Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: So với giết người, tôi thích dày vò họ hơn
Lý Phi và Phong Thanh Thanh liếc mắt nhìn nội dung của bản sao xấp chứng cứ kia, sắc mặt lập tức trắng bệch, chột dạ đến không nói nên lời.
Hại người không được còn bị liên lụy.
Lần này, bọn họ đuối lý rồi.
Sanh Ca nhìn thấy hai người kia im lặng không nói gì, thầm lắc đầu mỉa mai.
Còn tưởng họ sẽ tiếp tục ngoan cố chống cự thêm một lúc nữa chứ.
"Ra tay đi, tranh thủ đập cho xong, chúng ta mới có thể thực hiện bước kế tiếp." Cô nói đến cuối lại cố ý ẩn dụ, cười đến hàng lông mày cũng khẽ cong lên.
Dường như chỉ là mấy giây, đám vệ sĩ đã nhanh chóng chia việc hành động rồi.
Bốn người trong đó khống chế tất cả người giúp việc, sáu người khác lại phụ trách chuyện phá hủy căn biệt thự cổ này.
Rất nhanh sau đó, khắp cả căn biệt thự liên tục vang lên mấy tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Đám người giúp việc bị khống chế đó, lúc nghe được tiếng đổ vỡ chói tai kia cũng đều chụm lại một chỗ, không dám nhìn tới.
Lý Phi cũng nghe đến hãi hùng khiếp vía.
Phong Thanh Thanh lại sợ hãi rúc vào trong lòng bà ta, đột nhiên nhớ tới gì đó lập tức bùng nổ: "Ôi chết! Bộ mỹ phẩm LC bản giới hạn tháng trước tôi đặt bên nước M mới được vận chuyển về đây! Không thể đập, không thể đập vỡ được đâu!"
Cô ta hoang mang vùng khỏi vòng tay của Lý Phi, hoảng hốt chạy lên lầu ngăn cản.
Tiếng thét chói tai vang lên, hòa trong âm thanh đồ sứ bị đập vỡ.
Từ xa nghe thấy, lại giống như âm thanh của ác quỷ.
Lý Phi siết chặt tay, móng tay bấu vào da thịt, phóng ánh mắt căm thù nhìn về phía Sanh Ca, hận không thể mang người kia đi lăng trì.
Từng âm thanh đổ vỡ đó đều là âm thanh của tiền, cõi lòng bà ta đau như bị dao cắt.
Nhưng vì vẫn luôn giữ bản năng của một bà chủ quanh năm sống trong giàu sang, dù có chết thì Lý Phi cũng sẽ không cúi đầu trước con nhỏ khốn kiếp này.
Bà ta nén lại cảm giác đau nhói nơi con tim, phẫn nộ trừng mắt nhìn Sanh Ca: "Mày quả thật là độc ác! Con khốn, mày chờ đó, rồi mày sẽ gặp quả báo. Tao nhất định sẽ không buông tha cho mày đâu."
Sanh Ca cười ha hả: "Nếu như tôi làm vậy được cho là ác độc, vậy thì những chuyện mà ba năm trước, từng người trong các người đã làm với tôi thì được cho là gì? Ác độc đến mức khiến người khác giận sôi máu hả?"
Lý Phi khinh miệt: "Loại phụ nữ không rõ gốc gác, lại còn lưu manh như mày vốn không xứng với con trai của tao, những thứ mà tao làm chẳng qua chỉ là đang dạy cho mày cái gì gọi là quy tắc của tầng lớp thượng lưu. Là bản thân mày không chịu đựng nổi khổ đau mà muốn ly dị, liên quan gì tới tao? Tao có lỗi gì?"
Lời ngụy biện của bà ta khiến Sanh Ca nghe xong lại mỉm cười.
Được rồi, càng cố gắng giải thích với loại người sống mà chỉ biết có bản thân như này, bà ta sẽ càng không thấy mình sai ở chỗ nào.
Như vậy thì phí nước bọt lắm.
Lý Phi vẫn còn muốn mắng tiếp, lại nhìn thấy hai tên vệ sĩ đang xách Phong Thanh Thanh từ trong biệt thự ra ngoài, trong miệng cô ta vẫn luôn văng ra mấy lời chửi rủa.
