Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Tin đồn trên trời
Phó Cận Nam đỡ Lâm Trạch đến trước cửa chính nhà họ Lâm rồi dừng bước, anh buông tay ra khỏi cánh tay ông ngoại nói:
"Ông nghỉ ngơi, ở công ty cháu còn có việc quan trọng cần giải quyết."
Lâm Trạch ngoái đầu lại, nhìn theo bước chân ngày một xa của cháu trai, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng trĩu. Dáng vẻ lạnh nhạt xa, cách đó đây là lần đầu tiên ông thấy. Liệu rằng Phó Cận Nam có vì chuyện ngày hôm nay, mà không cần người ông này nữa không?
"Cận..."
Phó Cận Nam nghe thấy ông ngoại gọi tên mình, bước chân chậm rãi ngừng lại, nhưng chờ hồi lâu vẫn chưa thấy người sau lưng nói thêm lời nào nữa, anh nghi hoặc bản thân mình có phải nghe nhầm rồi không?
Lâm Trạch ngừng lại do dự, ông biết chỉ cần một câu nói, mọi nút thắt giữa ông và cháu trai sẽ được giải quyết. Nhưng tính cố chấp đã ăn vào xương máu không thể ngày một ngày hai mà thay đổi, ông Lâm cho rằng mình là người lớn, không thể hạ mình nhận sai được.
Xưa nay có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, làm gì có chuyện con cái chống lại cha mẹ. Hôm nay Phó Cận Nam làm ông mất mặt trước nhà họ Trịnh, người nên tức giận là ông mới đúng. Mặc kệ đi, nó không cần ông, vậy thì ông cũng không thèm để ý đến nó nữa. Lâm Trạch cứng đầu cho rằng mình chẳng làm gì có lỗi cả, phất tay mở cửa đi vào trong nhà.
Giúp việc đang dọn dẹp bàn bếp, nghe tiếng mở cửa vội chạy ra xem, thấy ông cụ Lâm đã về, có chút ngạc nhiên mở miệng chào: "Ông chủ."
"Mang giúp tôi cốc nước vào phòng."
Ông cụ Lâm nhớ tới mình vì thằng cháu bất hiếu kia, mà nửa ngày hôm nay đến một giọt nước cũng chưa uống, giờ về nhà mới thấy cổ họng khát khô, dặn dò giúp việc mang nước cho mình, rồi đi thẳng về phòng.
"Dạ." Bác Vương lẩm bẩm khó hiểu, một tiếng trước ông cụ Lâm ra ngoài, sắc mặt còn rất vui vẻ nói với bà tối nay không về ăn cơm, mà giờ đã trở lại là sao?
Trên tầng hai, Lâm Tĩnh Như nhìn con trai đang ăn sữa trong lòng mẹ, ánh mắt nhu hòa yêu thương, đưa ngón tay chạm nhẹ vào cái má bánh bao bụ bẫm của con trai hỏi:
"Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng ông nội dưới nhà."
Trần Nguyệt phản bác: "Sao có thể, ông nội con ra ngoài ăn cơm cùng nhà họ Trịnh mà."
"Con quên mất." Lâm Tĩnh Như gõ đầu mình tươi cười, cô phải nhớ lát nữa gọi cho Trịnh Yến Uyển hỏi thăm tình hình mới được.
Cô ta chơi đùa cùng đôi tay nhỏ bé của con trai được một lúc, tự nhiên nhăn mặt: "Mẹ nghĩ anh họ thuận ý không?"
Trần Nguyệt cẩn thận đặt cháu trai đã xuống giường, sau đó ngồi bên cạnh lặp lại động tác vỗ về trên bụng đứa bé, nói nhỏ: "Tính cách Phó Cận Nam con còn lạ gì?"
Bà ta không quan tâm Phó Cận Nam có bằng lòng chấp nhận hôn sự sắp đặt, hay cố chấp giữ lấy người phụ nữ cậu ta yêu, bà ta chỉ cần kết quả trên tờ di chúc mà thôi.
