng nề đau buồn, hô hấp trở nên gian nan lên.
– Vân thiếu!
Kế Mông đột nhiên bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, kiên quyết nói:
– Dùng biện pháp ngày đó của ngươi, kích thích tiềm năng ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.
– Ngươi đã dùng Bạo Nguyên Đan, lại kích thích, sẽ chết.
Kế Mông một mặt kiên quyết, lo lắng nói:
– Nếu không làm, liền thật sự chết rồi! Thử một lần luôn có một chút hi vọng sống!
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên vẻ do dự, nhưng rất nhanh rút ra mấy cây Ngũ Thải Thần Không Châm, hắn được hai khối Ngũ Thải Thần Không Thạch của Lam Phi cùng Lam Huyền, này cũng là mấy cây cuối cùng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tay lên châm lạc, toàn bộ xen vào trong cơ thể Kế Mông. Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Ta kích thích một nửa gân mạch của ngươi, nhưng cũng là dị thường hung hiểm. Ngươi tận lực khống chế trình độ bạo phát sức mạnh của mình, tuyệt đối đừng để bạo thể!
Trong nháy mắt Kế Mông cảm thấy từng luồng từng luồng sức mạnh từ địa phương rơi châm lan ra, chảy vào kỳ kinh bách hải, hướng về trong đan điền hội tụ mà đi, lực lượng mạnh mẽ, để thân thể của hắn có chút khó có thể chịu đựng, kịch liệt run rẩy.
Uống!
Đột nhiên hắn rống to một tiếng, khí thế trên người đột phá bình phong cửu tinh Vũ Quân, thuận lợi nhảy vào Ngũ Hành cảnh giới!
Ở phía xa, Tôn Tu Mỹ đang vây khốn Huyền Lôi Kinh Vân Hống con ngươi áp súc, trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lệ Văn Thạch lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, nội tâm cũng dị thường chấn động, nhưng trên mặt vẫn như cũ là biểu hiện coi thường, châm chọc nói:
– Hừ, tà môn ma đạo! Tiếp ta một cái Chu Cáp Ma Công!
Sau khi thân thể Lệ Văn Thạch thổ nạp mấy lần, trở nên cực kỳ lớn, tựa hồ đã đến cực hạn, đột nhiên một luồng lực lượng xung kích to lớn khó có thể tưởng tượng từ trong miệng hắn bộc phát ra, toàn bộ thân cóc cũng theo lực lượng sóng âm này bay về phía trước.
– Thanh liên kiếm ca!
Sau khi thực lực tăng vọt, trong đầu Kế Mông một mảnh thanh minh. Vũ ý của Thanh Liên Kiếm Ca trong nháy mắt sáng tỏ tại tâm, một đóa hoa sen màu xanh to lớn đột nhiên nở rộ, ngăn trở sóng âm kia.
Cheng!
Hai tay của Lệ Văn Thạch đột nhiên chộp vào nhuyễn kiếm của Kế Mông, hai nguồn sức mạnh đụng vào nhau, khó phân cao thấp!
Chương 168: Câu bán khó bỏ
– Súc sinh, làm sao có khả năng!
Sắc mặt Lệ Văn Thạch biến đến mức dị thường dữ tợn, khuôn mặt cóc liên tục gào thét.
– Ngươi cái đồ bỏ đi này, làm sao có khả năng ngăn trở một đòn toàn lực của ta! Một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh, nổ nát tên súc sinh này cho ta!
– Súc sinh?
Hai mắt Kế Mông đỏ chót, lạnh lẽo nở nụ cười.
– Nhìn ai mới thật sự là súc sinh, cóc ghẻ, chết đi cho ta!
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh lần thứ hai xông tới, hai người đều là liều mạng, thề phải đem đối phương giết chết đến tan xương nát thịt.
Kèn kẹt!
Đột nhiên một thanh âm không hòa hài từ giữa hai người xuyên ra ngoài.
Con ngươi của Kế Mông co lại, Huyền Binh cấp hai của mình dĩ nhiên vào lúc này không chịu nổi áp lực, nứt ra từng đạo từng đạo lỗ hổng.
Trong mắt Lệ Văn Thạch mừng như điên, cười quái dị nói:
– Hê hê, xem ngươi chết như thế nào!
Coong!
Ở dưới Lệ Văn Thạch bất chấp lần thứ hai tăng lực, Huyền Binh cấp hai của Kế Mông rốt cục không chịu nổi áp lực nặng nề, toàn bộ phá nát ra, hóa thành vô số mảnh vỡ.
Con mắt Kế Mông co rụt lại, nhưng không có một chút bối rối nào, ngược lại trong mắt tất cả đều là điên cuồng. hắn cười lạnh, hai tay tạo thành chữ thập, mảnh vỡ Huyền Binh ở trên không trung chịu đến chân khí của hắn dẫn dắt, lại xoay tròn lên, hóa thành từng đạo từng đạo Cương Phong, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán.
– Cái gì?
Lệ Văn Thạch đang định thừa thế xông lên giết chết Kế Mông, hai tay mới vừa chạm tới ngoại vi Cương Phong, liền bị mảnh vỡ Huyền Binh cắt chém, hắn khiếp sợ đến tột đỉnh.
– Vạn Đóa Đào Hoa Khai!
Kế Mông hét lớn một tiếng, song chưởng đẩy ngang mà ra, Cương Phong bốn phía tùy theo hóa thành một đạo kình khí vô cùng bá đạo, ầm ầm đánh về phía Lệ Văn Thạch, vô số mảnh vỡ Huyền Binh chen lẫn ở trong đó, càng hiện ra dị thường ác liệt.
– Chu Cáp Chân Thân, chặn!
Lệ Văn Thạch không kịp tránh lui, vội vàng dùng yêu khí hộ thể, tứ chi ôm làm một đoàn, ở dưới Cương Phong mãnh liệt bị chấn động lui ra mấy chục mét.
– Kế Mông, tiếp kiếm!
Lý Vân Tiêu ném Thái Âm Hàn Kiếm ra ngoài.
– Kiếm này là?
Xa xa đôi mắt đẹp của Tôn Tu Mỹ ngưng lại, kinh ngạc nói:
– Thái Âm Hàn Kiếm của Dịch sư huynh? Làm sao sẽ ở trong tay ngươi!
Lý Vân Tiêu quay đầu khẽ mỉm cười.
– Hắn đưa cho ta, có ý kiến sao?
Ánh mắt của Tôn Tu Mỹ chìm xuống, lạnh giọng nói:
– Điếc không sợ súng, ngươi cũng có tư cách nói chuyện với ta như vậy?
Tuy rằng nàng trong ngày thường đều là dáng dấp yểu điệu, nhưng cũng phải xem đối phương là người nào, hiện tại kia chỉ là một Võ sĩ mà thôi, ở trong mắt nàng cùng giun dế không hề khác nhau.
Lý Vân Tiêu dựng thẳng lên một ngón giữa, châm chọc nói:
– Không lời muốn nói, vậy thì câm miệng, tiện nhân!
Tôn Tu Mỹ biến sắc, cả giận nói:
– Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì! Ngươi có biết ta là ai hay không?
Lý Vân Tiêu xem thường nở nụ cười.
– Đương nhiên biết, tiện nhân mà thôi!
– Hay, hay! Thật là điếc không sợ súng!
Tôn Tu Mỹ tức giận đến bộ ngực chập trùng bất định, cả giận nói:
– Ngươi có tin hiện tại ta liền xuống làm thịt ngươi hay không?
Lý Vân Tiêu thiếu kiên nhẫn cười lạnh nói:
– Nói ngươi tiện ngươi còn không thừa nhận, rõ ràng xuống không được, còn muốn ở trước mặt ta tinh tướng! Ngươi dám động một hồi, quỳ thủy thuật của ngươi liền tan vỡ, Huyền Lôi Kinh Vân Hống là cái thứ nhất cắn chết ngươi! Được rồi, không cần dùng con ngươi trừng ta, lông mi giả của ngươi sắp rơi xuống kìa. Có gan giết ta thì xuống, không dám động thì thành thật một chút, đừng ở trước mặt thiếu gia nhảy nhót, miễn cho ta xem thường ngươi.
Tôn Tu Mỹ giận tím mặt, chờ sau khi Lý Vân Tiêu nói xong, nhất thời dại ra, nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì mới tốt.
Sau khi Kế Mông tiếp được Thái Âm Hàn Kiếm, nhất thời chạy như bay về phía Lệ Văn Thạch, sau đó là một trận cuồng chém, thanh kiếm này hắn dùng không thuận lợi, nhưng Huyền Binh cấp ba lợi khí không giảm, ở trong tay hắn chém xuống một kiếm, đều có một đạo không khí trực tiếp đọng lại thành băng, để Lệ Văn Thạch kinh hãi liên tục.
Tôn Tu Mỹ nín một trận, rốt cục không nhịn được nói:
– Tiểu tử, mới vừa rồi ngươi đối với hắn làm cái gì? Dĩ nhiên thực lực lập tức bạo tăng nhiều như vậy?
Ngữ khí của nàng cũng biến thành ôn hòa lên.
Lý Vân Tiêu không để ý tới nàng, hai mắt nhìn chằm chằm Kế Mông, lộ ra vẻ lo âu. Hắn biết giờ khắc này Kế Mông là thiêu đốt sinh mệnh để đánh đổi, đổi lấy sức mạnh!
Tôn Tu Mỹ bị mất mặt, tức giận trừng mắt, nhưng lại không làm gì được hắn. Nếu lao xuống đi đánh giết người này, Huyền Lôi Kinh Vân Hống bị thả ra, lần sau liền không dễ dàng nhốt lại như thế.
– Ha ha, ha ha!
Trong mắt Kế Mông bắt đầu lộ ra vẻ điên cuồng, cười to, kiếm kiếm chém ra, uy thế một chiêu vượt qua một chiêu. Lệ Văn Thạch không biết từ đâu lấy ra hai cái búa lớn, liều mạng chống đối, nhưng có vẻ hơi lực bất tòng tâm. Thái Âm Hàn Kiếm chém ở trên búa, rung ra đạo đạo hỏa quang, Kế Mông không hề có một chút cảm giác đau lòng nào, chỉ là chìm đắm trong cơn giết chóc điên cuồng, hoàn toàn bị sức mạnh chi phối.
