Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Vòng eo nhỏ nhắn của Sanh Sanh mệt muốn chết rồi, cần được xoa bóp
Giọng điệu của anh nâng lên, tâm trạng cực kỳ tốt.
Như thể bản thân anh là một tác phẩm nghệ thuật được Sanh Ca tỉ mẩn chạm khắc.
Mà ánh mắt lại như đang nói, mau nhìn đi! Đây là bà xã của tôi làm đấy, mãnh liệt lắm đúng không?
“Khụ khụ, đẹp đấy!” Tự Niên khẽ nuốt nước miếng, từ trong thâm tâm nhẹ nhàng gật đầu, tán thưởng rằng: “Cô Sanh Ca, đúng là, mạnh bạo!”
Kỷ Ngự Đình vừa ý cài toàn bộ nút quần áo đàng hoàng, che khuất những dấu vết dâu tây ngọt ngào mang theo hương vị mờ ám đó.
Tự Niên thấy tâm trạng anh tốt như vậy thì vội vàng tranh công: “Boss à, anh có thể ăn được thịt, kiểu gì cũng có công lao của tôi đúng chứ? Biểu hiện xuất chúng vào tối hôm đó của tôi cũng khiến cô Sanh Ca cảm động chứ đâu, đợt sóng gió này có thể lấy công chuộc tội không?”
Trước đó anh ta đã bị trừ hai năm lẻ một tháng tiền lương rồi đó!
“Rất tốt.”
Kỷ Ngự Đình nhếch môi, trong đôi mắt đen lấp đầy sự tự cao tự đại: “Hai năm lẻ một tháng tiền lương trước đây của cậu trả lại cho cậu, cộng thêm cả sáu tháng tiền thưởng nữa.”
Trong lòng Tự Niên đang hoan hô, đang hò hét.
Hu hu, Boss là tốt nhất luôn đó! Boss là vị lãnh đạo hiểu lòng người nhất trên đời!
Chỉ có điều, Tự Niên vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của anh.
“Nhưng Boss à, lần sau đừng dùng khổ nhục kế kiểu này nữa! Tuy rằng anh đã sớm biết không bị đánh trúng tim, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Kỷ Ngự Đình lạnh lùng cụp mắt, tàn nhẫn liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Còn có lần sau à? Xem ra cậu rất mong tôi và Sanh Sanh cãi nhau?”
Tự Niên bị dọa cho mặt mày biến sắc.
“Úi úi úi! Tôi nói bậy, Boss đừng trừ tiền lương của tôi, tôi còn chưa cầm nóng tay đâu mà…”
Sai lầm rồi!
Anh ta muốn thu hồi cái câu nói Boss hiểu lòng người kia!
Rõ ràng là nắng mưa thất thường, vừa vui đây lại buồn đó, còn cố tình gây sự nữa chứ!
Kỷ Ngự Đình không nghe được nội tâm anh ta đang phát điên và chửi thầm, trên mặt khôi phục lại vẻ tàn nhẫn như trước: “Nói chuyện công việc.”
Tự Niên nhanh chóng đổi thành vẻ nghiêm túc: “Đêm nay, cô Sanh Ca âm thầm dẫn tôi đến nhà họ Kỷ một chuyến để đòi cậu Huy một ít lãi giúp anh.”
Biết được Sanh Ca hóa ra chưa đi, ánh mắt Kỷ Ngự Đình dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô ấy làm gì rồi?”
“Cô ấy…” Tự Niên thoáng suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ: “Cô ấy đâm cậu Huy bị thương ở ngực rồi trói cậu ta lại, lấy bột ngứa rắc đầy người cậu ta, ngay cả chỗ đó cũng không tha, chiêu này của cô ấy thật đúng là hiểm ghê!”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày, giọng lành lạnh: “Cái chỗ đó, cô ấy tự mình rắc?”
“Không không không! Là để cho tôi làm thay!”
