Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Hoàng Tân Tuệ mang thai khi nào?
Loạt thông tin mà Hoàng Hiệu đưa ra chính là những gì mà cánh nhà báo mong muốn, sau sự việc trước kia của Lương Lực Cường và Lộ Sa thì nhiều tòa soạn báo đã phải điên đầu để tìm ý tưởng viết báo về Lương gia. Bây giờ trong bữa tiệc mừng thọ của Hoàng Hiệu, ông ta lại tự mình dâng lên một tin tức nóng hổi như vậy, đúng là ông trời cũng muốn giúp họ mà.
Chuyện Hoàng công bố này Hoàng Tân Tuệ hoàn toàn không biết, nhưng Lương Mục Phàm lại cho rằng cô ấy đã xúi giục cha mình để nói ra những lời này, ý định của cô ấy chính là muốn nhanh chóng gả cho anh. Ánh mắt của Lương Mục Phàm nhìn Hoàng Tân Tuệ vô cùng chán ghét, nói:
- Tôi còn tưởng cô sẽ tốt đẹp hơn cha cô. Nhưng hóa ra là tôi nhìn nhằm rồi, Hoàng Tân Tuệ... Tôi đã sai khi tin cô.
Nói xong thì Lương Mục Phàm cũng không còn vương vấn gì nữa mà đứng dậy rời đi, Hoàng Tân Tuệ muốn đuổi theo để giải thích nhưng do chiếc váy dạ hội này quá dài nên đã khiến cô vấp té. Tuy là biết cô ấy đã vấp té nhưng Lương Mục Phàm cũng không hề quay đầu lại nhìn hay có ý định đỡ cô ấy dậy, cứ thế mà một bước thẳng tiến rời khỏi hội trường bữa tiệc.
Đứng trên khán đài Hoàng Hiệu nhìn thấy tất cả, tuy là biết chuyện này sẽ khiến cho con gái khó xử nhưng ông ấy làm như thế một phần cũng là vì cô mà thôi. Lần này ông ấy muốn Lương Mục Phàm phải hoàn toàn chết tâm với Đỗ Khánh Huyền, không thể nào mà vì một người cũ mà khiến cho con gái của ông đau khổ được.
Đỗ Khánh Huyền liền đẩy Andrey đi ra, cô muốn anh giúp Tân Tuệ, nhưng Andrey còn chưa kịp đi đến thì Huỳnh Lý đã đỡ cô ấy dậy rồi. Không chỉ đỡ cô dậy mà cậu ấy còn ân cần hỏi:
- Hoàng tiểu thư không sao chứ?
- Tôi không... A...
Lời còn chưa kịp dứt thì Hoàng Tân Tuệ đã suýt ngã, cũng may Huỳnh Lý nhanh tay lẹ chân nên đã đỡ được coi ấy. Quỳ một chân xuống, định là sẽ nâng váy của cô lên để kiểm tra, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng là con trai, nên cũng có chút ngượng ngùng nói:
- Xin phép.
Nói xong, Huỳnh Lý nhẹ nhàng nâng chân váy của cô lên một khoảng không cao, sau đó nói:
- Bị bông gân rồi. Để tôi đưa cô vào trong.
- Không... Không cần đâu... Tôi... A...
Không để Hoàng Tân Tuệ nói hết câu thì Huỳnh Lý đã hoàn toàn bế cô lên tay, một mạch đi thẳng vào bên trong nhà. Hoàng Hiệu thấy vậy cũng an tâm, sai người chăm sóc cho con gái, dù sao thì vì bữa tiệc này mà ông ta đã dốc công, dốc sức vào như vậy đâu thể nào vì một số chuyện nhỏ nhặt mà lại dừng chứ.
Đỗ Khánh Huyền thật sự không thể nhìn nỗi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hoàng Hiệu nữa rồi, con gái bị thương như vậy mà không lo lắng chút nào, bây giờ vẫn còn tâm trạng ở ngoài này mời rượu quan khách, chẳng hiểu Hoàng Hiệu làm cha cái kiểu gì. Andrey thấy sắc mặt của bạn gái không được thoải mái liền hỏi:
- Em sao vậy?
- Em thấy hơi khó chịu, anh ở đây trông Irina hộ em nhé. Em ra ngoài hóng mát một chút.
- Cẩn thận nhé, có gì thì gọi cho anh.
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, sau khi rời khỏi vòng an toàn là Andrey thì cô đi ra ngoài hội trường. Lúc này cô đã có cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi mình, từ khi sinh con đến bây giờ thì giác quan của cô khá nhạy bén, nhìn ngó xung quanh một chút rồi dừng lại, đột ngột xoay người lại nhìn, hóa ra là Lương Mục Phàm.
