Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Đền tội (1)
Ba tháng sau, hôn lễ hoành tráng của cô dâu Hoàng Tân Tuệ và chú rể Lương Mục Phàm cũng đã được cử hành tại tư gia. Tân Tuệ từng nói cô ấy thích hôn lễ kiểu truyền thống nên công việc của Wedding Planner như Đỗ Khánh Huyền thì cũng phải chiều theo ý của chủ nhân bữa tiệc, hôn lễ được thiết kế theo phong cách cổ điển.
Tân lang và tân nương khoác trên mình bộ hỷ phục màu đỏ rực, xung quanh bày trí các chữ hỉ to đùng, không chỉ vậy mà ghế ngồi của tiền bối hay phụ huynh cũng là bàn ghế gỗ màu nâu đen sẫm. Khung cảnh trước mắt chân thật đến nỗi ai cũng nghĩ bản thân đang xuyên không về thời cổ đại sao?
Hôm hay là ngày vui của Lương Mục Phàm nên anh đã cầu xin cho cha và mẹ anh đến dự, chủ tòa cũng đồng ý, nhưng họ vẫn phái người canh giữ phạm nhân hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Hoàn toàn không thể bỏ trốn được.
Lúc này, Đỗ Khánh Huyền đang đứng nhìn mọi người đi vào hội trường hôn lễ, cô phải đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ xảy ra suôn sẻ như kế hoạch. Tuy nhiên, một khách mời không có trong kế hoạch cũng xuất hiện, đó là Irina!
Sau khi ở Nga cùng ông bà nội một thời gian thì cô bé đã xin ông bà Morozov để về lại Minh Thành vài ngày thăm mẹ, hai ông bà tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn đồng ý. Trùng hợp thay, ngày cô bé về nước thì cũng là ngày kết hôn của Lương Mục Phàm.
Anh khoác trên người bộ hỉ phục đỏ của tân lang, tay cầm tú cầu đỏ rực, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo Đỗ Khánh Huyền. Lúc này Lương Lực Cường cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền ở đây, ông hỏi nhỏ:
- Sao con nhỏ kia lại ở đây?
Lộ Sa cũng nhún vai tỏ vẻ không biết, sau khi ông ta hỏi một số người thì Huỳnh Lý đã tốt bụng nói với ông ta rằng, Maily tiểu thư là Wedding Planner mà Hoàng tiểu thư đã nhờ giúp đỡ, thiết kế ra hội trường hôn lễ này, cô bé đang đi bên cạnh chính là con gái của cô ấy.
Ngay lúc này, Lương Lực Cường lại nảy ra một ý kiến táo bạo, chính xác là ông ta muốn vượt ngục. Mà con tin ông ta nhắm đến chính là Irina... Lương Lực Cường bắt đầu âm thầm lên kế hoạch trong đầu mà ông ta không hề biết rằng, những gì ông ta sắp làm sẽ dẫn đến một hậu quả cực kỳ tồi tệ.
Giờ lành đã điểm, Hoàng Hiệu, Lương Lực Cường và Lộ Sa ngồi vào ghế cao đường. Tân lang và tân giai nhân cùng cầm hai đầu dây của tú cầu đi vào, bà mối cũng dìu cô dâu đi cùng.
Đến trước bàn thờ gia tiên thì bà mối lên tiếng:
- Nhất bái thiên địa.
Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ xoay người lại ra sau lưng, nhẹ nhàng bái.
- Nhị bái cao đường.
Lúc này, cha mẹ hai bên đều vui vẻ mỉm cười hài lòng. .
- Phu thê giao bái.
Đột nhiên Lương Mục Phàm sững người lại, còn Hoàng Tân Tuệ đã cúi đầu bái rồi. Bà mai liền nhỏ giọng gọi:
- Lương thiếu...
Lương Mục Phàm có chút không cam tâm, nhưng vẫn cúi đầu bái cho xong. Nhưng!
Bà mối còn chưa kịp nói "Đưa vào động phòng" thì Lương Lực Cường đã ôm chặt lấy Irina, ghì sát con dao gọt hoa quả trên tay vào cổ của con bé.
- Cha! Cha làm gì vậy!
- Tránh ra... Tụi mày tránh ra, nếu không tao sẽ giết chết con nhỏ này!
Irina trong lòng sợ hãi, gương mặt con bé đã cắt không còn một giọt máu. Đỗ Khánh Huyền cũng muốn nhào đến để cứu con, nhưng mỗi người lại gần thì ông ta lại ghì sát hơn, trái tim người mẹ làm cho Đỗ Khánh Huyền đau đớn, cô nhỏ giọng nói:
- Thả con bé ra... Cầu xin chú... Chú đừng làm hại con bé...