Tự Niên vội vàng xua tay, cực kỳ cần thiết phải thả rắm cầu vồng nịnh nọt: “Boss à, dáng người của anh tốt như vậy, sao cô Sanh Ca có thể muốn nhìn cái loại khô quắt gầy trơ xương như cậu Huy chứ!”
Sắc mặt Kỷ Ngự Đình lúc bấy giờ mới trở lại bình thường.
Tự Niên tiếp tục: “Có điều, việc này cũng không nhỏ, nhà ông hai không phải dạng có thể cam chịu thiệt thòi, nhất định sẽ không chịu để yên, đoán chừng sáng mai sẽ có đến quậy một trận đấy!”
“Sợ gì, để cho bọn họ quậy, nhưng chỉ cho quậy ở nhà thờ tổ của nhà họ Kỷ, phái người đến canh giữ, không được bọn họ quậy đến nhà họ Lộc.”
“Vâng thưa Boss.”
“Ừ, đi làm đi, tôi về với Sanh Sanh đây.”
Anh khoát tay, không đợi Tự Niên trả lời đã nhanh như chớp quay về phòng bệnh.
Tự Niên nhìn bóng dáng của anh mà tấm tắc hai tiếng.
Vất vả lắm mới được ăn mặn, Kỷ Ngự Đình đi đường cũng dễ chịu quá ấy chứ.
……
Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Ngự Đình không thích để mấy chị gái trẻ truyền nước biển, thế nên là để cho một anh chàng y tá trẻ cầm theo một chiếc khay có dụng cụ y tế tiến vào phòng bệnh.
Kết quả là khi đẩy cửa ra, cậu ta đã bị một màn trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Kỷ Ngự Đình mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở mép giường hết mực săn sóc đút từng miếng ăn sáng cho Sanh Ca trên giường bệnh mới tỉnh ngủ.
Cậu chàng hoang mang.
Mẹ nó, kiểu này rốt cuộc ai mới là bệnh nhân đây?
Cậu ta đứng sững ra tại chỗ lâu thật lâu, nhìn bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo của Kỷ Ngự Đình, cậu ta âm thầm tỏ vẻ bái phục.
Luận bàn về việc nuông chiều vợ là đạt trình độ cao nhất đó!
Kỷ Ngự Đình căn bản chẳng quan tâm có người nhìn thấy hay không, anh chỉ biết tối hôm qua Sanh Ca đã mệt mỏi rồi, cần phải bồi bổ từng chút một cho đàng hoàng.
Hơn nữa, bản thân vất vả cỡ nào mới dỗ được vợ quay về, phải chiều chuộng hết mực.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chiều đến chết mới thôi!
Chiều đến mức cô mãi mãi không thể rời khỏi anh, nếu không cô sẽ không thể tự gánh vác cuộc sống của mình!
Nhưng Sanh Ca lại không thể không quan tâm, cô để ý đến ánh mắt dại ra của anh chàng y tá trẻ, từ chối Kỷ Ngự Đình tiếp tục đút ăn: “Đến chích à? Mang lại đây đi.”
Cậu chàng bưng cái khay đi qua, Kỷ Ngự Đình tự giác đưa tay trái ra để cậu ta đâm kim.
Sanh Ca chuẩn bị xuống giường, nhường giường bệnh để cho Kỷ Ngự Đình truyền nước biển.
Mới vừa đứng dậy, Kỷ Ngự Đình đè vai cô rồi đẩy cô về lại trên giường, giọng điệu yêu chiều: “Tối hôm qua em đã làm việc vất vả rồi, nằm thêm một lát nữa đi, eo còn đau không? Đợi chút anh xoa bóp giúp em.”
Sanh Ca tức khắc đỏ mặt.
Ở đây còn có người ngoài đó!
Sao anh có thể nói mấy câu mặt dày không biết xấu hổ làm người ta liên tưởng xa xôi vậy hả!
“Ghét anh ghê!”
Sanh Ca nhẹ nhàng đẩy vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng đỏ giống một củ cà rốt đang tức giận, cô thẳng thừng dứt khoát vùi mặt vào trong chăn giả bộ làm đà điểu.
