-
Chương 156-160
Chương 156: Suy đoán kinh người (2)
Tiêu Khinh Vương cũng cân nhắc lên.
– Cổ Vũ Đế Quốc chính là một trong tam đại siêu cấp đế quốc, ở Tây Vực của Thiên Vũ đại lục. Nếu Quân Như Vân muốn bồi dưỡng Vân Tiêu, trực tiếp hạ một mệnh lệnh, đừng nói Thiên Thủy quốc chúng ta, coi như là Hỏa Ô đế quốc cũng không dám lên tiếng. Còn Hắc Thiết Thành, cách chúng ta ngàn vạn dặm, trừ khi đạt đến Vũ Đế cảnh giới, có thể Phá Toái Hư Không, bằng không cũng sẽ không chạy xa như vậy.
Trần Đại Sinh nghe xong mấy người phân tích, cả kinh nói:
– Nói như vậy, người sau lưng Vân Tiêu vô cùng có khả năng là Vũ Đế Hoa Thiên Thụ? Nói đùa sao? Một Vũ Đế cường giả?
Hắn khó có thể tin tưởng được, mấy người còn lại cũng suy đoán không ngớt, dù sao Vũ Đế đối với bọn hắn mà nói quá mức xa xôi, cao cao không thể với tới!
Tiêu Khinh Vương đột nhiên cười nói:
– Vân Thường, ngươi cảm thấy thế nào? Đối với Cổ Phi Dương hiểu rõ, người ở đây sợ là không người vượt qua ngươi?
Trên mặt Lạc Vân Thường hơi đỏ lên, lộ ra vẻ ngại ngùng. Ngày đó ở trên hoàng cung yến hội, tại chỗ nói ra người bản thân yêu là Cổ Phi Dương, hiện tại toàn quốc đều biết.
Trần Đại Sinh cũng vội hỏi:
– Lạc thống lĩnh, ngươi xem cao nhân phía sau Vân Tiêu, là ai có độ khả thi to lớn nhất?
Tâm tư của Lạc Vân Thường phảng phất trở về trên Hàng Tuyết Phong cô linh kia, hắn phảng phất như thần linh, coi thường muôn dân, giẫm phong vân mà đến, bên trong đất trời, hết thảy mỹ lệ, đều vẻn vẹn hóa thành một vệt bóng lưng cô tịch của hắn.
Lạc Vân Thường không biết nội tâm đang suy nghĩ gì, hai con mắt như sao, khóe miệng dĩ nhiên hiện lên một nụ cười, môi mỏng khẽ nói:
– Vì sao nhất định phải là năm người này?
Mấy người đều sững sờ, Trần Đại Sinh cũng ngạc nhiên nói:
– Ngoại trừ đệ tử của Cổ Phi Dương, còn có người khác biết Đại Phong Vân Chưởng?
– Đương nhiên!
Trên mặt Lạc Vân Thường lộ ra một tia kiên quyết, tựa hồ khẳng định cái gì.
– Tuy rằng ta chưa từng thấy năm vị đại nhân kia, nhưng ta dám khẳng định. Đại Phong Vân Chưởng của Lý Vân Tiêu nhất định không phải học từ năm người này!
Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, cả kinh nói:
– Là ai?
Trong tròng mắt Lạc Vân Thường đột nhiên có ánh sáng lấp lóe, như tinh như oánh, cuồn cuộn rung động, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như gió xuân thổi ra.
– Đương nhiên, chính là bản thân Cổ Phi Dương đại nhân!
Chi!
Mấy người trong đại trướng nhất thời hít vào ngụm khí lạnh, mới vừa rồi còn cảm thấy như gió xuân ấm áp, hiện tại chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh bức người. Trần Đại Sinh thất thanh nói:
– Làm sao có thể? Cổ Phi Dương ở mười lăm năm trước liền ngã xuống tại Thiên Đãng sơn mạch, là sự tình mọi người đều biết!
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng nở nụ cười, thời khắc này tựa hồ rất hài lòng, cặp mắt kia như ngôi sao, bóng người tuyệt thế giống như thần linh kia, lần thứ hai nổi lên trong lòng.
Lý Vân Tiêu một chưởng phong vân, cùng vị đại nhân ở mười lăm năm trước kia giống như đúc, không chỉ là khí thế, còn có thần thái!
Có thể dạy ra đệ tử như vậy, chỉ có vị đại nhân kia!
– Quả nhiên, trong đất trời này, tuyệt không ai có thể giết hắn!
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng nở nụ cười, nhất thời một đường viền mơ hồ ở trong đầu hiện lên. Nàng nghĩ đến tất nhiên là mười lăm năm trước Cổ Phi Dương bị trọng thương, ngoại giới đều cho rằng hắn đã ngã xuống. Nhưng kỳ thực không phải vậy, hắn trọng thương, chẳng biết vì sao lưu lạc đến Thiên Thủy quốc, nhờ số trời run rủi liền trở thành sư phụ của Lý Vân Tiêu.
– Đúng, nhất định là như vậy!
Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, hài lòng cười nói:
– Nhất định là Cổ Phi Dương đại nhân, ta cảm giác được. Loại thần thái kinh thiên kia, loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia, ngoại trừ bản thân của hắn ra, thiên hạ này còn có ai có thể truyền thụ?
Phụ tử Trần Đại Sinh cùng Hàn Thiên Phương đều liều mạng lắc đầu, làm sao cũng không tin. Suy đoán này thực sự quá doạ người, quá khiếp sợ thiên hạ!
Tiêu Khinh Vương cũng kinh ngạc đến ngây người nói:
– Nếu theo ngươi nói, Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương không chỉ không chết, trái lại ẩn nấp ở trong Thiên Thủy quốc?
Lạc Vân Thường lộ ra dáng dấp say mê, vui vẻ nói:
– Khẳng định đúng.
Trần Đại Sinh khó có thể tiếp thu suy đoán này, cười khổ nói:
– Con đường võ đạo, Vũ Quân chỉ là mới vừa nhập môn mà thôi. Câu nói này nếu là Cổ Phi Dương đại nhân nói, Vũ Quân không phải là nhập môn, mà là cứt chó.
Sắc mặt của Tiêu Khinh Vương đột nhiên chìm xuống, tựa hồ nghĩ tới sự tình gì cực kỳ nghiêm trọng, vẻ mặt ở trong đại trướng quét qua, gằng từng chữ nói:
– Nếu suy đoán này là thật, đồng thời truyền ra ngoài, bị kẻ thù năm đó có thực lực trọng thương Cổ Phi Dương biết, đừng nói Thiên Thủy quốc chúng ta, coi như là toàn bộ Hỏa Ô đế quốc, chỉ sợ cũng sẽ biến thành tro bụi!
Tất cả mọi người đều biến sắc, này xác thực là suy đoán dị thường khủng bố.
Người có thể trọng thương Cổ Phi Dương, sợ là trong lúc nhấc tay cũng có thể diệt Hỏa Ô đế quốc, càng khỏi nói Thiên Thủy quốc là vương quốc phụ thuộc.
Trong đại trướng này hầu như tụ tập một phần ba vũ lực hàng đầu của Thiên Thủy quốc, sợ còn chưa đủ người ta thổi một hơi.
Tiêu Khinh Vương nói, bầu không khí trong đại trướng nhất thời trở nên hết sức ngột ngạt, người người đều cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, có chút thở không nổi.
Trần Đại Sinh biến sắc, trầm giọng nói:
– Lần này đề tài chấm dứt ở đây! Tất cả mọi người đều không được thảo luận, bất luận phía sau Vân Tiêu là người phương nào, chỉ cần không hại hắn, chúng ta liền không cần quan tâm. Huống hồ lấy thực lực của người kia, bận tâm cũng vô dụng.
Lạc Vân Thường cũng cảm thấy mình lỡ lời, nội tâm mơ hồ có chút hối hận, ánh mắt cũng lạnh lẽo lên, ở trên người mỗi người điểm qua, lạnh giọng nói:
– Ta từ thô tục nói trước, mấy vị đang ngồi ở đây, nếu đem việc này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến vị đại nhân kia an nguy, Lạc Vân Thường ta dù tan xương nát thịt, cũng sẽ giết chết hắn!
Nàng đã vạn phần nhận định người sau lưng Lý Vân Tiêu chính là Cổ Phi Dương, giờ khắc này nội tâm cũng cực kỳ hối hận, tự trách mình sơ ý bất cẩn, loại suy đoán này mình nghĩ tới là được rồi, vì sao phải nói ra.
Trần Đại Sinh thận trọng nói:
– Lạc thống lĩnh yên tâm, ta, Hàn gia cùng Lý gia đều là sinh tử chi giao, so với anh em ruột còn thân hơn. Tiêu Khinh Vương cũng được đại ân của Vân Tiêu, đương nhiên sẽ không tiết lộ phong thanh.
Tiêu Khinh Vương nói:
– Chẳng trách y thuật của hắn cao như thế, ngay cả hàn khí đọng lại nhiều năm trên người ta cũng có biện pháp tiêu trừ. Vân Thường ngươi yên tâm đi, nơi này tất cả đều là người mình.
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nghĩ tới Cổ Phi Dương chưa chết, nội tâm là bất luận làm sao cũng bình tĩnh không được.
Đột nhiên, ngoài trướng có người báo:
– Đại soái, phía trước sắp đến Thủy Xương Thành, chúng ta là vào thành hay vòng qua?
Chương 157: Một đường phát tài (1)
Trần Đại Sinh hơi nhướng mày, ôm hai tay trầm tư nói:
– Thủy Xương Thành Thành chủ Trác Hồng Quang cũng là người của đại vương tử Tần Dương, chúng ta vào thành cũng sẽ không cho sắc mặt tốt gì, miễn tự chuốc nhục nhã, truyền lệnh xuống, trực tiếp đi đường vòng tiến lên. Phía trước cách trăm dặm có một khẩu trấn, đến đó nghỉ ngơi lấy lại sức.
– Tuân lệnh!
Người kia lĩnh mệnh đang muốn lui ra.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
– Chậm đã!
Liền nhìn thấy bóng người Kế Mông đi vào trong soái trướng, hắn ôm quyền nói:
– Đại soái, Vân thiếu mới vừa nói, Thủy Xương Thành này chính là người của đại vương tử Tần Dương, hắn muốn cho đại quân dừng lại, để ta mang theo học sinh quân vào lấy chút lương thực.
– Lấy chút lương thực?
Trần Đại Sinh sững sờ, hồ nghi nói:
– Trong quân lương thảo không đủ sao?
Hắn cũng không biết sự tình Lý Vân Tiêu đem phủ thành chủ của Phổ Dương Thành cạo sạch sẽ.
Kế Mông cũng hiếm thấy lộ ra ý cười nói:
– Khà khà, chính là cùng người của đại vương tử mượn ít tiền tiêu.
Té xỉu!
Lần này mấy người đều hiểu rõ, Trần Lâm cả giận nói:
– Chúng ta là quân chính quy của quốc gia, không phải giặc cướp! Sao có thể...
Đột nhiên Trần Đại Sinh làm cái thủ thế, ngăn cản Trần Lâm nói tiếp, trầm tư một lát mới nói:
– Hiện tại chính là thời điểm tranh cướp vương vị, đả kích kẻ địch bỏ thêm vào mình cũng là chuyện tốt. Cho các ngươi một nén hương thời gian, đi nhanh về nhanh!
Hắn đồng thời hạ lệnh:
– Đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi một nén nhang!
Kế Mông cười to nói:
– Không cần một nén nhang, một khắc liền về!
Dưới chân hắn lướt nhẹ, bay lên không.
Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đều không còn gì để nói, cảm thấy đại soái quá mức sủng ái Lý Vân Tiêu, ngay cả loại hành vi trái pháp luật này cũng có thể làm ra. Này đặt ở trước đây, là căn bản không thể tưởng tượng.
Rất nhanh 800 ngàn đại quân ngừng lại ở ngoài thành, dồn dập tự chỉnh đốn. Kế Mông mang theo hai ngàn học sinh quân hướng trong thành phóng đi.
Binh lính gác cổng vừa nhìn thấy trận thế này, nào dám ngăn cản.
Hơn hai ngàn người cũng rất có quân kỷ, sau khi vào thành liền bay thẳng đến phủ thành chủ.
Để mọi người vui khôn tả chính là, hôm nay Thành chủ Trác Hồng Quang đang nạp tiểu thiếp phòng hai mươi bảy, người chúc mừng đều mang theo lễ vật, một mặt vui sướng. Trác Hồng Quang cũng mặc đại hồng bào, nắm tay tiểu thiếp mới mười bốn tuổi đang bái đường.
Một tên gia đinh đầy mặt mồ hôi lạnh chạy vào, vội vàng ở bên tai Trác Hồng Quang thấp giọng nói:
– Thành chủ đại nhân, không tốt. Bên ngoài đột nhiên đến lượng lớn quân đội, đang đứng ở ngoài cửa phủ chúng ta!
Trác Hồng Quang sững sờ, lập tức suy tư nói:
– Có khi là vị tướng quân nào đó cũng tới chúc mừng bổn thành chủ? Chung quanh đây thật giống như không có nơi trú quân gì a?
Ngay thời điểm hắn ngờ vực bất định, âm thanh của Kế Mông truyền vào.
– Đại quân Đông chinh đi ngang qua quý địa, chuyên tới mượn chút tiền lương. Trác thành chủ cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến chúng ta. Tự chúng ta lấy chút tiền liền đi.
Rất nhanh hơn hai ngàn học sinh quân vọt thẳng vào trong phủ, ngay cả trên đại sảnh cũng chạy vào hơn mười người, ngay ở trước mặt hết thảy người chúc mừng, đem quà tặng chồng chất cả sảnh đường quét đi sạch sành sanh.
Chờ thời điểm Trác Hồng Quang phản ứng lại, hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái dáng vẻ vui sướng, chuẩn bị rời đi.
Hắn giận tím mặt, đang muốn dẫn người vây bắt, Kế Mông lạnh lùng quét ra một chiêu kiếm, toàn bộ Vọng Nguyệt lâu, kiến trúc cao nhất trong Thành chủ phủ ầm ầm sụp xuống.
Một kiếm khuynh lâu!
Lần này tất cả mọi người đều sợ đến dại ra, trong thành tên thống lĩnh mạnh nhất cũng chỉ là cửu tinh Đại vũ sư, thấy vậy liền trốn biệt, hiện cũng không dám hiện. Người còn lại càng không dám nói một tiếng, trơ mắt nhìn hơn hai ngàn tên học sinh quân vui vẻ ra đi.
Quả nhiên không tới một nén nhang thời gian, Kế Mông liền mang đám người trở lại trong đại quân. Hắn đi tới ngoài soái trướng, mặt tươi cười nói:
– Đại soái, có thể tiếp tục hành quân!
Trần Đại Sinh cười ha ha nói:
– Xem dáng dấp của ngươi, thu hoạch không ít chứ? Vơ vét bao nhiêu kim tệ?
Hàn Thiên Phương cũng khẽ cười nói:
– Tuy rằng Thủy Xương Thành không giàu có bằng Phổ Dương Thành, nhưng cũng là một trong chủ thành của Thiên Thủy quốc. Ta đoán các ngươi ít nhất vơ vét mấy trăm ngàn kim tệ, thậm chí hơn triệu.
Trần Lâm cả kinh nói:
– Hơn triệu? Nhiều như vậy?
Hắn một mặt ảo não.
– Sớm biết ta cũng đi tới!
Kế Mông cười ha ha nói:
– Không bao nhiêu, còn không bằng một phần mười của Phổ Dương Thành.
– Móa! Phổ Dương Thành các ngươi cũng vơ vét!
Trần Đại Sinh trợn mắt nói:
– Chẳng trách xe nhẹ chạy đường quen, nơi này đến cùng lấy bao nhiêu?
Kế Mông nghĩ nghĩ nói:
– Không có cẩn thận kiểm kê, chỉ là kim tệ thì hơn 30 triệu. Các loại kỳ trân dị bảo khác, đại khái cũng đáng giá một, hai ức.
– Cái gì? 30 triệu kim tệ! Một, hai ức trân bảo!
Hàn Thiên Phương trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắn một cái, đau đến há mồm gào gào gọi bậy.
Con ngươi của Trần Đại Sinh cũng rơi trên mặt đất, cả kinh nói:
– Toàn quốc một năm chi quân phí cũng mới mười ức kim tệ! Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Trần Lâm hầu như muốn điên rồi, phát điên nói:
– Ngươi mới vừa nói này vẫn chưa tới một phần mười của Phổ Dương Thành?
Chỉ có Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường đối với tiền tài quan niệm cực kỳ đạm bạc, chỉ là hơi giật mình, liền mỉm cười.
Hàn Thiên Phương gào khóc nói:
– Đại soái, chúng ta rút quân về, lại đi Phổ Dương Thành một lần a.
Trần Đại Sinh ngây người như phỗng, hắn xốc mành che lên, chỉ thấy bên ngoài hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái vui sướng, sĩ khí tăng vọt, trên mặt mỗi người đều tràn trề nụ cười hạnh phúc.
Kế Mông cười nói:
– Ta phải đi về cùng Vân thiếu phục mệnh.
Hắn trực tiếp nhảy lên một cái, liền rơi vào trên chiến xa của Lý Vân Tiêu.
– Cha!
Trần Lâm cũng gào khóc nói:
– Đời ta chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy, tương tự là xuất chinh, người ta lần thứ nhất mang binh đánh giặc, sau khi trở về sợ là trực tiếp thành người giàu nhất toàn quốc. Chúng ta cũng mang binh đánh giặc, nhiều năm như vậy, lại nghèo rớt mồng tơi!
– Đúng đấy, đại soái!
Hàn Thiên Phương cũng vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:
– Làm Tướng quân nhiều như vậy năm, ngoại trừ quân lương ra, liền chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Lúc nào mới có thể giàu có về hưu a.
Trần Đại Sinh buồn bực mất tập trung, vỗ vào trên bàn một cái, quát lên:
– Lấy địa đồ đến!
Nhất thời có sĩ quan lấy ra một tấm hành quân đồ, ở trên mặt bàn trải ra. Trần Lâm không rõ vì sao nói:
– Cha, lấy quân đồ làm gì?
Trần Đại Sinh vung tay lên, đưa mắt rơi vào trên hành quân đồ, cẩn thận nhìn xem.
– Nhìn phía trước còn có mấy thành trì là thế lực của đại vương tử, một, hai, ba, bốn....
Hắn từng cái từng cái đếm lên, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương nhất thời té xỉu, nhưng rất nhanh liền hưng phấn lên, hai mắt đều là kim tệ.
Chương 158: Một đường phát tài (2)
– Mới năm cái?
Trần Đại Sinh nói:
– Không biết có đủ hay không!
Hắn đi qua đi lại mấy lần, sau đó vỗ bàn một cái nói:
– Chúng ta đường vòng muộn hai ngày đi, có thể đi ngang qua ba thành trì. Ngược lại Lý Trường Phong cũng không thiếu hai ngày này!
– Được! Chúng ta cũng tán thành!
Hai người Hàn Thiên Phương đột nhiên đứng lên, đều đại hỉ cười nói.
800 ngàn đại quân, nhất thời thay đổi kế hoạch hành quân trước kia, bắt đầu đi đường vòng.
Chỗ đi qua, mọi người đều cười hớn hở, chỉ có Thành chủ địa phương là kêu trời trách đất.
Thiên Thủy quốc có mười ba toà chủ thành, còn có hơn ba mươi thành nhỏ, Thành chủ chính là quan viên lớn nhất địa phương, hầu như chính là thằng chột làm vua xứ mù, hơn nữa là chế độ chung thân thế tập. Vì lẽ đó một ít Thành chủ lịch sử lâu đời, Phủ chủ đều là giàu có đến mức nứt đố đổ vách.
Rất nhanh, từng phong từng phong tấu Chương như tuyết rơi bay vào thủ đô, truyền đạt đến trong triều đình. Đồng thời cũng rơi vào phủ đệ của đại vương tử Tần Dương, bởi vì hết thảy người bị cướp, đều là phụ thuộc vào thế lực của hắn.
Ầm!
Lại là một tên sứ giả truyền tin bị Tần Dương đá chết, hắn nổi giận ở trong phủ rống to lên.
– Tiêu Khinh Vương, Trần Đại Sinh! Ta cùng các ngươi không đội trời chung!
Cao Phong ở phía sau bình tĩnh nói:
– Lại là một chỗ bị cướp?
Tần Dương gào thét nói:
– Những năm gần đây dựa cả vào Thành chủ mấy nơi này cung cấp tài lực, ta mới có thể phát triển tới hôm nay! Hiện tại không chỉ tài nguyên đứt đoạn, hơn nữa Trung ương quân không còn, Kim Sư quân đoàn cũng không còn, hầu như là trong một đêm, đại thế liền cách ta mà đi, tại sao có thể có sự tình hoang đường như vậy!
Cao Phong cũng cảm thấy khoảng thời gian này tới nay, biến hóa quá nhanh, hắn lạnh mặt nói:
– Xem ra Lý Dật nói quả nhiên không sai, Lý Vân Tiêu thật là một yêu nghiệt! Từ khi hắn ngang trời quật khởi, ngã về phía Tần Nguyệt, thế lực của đại vương tử liền bắt đầu tan rã, bắt đầu dựa vào Tần Nguyệt.
Hai mắt Tần Dương phun lửa, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu xác thực đáng chết! Hiện tại ngay cả Lý Dật cũng sinh tử chưa biết, tung tích không rõ! Mấy ngày trước còn truyền đến tin tức, ngay cả lão hồ ly Lam Hoằng kia cũng bắt đầu đứng thành hàng, trực tiếp tặng quà sinh nhật cho tiện nhân Hương phi! Từng cái từng cái cách ta mà đi, từng cái từng cái không coi trọng ta như vậy sao?
Trong mắt Cao Phong loé ra một tia kiên quyết, trầm giọng nói:
– Đại vương tử đừng nóng lòng, đừng quên chúng ta còn có lá bài tẩy lớn nhất, đến thời điểm đó chỉ cần lấy ra, coi như khắp thiên hạ đều đứng về phía Tần Nguyệt, cũng không làm nên chuyện gì!
Lúc này Tần Dương mới thoáng bình tĩnh lại, trong con ngươi lộ ra vẻ ngoan lệ, nói với Cao Phong:
– Không sai, đây chính là lá bài tẩy to lớn nhất của ta, cũng là lá bài tẩy duy nhất! Cao thống lĩnh, ngươi là người tâm phúc ta tín nhiệm nhất, việc này ngươi nhất định phải làm tốt cho ta! Đến lúc đó sau khi ta lên ngôi, ngươi chính là tồn tại dưới một người trên vạn người!
Cao Phong cúi người nói:
– Đại vương tử yên tâm, việc này sắp hoàn thành. Ta nhất định sẽ gia tăng tốc độ, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm!
Tần Dương lạnh lẽo nói:
– Rất tốt!