Sức lực của vệ sĩ rất lớn, Phong Thanh Thanh lại cứng đầu không nghe, cho nên cả cánh tay và cổ tay đều bị nắm đến bầm tím.
Lý Phi chua xót, muốn kéo con gái cưng của mình lại bị một tên vệ sĩ khác kìm hãm không thể động đậy, chỉ có thể khiếp sợ mà nhìn qua Sanh Ca.
"Mày… Mày muốn làm gì Thanh Thanh? Người là do tao kêu tới, không có liên quan tới Thanh Thanh, mày có ngon thì giết tao đi."
"So với giết người, tôi thích dày vò họ hơn."
Sanh Ca nhoẻn miệng cười: "Lần trước tôi có nói rồi, chỉ cần bà còn đụng tới tôi nữa, tôi sẽ đòi lại món nợ trước đây gấp bội. Nhưng mà..."
Cô ngừng một chút, vệ sĩ mang ra một cái ghế đặt phía trước cửa nhà. Sanh Ca ngồi xuống, cũng không phải ngồi ở trong nhà.
Bởi vì trước đó cô đã nói, cho dù Lý Phi có quỳ gối cầu xin, cô cũng sẽ không bước vào căn nhà cổ này một bước.
"Nể tình bà từng là mẹ chồng của tôi, là bậc bề trên nên tôi không đụng tới bà. Cho nên món nợ này, để cô ta trả vậy."
Sanh Ca nói xong, liếc về phía Phong Thanh Thanh cái nhìn sắc lẹm.
Trong bữa tiệc lần trước, Phong Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm được cách thức người kia xử lý người khác rồi, cho nên lúc này lập tức rùng mình, cũng không dám quấy phá thêm nữa. Cô ta khóc lóc gào khản cổ về phía Lý Phi: "Mẹ, mẹ ơi cứu con. Cô ta sẽ xử chết con mất."
Mặc dù đang bị vệ sĩ ghì lại nhưng miệng của Lý Phi vẫn hoạt động bình thường, vẫn không ngừng lên án hành vi của Sanh Ca, vừa mắng vừa uy hiếp.
Hòa cùng với đó là tiếng khóc lóc ầm ĩ của Phong Thanh Thanh.
Sanh Ca bực dọc nhíu mày lại: "Ồn ào quá, lấp miệng lại."
Vệ sĩ tùy tiện kiếm một cái giẻ lau của người giúp việc quét vườn hoa, mạnh mẽ nhét vào miệng của hai mẹ con người kia.
Trong sân lúc này, chỉ còn nghe tiếng ưm a không rõ của hai người kia, âm thanh gào thét khi nãy cuối cùng mới ngừng lại được.
Sanh Ca bắt đầu dày vò.
"Có còn nhớ chuyện cô vu oan cho tôi ăn trộm trang sức, sau đó cướp lấy cổ phần Phong thị trong tay tôi không? Nhưng mà cả khoảng sân nhỏ này đều đã bị tôi đập nát rồi, coi như cũng miễn cưỡng lấp lại khoản tiền đó đi. Thế nhưng còn chuyện phạt tôi quỳ dưới trời mưa, cũng nên thanh toán chứ hả?"
Cô liếc nhìn một cái.
Vệ sĩ lập tức đạp một cước vào sau khớp gối của Phong Thanh Thanh.
Đột nhiên bị tác động khiến người kia thoắt cái đã nặng nề quỳ gối xuống, trên mặt đất đều là vụn đá cuội, đau đến sống đi chết lại. Đầu của Phong Thanh Thanh cũng do quán tính mà chúi về phía trước.
Vì được vệ sĩ ghì lại, đầu cô ta không có bị đụng xuống đất, nhưng nhìn từ phía xa chính là đang cúi đầu trước Sanh Ca. Phong Thanh Thanh đau đến mặt nhăn mày nhó, trong lòng càng thêm nhục nhã.
Lý Phi đau lòng đến ứa nước mắt, miệng vẫn ưm a gào thét, dường như là đang chửi: "Con khốn, mày sẽ chết không được toàn thây." gì gì đó.
"Đau lòng hả?"
