Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Chỉ là người dưng
Tô Thiển tắm xong đứng trước gương, mới phát hiện ra chiếc vòng trên cổ mình đã biến mất. Cô không rõ nó rơi ở công ty hay trên xe Phó Cận Nam, đó cũng không phải vật có giá trị gì lớn, chỉ là món quà bố tặng mừng cô thi đỗ đại học, số tuổi gần ngang với thời gian cô và anh ta bên nhau.
Mất đi rồi thì thôi vậy, có tìm cũng giống như mò kim đáy bể, cô không thể đi lên gặp Phó Cận Nam để hỏi về chiếc vòng được.
Tô Thiển lên giường nằm xoay ngang xoay dọc một lúc lâu không sao ngủ đi được, bữa cơm kia là Phó Cận Nam nói thật sao? Một người ngồi ở vị trí cao như anh ta có cúi đầu cũng chẳng nhìn đến lượt cô, tại sao lần nào gặp cũng chủ động thân cận? Định mệnh của cô quanh đi quẩn lại cứ phải dính vào nhà họ Lâm?
Ánh trăng đêm rằm rất đẹp, tròn trịa chiếu sáng khắp nơi, Tô Thiển đưa mắt nhìn ra bên ngoài ngắm trăng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhóm Tô Thiển gồm có 7 người, được giao nhiệm vụ ra ngoài, thực hiện chiến lược giới thiệu sản phẩm trực tiếp đến tay người tiêu dùng. Mọi người tập trung trước cửa công ty, đúng 8 giờ sáng sẽ xuất phát đến các điểm đã định.
Tô Thiển vừa đi tới, đã bị ánh mắt soi mói của Hà Hiểu Tâm bắn trên người: "Tô Thiển đêm qua mất ngủ à?"
"Nhìn ra được sao?" Tô Thiển day day hai bên huyệt thái dương, cả đêm ngủ không ngon giấc cơ thể theo đó cũng trở nên mệt mỏi, đầu óc căng thẳng ong ong bên trong. Hôm nay lại phải ở bên ngoài chạy vạy cả ngày, chưa làm đã đoán ra kết quả rồi, tối về cô không đau đầu mới lại.
Hà Hiểu Tâm ôm cánh tay bạn thân, cùng nhau đi về phía xe công ty chuẩn bị.
Ổn định chỗ ngồi xong, Hà Hiểu Tâm buồn chán tìm chủ đề buôn chuyện:
"Mày hôm qua tăng ca đến mấy giờ mới về?"
"Tao không để ý giờ, 10 hay 11 giờ gì đó." Tô Thiển nghĩ ngợi nói.
Cô tháng trước nghỉ việc hơn một tuần, công ty lại không tuyển thêm người mới, thành ra công việc cũ của cô cứ đứng im ở đó, khi quay lại làm việc, làm mãi vẫn chưa xong. Hôm qua quyết tâm giải quyết hết một lượt thành ra muộn vậy mới kết thúc.
"Muộn vậy chắc bắt xe khó lắm nhỉ?" Hà Hiểu Tâm khẽ cười, nói cô ấy san việc sang cho cô làm giúp cô ấy không nghe, thích tự ôm hết vào người.
"À cũng khá lâu." Tô Thiển quay mặt đi che giấu ánh mắt gian dối của mình.
Chuyện Phó Cận Nam đưa cô về cứ coi như một bí mật đi, nếu để Hà Hiểu Tâm biết cô ấy lại suy nghĩ lung tung, đoán già đoán non rất đau đầu.
Xe dừng lại trước điểm trung tâm thương mại, mấy người hỗ trợ đã tới từ sớm, phông bạt và gian hàng ăn thử tất cả đều chỉn chu. Tất cả đều là những người có kinh nghiệm, không ai bảo ai tự bắt tay vào công việc.
"Chào bác, đây là sản phẩm cá phu chua ngọt đóng hộp bên cháu." Tô Thiển mở hộp lấy đồ ăn ra đĩa nhựa đưa tới cho khách hàng dùng thử.
"Sản phẩm bên công ty thực phẩm Vạn Long chúng cháu, đảm bảo 100 phần trăm là đồ tươi sống, có chứng nhận an toàn thực phẩm..."
"Gia đình rất thích sản phẩm bên Vạn Long." Bác gái đưa miếng cá vào trong miệng, vừa nhai vừa cảm nhận hương vị.
"Cảm ơn bác." Tô Thiển đưa cho bác gái chai nước ngọt cùng phong kẹo singum, cúi người cảm ơn.
"Tuệ Mẫn vào kia xem thử đi." Cô gái lôi kéo tay Từ Tuệ Mẫn đi tới gian hàng dùng thử sản phẩm.
Từ Tuệ Mẫn vẻ mặt không mấy tình nguyện đi theo bạn học, bọn họ vốn muốn vào trung tâm thương mại mua ít đồ dùng cá nhân, chỉ trách cô bạn học này của cô ta quá ham vui.
