-
Chương 51-55
Chương 51: Bị tra tấn
Long Khánh chán nản nói:
– Ta cũng không biết, chư vị đi theo ta đi. Này đều là nghịch tử của ta làm chuyện tốt, ta cũng là vừa biết được, chư vị liền tới nhà rồi.
Việc đã đến nước này, hắn biết giãy dụa cũng vô dụng. Lựa chọn sáng suốt nhất chính là phối hợp mọi người, chủ động nhận sai. Chỉ cần Lý Vân Tiêu không có việc gì, thì có cơ hội thứ tội, nhưng nếu Lý Vân Tiêu xảy ra chuyện…
Hắn ngẫm lại liền cảm thấy chấn động, trong lòng rét run, dưới chân vội vàng tăng nhanh tốc độ, hướng địa lao chạy đi!
Lý Vân Tiêu ở trong địa lao đợi ba ngày ba đêm, kinh mạch gãy vỡ ở dưới Trĩ Nữ Thức trị liệu đã nối liền, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt thông hiểu đạo lí. Hắn lộ vẻ đại hỉ, vội vàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay bấm quyết ấn, bất động như sơn nhạc.
Hắn tuy rằng nối liền kinh mạch, nhưng thân thể suy yếu như bệnh, chân khí như có như không, chính là thời điểm bệnh nặng mới khỏi. Từng luồng từng luồng chân khí từ trong đan điền lưu chuyển lên, vận hành toàn thân, đi qua một đại chu thiên thông suốt, lần thứ hai trở lại trong đan điền, nhất thời cảm thấy khí lực khôi phục mấy phần.
Những người khác trong địa lao ba ngày nay tất cả đều theo dõi hắn, chỉ cảm thấy người này đặc biệt quái dị. Hơn nữa làm người kinh ngạc chính là thể lực dĩ nhiên tốt như vậy, cơm cũng không ăn một miếng, liền như pho tượng đứng thẳng rất lâu.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu giương mắt, khẽ thở dài:
– Bọn họ đến sớm mấy canh giờ, lần này phiền phức.
Một lát sau, địa lao truyền ra thanh âm mở xích sắt, cửa lớn nặng nề ầm ầm bị mở ra, một đám người trong tay cầm đèn lồng đi vào.
Trong địa lao rất lâu không có ánh sáng, ở dưới đèn lồng chiếu rọi, mọi người đều dồn dập nhắm mắt lại, cảm thấy một trận đâm nhói. Rất nhanh mười mấy cây nến dồn dập nhen lửa, ở ngoài lao tù chính là phòng thẩm vấn.
Hai bờ vai Long Hạo quấn quít lấy băng vải cùng thạch cao, ngồi ở trên ghế thái sư, trên mặt đầy tơ máu, hiển nhiên còn chưa khôi phục tốt. Hai mắt của hắn như câu, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trong lao tù, tàn nhẫn nói:
– Mang tiểu tử kia ra đây, ngày hôm nay ta muốn cho hắn hối hận vì sinh ở trên đời này!
Đùng!
Xích sắt lao tù bị mở ra, mấy binh lính toàn thân áo giáp đi vào kéo Lý Vân Tiêu ra ngoài. Nội tâm của Lý Vân Tiêu nhanh chóng tính toán lên, tổng cộng ba mươi lăm người, trong đó mười hai người là Võ sĩ, ngoài ra còn có một lão giả lưng còng, ánh mắt tối tăm, tu vi là Võ sư.
Giờ khắc này nguyên khí của hắn chưa khôi phục, rất khó giết ra ngoài. Hơn nữa tình thế bên ngoài Long phủ cũng không rõ, vì lẽ đó thẳng thắn giả chết, nhắm hai mắt lại, tùy ý bọn họ kéo lên hình giá. Hai tay hai chân bị gân trâu trói lại.
– Đem hắn cứu tỉnh lại, cẩn thận đừng giết chết!
Mấy đại hán dùng nước muối dội vào trên người Lý Vân Tiêu, cười gằn muốn nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn. Bên trong những nước muối này còn có dược liệu đặc biệt, lan đến vết thương liền sẽ nhanh chóng ăn mòn bắp thịt cùng huyết khí, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Để bọn họ ngạc nhiên chính là, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng mở hai mắt ra, lại khẽ mỉm cười. Vết thương trên người hắn đã sớm tốt rồi, tuy rằng nhìn qua vẫn là máu me đầm đìa, doạ người khủng bố, nhưng không có một tia vết thương, vì lẽ đó nước muối dội xuống, cũng chỉ là giội rửa vết máu mà thôi.
Thật giống như chờ mỹ nữ kiều diễm ướt át ở trước mặt ngươi cởi sạch, nhưng kinh ngạc phát hiện kia là đàn ông. Tâm lý ngược người của mấy đại hán thay đổi, trong nháy mắt không chiếm được thỏa mãn, sắc mặt hiện ra vẻ tức giận, dồn dập hừ lạnh mấy cái, ý tứ là chờ coi!
Thanh âm âm lãnh của Long Hạo vang lên.
– Tiểu tử, mở mắt ra nhìn ta là ai!
– Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu xem thường, một ngụm đàm phun tới.
– Vẫn coi mình là một nhân vật?
– Ngươi!
Long Hạo tức giận đến trực tiếp từ trên ghế thái sư đứng lên, như một cơn gió vọt tới, một quyền trực tiếp đánh xuống trên ngực Lý Vân Tiêu.
– Để ngươi mạnh miệng!
Ầm!
Một luồng kình khí đập vào ngực Lý Vân Tiêu.
– A! Đau!
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, hét thảm là Long Hạo! Hắn dùng sức quá mạnh, trên bả vai truyền đến thống khổ, suýt chút nữa lần thứ hai trật khớp. Cả người mồ hôi lạnh tràn trề, lửa giận ngút trời!
Phốc!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một ngụm nhiệt huyết tràn vào yết hầu, hắn thuận thế hít một hơi, há mồm phun tới trên mặt Long Hạo. Bởi cách quá gần, chờ thời điểm phát hiện đã chậm, Long Hạo không thể tránh khỏi trực tiếp bị huyết đàm văng đầy mặt, trên mặt khắp nơi là mùi vị gay mũi.
Oa!
Long Hạo tức giận oa oa kêu to, vội vàng đem áo cởi ra, thủ hạ cuống quít đưa qua khăn mặt, liều mạng lau mặt, nhưng mùi vị nhàn nhạt kia lại làm sao cũng lau không xong.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, hiện tại ta mới nhìn rõ ngươi là ai, hóa ra là ngươi a. Ồ, đúng rồi, Thanh Nguyệt bảo đao của ngươi đâu?
– Oa! Súc sinh, giết hắn, giết hắn cho ta!
Long Hạo điên cuồng rống to, chuyện này chính là nỗi đau của hắn, so với mình đứt đoạn mất hai tay còn muốn thống khổ! Kia là Huyền Binh mình dốc hết gia sản đổi lấy a!
Bảo đao trong tay, thực lực tăng gấp bội! Hiện tại không còn, hắn hoàn toàn bị làm tức giận!
– Hạo ca, không thể!
Tuấn Lương vội vã tiến lên.
– Tiểu tử này biết chắc chắn phải chết, vì lẽ đó cố ý làm tức giận ngươi, muốn cầu một thoải mái! Chúng ta chuẩn bị cho hắn bữa tiệc lớn còn chưa lên, làm sao có thể để hắn dễ dàng chết đi?
Long Hạo trong nháy mắt bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, dữ tợn nói:
– Hảo tiểu tử, suýt chút nữa trúng kế của ngươi! Phía dưới liền để ngươi cẩn thận thưởng thức bữa tiệc lớn đi. Long Đức, trước tiên cho hắn ăn điểm tâm, thưởng một trăm roi, tuyệt đối đừng đánh chết!
Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy vẻ nghi hoặc, tựa hồ căn bản không nghe thấy lời của bọn họ. Ngay ở vừa nãy, thời điểm Long Hạo một quyền nện xuống, tuy rằng mình bị chấn đến nội phủ xuất huyết, nhưng cỗ kình khí kia lại nhảy vào trong cơ thể, bị thân thể trực tiếp hấp thu, chuyển hóa thành chân khí nhàn nhạt, cuối cùng dĩ nhiên đưa về trong đan điền.
Phát hiện này để hắn giật nảy cả mình, trong đầu nháy mắt nhớ lại tình cảnh năm đó cùng Bá Thiên Vũ Đế chiến một trận. Vì tranh cướp bài vị trên Thiên Địa Phong Vân bảng, hai người đánh mấy ngày mấy đêm, giết đến trời long đất lở, toàn bộ Thánh Vực gần như tan vỡ, cuối cùng bởi vì thân thể Bá Thiên Vũ Đế mạnh mẽ, dĩ nhiên có thể mạnh mẽ chống đỡ chân khí của hắn, càng về sau ưu thế càng trở nên rõ ràng, lúc này mới thất bại.
Hiện tại trong đầu tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn trong nháy mắt liền hiểu được! Thân thể Bá Thiên không đơn thuần chỉ là có thể mạnh mẽ chống đỡ chân khí đơn giản như vậy, còn có thể hấp thu kình khí đối phương biến thành của bản thân!
Trời ạ, thế gian tại sao có thể có công pháp biến thái như vậy?
Trán hắn bốc lên từng tia từng tia mồ hôi lạnh, như vậy xem ra, Bá Thiên Luyện Thể Quyết này thần kỳ dĩ nhiên không kém Đại Diễn Thần Quyết!
Chương 52: Thái giám cũng điên cuồng (1)
̃ng điên cuồng. (1)
Nhưng hơi suy nghĩ một chút, hắn cũng phát hiện vị trí thiếu hụt của công pháp này. Tuy rằng có thể hấp thu kình khí của đối phương, nhưng dưới tình huống phải chịu một đòn của đối phương, để chân khí đánh vào trong cơ thể, mới có thể tiêu hóa hấp thu.
Như vậy nguy hiểm cũng là rất lớn, võ giả bình thường đánh mấy quyền, mạnh mẽ chống đỡ thì không sao. Nhưng đến Cửu Thiên đế cảnh, ai dám đứng bất động mạnh mẽ chống đỡ một quyền của Vũ Đế? Coi như là Bá Thiên, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không dám để cho đối phương trực tiếp oanh kích thân thể a.
– Hô, doạ chết ta rồi, còn tưởng rằng công pháp này vô địch. Nguyên lai cũng là có thiếu hụt.
Lý Vân Tiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên “Đùng” một tiếng truyền đến, trên người tê rần, một tia kình khí yếu ớt truyền vào trong cơ thể, rất nhanh bị thân thể hấp thu.
Mấy đại hán lúc trước đã để trần cánh tay, một người cầm cây roi dài, mặt hưng phấn nhìn hắn, ánh mắt kia thật giống như đang nói.
– Ngươi không phải rất cứng sao? Xem ta hiện tại làm sao trừng trị ngươi!
Trên trường tiên còn có gai nhọn, một roi xuống liền đánh nát da thịt!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
…
Một người một roi nhanh chóng đánh lên, máu tươi từ trên người Lý Vân Tiêu bay ra, rơi đầy đất. Đau đớn từ toàn thân truyền đến, trên roi này còn dính nước thuốc ăn mòn vết thương, không chỉ đau, da dẻ toàn thân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc thối rữa.
Chi!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cắn chặt hàm răng, thẳng thắn nhắm mắt lại. Từng tia kình khí từ trên roi da truyền đến, tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng liên miên không dứt, rất nhanh toàn bộ hút vào trong đan điền, bắt đầu yên lặng khôi phục chân khí.
– Tiểu tử này xương cũng thật là cứng, trúng nhiều roi như vậy, thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng.