Sanh Ca nở nụ cười lạnh lùng: "Thấy con gái của mình chịu khổ nên xót? Mặc dù tôi từng là vợ, nhưng cũng đã từng là con gái. Lúc bà đối xử với tôi như thế, có nghĩ tới mẹ của tôi sẽ đau lòng không?"
Nhắc tới mẹ, Sanh Ca lại theo bản năng mà siết chặt tay thành nắm đấm, trực tiếp cảm nhận được một trận đau đớn.
Một vài ký ức không tốt đẹp túa ra trong đâu.
Một lúc sau, cô nén lại hết tất cả những cảm xúc đang dâng trào đó, phóng ánh mắt nặng trĩu ngẩng đầu nhìn về phía dải mây màu hồng ở phía chân trời.
"Đáng tiếc, hôm nay trời không có mưa, món nợ này không được thanh toán sạch sẽ rồi."
Cô nhíu mày trầm tư, đột nhiên hai mắt lóe sáng, nghĩ ra được một ý kiến hay: "Đi tới hồ múc mấy chậu nước tới đây."
Vệ sĩ lập tức đi làm.
Đám người giúp việc bị không chế nấp ở một góc vườn hoa, nghe được cách thức Sanh Ca dày vò đối phương lại nuốt từng ngụm nước bọt, cũng không ai dám đứng ra cầu xin.
Dù sao, có rất nhiều người trong số đó tận mắt chứng kiến những uất ức và tủi nhục mà Sanh Ca đã chịu đựng, những người khác chưa được thấy nhưng cũng đã từng nghe nói tới cách thức cay nghiệt mà Lý Phi đối xử với con dâu.
Hơn nữa, Phong Thanh Thanh lúc trước cũng đã từng ức hiếp Sanh Ca.
Nợ mẹ con trả, đây cũng là chuyện rất công bằng.
Rất nhanh sau đó, đám vệ sĩ đã mang nước tới. Bởi vì trong hồ có nuôi cá, cho nên lúc múc lại không cẩn thận để có lẫn cả mấy con tôm nhỏ và rong rêu bên trong.
Phong Thanh Thanh trừng to đôi mắt, vô cùng khủng hoảng. Cô ta liên tục lắc đầu cầu xin Sanh Ca, khóc lóc đến không nói được thành tiếng, làm gì còn vẻ hống hách ngày xưa nữa.
"Đổ xuống."
Mệnh lệnh lạnh lùng đó khiến hai mẹ con ở đây hoàn toàn tuyệt vọng.
Ào!
Cả một thùng nước ao lại không chút câu nệ mà đổ ập xuống đầu Phong Thanh Thanh, không dư ra một giọt.
Sắc mặt của Phong Thanh Thanh trắng bệch, lạnh đến run lên cầm cập. Rong rêu dính ở mặt, tôm thì vướng ở trên đầu cô ta đang cố sức búng mình, dáng vẻ chật vật đến không sao tả được.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ mình đang khóc lóc lại cảm thấy bất lực, còn nhìn thấy ánh mắt chán ghét và mỉa mai của Sanh Ca nhìn về phía mình.
Có cả bọn người giúp việc đều bị cô ta mắng chửi kia, bây giờ cũng đang lén nhìn về phía cô ta, đứng xem dáng vẻ thê thảm của cô ta như thế này.
Lòng kiêu ngạo và sự tự tôn đều bị đạp đổ, cảm giác tủi nhục không thể nào tả được bao trùm lấy cô ta.
Phong Thanh Thanh hoàn toàn sụp đổ, gào khóc lên.
Còn chưa đợi vệ sĩ dội thùng nước thứ hai, cô ta đã ngất đi rồi.
Sanh Ca nhìn thấy người kia đã thật sự ngất xỉu, mới bảo vệ sĩ thả người ra.
Không còn bị kìm hãm nữa, Lý Phi lập tức chạy tới xem tình hình của con gái, thậm chí quên mất chuyện chửi bới Sanh Ca.
"Lần này chỉ là cảnh cáo, còn dám có lần sau nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu."
Thấy bản thân cũng coi như đã trả xong món nợ rồi, Sanh Ca triệu hồi vệ sĩ, chuẩn bị dọn đường mà quay về nhà.
Vừa mới quay đầu đã đụng phải một ánh mắt đen láy, sâu hoắm.