Lúc này hắn mới thoáng khôi phục loại khí thế vương tử cao cao tại thượng kia, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói:
– Các ngươi từng cái từng cái chờ cho ta, xem ta làm sao lăng trì chết các ngươi!
...
Đại quân Đông chinh đi qua mấy ngày đường vòng, rốt cục sau tám ngày đến An Vĩnh Thành, phía trước lại đẩy mạnh mấy chục dặm chính là Côn Kim Thành.
An Vĩnh Thành là một tòa thành nhỏ, ở trên vị trí chiến lược vẻn vẹn là một bước đệm mà thôi.
Nếu đại quân Bách Chiến quốc muốn tây tiến, trạm thứ nhất chính là An Vĩnh Thành, vì lẽ đó cư dân trong thành hầu như toàn bộ cuốn lấy gia sản trốn sạch, chỉ còn dư lại hơn năm ngàn phòng vệ đội, cả ngày hoảng sợ không chịu nổi.
Vì lẽ đó đại quân đông chinh vừa đến, Thành chủ Nguyên Tử Tấn nhận được tin tức, trời vừa sáng liền ở cửa thành xếp hàng hoan nghênh. Chờ nhìn thấy đại quân đến, từng cái từng cái hoan hô nhảy nhót, nội tâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Có 800 ngàn đại quân, Bách Chiến quốc muốn công phá An Vĩnh Thành liền muôn vàn khó khăn. Hơn nữa sau khi đại quân đến, hết thảy phòng vệ cùng quyền chỉ huy toàn bộ giao cho quân đội, những thành vệ quân bọn họ cùng Thành chủ sẽ không còn gánh vác trách nhiệm.
Thời điểm đại quân đến An Vĩnh Thành, mỗi một người đều là sĩ khí dâng trào, mặt mày hớn hở.
Chuyện này nhất thời để Nguyên Tử Tấn cảm thấy vạn phần kỳ quái, bình thường binh sĩ muốn ra chiến trường, đều là mặt mày ủ rũ, làm sao những binh sĩ này còn cười vui vẻ như vậy?
Hắn thầm nghĩ Trung ương quân quả nhiên là khí thế bất phàm, tối thiểu diện mạo cùng những quân đội khác hoàn toàn khác nhau.
Tâm tình của Trần Đại Sinh cũng khá là vui vẻ, một đường phát tài, những thành trì phía sau là không có phần của học sinh quân, đến mặt sau bọn quan binh đều phát tài lên, cũng không quản có phải là thành trì thuộc về thế lực của đại vương tử hay không, thấy thành liền đi vào phát tài. Có điều kỷ luật vẫn vô cùng nghiêm minh, chỉ tìm phủ thành chủ, phát tài xong liền đi, quyết không cho quấy rầy bách tính bình thường.
Sau khi đưa ra điều quân lệnh, Nguyên Tử Tấn rốt cục chân chính thở phào nhẹ nhõm nói:
– Chư vị, mời theo ta vào thành.
Bách tính ở trong thành đã sớm trốn hết, thành là một toà thành trống không, tuy rằng còn không chứa được 800 ngàn đại quân, nhưng đóng binh bốn năm trăm ngàn người là không thành vấn đề. Còn lại tất cả đều ở ngoài thành cắm trại.
Các tướng lãnh của Trần Đại Sinh trực tiếp vào ở trong phủ thành chủ, còn chưa dàn xếp lại, liền triệu tập hết thảy tướng lĩnh cùng Nguyên Tử Tấn, bắt đầu phân tích thế cuộc trước mắt.
Lý Vân Tiêu cũng mang theo Cổ Vinh cùng Kế Mông xuất hiện ở trước mặt mọi người, đây là sau khi hắn bị thương, lần thứ nhất đi ra chiến xa, nhìn qua tuy rằng không phải sinh long hoạt hổ, nhưng khí sắc hồng hào, tựa hồ thương thế tốt rồi.
Mấy người Trần Đại Sinh mí mắt giật lên, nội tâm lần thứ hai bị xung kích.
– Cửu tinh Võ sĩ!
Nhưng nghĩ đến người phía sau hắn kia, lúc này từng cái từng cái mới phục hồi tinh thần lại. Có một vị cao nhân như thế, thăng cấp như vậy cũng sẽ không kỳ quái.
– Vân Tiêu, ngươi được rồi?
Cái thứ nhất đứng lên hỏi dò chính là Lạc Vân Thường, nàng đầy mặt quan tâm.
– Nếu còn chưa hồi phục liền tiếp tục điều tức đi, nơi này ngược lại ngươi cũng không giúp được.
Ánh mắt mấy người Tiêu Khinh Vương đều quái lạ, mỉm cười.
Lý Vân Tiêu sững sờ, lập tức cười nói:
– Ta thân là hậu cần tổng tham mưu, thống suất học sinh quân, làm sao có thể không đến hội họp. Tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng gần như khỏi hẳn.
Lạc Vân Thường thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn, ôn nhu nói:
– Đừng quá cực khổ, thân thể quan trọng.
Chương 159: Chỗ khả nghi
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu Lý Vân Tiêu là đệ tử của vị đại nhân kia, như vậy thời điểm vị đại nhân kia không có mặt, nàng phải có trách nhiệm đi bảo vệ, quan tâm hắn.
Nhưng nghe ở trong tai Lý Vân Tiêu, lại là cả người bốc lên mồ hôi lạnh, có chút không biết làm sao. Hắn kinh hãi nhìn Lạc Vân Thường, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết thân phận của ta? Tuyệt đối không thể! Chuyện như vậy đừng nói đoán được, coi như ta chính mồm nói, cũng sẽ không có người tin.
Mấy người Trần Đại Sinh che miệng cười trộm, hắn hô:
– Vân Tiêu, lại đây.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới, ở bên cạnh Trần Đại Sinh ngồi xuống.
Nguyên Tử Tấn hơi kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi như vậy cũng đã là tướng lĩnh? Nhưng hắn biết trong triều, rất nhiều quyền quý đều thích đem con cháu mình phái đến trong quân đội mạ vàng. Chuyện gì cũng không cần làm, thuần túy là du lịch, trở lại liền thăng quan tiến tước, vì lẽ đó cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở dưới Trần Đại Sinh ra hiệu, hắn bắt đầu giảng giải thế cục trước mắt.
– Đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành tổng cộng hai mươi bảy ngày, bên trong không hề có một chút tin tức nào truyền tới. Tuy rằng đại quân còn chưa tây tiến, thế nhưng trước An Vĩnh Thành còn có ba toà trấn nhỏ, cũng đã bị đại quân Bách Chiến quốc chiếm lĩnh. Sợ là chỉ cần Côn Kim Thành vừa luân hãm, liền sẽ lập tức bôn tập An Vĩnh Thành.
– Ba toà trấn nhỏ phân biệt là Phượng sơn trấn, Phi phượng trấn cùng Dương tam trấn, mỗi trấn nhỏ an bài binh lực ta đã phái người tra xét qua, đại khái khoảng hai vạn. Bởi vì không cách nào đột phá ba toà trấn nhỏ này, vì lẽ đó tin tức phía trước hoàn toàn không biết gì cả. Cụ thể Bách Chiến quốc đến cùng có bao nhiêu người, hiện nay vẫn là ẩn số. Nhưng theo ta đánh giá, ít nhất cũng khoảng 800 ngàn.
Mọi người nghe xong, đều trở nên trầm tư.
Trần Đại Sinh trầm ngâm nói:
– Vây thành hơn một tháng, xem ra bọn họ là dự định trực tiếp bức đến trong thành hết lương mới thôi. Nhưng nơi này có một nghi điểm lớn nhất, đại quân chúng ta xuất phát cũng nửa tháng, bọn họ cũng có thể sớm chiếm được tin tức, đồng thời lấy biện pháp ứng đối, nhưng hiện nay lại không có một chút động tác nào. Nói cách khác, bọn họ cũng không sợ đại quân chúng ta đến, thậm chí không sợ trong ứng ngoài hợp tiêu diệt bọn họ.
Hàn Thiên Phương nói:
– Đúng, này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Nếu ta là tướng lĩnh phe địch, dưới tình huống chỉ có 800 ngàn đại quân, sau khi đại quân đối phương xuất chinh, hoặc là mạnh mẽ công thành, tranh thủ sớm ngày phá thành. Hoặc là trực tiếp tây tiến, chiếm cứ địa hình có lợi. Còn có một trường hợp chính là trực tiếp lui về Bách Chiến quốc. Hiện nay xem đều không có, mà chỉ là án binh bất động. Xác thực rất kỳ quái!
Trong lòng Trần Đại Sinh hơi động, điểm danh nói:
– Hoàng Hồng, ngươi nói cái nhìn của mình một chút.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, Hoàng Hồng hơi có chút sốt sắng, vì thân phận của mình còn ở vào địa vị khá là lúng túng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, suy nghĩ sâu sắc nói:
– Thời điểm đại quân của Bách Chiến quốc qua Bạch Đầu trấn, ta cũng ở trong bóng tối lưu ý một hồi, xác thực là chừng mười vạn, hẳn là sẽ không vượt qua trăm vạn. Sau khi Kim Sư quân đoàn lui lại, bọn họ có lại phái bộ đội hay không thì không rõ ràng. Thế nhưng thời điểm quân ta rút khỏi, bọn họ không có chiếm lĩnh Bạch Đầu trấn, mà chỉ là mượn đường đi ngang qua. Vì lẽ đó ta dự tính mặt sau cũng sẽ không có thêm viện quân, hiện nay nhân mã vây quanh ở Côn Kim Thành nên là 800 ngàn!
Trần Đại Sinh thoả mãn gật gật đầu, Hoàng Hồng này thật có chút đầu óc, hắn nghi ngờ nói:
– Nếu thật sự là 800 ngàn quân, vậy mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là vì dẫn chúng ta điều động, phối hợp với đại vương tử ở thủ đô làm việc?
Tiêu Khinh Vương nói:
– Nếu là một tháng trước có thể có khả năng này, nhưng hiện tại thế lực của Tần Dương trên căn bản tan rã gần hết rồi, mặc dù thủ đô làm ra động tác lớn gì, cũng không còn cách xoay chuyển đất trời. Vì lẽ đó lý do này cũng không thành lập.
– Xác thực làm người khó hiểu a, xem ra nhất định phải phái người phá tan ba trấn nhỏ phong tỏa, phái người đi tìm hiểu tình huống.
Ánh mắt của Trần Đại Sinh ở trên người mọi người loanh quanh, đột nhiên trong lòng hơi động.
– Vân Tiêu, ngươi có cái nhìn gì hay không?
Đối với hậu bối này, hắn đã không dám có chút coi thường.
Lý Vân Tiêu hơi mỉm cười nói:
– Hành quân đánh trận ta thực sự không hiểu, nhưng ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Hàn thúc thúc nói ba điểm, hoặc là mạnh mẽ tấn công, hoặc là tây tiến, hoặc là lui binh, tại sao không thể trực tiếp ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta đến rồi cùng nhau tiêu diệt?
Hết thảy tướng lĩnh đều lộ ra vẻ cổ quái, có người càng không che giấu biểu hiện cười nhạo. Trần Đại Sinh lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Ngươi thật là không hiểu, đại quân của chúng ta ép tới, đừng nói trên nhân số chiếm thượng phong tuyệt đối, coi như là nhược thế, ở dưới hai mặt giáp công, bọn họ cũng là chạy đằng trời. Trừ khi binh lực gấp mấy lần quân ta mới dám ôm cây đợi thỏ.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Đại soái cân nhắc chính là số lượng binh lực, nhưng không có cân nhắc chất lượng? Nếu như bọn họ là 800 ngàn Võ sĩ thì sao?
