Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Hạnh phúc của mẹ
Hạt giống tình yêu mà Phó Cận Nam gieo, sau bao nhiêu năm cuối cùng đã đơm hoa kết trái. Khi anh nhận ra mình đã yêu cô bé nhỏ năm nào, anh đã nghĩ cuộc tình này chỉ là đơn phương, âm thầm đứng sau chúc phúc người thương.
Nhưng thật may mắn, ông trời không phụ người có lòng, để anh có được cô ấy sau bao nhiêu khúc cua của cuộc đời.
Từ phòng khám đi ra Phó Cận Nam có cảm giác Tô Thiển không được vui vẻ, gương mặt anh hiện lên sự bất an, chẳng lẽ cô ấy không thích đứa nhỏ của bọn họ sao?
Phó Cận Nam đánh lái đỗ xe lại ven đường, quay sang nhìn Tô Thiển nhẹ nhàng hỏi:
"Em có tâm sự sao?"
Tô Thiển mỉm cười lắc đầu, trong lòng cô có rất nhiều lo lắng, con đã có rồi nhưng tương lai sau này giữa hai người lại là một dấu chấm hỏi, đặt ra tình huống sau này bọn họ kết hôn cô sẽ trở thành chị dâu của chồng cũ, trở thành người một nhà với những người mà mình ghét.
Đứa nhỏ đến ngoài dự tính, kéo theo biết bao nhiêu sự việc mà cô cất sau đầu. Tô Thiển nhấc tay chạm vào bụng mình, tinh linh bé nhỏ của cô và anh đang dần trưởng thành, khi biết mình mang thai cô đã rất bất ngờ, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng, được làm mẹ cô rất hạnh phúc, giá như không có những thứ xung quanh kia, mọi thứ sẽ trở nên thật êm đềm.
"Thiển Thiển chúng ta kết hôn nhé, không phải vì em mang thai con của anh nên anh mới muốn như vậy, mà từ rất lâu rồi anh đã luôn mong ước được viết tên em trong sổ hộ khẩu nhà anh."
Phó Cận Nam trước giờ luôn dùng bộ mặt lạnh lùng khiến người khác run sợ, mà không hề biết rằng mình cũng có ngày hôm nay, đứng trước người phụ nữ mà mình yêu giọng nói lại không tự chủ được.
Tô Thiển nhìn sâu vào trong mắt Phó Cận Nam, thấy được tình yêu chân thành anh ấy dành cho mình. Thời gian bên nhau chưa lâu nhưng cứ ngỡ đã quen biết rất nhiều năm rồi, anh ấy là người đàn ông chu đáo, cô tin rằng sau này anh cũng sẽ là một người cha tốt, tâm lý của người làm mẹ luôn muốn mang tới cho con những thứ tốt đẹp nhất thế gian này, có một gia đình hoàn thiện.
Những lời dị nghị, đồn đại hay bị người khác mắng chửi thì đã sao? Cuộc đời này chỉ có duy nhất một lần mà thôi, yêu hết mình sống có ích ở bên người mà mình trân quý.
Tô Thiển đưa tay nắm lấy bàn tay, đang rịn mồ hôi vì hồi hộp của Phó Cận Nam khẽ nói:
"Cận Nam nếu anh không sợ phải đối mặt với sự phản đối từ gia đình, em chấp nhận."
Nhận được câu trả lời, Phó Cận Nam mừng rỡ nghiêng người ôm Tô Thiển, hôn nhẹ vào vành tai cô thì thầm:
"So với bị nhà ngoại ghét bỏ, anh sợ mất em hơn, cảm ơn em đã đồng ý đồng hành cùng anh."
Không có hoa quà hay ánh nến lung linh, trong không gian chật hẹp trên xe, Phó Cận Nam cầu hôn thành công ngoài mong đợi, anh hiểu cô ấy đang muốn nói tới chuyện gì, trong căn nhà ấy người anh khó mở lời nhất chỉ có ông ngoại, còn những người khác sao cũng được.
Phó Cận Nam dừng xe trước cổng nhà Tô Thiển, nhìn con đường bên dưới đã bị bánh xe ôtô mình đi đến mòn, vậy mà cánh cửa sát trước mặt lại chưa từng một lần được cho phép bước qua nói: "Anh vào nhà thưa chuyện với hai bác luôn nhé."
"Để em từ từ nói với bố mẹ đã, có con đây rồi em còn chạy đi đâu được." Tô Thiển lập tức ngăn cản, trong một ngày tiếp thu quá mình thông tin cô bố mẹ cô sẽ không chịu đựng được.