Trong đôi mắt lão giả lưng còng kia đột nhiên lộ ra tinh mang, đầy mặt đều là vẻ kinh ngạc. Roi da này thống khổ hắn cũng biết đến, coi như là Võ sư trúng mấy roi, cũng phải thống khổ kêu cha gọi mẹ.
Tuấn Lương cười lạnh nói:
– Xương ngạnh mới tốt, này chỉ là khai vị mà thôi! Bằng không làm mấy lần liền xin tha hoặc chết rồi, vậy còn có ý nghĩa gì? Vậy chúng ta chẳng phải là chuẩn bị không?
Lão giả nghe vậy cũng khẽ gật đầu, im lặng không lên tiếng.
Mấy tên đại hán kia nghe bọn họ đối thoại, trong mắt nhất thời bốc lên lửa giận, Lý Vân Tiêu không một tiếng động, rõ ràng chính là đang cười nhạo bọn họ không dùng sức, đánh không đau, nhất thời liều mạng đánh xuống, hầu như mỗi một roi, đều muốn dẫn ra một tảng lớn huyết nhục! Sau trăm roi, cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn là máu thịt be bét, trên người không còn một khối da dẻ hoàn hảo.
Mấy đại hán thở hổn hển, chân khí tiêu hao cực độ.
– Còn kém một chút xíu!
Trong lòng Lý Vân Tiêu yên lặng nói:
– Còn kém một chút xíu là có thể hoàn toàn khôi phục lại nhị tinh đỉnh cao!
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra, châm chọc cười to nói:
– Mấy tên oắt con vô dụng, sinh ra tráng kiện như thế, không nghĩ tới tất cả đều là tốt mã dẻ cùi, mới đánh mấy cái đã thở hỗn hễn. Kiên trì bao lâu a? Chẳng lẽ các ngươi đều là thủy tinh (* Gay) trong truyền thuyết?
Nộ!
Nổi giận!
Nam nhân có thể chịu nhục sao cũng được, nhưng quyết không thể bị người nói là thủy tinh a!
Mấy đại hán nhất thời tức giận đến cổ đỏ chót, trong nháy mắt thể năng liền khôi phục lại đỉnh cao, mạnh mẽ giơ lên roi dài giật xuống!
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Không chỉ có sức mạnh gia tăng, ngay cả tần suất cũng nhanh hơn, từng cái từng cái tựa như phát điên đánh xuống.
Trong lòng Lý Vân Tiêu mừng thầm, từng luồng từng luồng kình khí bị thân thể hấp thu, chuyển hóa thành chân khí trầm tích đến trong đan điền. Mấy chục lần sau, nhất thời kình khí trong đan điền no đủ, khôi phục lại nhị tinh đỉnh cao! Hắn đang muốn tránh thoát ràng buộc nổ lên giết người, đột nhiên trong đầu loé lên quang mang, bình cảnh vào đúng lúc này buông lỏng, trong mơ hồ tựa như muốn đột phá!
– Được rồi, để cho các ngươi lại đánh ca một trận, có thể quất Lý Vân Tiêu ta, các ngươi cũng không uổng công sinh ra trên đời!
Hắn tiếp tục cắn răng nhắm mắt, bắt đầu hấp thu kình khí yếu ớt kia, muốn xung kích bình cảnh.
– Dừng tay!
Ngay ở thời khắc mấu chốt, Long Hạo đột nhiên hô một tiếng. Mấy đại hán không dám cãi lại, roi trong nháy mắt ngừng lại. Lý Vân Tiêu khẽ cau mày, nội tâm sinh ra vẻ thất vọng. Chỉ cần lại đánh mấy chục lần, hắn có niềm tin phá bình cảnh, lên cấp tam tinh Võ sĩ. Đến thời điểm thoát đi liền có thể nắm chắc hơn.
Long Hạo lạnh lùng nói:
– Ta thực sự là coi khinh ngươi, dĩ nhiên không kêu một tiếng! Hừ hừ, biểu hiện tốt như vậy, phía dưới ta liền cho ngươi bữa tiệc lớn, để ngươi cẩn thận thoải mái một phen, ha ha!
Theo hắn cười to, trên mặt Tuấn Lương cũng lộ ra nụ cười thâm độc, vỗ tay một cái, nhất thời một đại hán hai tay trình lên một bao thuốc.
Lý Vân Tiêu chậm rãi giương mắt, lạnh lùng nhìn. Giờ khắc này hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tránh thoát ràng buộc nổi lên giết người, nhưng thân thể hư hao quá mức nghiêm trọng, trong sân còn có một tên Võ sư. Hắn cũng không chắc chắn có thể trực tiếp khống chế toàn cục, vì lẽ đó vẫn như cũ lẳng lặng chờ cơ hội, tiện thể muốn xem bọn họ giở trò quỷ gì.
Dáng dấp của Tuấn Lương dữ tợn không nói ra được, vỗ bao thuốc một cái, cười lạnh nói:
– Bao dược phấn này là ta tỉ mỉ phối chế “Thái giám cũng điên cuồng”, coi như là thái giám ăn, cũng có thể một trụ hoàn dương, khiến người ta túy tiên muốn chết.
Hắn chỉ vào hai tên đại hán cầm roi dài trong tay, lạnh lùng nói:
– Các ngươi lại đây.
Hai tên đại hán không biết chuyện gì, liếc nhau một cái liền đi tới. Tuấn Lương nhẹ nhàng mở bao dược phấn, ngón trỏ khẽ gảy, nhất thời một đạo bột phấn màu đỏ bay ra, hai tên đại hán trực tiếp hút vào trong lỗ mũi, làm bọn hắn ho khan một hồi.
Mấy giây sau, trong đôi mắt hai tên đại hán này bắt đầu xuất hiện vẻ mê ly, da dẻ màu đồng cổ cường tráng dần dần hiện ra phấn hồng lả lướt, trong miệng hai người bắt đầu phát sinh từng trận mộng ngữ, tay không ngừng ở trên người sờ tới sờ lui, một bầu không khí quái dị truyền ra.
Ngạch... ngạch...
Hai tên đại hán rất nhanh ôm nhau, nhiệt liệt hôn môi, các loại động tác càng ngày càng khó coi...
Oa!
Oa!
Tất cả mọi người đều buồn nôn, dồn dập cúi người xuống nôn mửa, ngay cả Long Hạo cũng nhìn ra một trận buồn nôn, vội vàng phất tay một cái nói:
– Đừng thí nghiệm, mau mau cho hắn ăn đi!
Tuấn Lương cười gằn liếm môi một cái, từng bước một đi tới chỗ Lý Vân Tiêu.
– Vừa nãy bọn họ chỉ là dùng chút ít mà thôi, một bao này tất cả đều là của ngươi.
Oa…
Lý Vân Tiêu cũng không chịu được, động tác của hai đại hán kia càng lúc càng lớn, hắn ngay cả mật cũng trực tiếp phun ra ngoài, trong đôi mắt tuôn ra ý sát phạt mãnh liệt!
Một cảm giác nổi da gà trong nháy mắt lan tràn toàn thân, thân thể kịch liệt rung động một cái.
Chương 53: Thái giám cũng điên cuồng (2)
̃ng điên cuồng. (2)
Đột nhiên một luồng lực lượng rõ ràng từ trong đan điền điên cuồng tuôn ra, nhảy vào kỳ kinh bách mạch, quanh thân hết thảy huyệt đạo trong nháy mắt mở ra, chân khí vận chuyển một vòng, lần thứ hai hội tụ ở trong đan điền. Bình cảnh chỉ kém chút xíu rốt cục ở trong cơn buồn nôn đột phá!
– Biến thái, chết!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nguyên khí trên người trong nháy mắt từ toàn thân bộc phát ra, gân trâu ràng buộc tứ chi đứt đoạn! Thân hình hắn lóe lên, song chưởng phất ra, một luồng kình khí tuyệt cường trùng kích ra, bắn vào dược phấn trong tay Tuấn Lương.
Oành!
Kình khí nổ tung, dược phấn kia trong nháy mắt bay đầy trời, một mảnh lả lướt ửng đỏ, ở dưới chưởng phong thổi về phía đám người Long Hạo. Mọi người từng cái trúng chiêu, toàn bộ dính lên bột phấn!
– A?
Long Hạo kinh hãi đến biến sắc, vội vàng kéo lấy Tuấn Lương.
– Thuốc giải, mau lấy ra thuốc giải!
Tuấn Lương cũng văng trúng một mặt thuốc bột, hai mắt bắt đầu xuất hiện mê huyễn, âm thanh của hắn giống như mộng ngữ bắt đầu vang lên.
– Ngạch, ngạch, giải, thuốc giải, không có giải dược. Hạo ca, đến đây đi, đến điên cuồng một chút cũng không sao.
– Điên cuồng con mẹ ngươi a!
Hai mắt Long Hạo phun lửa, hét ầm lên, một cước toàn lực đá vào trước ngực Tuấn Lương. Tuấn Lương phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất sinh tử không biết.
– Mã bá, làm sao bây giờ?
Trong lòng Long Hạo lạnh cả người, trước mắt mười mấy người kia đã bắt đầu từng cái từng cái ánh mắt mê ly, giận dữ hét:
– Đều là hắn, đều là hắn, Mã bá, mau mau giết hắn!
Long Mã kia cũng kinh hãi không thôi, tuy rằng hắn đúng lúc dùng kình khí ngăn trở bột phấn, nhưng cũng có không ít dính ở trên người, một loại cảm giác quái dị rót vào trong da, hắn ngơ ngác, vội vàng dùng chân khí ngăn chặn dược lực, giận dữ hét:
– Tiểu tử, muốn chết!
Long Mã đang muốn nổi lên, đột nhiên bóng người trước mắt lóe lên, Lý Vân Tiêu đã đi đầu ra tay, song quyền đánh xuống!
– Hừ, chỉ là Võ sĩ, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!
Hắn nổi giận cổ động song quyền, bắp thịt khô quắt trên cánh tay đột nhiên liên tiếp nhô lên, hai cánh tay thô như rễ cây, đang muốn đấu tới.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến.
– Càn Khôn trấn hồn… Yêu Nguyệt!
Hai mắt của Lý Vân Tiêu bỗng trở nên quỷ dị lên, con ngươi màu đen trong nháy mắt uốn lượn xoay tròn, hóa thành trăng lưỡi liềm đỏ như màu máu, như là một không gian vô tận khủng bố.
– A!
Long Mã trong nháy mắt thất thần, cả người run rẩy, nhưng lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên từ trên cánh tay truyền đến đau đớn. Lý Vân Tiêu đã hóa quyền thành trảo, mười ngón mạnh mẽ đâm vào hai vai của hắn, một trảo mà xuống, nhất thời hai cánh tay giống như đao nhọn, cốt nhục chia lìa!
Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt khôi phục bình thường, nhưng sát ý lạnh lẽo không giảm chút nào, chỉ là sắc mặt thoáng trắng xám, hiển nhiên chiêu công kích linh hồn vừa nãy kia trực tiếp hao tổn tâm thần của hắn. Trong hai trảo máu thịt be bét, năm ngón tay hắn vồ lấy, như quyền hư nắm, gào thét đi ra ngoài, thừa dịp Long Mã thống khổ, song quyền đột nhiên đánh vào ngực hắn!
Ầm!
Long Mã phun ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ bay ra, rơi trên mặt đất, toàn thân dính bột phấn của Thái giám cũng điên cuồng! Ngay trong nháy mắt hắn rơi xuống đất, hơn mười tên đại hán thần trí đã không rõ, lẫn nhau cắn xé cuồng trảo từng cái từng cái như nhìn thấy thịt nhào tới, rất nhanh Long Mã đã bị nhấn chìm trong núi thịt.