- Mày đứng yên đó, để tao an toàn rời khỏi đây, tao sẽ thả nó ra!
Lúc này cảnh sát đã lên nồng súng, nhưng Đỗ Khánh Huyền đã ngăn lại, nếu họ ta tay thì con gái cô sẽ gặp nguy hiểm mất, Irina lúc này đã sợ hãi mà khóc toáng lên.
- Mẹ... Mẹ ơi... Mẹ ơi...
Một tiếng gọi "mẹ ơi" cũng đủ làm cho Đỗ Khánh Huyền đau đớn đến tột cùng, trái tim của cô như bị thắt lại, vô cùng khó chịu và khó thở... Hô hấp gấp gáp dần...
Khi Lương Lực Cường từ từ rời khỏi hội trường thì Lương Mục Phàm đã vứt bỏ tú cầu chạy theo, lúc này Hoàng Hiệu tức giận chống gậy ba-tông mạnh xuống đất, quát:
- Lương Mục Phàm! Con bé đó không liên quan đến cậu, nếu cậu dám...
Nhưng không để Hoàng Hiệu nói xong thì anh đã chạy mất, Đỗ Khánh Huyền cũng nhanh chân đi theo, trên đường đi cô còn gọi cho Andrey thông báo tin hình.
Lúc này, Hoàng Tân Tuệ chỉ còn có thể nói là chết trân ở đó, bây giờ trong đầu cô ấy đang có hai diễn cảnh có thể lý giải chuyện này.
Một, là vì Lương Mục Phàm sợ cha mình sẽ tội càng thêm tội nên mới đi cứu Irina... Hai... Hai, là Irina chính là con gái ruột của anh nên anh mới liều lĩnh đến cứu... Nhưng Hoàng Tân Tuệ đang hi vọng cái diễn cảnh ban đầu cô suy nghĩ là đúng... Nếu Irina là con gái của anh, thì liệu anh có vứt bỏ cô mà tái hợp với Khánh Huyền hay không?
Cảnh sát cũng không phải ngồi yên, bọn họ chuẩn bị vũ khí và xin lệnh từ cấp trên. Thấy con tin là trẻ em thì cấp trên cũng hơi do dự, nhưng sau đó vẫn hạ lệnh bắn chết!
Nhận được lệnh từ cấp trên, cảnh sát lập tức chuẩn bị hành động. Nhưng Đỗ Khánh Huyền đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, cô cùng Lương Mục Phàm đến ngôi nhà cạnh bờ biển Thác Khuê, lại là nơi này...
Tân lang và tân nương khoác trên mình bộ hỷ phục màu đỏ rực, xung quanh bày trí các chữ hỉ to đùng, không chỉ vậy mà ghế ngồi của tiền bối hay phụ huynh cũng là bàn ghế gỗ màu nâu đen sẫm. Khung cảnh trước mắt chân thật đến nỗi ai cũng nghĩ bản thân đang xuyên không về thời cổ đại sao?
Hôm hay là ngày vui của Lương Mục Phàm nên anh đã cầu xin cho cha và mẹ anh đến dự, chủ tòa cũng đồng ý, nhưng họ vẫn phái người canh giữ phạm nhân hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Hoàn toàn không thể bỏ trốn được.
Lúc này, Đỗ Khánh Huyền đang đứng nhìn mọi người đi vào hội trường hôn lễ, cô phải đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ xảy ra suôn sẻ như kế hoạch. Tuy nhiên, một khách mời không có trong kế hoạch cũng xuất hiện, đó là Irina!
Sau khi ở Nga cùng ông bà nội một thời gian thì cô bé đã xin ông bà Morozov để về lại Minh Thành vài ngày thăm mẹ, hai ông bà tuy có chút lưu luyến nhưng vẫn đồng ý. Trùng hợp thay, ngày cô bé về nước thì cũng là ngày kết hôn của Lương Mục Phàm.
Anh khoác trên người bộ hỉ phục đỏ của tân lang, tay cầm tú cầu đỏ rực, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo Đỗ Khánh Huyền. Lúc này Lương Lực Cường cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền ở đây, ông hỏi nhỏ:
- Sao con nhỏ kia lại ở đây?
Lộ Sa cũng nhún vai tỏ vẻ không biết, sau khi ông ta hỏi một số người thì Huỳnh Lý đã tốt bụng nói với ông ta rằng, Maily tiểu thư là Wedding Planner mà Hoàng tiểu thư đã nhờ giúp đỡ, thiết kế ra hội trường hôn lễ này, cô bé đang đi bên cạnh chính là con gái của cô ấy.