- Anh đi theo em?
- Huyền Nhi, anh chỉ muốn giải thích một chút... Anh và Tân Tuệ hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì hết, cô ấy cũng không hề mang thai... Anh...
- Thì sao?
Đứng hình, Lương Mục Phàm hoàn toàn bị hai từ "Thì sao" làm cho đứng hình. Đúng rồi, cho dù bây giờ anh và Tân Tuệ thật sự đã làm gì thì sao chứ? Tại sao anh phải giải thích? Tại sao anh lại lo sợ rằng cô sẽ hiểu lầm mình... Tại sao anh lại sợ rằng cô sẽ không để ý đến mình... Điên rồi, Lương Mục Phàm à mày điên rồi! Điên thật rồi.
- Anh Mục Phàm, em nói thật nhé. Tân Tuệ là cô gái tốt, anh nên trân trọng cô ấy đi. Còn đối với chúng ta đã không thể nào nữa rồi.
- Còn... Chúng ta vẫn có thể mà, Irina... Irina là con gái của chúng ta, anh và em sẽ có thể quay lại, sau đó cùng nhau chăm sóc Irina... Anh... Anh có thể bù đắp cho em và con.
Nghe đến đây, Đỗ Khánh Huyền lắc đầu rồi mỉm cười, cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nói:
- Nếu như từ đầu em muốn ở bên anh thì em sẽ dùng Irina làm vũ khí để được ở bên anh. Nhưng em không chọn phương án đó... Anh biết vì sao không?
Lương Mục Phàm lắc đầu, cô nhìn thẳng vào cặp mắt của anh, dịu dàng nói:
- Vì em không muốn con gái của em lớn lên trong một gia đình nhưng không phải là gia đình... Anh hiểu ý em chứ?
Nói đến đây thì có lẽ Lương Mục Phàm đã hiểu hết mọi chuyện rồi, nhưng mà trong lòng anh vẫn có chút gì đó gọi là không cam tâm... Anh một lần thử xem, anh muốn xem Irina có chấp nhận anh hay không. Nhìn nét mặt này của Lương Mục Phàm thì Đỗ Khánh Huyền cũng biết anh đang muốn làm gì, dù sao thì cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, Đỗ Khánh Huyền nhìn anh mỉm cười nói:
- Anh Mục Phàm... Hiện tại cuộc sống của em rất hạnh phúc. Anh... Muốn xen chân vào hạnh phúc của em sao?
Chuyện Hoàng công bố này Hoàng Tân Tuệ hoàn toàn không biết, nhưng Lương Mục Phàm lại cho rằng cô ấy đã xúi giục cha mình để nói ra những lời này, ý định của cô ấy chính là muốn nhanh chóng gả cho anh. Ánh mắt của Lương Mục Phàm nhìn Hoàng Tân Tuệ vô cùng chán ghét, nói:
- Tôi còn tưởng cô sẽ tốt đẹp hơn cha cô. Nhưng hóa ra là tôi nhìn nhằm rồi, Hoàng Tân Tuệ... Tôi đã sai khi tin cô.
Nói xong thì Lương Mục Phàm cũng không còn vương vấn gì nữa mà đứng dậy rời đi, Hoàng Tân Tuệ muốn đuổi theo để giải thích nhưng do chiếc váy dạ hội này quá dài nên đã khiến cô vấp té. Tuy là biết cô ấy đã vấp té nhưng Lương Mục Phàm cũng không hề quay đầu lại nhìn hay có ý định đỡ cô ấy dậy, cứ thế mà một bước thẳng tiến rời khỏi hội trường bữa tiệc.
Đứng trên khán đài Hoàng Hiệu nhìn thấy tất cả, tuy là biết chuyện này sẽ khiến cho con gái khó xử nhưng ông ấy làm như thế một phần cũng là vì cô mà thôi. Lần này ông ấy muốn Lương Mục Phàm phải hoàn toàn chết tâm với Đỗ Khánh Huyền, không thể nào mà vì một người cũ mà khiến cho con gái của ông đau khổ được.
Đỗ Khánh Huyền liền đẩy Andrey đi ra, cô muốn anh giúp Tân Tuệ, nhưng Andrey còn chưa kịp đi đến thì Huỳnh Lý đã đỡ cô ấy dậy rồi. Không chỉ đỡ cô dậy mà cậu ấy còn ân cần hỏi:
- Hoàng tiểu thư không sao chứ?
- Tôi không... A...