Trong dạ dày Lý Vân Tiêu lần thứ hai quay cuồng lên, hắn cố nén buồn nôn, liếc mắt nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy Long Hạo cũng ở trong thời gian ngắn ngủi kia tâm thần thất thủ, gia nhập vào trong nhục dục điên cuồng.
Oa…
Hắn không thể nhịn nổi nữa, óa ra mật xanh, cả người bay lên trời, cẩn thận tách ra bột phấn kia, nhảy tới bên bậc thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hướng trên mà đi. Phía sau truyền đến vô số tiếng gào thét như dã thú, còn có tiếng kêu to tiêu hồn.
Hắn lau mặt, đem quần áo đầy vết máu trên người ném xuống. Từ trong giới chỉ lấy ra một bộ đồ mới thay đổi, cả người tinh thần hơn nhiều. Nhưng bởi vì vừa nãy triển khai linh hồn công kích, hơn nữa nôn mửa quá nhiều, sắc mặt thoáng có vẻ trắng xám.
Đùng!
Hắn một chưởng vỗ bỏ khóa lớn trên cửa, hai phiến cửa lớn bằng sắt của địa lao ầm ầm mở ra, ánh mặt trời chiếu vào.
– Hả?
Hắn trong nháy mắt dại ra.
Ngoài cửa có mười mấy ánh mắt đồng dạng dại ra, từng cái từng cái thẳng tắp nhìn hắn.
– Lạc lão sư? Trần côn? Hàn béo? Làm sao các ngươi đến rồi?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói.
Trần Chân phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nói:
– Ngươi... ngươi không sao chứ?
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, thản nhiên nói:
– Không có chuyện gì a, ta có thể có chuyện gì?
– Chuyện này...
Trần Chân không tin tưởng trên dưới đánh giá hắn một phen, lại hướng trong địa lao nhìn ngó.
– Làm sao có khả năng không có chuyện gì? Bên trong là thanh âm gì?
Hắn hiếu kỳ đi vào bên trong.
Long Khánh trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nội tâm cảm giác ung dung không nói ra được. Lý Vân Tiêu dĩ nhiên không có chuyện gì? Tuy rằng hắn cũng vạn phần kinh ngạc, nhưng này đối với hắn mà nói là kết quả tốt nhất.
Oa!
Sắc mặt Trần Chân tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài, ở một bên kịch liệt nôn mửa!
– Trần Chân, xảy ra chuyện gì?
Hàn Bách cũng kinh ngạc đi vào trong.
Mấy người Trương Thanh Phàm cũng có chút ngạc nhiên, bọn họ cũng đã làm tốt dự tính xấu nhất, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu như sân vắng tản bộ, nhàn nhã tự nhiên, nơi nào có nửa phần không khỏe. Trương Thanh Phàm đánh giá hắn vài lần, nhất thời cảm thấy có loại khí chất bất phàm, kinh ngạc nói:
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Bên trong là thanh âm gì?
Hắn cũng hiếu kì, học Trần Chân đi vào nhìn một chút.
– Ai nha, không có gì, Long Hạo công tử mời một đám thủ hạ ở bên trong chơi đùa a.
Lý Vân Tiêu không đáng kể lắc lắc đầu, nhưng trong ánh mắt toát ra dáng vẻ hết sức buồn nôn, sắc mặt lần thứ hai có chút trắng bệch.
– Vẫn là không nên đi vào quấy rầy bọn họ.
– Ồ?
Dáng dấp của hắn lập tức làm tất cả mọi người hoài nghi, ai cũng không tin từng cái từng cái đi vào, muốn nhìn đến tột cùng là chuyện gì.
Oa!…
Mười mấy người điên cuồng vọt ra, từng cái từng cái tất cả đều ngồi xổm ở hai bên từng ngụm từng ngụm nôn mửa, ngay cả Lạc Vân Thường mấy lần mạnh mẽ đè xuống đồ vật trong dạ dày, nhưng cuối cùng không chống đỡ được, từng ngụm từng ngụm nôn mửa.
Đám Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm càng là run cầm cập lấy ra các loại đan dược, giống như đậu đổ vào trong miệng, nhưng rất nhanh lại phun ra ngoài.
Long Khánh cũng nôn mấy lần, nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng! Hắn mạnh mẽ ấn ngực, hít một hơi thật sâu, lần thứ hai chạy vào. Nhưng mấy giây sau, một trận nôn mửa truyền đến, hắn lần thứ hai chạy ra bên ngoài ói mửa!
– Ai nha, ta đã bảo các ngươi đừng vào xem rồi mà!
Lý Vân Tiêu một mặt trách tội.
– Khuyên thật không nghe, đáng đời. Long Hạo công tử thưởng thức, không phải người bình thường có thể tiếp thu.
Chương 54: Kim châm trích huyệt (1)
Trần Chân run cầm cập đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.
– Vân thiếu, thật ác tâm a.
Sau khi Long Khánh nôn mửa chấn động, cả người tức giận run cầm cập lên, giận dữ hét:
– Lý Vân Tiêu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hắn liếc mắt liền thấy ái tử của mình ở bên trong, tình cảnh chấn động bực này để hắn triệt để hỏng mất. Không nói cuối cùng kết quả làm sao, để cả đám người Trương Thanh Phàm nhìn thấy loại gièm pha này, ngày sau Long gia hắn còn có mặt mũi ở thủ đô đặt chân sao!
Hắn hầu như muốn nổi điên, nếu không phải nhiều người ở đây như vậy, hắn nhất định sẽ đem Lý Vân Tiêu chém thành muôn mảnh, lấy cho chó ăn.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh xuống, hàn ý từ trên người hắn tản mát ra.
– Long đại nhân, quý công tử không nói một tiếng mời ta tới làm khách, ta còn muốn hỏi ngươi một chút là xảy ra chuyện gì đây này!
Long Khánh cả kinh, trong ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ, Lý Vân Tiêu chỉ là thiếu niên, biểu hiện ra thực lực ở tam tinh Võ sĩ, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được. Thật giống như dù tự mình ra tay, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
– Tại sao lại như vậy?
Nội tâm Long Khánh an ủi mình nói:
– Nhất định là vừa nãy quá buồn nôn, vì lẽ đó cảm giác cũng sai lệch.
Sắc mặt hắn phát lạnh, nghiêm nghị nói:
– Việc giữa ngươi cùng khuyển tử hiện tại ta còn không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại ngươi bình yên vô sự đứng ở đây, mà khuyển tử, khuyển tử...
Hắn nói đến phần sau, trong đôi mắt càng là muốn phun ra lửa. Sau ngày hôm nay, Long Hạo là không cách nào ở thủ đô lăn lộn!
Khí thế trên người Lý Vân Tiêu tản ra, rất nhanh làm Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn chú ý. Hai người đều là đại sư cấp Thuật Luyện Sư, thần thức dị thường mẫn cảm, lập tức phát hiện Lý Vân Tiêu khác với tất cả mọi người, đều dồn dập lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trương Thanh Phàm nuốt mấy viên đan dược, rốt cục ổn định buồn nôn, sắc mặt tái nhợt nói:
– Con trai của ngươi khẩu vị rất nặng, bất kể hắn làm sự tình gì? Lẽ nào tại Long phủ của ngươi, còn nghe hắn hay sao?
Long Khánh cũng sững sờ, đúng a, Lý Vân Tiêu này là bị bắt về, nào có bản lãnh đem bọn người Hạo nhi đẩy ngã. Chẳng lẽ đây thực sự là sở thích của Hạo nhi hay sao? Hắn nhất thời có chút há hốc mồm.
Cổ Vinh cười lạnh nói:
– Hừ, nghe nói chuyện này là di truyền a!
Vừa nãy thời điểm hắn đi vào, quả nhiên thấy đồ đệ của mình cũng ở bên trong, sớm đã sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, chỉ lo đến thời điểm Lý Vân Tiêu tính sổ, vì vậy nhanh nhảy ra cho thấy cõi lòng.
Bạch!
Nghe Cổ Vinh nói, tất cả mọi người giống như điện giật rời xa Long Khánh, chí ít cách ba, bốn mét, đem Long Khánh cô lập ra, tất cả đều dùng ánh mắt quái dị theo dõi hắn.
Sắc mặt Long Khánh trong nháy mắt trắng bệch, hết sức lúng túng một người ngốc đứng ở đó, chỉ vào Cổ Vinh cả giận nói:
– Nói năng bậy bạ! Ta đường đường là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Tam Tài cảnh đại Vũ sư, há có thể là long dương pha lê!
Trương Thanh Phàm lạnh lùng nói:
– Bên trong cái nào không phải võ giả?
Hắn không tiếp tục để ý tới Long Khánh, quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, ánh mắt nhất thời nhu hòa lên.
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu?
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu nói:
– Ngươi chính là Trương Thanh Phàm?
Trương Thanh Phàm kinh ngạc nói:
– Ngươi biết ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Bên trái là Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn, bên phải là Trấn quốc thần Vệ thống lĩnh Lạc lão sư, như vậy đi ở chính giữa, ngoại trừ bệ hạ ra, cũng chỉ có Trương Thanh Phàm hoặc là Tiêu Khinh Vương, rất dễ đoán.
Trương Thanh Phàm lộ ra ý cười, gật đầu khen:
– Ngươi cùng nghe đồn quả nhiên có chút không giống, ngươi biết kim châm trích huyệt?
Lý Vân Tiêu cười hì hì.
– Thử một chút xem sao.
– Thử một chút xem?
Trương Thanh Phàm nghiêm mặt, ngưng tiếng nói:
– Công chúa điện hạ kim chi ngọc diệp, nếu không có đầy đủ tự tin, há có thể cho ngươi tùy tiện thí châm!
Lý Vân Tiêu vẫy vẫy tay, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ, cười nói:
– Không cho ta thí nghiệm, các ngươi còn có những biện pháp khác sao?
Trương Thanh Phàm sững sờ, trầm tư vài giây, cất tiếng cười to nói:
– Được, vậy ngươi liền thử đi.
Đột nhiên lời nói xoay chuyển, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Nếu cứu sống công chúa, sau đó tại Thanh Thủy quốc, bất luận tình huống thế nào, cũng có thể bảo đảm tính mạng ngươi không lo. Nếu không cứu sống được, coi như là Lý Thuần Dương đứng ra, cũng không giữ được mạng của ngươi!
Lời nói của hắn tựa hồ ám chỉ, sắc mặt của Lý Vân Tiêu hơi đổi, cười lạnh nói:
– Mệnh của ta, bất cứ lúc nào đều nắm giữ ở trong tay mình.
Cổ Vinh thấy bầu không khí có chút lạnh, vội vàng nói:
– Đừng ở chỗ này dây dưa, công chúa điện hạ còn chờ thi châm.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn Mộng Vũ, đột nhiên khóe miệng nở nụ cười.
– Lần trước ngươi hãm hại ta, lần này tìm người tới cứu ta, xem như là hòa nhau.
Trên mặt Mộng Vũ đỏ chót, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta vừa vặn cần người trợ giúp, ngươi đến giúp ta cứu trị công chúa đi.
Mộng Vũ vội vàng phất tay nói:
– Ta? Không được không được, ta cái gì cũng không biết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nói ngươi làm, không được cũng phải được!
Hắn quay đầu đối với Trương Thanh Phàm nói:
– Trương đại sư, ta cần hai người trợ giúp, một là Mộng Vũ, một là Lạc lão sư. Còn thù lao để các nàng giúp đỡ, ta muốn ngươi chi trả thay ta.
Trương Thanh Phàm sững sờ, lập tức gật đầu nói:
– Tất cả theo ngươi, tất cả mọi người đều nghe ngươi điều khiển!