Kỷ Ngự Đình thấy cô đáng yêu cực kỳ, độ cong khóe miệng muốn thu lại cũng thu không được.
Nhưng “bóng đèn” 1200 watt bên cạnh đây hơi bị chướng mắt.
Kỷ Ngự Đình cất giọng lạnh lùng, ngoan độc trừng mắt nhìn anh chàng y tá trẻ: “Nhanh lên.”
“Vâng vâng thưa cậu Ngự.”
Chờ đến khi anh chàng y tá trẻ cấp tốc treo xong túi nước biển rồi đi ra ngoài, Kỷ Ngự Đình nhìn người nào đó còn đang chui ở trong chăn, tay phải rảnh rang không chịu an phận vói vào trong chăn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọng của người nào đó.
“Xoa bóp có thoải mái hơn không? Lần này em cuối cùng cũng biết đàn ông cũng không phải đảm đương dễ dàng đến vậy.”
Giọng của anh trầm thấp, hoàn toàn êm ái.
Sanh Ca chui trong chăn không nói lời nào nhưng nội tâm lại rất đồng ý với lời Kỷ Ngự Đình nói, mấy tiếng đồng hồ tối hôm qua, eo nhỏ của cô quả thực sắp mệt muốn chết rồi có được chưa, đến bây giờ hai chân hãy còn mềm nhũn đến độ run rẩy.
Bất quá, cô gái ăn thịt tuyệt đối không nhận thua!
Cô xốc chăn lên đột ngột ngồi dậy, cái miệng nhỏ không phục nên chu ra giống chú cá vàng nhỏ: “Anh chém gió! Đến khi anh hết bệnh thì cứ chờ mà xem! Hơn nữa, tối hôm qua bà cô em đây rất là khỏe đấy!”
Ý cười trên khuôn mặt Kỷ Ngự Đình càng sâu sắc, khuỷu tay duỗi ra ôm cô đến trước người mình, chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi hếch lên của cô, nhẹ nhàng làm nũng:
“Đã thế… Sanh Sanh khỏe như vậy, ăn xong bữa sáng lại thêm mấy món tráng nữa thì sao? Còn muốn…”
Sanh Ca nâng tay chặn lại, đẩy khuôn mặt dán đến thật gần của anh đi: “Không biết ngại ngùng! Không biết xấu hổ! Mặt dày trơ trẽn!”
Kỷ Ngự Đình không cho là đúng, làm càn làm quấy dúi đầu vào lòng cô, nhẹ nhàng dụi.
Biết xấu hổ thì làm sao còn có thể theo đuổi vợ được chứ?
Có khi tro cốt của anh đã bị rải sạch từ khuya rồi!
Sanh Ca thấy anh được một tấc lại muốn tiến một thước, cáu kỉnh vò tung mái tóc ngắn mềm mượt của anh, vò thành cái ổ gà nho nhỏ rồi lại giúp anh chải vuốt từng sợi một lần nữa, làm không biết mệt.
Hai người đang đùa giỡn thì đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh.
Người bước vào là vệ sĩ Nguyên Xương của ông hai nhà họ Kỷ, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu Ngự, tối hôm qua cậu Huy bị thương, tố cáo chuyện này có liên quan đến cô Lộc, cô Lộc là vợ chưa cưới của ngài, chuyện của cô ấy đương nhiên ngài cũng thoát không được có liên quan, thế nên mời ngài mau chóng quay về nhà thờ tổ một chuyến.”
Kỷ Ngự Đình không đáp lại, cứ như thể không nghe thấy, đầu vẫn rúc ở trong lòng Sanh Ca không đứng dậy.
Nhưng Sanh Ca lại mặt mày lạnh tanh, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua: “Anh không có mắt à? Không nhìn thấy anh Ngự mới bị thương rất nặng, Kỷ Tinh Huy có mặt mũi sai chó săn đến mời người là vì nghĩ cuộc đời dài quá phải không?”