Phó Cận Nam buồn tủi, chuyển sang nói chuyện với cái bụng bằng phẳng của Tô Thiển, tay luồn vào trong vạt áo cô xoa nhẹ:
"Sao nhỏ, bố phải về rồi mai gặp lại con."
Tô Thiển nhăn mày: "Sao nhỏ?"
Có rất nhiều cái tên đáng yêu để đặt mà? Nếu là con gái thì không sao, nhưng nếu là con trai hẳn sẽ không thích cái tên sến sẩm này của anh đâu.
"Chụt."
Phó Cận Nam cười tươi, hôn mạnh lên má Tô Thiển, không biết xấu hổ nhớ lại cái đêm trăng thanh gió mát chiều hôm đó nói:
"Thiển Thiển em không biết được đâu, lúc em nằm dưới thân anh đôi mắt ngập nước phát sáng như những vì sao vậy."
Tô Thiển trừng mắt cảnh cáo, người đàn ông này nghiêm túc không quá nổi ba giây, bọn họ toàn gặp nhau vào ban ngày cho dù không bật điện trong phòng cũng có ánh sáng, biểu cảm của cô tất cả đều phô ra một cách trần trụi, nhưng cho dù thế anh giữ trong lòng không được sao? Hà cớ gì phải nói ra ngoài?
"Lần sau không cho anh nhìn nữa." Tô Thiển hờn dỗi đẩy Phó Cận Nam ra, mở cửa bước xuống xe.
Phó Cận Nam mang theo gương mặt sáng ngời lái xe rời đi, anh cũng cần phải làm việc của mình, chuẩn bị chu đáo tất cả để đón mẹ Sao nhỏ về nhà.
Tô Thiển vừa vào cửa đã đưa mắt nhìn quanh phòng khách tìm bố mẹ, thấy bà Tô đang ngồi xem phim, nhẹ chân đi tới gần lên tiếng: "Mẹ, bố ra ngoài chưa về ạ?"
Bà Tô nhìn con gái nói: "Bố con cùng các thầy cô ở trường đi ăn liên hoan, chắc lát mới về."
Bà nói đoạn, để ý gương mặt con gái có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi:
"Con ăn cơm chưa? Đau ở đâu à? Sắc mặt lại kém như vậy."
Lời đã chuẩn bị sẵn nhưng khi áp dụng vào thực tế lại khó nói thành lời, Tô Thiển mấp máy môi đắn đo.
"Mẹ con có chuyện này muốn nói với mẹ."
"Con nói đi." Bà Tô mỉm cười, bà không dám nhận mình là người mẹ tốt, nhưng bà có thể trở thành người bạn lắng nghe mọi tâm sự của con.
Tô Thiển cắn môi ấp úng: "Con có bạn trai rồi, thật có lỗi khi bây giờ con mới nói với mẹ."
Cô chỉ mang tới những muộn phiền cho cha mẹ, lần nào cũng bị tình yêu làm cho mờ mắt. Trong phút yếu lòng ngu ngơ xa vào lưới tình, cứ nghĩ mình mạnh mẽ thực ra lại quá mềm yếu, một chút ngọt ngào nhả ra bất chấp cắn vào.
Bà Tô ngồi nhích lại gần Tô Thiển, ôm con vào lòng vỗ về, con người mà đó đều là những nhu cầu thiết yếu, bên cạnh có rất nhiều người quan tâm, nhưng không thể sánh bằng niềm vui khi yêu một ai đó, cảm giác vui lan tỏa từ tận trái tim ra rất khác biệt.
"Con còn trẻ có bạn trai là điều đương nhiên, thêm người bầu bạn."
Tô Thiển hai tay ôm hông mẹ tựa mặt ngực bà, hít sâu vào một hơi nói nhỏ: "Con có thai rồi, nay con mới biết đứa nhỏ đã được hai tháng."
"Mang thai? Người đàn ông đó thế nào? Có chịu trách nhiệm với con không?" Bà Tô kinh ngạc nâng con gái ngồi dậy, sau tất cả người thiệt thòi nhất vẫn chỉ là phụ nữ, cuộc hôn nhân trước đã đổ vỡ thêm lần này nữa sao có thể chịu đựng được, hơn nữa còn mới quen nhau chưa lâu?
Tô Thiển nhìn mẹ vì mình mà lo toan, lòng dâng lên xót xa:
"Anh ấy nói muốn lấy con, con đưa anh ấy về nhà nhé mẹ."