Vẻ mặt Phong Ngự Niên vô cùng u ám, môi mím chặt, đang nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp mắt.
Hại người không được còn bị liên lụy.
Lần này, bọn họ đuối lý rồi.
Sanh Ca nhìn thấy hai người kia im lặng không nói gì, thầm lắc đầu mỉa mai.
Còn tưởng họ sẽ tiếp tục ngoan cố chống cự thêm một lúc nữa chứ.
"Ra tay đi, tranh thủ đập cho xong, chúng ta mới có thể thực hiện bước kế tiếp." Cô nói đến cuối lại cố ý ẩn dụ, cười đến hàng lông mày cũng khẽ cong lên.
Dường như chỉ là mấy giây, đám vệ sĩ đã nhanh chóng chia việc hành động rồi.
Bốn người trong đó khống chế tất cả người giúp việc, sáu người khác lại phụ trách chuyện phá hủy căn biệt thự cổ này.
Rất nhanh sau đó, khắp cả căn biệt thự liên tục vang lên mấy tiếng đồ vật bị đập vỡ.
Đám người giúp việc bị khống chế đó, lúc nghe được tiếng đổ vỡ chói tai kia cũng đều chụm lại một chỗ, không dám nhìn tới.
Lý Phi cũng nghe đến hãi hùng khiếp vía.
Phong Thanh Thanh lại sợ hãi rúc vào trong lòng bà ta, đột nhiên nhớ tới gì đó lập tức bùng nổ: "Ôi chết! Bộ mỹ phẩm LC bản giới hạn tháng trước tôi đặt bên nước M mới được vận chuyển về đây! Không thể đập, không thể đập vỡ được đâu!"
Cô ta hoang mang vùng khỏi vòng tay của Lý Phi, hoảng hốt chạy lên lầu ngăn cản.
Tiếng thét chói tai vang lên, hòa trong âm thanh đồ sứ bị đập vỡ.
Từ xa nghe thấy, lại giống như âm thanh của ác quỷ.
Lý Phi siết chặt tay, móng tay bấu vào da thịt, phóng ánh mắt căm thù nhìn về phía Sanh Ca, hận không thể mang người kia đi lăng trì.
Từng âm thanh đổ vỡ đó đều là âm thanh của tiền, cõi lòng bà ta đau như bị dao cắt.
Nhưng vì vẫn luôn giữ bản năng của một bà chủ quanh năm sống trong giàu sang, dù có chết thì Lý Phi cũng sẽ không cúi đầu trước con nhỏ khốn kiếp này.
Bà ta nén lại cảm giác đau nhói nơi con tim, phẫn nộ trừng mắt nhìn Sanh Ca: "Mày quả thật là độc ác! Con khốn, mày chờ đó, rồi mày sẽ gặp quả báo. Tao nhất định sẽ không buông tha cho mày đâu."
Sanh Ca cười ha hả: "Nếu như tôi làm vậy được cho là ác độc, vậy thì những chuyện mà ba năm trước, từng người trong các người đã làm với tôi thì được cho là gì? Ác độc đến mức khiến người khác giận sôi máu hả?"
Lý Phi khinh miệt: "Loại phụ nữ không rõ gốc gác, lại còn lưu manh như mày vốn không xứng với con trai của tao, những thứ mà tao làm chẳng qua chỉ là đang dạy cho mày cái gì gọi là quy tắc của tầng lớp thượng lưu. Là bản thân mày không chịu đựng nổi khổ đau mà muốn ly dị, liên quan gì tới tao? Tao có lỗi gì?"
Lời ngụy biện của bà ta khiến Sanh Ca nghe xong lại mỉm cười.
Được rồi, càng cố gắng giải thích với loại người sống mà chỉ biết có bản thân như này, bà ta sẽ càng không thấy mình sai ở chỗ nào.
Như vậy thì phí nước bọt lắm.
Lý Phi vẫn còn muốn mắng tiếp, lại nhìn thấy hai tên vệ sĩ đang xách Phong Thanh Thanh từ trong biệt thự ra ngoài, trong miệng cô ta vẫn luôn văng ra mấy lời chửi rủa.
Sức lực của vệ sĩ rất lớn, Phong Thanh Thanh lại cứng đầu không nghe, cho nên cả cánh tay và cổ tay đều bị nắm đến bầm tím.