Phốc!
Sau khi Lệ Văn Thạch chống đỡ một lúc, rốt cục lực bất tòng tâm. Phun ra ngoài một ngụm tâm huyết, trạng thái yêu ma cũng bắt đầu thoái hóa. Trong hai mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng một bên đánh một bên lùi lại.
– Ha ha, muốn chạy, chết đi!
Trong tròng mắt Kế Mông tất cả đều là vẻ điên cuồng, một kiếm vượt qua một kiếm chém xuống. Trong lòng Lệ Văn Thạch hoảng hốt, vội vàng hô:
– Sư muội nhanh tới cứu ta, ta không chống đỡ được nữa!
– Sư huynh!
Tôn Tu Mỹ kinh hô một tiếng, lại không kịp nhớ Huyền Lôi Kinh Vân Hống, từ trong Quỳ thủy phật quyển bứt ra, phi thân xuống.
Hống!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống vừa thoát vây, nhất thời hóa thành một đoàn lôi vân, tập kích đi qua. Bị nhốt lâu như vậy, nội tâm cáu kỉnh cùng phẫn nộ trong nháy mắt bộc phát ra, toàn bộ núi rừng tối lại, phảng phất thiên địa lôi đình gào thét mà xuống.
– Sư huynh!
Tôn Tu Mỹ nhẹ nhàng rơi vào bên người Lệ Văn Thạch, tay phải thành chưởng, một đoàn hơi nước ở trong tay ngưng kết thành, đẩy ngang mà ra, ở trước mặt hai người cực tốc khuếch tán ra, hóa thành một tấm Thủy Kính bảo vệ hai người.
Thái Âm Hàn Kiếm của Kế Mông mạnh mẽ chém xuống, trực tiếp chém vào trong gương, lại như có không gian khác, làm hắn không thể nào chém xuống! Con ngươi hắn mở to, vội vàng rút kiếm về, Thủy Kính này chỉ chống đỡ mấy giây thời gian, liền hóa thành tầng tầng hơi nước, bốc hơi lên.
Nhưng cũng tranh thủ đến đầy đủ thời gian cho Tôn Tu Mỹ, nàng một tay nhấc lên Lệ Văn Thạch bị thương, cực tốc lui về phía sau.
Hống!
Tiếng sấm rung trời, Huyền Lôi Kinh Vân Hống hóa thành một tia chớp, cắt ra không gian, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt hai người, lôi đình hạ xuống!
Lệ Văn Thạch kinh hãi đến biến sắc, lôi điện chi lực mãnh liệt như thế, mặc dù hắn là Vũ Vương cường giả cũng cảm thấy sợ run tim mất mật!
Chương 169: Câu bán khó bỏ (2)
Mà Tôn Tu Mỹ tuy rằng hiện ra hoảng loạn, nhưng con ngươi lại bình tĩnh như nước, càng lướt qua một tia kinh hỉ cùng vẻ hưng phấn.
– Sư huynh, ngươi yêu ta không?
– Đương nhiên yêu, vào lúc này làm sao còn hỏi vấn đề đó?
– Nếu yêu…
Trên mặt Tôn Tu Mỹ hiện ra vẻ tươi cười, nàng nhấc theo Lệ Văn Thạch, đột nhiên mạnh mẽ đá ra ngoài một cước, trực tiếp đá Lệ Văn Thạch vào trong lôi vân, trên mặt lướt qua một tia kích động yêu dị.
– Nếu yêu, vậy thì vì ta chết đi!
– A!
Lệ Văn Thạch phát sinh tiếng kêu thảm thiết, cả người ở trong lôi vân bị điện quang đánh phá, giống như bị đốt cháy, mạnh mẽ bay ra ngoài.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống phát tiết xong, thân thể tựa hồ bình tĩnh lại, rơi trên mặt đất, toàn thân cảnh giác nhìn chòng chọc hai người, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay.
Tôn Tu Mỹ nhìn Lệ Văn Thạch bay ra, trong mắt loé ra một tia kiên quyết cùng tàn nhẫn, nhún người nhảy lên.
Phốc…
Một lưỡi dao sắc đâm thủng trái tim, từ trước ngực phá thể mà ra. Lệ Văn Thạch nhìn lưỡi dao sắc đâm trên ngực mình, đầy mắt đều là không thể tin tưởng. Cây chủy thủ này hắn nhận thức, là năm ấy sinh nhật nàng, hắn chộp tới ba vị Thuật Luyện Sư cấp hai vì nàng chế tạo.
Sau đó hắn đem ba vị Thuật Luyện Sư ghi hận trong lòng kia giết sạch!
Cây chủy thủ này gọi là “Cách Câu”, cũng tụ cũng cách, tóc đen ngàn trượng, nửa câu khó bỏ!
– Tại sao?
Hắn biết mình bị thương nặng như thế, mặc dù không bị Cách Câu xuyên tim, cũng khó có thể sống sót. Nhưng Cách Câu này, lại làm cho tim hắn so với đâm thủng còn muốn thống khổ.
– Tại sao?
Đột nhiên Tôn Tu Mỹ cười to lên, cười nghiêng ngả.
– Hỏi ta vì sao? Ngươi xem chính ngươi thành hình dáng gì một chút?
Nàng mạnh mẽ rút ra Cách Câu, một cước đá Lệ Văn Thạch lăn lông lốc, chỉ vào hắn mắng to lên.
– Ngươi xem ngươi một chút, hoàn toàn biến thành một con cóc ghẻ, ngươi để ta làm sao chịu được?
Đùng!
Nàng một cước đạp ở trên đầu Lệ Văn Thạch, cúi đầu tựa hồ hơi có hồi ức nói:
– Nhớ năm ấy ngươi áo trắng như tuyết, ta váy hoa rực rỡ, ta vì dung mạo của ngươi mà đánh động, vì khí chất cùng thực lực của ngươi đánh động. Tuy rằng ở trong Vô thượng Lục tử, ngươi trước sau bị Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh vượt trên một đầu, nhưng ở trong nội tâm ta, ngươi vĩnh viễn là mạnh nhất.
Hồi ức cảu nàng tựa hồ gặp phải sự tình gì thống khổ, sắc mặt bắt đầu dữ tợn lên, dưới chân mạnh mẽ dùng sức đạp xuống.
– Nhưng ngươi vì vượt qua Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh, dĩ nhiên đi tới Yêu tộc, đổi lấy Chu Cáp Ma Công chết tiệt, để cho mình trở nên người không phải người, quỷ không phải quỷ, hoàn toàn thành một con cóc, một con cóc!
Trên mặt Tôn Tu Mỹ rơi hai hàng thanh lệ, trong mắt càng là vẻ oán độc, mạnh mẽ đạp mấy phát, dữ tợn nói:
– Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Trượng phu của ta đã biến thành một con cóc? Ngươi biết người ta ở sau lưng nói ta thế nào sao? Ngươi cái chết tiệt này! Từ khi ngươi đổi lấy nó, mỗi lần luyện công liền trở thành dáng vẻ một con cóc, tình yêu của ta đối với ngươi liền từng ngày từng ngày mất đi, thẳng đến về sau liền một lòng muốn giết chết ngươi!
Phốc!
Lệ Văn Thạch bị nàng tàn nhẫn giẫm, lại ói ra ngụm máu tươi, hai mắt chậm rãi trống rỗng, chậm rãi phóng to, trong con ngươi lấp lóe ra một tia chấp niệm, cũng vào đúng lúc này đột nhiên dừng lại, cắt ra, tản đi.
– Ha ha, ha ha! Ngươi rốt cục chết rồi!
Tôn Tu Mỹ điên cuồng cười to lên, tựa hồ hết sức hài lòng, nàng bỗng ngừng lại, lạnh lùng nhìn mấy người Lý Vân Tiêu, cười nhạo nói:
– Nếu muốn giết ta? Có bản lĩnh liền đến đi!
Nàng dứt tiếng, cả người hóa thành một đạo thủy ảnh, hướng về trên đỉnh núi bay vút đi.
Kế Mông cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống đều trầm mặt, liền muốn đuổi theo.
– Đừng đuổi!
Lý Vân Tiêu bước nhanh đi lên phía trước, một chưởng vỗ ở trên người Kế Mông, hơn mười cây Ngũ Thải Thần Không Châm bắn ra, bắn vào trong đại thụ, xuyên thủng ra ngoài. Chỉ thấy trên thân châm đã đạm bạc hơn nửa.
Kế Mông cảm thấy sức mạnh cả người trong nháy mắt bị kéo không, cả người cũng trực tiếp co quắp ngã xuống.
Lý Vân Tiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lấy ra mấy viên đan dược trực tiếp rót vào trong miệng hắn. Đem hắn thả ở sau lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vỗ đầu của nó nói:
– Tiểu Huyền, mang theo hắn hạ sơn, xuyên qua Phi Phượng trấn, đi về hướng An Vĩnh Thành!
Yêu thú theo cấp bậc tăng lên, trí tuệ cũng càng ngày càng cao. Huyền Lôi Kinh Vân Hống thân là yêu thú cấp năm, đã có linh trí như hài đồng nhân loại, thêm vào nhiều năm được Hứa Bình Hồng dạy dỗ như vậy, từ lâu thông nhân tính. Nó lộ ra một tia không muốn, ở trên người Lý Vân Tiêu làm nũng lên.
– Ha ha, yên tâm đi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Hắn vỗ vỗ đầu của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, đưa nó xuống núi.
Nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cõng Kế Mông rời đi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần chìm xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn trên đỉnh ngọn núi, địa phương Chân Linh Hỏa Phượng phi thiên trong Giới Thần Bi!
– Chân Linh Hỏa Phượng, không nghĩ tới lại là bảo vật cùng Chân Linh có quan hệ! Mặc dù là Vũ Đế cường giả gặp phải, cũng sẽ liều mạng ra tay, ta làm sao có thể từ bỏ!