Trong lòng Lạc Vân Thường âm thầm vui vẻ, cảm kích nhìn Lý Vân Tiêu một chút. Kim châm trích huyệt chính là phương pháp thi châm trong truyền thuyết, trên đại lục chỉ có số ít cao cấp Thuật Luyện Sư mới bí mật nắm giữ. Có thể chứng kiến phương pháp đâm huyệt, bất kỳ một Thuật Luyện Sư nào cũng sẽ không bỏ qua.
Cổ Vinh vội vàng nói:
– Vân thiếu, không phải nói để ta giúp đỡ sao?
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại.
– Lương Tuấn là đồ đệ của ngươi?
Trong lòng Cổ Vinh cảm thấy lạnh lẽo, thầm nói không xong, hắn lau mồ hôi lạnh nói:
– Trước đây là đồ đệ, có điều vừa nãy ta đã đem hắn trục xuất sư môn. Kỳ thực rất lâu trước ta liền không quản hắn, ngạch, là thật sự, đừng đi a Vân thiếu, Vân thiếu, ngươi nghe ta nói, kỳ thực ta căn bản là không quen biết hắn, đừng, đừng đi a...
Lầu bốn của Thuật Luyện Sư Công Hội, trong một mật thất.
Tần Như Tuyết thân mang quần áo màu trắng, nằm ở trên giường ngọc màu xanh nhạt, sắc mặt tái xanh, hoa văn màu đỏ sậm nằm dày đặc ở trên mặt, sinh cơ yếu ớt.
Trương Thanh Phàm liếc mắt nhìn, sắc mặt càng khó coi mấy phần, trầm giọng nói:
– Tử Thanh giường ngọc có thể thoáng áp chế bệnh tình của công chúa, nhưng hiển nhiên cũng đã đến cực hạn.
Lý Vân Tiêu hơi thở dài một tiếng, thầm nói hồn lực của mình đẳng cấp quá thấp, bằng không đã sớm phát hiện công chúa là Ngũ âm tuyệt mạch, cũng sẽ không kéo dài tới hiện tại.
Chương 55: Kim châm trích huyệt (2)
Hắn hơi phất phất tay nói:
– Các ngươi đều đi ra ngoài đi, Mộng Vũ cùng Lạc Vân Thường lưu lại.
Lạc Vân Thường không nhịn được nói:
– Chuẩn bị một cái lều vải cùng ba mươi cây kim châm là có thể? Thật sự không cần đồ vật khác?
Nàng hơi có chút sốt sắng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật sự có nắm chắc?
Lý Vân Tiêu nâng cằm trầm ngưng.
Trương Thanh Phàm thấy dáng vẻ này, khiến cho hắn căng thẳng vạn phần, ngưng tiếng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có mấy phần chắc chắn? Nếu quá thấp, ta sẽ đi thông báo quốc vương bệ hạ.
Lời nói của hắn rất rõ ràng, nếu như Lý Vân Tiêu không thành công, như vậy công chúa sẽ vẫn lạc.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm giác nặng nề, đối với tình huống cũng không coi trọng. Dù sao tuổi của Lý Vân Tiêu quá nhỏ, mà kim châm trích huyệt không chỉ đối với sức khống chế của người thi châm yêu cầu cực cao, hơn nữa trình tự, thời cơ, cường độ đều không cho có nửa phần sai lầm. Chiếu bọn họ tính toán, có thể có 30% liền vạn hạnh!
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng nói:
– Nếu như công chúa là thân nam nhi, ta mặt đối mặt thi châm cho hắn, có tự tin trăm phần trăm. Nhưng nàng là nữ tử, ta chỉ có thể cách lều vải, ở trong vòng mười lăm mét lâm không phi châm trích huyệt, hơn nữa vừa nãy ở Long gia bị nhã hứng của Hạo thiếu làm nôn mửa, hiện tại tinh thần còn có chút uể oải, tổng hợp lại, đại khái khoảng chừng 90% a.
– Phi châm trích huyệt? Ngươi nói với ta ngươi sẽ cách lều vải mười lăm mét lâm không phi châm trích huyệt?
Trương Thanh Phàm chặn một ngụm lão huyết ở dưới ngực, trong đầu vù vù một hồi.
– Nguyên lai ngươi muốn chuẩn bị lều vải là vì lẩn tránh nam nữ chi hiềm?
– Mặt đối mặt trăm phần trăm, phi châm trích huyệt nắm chắc 90%?
Hứa Hàn hít vào một ngụm khí lạnh, có chút hoảng hốt nói:
– Kim châm trích huyệt nguyên lai dễ dàng như vậy, ta còn tưởng rằng là thủ đoạn rất cao thâm a.
Nhăng hắn vội lắc đầu nói:
– Không đúng, không đúng, trước đây ta từng nghe sư phụ nói, muốn thành công sử dụng kim châm trích huyệt, không có hồn lực của cấp năm Thuật Luyện Sư, hoặc là muôn vàn thủ pháp thử thách, là căn bản không thể thành công!
Lạc Vân Thường cũng dại ra một hồi, nhất thời trên mặt trầm xuống, phẫn nộ quát:
– Ngươi coi ngươi là Dương Địch đại nhân sao? Còn nắm chắc trăm phần trăm, còn lâm không phi châm! Hiện tại tính mạng của công chúa như ngàn cân treo sợi tóc, ngươi chăm chú một chút cho ta!
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta đã rất chăm chú a, nếu biết tính mạng của Như Tuyết nha đầu đang như ngàn cân treo sợi tóc, các ngươi liền đừng quấy rầy ta. Hiện tại bắt đầu đi, Mộng Vũ, ngươi đỡ công chúa là được, Lạc lão sư, ngươi giúp ta dựng lên lều vải.
–...
Trương Thanh Phàm một tay tóm lấy lều vải ném ra ngoài, phẫn nộ nói:
– Cách lều vải cái rắm a! Liền mặt đối mặt đi, công chúa là thân thể vạn kim, há có thể cho ngươi trò đùa!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu mạnh mẽ lườm hắn một cái.
– Chính là bởi vì thân thể vạn kim, cho nên mới cách lều vải. Kim châm trích huyệt nhất định phải cởi hết quần áo, nếu không cách lều vải, bị ta nhìn thấy hết, đến thời điểm quốc vương bệ hạ ra lệnh một tiếng, ta không cưới nàng là không thể. Dựa vào, ngươi muốn hại ta đúng không? Ta mới không cưới tiểu nha đầu đây này!
Tất cả mọi người trong nháy mắt té xỉu...
Trương Thanh Phàm chỉ cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, chuyện nghiêm trọng như vậy, lại bị Lý Vân Tiêu biến thành chuyện ép hôn. Hắn cảm giác đối phương tựa hồ là đang đùa hắn...
Đột nhiên Lý Vân Tiêu biến sắc, nhìn chằm chằm sắc mặt của Tần Như Tuyết trầm giọng nói:
– Ngũ âm tuyệt mạch liền muốn hội tụ Linh Hải, các ngươi chậm trễ nữa, đến lúc đó Ngũ âm hội tụ một mạch, sinh cơ đoạn tuyệt, coi như là Đế cấp Thuật Luyện Sư đến cũng cứu không được!
Mọi người dồn dập hướng trên mặt công chúa nhìn lại, chỉ thấy năm đạo huyết tuyến bé nhỏ quả nhiên lại tăng trưởng không ít, bắt đầu lan tràn đến đỉnh đầu.
Trong lòng Trương Thanh Phàm căng thẳng, trầm giọng quát lên:
– Mộng Vũ cùng Lạc Vân Thường lưu lại, tất cả mọi người lập tức đi ra ngoài!
Hắn xoay người rời đi, hiện tại tên đã lên cung, coi như bắn trật, cũng phải nhắm mắt bắn đến cùng! Tất cả mọi người đều mặt xạm lại, các loại tâm tình đều có, lũ lượt đi ra băng thất.
– Mộng Vũ, cởi sạch quần áo của nàng. Lạc lão sư, dựng lều vải.
– Lý Vân Tiêu, nháo đủ rồi! Chuyện này hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu, chăm chú một chút cho ta!
Lạc Vân Thường cả giận nói.
Đùng!
Lý Vân Tiêu mở ra hộp kim châm, cũng không ngẩng đầu lên, cong ngón tay búng một cái, nhẹ nhàng nói:
– Lạc lão sư, ta muốn đâm huyệt Vân Môn của ngươi, châm vào bảy phân.
Xèo!
Tiếng xé gió vang lên, con ngươi của Lạc Vân Thường đột nhiên mở lớn, một ánh vàng lấp loé rồi biến mất, trên xương bả vai của mình như bị muỗi cắn, một cây kim châm nhỏ như sợi tóc cắm ở trên Vân Môn huyệt của mình, đâm vào da thịt bảy phân, không có nửa điểm khác biệt!
Trong nháy mắt Lạc Vân Thường dại ra, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ kinh hãi, nội tâm càng là nhấc lên sóng gió động trời! Thiếp thân nội y của nàng chính là dùng Kim Ti tuyến may thành, đối với nguyên lực có tác dụng chống đỡ nhất định, kim châm xuyên thấu cần khí lực căn bản là không có cách khống chế, huống chi tinh chuẩn như vậy! Hơn nữa hắn là làm sao biết mình mặc Kim Ti y!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Vừa nãy thời điểm ở bên ngoài, ta phát hiện phần gáy của Lạc lão sư hơi có kim quang thoáng hiện, tất nhiên là mặc Kim Ti y, hiện tại cô gái đều lưu hành mặc cái này. Hơn nữa ba cái áo khoác, ngươi ta cách xa nhau sáu mét, vì lẽ đó một châm này, ta dùng ba phần khí lực, sẽ không kém bao nhiêu.
Trên mặt Lạc Vân Thường đỏ bừng, bị nam tử biết áo lót mình mặc, làm sao cũng bình tĩnh không nỗi, tuy rằng trong lòng kinh ngạc không ngớt, nhưng vẫn như cũ nổi giận nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật không giữ mồm giữ miệng!
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Mau mau bắt đầu đi. Kỳ thực lâm không phi châm ta mới chắc chắn, nếu cô gái nhỏ Như Tuyết này ở trước mặt ta cởi sạch, ta nơi nào bình tĩnh đến thi châm a? Ngươi đừng xem cô nàng này nhỏ tuổi, kỳ thực muốn ngực có ngực, đã sớm phát dục...
– Được rồi!
Trong mắt Lạc Vân Thường xẹt qua một tia ngượng ngùng, triển khai lụa mỏng ở trong tay, nhất thời đem Lý Vân Tiêu cùng Tần Như Tuyết cô lập ra, nàng thoáng bình phục lại tâm tình, nhẹ giọng nói:
– Bắt đầu đi.
Mộng Vũ cũng căng thẳng đem quần áo của Tần Như Tuyết mở ra, cẩn thận đỡ lấy.
Xèo!
Ánh vàng thoáng hiện, Lý Vân Tiêu bắt đầu phi châm, từng cây từng cây xuyên thấu lụa mỏng, bay vụt mà vào.
Con ngươi của Lạc Vân Thường đột nhiên mở lớn, toàn bộ tâm thần tăng cao đến đỉnh điểm, đem mỗi một động tác của Lý Vân Tiêu đều thanh thanh sở sở ấn vào trong đầu.
Ở ngoài hầm băng, một đám người dị thường yên tĩnh, không người nào dám lớn tiếng thở dốc, bởi vì sắc mặt của Trương Thanh Phàm cực kỳ khó xem, không ai dám làm hắn càng thêm khó chịu.
Long Khánh chán nản nói:
– Ta cũng không biết, chư vị đi theo ta đi. Này đều là nghịch tử của ta làm chuyện tốt, ta cũng là vừa biết được, chư vị liền tới nhà rồi.