“Hơn nữa, bây giờ ai làm chủ nhà họ Kỷ? Đây là thái độ nói chuyện với người cầm quyền của anh đó sao?”
Như thể bản thân anh là một tác phẩm nghệ thuật được Sanh Ca tỉ mẩn chạm khắc.
Mà ánh mắt lại như đang nói, mau nhìn đi! Đây là bà xã của tôi làm đấy, mãnh liệt lắm đúng không?
“Khụ khụ, đẹp đấy!” Tự Niên khẽ nuốt nước miếng, từ trong thâm tâm nhẹ nhàng gật đầu, tán thưởng rằng: “Cô Sanh Ca, đúng là, mạnh bạo!”
Kỷ Ngự Đình vừa ý cài toàn bộ nút quần áo đàng hoàng, che khuất những dấu vết dâu tây ngọt ngào mang theo hương vị mờ ám đó.
Tự Niên thấy tâm trạng anh tốt như vậy thì vội vàng tranh công: “Boss à, anh có thể ăn được thịt, kiểu gì cũng có công lao của tôi đúng chứ? Biểu hiện xuất chúng vào tối hôm đó của tôi cũng khiến cô Sanh Ca cảm động chứ đâu, đợt sóng gió này có thể lấy công chuộc tội không?”
Trước đó anh ta đã bị trừ hai năm lẻ một tháng tiền lương rồi đó!
“Rất tốt.”
Kỷ Ngự Đình nhếch môi, trong đôi mắt đen lấp đầy sự tự cao tự đại: “Hai năm lẻ một tháng tiền lương trước đây của cậu trả lại cho cậu, cộng thêm cả sáu tháng tiền thưởng nữa.”
Trong lòng Tự Niên đang hoan hô, đang hò hét.
Hu hu, Boss là tốt nhất luôn đó! Boss là vị lãnh đạo hiểu lòng người nhất trên đời!
Chỉ có điều, Tự Niên vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của anh.
“Nhưng Boss à, lần sau đừng dùng khổ nhục kế kiểu này nữa! Tuy rằng anh đã sớm biết không bị đánh trúng tim, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Kỷ Ngự Đình lạnh lùng cụp mắt, tàn nhẫn liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Còn có lần sau à? Xem ra cậu rất mong tôi và Sanh Sanh cãi nhau?”
Tự Niên bị dọa cho mặt mày biến sắc.
“Úi úi úi! Tôi nói bậy, Boss đừng trừ tiền lương của tôi, tôi còn chưa cầm nóng tay đâu mà…”
Sai lầm rồi!
Anh ta muốn thu hồi cái câu nói Boss hiểu lòng người kia!
Rõ ràng là nắng mưa thất thường, vừa vui đây lại buồn đó, còn cố tình gây sự nữa chứ!
Kỷ Ngự Đình không nghe được nội tâm anh ta đang phát điên và chửi thầm, trên mặt khôi phục lại vẻ tàn nhẫn như trước: “Nói chuyện công việc.”
Tự Niên nhanh chóng đổi thành vẻ nghiêm túc: “Đêm nay, cô Sanh Ca âm thầm dẫn tôi đến nhà họ Kỷ một chuyến để đòi cậu Huy một ít lãi giúp anh.”
Biết được Sanh Ca hóa ra chưa đi, ánh mắt Kỷ Ngự Đình dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô ấy làm gì rồi?”
“Cô ấy…” Tự Niên thoáng suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ: “Cô ấy đâm cậu Huy bị thương ở ngực rồi trói cậu ta lại, lấy bột ngứa rắc đầy người cậu ta, ngay cả chỗ đó cũng không tha, chiêu này của cô ấy thật đúng là hiểm ghê!”
Kỷ Ngự Đình nhíu mày, giọng lành lạnh: “Cái chỗ đó, cô ấy tự mình rắc?”
“Không không không! Là để cho tôi làm thay!”
Tự Niên vội vàng xua tay, cực kỳ cần thiết phải thả rắm cầu vồng nịnh nọt: “Boss à, dáng người của anh tốt như vậy, sao cô Sanh Ca có thể muốn nhìn cái loại khô quắt gầy trơ xương như cậu Huy chứ!”