Ngay lúc này, Lương Lực Cường lại nảy ra một ý kiến táo bạo, chính xác là ông ta muốn vượt ngục. Mà con tin ông ta nhắm đến chính là Irina... Lương Lực Cường bắt đầu âm thầm lên kế hoạch trong đầu mà ông ta không hề biết rằng, những gì ông ta sắp làm sẽ dẫn đến một hậu quả cực kỳ tồi tệ.
Giờ lành đã điểm, Hoàng Hiệu, Lương Lực Cường và Lộ Sa ngồi vào ghế cao đường. Tân lang và tân giai nhân cùng cầm hai đầu dây của tú cầu đi vào, bà mối cũng dìu cô dâu đi cùng.
Đến trước bàn thờ gia tiên thì bà mối lên tiếng:
- Nhất bái thiên địa.
Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ xoay người lại ra sau lưng, nhẹ nhàng bái.
- Nhị bái cao đường.
Lúc này, cha mẹ hai bên đều vui vẻ mỉm cười hài lòng. .
- Phu thê giao bái.
Đột nhiên Lương Mục Phàm sững người lại, còn Hoàng Tân Tuệ đã cúi đầu bái rồi. Bà mai liền nhỏ giọng gọi:
- Lương thiếu...
Lương Mục Phàm có chút không cam tâm, nhưng vẫn cúi đầu bái cho xong. Nhưng!
Bà mối còn chưa kịp nói "Đưa vào động phòng" thì Lương Lực Cường đã ôm chặt lấy Irina, ghì sát con dao gọt hoa quả trên tay vào cổ của con bé.
- Cha! Cha làm gì vậy!
- Tránh ra... Tụi mày tránh ra, nếu không tao sẽ giết chết con nhỏ này!
Irina trong lòng sợ hãi, gương mặt con bé đã cắt không còn một giọt máu. Đỗ Khánh Huyền cũng muốn nhào đến để cứu con, nhưng mỗi người lại gần thì ông ta lại ghì sát hơn, trái tim người mẹ làm cho Đỗ Khánh Huyền đau đớn, cô nhỏ giọng nói:
- Thả con bé ra... Cầu xin chú... Chú đừng làm hại con bé...
- Mày đứng yên đó, để tao an toàn rời khỏi đây, tao sẽ thả nó ra!
Lúc này cảnh sát đã lên nồng súng, nhưng Đỗ Khánh Huyền đã ngăn lại, nếu họ ta tay thì con gái cô sẽ gặp nguy hiểm mất, Irina lúc này đã sợ hãi mà khóc toáng lên.
- Mẹ... Mẹ ơi... Mẹ ơi...
Một tiếng gọi "mẹ ơi" cũng đủ làm cho Đỗ Khánh Huyền đau đớn đến tột cùng, trái tim của cô như bị thắt lại, vô cùng khó chịu và khó thở... Hô hấp gấp gáp dần...
Khi Lương Lực Cường từ từ rời khỏi hội trường thì Lương Mục Phàm đã vứt bỏ tú cầu chạy theo, lúc này Hoàng Hiệu tức giận chống gậy ba-tông mạnh xuống đất, quát:
- Lương Mục Phàm! Con bé đó không liên quan đến cậu, nếu cậu dám...
Nhưng không để Hoàng Hiệu nói xong thì anh đã chạy mất, Đỗ Khánh Huyền cũng nhanh chân đi theo, trên đường đi cô còn gọi cho Andrey thông báo tin hình.
Lúc này, Hoàng Tân Tuệ chỉ còn có thể nói là chết trân ở đó, bây giờ trong đầu cô ấy đang có hai diễn cảnh có thể lý giải chuyện này.
Một, là vì Lương Mục Phàm sợ cha mình sẽ tội càng thêm tội nên mới đi cứu Irina... Hai... Hai, là Irina chính là con gái ruột của anh nên anh mới liều lĩnh đến cứu... Nhưng Hoàng Tân Tuệ đang hi vọng cái diễn cảnh ban đầu cô suy nghĩ là đúng... Nếu Irina là con gái của anh, thì liệu anh có vứt bỏ cô mà tái hợp với Khánh Huyền hay không?
Cảnh sát cũng không phải ngồi yên, bọn họ chuẩn bị vũ khí và xin lệnh từ cấp trên. Thấy con tin là trẻ em thì cấp trên cũng hơi do dự, nhưng sau đó vẫn hạ lệnh bắn chết!
Nhận được lệnh từ cấp trên, cảnh sát lập tức chuẩn bị hành động. Nhưng Đỗ Khánh Huyền đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, cô cùng Lương Mục Phàm đến ngôi nhà cạnh bờ biển Thác Khuê, lại là nơi này...