Việc đã đến nước này, hắn biết giãy dụa cũng vô dụng. Lựa chọn sáng suốt nhất chính là phối hợp mọi người, chủ động nhận sai. Chỉ cần Lý Vân Tiêu không có việc gì, thì có cơ hội thứ tội, nhưng nếu Lý Vân Tiêu xảy ra chuyện…
Hắn ngẫm lại liền cảm thấy chấn động, trong lòng rét run, dưới chân vội vàng tăng nhanh tốc độ, hướng địa lao chạy đi!
Lý Vân Tiêu ở trong địa lao đợi ba ngày ba đêm, kinh mạch gãy vỡ ở dưới Trĩ Nữ Thức trị liệu đã nối liền, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt thông hiểu đạo lí. Hắn lộ vẻ đại hỉ, vội vàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay bấm quyết ấn, bất động như sơn nhạc.
Hắn tuy rằng nối liền kinh mạch, nhưng thân thể suy yếu như bệnh, chân khí như có như không, chính là thời điểm bệnh nặng mới khỏi. Từng luồng từng luồng chân khí từ trong đan điền lưu chuyển lên, vận hành toàn thân, đi qua một đại chu thiên thông suốt, lần thứ hai trở lại trong đan điền, nhất thời cảm thấy khí lực khôi phục mấy phần.
Những người khác trong địa lao ba ngày nay tất cả đều theo dõi hắn, chỉ cảm thấy người này đặc biệt quái dị. Hơn nữa làm người kinh ngạc chính là thể lực dĩ nhiên tốt như vậy, cơm cũng không ăn một miếng, liền như pho tượng đứng thẳng rất lâu.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu giương mắt, khẽ thở dài:
– Bọn họ đến sớm mấy canh giờ, lần này phiền phức.
Một lát sau, địa lao truyền ra thanh âm mở xích sắt, cửa lớn nặng nề ầm ầm bị mở ra, một đám người trong tay cầm đèn lồng đi vào.
Trong địa lao rất lâu không có ánh sáng, ở dưới đèn lồng chiếu rọi, mọi người đều dồn dập nhắm mắt lại, cảm thấy một trận đâm nhói. Rất nhanh mười mấy cây nến dồn dập nhen lửa, ở ngoài lao tù chính là phòng thẩm vấn.
Hai bờ vai Long Hạo quấn quít lấy băng vải cùng thạch cao, ngồi ở trên ghế thái sư, trên mặt đầy tơ máu, hiển nhiên còn chưa khôi phục tốt. Hai mắt của hắn như câu, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trong lao tù, tàn nhẫn nói:
– Mang tiểu tử kia ra đây, ngày hôm nay ta muốn cho hắn hối hận vì sinh ở trên đời này!
Đùng!
Xích sắt lao tù bị mở ra, mấy binh lính toàn thân áo giáp đi vào kéo Lý Vân Tiêu ra ngoài. Nội tâm của Lý Vân Tiêu nhanh chóng tính toán lên, tổng cộng ba mươi lăm người, trong đó mười hai người là Võ sĩ, ngoài ra còn có một lão giả lưng còng, ánh mắt tối tăm, tu vi là Võ sư.
Giờ khắc này nguyên khí của hắn chưa khôi phục, rất khó giết ra ngoài. Hơn nữa tình thế bên ngoài Long phủ cũng không rõ, vì lẽ đó thẳng thắn giả chết, nhắm hai mắt lại, tùy ý bọn họ kéo lên hình giá. Hai tay hai chân bị gân trâu trói lại.
– Đem hắn cứu tỉnh lại, cẩn thận đừng giết chết!
Mấy đại hán dùng nước muối dội vào trên người Lý Vân Tiêu, cười gằn muốn nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn. Bên trong những nước muối này còn có dược liệu đặc biệt, lan đến vết thương liền sẽ nhanh chóng ăn mòn bắp thịt cùng huyết khí, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Để bọn họ ngạc nhiên chính là, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng mở hai mắt ra, lại khẽ mỉm cười. Vết thương trên người hắn đã sớm tốt rồi, tuy rằng nhìn qua vẫn là máu me đầm đìa, doạ người khủng bố, nhưng không có một tia vết thương, vì lẽ đó nước muối dội xuống, cũng chỉ là giội rửa vết máu mà thôi.
Thật giống như chờ mỹ nữ kiều diễm ướt át ở trước mặt ngươi cởi sạch, nhưng kinh ngạc phát hiện kia là đàn ông. Tâm lý ngược người của mấy đại hán thay đổi, trong nháy mắt không chiếm được thỏa mãn, sắc mặt hiện ra vẻ tức giận, dồn dập hừ lạnh mấy cái, ý tứ là chờ coi!
Thanh âm âm lãnh của Long Hạo vang lên.
– Tiểu tử, mở mắt ra nhìn ta là ai!
– Ngươi là ai?
Lý Vân Tiêu xem thường, một ngụm đàm phun tới.
– Vẫn coi mình là một nhân vật?
– Ngươi!
Long Hạo tức giận đến trực tiếp từ trên ghế thái sư đứng lên, như một cơn gió vọt tới, một quyền trực tiếp đánh xuống trên ngực Lý Vân Tiêu.
– Để ngươi mạnh miệng!
Ầm!
Một luồng kình khí đập vào ngực Lý Vân Tiêu.
– A! Đau!
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, hét thảm là Long Hạo! Hắn dùng sức quá mạnh, trên bả vai truyền đến thống khổ, suýt chút nữa lần thứ hai trật khớp. Cả người mồ hôi lạnh tràn trề, lửa giận ngút trời!
Phốc!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một ngụm nhiệt huyết tràn vào yết hầu, hắn thuận thế hít một hơi, há mồm phun tới trên mặt Long Hạo. Bởi cách quá gần, chờ thời điểm phát hiện đã chậm, Long Hạo không thể tránh khỏi trực tiếp bị huyết đàm văng đầy mặt, trên mặt khắp nơi là mùi vị gay mũi.
Oa!
Long Hạo tức giận oa oa kêu to, vội vàng đem áo cởi ra, thủ hạ cuống quít đưa qua khăn mặt, liều mạng lau mặt, nhưng mùi vị nhàn nhạt kia lại làm sao cũng lau không xong.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, hiện tại ta mới nhìn rõ ngươi là ai, hóa ra là ngươi a. Ồ, đúng rồi, Thanh Nguyệt bảo đao của ngươi đâu?
– Oa! Súc sinh, giết hắn, giết hắn cho ta!
Long Hạo điên cuồng rống to, chuyện này chính là nỗi đau của hắn, so với mình đứt đoạn mất hai tay còn muốn thống khổ! Kia là Huyền Binh mình dốc hết gia sản đổi lấy a!
Bảo đao trong tay, thực lực tăng gấp bội! Hiện tại không còn, hắn hoàn toàn bị làm tức giận!
– Hạo ca, không thể!
Tuấn Lương vội vã tiến lên.
– Tiểu tử này biết chắc chắn phải chết, vì lẽ đó cố ý làm tức giận ngươi, muốn cầu một thoải mái! Chúng ta chuẩn bị cho hắn bữa tiệc lớn còn chưa lên, làm sao có thể để hắn dễ dàng chết đi?
Long Hạo trong nháy mắt bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, dữ tợn nói:
– Hảo tiểu tử, suýt chút nữa trúng kế của ngươi! Phía dưới liền để ngươi cẩn thận thưởng thức bữa tiệc lớn đi. Long Đức, trước tiên cho hắn ăn điểm tâm, thưởng một trăm roi, tuyệt đối đừng đánh chết!
Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy vẻ nghi hoặc, tựa hồ căn bản không nghe thấy lời của bọn họ. Ngay ở vừa nãy, thời điểm Long Hạo một quyền nện xuống, tuy rằng mình bị chấn đến nội phủ xuất huyết, nhưng cỗ kình khí kia lại nhảy vào trong cơ thể, bị thân thể trực tiếp hấp thu, chuyển hóa thành chân khí nhàn nhạt, cuối cùng dĩ nhiên đưa về trong đan điền.
Phát hiện này để hắn giật nảy cả mình, trong đầu nháy mắt nhớ lại tình cảnh năm đó cùng Bá Thiên Vũ Đế chiến một trận. Vì tranh cướp bài vị trên Thiên Địa Phong Vân bảng, hai người đánh mấy ngày mấy đêm, giết đến trời long đất lở, toàn bộ Thánh Vực gần như tan vỡ, cuối cùng bởi vì thân thể Bá Thiên Vũ Đế mạnh mẽ, dĩ nhiên có thể mạnh mẽ chống đỡ chân khí của hắn, càng về sau ưu thế càng trở nên rõ ràng, lúc này mới thất bại.
Hiện tại trong đầu tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn trong nháy mắt liền hiểu được! Thân thể Bá Thiên không đơn thuần chỉ là có thể mạnh mẽ chống đỡ chân khí đơn giản như vậy, còn có thể hấp thu kình khí đối phương biến thành của bản thân!
Trời ạ, thế gian tại sao có thể có công pháp biến thái như vậy?
Trán hắn bốc lên từng tia từng tia mồ hôi lạnh, như vậy xem ra, Bá Thiên Luyện Thể Quyết này thần kỳ dĩ nhiên không kém Đại Diễn Thần Quyết!
Chương 52: Thái giám cũng điên cuồng (1)
̃ng điên cuồng. (1)
Nhưng hơi suy nghĩ một chút, hắn cũng phát hiện vị trí thiếu hụt của công pháp này. Tuy rằng có thể hấp thu kình khí của đối phương, nhưng dưới tình huống phải chịu một đòn của đối phương, để chân khí đánh vào trong cơ thể, mới có thể tiêu hóa hấp thu.
Như vậy nguy hiểm cũng là rất lớn, võ giả bình thường đánh mấy quyền, mạnh mẽ chống đỡ thì không sao. Nhưng đến Cửu Thiên đế cảnh, ai dám đứng bất động mạnh mẽ chống đỡ một quyền của Vũ Đế? Coi như là Bá Thiên, không phải vạn bất đắc dĩ cũng không dám để cho đối phương trực tiếp oanh kích thân thể a.
– Hô, doạ chết ta rồi, còn tưởng rằng công pháp này vô địch. Nguyên lai cũng là có thiếu hụt.
Lý Vân Tiêu hơi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên “Đùng” một tiếng truyền đến, trên người tê rần, một tia kình khí yếu ớt truyền vào trong cơ thể, rất nhanh bị thân thể hấp thu.
Mấy đại hán lúc trước đã để trần cánh tay, một người cầm cây roi dài, mặt hưng phấn nhìn hắn, ánh mắt kia thật giống như đang nói.
– Ngươi không phải rất cứng sao? Xem ta hiện tại làm sao trừng trị ngươi!
Trên trường tiên còn có gai nhọn, một roi xuống liền đánh nát da thịt!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
…
Một người một roi nhanh chóng đánh lên, máu tươi từ trên người Lý Vân Tiêu bay ra, rơi đầy đất. Đau đớn từ toàn thân truyền đến, trên roi này còn dính nước thuốc ăn mòn vết thương, không chỉ đau, da dẻ toàn thân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc thối rữa.
Chi!
Lý Vân Tiêu đột nhiên cắn chặt hàm răng, thẳng thắn nhắm mắt lại. Từng tia kình khí từ trên roi da truyền đến, tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng liên miên không dứt, rất nhanh toàn bộ hút vào trong đan điền, bắt đầu yên lặng khôi phục chân khí.
– Tiểu tử này xương cũng thật là cứng, trúng nhiều roi như vậy, thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng.