Lý Phi chua xót, muốn kéo con gái cưng của mình lại bị một tên vệ sĩ khác kìm hãm không thể động đậy, chỉ có thể khiếp sợ mà nhìn qua Sanh Ca.
"Mày… Mày muốn làm gì Thanh Thanh? Người là do tao kêu tới, không có liên quan tới Thanh Thanh, mày có ngon thì giết tao đi."
"So với giết người, tôi thích dày vò họ hơn."
Sanh Ca nhoẻn miệng cười: "Lần trước tôi có nói rồi, chỉ cần bà còn đụng tới tôi nữa, tôi sẽ đòi lại món nợ trước đây gấp bội. Nhưng mà..."
Cô ngừng một chút, vệ sĩ mang ra một cái ghế đặt phía trước cửa nhà. Sanh Ca ngồi xuống, cũng không phải ngồi ở trong nhà.
Bởi vì trước đó cô đã nói, cho dù Lý Phi có quỳ gối cầu xin, cô cũng sẽ không bước vào căn nhà cổ này một bước.
"Nể tình bà từng là mẹ chồng của tôi, là bậc bề trên nên tôi không đụng tới bà. Cho nên món nợ này, để cô ta trả vậy."
Sanh Ca nói xong, liếc về phía Phong Thanh Thanh cái nhìn sắc lẹm.
Trong bữa tiệc lần trước, Phong Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm được cách thức người kia xử lý người khác rồi, cho nên lúc này lập tức rùng mình, cũng không dám quấy phá thêm nữa. Cô ta khóc lóc gào khản cổ về phía Lý Phi: "Mẹ, mẹ ơi cứu con. Cô ta sẽ xử chết con mất."
Mặc dù đang bị vệ sĩ ghì lại nhưng miệng của Lý Phi vẫn hoạt động bình thường, vẫn không ngừng lên án hành vi của Sanh Ca, vừa mắng vừa uy hiếp.
Hòa cùng với đó là tiếng khóc lóc ầm ĩ của Phong Thanh Thanh.
Sanh Ca bực dọc nhíu mày lại: "Ồn ào quá, lấp miệng lại."
Vệ sĩ tùy tiện kiếm một cái giẻ lau của người giúp việc quét vườn hoa, mạnh mẽ nhét vào miệng của hai mẹ con người kia.
Trong sân lúc này, chỉ còn nghe tiếng ưm a không rõ của hai người kia, âm thanh gào thét khi nãy cuối cùng mới ngừng lại được.
Sanh Ca bắt đầu dày vò.
"Có còn nhớ chuyện cô vu oan cho tôi ăn trộm trang sức, sau đó cướp lấy cổ phần Phong thị trong tay tôi không? Nhưng mà cả khoảng sân nhỏ này đều đã bị tôi đập nát rồi, coi như cũng miễn cưỡng lấp lại khoản tiền đó đi. Thế nhưng còn chuyện phạt tôi quỳ dưới trời mưa, cũng nên thanh toán chứ hả?"
Cô liếc nhìn một cái.
Vệ sĩ lập tức đạp một cước vào sau khớp gối của Phong Thanh Thanh.
Đột nhiên bị tác động khiến người kia thoắt cái đã nặng nề quỳ gối xuống, trên mặt đất đều là vụn đá cuội, đau đến sống đi chết lại. Đầu của Phong Thanh Thanh cũng do quán tính mà chúi về phía trước.
Vì được vệ sĩ ghì lại, đầu cô ta không có bị đụng xuống đất, nhưng nhìn từ phía xa chính là đang cúi đầu trước Sanh Ca. Phong Thanh Thanh đau đến mặt nhăn mày nhó, trong lòng càng thêm nhục nhã.
Lý Phi đau lòng đến ứa nước mắt, miệng vẫn ưm a gào thét, dường như là đang chửi: "Con khốn, mày sẽ chết không được toàn thây." gì gì đó.
"Đau lòng hả?"
Sanh Ca nở nụ cười lạnh lùng: "Thấy con gái của mình chịu khổ nên xót? Mặc dù tôi từng là vợ, nhưng cũng đã từng là con gái. Lúc bà đối xử với tôi như thế, có nghĩ tới mẹ của tôi sẽ đau lòng không?"