Lời còn chưa kịp dứt thì Hoàng Tân Tuệ đã suýt ngã, cũng may Huỳnh Lý nhanh tay lẹ chân nên đã đỡ được coi ấy. Quỳ một chân xuống, định là sẽ nâng váy của cô lên để kiểm tra, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng là con trai, nên cũng có chút ngượng ngùng nói:
- Xin phép.
Nói xong, Huỳnh Lý nhẹ nhàng nâng chân váy của cô lên một khoảng không cao, sau đó nói:
- Bị bông gân rồi. Để tôi đưa cô vào trong.
- Không... Không cần đâu... Tôi... A...
Không để Hoàng Tân Tuệ nói hết câu thì Huỳnh Lý đã hoàn toàn bế cô lên tay, một mạch đi thẳng vào bên trong nhà. Hoàng Hiệu thấy vậy cũng an tâm, sai người chăm sóc cho con gái, dù sao thì vì bữa tiệc này mà ông ta đã dốc công, dốc sức vào như vậy đâu thể nào vì một số chuyện nhỏ nhặt mà lại dừng chứ.
Đỗ Khánh Huyền thật sự không thể nhìn nỗi bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Hoàng Hiệu nữa rồi, con gái bị thương như vậy mà không lo lắng chút nào, bây giờ vẫn còn tâm trạng ở ngoài này mời rượu quan khách, chẳng hiểu Hoàng Hiệu làm cha cái kiểu gì. Andrey thấy sắc mặt của bạn gái không được thoải mái liền hỏi:
- Em sao vậy?
- Em thấy hơi khó chịu, anh ở đây trông Irina hộ em nhé. Em ra ngoài hóng mát một chút.
- Cẩn thận nhé, có gì thì gọi cho anh.
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, sau khi rời khỏi vòng an toàn là Andrey thì cô đi ra ngoài hội trường. Lúc này cô đã có cảm giác hình như có ai đó đang theo dõi mình, từ khi sinh con đến bây giờ thì giác quan của cô khá nhạy bén, nhìn ngó xung quanh một chút rồi dừng lại, đột ngột xoay người lại nhìn, hóa ra là Lương Mục Phàm.
- Anh đi theo em?
- Huyền Nhi, anh chỉ muốn giải thích một chút... Anh và Tân Tuệ hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì hết, cô ấy cũng không hề mang thai... Anh...
- Thì sao?
Đứng hình, Lương Mục Phàm hoàn toàn bị hai từ "Thì sao" làm cho đứng hình. Đúng rồi, cho dù bây giờ anh và Tân Tuệ thật sự đã làm gì thì sao chứ? Tại sao anh phải giải thích? Tại sao anh lại lo sợ rằng cô sẽ hiểu lầm mình... Tại sao anh lại sợ rằng cô sẽ không để ý đến mình... Điên rồi, Lương Mục Phàm à mày điên rồi! Điên thật rồi.
- Anh Mục Phàm, em nói thật nhé. Tân Tuệ là cô gái tốt, anh nên trân trọng cô ấy đi. Còn đối với chúng ta đã không thể nào nữa rồi.
- Còn... Chúng ta vẫn có thể mà, Irina... Irina là con gái của chúng ta, anh và em sẽ có thể quay lại, sau đó cùng nhau chăm sóc Irina... Anh... Anh có thể bù đắp cho em và con.
Nghe đến đây, Đỗ Khánh Huyền lắc đầu rồi mỉm cười, cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nói:
- Nếu như từ đầu em muốn ở bên anh thì em sẽ dùng Irina làm vũ khí để được ở bên anh. Nhưng em không chọn phương án đó... Anh biết vì sao không?
Lương Mục Phàm lắc đầu, cô nhìn thẳng vào cặp mắt của anh, dịu dàng nói:
- Vì em không muốn con gái của em lớn lên trong một gia đình nhưng không phải là gia đình... Anh hiểu ý em chứ?
Nói đến đây thì có lẽ Lương Mục Phàm đã hiểu hết mọi chuyện rồi, nhưng mà trong lòng anh vẫn có chút gì đó gọi là không cam tâm... Anh một lần thử xem, anh muốn xem Irina có chấp nhận anh hay không. Nhìn nét mặt này của Lương Mục Phàm thì Đỗ Khánh Huyền cũng biết anh đang muốn làm gì, dù sao thì cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, Đỗ Khánh Huyền nhìn anh mỉm cười nói:
- Anh Mục Phàm... Hiện tại cuộc sống của em rất hạnh phúc. Anh... Muốn xen chân vào hạnh phúc của em sao?