Trong đôi mắt lão giả lưng còng kia đột nhiên lộ ra tinh mang, đầy mặt đều là vẻ kinh ngạc. Roi da này thống khổ hắn cũng biết đến, coi như là Võ sư trúng mấy roi, cũng phải thống khổ kêu cha gọi mẹ.
Tuấn Lương cười lạnh nói:
– Xương ngạnh mới tốt, này chỉ là khai vị mà thôi! Bằng không làm mấy lần liền xin tha hoặc chết rồi, vậy còn có ý nghĩa gì? Vậy chúng ta chẳng phải là chuẩn bị không?
Lão giả nghe vậy cũng khẽ gật đầu, im lặng không lên tiếng.
Mấy tên đại hán kia nghe bọn họ đối thoại, trong mắt nhất thời bốc lên lửa giận, Lý Vân Tiêu không một tiếng động, rõ ràng chính là đang cười nhạo bọn họ không dùng sức, đánh không đau, nhất thời liều mạng đánh xuống, hầu như mỗi một roi, đều muốn dẫn ra một tảng lớn huyết nhục! Sau trăm roi, cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn là máu thịt be bét, trên người không còn một khối da dẻ hoàn hảo.
Mấy đại hán thở hổn hển, chân khí tiêu hao cực độ.
– Còn kém một chút xíu!
Trong lòng Lý Vân Tiêu yên lặng nói:
– Còn kém một chút xíu là có thể hoàn toàn khôi phục lại nhị tinh đỉnh cao!
Hắn đột nhiên mở hai mắt ra, châm chọc cười to nói:
– Mấy tên oắt con vô dụng, sinh ra tráng kiện như thế, không nghĩ tới tất cả đều là tốt mã dẻ cùi, mới đánh mấy cái đã thở hỗn hễn. Kiên trì bao lâu a? Chẳng lẽ các ngươi đều là thủy tinh (* Gay) trong truyền thuyết?
Nộ!
Nổi giận!
Nam nhân có thể chịu nhục sao cũng được, nhưng quyết không thể bị người nói là thủy tinh a!
Mấy đại hán nhất thời tức giận đến cổ đỏ chót, trong nháy mắt thể năng liền khôi phục lại đỉnh cao, mạnh mẽ giơ lên roi dài giật xuống!
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Không chỉ có sức mạnh gia tăng, ngay cả tần suất cũng nhanh hơn, từng cái từng cái tựa như phát điên đánh xuống.
Trong lòng Lý Vân Tiêu mừng thầm, từng luồng từng luồng kình khí bị thân thể hấp thu, chuyển hóa thành chân khí trầm tích đến trong đan điền. Mấy chục lần sau, nhất thời kình khí trong đan điền no đủ, khôi phục lại nhị tinh đỉnh cao! Hắn đang muốn tránh thoát ràng buộc nổ lên giết người, đột nhiên trong đầu loé lên quang mang, bình cảnh vào đúng lúc này buông lỏng, trong mơ hồ tựa như muốn đột phá!
– Được rồi, để cho các ngươi lại đánh ca một trận, có thể quất Lý Vân Tiêu ta, các ngươi cũng không uổng công sinh ra trên đời!
Hắn tiếp tục cắn răng nhắm mắt, bắt đầu hấp thu kình khí yếu ớt kia, muốn xung kích bình cảnh.
– Dừng tay!
Ngay ở thời khắc mấu chốt, Long Hạo đột nhiên hô một tiếng. Mấy đại hán không dám cãi lại, roi trong nháy mắt ngừng lại. Lý Vân Tiêu khẽ cau mày, nội tâm sinh ra vẻ thất vọng. Chỉ cần lại đánh mấy chục lần, hắn có niềm tin phá bình cảnh, lên cấp tam tinh Võ sĩ. Đến thời điểm thoát đi liền có thể nắm chắc hơn.
Long Hạo lạnh lùng nói:
– Ta thực sự là coi khinh ngươi, dĩ nhiên không kêu một tiếng! Hừ hừ, biểu hiện tốt như vậy, phía dưới ta liền cho ngươi bữa tiệc lớn, để ngươi cẩn thận thoải mái một phen, ha ha!
Theo hắn cười to, trên mặt Tuấn Lương cũng lộ ra nụ cười thâm độc, vỗ tay một cái, nhất thời một đại hán hai tay trình lên một bao thuốc.
Lý Vân Tiêu chậm rãi giương mắt, lạnh lùng nhìn. Giờ khắc này hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tránh thoát ràng buộc nổi lên giết người, nhưng thân thể hư hao quá mức nghiêm trọng, trong sân còn có một tên Võ sư. Hắn cũng không chắc chắn có thể trực tiếp khống chế toàn cục, vì lẽ đó vẫn như cũ lẳng lặng chờ cơ hội, tiện thể muốn xem bọn họ giở trò quỷ gì.
Dáng dấp của Tuấn Lương dữ tợn không nói ra được, vỗ bao thuốc một cái, cười lạnh nói:
– Bao dược phấn này là ta tỉ mỉ phối chế “Thái giám cũng điên cuồng”, coi như là thái giám ăn, cũng có thể một trụ hoàn dương, khiến người ta túy tiên muốn chết.
Hắn chỉ vào hai tên đại hán cầm roi dài trong tay, lạnh lùng nói:
– Các ngươi lại đây.
Hai tên đại hán không biết chuyện gì, liếc nhau một cái liền đi tới. Tuấn Lương nhẹ nhàng mở bao dược phấn, ngón trỏ khẽ gảy, nhất thời một đạo bột phấn màu đỏ bay ra, hai tên đại hán trực tiếp hút vào trong lỗ mũi, làm bọn hắn ho khan một hồi.
Mấy giây sau, trong đôi mắt hai tên đại hán này bắt đầu xuất hiện vẻ mê ly, da dẻ màu đồng cổ cường tráng dần dần hiện ra phấn hồng lả lướt, trong miệng hai người bắt đầu phát sinh từng trận mộng ngữ, tay không ngừng ở trên người sờ tới sờ lui, một bầu không khí quái dị truyền ra.
Ngạch... ngạch...
Hai tên đại hán rất nhanh ôm nhau, nhiệt liệt hôn môi, các loại động tác càng ngày càng khó coi...
Oa!
Oa!
Tất cả mọi người đều buồn nôn, dồn dập cúi người xuống nôn mửa, ngay cả Long Hạo cũng nhìn ra một trận buồn nôn, vội vàng phất tay một cái nói:
– Đừng thí nghiệm, mau mau cho hắn ăn đi!
Tuấn Lương cười gằn liếm môi một cái, từng bước một đi tới chỗ Lý Vân Tiêu.
– Vừa nãy bọn họ chỉ là dùng chút ít mà thôi, một bao này tất cả đều là của ngươi.
Oa…
Lý Vân Tiêu cũng không chịu được, động tác của hai đại hán kia càng lúc càng lớn, hắn ngay cả mật cũng trực tiếp phun ra ngoài, trong đôi mắt tuôn ra ý sát phạt mãnh liệt!
Một cảm giác nổi da gà trong nháy mắt lan tràn toàn thân, thân thể kịch liệt rung động một cái.
Chương 53: Thái giám cũng điên cuồng (2)
̃ng điên cuồng. (2)
Đột nhiên một luồng lực lượng rõ ràng từ trong đan điền điên cuồng tuôn ra, nhảy vào kỳ kinh bách mạch, quanh thân hết thảy huyệt đạo trong nháy mắt mở ra, chân khí vận chuyển một vòng, lần thứ hai hội tụ ở trong đan điền. Bình cảnh chỉ kém chút xíu rốt cục ở trong cơn buồn nôn đột phá!
– Biến thái, chết!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, nguyên khí trên người trong nháy mắt từ toàn thân bộc phát ra, gân trâu ràng buộc tứ chi đứt đoạn! Thân hình hắn lóe lên, song chưởng phất ra, một luồng kình khí tuyệt cường trùng kích ra, bắn vào dược phấn trong tay Tuấn Lương.
Oành!
Kình khí nổ tung, dược phấn kia trong nháy mắt bay đầy trời, một mảnh lả lướt ửng đỏ, ở dưới chưởng phong thổi về phía đám người Long Hạo. Mọi người từng cái trúng chiêu, toàn bộ dính lên bột phấn!
– A?
Long Hạo kinh hãi đến biến sắc, vội vàng kéo lấy Tuấn Lương.
– Thuốc giải, mau lấy ra thuốc giải!
Tuấn Lương cũng văng trúng một mặt thuốc bột, hai mắt bắt đầu xuất hiện mê huyễn, âm thanh của hắn giống như mộng ngữ bắt đầu vang lên.
– Ngạch, ngạch, giải, thuốc giải, không có giải dược. Hạo ca, đến đây đi, đến điên cuồng một chút cũng không sao.
– Điên cuồng con mẹ ngươi a!
Hai mắt Long Hạo phun lửa, hét ầm lên, một cước toàn lực đá vào trước ngực Tuấn Lương. Tuấn Lương phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất sinh tử không biết.
– Mã bá, làm sao bây giờ?
Trong lòng Long Hạo lạnh cả người, trước mắt mười mấy người kia đã bắt đầu từng cái từng cái ánh mắt mê ly, giận dữ hét:
– Đều là hắn, đều là hắn, Mã bá, mau mau giết hắn!
Long Mã kia cũng kinh hãi không thôi, tuy rằng hắn đúng lúc dùng kình khí ngăn trở bột phấn, nhưng cũng có không ít dính ở trên người, một loại cảm giác quái dị rót vào trong da, hắn ngơ ngác, vội vàng dùng chân khí ngăn chặn dược lực, giận dữ hét:
– Tiểu tử, muốn chết!
Long Mã đang muốn nổi lên, đột nhiên bóng người trước mắt lóe lên, Lý Vân Tiêu đã đi đầu ra tay, song quyền đánh xuống!
– Hừ, chỉ là Võ sĩ, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!
Hắn nổi giận cổ động song quyền, bắp thịt khô quắt trên cánh tay đột nhiên liên tiếp nhô lên, hai cánh tay thô như rễ cây, đang muốn đấu tới.
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến.
– Càn Khôn trấn hồn… Yêu Nguyệt!
Hai mắt của Lý Vân Tiêu bỗng trở nên quỷ dị lên, con ngươi màu đen trong nháy mắt uốn lượn xoay tròn, hóa thành trăng lưỡi liềm đỏ như màu máu, như là một không gian vô tận khủng bố.
– A!
Long Mã trong nháy mắt thất thần, cả người run rẩy, nhưng lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên từ trên cánh tay truyền đến đau đớn. Lý Vân Tiêu đã hóa quyền thành trảo, mười ngón mạnh mẽ đâm vào hai vai của hắn, một trảo mà xuống, nhất thời hai cánh tay giống như đao nhọn, cốt nhục chia lìa!
Hai con ngươi của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt khôi phục bình thường, nhưng sát ý lạnh lẽo không giảm chút nào, chỉ là sắc mặt thoáng trắng xám, hiển nhiên chiêu công kích linh hồn vừa nãy kia trực tiếp hao tổn tâm thần của hắn. Trong hai trảo máu thịt be bét, năm ngón tay hắn vồ lấy, như quyền hư nắm, gào thét đi ra ngoài, thừa dịp Long Mã thống khổ, song quyền đột nhiên đánh vào ngực hắn!
Ầm!
Long Mã phun ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ bay ra, rơi trên mặt đất, toàn thân dính bột phấn của Thái giám cũng điên cuồng! Ngay trong nháy mắt hắn rơi xuống đất, hơn mười tên đại hán thần trí đã không rõ, lẫn nhau cắn xé cuồng trảo từng cái từng cái như nhìn thấy thịt nhào tới, rất nhanh Long Mã đã bị nhấn chìm trong núi thịt.