Nhắc tới mẹ, Sanh Ca lại theo bản năng mà siết chặt tay thành nắm đấm, trực tiếp cảm nhận được một trận đau đớn.
Một vài ký ức không tốt đẹp túa ra trong đâu.
Một lúc sau, cô nén lại hết tất cả những cảm xúc đang dâng trào đó, phóng ánh mắt nặng trĩu ngẩng đầu nhìn về phía dải mây màu hồng ở phía chân trời.
"Đáng tiếc, hôm nay trời không có mưa, món nợ này không được thanh toán sạch sẽ rồi."
Cô nhíu mày trầm tư, đột nhiên hai mắt lóe sáng, nghĩ ra được một ý kiến hay: "Đi tới hồ múc mấy chậu nước tới đây."
Vệ sĩ lập tức đi làm.
Đám người giúp việc bị không chế nấp ở một góc vườn hoa, nghe được cách thức Sanh Ca dày vò đối phương lại nuốt từng ngụm nước bọt, cũng không ai dám đứng ra cầu xin.
Dù sao, có rất nhiều người trong số đó tận mắt chứng kiến những uất ức và tủi nhục mà Sanh Ca đã chịu đựng, những người khác chưa được thấy nhưng cũng đã từng nghe nói tới cách thức cay nghiệt mà Lý Phi đối xử với con dâu.
Hơn nữa, Phong Thanh Thanh lúc trước cũng đã từng ức hiếp Sanh Ca.
Nợ mẹ con trả, đây cũng là chuyện rất công bằng.
Rất nhanh sau đó, đám vệ sĩ đã mang nước tới. Bởi vì trong hồ có nuôi cá, cho nên lúc múc lại không cẩn thận để có lẫn cả mấy con tôm nhỏ và rong rêu bên trong.
Phong Thanh Thanh trừng to đôi mắt, vô cùng khủng hoảng. Cô ta liên tục lắc đầu cầu xin Sanh Ca, khóc lóc đến không nói được thành tiếng, làm gì còn vẻ hống hách ngày xưa nữa.
"Đổ xuống."
Mệnh lệnh lạnh lùng đó khiến hai mẹ con ở đây hoàn toàn tuyệt vọng.
Ào!
Cả một thùng nước ao lại không chút câu nệ mà đổ ập xuống đầu Phong Thanh Thanh, không dư ra một giọt.
Sắc mặt của Phong Thanh Thanh trắng bệch, lạnh đến run lên cầm cập. Rong rêu dính ở mặt, tôm thì vướng ở trên đầu cô ta đang cố sức búng mình, dáng vẻ chật vật đến không sao tả được.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ mình đang khóc lóc lại cảm thấy bất lực, còn nhìn thấy ánh mắt chán ghét và mỉa mai của Sanh Ca nhìn về phía mình.
Có cả bọn người giúp việc đều bị cô ta mắng chửi kia, bây giờ cũng đang lén nhìn về phía cô ta, đứng xem dáng vẻ thê thảm của cô ta như thế này.
Lòng kiêu ngạo và sự tự tôn đều bị đạp đổ, cảm giác tủi nhục không thể nào tả được bao trùm lấy cô ta.
Phong Thanh Thanh hoàn toàn sụp đổ, gào khóc lên.
Còn chưa đợi vệ sĩ dội thùng nước thứ hai, cô ta đã ngất đi rồi.
Sanh Ca nhìn thấy người kia đã thật sự ngất xỉu, mới bảo vệ sĩ thả người ra.
Không còn bị kìm hãm nữa, Lý Phi lập tức chạy tới xem tình hình của con gái, thậm chí quên mất chuyện chửi bới Sanh Ca.
"Lần này chỉ là cảnh cáo, còn dám có lần sau nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu."
Thấy bản thân cũng coi như đã trả xong món nợ rồi, Sanh Ca triệu hồi vệ sĩ, chuẩn bị dọn đường mà quay về nhà.
Vừa mới quay đầu đã đụng phải một ánh mắt đen láy, sâu hoắm.
Vẻ mặt Phong Ngự Niên vô cùng u ám, môi mím chặt, đang nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp mắt.