Cô hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc có hậu, cùng anh chờ đợi con bình an ra đời.
Nhưng thật may mắn, ông trời không phụ người có lòng, để anh có được cô ấy sau bao nhiêu khúc cua của cuộc đời.
Từ phòng khám đi ra Phó Cận Nam có cảm giác Tô Thiển không được vui vẻ, gương mặt anh hiện lên sự bất an, chẳng lẽ cô ấy không thích đứa nhỏ của bọn họ sao?
Phó Cận Nam đánh lái đỗ xe lại ven đường, quay sang nhìn Tô Thiển nhẹ nhàng hỏi:
"Em có tâm sự sao?"
Tô Thiển mỉm cười lắc đầu, trong lòng cô có rất nhiều lo lắng, con đã có rồi nhưng tương lai sau này giữa hai người lại là một dấu chấm hỏi, đặt ra tình huống sau này bọn họ kết hôn cô sẽ trở thành chị dâu của chồng cũ, trở thành người một nhà với những người mà mình ghét.
Đứa nhỏ đến ngoài dự tính, kéo theo biết bao nhiêu sự việc mà cô cất sau đầu. Tô Thiển nhấc tay chạm vào bụng mình, tinh linh bé nhỏ của cô và anh đang dần trưởng thành, khi biết mình mang thai cô đã rất bất ngờ, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng, được làm mẹ cô rất hạnh phúc, giá như không có những thứ xung quanh kia, mọi thứ sẽ trở nên thật êm đềm.
"Thiển Thiển chúng ta kết hôn nhé, không phải vì em mang thai con của anh nên anh mới muốn như vậy, mà từ rất lâu rồi anh đã luôn mong ước được viết tên em trong sổ hộ khẩu nhà anh."
Phó Cận Nam trước giờ luôn dùng bộ mặt lạnh lùng khiến người khác run sợ, mà không hề biết rằng mình cũng có ngày hôm nay, đứng trước người phụ nữ mà mình yêu giọng nói lại không tự chủ được.
Tô Thiển nhìn sâu vào trong mắt Phó Cận Nam, thấy được tình yêu chân thành anh ấy dành cho mình. Thời gian bên nhau chưa lâu nhưng cứ ngỡ đã quen biết rất nhiều năm rồi, anh ấy là người đàn ông chu đáo, cô tin rằng sau này anh cũng sẽ là một người cha tốt, tâm lý của người làm mẹ luôn muốn mang tới cho con những thứ tốt đẹp nhất thế gian này, có một gia đình hoàn thiện.
Những lời dị nghị, đồn đại hay bị người khác mắng chửi thì đã sao? Cuộc đời này chỉ có duy nhất một lần mà thôi, yêu hết mình sống có ích ở bên người mà mình trân quý.
Tô Thiển đưa tay nắm lấy bàn tay, đang rịn mồ hôi vì hồi hộp của Phó Cận Nam khẽ nói:
"Cận Nam nếu anh không sợ phải đối mặt với sự phản đối từ gia đình, em chấp nhận."
Nhận được câu trả lời, Phó Cận Nam mừng rỡ nghiêng người ôm Tô Thiển, hôn nhẹ vào vành tai cô thì thầm:
"So với bị nhà ngoại ghét bỏ, anh sợ mất em hơn, cảm ơn em đã đồng ý đồng hành cùng anh."
Không có hoa quà hay ánh nến lung linh, trong không gian chật hẹp trên xe, Phó Cận Nam cầu hôn thành công ngoài mong đợi, anh hiểu cô ấy đang muốn nói tới chuyện gì, trong căn nhà ấy người anh khó mở lời nhất chỉ có ông ngoại, còn những người khác sao cũng được.
Phó Cận Nam dừng xe trước cổng nhà Tô Thiển, nhìn con đường bên dưới đã bị bánh xe ôtô mình đi đến mòn, vậy mà cánh cửa sát trước mặt lại chưa từng một lần được cho phép bước qua nói: "Anh vào nhà thưa chuyện với hai bác luôn nhé."
"Để em từ từ nói với bố mẹ đã, có con đây rồi em còn chạy đi đâu được." Tô Thiển lập tức ngăn cản, trong một ngày tiếp thu quá mình thông tin cô bố mẹ cô sẽ không chịu đựng được.