"Nhớ lời mẹ dặn, trước mặt ông nội con phải luôn tỏ ra đau lòng." Trần Nguyệt thủ thỉ bên tai Lâm Tĩnh Như. Chỉ có như vậy bố chồng bà ta mới thấy thương xót, áy náy dùng tiền để bù đắp cho cháu gái.
Lâm Tĩnh Như không nghĩ xa như Lâm phu nhân, đơn thuần nghĩ mẹ dặn mình như vậy, để ông nội kiên quyết phản đối hai người kia đến với nhau.
Phó Cận Nam trên đường lái xe về công ty, liên tục thở dài mệt mỏi. Còn gì đau lòng hơn khi bị người thân bên cạnh mình chung tay tính kế, bọn họ đều là người nhìn anh lớn lên từng ngày, chẳng lẽ lại không hiểu con cháu mình như thế nào? Anh đâu phải loại đàn ông sở khanh, sẵn sàng vứt bỏ cô gái mình yêu để chạy theo danh vọng.
Nếu có thể anh rất muốn mang theo Tô Thiển rời xa nơi này, buông bỏ mọi thứ ở lại phía sau, vui vẻ sống bên nhau mà không cần phải lo bất cứ ai ngăn cấm.
Công ty thực phẩm Vạn Long,
"Này cô nghe tin đồn gần đây chưa?"
"Chuyện liên quan đến nữ nhân viên phòng kinh doanh phải không? Nghe bảo cô ta ly hôn rồi mà, tưởng mặc quần áo rộng thì không ai biết cô ta có thai sao?"
"Có người còn thấy cô ta từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống đấy, kiểu này chắc là cặp với đại gia rồi, trước đây còn thương cô ta gặp phải người chồng phụ bạc, hóa ra chúng ta quá đơn thuần rồi."
Tô Thiển đi vệ sinh xong, đứng dậy xả nước, tay chạm tới chốt cửa chợt ngừng lại. Bên ngoài âm thanh thì thầm to nhỏ hồi lâu chưa ngớt, người mà đám phụ nữ bên ngoài phòng rửa tay nói tới, không ai khác ngoài cô.
Lời đồn đại quả thực rất đáng sợ, câu chuyện mà bọn họ thêu dệt nên đến chính chủ cũng không ngờ tới, mơ màng còn không biết mình là nhân vật chính. Tô Thiển gượng cười, cứ nghĩ mình giấu kỹ lắm, thì ra vẫn không thoát khỏi vô số ánh mắt bà tám trong công ty.
"Cạch." Chờ đợi hồi lâu trong phòng, tiếng bước chân lần lượt kéo nhau rời đi, cuối cùng bên ngoài cũng im lặng. Tô Thiển mở cửa ra gương mặt bình tĩnh đi tới bồn rửa tay, thông qua gương nhìn dáng vẻ của mình, cô thật sự rất muốn cười lớn, từ khi nào cô bị người ta gắn mác hồ ly tinh chẳng hay.
Cái gì mà cặp với đại gia đã có gia đình nên không dám để người khác biết? Làm như chui gầm giường nhà cô không bằng, đáng sợ nhất chính là những người trước mặt cười cười nói nói thân thiết, sau lưng lại nói xấu đủ điều. Biết vậy cô cứ mặc kệ tất cả thỏa mái mà sống, cả ngày ép bản thân để làm gì cơ chứ?
"Mày bị sao ấy? Đi lâu vậy?" Hà Hiểu Tâm thấy Tô Thiển đi đã lâu giờ mới trở lại, ngừng gõ văn bản quan tâm hỏi.
"Tao ở trong nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp bên ngoài nhắc tới mình, không nỡ làm phiền." Tô Thiển kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc, nhỏ giọng nói.