Hắn cắn răng một cái, biết rõ phía trước còn có kẻ địch mạnh mẽ đang đợi, nhưng vẫn như cũ không nhịn được tiếp tục đi tới.
Trên đỉnh núi, Tề Chân Tử tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, thúc giục:
– Hô Diên Minh, còn bao lâu nữa mới có thể mở ra?
Nam tử tóc đỏ ngồi ở trước vách đá trầm tư nói:
– Sắp rồi, đại khái còn có ba canh giờ!
– Ba canh giờ?
Tề Chân Tử có chút hơi giận nói:
– Mấy ngày hôm trước ngươi nói mười canh giờ, bây giờ còn có ba canh giờ? Ngươi ở đây đã kéo một tháng!
Trong mắt Hô Diên Minh dâng lên tức giận, lướt qua một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Này chính là thượng cổ đại năng lưu lại thượng cổ phong ấn, nếu không phải thời gian quá lâu bị năm tháng ăn mòn, coi như cho ta mười ngàn năm cũng không phá ra được! Bây giờ tốc độ đã rất nhanh!
Tề Chân Tử sững sờ, không nghĩ tới Hô Diên Minh dám chống đối hắn, muốn nổi giận nhưng cố nín lại. Dù sao phá giải trận pháp này hoàn toàn dựa vào hắn mới được.
Hô Diên Minh là một tên Thuật Luyện Sư duy nhất trong vô thượng Lục tử, hơn nữa là cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư. Mặc dù tại Hỏa Ô đế quốc, cũng được hưởng danh dự cực cao, không kém Tề Chân Tử. Há là nhân vật có thể bị người quát mắng tùy tiện, nếu không phải nơi đây bảo vật quá mức mê người, bị Tề Chân Tử thúc dục mấy lần đã sớm hất tay rời đi.
– Sư thúc, sư thúc không tốt!
Bóng người Tôn Tu Mỹ xuất hiện ở trên đỉnh núi, một mặt khủng hoảng, mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nói:
– Lệ sư huynh cùng Hứa sư huynh đều bị giết!
Dịch Tiểu Sơn cả kinh nói:
– Đến là người nào? Tuy rằng Hứa sư đệ chỉ có tu vi Vũ Quân, nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia đã huấn luyện tới hoàn toàn nghe lời, tuyệt đối là yêu thú Vũ Vương cấp, coi như là ta cũng phải kiêng kỵ ba phần!
Chương 170: Thượng cổ trận pháp
Tống Thành Thiên cũng kinh hãi nói:
– Không sai, không đề cập tới Hứa sư đệ, ngươi cùng Lệ sư đệ đều là Vũ Vương cảnh giới, dĩ nhiên cũng không ngăn được người đến?
Tôn Tu Mỹ ấp úng không biết nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chỉ đến hai người, một là Vũ Quân, một là Võ sĩ.
Ba người đều sững sờ, sắc mặt Tề Chân Tử nhất thời chìm xuống, cả giận nói:
– Tu mỹ, ngươi đang nói chuyện cười đúng không!
Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thành Thiên cũng lộ ra vẻ ngờ vực, Tôn Tu Mỹ vội la lên:
– Không phải, Hứa sư huynh làm sao ngã xuống ta không biết. Nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống của hắn lại bị đối phương thu phục, ta nhốt lại con yêu thú kia, Lệ sư huynh đấu với hai người đối phương, vốn là chắc chắn thắng. Nhưng tên Võ sĩ kia không biết sử dụng bí pháp gì, để sức mạnh của tên Vũ Quân trong nháy mắt tăng vọt lên, giết chết Lệ sư huynh!
Tề Chân Tử giật mình nói:
– Có chuyện như vậy? Thu phục Huyền Lôi Kinh Vân Hống, để Vũ Quân trong nháy mắt bùng nổ ra thực lực có thể giết chết Vũ Vương? Chẳng lẽ tên Võ sĩ kia là Thuật Luyện Sư?
Ánh mắt mấy người đồng thời nhìn về phía Hô Diên Minh, Hô Diên Minh ở một bên lẳng lặng nghe, cũng cau mày không ngớt, phân tích nói:
– Thuật Luyện Sư hồn lực mạnh mẽ thu phục yêu thú tự nhiên dễ dàng, thế nhưng một tên Võ sĩ, hồn lực có thể mạnh bao nhiêu? Thuật Luyện Sư cấp hai là cao nhất, làm sao có khả năng thu phục một con yêu thú cấp năm đã có chủ? Hơn nữa bí pháp để Vũ Quân tăng cao một Đại cảnh giới, ta thực sự là chưa từng nghe thấy!
Tề Chân Tử nghiêm nghị trầm giọng nói:
– Bất kể như thế nào, tất cả mọi người tăng cao cảnh giác! Mấy canh giờ cuối cùng tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc! Bằng không coi như liều mạng bị sư phó của các ngươi quở trách, ta cũng phải lột da các ngươi!
Mấy người đều lẳng lặng mà đứng, lặng lẽ không nói.
Tôn Tu Mỹ nói:
– Tên Vũ Quân kia cũng bị thương rất nặng, chỉ còn lại đầu súc sinh cùng tên Võ sĩ kia, sợ là không dám lên núi.
Hô Diên Minh nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
– Ai nói không dám? Hắn đã đến rồi.
– Cái gì?
Mấy người đều giật mình, thần thức điên cuồng phóng xạ ra. Bốn người phân biệt đứng ở bốn phương vị, lao nhanh xuống.
Lý Vân Tiêu núp trong bóng tối nội tâm phát khổ, không nghĩ tới trong trận doanh đối phương không chỉ có Vũ Tông tồn tại, hơn nữa còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn! Hắn thầm nói: Bách Chiến quốc từ đâu tới thực lực cường đại như thế?
– Tiểu tử, không muốn chết liền đi ra!
Tề Chân Tử hét lớn một tiếng, nguyên khí ở trên bầu trời ngưng tụ, ầm ầm ầm tản ra, đem chu vi ngàn dặm toàn bộ bao phủ.
Vũ Tông mạnh mẽ, một đòn ngàn dặm!
Lý Vân Tiêu cay đắng không ngớt, có Vũ Tông ở đây, còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn, coi như mình biết bay cũng trốn không thoát. Hắn không thể làm gì khác hơn là cứng rắn từ chỗ ẩn thân đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:
– Đi ra có thể sống sót không?
– Sư thúc, chính là hắn!
Tôn Tu Mỹ kinh ngạc nói, nàng không nghĩ tới Lý Vân Tiêu lại dám đuổi theo, hơn nữa là một người, trong lòng không khỏi âm thầm kính phục.
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Muốn mạng sống thì đã không tới, tới thì đừng nghĩ mạng sống!
Hắn giơ tay lên, đang muốn ra tay, trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia tàn khốc, nhưng trên mặt cợt nhả nói:
– Không thể nào? Ngươi là cao nhân tiền bối, nói không muốn chết liền đi ra, ta nghe lời ngươi, không muốn chết nên mới đi ra, ngươi lại lật lọng?
Tề Chân Tử sững sờ, lập tức hừ lạnh nói:
– Đừng hòng dùng lời chót lưỡi đầu môi để ta thả ngươi, ngày hôm nay ngươi nói gì cũng là một con đường chết!
– Chậm đã!
Hô Diên Minh đang phá trận đột nhiên nói:
– Lưu hắn một mạng, ta có lời muốn hỏi hắn!
Sắc mặt Tề Chân Tử đột nhiên âm trầm, lạnh lùng nói:
– Hô Diên Minh, tình sự lần này quá trọng đại, không được làm bừa!
Hô Diên Minh cả giận nói:
– Làm bừa? Sư thúc, ngươi ngay cả một tiểu tử Võ sĩ cũng sợ? Một tên Võ sĩ có thể nhảy ra bọt nước gì? Xảy ra chuyện ta phụ trách!
– Hừ, ngươi phụ trách? Ngươi phụ trách nổi sao?
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Lần hành động này ta là chỉ huy tối cao, cũng là sư thúc của ngươi, phải nghe ta!
Hô Diên Minh giận dữ cười, lạnh lùng nói:
– Đã như vậy, vậy sư thúc ngươi phá giải đi thôi, thứ ta không phụng bồi!
Hắn trực tiếp đứng thẳng lên, liền muốn đi.
– Ngươi!
Tề Chân Tử giận dữ, không cưỡng được hắn, mạnh mẽ phất ống tay áo một cái, cả giận nói:
– Xảy ra chuyện, xem ta lột da ngươi như thế nào!
Hanh..
Hô Diên Minh không để ý lắm hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu đối với Lý Vân Tiêu nói:
– Tiểu tử, lại đây!
Nội tâm Lý Vân Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tính mạng tạm thời bảo vệ, chỉ có thể đi một bước xem một bước rồi. Hắn bước nhanh đi lên phía trước nói:
– Chuyện gì?
Nhưng ánh mắt rơi vào trên vách đá, trong tròng mắt lướt qua một tia khiếp sợ.
– Hả? Ngươi biết trận pháp này?
Trong lòng Hô Diên Minh đột nhiên hơi động, khiếp sợ hỏi.
– Trận pháp? Đây là trận pháp sao?
Lý Vân Tiêu vội vàng che giấu tâm tình của mình, giả bộ ngu nói:
– Là có chút giống trận pháp, nhưng nhiều hoa văn như vậy là có ý gì?
Lúc này Hô Diên Minh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ là mình quá mẫn cảm, một tên Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng nhận ra thượng cổ kỳ trận này, mình cũng là ở trong điển tịch của Vô Thượng Cung tra được miêu tả tương quan, nghiên cứu hồi lâu mới tìm được con đường phá giải.
Hắn mỉm cười nói:
– Ngươi thiên phú không tệ, mười lăm tuổi đã là Thuật Luyện Sư cấp hai, sư phụ của ngươi là ai?
Ba người còn lại đều chấn động trong lòng, ngơ ngác thất sắc, thiếu niên này dĩ nhiên là Thuật Luyện Sư cấp hai? Bọn họ không nhìn ra đẳng cấp Thuật Luyện của Lý Vân Tiêu, nhưng tuổi tác lại một chút liền nhìn ra.