Trong dạ dày Lý Vân Tiêu lần thứ hai quay cuồng lên, hắn cố nén buồn nôn, liếc mắt nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy Long Hạo cũng ở trong thời gian ngắn ngủi kia tâm thần thất thủ, gia nhập vào trong nhục dục điên cuồng.
Oa…
Hắn không thể nhịn nổi nữa, óa ra mật xanh, cả người bay lên trời, cẩn thận tách ra bột phấn kia, nhảy tới bên bậc thang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hướng trên mà đi. Phía sau truyền đến vô số tiếng gào thét như dã thú, còn có tiếng kêu to tiêu hồn.
Hắn lau mặt, đem quần áo đầy vết máu trên người ném xuống. Từ trong giới chỉ lấy ra một bộ đồ mới thay đổi, cả người tinh thần hơn nhiều. Nhưng bởi vì vừa nãy triển khai linh hồn công kích, hơn nữa nôn mửa quá nhiều, sắc mặt thoáng có vẻ trắng xám.
Đùng!
Hắn một chưởng vỗ bỏ khóa lớn trên cửa, hai phiến cửa lớn bằng sắt của địa lao ầm ầm mở ra, ánh mặt trời chiếu vào.
– Hả?
Hắn trong nháy mắt dại ra.
Ngoài cửa có mười mấy ánh mắt đồng dạng dại ra, từng cái từng cái thẳng tắp nhìn hắn.
– Lạc lão sư? Trần côn? Hàn béo? Làm sao các ngươi đến rồi?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói.
Trần Chân phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nói:
– Ngươi... ngươi không sao chứ?
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, thản nhiên nói:
– Không có chuyện gì a, ta có thể có chuyện gì?
– Chuyện này...
Trần Chân không tin tưởng trên dưới đánh giá hắn một phen, lại hướng trong địa lao nhìn ngó.
– Làm sao có khả năng không có chuyện gì? Bên trong là thanh âm gì?
Hắn hiếu kỳ đi vào bên trong.
Long Khánh trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nội tâm cảm giác ung dung không nói ra được. Lý Vân Tiêu dĩ nhiên không có chuyện gì? Tuy rằng hắn cũng vạn phần kinh ngạc, nhưng này đối với hắn mà nói là kết quả tốt nhất.
Oa!
Sắc mặt Trần Chân tái nhợt, nhanh chóng chạy ra ngoài, ở một bên kịch liệt nôn mửa!
– Trần Chân, xảy ra chuyện gì?
Hàn Bách cũng kinh ngạc đi vào trong.
Mấy người Trương Thanh Phàm cũng có chút ngạc nhiên, bọn họ cũng đã làm tốt dự tính xấu nhất, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu như sân vắng tản bộ, nhàn nhã tự nhiên, nơi nào có nửa phần không khỏe. Trương Thanh Phàm đánh giá hắn vài lần, nhất thời cảm thấy có loại khí chất bất phàm, kinh ngạc nói:
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Bên trong là thanh âm gì?
Hắn cũng hiếu kì, học Trần Chân đi vào nhìn một chút.
– Ai nha, không có gì, Long Hạo công tử mời một đám thủ hạ ở bên trong chơi đùa a.
Lý Vân Tiêu không đáng kể lắc lắc đầu, nhưng trong ánh mắt toát ra dáng vẻ hết sức buồn nôn, sắc mặt lần thứ hai có chút trắng bệch.
– Vẫn là không nên đi vào quấy rầy bọn họ.
– Ồ?
Dáng dấp của hắn lập tức làm tất cả mọi người hoài nghi, ai cũng không tin từng cái từng cái đi vào, muốn nhìn đến tột cùng là chuyện gì.
Oa!…
Mười mấy người điên cuồng vọt ra, từng cái từng cái tất cả đều ngồi xổm ở hai bên từng ngụm từng ngụm nôn mửa, ngay cả Lạc Vân Thường mấy lần mạnh mẽ đè xuống đồ vật trong dạ dày, nhưng cuối cùng không chống đỡ được, từng ngụm từng ngụm nôn mửa.
Đám Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm càng là run cầm cập lấy ra các loại đan dược, giống như đậu đổ vào trong miệng, nhưng rất nhanh lại phun ra ngoài.
Long Khánh cũng nôn mấy lần, nhưng trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng! Hắn mạnh mẽ ấn ngực, hít một hơi thật sâu, lần thứ hai chạy vào. Nhưng mấy giây sau, một trận nôn mửa truyền đến, hắn lần thứ hai chạy ra bên ngoài ói mửa!
– Ai nha, ta đã bảo các ngươi đừng vào xem rồi mà!
Lý Vân Tiêu một mặt trách tội.
– Khuyên thật không nghe, đáng đời. Long Hạo công tử thưởng thức, không phải người bình thường có thể tiếp thu.
Chương 54: Kim châm trích huyệt (1)
Trần Chân run cầm cập đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.
– Vân thiếu, thật ác tâm a.
Sau khi Long Khánh nôn mửa chấn động, cả người tức giận run cầm cập lên, giận dữ hét:
– Lý Vân Tiêu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Hắn liếc mắt liền thấy ái tử của mình ở bên trong, tình cảnh chấn động bực này để hắn triệt để hỏng mất. Không nói cuối cùng kết quả làm sao, để cả đám người Trương Thanh Phàm nhìn thấy loại gièm pha này, ngày sau Long gia hắn còn có mặt mũi ở thủ đô đặt chân sao!
Hắn hầu như muốn nổi điên, nếu không phải nhiều người ở đây như vậy, hắn nhất định sẽ đem Lý Vân Tiêu chém thành muôn mảnh, lấy cho chó ăn.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh xuống, hàn ý từ trên người hắn tản mát ra.
– Long đại nhân, quý công tử không nói một tiếng mời ta tới làm khách, ta còn muốn hỏi ngươi một chút là xảy ra chuyện gì đây này!
Long Khánh cả kinh, trong ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ, Lý Vân Tiêu chỉ là thiếu niên, biểu hiện ra thực lực ở tam tinh Võ sĩ, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được. Thật giống như dù tự mình ra tay, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!
– Tại sao lại như vậy?
Nội tâm Long Khánh an ủi mình nói:
– Nhất định là vừa nãy quá buồn nôn, vì lẽ đó cảm giác cũng sai lệch.
Sắc mặt hắn phát lạnh, nghiêm nghị nói:
– Việc giữa ngươi cùng khuyển tử hiện tại ta còn không rõ ràng lắm, nhưng hiện tại ngươi bình yên vô sự đứng ở đây, mà khuyển tử, khuyển tử...
Hắn nói đến phần sau, trong đôi mắt càng là muốn phun ra lửa. Sau ngày hôm nay, Long Hạo là không cách nào ở thủ đô lăn lộn!
Khí thế trên người Lý Vân Tiêu tản ra, rất nhanh làm Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn chú ý. Hai người đều là đại sư cấp Thuật Luyện Sư, thần thức dị thường mẫn cảm, lập tức phát hiện Lý Vân Tiêu khác với tất cả mọi người, đều dồn dập lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trương Thanh Phàm nuốt mấy viên đan dược, rốt cục ổn định buồn nôn, sắc mặt tái nhợt nói:
– Con trai của ngươi khẩu vị rất nặng, bất kể hắn làm sự tình gì? Lẽ nào tại Long phủ của ngươi, còn nghe hắn hay sao?
Long Khánh cũng sững sờ, đúng a, Lý Vân Tiêu này là bị bắt về, nào có bản lãnh đem bọn người Hạo nhi đẩy ngã. Chẳng lẽ đây thực sự là sở thích của Hạo nhi hay sao? Hắn nhất thời có chút há hốc mồm.
Cổ Vinh cười lạnh nói:
– Hừ, nghe nói chuyện này là di truyền a!
Vừa nãy thời điểm hắn đi vào, quả nhiên thấy đồ đệ của mình cũng ở bên trong, sớm đã sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh, chỉ lo đến thời điểm Lý Vân Tiêu tính sổ, vì vậy nhanh nhảy ra cho thấy cõi lòng.
Bạch!
Nghe Cổ Vinh nói, tất cả mọi người giống như điện giật rời xa Long Khánh, chí ít cách ba, bốn mét, đem Long Khánh cô lập ra, tất cả đều dùng ánh mắt quái dị theo dõi hắn.
Sắc mặt Long Khánh trong nháy mắt trắng bệch, hết sức lúng túng một người ngốc đứng ở đó, chỉ vào Cổ Vinh cả giận nói:
– Nói năng bậy bạ! Ta đường đường là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Tam Tài cảnh đại Vũ sư, há có thể là long dương pha lê!
Trương Thanh Phàm lạnh lùng nói:
– Bên trong cái nào không phải võ giả?
Hắn không tiếp tục để ý tới Long Khánh, quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, ánh mắt nhất thời nhu hòa lên.
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu?
Lý Vân Tiêu khẽ gật đầu nói:
– Ngươi chính là Trương Thanh Phàm?
Trương Thanh Phàm kinh ngạc nói:
– Ngươi biết ta?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
– Bên trái là Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn, bên phải là Trấn quốc thần Vệ thống lĩnh Lạc lão sư, như vậy đi ở chính giữa, ngoại trừ bệ hạ ra, cũng chỉ có Trương Thanh Phàm hoặc là Tiêu Khinh Vương, rất dễ đoán.
Trương Thanh Phàm lộ ra ý cười, gật đầu khen:
– Ngươi cùng nghe đồn quả nhiên có chút không giống, ngươi biết kim châm trích huyệt?
Lý Vân Tiêu cười hì hì.
– Thử một chút xem sao.
– Thử một chút xem?
Trương Thanh Phàm nghiêm mặt, ngưng tiếng nói:
– Công chúa điện hạ kim chi ngọc diệp, nếu không có đầy đủ tự tin, há có thể cho ngươi tùy tiện thí châm!
Lý Vân Tiêu vẫy vẫy tay, làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ, cười nói:
– Không cho ta thí nghiệm, các ngươi còn có những biện pháp khác sao?
Trương Thanh Phàm sững sờ, trầm tư vài giây, cất tiếng cười to nói:
– Được, vậy ngươi liền thử đi.
Đột nhiên lời nói xoay chuyển, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Nếu cứu sống công chúa, sau đó tại Thanh Thủy quốc, bất luận tình huống thế nào, cũng có thể bảo đảm tính mạng ngươi không lo. Nếu không cứu sống được, coi như là Lý Thuần Dương đứng ra, cũng không giữ được mạng của ngươi!
Lời nói của hắn tựa hồ ám chỉ, sắc mặt của Lý Vân Tiêu hơi đổi, cười lạnh nói:
– Mệnh của ta, bất cứ lúc nào đều nắm giữ ở trong tay mình.
Cổ Vinh thấy bầu không khí có chút lạnh, vội vàng nói:
– Đừng ở chỗ này dây dưa, công chúa điện hạ còn chờ thi châm.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn Mộng Vũ, đột nhiên khóe miệng nở nụ cười.
– Lần trước ngươi hãm hại ta, lần này tìm người tới cứu ta, xem như là hòa nhau.
Trên mặt Mộng Vũ đỏ chót, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta vừa vặn cần người trợ giúp, ngươi đến giúp ta cứu trị công chúa đi.
Mộng Vũ vội vàng phất tay nói:
– Ta? Không được không được, ta cái gì cũng không biết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nói ngươi làm, không được cũng phải được!
Hắn quay đầu đối với Trương Thanh Phàm nói:
– Trương đại sư, ta cần hai người trợ giúp, một là Mộng Vũ, một là Lạc lão sư. Còn thù lao để các nàng giúp đỡ, ta muốn ngươi chi trả thay ta.