– 800 ngàn võ sĩ? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!
Hàn Thiên Phương cười nói:
– Hai ngàn học sinh quân của ngươi cũng đã là dị sổ.
Vẻ mặt Tiêu Khinh Vương hơi động, mở miệng nói:
– Vân thiếu ý tứ là nói, phải đem võ giả cao cấp cân nhắc vào.
Lý Vân Tiêu nhìn Tiêu Khinh Vương một chút, khẽ cười nói:
– Phải. 800 ngàn đại quân ở trong mắt người bình thường là hết sức mạnh, nhưng ở trong mắt võ giả, binh lính như vậy, lấy lực lượng cá nhân của Tiêu Khinh Vương liền có thể một địch mười vạn. Nếu như đối phương có một tên Lục Hợp cảnh Vũ Tông, như vậy một người liền có thể chém giết trăm vạn đại quân.
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc, tuy rằng đều nhận định đối phương không thể có Vũ Tông cường giả, nhưng nếu nhiều hơn một Vũ Vương, vậy cũng là cực kỳ phiền phức.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta đây chỉ là phân tích một trường hợp mà thôi, trên thực tế cũng không có khả năng lắm. Nếu thật sự là như thế, Côn Kim Thành này đã sớm bị phá vỡ. Kỳ thực ta cho rằng chỉ có một khả năng, kia chính là mục đích của đại quân Bách Chiến quốc, cũng không phải công thành chiếm đất.
Trần Đại Sinh sững sờ, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hét lớn:
– Vân Tiêu nói có lý! Bách Chiến quốc điều động quân lực khổng lồ như vậy, nếu không muốn công thành đoạt đất, vậy rốt cuộc là muốn như thế nào? Hiện nay khẩn yếu nhất là lý giải mục đích của bọn họ! Đinh Bách có ở đó không?
Một tên tướng lĩnh vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Mạt tướng có mặt!
Ánh mắt của Trần Đại Sinh lăng liệt hạ lệnh:
– Lệnh ngươi lựa chọn ba trăm tinh binh, nhanh đi điều tra các loại tình báo của Bách Chiến quốc, mảy may cũng không được buông tha, có tin tức lập tức báo trở về!
Chương 160: Cửu Dương chân pháp (1)
– Tuân lệnh!
Đinh Bách lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Trần Đại Sinh hạ lệnh:
– Nguyên Tử Tấn, ngươi dẫn dắt hết thảy thành vệ quân phụ trách sự vụ hậu cần, sinh hoạt thường ngày của đại quân. Người còn lại từng người trở lại chờ lệnh, chờ Đinh Bách điều tra được tin tức lại tính tiếp.
Sau khi lâm thời hội nghị giải tán, từng người đều tìm địa phương nghỉ ngơi. Ngược lại dân trong thành toàn bộ đi hết rồi, ai chiếm liền quy ai. Lý Vân Tiêu đã sớm phái Kế Mông đi chiếm một gian tiểu viện, đủ mấy người bọn họ ở.
Trở lại tiểu viện, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu, xoay người nói:
– Lạc lão sư, ta đã đến, không cần đưa, ngài trở về đi thôi.
Lạc Vân Thường đánh giá tiểu viện, khẽ vuốt mái tóc, lạnh nhạt nói:
– Ta còn không tìm được chỗ đặt chân, nơi này của các ngươi rất lớn, ta liền ở đây đi.
– A?
Lý Vân Tiêu ngẩn ra.
– Này không hay lắm a? Đã ở đầy, không đủ...
Mộng Vũ vừa vặn đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện, nhất thời cao hứng nói:
– Không sao Vân thiếu, liền để Lạc lão sư ở cùng ta đi, vừa vặn trong phòng ta giường rất lớn.
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ trừng nàng một chút, cả giận nói:
– Giường ngươi rất lớn? Nếu không ta cũng tới cùng ngươi chen một chút? Ta vừa vặn không có chỗ ở đây này!
Mộng Vũ đỏ mặt lên, giận dỗi chạy đi.
Ánh mắt của Lạc Vân Thường phát lạnh, trên mặt hiện ra một tia giận dữ, lạnh lùng nói:
– Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật giống như không hoan nghênh ta vào ở lắm?
– Nào có, hoan nghênh đến cực điểm! Chỉ sợ địa phương đơn sơ, lão sư ở không quen.
Lý Vân Tiêu vội vàng dùng tay làm dấu mời, lệnh thủ hạ đi quét tước một gian phòng hảo hạng.
Lạc Vân Thường khẽ gật đầu nói:
– Như vậy liền tốt. Vân Tiêu, ngươi theo ta lại đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Nàng trực tiếp đi vào một gian phòng ngủ, chính là nơi ở của Lý Vân Tiêu, tiện tay đóng cửa lại, tựa hồ còn cảm thấy không đủ kín, đầu ngón tay bấm quyết, bay ra vài đạo quyết ấn.
Lý Vân Tiêu nhận ra đây là pháp ấn ngăn cách nghe trộm, hiện tại trong phòng thành một không gian phong kín, coi như la rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe thấy. Hắn nhìn ánh mắt Lạc Vân Thường nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thầm nghĩ: nàng đây là muốn làm gì? Không phải là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung với ta chứ?
Nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần cùng khí chất đặc biệt của Lạc Vân Thường, còn có hương thơm xử nữ nhàn nhạt truyền đến, nhất thời nội tâm dập dờn một trận, thầm nói: Thôi thôi, hai ta trong lúc đó tu vi cách biệt quá lớn, coi như ta toàn lực phản kháng phỏng chừng cũng uổng công vô ích, ngày hôm nay liền để ngươi thực hiện được đi.
Hắn nhất thời nhắm hai mắt lại, chờ mong thời khắc hạnh phúc này.
– Làm sao? Không dám nhìn ta?
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, nét cười của nàng rất có sức cuốn hút, như Bách Hoa nở rộ, không khí cũng có vẻ hơi rõ ràng lên, chỉ là bình thường cười quá ít.
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nói:
– Không phải, chẳng qua là cảm thấy hồi hộp. Xem ra lão sư chuẩn bị tâm lý rất đủ a.
– Ân…
Lạc Vân Thường nhẹ ân một tiếng, ôn nhu nói:
– Ta nghĩ rất lâu, lúc này mới tìm đến ngươi.
Lý Vân Tiêu căng thẳng hoạt động hai tay, chà xát tay, cười nói:
– Ha ha, không hổ là lão sư! Ta là căng thẳng gần chết đây, đến đây đi, nắm chặt thời gian một chút.
Hắn bắt đầu cởi quần áo.
Lạc Vân Thường sững sờ, dại ra nói:
– Ngươi... ngươi làm cái gì vậy?
– Cởi quần áo a, không cởi quần áo làm sao... khà khà.
Lý Vân Tiêu vỗ đầu mình một cái.
– Ai nha, ta đã quên. Ta là nam nhân, nên chủ động một chút, trước tiên cởi áo cho lão sư mới đúng.
Hắn khoác quần áo lại, tiến lên muốn đi cởi đai lưng của Lạc Vân Thường.
Sát khí!
So với sát khí của La Ma Diễn Na còn muốn mãnh liệt!
Cả người Lý Vân Tiêu phát lạnh, một luồng hàn khí từ bàn chân trực băng tới trán. Một cái tay đứng ở trước đai lưng của Lạc Vân Thường, phảng phất thân thể kết thành tầng băng, khó có thể nhúc nhích nửa phần. Một luồng sát khí ngất trời trực tiếp tràn vào trong ý thức của hắn, cả người như rơi xuống vực sâu!
– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Lạc lão sư muốn chơi biến thái?
Ầm!
Một lưỡi búa khổng lồ hiện lên trên không trung, hào quang chói lọi, thật giống một chiếc cự hạm, căng kín toàn bộ gian nhà.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu chấn động trong lòng, ngơ ngác cả kinh nói: Cái này cũng quá ác chứ? Ai gánh vác được?
Ầm ầm ầm!
Ngay thời điểm hắn nghi ngờ không thôi, sắc mặt Lạc Vân Thường âm trầm chảy ra nước, chuôi chiến phủ ầm ầm hạ xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, trong nháy mắt đập mạnh!
May là mặt trái lưỡi búa hướng dưới, đột nhiên hai tay của Lý Vân Tiêu nâng lên, không có chút hồi hộp nào bị đập vào trong hầm, một gian phòng hoàn toàn sụp lún xuống!
Một cái hang lớn, đen nhánh sâu không thấy đáy nổi lên, cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt Lạc Vân Thường tái nhợt, tức giận đến cả người run rẩy, quay về trong hố đen cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, nếu không phải ngươi là đệ tử của hắn, ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
Nàng đưa tay chộp một cái, búa lớn trên không trung nhất thời hóa thành hình thái nhỏ xíu, bay vào trong tay, kiên quyết rời đi.
Ở trong hố sâu, Lý Vân Tiêu máu me khắp người nằm ở bên trong, lầm bầm lầu bầu cười khổ nói:
– Không phải chơi sm sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng rõ ràng có được hay không? Cô nãi nãi của ta!
Trong đầu hắn linh quang lóe lên, tự nói:
– Đệ tử của hắn? Đệ tử của hắn..., ai nha, đúng rồi! Nàng không phải đoán ra thân phận của ta, mà cho rằng ta là đệ tử của Cổ Phi Dương, chẳng trách! Ai nha, bị đánh oan rồi!
Đám người Kế Mông rất nhanh liền vọt vào, nhìn Lạc Vân Thường trên mặt phảng phất như có một tầng sương lạnh vạn năm đi ra ngoài, cả người đều run lên một cái, cảm thấy một trận phát lạnh. Sau đó từng cái từng cái nhảy vào trong hố, cứu Lý Vân Tiêu ra.
Mộng Bạch một mặt mờ mịt nói:
– Sư phụ, tại sao Lạc lão sư phát hỏa lớn như vậy?
Ánh mắt Trần Chân sáng lên, cả kinh nói:
– Vân thiếu, y phục của ngươi làm sao cởi ra? Oa, ngươi không phải là muốn...
Hắn đột nhiên che miệng mình, trợn mắt lên không thể tin tưởng, lập tức giơ ngón tay cái lên, vạn phần khâm phục nói:
– Lợi hại, lợi hại! Khoảng thời gian này tới nay, biểu hiện của ngươi chói mắt kinh người như vậy, ta cũng không có kính phục ngươi như ngày hôm nay!
Hàn Bách cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận nói:
– Vân thiếu, mang binh đánh giặc là khổ bức, nhưng bên cạnh ngươi không phải còn có Mộng Vũ sao. Cũng không cần gan to bằng trời...
Hắn vừa nghĩ tới, nhất thời cả người run lên một cái, phảng phất Lạc Vân Thường đang ở phía sau nhìn hắn, lời sau cũng không dám nói nữa.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi.
Mộng Bạch thì lại nháy mắt, một mặt vô tội nói:
– Các ngươi đến cùng nói cái gì? Tại sao lại kéo tỷ tỷ ta lên?
Tiêu Khinh Vương cũng cân nhắc lên.
– Cổ Vũ Đế Quốc chính là một trong tam đại siêu cấp đế quốc, ở Tây Vực của Thiên Vũ đại lục. Nếu Quân Như Vân muốn bồi dưỡng Vân Tiêu, trực tiếp hạ một mệnh lệnh, đừng nói Thiên Thủy quốc chúng ta, coi như là Hỏa Ô đế quốc cũng không dám lên tiếng. Còn Hắc Thiết Thành, cách chúng ta ngàn vạn dặm, trừ khi đạt đến Vũ Đế cảnh giới, có thể Phá Toái Hư Không, bằng không cũng sẽ không chạy xa như vậy.