Mười lăm tuổi cửu tinh Võ sĩ đã là thiên phú kỳ giai, lại còn có một thân phận Thuật Luyện Sư cấp hai, vậy tuyệt đối là tồn tại kinh thế hãi tục!
Sát cơ trong mắt Tề Chân Tử càng nồng, yêu nghiệt như thế, thân phận chắc chắn sẽ không đơn giản, nhất định phải tìm cơ hội ra tay giết chết, chấm dứt hậu hoạn!
Lý Vân Tiêu nói:
– Sư phụ ta là Thiên Thủy quốc Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn!
– Quả nhiên là Hứa Hàn.
Hô Diên Minh khẽ mỉm cười.
– Thiên Thủy quốc ngoại trừ hắn cùng Trương Thanh Phàm, liền không còn nhân vật có thể xuất thủ. Có điều thiên tư của ngươi so với Hứa Hàn muốn cao hơn trăm lần, theo hắn học tập, không khỏi làm lỡ ngươi. Ta chính là Hỏa Ô đế quốc cấp bốn Thuật Luyện Sư Hô Diên Minh, ngươi có nguyện bái ta làm thầy hay không?
Hắn dĩ nhiên nổi lên tâm ái tài, muốn thu đồ đệ?
Lý Vân Tiêu cùng mấy người khác đều giật nảy cả mình, trong mắt Tề Chân Tử bùng lên tức giận, kiên quyết quát lên:
– Hô Diên Minh, việc thu đồ đệ ngày sau hãy nói, hiện tại một lòng phá trận đi!
– Hừ!
– Muốn chạy trốn?
Kế Mông cười lạnh, chiêu kiếm mà lúc trước Lý Vân Tiêu biểu diễn ở trên Phi Phượng trấn, lần thứ hai hiện lên ở trong đầu, trong miệng bỗng nhiên quát lên:
– Thanh Liên Kiếm Ca!
Nhuyễn kiếm của hắn ngang trời quét ra, nở rộ cũng không phải Thanh Liên, mà là hoa đào, nhưng là kiếm ý của Thanh Liên Kiếm Ca!
Bảy đóa hoa đào to lớn lần thứ hai hiện lên ở trong hư không, so với thời điểm ở trên tiểu trấn còn muốn rực rỡ nhiều lắm. Gió nhẹ thổi, hoa nở hoa tàn, vạn điểm hồng quang bay xuống, bao phủ mà lên.
Trong lòng Hứa Bình Hồng cả kinh, ngơ ngác nhìn cánh hoa hạ xuống đầy trời, cũng không nhịn được nữa dùng hết toàn lực hét lớn:
– Sư thúc cứu ta!
Âm thanh rung trời, truyền vào trong Phượng Hoàng Sơn.
– A!
Đáng tiếc hoa đào đã mất, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa. Hứa Bình Hồng kêu thảm một tiếng, chết ở dưới hơn vạn hoa đào, tình cảnh dị thường xinh đẹp.
Kế Mông liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu ở xa xa, không dám đánh gãy. Hơn nữa giờ khắc này trong cơ thể mơ hồ có một loại cảm giác xao động, hắn mừng rỡ như điên, vội vàng ngồi xuống bắt đầu điều tức, này chính là triệu chứng đột phá.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nguyên khí trong cơ thể hắn rốt cục phá tan tầng bình cảnh kia, bước vào tam tinh Vũ Quân!
Kế Mông không thể tin tưởng quan sát nguyên khí lưu động trong cơ thể mình, một loại cảm giác kích động lan tràn toàn thân.
Một tháng trước, hắn mới là thất tinh Đại vũ sư, đời này mơ ước lớn nhất chính là có một ngày có thể bước vào Vũ Quân cảnh giới. Không nghĩ tới theo Lý Vân Tiêu mới một tháng, đã phá liền sáu sao, trở thành tam tinh Vũ Quân!
Hắn hơi mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện Lý Vân Tiêu đang ở một bên lẳng lặng nhìn hắn mỉm cười.
– Vân thiếu…
Hắn có chút cảm động hô một câu.
– Không tệ.
Lý Vân Tiêu không tiếc rẻ chút nào tán dương:
– Vừa nãy chiêu kiếm đó thật có chút mùi vị của Thanh Liên Kiếm Ca, có điều còn kém rất xa. Nhưng bằng lĩnh ngộ hiện nay của ngươi, bước vào tam tinh Vũ Quân cảnh giới là thừa sức.
Nội tâm Kế Mông có thiên ân vạn tạ, nhưng lại kẹt ở yết hầu không cách nào nói ra khỏi miệng. Hắn đột nhiên nhìn thấy Huyền Lôi Kinh Vân Hống đứng ở một bên, nhất thời thất kinh nói:
– Vân thiếu, chuyện này…
Lý Vân Tiêu cười hì hì vỗ vỗ Huyền Lôi Kinh Vân Hống, cười nói:
– Hiện tại Tiểu Huyền là bằng hữu của chúng ta.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ vì xác minh hắn, nhất thời làm nũng tự uốn éo thân thể, đồng thời dùng đầu cọ lấy tay Lý Vân Tiêu mấy lần, dáng dấp như một bảo bảo.
– A?
Kế Mông há hốc miệng, có chút không biết làm sao. Trên người con yêu thú này tản mát ra khí tức hắn cũng có thể cảm nhận được, tuyệt đối là Vũ Vương, ngay cả hắn cũng muốn run rẩy mấy phần, hiện tại lại như con mèo nhỏ.
Đối với thần thông của Lý Vân Tiêu, hắn lần thứ hai cảm thấy không thể nói gì.
– Đi thôi, hiện tại có Tiểu Huyền hỗ trợ, chúng ta vào trong núi càng dễ dàng!
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ thân thể Huyền Lôi Kinh Vân Hống, hai người một thú, liền hướng về bên trong Phượng Hoàng Sơn chạy đi.
Đột nhiên một đạo công kích lăng liệt từ trên núi lao xuống, chỗ đi qua cây cối núi đá toàn bộ hóa thành tro bụi, một quỹ tích chân không ở dưới trùng kích hình thành, chỗ sức mạnh trực chỉ, chính là hai người Lý Vân Tiêu!
– Tránh ra!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, hai người một thú nhất thời bay lên, tránh ra rất xa, cảnh giác nhìn bóng người trên núi.
Tôn Tu Mỹ vẫn như cũ mềm mại kề sát ở trên vai Lệ Văn Thạch, ẩn tình đưa tình nhìn hai người Lý Vân Tiêu, trong con ngươi nàng lướt qua một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
– Làm sao con sư tử của Hứa sư huynh cũng bị các ngươi thu phục?
Lệ Văn Thạch một mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai người.
– Ta còn tưởng rằng tiến vào là đại lão gì, chỉ là tam tinh Vũ Quân cùng cửu tinh Võ sĩ, đồ bỏ đi!
Hắn một mặt xem thường cười nhạo nói:
– Hứa sư huynh ngay cả giun dế trình độ như thế này cũng thu thập không xong, chết thật đáng đời!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, hắn có chút không biết nói gì:
– Các ngươi cùng tên kia là đồng môn? Ngay cả nói cũng giống như đúc. Chẳng lẽ các ngươi cũng gọi là đồ bỏ đi? Đồ bỏ đi tông? Này đúng là chưa từng nghe tới.
Lệ Văn Thạch biến sắc, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử muốn chết! Sư muội, ngươi kiềm chế đầu súc sinh kia, chờ ta giết hai con chuột này, lại cùng ngươi đồng thời giải quyết nó! Nghe nói tinh huyết của Huyền Lôi Kinh Vân Hống chính là vật bổ dưỡng, sau khi ngươi ta ăn vào tất nhiên có thể tăng tiến công lực!
Tôn Tu Mỹ e thẹn nở nụ cười, thân nhẹ như yến ở trong rừng cây bay lên, thẳng đến Huyền Lôi Kinh Vân Hống, trong miệng không ngừng “Khanh khách” cười duyên lên.
– Sư huynh đánh chú ý huyết dịch của con súc sinh này cũng không phải ngày một ngày hai, Hứa sư huynh chết, vừa vặn tác thành chúng ta.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống cảm giác được từng trận sát ý, nhất thời tức giận trùng thiên, không đợi Lý Vân Tiêu hạ lệnh, hét lớn một tiếng liền hướng về Tôn Tu Mỹ phóng đi. Trên người mơ hồ hiện ra ánh chớp lấp lóe.
Trong mắt Kế Mông lóe lên tinh mang, ánh sáng Lôi Điện này cùng Lôi Điện trong lòng bàn tay Hứa Bình Hồng giống như đúc, nói vậy cũng là từ trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống đạt được, chỉ có điều so sánh với nhau, lại yếu đi quá nhiều.
Tôn Tu Mỹ cao cao đạp ở trên cành cây, toàn thân cảnh giác. Mặc dù thực lực của Huyền Lôi Kinh Vân Hống là nàng cũng không dám khinh thị, hai tay nàng giơ lên thật cao, từng vòng hơi nước màu xanh lam từ trên người bắt đầu bay lên, hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên đẩy đi.
– Quỳ thủy phật quyển!
Từng vòng tròn từ trên người nàng không ngừng bắn ra, ở trên không trung càng lúc càng lớn, đem Huyền Lôi Kinh Vân Hống vây vào.
– Thu!
Tôn Tu Mỹ khẽ quát một tiếng, những phật quyển to lớn kia đột nhiên co rút lại, mấy chục đạo toàn bộ co lại thành cỡ vòng tay, vừa vặn trói lại Huyền Lôi Kinh Vân Hống. Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng, cười to nói:
– Súc sinh chính là súc sinh, dễ dàng liền bắt lại như thế.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống tựa hồ không phục, gào thét kêu sợ hãi liên tục, điện quang trên người “đùng đùng” lấp lóe, những phật quyển kia do quỳ thủy tạo thành, bắt đầu có chút sôi trào lên, tựa hồ khó có thể trói lại.