"Đừng để ý làm gì, mặc kệ họ." Hà Hiểu Tâm quan sát Tô Thiển an ủi, chuyện này cô nghe từ mấy hôm trước rồi, kể ra cô ấy lại nghĩ nhiều nên thôi, vậy mà vẫn để đến tai cô ấy. Nơi nào càng nhiều phụ nữ nơi đó càng giống cái chợ, không phân biệt có học hay không, chung một sở thích hóng chuyện giống nhau.
Tô Thiển lạc quan: "Có một số cái họ nói đúng mà."
Không sai cô đang mang thai, còn chung sống với người đàn ông lắm tiền nhiều của Phó Cận Nam, mỗi tội câu chuyện mỗi lúc một xa, thời gian nữa không biết đi đến đâu đây?
Hà Hiểu Tâm đẩy ghế, ghé sát bên tai Tô Thiển nói: "Có người còn nói người mày qua lại là giám đốc Triệu đấy, ai bảo ông ta tự dưng đối tốt với mày."
"Có cả cái đó." Tô Thiển mở to mắt kinh ngạc, danh tiếng vợ giám đốc Triệu gớm như hổ dữ ai mà không biết, đến tai bà ta coi như cô xong đời rồi, ai mà ác vậy chứ? Người với người tốt với nhau đều có mục đích sao?
"Để mọi việc không đi quá xa, vẫn câu nói cũ công khai đi."
Hà Hiểu Tâm khuyên nhủ, cô thật muốn gặp mặt Phó Cận Nam một lần, để hỏi rõ xem anh ta rốt cuộc đang làm cái gì? Miệng thì nói yêu thương Tô Thiển vậy mà lại để bạn gái mình bị mang tiếng xấu, uổng cho bao năm cô luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt coi trọng.
Tô Thiển rầu rĩ, người khởi xướng mối quan hệ lén lút này là cô, tự cho mình thông minh xem thường người ta, khác nào kẻ hèn nhát đâu, mới thế đã không chịu đựng được rồi. Công khai có tốt hơn không? Hay còn gây ra làn sóng dư luận, mắng chửi cô còn thậm tệ hơn?
Cô nghĩ không thông, đâu mới là lựa chọn tốt đây?
"Ông nghỉ ngơi, ở công ty cháu còn có việc quan trọng cần giải quyết."
Lâm Trạch ngoái đầu lại, nhìn theo bước chân ngày một xa của cháu trai, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng trĩu. Dáng vẻ lạnh nhạt xa, cách đó đây là lần đầu tiên ông thấy. Liệu rằng Phó Cận Nam có vì chuyện ngày hôm nay, mà không cần người ông này nữa không?
"Cận..."
Phó Cận Nam nghe thấy ông ngoại gọi tên mình, bước chân chậm rãi ngừng lại, nhưng chờ hồi lâu vẫn chưa thấy người sau lưng nói thêm lời nào nữa, anh nghi hoặc bản thân mình có phải nghe nhầm rồi không?
Lâm Trạch ngừng lại do dự, ông biết chỉ cần một câu nói, mọi nút thắt giữa ông và cháu trai sẽ được giải quyết. Nhưng tính cố chấp đã ăn vào xương máu không thể ngày một ngày hai mà thay đổi, ông Lâm cho rằng mình là người lớn, không thể hạ mình nhận sai được.
Xưa nay có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, làm gì có chuyện con cái chống lại cha mẹ. Hôm nay Phó Cận Nam làm ông mất mặt trước nhà họ Trịnh, người nên tức giận là ông mới đúng. Mặc kệ đi, nó không cần ông, vậy thì ông cũng không thèm để ý đến nó nữa. Lâm Trạch cứng đầu cho rằng mình chẳng làm gì có lỗi cả, phất tay mở cửa đi vào trong nhà.
Giúp việc đang dọn dẹp bàn bếp, nghe tiếng mở cửa vội chạy ra xem, thấy ông cụ Lâm đã về, có chút ngạc nhiên mở miệng chào: "Ông chủ."
"Mang giúp tôi cốc nước vào phòng."