Trần Đại Sinh nghe xong mấy người phân tích, cả kinh nói:
– Nói như vậy, người sau lưng Vân Tiêu vô cùng có khả năng là Vũ Đế Hoa Thiên Thụ? Nói đùa sao? Một Vũ Đế cường giả?
Hắn khó có thể tin tưởng được, mấy người còn lại cũng suy đoán không ngớt, dù sao Vũ Đế đối với bọn hắn mà nói quá mức xa xôi, cao cao không thể với tới!
Tiêu Khinh Vương đột nhiên cười nói:
– Vân Thường, ngươi cảm thấy thế nào? Đối với Cổ Phi Dương hiểu rõ, người ở đây sợ là không người vượt qua ngươi?
Trên mặt Lạc Vân Thường hơi đỏ lên, lộ ra vẻ ngại ngùng. Ngày đó ở trên hoàng cung yến hội, tại chỗ nói ra người bản thân yêu là Cổ Phi Dương, hiện tại toàn quốc đều biết.
Trần Đại Sinh cũng vội hỏi:
– Lạc thống lĩnh, ngươi xem cao nhân phía sau Vân Tiêu, là ai có độ khả thi to lớn nhất?
Tâm tư của Lạc Vân Thường phảng phất trở về trên Hàng Tuyết Phong cô linh kia, hắn phảng phất như thần linh, coi thường muôn dân, giẫm phong vân mà đến, bên trong đất trời, hết thảy mỹ lệ, đều vẻn vẹn hóa thành một vệt bóng lưng cô tịch của hắn.
Lạc Vân Thường không biết nội tâm đang suy nghĩ gì, hai con mắt như sao, khóe miệng dĩ nhiên hiện lên một nụ cười, môi mỏng khẽ nói:
– Vì sao nhất định phải là năm người này?
Mấy người đều sững sờ, Trần Đại Sinh cũng ngạc nhiên nói:
– Ngoại trừ đệ tử của Cổ Phi Dương, còn có người khác biết Đại Phong Vân Chưởng?
– Đương nhiên!
Trên mặt Lạc Vân Thường lộ ra một tia kiên quyết, tựa hồ khẳng định cái gì.
– Tuy rằng ta chưa từng thấy năm vị đại nhân kia, nhưng ta dám khẳng định. Đại Phong Vân Chưởng của Lý Vân Tiêu nhất định không phải học từ năm người này!
Con ngươi của Tiêu Khinh Vương thu nhỏ lại, cả kinh nói:
– Là ai?
Trong tròng mắt Lạc Vân Thường đột nhiên có ánh sáng lấp lóe, như tinh như oánh, cuồn cuộn rung động, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như gió xuân thổi ra.
– Đương nhiên, chính là bản thân Cổ Phi Dương đại nhân!
Chi!
Mấy người trong đại trướng nhất thời hít vào ngụm khí lạnh, mới vừa rồi còn cảm thấy như gió xuân ấm áp, hiện tại chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh bức người. Trần Đại Sinh thất thanh nói:
– Làm sao có thể? Cổ Phi Dương ở mười lăm năm trước liền ngã xuống tại Thiên Đãng sơn mạch, là sự tình mọi người đều biết!
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng nở nụ cười, thời khắc này tựa hồ rất hài lòng, cặp mắt kia như ngôi sao, bóng người tuyệt thế giống như thần linh kia, lần thứ hai nổi lên trong lòng.
Lý Vân Tiêu một chưởng phong vân, cùng vị đại nhân ở mười lăm năm trước kia giống như đúc, không chỉ là khí thế, còn có thần thái!
Có thể dạy ra đệ tử như vậy, chỉ có vị đại nhân kia!
– Quả nhiên, trong đất trời này, tuyệt không ai có thể giết hắn!
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng nở nụ cười, nhất thời một đường viền mơ hồ ở trong đầu hiện lên. Nàng nghĩ đến tất nhiên là mười lăm năm trước Cổ Phi Dương bị trọng thương, ngoại giới đều cho rằng hắn đã ngã xuống. Nhưng kỳ thực không phải vậy, hắn trọng thương, chẳng biết vì sao lưu lạc đến Thiên Thủy quốc, nhờ số trời run rủi liền trở thành sư phụ của Lý Vân Tiêu.
– Đúng, nhất định là như vậy!
Nàng nhẹ nhàng lau nước mắt, hài lòng cười nói:
– Nhất định là Cổ Phi Dương đại nhân, ta cảm giác được. Loại thần thái kinh thiên kia, loại khí thế bễ nghễ thiên hạ kia, ngoại trừ bản thân của hắn ra, thiên hạ này còn có ai có thể truyền thụ?
Phụ tử Trần Đại Sinh cùng Hàn Thiên Phương đều liều mạng lắc đầu, làm sao cũng không tin. Suy đoán này thực sự quá doạ người, quá khiếp sợ thiên hạ!
Tiêu Khinh Vương cũng kinh ngạc đến ngây người nói:
– Nếu theo ngươi nói, Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương không chỉ không chết, trái lại ẩn nấp ở trong Thiên Thủy quốc?
Lạc Vân Thường lộ ra dáng dấp say mê, vui vẻ nói:
– Khẳng định đúng.
Trần Đại Sinh khó có thể tiếp thu suy đoán này, cười khổ nói:
– Con đường võ đạo, Vũ Quân chỉ là mới vừa nhập môn mà thôi. Câu nói này nếu là Cổ Phi Dương đại nhân nói, Vũ Quân không phải là nhập môn, mà là cứt chó.
Sắc mặt của Tiêu Khinh Vương đột nhiên chìm xuống, tựa hồ nghĩ tới sự tình gì cực kỳ nghiêm trọng, vẻ mặt ở trong đại trướng quét qua, gằng từng chữ nói:
– Nếu suy đoán này là thật, đồng thời truyền ra ngoài, bị kẻ thù năm đó có thực lực trọng thương Cổ Phi Dương biết, đừng nói Thiên Thủy quốc chúng ta, coi như là toàn bộ Hỏa Ô đế quốc, chỉ sợ cũng sẽ biến thành tro bụi!
Tất cả mọi người đều biến sắc, này xác thực là suy đoán dị thường khủng bố.
Người có thể trọng thương Cổ Phi Dương, sợ là trong lúc nhấc tay cũng có thể diệt Hỏa Ô đế quốc, càng khỏi nói Thiên Thủy quốc là vương quốc phụ thuộc.
Trong đại trướng này hầu như tụ tập một phần ba vũ lực hàng đầu của Thiên Thủy quốc, sợ còn chưa đủ người ta thổi một hơi.
Tiêu Khinh Vương nói, bầu không khí trong đại trướng nhất thời trở nên hết sức ngột ngạt, người người đều cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, có chút thở không nổi.
Trần Đại Sinh biến sắc, trầm giọng nói:
– Lần này đề tài chấm dứt ở đây! Tất cả mọi người đều không được thảo luận, bất luận phía sau Vân Tiêu là người phương nào, chỉ cần không hại hắn, chúng ta liền không cần quan tâm. Huống hồ lấy thực lực của người kia, bận tâm cũng vô dụng.
Lạc Vân Thường cũng cảm thấy mình lỡ lời, nội tâm mơ hồ có chút hối hận, ánh mắt cũng lạnh lẽo lên, ở trên người mỗi người điểm qua, lạnh giọng nói:
– Ta từ thô tục nói trước, mấy vị đang ngồi ở đây, nếu đem việc này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến vị đại nhân kia an nguy, Lạc Vân Thường ta dù tan xương nát thịt, cũng sẽ giết chết hắn!
Nàng đã vạn phần nhận định người sau lưng Lý Vân Tiêu chính là Cổ Phi Dương, giờ khắc này nội tâm cũng cực kỳ hối hận, tự trách mình sơ ý bất cẩn, loại suy đoán này mình nghĩ tới là được rồi, vì sao phải nói ra.
Trần Đại Sinh thận trọng nói:
– Lạc thống lĩnh yên tâm, ta, Hàn gia cùng Lý gia đều là sinh tử chi giao, so với anh em ruột còn thân hơn. Tiêu Khinh Vương cũng được đại ân của Vân Tiêu, đương nhiên sẽ không tiết lộ phong thanh.
Tiêu Khinh Vương nói:
– Chẳng trách y thuật của hắn cao như thế, ngay cả hàn khí đọng lại nhiều năm trên người ta cũng có biện pháp tiêu trừ. Vân Thường ngươi yên tâm đi, nơi này tất cả đều là người mình.
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng gật đầu, nhưng nghĩ tới Cổ Phi Dương chưa chết, nội tâm là bất luận làm sao cũng bình tĩnh không được.
Đột nhiên, ngoài trướng có người báo:
– Đại soái, phía trước sắp đến Thủy Xương Thành, chúng ta là vào thành hay vòng qua?
Chương 157: Một đường phát tài (1)
Trần Đại Sinh hơi nhướng mày, ôm hai tay trầm tư nói:
– Thủy Xương Thành Thành chủ Trác Hồng Quang cũng là người của đại vương tử Tần Dương, chúng ta vào thành cũng sẽ không cho sắc mặt tốt gì, miễn tự chuốc nhục nhã, truyền lệnh xuống, trực tiếp đi đường vòng tiến lên. Phía trước cách trăm dặm có một khẩu trấn, đến đó nghỉ ngơi lấy lại sức.
– Tuân lệnh!
Người kia lĩnh mệnh đang muốn lui ra.
Đột nhiên một thanh âm truyền đến.
– Chậm đã!
Liền nhìn thấy bóng người Kế Mông đi vào trong soái trướng, hắn ôm quyền nói:
– Đại soái, Vân thiếu mới vừa nói, Thủy Xương Thành này chính là người của đại vương tử Tần Dương, hắn muốn cho đại quân dừng lại, để ta mang theo học sinh quân vào lấy chút lương thực.
– Lấy chút lương thực?
Trần Đại Sinh sững sờ, hồ nghi nói:
– Trong quân lương thảo không đủ sao?
Hắn cũng không biết sự tình Lý Vân Tiêu đem phủ thành chủ của Phổ Dương Thành cạo sạch sẽ.
Kế Mông cũng hiếm thấy lộ ra ý cười nói:
– Khà khà, chính là cùng người của đại vương tử mượn ít tiền tiêu.
Té xỉu!
Lần này mấy người đều hiểu rõ, Trần Lâm cả giận nói:
– Chúng ta là quân chính quy của quốc gia, không phải giặc cướp! Sao có thể...
Đột nhiên Trần Đại Sinh làm cái thủ thế, ngăn cản Trần Lâm nói tiếp, trầm tư một lát mới nói:
– Hiện tại chính là thời điểm tranh cướp vương vị, đả kích kẻ địch bỏ thêm vào mình cũng là chuyện tốt. Cho các ngươi một nén hương thời gian, đi nhanh về nhanh!
Hắn đồng thời hạ lệnh:
– Đại quân ở ngoài thành nghỉ ngơi một nén nhang!
Kế Mông cười to nói:
– Không cần một nén nhang, một khắc liền về!
Dưới chân hắn lướt nhẹ, bay lên không.
Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương đều không còn gì để nói, cảm thấy đại soái quá mức sủng ái Lý Vân Tiêu, ngay cả loại hành vi trái pháp luật này cũng có thể làm ra. Này đặt ở trước đây, là căn bản không thể tưởng tượng.