Phó Cận Nam buồn tủi, chuyển sang nói chuyện với cái bụng bằng phẳng của Tô Thiển, tay luồn vào trong vạt áo cô xoa nhẹ:
"Sao nhỏ, bố phải về rồi mai gặp lại con."
Tô Thiển nhăn mày: "Sao nhỏ?"
Có rất nhiều cái tên đáng yêu để đặt mà? Nếu là con gái thì không sao, nhưng nếu là con trai hẳn sẽ không thích cái tên sến sẩm này của anh đâu.
"Chụt."
Phó Cận Nam cười tươi, hôn mạnh lên má Tô Thiển, không biết xấu hổ nhớ lại cái đêm trăng thanh gió mát chiều hôm đó nói:
"Thiển Thiển em không biết được đâu, lúc em nằm dưới thân anh đôi mắt ngập nước phát sáng như những vì sao vậy."
Tô Thiển trừng mắt cảnh cáo, người đàn ông này nghiêm túc không quá nổi ba giây, bọn họ toàn gặp nhau vào ban ngày cho dù không bật điện trong phòng cũng có ánh sáng, biểu cảm của cô tất cả đều phô ra một cách trần trụi, nhưng cho dù thế anh giữ trong lòng không được sao? Hà cớ gì phải nói ra ngoài?
"Lần sau không cho anh nhìn nữa." Tô Thiển hờn dỗi đẩy Phó Cận Nam ra, mở cửa bước xuống xe.
Phó Cận Nam mang theo gương mặt sáng ngời lái xe rời đi, anh cũng cần phải làm việc của mình, chuẩn bị chu đáo tất cả để đón mẹ Sao nhỏ về nhà.
Tô Thiển vừa vào cửa đã đưa mắt nhìn quanh phòng khách tìm bố mẹ, thấy bà Tô đang ngồi xem phim, nhẹ chân đi tới gần lên tiếng: "Mẹ, bố ra ngoài chưa về ạ?"
Bà Tô nhìn con gái nói: "Bố con cùng các thầy cô ở trường đi ăn liên hoan, chắc lát mới về."
Bà nói đoạn, để ý gương mặt con gái có vẻ mệt mỏi, quan tâm hỏi:
"Con ăn cơm chưa? Đau ở đâu à? Sắc mặt lại kém như vậy."
Lời đã chuẩn bị sẵn nhưng khi áp dụng vào thực tế lại khó nói thành lời, Tô Thiển mấp máy môi đắn đo.
"Mẹ con có chuyện này muốn nói với mẹ."
"Con nói đi." Bà Tô mỉm cười, bà không dám nhận mình là người mẹ tốt, nhưng bà có thể trở thành người bạn lắng nghe mọi tâm sự của con.
Tô Thiển cắn môi ấp úng: "Con có bạn trai rồi, thật có lỗi khi bây giờ con mới nói với mẹ."
Cô chỉ mang tới những muộn phiền cho cha mẹ, lần nào cũng bị tình yêu làm cho mờ mắt. Trong phút yếu lòng ngu ngơ xa vào lưới tình, cứ nghĩ mình mạnh mẽ thực ra lại quá mềm yếu, một chút ngọt ngào nhả ra bất chấp cắn vào.
Bà Tô ngồi nhích lại gần Tô Thiển, ôm con vào lòng vỗ về, con người mà đó đều là những nhu cầu thiết yếu, bên cạnh có rất nhiều người quan tâm, nhưng không thể sánh bằng niềm vui khi yêu một ai đó, cảm giác vui lan tỏa từ tận trái tim ra rất khác biệt.
"Con còn trẻ có bạn trai là điều đương nhiên, thêm người bầu bạn."
Tô Thiển hai tay ôm hông mẹ tựa mặt ngực bà, hít sâu vào một hơi nói nhỏ: "Con có thai rồi, nay con mới biết đứa nhỏ đã được hai tháng."
"Mang thai? Người đàn ông đó thế nào? Có chịu trách nhiệm với con không?" Bà Tô kinh ngạc nâng con gái ngồi dậy, sau tất cả người thiệt thòi nhất vẫn chỉ là phụ nữ, cuộc hôn nhân trước đã đổ vỡ thêm lần này nữa sao có thể chịu đựng được, hơn nữa còn mới quen nhau chưa lâu?
Tô Thiển nhìn mẹ vì mình mà lo toan, lòng dâng lên xót xa:
"Anh ấy nói muốn lấy con, con đưa anh ấy về nhà nhé mẹ."
Cô hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc có hậu, cùng anh chờ đợi con bình an ra đời.