Sắc mặt Kỷ Ngự Đình lúc bấy giờ mới trở lại bình thường.
Tự Niên tiếp tục: “Có điều, việc này cũng không nhỏ, nhà ông hai không phải dạng có thể cam chịu thiệt thòi, nhất định sẽ không chịu để yên, đoán chừng sáng mai sẽ có đến quậy một trận đấy!”
“Sợ gì, để cho bọn họ quậy, nhưng chỉ cho quậy ở nhà thờ tổ của nhà họ Kỷ, phái người đến canh giữ, không được bọn họ quậy đến nhà họ Lộc.”
“Vâng thưa Boss.”
“Ừ, đi làm đi, tôi về với Sanh Sanh đây.”
Anh khoát tay, không đợi Tự Niên trả lời đã nhanh như chớp quay về phòng bệnh.
Tự Niên nhìn bóng dáng của anh mà tấm tắc hai tiếng.
Vất vả lắm mới được ăn mặn, Kỷ Ngự Đình đi đường cũng dễ chịu quá ấy chứ.
……
Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Ngự Đình không thích để mấy chị gái trẻ truyền nước biển, thế nên là để cho một anh chàng y tá trẻ cầm theo một chiếc khay có dụng cụ y tế tiến vào phòng bệnh.
Kết quả là khi đẩy cửa ra, cậu ta đã bị một màn trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Kỷ Ngự Đình mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở mép giường hết mực săn sóc đút từng miếng ăn sáng cho Sanh Ca trên giường bệnh mới tỉnh ngủ.
Cậu chàng hoang mang.
Mẹ nó, kiểu này rốt cuộc ai mới là bệnh nhân đây?
Cậu ta đứng sững ra tại chỗ lâu thật lâu, nhìn bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo của Kỷ Ngự Đình, cậu ta âm thầm tỏ vẻ bái phục.
Luận bàn về việc nuông chiều vợ là đạt trình độ cao nhất đó!
Kỷ Ngự Đình căn bản chẳng quan tâm có người nhìn thấy hay không, anh chỉ biết tối hôm qua Sanh Ca đã mệt mỏi rồi, cần phải bồi bổ từng chút một cho đàng hoàng.
Hơn nữa, bản thân vất vả cỡ nào mới dỗ được vợ quay về, phải chiều chuộng hết mực.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chiều đến chết mới thôi!
Chiều đến mức cô mãi mãi không thể rời khỏi anh, nếu không cô sẽ không thể tự gánh vác cuộc sống của mình!
Nhưng Sanh Ca lại không thể không quan tâm, cô để ý đến ánh mắt dại ra của anh chàng y tá trẻ, từ chối Kỷ Ngự Đình tiếp tục đút ăn: “Đến chích à? Mang lại đây đi.”
Cậu chàng bưng cái khay đi qua, Kỷ Ngự Đình tự giác đưa tay trái ra để cậu ta đâm kim.
Sanh Ca chuẩn bị xuống giường, nhường giường bệnh để cho Kỷ Ngự Đình truyền nước biển.
Mới vừa đứng dậy, Kỷ Ngự Đình đè vai cô rồi đẩy cô về lại trên giường, giọng điệu yêu chiều: “Tối hôm qua em đã làm việc vất vả rồi, nằm thêm một lát nữa đi, eo còn đau không? Đợi chút anh xoa bóp giúp em.”
Sanh Ca tức khắc đỏ mặt.
Ở đây còn có người ngoài đó!
Sao anh có thể nói mấy câu mặt dày không biết xấu hổ làm người ta liên tưởng xa xôi vậy hả!
“Ghét anh ghê!”
Sanh Ca nhẹ nhàng đẩy vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng đỏ giống một củ cà rốt đang tức giận, cô thẳng thừng dứt khoát vùi mặt vào trong chăn giả bộ làm đà điểu.
Kỷ Ngự Đình thấy cô đáng yêu cực kỳ, độ cong khóe miệng muốn thu lại cũng thu không được.