– Hừ, đàng hoàng ở lại cho ta!
Ngón tay ngọc của Tôn Tu Mỹ điểm một cái, những quỳ thủy kia bị nàng dẫn dắt, hướng không trung bay đi. Đứng ở trước người của nàng, đột nhiên một tay hóa thành quỳ thủy, giống như hoàn toàn biến mất vậy, trực tiếp đẩy vào bên trong phật quyển.
Nguyên bản Huyền Lôi Kinh Vân Hống sắp thoát vây, đột nhiên con ngươi mở to, không ngừng rít gào lên. Từng vòng phật quyển quanh thân kia lại bắt đầu trở nên rắn chắc lên, bất luận nó giãy giụa ra sao, cũng không cách nào lay động nửa phần.
Tôn Tu Mỹ lạnh lùng nhìn nó giãy dụa, lộ ra nụ cười mê người.
– Tiểu quai quai, đừng nhúc nhích nữa, đợi lát nữa ta cùng sư huynh sẽ uống huyết của ngươi a. Nếu ngươi giãy dụa quá nhiều, trong máu sẽ sản sinh độc tố, vừa khổ lại sáp, không dễ uống.
Chương 167: Hai tên Vũ Vương
Nàng một bộ người hiền lành quyến rũ, cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống rít gào hình thành sự chênh lệch rõ ràng, mỹ nữ cùng dã thú. Chỉ có điều mỹ nữ là hổ, dã thú là dê.
– Tiểu tử, xem đi nơi nào?
Đột nhiên Kế Mông cảm thấy kình phong phả vào mặt, dưới sự kinh hãi chém lên một chiêu kiếm, hoành trực quét ra, nhưng chỉ là một hư chiêu, Lệ Văn Thạch châm chọc nhìn hắn, trên mặt bắt đầu trở nên dữ tợn lên, nhô lên từng cái từng cái khối u, thật giống như mới vừa bị nước sôi tưới lên người, nhìn rất quái dị.
– Mình đã khó giữ được tính mạng, còn có tâm tình nhìn những nơi khác.
Lệ Văn Thạch hê hê cười quái dị, không chỉ dung mạo biến thành khủng bố, ngay cả âm thanh cũng triệt để biến hình.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, thầm nói không tốt. Hắn nhận ra đây là một loại yêu thú truyền thừa thần thông, trong nhân loại rất ít có thể thu được. Nếu một khi học được, sau khi tu luyện cả người sẽ bắt đầu hiện ra hình thái yêu thú.
Hắn vội vàng lấy ra một viên Bạo Nguyên Đan bản tăng cường cho Kế Mông ăn vào.
Kế Mông do dự một chút, nhìn khí thế trên người Lệ Văn Thạch liên tục tăng lên, đã sớm đạt đến Vũ Vương cảnh giới, hắn mới cắn răng nuốt xuống. Bạo Nguyên Đan bản tăng cường, tác dụng phụ hắn cũng biết, sau cuộc chiến lần này, liền không còn sức mạnh đi tới, chỉ có thể lui về. Hơn nữa một khi hắn mất đi sức chiến đấu, Lý Vân Tiêu cũng ở vào tình cảnh dị thường nguy hiểm.
Nhưng, nguy cơ trước mắt đã không cho hắn suy nghĩ nhiều!
– Giải phong, Đào Hoa Kiếm ý!
Sau khi ăn vào Bạo Nguyên Đan, khí thế quanh thân trong nháy mắt bắt đầu kéo lên, tứ tinh, ngũ tinh, lục tinh, thất tinh.., liên tục đi lên trên! Kế Mông hét lớn một tiếng, cũng không chờ Lệ Văn Thạch biến hóa, trực tiếp giơ kiếm công kích tới.
Tôn Tu Mỹ kinh ngạc, giật mình nói:
– Đây là đan dược gì? Trong ngắn hạn thực lực tăng cường to lớn như thế?
Kiếm như du long, thời điểm chém tới trước mặt Lệ Văn Thạch, Kế Mông đã nhảy lên tới cửu tinh Vũ Quân cảnh giới, rốt cục đình trệ ở trước Vũ Vương. Hắn không dám giấu dốt, dưới chiêu kiếm này, đã là thực lực đỉnh cao của hắn, vô hạn tiếp cận Vũ Vương, muốn một đòn giết chết!
Xì!
Trong miệng Lệ Văn Thạch phun ra một hơi, cả người đã trở nên không còn hình người, toàn bộ đầu lâu cùng thân thể, nhìn qua hoàn toàn chính là một con cóc ghẻ đứng thẳng, dài rộng hơn nữa vô cùng xấu xí.
Hắn lạnh lùng nhìn ánh kiếm của Kế Mông, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên ngăn cản, muốn lấy thân thể mạnh mẽ chống đỡ!
Ầm!
Ánh kiếm oanh xuống, vạn ngàn ánh hồng nhạt vỡ tan, tung bay mà đi.
Trên cánh tay Lệ Văn Thạch cũng hiện ra một tầng da dẻ như mụn nhọt, dĩ nhiên không có bị thương chút nào!
– Hừ, dựa vào đan dược mạnh hơn cũng có hạn! Vô hạn tiếp cận Vũ Vương, nhưng thủy chung không phải Vũ Vương!
Trong mắt Lệ Văn Thạch hàn khí lấp lóe, một mặt thị huyết cười lạnh nói:
– Mà ta ở dưới trạng thái này, là tam tinh Vũ Vương hàng thật đúng giá!
– Đi chết đi cho ta, thôn thiên thổ địa!
Lệ Văn Thạch mở ra miệng lớn, đột nhiên như kình thôn nguyên khí, từ trong miệng trùng kích ra, hình thành một đạo năng lượng chân không, mạnh mẽ đánh về phía Kế Mông. Không khí bốn phía vào lúc này hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo, rung động lên bần bật.
Ầm!
Toàn bộ núi rừng rung động, một khu vực chân không trực tiếp bị oanh ra, hết thảy cây cối trong nháy mắt nát tan. Cả người Kế Mông bị chấn đến thất khiếu chảy máu, thân thể bay ra ngoài mấy chục mét. Thực lực hai người cách biệt quá xa, mặc dù dùng Bạo Nguyên Đan, cũng không phải địch thủ!
Kế Mông chỉ cảm thấy cả người muốn vỡ ra, thống khổ hét lớn một tiếng, nguyên khí toàn thân chìm xuống, đột nhiên rót vào hai chân, sau khi trượt hơn mười mét mới rốt cục đứng vững. Chỉ là trên người thương tích đầy rẫy, thật giống như bị chém ngàn vạn đao.
“Đùng”, không biết khi nào Lý Vân Tiêu đã xuất hiện ở sau lưng hắn, một chưởng vỗ ở trên bả vai của hắn, trực tiếp cầm lấy hắn cấp tốc hướng dưới ngọn núi chạy đi.
Thực lực cách biệt quá lớn, căn bản không có phần thắng, chỉ có thể trước tiên lui về mới quyết định. Huống hồ lần này thu được tình báo cũng đủ nhiều.
Vèo!
Một bóng đen lướt tới, Lệ Văn Thạch từ trên đỉnh đầu hai người chạy như bay mà qua, rơi vào phía trước lạnh lùng nhìn bọn họ.
– Muốn chạy trốn? Nằm mơ!
Hai tay hắn nhẹ nhàng chống đỡ trên mặt đất, bắt đầu hút một cái, từng vòng mây mù từ trong miệng bay ra, hình thành từng vòng khói, ở trên không trung không ngừng khuếch tán, theo mỗi một lần hô hấp, thân thể liền nở lớn mấy phần, cũng biến thành càng ngày càng giống cóc.
Hai người Lý Vân Tiêu đồng thời biến sắc, yêu khí kia càng ngày càng lớn mạnh, để cho ngực hai người nặng nề đau buồn, hô hấp trở nên gian nan lên.
– Vân thiếu!
Kế Mông đột nhiên bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, kiên quyết nói:
– Dùng biện pháp ngày đó của ngươi, kích thích tiềm năng ta!
Lý Vân Tiêu biến sắc, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.
– Ngươi đã dùng Bạo Nguyên Đan, lại kích thích, sẽ chết.
Kế Mông một mặt kiên quyết, lo lắng nói:
– Nếu không làm, liền thật sự chết rồi! Thử một lần luôn có một chút hi vọng sống!
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên vẻ do dự, nhưng rất nhanh rút ra mấy cây Ngũ Thải Thần Không Châm, hắn được hai khối Ngũ Thải Thần Không Thạch của Lam Phi cùng Lam Huyền, này cũng là mấy cây cuối cùng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Tay lên châm lạc, toàn bộ xen vào trong cơ thể Kế Mông. Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Ta kích thích một nửa gân mạch của ngươi, nhưng cũng là dị thường hung hiểm. Ngươi tận lực khống chế trình độ bạo phát sức mạnh của mình, tuyệt đối đừng để bạo thể!
Trong nháy mắt Kế Mông cảm thấy từng luồng từng luồng sức mạnh từ địa phương rơi châm lan ra, chảy vào kỳ kinh bách hải, hướng về trong đan điền hội tụ mà đi, lực lượng mạnh mẽ, để thân thể của hắn có chút khó có thể chịu đựng, kịch liệt run rẩy.
Uống!
Đột nhiên hắn rống to một tiếng, khí thế trên người đột phá bình phong cửu tinh Vũ Quân, thuận lợi nhảy vào Ngũ Hành cảnh giới!
Ở phía xa, Tôn Tu Mỹ đang vây khốn Huyền Lôi Kinh Vân Hống con ngươi áp súc, trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lệ Văn Thạch lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, nội tâm cũng dị thường chấn động, nhưng trên mặt vẫn như cũ là biểu hiện coi thường, châm chọc nói:
– Hừ, tà môn ma đạo! Tiếp ta một cái Chu Cáp Ma Công!
Sau khi thân thể Lệ Văn Thạch thổ nạp mấy lần, trở nên cực kỳ lớn, tựa hồ đã đến cực hạn, đột nhiên một luồng lực lượng xung kích to lớn khó có thể tưởng tượng từ trong miệng hắn bộc phát ra, toàn bộ thân cóc cũng theo lực lượng sóng âm này bay về phía trước.