Trương Thanh Phàm sững sờ, lập tức gật đầu nói:
– Tất cả theo ngươi, tất cả mọi người đều nghe ngươi điều khiển!
Trong lòng Lạc Vân Thường âm thầm vui vẻ, cảm kích nhìn Lý Vân Tiêu một chút. Kim châm trích huyệt chính là phương pháp thi châm trong truyền thuyết, trên đại lục chỉ có số ít cao cấp Thuật Luyện Sư mới bí mật nắm giữ. Có thể chứng kiến phương pháp đâm huyệt, bất kỳ một Thuật Luyện Sư nào cũng sẽ không bỏ qua.
Cổ Vinh vội vàng nói:
– Vân thiếu, không phải nói để ta giúp đỡ sao?
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại.
– Lương Tuấn là đồ đệ của ngươi?
Trong lòng Cổ Vinh cảm thấy lạnh lẽo, thầm nói không xong, hắn lau mồ hôi lạnh nói:
– Trước đây là đồ đệ, có điều vừa nãy ta đã đem hắn trục xuất sư môn. Kỳ thực rất lâu trước ta liền không quản hắn, ngạch, là thật sự, đừng đi a Vân thiếu, Vân thiếu, ngươi nghe ta nói, kỳ thực ta căn bản là không quen biết hắn, đừng, đừng đi a...
Lầu bốn của Thuật Luyện Sư Công Hội, trong một mật thất.
Tần Như Tuyết thân mang quần áo màu trắng, nằm ở trên giường ngọc màu xanh nhạt, sắc mặt tái xanh, hoa văn màu đỏ sậm nằm dày đặc ở trên mặt, sinh cơ yếu ớt.
Trương Thanh Phàm liếc mắt nhìn, sắc mặt càng khó coi mấy phần, trầm giọng nói:
– Tử Thanh giường ngọc có thể thoáng áp chế bệnh tình của công chúa, nhưng hiển nhiên cũng đã đến cực hạn.
Lý Vân Tiêu hơi thở dài một tiếng, thầm nói hồn lực của mình đẳng cấp quá thấp, bằng không đã sớm phát hiện công chúa là Ngũ âm tuyệt mạch, cũng sẽ không kéo dài tới hiện tại.
Chương 55: Kim châm trích huyệt (2)
Hắn hơi phất phất tay nói:
– Các ngươi đều đi ra ngoài đi, Mộng Vũ cùng Lạc Vân Thường lưu lại.
Lạc Vân Thường không nhịn được nói:
– Chuẩn bị một cái lều vải cùng ba mươi cây kim châm là có thể? Thật sự không cần đồ vật khác?
Nàng hơi có chút sốt sắng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật sự có nắm chắc?
Lý Vân Tiêu nâng cằm trầm ngưng.
Trương Thanh Phàm thấy dáng vẻ này, khiến cho hắn căng thẳng vạn phần, ngưng tiếng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có mấy phần chắc chắn? Nếu quá thấp, ta sẽ đi thông báo quốc vương bệ hạ.
Lời nói của hắn rất rõ ràng, nếu như Lý Vân Tiêu không thành công, như vậy công chúa sẽ vẫn lạc.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm giác nặng nề, đối với tình huống cũng không coi trọng. Dù sao tuổi của Lý Vân Tiêu quá nhỏ, mà kim châm trích huyệt không chỉ đối với sức khống chế của người thi châm yêu cầu cực cao, hơn nữa trình tự, thời cơ, cường độ đều không cho có nửa phần sai lầm. Chiếu bọn họ tính toán, có thể có 30% liền vạn hạnh!
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng nói:
– Nếu như công chúa là thân nam nhi, ta mặt đối mặt thi châm cho hắn, có tự tin trăm phần trăm. Nhưng nàng là nữ tử, ta chỉ có thể cách lều vải, ở trong vòng mười lăm mét lâm không phi châm trích huyệt, hơn nữa vừa nãy ở Long gia bị nhã hứng của Hạo thiếu làm nôn mửa, hiện tại tinh thần còn có chút uể oải, tổng hợp lại, đại khái khoảng chừng 90% a.
– Phi châm trích huyệt? Ngươi nói với ta ngươi sẽ cách lều vải mười lăm mét lâm không phi châm trích huyệt?
Trương Thanh Phàm chặn một ngụm lão huyết ở dưới ngực, trong đầu vù vù một hồi.
– Nguyên lai ngươi muốn chuẩn bị lều vải là vì lẩn tránh nam nữ chi hiềm?
– Mặt đối mặt trăm phần trăm, phi châm trích huyệt nắm chắc 90%?
Hứa Hàn hít vào một ngụm khí lạnh, có chút hoảng hốt nói:
– Kim châm trích huyệt nguyên lai dễ dàng như vậy, ta còn tưởng rằng là thủ đoạn rất cao thâm a.
Nhăng hắn vội lắc đầu nói:
– Không đúng, không đúng, trước đây ta từng nghe sư phụ nói, muốn thành công sử dụng kim châm trích huyệt, không có hồn lực của cấp năm Thuật Luyện Sư, hoặc là muôn vàn thủ pháp thử thách, là căn bản không thể thành công!
Lạc Vân Thường cũng dại ra một hồi, nhất thời trên mặt trầm xuống, phẫn nộ quát:
– Ngươi coi ngươi là Dương Địch đại nhân sao? Còn nắm chắc trăm phần trăm, còn lâm không phi châm! Hiện tại tính mạng của công chúa như ngàn cân treo sợi tóc, ngươi chăm chú một chút cho ta!
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta đã rất chăm chú a, nếu biết tính mạng của Như Tuyết nha đầu đang như ngàn cân treo sợi tóc, các ngươi liền đừng quấy rầy ta. Hiện tại bắt đầu đi, Mộng Vũ, ngươi đỡ công chúa là được, Lạc lão sư, ngươi giúp ta dựng lên lều vải.
–...
Trương Thanh Phàm một tay tóm lấy lều vải ném ra ngoài, phẫn nộ nói:
– Cách lều vải cái rắm a! Liền mặt đối mặt đi, công chúa là thân thể vạn kim, há có thể cho ngươi trò đùa!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu mạnh mẽ lườm hắn một cái.
– Chính là bởi vì thân thể vạn kim, cho nên mới cách lều vải. Kim châm trích huyệt nhất định phải cởi hết quần áo, nếu không cách lều vải, bị ta nhìn thấy hết, đến thời điểm quốc vương bệ hạ ra lệnh một tiếng, ta không cưới nàng là không thể. Dựa vào, ngươi muốn hại ta đúng không? Ta mới không cưới tiểu nha đầu đây này!
Tất cả mọi người trong nháy mắt té xỉu...
Trương Thanh Phàm chỉ cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, chuyện nghiêm trọng như vậy, lại bị Lý Vân Tiêu biến thành chuyện ép hôn. Hắn cảm giác đối phương tựa hồ là đang đùa hắn...
Đột nhiên Lý Vân Tiêu biến sắc, nhìn chằm chằm sắc mặt của Tần Như Tuyết trầm giọng nói:
– Ngũ âm tuyệt mạch liền muốn hội tụ Linh Hải, các ngươi chậm trễ nữa, đến lúc đó Ngũ âm hội tụ một mạch, sinh cơ đoạn tuyệt, coi như là Đế cấp Thuật Luyện Sư đến cũng cứu không được!
Mọi người dồn dập hướng trên mặt công chúa nhìn lại, chỉ thấy năm đạo huyết tuyến bé nhỏ quả nhiên lại tăng trưởng không ít, bắt đầu lan tràn đến đỉnh đầu.
Trong lòng Trương Thanh Phàm căng thẳng, trầm giọng quát lên:
– Mộng Vũ cùng Lạc Vân Thường lưu lại, tất cả mọi người lập tức đi ra ngoài!
Hắn xoay người rời đi, hiện tại tên đã lên cung, coi như bắn trật, cũng phải nhắm mắt bắn đến cùng! Tất cả mọi người đều mặt xạm lại, các loại tâm tình đều có, lũ lượt đi ra băng thất.
– Mộng Vũ, cởi sạch quần áo của nàng. Lạc lão sư, dựng lều vải.
– Lý Vân Tiêu, nháo đủ rồi! Chuyện này hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu, chăm chú một chút cho ta!
Lạc Vân Thường cả giận nói.
Đùng!
Lý Vân Tiêu mở ra hộp kim châm, cũng không ngẩng đầu lên, cong ngón tay búng một cái, nhẹ nhàng nói:
– Lạc lão sư, ta muốn đâm huyệt Vân Môn của ngươi, châm vào bảy phân.
Xèo!
Tiếng xé gió vang lên, con ngươi của Lạc Vân Thường đột nhiên mở lớn, một ánh vàng lấp loé rồi biến mất, trên xương bả vai của mình như bị muỗi cắn, một cây kim châm nhỏ như sợi tóc cắm ở trên Vân Môn huyệt của mình, đâm vào da thịt bảy phân, không có nửa điểm khác biệt!
Trong nháy mắt Lạc Vân Thường dại ra, trong đôi mắt tất cả đều là vẻ kinh hãi, nội tâm càng là nhấc lên sóng gió động trời! Thiếp thân nội y của nàng chính là dùng Kim Ti tuyến may thành, đối với nguyên lực có tác dụng chống đỡ nhất định, kim châm xuyên thấu cần khí lực căn bản là không có cách khống chế, huống chi tinh chuẩn như vậy! Hơn nữa hắn là làm sao biết mình mặc Kim Ti y!
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Vừa nãy thời điểm ở bên ngoài, ta phát hiện phần gáy của Lạc lão sư hơi có kim quang thoáng hiện, tất nhiên là mặc Kim Ti y, hiện tại cô gái đều lưu hành mặc cái này. Hơn nữa ba cái áo khoác, ngươi ta cách xa nhau sáu mét, vì lẽ đó một châm này, ta dùng ba phần khí lực, sẽ không kém bao nhiêu.
Trên mặt Lạc Vân Thường đỏ bừng, bị nam tử biết áo lót mình mặc, làm sao cũng bình tĩnh không nỗi, tuy rằng trong lòng kinh ngạc không ngớt, nhưng vẫn như cũ nổi giận nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật không giữ mồm giữ miệng!
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Mau mau bắt đầu đi. Kỳ thực lâm không phi châm ta mới chắc chắn, nếu cô gái nhỏ Như Tuyết này ở trước mặt ta cởi sạch, ta nơi nào bình tĩnh đến thi châm a? Ngươi đừng xem cô nàng này nhỏ tuổi, kỳ thực muốn ngực có ngực, đã sớm phát dục...
– Được rồi!
Trong mắt Lạc Vân Thường xẹt qua một tia ngượng ngùng, triển khai lụa mỏng ở trong tay, nhất thời đem Lý Vân Tiêu cùng Tần Như Tuyết cô lập ra, nàng thoáng bình phục lại tâm tình, nhẹ giọng nói:
– Bắt đầu đi.
Mộng Vũ cũng căng thẳng đem quần áo của Tần Như Tuyết mở ra, cẩn thận đỡ lấy.
Xèo!
Ánh vàng thoáng hiện, Lý Vân Tiêu bắt đầu phi châm, từng cây từng cây xuyên thấu lụa mỏng, bay vụt mà vào.
Con ngươi của Lạc Vân Thường đột nhiên mở lớn, toàn bộ tâm thần tăng cao đến đỉnh điểm, đem mỗi một động tác của Lý Vân Tiêu đều thanh thanh sở sở ấn vào trong đầu.
Ở ngoài hầm băng, một đám người dị thường yên tĩnh, không người nào dám lớn tiếng thở dốc, bởi vì sắc mặt của Trương Thanh Phàm cực kỳ khó xem, không ai dám làm hắn càng thêm khó chịu.