Rất nhanh 800 ngàn đại quân ngừng lại ở ngoài thành, dồn dập tự chỉnh đốn. Kế Mông mang theo hai ngàn học sinh quân hướng trong thành phóng đi.
Binh lính gác cổng vừa nhìn thấy trận thế này, nào dám ngăn cản.
Hơn hai ngàn người cũng rất có quân kỷ, sau khi vào thành liền bay thẳng đến phủ thành chủ.
Để mọi người vui khôn tả chính là, hôm nay Thành chủ Trác Hồng Quang đang nạp tiểu thiếp phòng hai mươi bảy, người chúc mừng đều mang theo lễ vật, một mặt vui sướng. Trác Hồng Quang cũng mặc đại hồng bào, nắm tay tiểu thiếp mới mười bốn tuổi đang bái đường.
Một tên gia đinh đầy mặt mồ hôi lạnh chạy vào, vội vàng ở bên tai Trác Hồng Quang thấp giọng nói:
– Thành chủ đại nhân, không tốt. Bên ngoài đột nhiên đến lượng lớn quân đội, đang đứng ở ngoài cửa phủ chúng ta!
Trác Hồng Quang sững sờ, lập tức suy tư nói:
– Có khi là vị tướng quân nào đó cũng tới chúc mừng bổn thành chủ? Chung quanh đây thật giống như không có nơi trú quân gì a?
Ngay thời điểm hắn ngờ vực bất định, âm thanh của Kế Mông truyền vào.
– Đại quân Đông chinh đi ngang qua quý địa, chuyên tới mượn chút tiền lương. Trác thành chủ cứ tiếp tục, không cần phải để ý đến chúng ta. Tự chúng ta lấy chút tiền liền đi.
Rất nhanh hơn hai ngàn học sinh quân vọt thẳng vào trong phủ, ngay cả trên đại sảnh cũng chạy vào hơn mười người, ngay ở trước mặt hết thảy người chúc mừng, đem quà tặng chồng chất cả sảnh đường quét đi sạch sành sanh.
Chờ thời điểm Trác Hồng Quang phản ứng lại, hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái dáng vẻ vui sướng, chuẩn bị rời đi.
Hắn giận tím mặt, đang muốn dẫn người vây bắt, Kế Mông lạnh lùng quét ra một chiêu kiếm, toàn bộ Vọng Nguyệt lâu, kiến trúc cao nhất trong Thành chủ phủ ầm ầm sụp xuống.
Một kiếm khuynh lâu!
Lần này tất cả mọi người đều sợ đến dại ra, trong thành tên thống lĩnh mạnh nhất cũng chỉ là cửu tinh Đại vũ sư, thấy vậy liền trốn biệt, hiện cũng không dám hiện. Người còn lại càng không dám nói một tiếng, trơ mắt nhìn hơn hai ngàn tên học sinh quân vui vẻ ra đi.
Quả nhiên không tới một nén nhang thời gian, Kế Mông liền mang đám người trở lại trong đại quân. Hắn đi tới ngoài soái trướng, mặt tươi cười nói:
– Đại soái, có thể tiếp tục hành quân!
Trần Đại Sinh cười ha ha nói:
– Xem dáng dấp của ngươi, thu hoạch không ít chứ? Vơ vét bao nhiêu kim tệ?
Hàn Thiên Phương cũng khẽ cười nói:
– Tuy rằng Thủy Xương Thành không giàu có bằng Phổ Dương Thành, nhưng cũng là một trong chủ thành của Thiên Thủy quốc. Ta đoán các ngươi ít nhất vơ vét mấy trăm ngàn kim tệ, thậm chí hơn triệu.
Trần Lâm cả kinh nói:
– Hơn triệu? Nhiều như vậy?
Hắn một mặt ảo não.
– Sớm biết ta cũng đi tới!
Kế Mông cười ha ha nói:
– Không bao nhiêu, còn không bằng một phần mười của Phổ Dương Thành.
– Móa! Phổ Dương Thành các ngươi cũng vơ vét!
Trần Đại Sinh trợn mắt nói:
– Chẳng trách xe nhẹ chạy đường quen, nơi này đến cùng lấy bao nhiêu?
Kế Mông nghĩ nghĩ nói:
– Không có cẩn thận kiểm kê, chỉ là kim tệ thì hơn 30 triệu. Các loại kỳ trân dị bảo khác, đại khái cũng đáng giá một, hai ức.
– Cái gì? 30 triệu kim tệ! Một, hai ức trân bảo!
Hàn Thiên Phương trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắn một cái, đau đến há mồm gào gào gọi bậy.
Con ngươi của Trần Đại Sinh cũng rơi trên mặt đất, cả kinh nói:
– Toàn quốc một năm chi quân phí cũng mới mười ức kim tệ! Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Trần Lâm hầu như muốn điên rồi, phát điên nói:
– Ngươi mới vừa nói này vẫn chưa tới một phần mười của Phổ Dương Thành?
Chỉ có Tiêu Khinh Vương cùng Lạc Vân Thường đối với tiền tài quan niệm cực kỳ đạm bạc, chỉ là hơi giật mình, liền mỉm cười.
Hàn Thiên Phương gào khóc nói:
– Đại soái, chúng ta rút quân về, lại đi Phổ Dương Thành một lần a.
Trần Đại Sinh ngây người như phỗng, hắn xốc mành che lên, chỉ thấy bên ngoài hơn hai ngàn học sinh quân từng cái từng cái vui sướng, sĩ khí tăng vọt, trên mặt mỗi người đều tràn trề nụ cười hạnh phúc.
Kế Mông cười nói:
– Ta phải đi về cùng Vân thiếu phục mệnh.
Hắn trực tiếp nhảy lên một cái, liền rơi vào trên chiến xa của Lý Vân Tiêu.
– Cha!
Trần Lâm cũng gào khóc nói:
– Đời ta chưa từng thấy nhiều kim tệ như vậy, tương tự là xuất chinh, người ta lần thứ nhất mang binh đánh giặc, sau khi trở về sợ là trực tiếp thành người giàu nhất toàn quốc. Chúng ta cũng mang binh đánh giặc, nhiều năm như vậy, lại nghèo rớt mồng tơi!
– Đúng đấy, đại soái!
Hàn Thiên Phương cũng vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:
– Làm Tướng quân nhiều như vậy năm, ngoại trừ quân lương ra, liền chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Lúc nào mới có thể giàu có về hưu a.
Trần Đại Sinh buồn bực mất tập trung, vỗ vào trên bàn một cái, quát lên:
– Lấy địa đồ đến!
Nhất thời có sĩ quan lấy ra một tấm hành quân đồ, ở trên mặt bàn trải ra. Trần Lâm không rõ vì sao nói:
– Cha, lấy quân đồ làm gì?
Trần Đại Sinh vung tay lên, đưa mắt rơi vào trên hành quân đồ, cẩn thận nhìn xem.
– Nhìn phía trước còn có mấy thành trì là thế lực của đại vương tử, một, hai, ba, bốn....
Hắn từng cái từng cái đếm lên, Trần Lâm cùng Hàn Thiên Phương nhất thời té xỉu, nhưng rất nhanh liền hưng phấn lên, hai mắt đều là kim tệ.
Chương 158: Một đường phát tài (2)
– Mới năm cái?
Trần Đại Sinh nói:
– Không biết có đủ hay không!
Hắn đi qua đi lại mấy lần, sau đó vỗ bàn một cái nói:
– Chúng ta đường vòng muộn hai ngày đi, có thể đi ngang qua ba thành trì. Ngược lại Lý Trường Phong cũng không thiếu hai ngày này!
– Được! Chúng ta cũng tán thành!
Hai người Hàn Thiên Phương đột nhiên đứng lên, đều đại hỉ cười nói.
800 ngàn đại quân, nhất thời thay đổi kế hoạch hành quân trước kia, bắt đầu đi đường vòng.
Chỗ đi qua, mọi người đều cười hớn hở, chỉ có Thành chủ địa phương là kêu trời trách đất.
Thiên Thủy quốc có mười ba toà chủ thành, còn có hơn ba mươi thành nhỏ, Thành chủ chính là quan viên lớn nhất địa phương, hầu như chính là thằng chột làm vua xứ mù, hơn nữa là chế độ chung thân thế tập. Vì lẽ đó một ít Thành chủ lịch sử lâu đời, Phủ chủ đều là giàu có đến mức nứt đố đổ vách.
Rất nhanh, từng phong từng phong tấu Chương như tuyết rơi bay vào thủ đô, truyền đạt đến trong triều đình. Đồng thời cũng rơi vào phủ đệ của đại vương tử Tần Dương, bởi vì hết thảy người bị cướp, đều là phụ thuộc vào thế lực của hắn.
Ầm!
Lại là một tên sứ giả truyền tin bị Tần Dương đá chết, hắn nổi giận ở trong phủ rống to lên.
– Tiêu Khinh Vương, Trần Đại Sinh! Ta cùng các ngươi không đội trời chung!
Cao Phong ở phía sau bình tĩnh nói:
– Lại là một chỗ bị cướp?
Tần Dương gào thét nói:
– Những năm gần đây dựa cả vào Thành chủ mấy nơi này cung cấp tài lực, ta mới có thể phát triển tới hôm nay! Hiện tại không chỉ tài nguyên đứt đoạn, hơn nữa Trung ương quân không còn, Kim Sư quân đoàn cũng không còn, hầu như là trong một đêm, đại thế liền cách ta mà đi, tại sao có thể có sự tình hoang đường như vậy!
Cao Phong cũng cảm thấy khoảng thời gian này tới nay, biến hóa quá nhanh, hắn lạnh mặt nói:
– Xem ra Lý Dật nói quả nhiên không sai, Lý Vân Tiêu thật là một yêu nghiệt! Từ khi hắn ngang trời quật khởi, ngã về phía Tần Nguyệt, thế lực của đại vương tử liền bắt đầu tan rã, bắt đầu dựa vào Tần Nguyệt.
Hai mắt Tần Dương phun lửa, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu xác thực đáng chết! Hiện tại ngay cả Lý Dật cũng sinh tử chưa biết, tung tích không rõ! Mấy ngày trước còn truyền đến tin tức, ngay cả lão hồ ly Lam Hoằng kia cũng bắt đầu đứng thành hàng, trực tiếp tặng quà sinh nhật cho tiện nhân Hương phi! Từng cái từng cái cách ta mà đi, từng cái từng cái không coi trọng ta như vậy sao?
Trong mắt Cao Phong loé ra một tia kiên quyết, trầm giọng nói:
– Đại vương tử đừng nóng lòng, đừng quên chúng ta còn có lá bài tẩy lớn nhất, đến thời điểm đó chỉ cần lấy ra, coi như khắp thiên hạ đều đứng về phía Tần Nguyệt, cũng không làm nên chuyện gì!
Lúc này Tần Dương mới thoáng bình tĩnh lại, trong con ngươi lộ ra vẻ ngoan lệ, nói với Cao Phong:
– Không sai, đây chính là lá bài tẩy to lớn nhất của ta, cũng là lá bài tẩy duy nhất! Cao thống lĩnh, ngươi là người tâm phúc ta tín nhiệm nhất, việc này ngươi nhất định phải làm tốt cho ta! Đến lúc đó sau khi ta lên ngôi, ngươi chính là tồn tại dưới một người trên vạn người!
Cao Phong cúi người nói:
– Đại vương tử yên tâm, việc này sắp hoàn thành. Ta nhất định sẽ gia tăng tốc độ, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm!