– Thanh liên kiếm ca!
Sau khi thực lực tăng vọt, trong đầu Kế Mông một mảnh thanh minh. Vũ ý của Thanh Liên Kiếm Ca trong nháy mắt sáng tỏ tại tâm, một đóa hoa sen màu xanh to lớn đột nhiên nở rộ, ngăn trở sóng âm kia.
Cheng!
Hai tay của Lệ Văn Thạch đột nhiên chộp vào nhuyễn kiếm của Kế Mông, hai nguồn sức mạnh đụng vào nhau, khó phân cao thấp!
Chương 168: Câu bán khó bỏ
– Súc sinh, làm sao có khả năng!
Sắc mặt Lệ Văn Thạch biến đến mức dị thường dữ tợn, khuôn mặt cóc liên tục gào thét.
– Ngươi cái đồ bỏ đi này, làm sao có khả năng ngăn trở một đòn toàn lực của ta! Một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh, nổ nát tên súc sinh này cho ta!
– Súc sinh?
Hai mắt Kế Mông đỏ chót, lạnh lẽo nở nụ cười.
– Nhìn ai mới thật sự là súc sinh, cóc ghẻ, chết đi cho ta!
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh lần thứ hai xông tới, hai người đều là liều mạng, thề phải đem đối phương giết chết đến tan xương nát thịt.
Kèn kẹt!
Đột nhiên một thanh âm không hòa hài từ giữa hai người xuyên ra ngoài.
Con ngươi của Kế Mông co lại, Huyền Binh cấp hai của mình dĩ nhiên vào lúc này không chịu nổi áp lực, nứt ra từng đạo từng đạo lỗ hổng.
Trong mắt Lệ Văn Thạch mừng như điên, cười quái dị nói:
– Hê hê, xem ngươi chết như thế nào!
Coong!
Ở dưới Lệ Văn Thạch bất chấp lần thứ hai tăng lực, Huyền Binh cấp hai của Kế Mông rốt cục không chịu nổi áp lực nặng nề, toàn bộ phá nát ra, hóa thành vô số mảnh vỡ.
Con mắt Kế Mông co rụt lại, nhưng không có một chút bối rối nào, ngược lại trong mắt tất cả đều là điên cuồng. hắn cười lạnh, hai tay tạo thành chữ thập, mảnh vỡ Huyền Binh ở trên không trung chịu đến chân khí của hắn dẫn dắt, lại xoay tròn lên, hóa thành từng đạo từng đạo Cương Phong, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán.
– Cái gì?
Lệ Văn Thạch đang định thừa thế xông lên giết chết Kế Mông, hai tay mới vừa chạm tới ngoại vi Cương Phong, liền bị mảnh vỡ Huyền Binh cắt chém, hắn khiếp sợ đến tột đỉnh.
– Vạn Đóa Đào Hoa Khai!
Kế Mông hét lớn một tiếng, song chưởng đẩy ngang mà ra, Cương Phong bốn phía tùy theo hóa thành một đạo kình khí vô cùng bá đạo, ầm ầm đánh về phía Lệ Văn Thạch, vô số mảnh vỡ Huyền Binh chen lẫn ở trong đó, càng hiện ra dị thường ác liệt.
– Chu Cáp Chân Thân, chặn!
Lệ Văn Thạch không kịp tránh lui, vội vàng dùng yêu khí hộ thể, tứ chi ôm làm một đoàn, ở dưới Cương Phong mãnh liệt bị chấn động lui ra mấy chục mét.
– Kế Mông, tiếp kiếm!
Lý Vân Tiêu ném Thái Âm Hàn Kiếm ra ngoài.
– Kiếm này là?
Xa xa đôi mắt đẹp của Tôn Tu Mỹ ngưng lại, kinh ngạc nói:
– Thái Âm Hàn Kiếm của Dịch sư huynh? Làm sao sẽ ở trong tay ngươi!
Lý Vân Tiêu quay đầu khẽ mỉm cười.
– Hắn đưa cho ta, có ý kiến sao?
Ánh mắt của Tôn Tu Mỹ chìm xuống, lạnh giọng nói:
– Điếc không sợ súng, ngươi cũng có tư cách nói chuyện với ta như vậy?
Tuy rằng nàng trong ngày thường đều là dáng dấp yểu điệu, nhưng cũng phải xem đối phương là người nào, hiện tại kia chỉ là một Võ sĩ mà thôi, ở trong mắt nàng cùng giun dế không hề khác nhau.
Lý Vân Tiêu dựng thẳng lên một ngón giữa, châm chọc nói:
– Không lời muốn nói, vậy thì câm miệng, tiện nhân!
Tôn Tu Mỹ biến sắc, cả giận nói:
– Tiểu súc sinh, ngươi nói cái gì! Ngươi có biết ta là ai hay không?
Lý Vân Tiêu xem thường nở nụ cười.
– Đương nhiên biết, tiện nhân mà thôi!
– Hay, hay! Thật là điếc không sợ súng!
Tôn Tu Mỹ tức giận đến bộ ngực chập trùng bất định, cả giận nói:
– Ngươi có tin hiện tại ta liền xuống làm thịt ngươi hay không?
Lý Vân Tiêu thiếu kiên nhẫn cười lạnh nói:
– Nói ngươi tiện ngươi còn không thừa nhận, rõ ràng xuống không được, còn muốn ở trước mặt ta tinh tướng! Ngươi dám động một hồi, quỳ thủy thuật của ngươi liền tan vỡ, Huyền Lôi Kinh Vân Hống là cái thứ nhất cắn chết ngươi! Được rồi, không cần dùng con ngươi trừng ta, lông mi giả của ngươi sắp rơi xuống kìa. Có gan giết ta thì xuống, không dám động thì thành thật một chút, đừng ở trước mặt thiếu gia nhảy nhót, miễn cho ta xem thường ngươi.
Tôn Tu Mỹ giận tím mặt, chờ sau khi Lý Vân Tiêu nói xong, nhất thời dại ra, nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì mới tốt.
Sau khi Kế Mông tiếp được Thái Âm Hàn Kiếm, nhất thời chạy như bay về phía Lệ Văn Thạch, sau đó là một trận cuồng chém, thanh kiếm này hắn dùng không thuận lợi, nhưng Huyền Binh cấp ba lợi khí không giảm, ở trong tay hắn chém xuống một kiếm, đều có một đạo không khí trực tiếp đọng lại thành băng, để Lệ Văn Thạch kinh hãi liên tục.
Tôn Tu Mỹ nín một trận, rốt cục không nhịn được nói:
– Tiểu tử, mới vừa rồi ngươi đối với hắn làm cái gì? Dĩ nhiên thực lực lập tức bạo tăng nhiều như vậy?
Ngữ khí của nàng cũng biến thành ôn hòa lên.
Lý Vân Tiêu không để ý tới nàng, hai mắt nhìn chằm chằm Kế Mông, lộ ra vẻ lo âu. Hắn biết giờ khắc này Kế Mông là thiêu đốt sinh mệnh để đánh đổi, đổi lấy sức mạnh!
Tôn Tu Mỹ bị mất mặt, tức giận trừng mắt, nhưng lại không làm gì được hắn. Nếu lao xuống đi đánh giết người này, Huyền Lôi Kinh Vân Hống bị thả ra, lần sau liền không dễ dàng nhốt lại như thế.
– Ha ha, ha ha!
Trong mắt Kế Mông bắt đầu lộ ra vẻ điên cuồng, cười to, kiếm kiếm chém ra, uy thế một chiêu vượt qua một chiêu. Lệ Văn Thạch không biết từ đâu lấy ra hai cái búa lớn, liều mạng chống đối, nhưng có vẻ hơi lực bất tòng tâm. Thái Âm Hàn Kiếm chém ở trên búa, rung ra đạo đạo hỏa quang, Kế Mông không hề có một chút cảm giác đau lòng nào, chỉ là chìm đắm trong cơn giết chóc điên cuồng, hoàn toàn bị sức mạnh chi phối.
Phốc!
Sau khi Lệ Văn Thạch chống đỡ một lúc, rốt cục lực bất tòng tâm. Phun ra ngoài một ngụm tâm huyết, trạng thái yêu ma cũng bắt đầu thoái hóa. Trong hai mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng một bên đánh một bên lùi lại.
– Ha ha, muốn chạy, chết đi!
Trong tròng mắt Kế Mông tất cả đều là vẻ điên cuồng, một kiếm vượt qua một kiếm chém xuống. Trong lòng Lệ Văn Thạch hoảng hốt, vội vàng hô:
– Sư muội nhanh tới cứu ta, ta không chống đỡ được nữa!
– Sư huynh!
Tôn Tu Mỹ kinh hô một tiếng, lại không kịp nhớ Huyền Lôi Kinh Vân Hống, từ trong Quỳ thủy phật quyển bứt ra, phi thân xuống.
Hống!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống vừa thoát vây, nhất thời hóa thành một đoàn lôi vân, tập kích đi qua. Bị nhốt lâu như vậy, nội tâm cáu kỉnh cùng phẫn nộ trong nháy mắt bộc phát ra, toàn bộ núi rừng tối lại, phảng phất thiên địa lôi đình gào thét mà xuống.
– Sư huynh!
Tôn Tu Mỹ nhẹ nhàng rơi vào bên người Lệ Văn Thạch, tay phải thành chưởng, một đoàn hơi nước ở trong tay ngưng kết thành, đẩy ngang mà ra, ở trước mặt hai người cực tốc khuếch tán ra, hóa thành một tấm Thủy Kính bảo vệ hai người.
Thái Âm Hàn Kiếm của Kế Mông mạnh mẽ chém xuống, trực tiếp chém vào trong gương, lại như có không gian khác, làm hắn không thể nào chém xuống! Con ngươi hắn mở to, vội vàng rút kiếm về, Thủy Kính này chỉ chống đỡ mấy giây thời gian, liền hóa thành tầng tầng hơi nước, bốc hơi lên.