Nhưng “bóng đèn” 1200 watt bên cạnh đây hơi bị chướng mắt.
Kỷ Ngự Đình cất giọng lạnh lùng, ngoan độc trừng mắt nhìn anh chàng y tá trẻ: “Nhanh lên.”
“Vâng vâng thưa cậu Ngự.”
Chờ đến khi anh chàng y tá trẻ cấp tốc treo xong túi nước biển rồi đi ra ngoài, Kỷ Ngự Đình nhìn người nào đó còn đang chui ở trong chăn, tay phải rảnh rang không chịu an phận vói vào trong chăn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọng của người nào đó.
“Xoa bóp có thoải mái hơn không? Lần này em cuối cùng cũng biết đàn ông cũng không phải đảm đương dễ dàng đến vậy.”
Giọng của anh trầm thấp, hoàn toàn êm ái.
Sanh Ca chui trong chăn không nói lời nào nhưng nội tâm lại rất đồng ý với lời Kỷ Ngự Đình nói, mấy tiếng đồng hồ tối hôm qua, eo nhỏ của cô quả thực sắp mệt muốn chết rồi có được chưa, đến bây giờ hai chân hãy còn mềm nhũn đến độ run rẩy.
Bất quá, cô gái ăn thịt tuyệt đối không nhận thua!
Cô xốc chăn lên đột ngột ngồi dậy, cái miệng nhỏ không phục nên chu ra giống chú cá vàng nhỏ: “Anh chém gió! Đến khi anh hết bệnh thì cứ chờ mà xem! Hơn nữa, tối hôm qua bà cô em đây rất là khỏe đấy!”
Ý cười trên khuôn mặt Kỷ Ngự Đình càng sâu sắc, khuỷu tay duỗi ra ôm cô đến trước người mình, chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi hếch lên của cô, nhẹ nhàng làm nũng:
“Đã thế… Sanh Sanh khỏe như vậy, ăn xong bữa sáng lại thêm mấy món tráng nữa thì sao? Còn muốn…”
Sanh Ca nâng tay chặn lại, đẩy khuôn mặt dán đến thật gần của anh đi: “Không biết ngại ngùng! Không biết xấu hổ! Mặt dày trơ trẽn!”
Kỷ Ngự Đình không cho là đúng, làm càn làm quấy dúi đầu vào lòng cô, nhẹ nhàng dụi.
Biết xấu hổ thì làm sao còn có thể theo đuổi vợ được chứ?
Có khi tro cốt của anh đã bị rải sạch từ khuya rồi!
Sanh Ca thấy anh được một tấc lại muốn tiến một thước, cáu kỉnh vò tung mái tóc ngắn mềm mượt của anh, vò thành cái ổ gà nho nhỏ rồi lại giúp anh chải vuốt từng sợi một lần nữa, làm không biết mệt.
Hai người đang đùa giỡn thì đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh.
Người bước vào là vệ sĩ Nguyên Xương của ông hai nhà họ Kỷ, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu Ngự, tối hôm qua cậu Huy bị thương, tố cáo chuyện này có liên quan đến cô Lộc, cô Lộc là vợ chưa cưới của ngài, chuyện của cô ấy đương nhiên ngài cũng thoát không được có liên quan, thế nên mời ngài mau chóng quay về nhà thờ tổ một chuyến.”
Kỷ Ngự Đình không đáp lại, cứ như thể không nghe thấy, đầu vẫn rúc ở trong lòng Sanh Ca không đứng dậy.
Nhưng Sanh Ca lại mặt mày lạnh tanh, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua: “Anh không có mắt à? Không nhìn thấy anh Ngự mới bị thương rất nặng, Kỷ Tinh Huy có mặt mũi sai chó săn đến mời người là vì nghĩ cuộc đời dài quá phải không?”
“Hơn nữa, bây giờ ai làm chủ nhà họ Kỷ? Đây là thái độ nói chuyện với người cầm quyền của anh đó sao?”