Ông cụ Lâm nhớ tới mình vì thằng cháu bất hiếu kia, mà nửa ngày hôm nay đến một giọt nước cũng chưa uống, giờ về nhà mới thấy cổ họng khát khô, dặn dò giúp việc mang nước cho mình, rồi đi thẳng về phòng.
"Dạ." Bác Vương lẩm bẩm khó hiểu, một tiếng trước ông cụ Lâm ra ngoài, sắc mặt còn rất vui vẻ nói với bà tối nay không về ăn cơm, mà giờ đã trở lại là sao?
Trên tầng hai, Lâm Tĩnh Như nhìn con trai đang ăn sữa trong lòng mẹ, ánh mắt nhu hòa yêu thương, đưa ngón tay chạm nhẹ vào cái má bánh bao bụ bẫm của con trai hỏi:
"Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng ông nội dưới nhà."
Trần Nguyệt phản bác: "Sao có thể, ông nội con ra ngoài ăn cơm cùng nhà họ Trịnh mà."
"Con quên mất." Lâm Tĩnh Như gõ đầu mình tươi cười, cô phải nhớ lát nữa gọi cho Trịnh Yến Uyển hỏi thăm tình hình mới được.
Cô ta chơi đùa cùng đôi tay nhỏ bé của con trai được một lúc, tự nhiên nhăn mặt: "Mẹ nghĩ anh họ thuận ý không?"
Trần Nguyệt cẩn thận đặt cháu trai đã xuống giường, sau đó ngồi bên cạnh lặp lại động tác vỗ về trên bụng đứa bé, nói nhỏ: "Tính cách Phó Cận Nam con còn lạ gì?"
Bà ta không quan tâm Phó Cận Nam có bằng lòng chấp nhận hôn sự sắp đặt, hay cố chấp giữ lấy người phụ nữ cậu ta yêu, bà ta chỉ cần kết quả trên tờ di chúc mà thôi.
"Nhớ lời mẹ dặn, trước mặt ông nội con phải luôn tỏ ra đau lòng." Trần Nguyệt thủ thỉ bên tai Lâm Tĩnh Như. Chỉ có như vậy bố chồng bà ta mới thấy thương xót, áy náy dùng tiền để bù đắp cho cháu gái.
Lâm Tĩnh Như không nghĩ xa như Lâm phu nhân, đơn thuần nghĩ mẹ dặn mình như vậy, để ông nội kiên quyết phản đối hai người kia đến với nhau.
Phó Cận Nam trên đường lái xe về công ty, liên tục thở dài mệt mỏi. Còn gì đau lòng hơn khi bị người thân bên cạnh mình chung tay tính kế, bọn họ đều là người nhìn anh lớn lên từng ngày, chẳng lẽ lại không hiểu con cháu mình như thế nào? Anh đâu phải loại đàn ông sở khanh, sẵn sàng vứt bỏ cô gái mình yêu để chạy theo danh vọng.
Nếu có thể anh rất muốn mang theo Tô Thiển rời xa nơi này, buông bỏ mọi thứ ở lại phía sau, vui vẻ sống bên nhau mà không cần phải lo bất cứ ai ngăn cấm.
Công ty thực phẩm Vạn Long,
"Này cô nghe tin đồn gần đây chưa?"
"Chuyện liên quan đến nữ nhân viên phòng kinh doanh phải không? Nghe bảo cô ta ly hôn rồi mà, tưởng mặc quần áo rộng thì không ai biết cô ta có thai sao?"
"Có người còn thấy cô ta từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống đấy, kiểu này chắc là cặp với đại gia rồi, trước đây còn thương cô ta gặp phải người chồng phụ bạc, hóa ra chúng ta quá đơn thuần rồi."
Tô Thiển đi vệ sinh xong, đứng dậy xả nước, tay chạm tới chốt cửa chợt ngừng lại. Bên ngoài âm thanh thì thầm to nhỏ hồi lâu chưa ngớt, người mà đám phụ nữ bên ngoài phòng rửa tay nói tới, không ai khác ngoài cô.