Nhưng cũng tranh thủ đến đầy đủ thời gian cho Tôn Tu Mỹ, nàng một tay nhấc lên Lệ Văn Thạch bị thương, cực tốc lui về phía sau.
Hống!
Tiếng sấm rung trời, Huyền Lôi Kinh Vân Hống hóa thành một tia chớp, cắt ra không gian, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt hai người, lôi đình hạ xuống!
Lệ Văn Thạch kinh hãi đến biến sắc, lôi điện chi lực mãnh liệt như thế, mặc dù hắn là Vũ Vương cường giả cũng cảm thấy sợ run tim mất mật!
Chương 169: Câu bán khó bỏ (2)
Mà Tôn Tu Mỹ tuy rằng hiện ra hoảng loạn, nhưng con ngươi lại bình tĩnh như nước, càng lướt qua một tia kinh hỉ cùng vẻ hưng phấn.
– Sư huynh, ngươi yêu ta không?
– Đương nhiên yêu, vào lúc này làm sao còn hỏi vấn đề đó?
– Nếu yêu…
Trên mặt Tôn Tu Mỹ hiện ra vẻ tươi cười, nàng nhấc theo Lệ Văn Thạch, đột nhiên mạnh mẽ đá ra ngoài một cước, trực tiếp đá Lệ Văn Thạch vào trong lôi vân, trên mặt lướt qua một tia kích động yêu dị.
– Nếu yêu, vậy thì vì ta chết đi!
– A!
Lệ Văn Thạch phát sinh tiếng kêu thảm thiết, cả người ở trong lôi vân bị điện quang đánh phá, giống như bị đốt cháy, mạnh mẽ bay ra ngoài.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống phát tiết xong, thân thể tựa hồ bình tĩnh lại, rơi trên mặt đất, toàn thân cảnh giác nhìn chòng chọc hai người, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay.
Tôn Tu Mỹ nhìn Lệ Văn Thạch bay ra, trong mắt loé ra một tia kiên quyết cùng tàn nhẫn, nhún người nhảy lên.
Phốc…
Một lưỡi dao sắc đâm thủng trái tim, từ trước ngực phá thể mà ra. Lệ Văn Thạch nhìn lưỡi dao sắc đâm trên ngực mình, đầy mắt đều là không thể tin tưởng. Cây chủy thủ này hắn nhận thức, là năm ấy sinh nhật nàng, hắn chộp tới ba vị Thuật Luyện Sư cấp hai vì nàng chế tạo.
Sau đó hắn đem ba vị Thuật Luyện Sư ghi hận trong lòng kia giết sạch!
Cây chủy thủ này gọi là “Cách Câu”, cũng tụ cũng cách, tóc đen ngàn trượng, nửa câu khó bỏ!
– Tại sao?
Hắn biết mình bị thương nặng như thế, mặc dù không bị Cách Câu xuyên tim, cũng khó có thể sống sót. Nhưng Cách Câu này, lại làm cho tim hắn so với đâm thủng còn muốn thống khổ.
– Tại sao?
Đột nhiên Tôn Tu Mỹ cười to lên, cười nghiêng ngả.
– Hỏi ta vì sao? Ngươi xem chính ngươi thành hình dáng gì một chút?
Nàng mạnh mẽ rút ra Cách Câu, một cước đá Lệ Văn Thạch lăn lông lốc, chỉ vào hắn mắng to lên.
– Ngươi xem ngươi một chút, hoàn toàn biến thành một con cóc ghẻ, ngươi để ta làm sao chịu được?
Đùng!
Nàng một cước đạp ở trên đầu Lệ Văn Thạch, cúi đầu tựa hồ hơi có hồi ức nói:
– Nhớ năm ấy ngươi áo trắng như tuyết, ta váy hoa rực rỡ, ta vì dung mạo của ngươi mà đánh động, vì khí chất cùng thực lực của ngươi đánh động. Tuy rằng ở trong Vô thượng Lục tử, ngươi trước sau bị Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh vượt trên một đầu, nhưng ở trong nội tâm ta, ngươi vĩnh viễn là mạnh nhất.
Hồi ức cảu nàng tựa hồ gặp phải sự tình gì thống khổ, sắc mặt bắt đầu dữ tợn lên, dưới chân mạnh mẽ dùng sức đạp xuống.
– Nhưng ngươi vì vượt qua Dịch sư huynh cùng Tống sư huynh, dĩ nhiên đi tới Yêu tộc, đổi lấy Chu Cáp Ma Công chết tiệt, để cho mình trở nên người không phải người, quỷ không phải quỷ, hoàn toàn thành một con cóc, một con cóc!
Trên mặt Tôn Tu Mỹ rơi hai hàng thanh lệ, trong mắt càng là vẻ oán độc, mạnh mẽ đạp mấy phát, dữ tợn nói:
– Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Trượng phu của ta đã biến thành một con cóc? Ngươi biết người ta ở sau lưng nói ta thế nào sao? Ngươi cái chết tiệt này! Từ khi ngươi đổi lấy nó, mỗi lần luyện công liền trở thành dáng vẻ một con cóc, tình yêu của ta đối với ngươi liền từng ngày từng ngày mất đi, thẳng đến về sau liền một lòng muốn giết chết ngươi!
Phốc!
Lệ Văn Thạch bị nàng tàn nhẫn giẫm, lại ói ra ngụm máu tươi, hai mắt chậm rãi trống rỗng, chậm rãi phóng to, trong con ngươi lấp lóe ra một tia chấp niệm, cũng vào đúng lúc này đột nhiên dừng lại, cắt ra, tản đi.
– Ha ha, ha ha! Ngươi rốt cục chết rồi!
Tôn Tu Mỹ điên cuồng cười to lên, tựa hồ hết sức hài lòng, nàng bỗng ngừng lại, lạnh lùng nhìn mấy người Lý Vân Tiêu, cười nhạo nói:
– Nếu muốn giết ta? Có bản lĩnh liền đến đi!
Nàng dứt tiếng, cả người hóa thành một đạo thủy ảnh, hướng về trên đỉnh núi bay vút đi.
Kế Mông cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống đều trầm mặt, liền muốn đuổi theo.
– Đừng đuổi!
Lý Vân Tiêu bước nhanh đi lên phía trước, một chưởng vỗ ở trên người Kế Mông, hơn mười cây Ngũ Thải Thần Không Châm bắn ra, bắn vào trong đại thụ, xuyên thủng ra ngoài. Chỉ thấy trên thân châm đã đạm bạc hơn nửa.
Kế Mông cảm thấy sức mạnh cả người trong nháy mắt bị kéo không, cả người cũng trực tiếp co quắp ngã xuống.
Lý Vân Tiêu vội vàng đỡ lấy hắn, lấy ra mấy viên đan dược trực tiếp rót vào trong miệng hắn. Đem hắn thả ở sau lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vỗ đầu của nó nói:
– Tiểu Huyền, mang theo hắn hạ sơn, xuyên qua Phi Phượng trấn, đi về hướng An Vĩnh Thành!
Yêu thú theo cấp bậc tăng lên, trí tuệ cũng càng ngày càng cao. Huyền Lôi Kinh Vân Hống thân là yêu thú cấp năm, đã có linh trí như hài đồng nhân loại, thêm vào nhiều năm được Hứa Bình Hồng dạy dỗ như vậy, từ lâu thông nhân tính. Nó lộ ra một tia không muốn, ở trên người Lý Vân Tiêu làm nũng lên.
– Ha ha, yên tâm đi, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Hắn vỗ vỗ đầu của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, đưa nó xuống núi.
Nhìn Huyền Lôi Kinh Vân Hống cõng Kế Mông rời đi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần dần chìm xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn trên đỉnh ngọn núi, địa phương Chân Linh Hỏa Phượng phi thiên trong Giới Thần Bi!
– Chân Linh Hỏa Phượng, không nghĩ tới lại là bảo vật cùng Chân Linh có quan hệ! Mặc dù là Vũ Đế cường giả gặp phải, cũng sẽ liều mạng ra tay, ta làm sao có thể từ bỏ!
Hắn cắn răng một cái, biết rõ phía trước còn có kẻ địch mạnh mẽ đang đợi, nhưng vẫn như cũ không nhịn được tiếp tục đi tới.
Trên đỉnh núi, Tề Chân Tử tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, thúc giục:
– Hô Diên Minh, còn bao lâu nữa mới có thể mở ra?
Nam tử tóc đỏ ngồi ở trước vách đá trầm tư nói:
– Sắp rồi, đại khái còn có ba canh giờ!
– Ba canh giờ?
Tề Chân Tử có chút hơi giận nói:
– Mấy ngày hôm trước ngươi nói mười canh giờ, bây giờ còn có ba canh giờ? Ngươi ở đây đã kéo một tháng!
Trong mắt Hô Diên Minh dâng lên tức giận, lướt qua một tia không vui, lãnh đạm nói:
– Này chính là thượng cổ đại năng lưu lại thượng cổ phong ấn, nếu không phải thời gian quá lâu bị năm tháng ăn mòn, coi như cho ta mười ngàn năm cũng không phá ra được! Bây giờ tốc độ đã rất nhanh!
Tề Chân Tử sững sờ, không nghĩ tới Hô Diên Minh dám chống đối hắn, muốn nổi giận nhưng cố nín lại. Dù sao phá giải trận pháp này hoàn toàn dựa vào hắn mới được.
Hô Diên Minh là một tên Thuật Luyện Sư duy nhất trong vô thượng Lục tử, hơn nữa là cấp bốn Quân cấp Thuật Luyện Sư. Mặc dù tại Hỏa Ô đế quốc, cũng được hưởng danh dự cực cao, không kém Tề Chân Tử. Há là nhân vật có thể bị người quát mắng tùy tiện, nếu không phải nơi đây bảo vật quá mức mê người, bị Tề Chân Tử thúc dục mấy lần đã sớm hất tay rời đi.
– Sư thúc, sư thúc không tốt!
Bóng người Tôn Tu Mỹ xuất hiện ở trên đỉnh núi, một mặt khủng hoảng, mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào nói:
– Lệ sư huynh cùng Hứa sư huynh đều bị giết!