Tần Dương lạnh lẽo nói:
– Rất tốt!
Lúc này hắn mới thoáng khôi phục loại khí thế vương tử cao cao tại thượng kia, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm, lạnh lùng nói:
– Các ngươi từng cái từng cái chờ cho ta, xem ta làm sao lăng trì chết các ngươi!
...
Đại quân Đông chinh đi qua mấy ngày đường vòng, rốt cục sau tám ngày đến An Vĩnh Thành, phía trước lại đẩy mạnh mấy chục dặm chính là Côn Kim Thành.
An Vĩnh Thành là một tòa thành nhỏ, ở trên vị trí chiến lược vẻn vẹn là một bước đệm mà thôi.
Nếu đại quân Bách Chiến quốc muốn tây tiến, trạm thứ nhất chính là An Vĩnh Thành, vì lẽ đó cư dân trong thành hầu như toàn bộ cuốn lấy gia sản trốn sạch, chỉ còn dư lại hơn năm ngàn phòng vệ đội, cả ngày hoảng sợ không chịu nổi.
Vì lẽ đó đại quân đông chinh vừa đến, Thành chủ Nguyên Tử Tấn nhận được tin tức, trời vừa sáng liền ở cửa thành xếp hàng hoan nghênh. Chờ nhìn thấy đại quân đến, từng cái từng cái hoan hô nhảy nhót, nội tâm rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Có 800 ngàn đại quân, Bách Chiến quốc muốn công phá An Vĩnh Thành liền muôn vàn khó khăn. Hơn nữa sau khi đại quân đến, hết thảy phòng vệ cùng quyền chỉ huy toàn bộ giao cho quân đội, những thành vệ quân bọn họ cùng Thành chủ sẽ không còn gánh vác trách nhiệm.
Thời điểm đại quân đến An Vĩnh Thành, mỗi một người đều là sĩ khí dâng trào, mặt mày hớn hở.
Chuyện này nhất thời để Nguyên Tử Tấn cảm thấy vạn phần kỳ quái, bình thường binh sĩ muốn ra chiến trường, đều là mặt mày ủ rũ, làm sao những binh sĩ này còn cười vui vẻ như vậy?
Hắn thầm nghĩ Trung ương quân quả nhiên là khí thế bất phàm, tối thiểu diện mạo cùng những quân đội khác hoàn toàn khác nhau.
Tâm tình của Trần Đại Sinh cũng khá là vui vẻ, một đường phát tài, những thành trì phía sau là không có phần của học sinh quân, đến mặt sau bọn quan binh đều phát tài lên, cũng không quản có phải là thành trì thuộc về thế lực của đại vương tử hay không, thấy thành liền đi vào phát tài. Có điều kỷ luật vẫn vô cùng nghiêm minh, chỉ tìm phủ thành chủ, phát tài xong liền đi, quyết không cho quấy rầy bách tính bình thường.
Sau khi đưa ra điều quân lệnh, Nguyên Tử Tấn rốt cục chân chính thở phào nhẹ nhõm nói:
– Chư vị, mời theo ta vào thành.
Bách tính ở trong thành đã sớm trốn hết, thành là một toà thành trống không, tuy rằng còn không chứa được 800 ngàn đại quân, nhưng đóng binh bốn năm trăm ngàn người là không thành vấn đề. Còn lại tất cả đều ở ngoài thành cắm trại.
Các tướng lãnh của Trần Đại Sinh trực tiếp vào ở trong phủ thành chủ, còn chưa dàn xếp lại, liền triệu tập hết thảy tướng lĩnh cùng Nguyên Tử Tấn, bắt đầu phân tích thế cuộc trước mắt.
Lý Vân Tiêu cũng mang theo Cổ Vinh cùng Kế Mông xuất hiện ở trước mặt mọi người, đây là sau khi hắn bị thương, lần thứ nhất đi ra chiến xa, nhìn qua tuy rằng không phải sinh long hoạt hổ, nhưng khí sắc hồng hào, tựa hồ thương thế tốt rồi.
Mấy người Trần Đại Sinh mí mắt giật lên, nội tâm lần thứ hai bị xung kích.
– Cửu tinh Võ sĩ!
Nhưng nghĩ đến người phía sau hắn kia, lúc này từng cái từng cái mới phục hồi tinh thần lại. Có một vị cao nhân như thế, thăng cấp như vậy cũng sẽ không kỳ quái.
– Vân Tiêu, ngươi được rồi?
Cái thứ nhất đứng lên hỏi dò chính là Lạc Vân Thường, nàng đầy mặt quan tâm.
– Nếu còn chưa hồi phục liền tiếp tục điều tức đi, nơi này ngược lại ngươi cũng không giúp được.
Ánh mắt mấy người Tiêu Khinh Vương đều quái lạ, mỉm cười.
Lý Vân Tiêu sững sờ, lập tức cười nói:
– Ta thân là hậu cần tổng tham mưu, thống suất học sinh quân, làm sao có thể không đến hội họp. Tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng gần như khỏi hẳn.
Lạc Vân Thường thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn, ôn nhu nói:
– Đừng quá cực khổ, thân thể quan trọng.
Chương 159: Chỗ khả nghi
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu Lý Vân Tiêu là đệ tử của vị đại nhân kia, như vậy thời điểm vị đại nhân kia không có mặt, nàng phải có trách nhiệm đi bảo vệ, quan tâm hắn.
Nhưng nghe ở trong tai Lý Vân Tiêu, lại là cả người bốc lên mồ hôi lạnh, có chút không biết làm sao. Hắn kinh hãi nhìn Lạc Vân Thường, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết thân phận của ta? Tuyệt đối không thể! Chuyện như vậy đừng nói đoán được, coi như ta chính mồm nói, cũng sẽ không có người tin.
Mấy người Trần Đại Sinh che miệng cười trộm, hắn hô:
– Vân Tiêu, lại đây.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới, ở bên cạnh Trần Đại Sinh ngồi xuống.
Nguyên Tử Tấn hơi kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi như vậy cũng đã là tướng lĩnh? Nhưng hắn biết trong triều, rất nhiều quyền quý đều thích đem con cháu mình phái đến trong quân đội mạ vàng. Chuyện gì cũng không cần làm, thuần túy là du lịch, trở lại liền thăng quan tiến tước, vì lẽ đó cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở dưới Trần Đại Sinh ra hiệu, hắn bắt đầu giảng giải thế cục trước mắt.
– Đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành tổng cộng hai mươi bảy ngày, bên trong không hề có một chút tin tức nào truyền tới. Tuy rằng đại quân còn chưa tây tiến, thế nhưng trước An Vĩnh Thành còn có ba toà trấn nhỏ, cũng đã bị đại quân Bách Chiến quốc chiếm lĩnh. Sợ là chỉ cần Côn Kim Thành vừa luân hãm, liền sẽ lập tức bôn tập An Vĩnh Thành.
– Ba toà trấn nhỏ phân biệt là Phượng sơn trấn, Phi phượng trấn cùng Dương tam trấn, mỗi trấn nhỏ an bài binh lực ta đã phái người tra xét qua, đại khái khoảng hai vạn. Bởi vì không cách nào đột phá ba toà trấn nhỏ này, vì lẽ đó tin tức phía trước hoàn toàn không biết gì cả. Cụ thể Bách Chiến quốc đến cùng có bao nhiêu người, hiện nay vẫn là ẩn số. Nhưng theo ta đánh giá, ít nhất cũng khoảng 800 ngàn.
Mọi người nghe xong, đều trở nên trầm tư.
Trần Đại Sinh trầm ngâm nói:
– Vây thành hơn một tháng, xem ra bọn họ là dự định trực tiếp bức đến trong thành hết lương mới thôi. Nhưng nơi này có một nghi điểm lớn nhất, đại quân chúng ta xuất phát cũng nửa tháng, bọn họ cũng có thể sớm chiếm được tin tức, đồng thời lấy biện pháp ứng đối, nhưng hiện nay lại không có một chút động tác nào. Nói cách khác, bọn họ cũng không sợ đại quân chúng ta đến, thậm chí không sợ trong ứng ngoài hợp tiêu diệt bọn họ.
Hàn Thiên Phương nói:
– Đúng, này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Nếu ta là tướng lĩnh phe địch, dưới tình huống chỉ có 800 ngàn đại quân, sau khi đại quân đối phương xuất chinh, hoặc là mạnh mẽ công thành, tranh thủ sớm ngày phá thành. Hoặc là trực tiếp tây tiến, chiếm cứ địa hình có lợi. Còn có một trường hợp chính là trực tiếp lui về Bách Chiến quốc. Hiện nay xem đều không có, mà chỉ là án binh bất động. Xác thực rất kỳ quái!
Trong lòng Trần Đại Sinh hơi động, điểm danh nói:
– Hoàng Hồng, ngươi nói cái nhìn của mình một chút.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, Hoàng Hồng hơi có chút sốt sắng, vì thân phận của mình còn ở vào địa vị khá là lúng túng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, suy nghĩ sâu sắc nói:
– Thời điểm đại quân của Bách Chiến quốc qua Bạch Đầu trấn, ta cũng ở trong bóng tối lưu ý một hồi, xác thực là chừng mười vạn, hẳn là sẽ không vượt qua trăm vạn. Sau khi Kim Sư quân đoàn lui lại, bọn họ có lại phái bộ đội hay không thì không rõ ràng. Thế nhưng thời điểm quân ta rút khỏi, bọn họ không có chiếm lĩnh Bạch Đầu trấn, mà chỉ là mượn đường đi ngang qua. Vì lẽ đó ta dự tính mặt sau cũng sẽ không có thêm viện quân, hiện nay nhân mã vây quanh ở Côn Kim Thành nên là 800 ngàn!
Trần Đại Sinh thoả mãn gật gật đầu, Hoàng Hồng này thật có chút đầu óc, hắn nghi ngờ nói:
– Nếu thật sự là 800 ngàn quân, vậy mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là vì dẫn chúng ta điều động, phối hợp với đại vương tử ở thủ đô làm việc?
Tiêu Khinh Vương nói:
– Nếu là một tháng trước có thể có khả năng này, nhưng hiện tại thế lực của Tần Dương trên căn bản tan rã gần hết rồi, mặc dù thủ đô làm ra động tác lớn gì, cũng không còn cách xoay chuyển đất trời. Vì lẽ đó lý do này cũng không thành lập.
– Xác thực làm người khó hiểu a, xem ra nhất định phải phái người phá tan ba trấn nhỏ phong tỏa, phái người đi tìm hiểu tình huống.
Ánh mắt của Trần Đại Sinh ở trên người mọi người loanh quanh, đột nhiên trong lòng hơi động.
– Vân Tiêu, ngươi có cái nhìn gì hay không?
Đối với hậu bối này, hắn đã không dám có chút coi thường.
Lý Vân Tiêu hơi mỉm cười nói:
– Hành quân đánh trận ta thực sự không hiểu, nhưng ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Hàn thúc thúc nói ba điểm, hoặc là mạnh mẽ tấn công, hoặc là tây tiến, hoặc là lui binh, tại sao không thể trực tiếp ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta đến rồi cùng nhau tiêu diệt?
Hết thảy tướng lĩnh đều lộ ra vẻ cổ quái, có người càng không che giấu biểu hiện cười nhạo. Trần Đại Sinh lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Ngươi thật là không hiểu, đại quân của chúng ta ép tới, đừng nói trên nhân số chiếm thượng phong tuyệt đối, coi như là nhược thế, ở dưới hai mặt giáp công, bọn họ cũng là chạy đằng trời. Trừ khi binh lực gấp mấy lần quân ta mới dám ôm cây đợi thỏ.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Đại soái cân nhắc chính là số lượng binh lực, nhưng không có cân nhắc chất lượng? Nếu như bọn họ là 800 ngàn Võ sĩ thì sao?