Lời đồn đại quả thực rất đáng sợ, câu chuyện mà bọn họ thêu dệt nên đến chính chủ cũng không ngờ tới, mơ màng còn không biết mình là nhân vật chính. Tô Thiển gượng cười, cứ nghĩ mình giấu kỹ lắm, thì ra vẫn không thoát khỏi vô số ánh mắt bà tám trong công ty.
"Cạch." Chờ đợi hồi lâu trong phòng, tiếng bước chân lần lượt kéo nhau rời đi, cuối cùng bên ngoài cũng im lặng. Tô Thiển mở cửa ra gương mặt bình tĩnh đi tới bồn rửa tay, thông qua gương nhìn dáng vẻ của mình, cô thật sự rất muốn cười lớn, từ khi nào cô bị người ta gắn mác hồ ly tinh chẳng hay.
Cái gì mà cặp với đại gia đã có gia đình nên không dám để người khác biết? Làm như chui gầm giường nhà cô không bằng, đáng sợ nhất chính là những người trước mặt cười cười nói nói thân thiết, sau lưng lại nói xấu đủ điều. Biết vậy cô cứ mặc kệ tất cả thỏa mái mà sống, cả ngày ép bản thân để làm gì cơ chứ?
"Mày bị sao ấy? Đi lâu vậy?" Hà Hiểu Tâm thấy Tô Thiển đi đã lâu giờ mới trở lại, ngừng gõ văn bản quan tâm hỏi.
"Tao ở trong nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp bên ngoài nhắc tới mình, không nỡ làm phiền." Tô Thiển kéo ghế ngồi xuống bàn làm việc, nhỏ giọng nói.
"Đừng để ý làm gì, mặc kệ họ." Hà Hiểu Tâm quan sát Tô Thiển an ủi, chuyện này cô nghe từ mấy hôm trước rồi, kể ra cô ấy lại nghĩ nhiều nên thôi, vậy mà vẫn để đến tai cô ấy. Nơi nào càng nhiều phụ nữ nơi đó càng giống cái chợ, không phân biệt có học hay không, chung một sở thích hóng chuyện giống nhau.
Tô Thiển lạc quan: "Có một số cái họ nói đúng mà."
Không sai cô đang mang thai, còn chung sống với người đàn ông lắm tiền nhiều của Phó Cận Nam, mỗi tội câu chuyện mỗi lúc một xa, thời gian nữa không biết đi đến đâu đây?
Hà Hiểu Tâm đẩy ghế, ghé sát bên tai Tô Thiển nói: "Có người còn nói người mày qua lại là giám đốc Triệu đấy, ai bảo ông ta tự dưng đối tốt với mày."
"Có cả cái đó." Tô Thiển mở to mắt kinh ngạc, danh tiếng vợ giám đốc Triệu gớm như hổ dữ ai mà không biết, đến tai bà ta coi như cô xong đời rồi, ai mà ác vậy chứ? Người với người tốt với nhau đều có mục đích sao?
"Để mọi việc không đi quá xa, vẫn câu nói cũ công khai đi."
Hà Hiểu Tâm khuyên nhủ, cô thật muốn gặp mặt Phó Cận Nam một lần, để hỏi rõ xem anh ta rốt cuộc đang làm cái gì? Miệng thì nói yêu thương Tô Thiển vậy mà lại để bạn gái mình bị mang tiếng xấu, uổng cho bao năm cô luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt coi trọng.
Tô Thiển rầu rĩ, người khởi xướng mối quan hệ lén lút này là cô, tự cho mình thông minh xem thường người ta, khác nào kẻ hèn nhát đâu, mới thế đã không chịu đựng được rồi. Công khai có tốt hơn không? Hay còn gây ra làn sóng dư luận, mắng chửi cô còn thậm tệ hơn?
Cô nghĩ không thông, đâu mới là lựa chọn tốt đây?