Dịch Tiểu Sơn cả kinh nói:
– Đến là người nào? Tuy rằng Hứa sư đệ chỉ có tu vi Vũ Quân, nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống kia đã huấn luyện tới hoàn toàn nghe lời, tuyệt đối là yêu thú Vũ Vương cấp, coi như là ta cũng phải kiêng kỵ ba phần!
Chương 170: Thượng cổ trận pháp
Tống Thành Thiên cũng kinh hãi nói:
– Không sai, không đề cập tới Hứa sư đệ, ngươi cùng Lệ sư đệ đều là Vũ Vương cảnh giới, dĩ nhiên cũng không ngăn được người đến?
Tôn Tu Mỹ ấp úng không biết nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chỉ đến hai người, một là Vũ Quân, một là Võ sĩ.
Ba người đều sững sờ, sắc mặt Tề Chân Tử nhất thời chìm xuống, cả giận nói:
– Tu mỹ, ngươi đang nói chuyện cười đúng không!
Dịch Tiểu Sơn cùng Tống Thành Thiên cũng lộ ra vẻ ngờ vực, Tôn Tu Mỹ vội la lên:
– Không phải, Hứa sư huynh làm sao ngã xuống ta không biết. Nhưng đầu Huyền Lôi Kinh Vân Hống của hắn lại bị đối phương thu phục, ta nhốt lại con yêu thú kia, Lệ sư huynh đấu với hai người đối phương, vốn là chắc chắn thắng. Nhưng tên Võ sĩ kia không biết sử dụng bí pháp gì, để sức mạnh của tên Vũ Quân trong nháy mắt tăng vọt lên, giết chết Lệ sư huynh!
Tề Chân Tử giật mình nói:
– Có chuyện như vậy? Thu phục Huyền Lôi Kinh Vân Hống, để Vũ Quân trong nháy mắt bùng nổ ra thực lực có thể giết chết Vũ Vương? Chẳng lẽ tên Võ sĩ kia là Thuật Luyện Sư?
Ánh mắt mấy người đồng thời nhìn về phía Hô Diên Minh, Hô Diên Minh ở một bên lẳng lặng nghe, cũng cau mày không ngớt, phân tích nói:
– Thuật Luyện Sư hồn lực mạnh mẽ thu phục yêu thú tự nhiên dễ dàng, thế nhưng một tên Võ sĩ, hồn lực có thể mạnh bao nhiêu? Thuật Luyện Sư cấp hai là cao nhất, làm sao có khả năng thu phục một con yêu thú cấp năm đã có chủ? Hơn nữa bí pháp để Vũ Quân tăng cao một Đại cảnh giới, ta thực sự là chưa từng nghe thấy!
Tề Chân Tử nghiêm nghị trầm giọng nói:
– Bất kể như thế nào, tất cả mọi người tăng cao cảnh giác! Mấy canh giờ cuối cùng tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc! Bằng không coi như liều mạng bị sư phó của các ngươi quở trách, ta cũng phải lột da các ngươi!
Mấy người đều lẳng lặng mà đứng, lặng lẽ không nói.
Tôn Tu Mỹ nói:
– Tên Vũ Quân kia cũng bị thương rất nặng, chỉ còn lại đầu súc sinh cùng tên Võ sĩ kia, sợ là không dám lên núi.
Hô Diên Minh nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
– Ai nói không dám? Hắn đã đến rồi.
– Cái gì?
Mấy người đều giật mình, thần thức điên cuồng phóng xạ ra. Bốn người phân biệt đứng ở bốn phương vị, lao nhanh xuống.
Lý Vân Tiêu núp trong bóng tối nội tâm phát khổ, không nghĩ tới trong trận doanh đối phương không chỉ có Vũ Tông tồn tại, hơn nữa còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn! Hắn thầm nói: Bách Chiến quốc từ đâu tới thực lực cường đại như thế?
– Tiểu tử, không muốn chết liền đi ra!
Tề Chân Tử hét lớn một tiếng, nguyên khí ở trên bầu trời ngưng tụ, ầm ầm ầm tản ra, đem chu vi ngàn dặm toàn bộ bao phủ.
Vũ Tông mạnh mẽ, một đòn ngàn dặm!
Lý Vân Tiêu cay đắng không ngớt, có Vũ Tông ở đây, còn có Thuật Luyện Sư cấp bốn, coi như mình biết bay cũng trốn không thoát. Hắn không thể làm gì khác hơn là cứng rắn từ chỗ ẩn thân đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:
– Đi ra có thể sống sót không?
– Sư thúc, chính là hắn!
Tôn Tu Mỹ kinh ngạc nói, nàng không nghĩ tới Lý Vân Tiêu lại dám đuổi theo, hơn nữa là một người, trong lòng không khỏi âm thầm kính phục.
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Muốn mạng sống thì đã không tới, tới thì đừng nghĩ mạng sống!
Hắn giơ tay lên, đang muốn ra tay, trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một tia tàn khốc, nhưng trên mặt cợt nhả nói:
– Không thể nào? Ngươi là cao nhân tiền bối, nói không muốn chết liền đi ra, ta nghe lời ngươi, không muốn chết nên mới đi ra, ngươi lại lật lọng?
Tề Chân Tử sững sờ, lập tức hừ lạnh nói:
– Đừng hòng dùng lời chót lưỡi đầu môi để ta thả ngươi, ngày hôm nay ngươi nói gì cũng là một con đường chết!
– Chậm đã!
Hô Diên Minh đang phá trận đột nhiên nói:
– Lưu hắn một mạng, ta có lời muốn hỏi hắn!
Sắc mặt Tề Chân Tử đột nhiên âm trầm, lạnh lùng nói:
– Hô Diên Minh, tình sự lần này quá trọng đại, không được làm bừa!
Hô Diên Minh cả giận nói:
– Làm bừa? Sư thúc, ngươi ngay cả một tiểu tử Võ sĩ cũng sợ? Một tên Võ sĩ có thể nhảy ra bọt nước gì? Xảy ra chuyện ta phụ trách!
– Hừ, ngươi phụ trách? Ngươi phụ trách nổi sao?
Tề Chân Tử lạnh lùng nói:
– Lần hành động này ta là chỉ huy tối cao, cũng là sư thúc của ngươi, phải nghe ta!
Hô Diên Minh giận dữ cười, lạnh lùng nói:
– Đã như vậy, vậy sư thúc ngươi phá giải đi thôi, thứ ta không phụng bồi!
Hắn trực tiếp đứng thẳng lên, liền muốn đi.
– Ngươi!
Tề Chân Tử giận dữ, không cưỡng được hắn, mạnh mẽ phất ống tay áo một cái, cả giận nói:
– Xảy ra chuyện, xem ta lột da ngươi như thế nào!
Hanh..
Hô Diên Minh không để ý lắm hừ lạnh một tiếng, hắn quay đầu đối với Lý Vân Tiêu nói:
– Tiểu tử, lại đây!
Nội tâm Lý Vân Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tính mạng tạm thời bảo vệ, chỉ có thể đi một bước xem một bước rồi. Hắn bước nhanh đi lên phía trước nói:
– Chuyện gì?
Nhưng ánh mắt rơi vào trên vách đá, trong tròng mắt lướt qua một tia khiếp sợ.
– Hả? Ngươi biết trận pháp này?
Trong lòng Hô Diên Minh đột nhiên hơi động, khiếp sợ hỏi.
– Trận pháp? Đây là trận pháp sao?
Lý Vân Tiêu vội vàng che giấu tâm tình của mình, giả bộ ngu nói:
– Là có chút giống trận pháp, nhưng nhiều hoa văn như vậy là có ý gì?
Lúc này Hô Diên Minh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ là mình quá mẫn cảm, một tên Thuật Luyện Sư cấp hai, làm sao có khả năng nhận ra thượng cổ kỳ trận này, mình cũng là ở trong điển tịch của Vô Thượng Cung tra được miêu tả tương quan, nghiên cứu hồi lâu mới tìm được con đường phá giải.
Hắn mỉm cười nói:
– Ngươi thiên phú không tệ, mười lăm tuổi đã là Thuật Luyện Sư cấp hai, sư phụ của ngươi là ai?
Ba người còn lại đều chấn động trong lòng, ngơ ngác thất sắc, thiếu niên này dĩ nhiên là Thuật Luyện Sư cấp hai? Bọn họ không nhìn ra đẳng cấp Thuật Luyện của Lý Vân Tiêu, nhưng tuổi tác lại một chút liền nhìn ra.
Mười lăm tuổi cửu tinh Võ sĩ đã là thiên phú kỳ giai, lại còn có một thân phận Thuật Luyện Sư cấp hai, vậy tuyệt đối là tồn tại kinh thế hãi tục!
Sát cơ trong mắt Tề Chân Tử càng nồng, yêu nghiệt như thế, thân phận chắc chắn sẽ không đơn giản, nhất định phải tìm cơ hội ra tay giết chết, chấm dứt hậu hoạn!
Lý Vân Tiêu nói:
– Sư phụ ta là Thiên Thủy quốc Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn!
– Quả nhiên là Hứa Hàn.
Hô Diên Minh khẽ mỉm cười.
– Thiên Thủy quốc ngoại trừ hắn cùng Trương Thanh Phàm, liền không còn nhân vật có thể xuất thủ. Có điều thiên tư của ngươi so với Hứa Hàn muốn cao hơn trăm lần, theo hắn học tập, không khỏi làm lỡ ngươi. Ta chính là Hỏa Ô đế quốc cấp bốn Thuật Luyện Sư Hô Diên Minh, ngươi có nguyện bái ta làm thầy hay không?
Hắn dĩ nhiên nổi lên tâm ái tài, muốn thu đồ đệ?
Lý Vân Tiêu cùng mấy người khác đều giật nảy cả mình, trong mắt Tề Chân Tử bùng lên tức giận, kiên quyết quát lên:
– Hô Diên Minh, việc thu đồ đệ ngày sau hãy nói, hiện tại một lòng phá trận đi!
– Hừ!