– 800 ngàn võ sĩ? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!
Hàn Thiên Phương cười nói:
– Hai ngàn học sinh quân của ngươi cũng đã là dị sổ.
Vẻ mặt Tiêu Khinh Vương hơi động, mở miệng nói:
– Vân thiếu ý tứ là nói, phải đem võ giả cao cấp cân nhắc vào.
Lý Vân Tiêu nhìn Tiêu Khinh Vương một chút, khẽ cười nói:
– Phải. 800 ngàn đại quân ở trong mắt người bình thường là hết sức mạnh, nhưng ở trong mắt võ giả, binh lính như vậy, lấy lực lượng cá nhân của Tiêu Khinh Vương liền có thể một địch mười vạn. Nếu như đối phương có một tên Lục Hợp cảnh Vũ Tông, như vậy một người liền có thể chém giết trăm vạn đại quân.
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc, tuy rằng đều nhận định đối phương không thể có Vũ Tông cường giả, nhưng nếu nhiều hơn một Vũ Vương, vậy cũng là cực kỳ phiền phức.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta đây chỉ là phân tích một trường hợp mà thôi, trên thực tế cũng không có khả năng lắm. Nếu thật sự là như thế, Côn Kim Thành này đã sớm bị phá vỡ. Kỳ thực ta cho rằng chỉ có một khả năng, kia chính là mục đích của đại quân Bách Chiến quốc, cũng không phải công thành chiếm đất.
Trần Đại Sinh sững sờ, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hét lớn:
– Vân Tiêu nói có lý! Bách Chiến quốc điều động quân lực khổng lồ như vậy, nếu không muốn công thành đoạt đất, vậy rốt cuộc là muốn như thế nào? Hiện nay khẩn yếu nhất là lý giải mục đích của bọn họ! Đinh Bách có ở đó không?
Một tên tướng lĩnh vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Mạt tướng có mặt!
Ánh mắt của Trần Đại Sinh lăng liệt hạ lệnh:
– Lệnh ngươi lựa chọn ba trăm tinh binh, nhanh đi điều tra các loại tình báo của Bách Chiến quốc, mảy may cũng không được buông tha, có tin tức lập tức báo trở về!
Chương 160: Cửu Dương chân pháp (1)
– Tuân lệnh!
Đinh Bách lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Trần Đại Sinh hạ lệnh:
– Nguyên Tử Tấn, ngươi dẫn dắt hết thảy thành vệ quân phụ trách sự vụ hậu cần, sinh hoạt thường ngày của đại quân. Người còn lại từng người trở lại chờ lệnh, chờ Đinh Bách điều tra được tin tức lại tính tiếp.
Sau khi lâm thời hội nghị giải tán, từng người đều tìm địa phương nghỉ ngơi. Ngược lại dân trong thành toàn bộ đi hết rồi, ai chiếm liền quy ai. Lý Vân Tiêu đã sớm phái Kế Mông đi chiếm một gian tiểu viện, đủ mấy người bọn họ ở.
Trở lại tiểu viện, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu, xoay người nói:
– Lạc lão sư, ta đã đến, không cần đưa, ngài trở về đi thôi.
Lạc Vân Thường đánh giá tiểu viện, khẽ vuốt mái tóc, lạnh nhạt nói:
– Ta còn không tìm được chỗ đặt chân, nơi này của các ngươi rất lớn, ta liền ở đây đi.
– A?
Lý Vân Tiêu ngẩn ra.
– Này không hay lắm a? Đã ở đầy, không đủ...
Mộng Vũ vừa vặn đi ra, nghe thấy hai người nói chuyện, nhất thời cao hứng nói:
– Không sao Vân thiếu, liền để Lạc lão sư ở cùng ta đi, vừa vặn trong phòng ta giường rất lớn.
Lý Vân Tiêu mạnh mẽ trừng nàng một chút, cả giận nói:
– Giường ngươi rất lớn? Nếu không ta cũng tới cùng ngươi chen một chút? Ta vừa vặn không có chỗ ở đây này!
Mộng Vũ đỏ mặt lên, giận dỗi chạy đi.
Ánh mắt của Lạc Vân Thường phát lạnh, trên mặt hiện ra một tia giận dữ, lạnh lùng nói:
– Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật giống như không hoan nghênh ta vào ở lắm?
– Nào có, hoan nghênh đến cực điểm! Chỉ sợ địa phương đơn sơ, lão sư ở không quen.
Lý Vân Tiêu vội vàng dùng tay làm dấu mời, lệnh thủ hạ đi quét tước một gian phòng hảo hạng.
Lạc Vân Thường khẽ gật đầu nói:
– Như vậy liền tốt. Vân Tiêu, ngươi theo ta lại đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Nàng trực tiếp đi vào một gian phòng ngủ, chính là nơi ở của Lý Vân Tiêu, tiện tay đóng cửa lại, tựa hồ còn cảm thấy không đủ kín, đầu ngón tay bấm quyết, bay ra vài đạo quyết ấn.
Lý Vân Tiêu nhận ra đây là pháp ấn ngăn cách nghe trộm, hiện tại trong phòng thành một không gian phong kín, coi như la rách cổ họng cũng sẽ không có người nghe thấy. Hắn nhìn ánh mắt Lạc Vân Thường nhìn chằm chằm mình, trong lòng nhất thời hoảng hốt, thầm nghĩ: nàng đây là muốn làm gì? Không phải là muốn Bá Vương ngạnh thượng cung với ta chứ?
Nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần cùng khí chất đặc biệt của Lạc Vân Thường, còn có hương thơm xử nữ nhàn nhạt truyền đến, nhất thời nội tâm dập dờn một trận, thầm nói: Thôi thôi, hai ta trong lúc đó tu vi cách biệt quá lớn, coi như ta toàn lực phản kháng phỏng chừng cũng uổng công vô ích, ngày hôm nay liền để ngươi thực hiện được đi.
Hắn nhất thời nhắm hai mắt lại, chờ mong thời khắc hạnh phúc này.
– Làm sao? Không dám nhìn ta?
Lạc Vân Thường nhẹ nhàng cười một tiếng, nét cười của nàng rất có sức cuốn hút, như Bách Hoa nở rộ, không khí cũng có vẻ hơi rõ ràng lên, chỉ là bình thường cười quá ít.
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nói:
– Không phải, chẳng qua là cảm thấy hồi hộp. Xem ra lão sư chuẩn bị tâm lý rất đủ a.
– Ân…
Lạc Vân Thường nhẹ ân một tiếng, ôn nhu nói:
– Ta nghĩ rất lâu, lúc này mới tìm đến ngươi.
Lý Vân Tiêu căng thẳng hoạt động hai tay, chà xát tay, cười nói:
– Ha ha, không hổ là lão sư! Ta là căng thẳng gần chết đây, đến đây đi, nắm chặt thời gian một chút.
Hắn bắt đầu cởi quần áo.
Lạc Vân Thường sững sờ, dại ra nói:
– Ngươi... ngươi làm cái gì vậy?
– Cởi quần áo a, không cởi quần áo làm sao... khà khà.
Lý Vân Tiêu vỗ đầu mình một cái.
– Ai nha, ta đã quên. Ta là nam nhân, nên chủ động một chút, trước tiên cởi áo cho lão sư mới đúng.
Hắn khoác quần áo lại, tiến lên muốn đi cởi đai lưng của Lạc Vân Thường.
Sát khí!
So với sát khí của La Ma Diễn Na còn muốn mãnh liệt!
Cả người Lý Vân Tiêu phát lạnh, một luồng hàn khí từ bàn chân trực băng tới trán. Một cái tay đứng ở trước đai lưng của Lạc Vân Thường, phảng phất thân thể kết thành tầng băng, khó có thể nhúc nhích nửa phần. Một luồng sát khí ngất trời trực tiếp tràn vào trong ý thức của hắn, cả người như rơi xuống vực sâu!
– Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Lạc lão sư muốn chơi biến thái?
Ầm!
Một lưỡi búa khổng lồ hiện lên trên không trung, hào quang chói lọi, thật giống một chiếc cự hạm, căng kín toàn bộ gian nhà.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu chấn động trong lòng, ngơ ngác cả kinh nói: Cái này cũng quá ác chứ? Ai gánh vác được?
Ầm ầm ầm!
Ngay thời điểm hắn nghi ngờ không thôi, sắc mặt Lạc Vân Thường âm trầm chảy ra nước, chuôi chiến phủ ầm ầm hạ xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, trong nháy mắt đập mạnh!
May là mặt trái lưỡi búa hướng dưới, đột nhiên hai tay của Lý Vân Tiêu nâng lên, không có chút hồi hộp nào bị đập vào trong hầm, một gian phòng hoàn toàn sụp lún xuống!
Một cái hang lớn, đen nhánh sâu không thấy đáy nổi lên, cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Sắc mặt Lạc Vân Thường tái nhợt, tức giận đến cả người run rẩy, quay về trong hố đen cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, nếu không phải ngươi là đệ tử của hắn, ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
Nàng đưa tay chộp một cái, búa lớn trên không trung nhất thời hóa thành hình thái nhỏ xíu, bay vào trong tay, kiên quyết rời đi.
Ở trong hố sâu, Lý Vân Tiêu máu me khắp người nằm ở bên trong, lầm bầm lầu bầu cười khổ nói:
– Không phải chơi sm sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng rõ ràng có được hay không? Cô nãi nãi của ta!
Trong đầu hắn linh quang lóe lên, tự nói:
– Đệ tử của hắn? Đệ tử của hắn..., ai nha, đúng rồi! Nàng không phải đoán ra thân phận của ta, mà cho rằng ta là đệ tử của Cổ Phi Dương, chẳng trách! Ai nha, bị đánh oan rồi!
Đám người Kế Mông rất nhanh liền vọt vào, nhìn Lạc Vân Thường trên mặt phảng phất như có một tầng sương lạnh vạn năm đi ra ngoài, cả người đều run lên một cái, cảm thấy một trận phát lạnh. Sau đó từng cái từng cái nhảy vào trong hố, cứu Lý Vân Tiêu ra.
Mộng Bạch một mặt mờ mịt nói:
– Sư phụ, tại sao Lạc lão sư phát hỏa lớn như vậy?
Ánh mắt Trần Chân sáng lên, cả kinh nói:
– Vân thiếu, y phục của ngươi làm sao cởi ra? Oa, ngươi không phải là muốn...
Hắn đột nhiên che miệng mình, trợn mắt lên không thể tin tưởng, lập tức giơ ngón tay cái lên, vạn phần khâm phục nói:
– Lợi hại, lợi hại! Khoảng thời gian này tới nay, biểu hiện của ngươi chói mắt kinh người như vậy, ta cũng không có kính phục ngươi như ngày hôm nay!
Hàn Bách cũng là đầu đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận nói:
– Vân thiếu, mang binh đánh giặc là khổ bức, nhưng bên cạnh ngươi không phải còn có Mộng Vũ sao. Cũng không cần gan to bằng trời...
Hắn vừa nghĩ tới, nhất thời cả người run lên một cái, phảng phất Lạc Vân Thường đang ở phía sau nhìn hắn, lời sau cũng không dám nói nữa.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi.
Mộng Bạch thì lại nháy mắt, một mặt vô tội nói:
– Các ngươi đến cùng nói cái gì? Tại sao lại kéo tỷ tỷ ta lên?