"Mời quý khách dùng thử..." Tô Thiển giống như cái máy, lặp đi lặp lại một câu nhiều lần. Lấy đồ ăn ra hai đĩa đưa cho hai người trước mặt.
"Chị." Từ Tuệ Mẫn nhìn thấy Tô Thiển không được tự nhiên nhỏ giọng chào hỏi.
Tô Thiển gật đầu hỏi: "Em tới mua sắm à?"
"Cậu quen chị ấy à?" Người bạn bên cạnh thấy Từ Tuệ Mẫn và Tô Thiển nói chuyện với nhau tò mò hỏi.
Từ Tuệ Mẫn liếc xem Tô Thiển để ý tới mình không: "Ừm có chút quen biết."
Từ Tuệ Mẫn có chị dâu mới rất giàu, cô ta thường xuyên khoe khoang cùng bạn bè, tâng lên tận mây xanh, ngược lại cả ngày đi nói xấu vợ trước của anh trai mình, sao có thể để lộ ra Tô Thiển chính là người cô ta nói xấu.
Câu này của Từ Tuệ Mẫn vừa hay lọt vào tai Tô Thiển, hóa ra sau khi bọn họ ly hôn đối với những người trong gia đình anh ta, cô chỉ là người ngoài mà thôi, nói quen cô không được sao? Còn phải khẳng định thêm câu có chút quen biết, sợ người ta biết cô là chị dâu cũ à?
Tô Thiển lặng thinh đặt tâm tư lên bóng lưng Từ Tuệ Mẫn, cô cười thê lương 3 năm làm chị dâu đổi lại một câu "chị" ngắn ngủi.
Haizz chung quy lại chỉ bố mẹ và em trai mới là người thân ruột thịt, vĩnh viễn luôn ở bên cô. Những người khác cũng chỉ là tạm bợ, ly hôn rồi coi như người dưng.
"Gặp người quen à?" Hà Hiểu Tâm đi lại vỗ vai bạn tốt.
Tô Thiển cong môi: "Ừm có chút quen biết."
Tô Thiển ngửa cổ uống nước, dù là mùa đông nhưng giới thiệu sản phẩm tới khách hàng không biết bao nhiêu lượt khiến cổ họng cô có chút đau rát.
Giờ cao điểm đã qua, hơn 7 giờ tối buổi giới thiệu sản phẩm kết thúc, ai lấy trong trạng thái gần như sập nguồn, lên xe trở về nơi xuất phát.
"Ting."
Tô Thiển lấy điện thoại trong túi xách ra xem tin nhắn, số gửi đến thì rất lạ nhưng nội dung bên trong lại nói lên đó là người cô biết.
"Tôi là Phó Cận Nam, sáng nay lên xe tôi thấy sợi dây chuyền bạc rơi trên ghế phụ, tôi đoán là của em."
Thì ra rơi trên xe anh ta thật, nhưng Tô Thiển có một thắc mắc Phó Cận Nam lấy số điện thoại cô từ đâu nhỉ? Tra danh sách nhân viên? Cô biết việc đó chắc là do thư ký làm, nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ làm vậy có phải rất kỳ lạ không? Anh ta nhiệt tình tới mức này sao?
"Là của tôi, cảm ơn anh." Tô Thiển gõ vài chữ ngắn ngủi.
"Tôi định sáng mai sẽ đưa lại cho em, nhưng nhớ ra cuối tuần chúng ta có hẹn." Phó Cận Nam cố ý nhắc lại lời hẹn hôm qua với Tô Thiển.
"Vâng." Tô Thiển cắn môi, cô có thể nhắn "anh ta không cần trả lại vòng cho cô đâu" có được không? Lại là bữa cơm ngày cuối tuần, cơn đau lần nữa đầu kéo đến, cô ngắn gọn gõ một từ duy nhất muốn kết thúc trò chuyện.
Thật may cho cô, Phó Cận Nam không còn hứng thú nhắn tin nữa, hồi lâu điện thoại vẫn im lặng, Tô Thiển cất vào túi xách nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mất đi rồi thì thôi vậy, có tìm cũng giống như mò kim đáy bể, cô không thể đi lên gặp Phó Cận Nam để hỏi về chiếc vòng được.
Tô Thiển lên giường nằm xoay ngang xoay dọc một lúc lâu không sao ngủ đi được, bữa cơm kia là Phó Cận Nam nói thật sao? Một người ngồi ở vị trí cao như anh ta có cúi đầu cũng chẳng nhìn đến lượt cô, tại sao lần nào gặp cũng chủ động thân cận? Định mệnh của cô quanh đi quẩn lại cứ phải dính vào nhà họ Lâm?
Ánh trăng đêm rằm rất đẹp, tròn trịa chiếu sáng khắp nơi, Tô Thiển đưa mắt nhìn ra bên ngoài ngắm trăng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhóm Tô Thiển gồm có 7 người, được giao nhiệm vụ ra ngoài, thực hiện chiến lược giới thiệu sản phẩm trực tiếp đến tay người tiêu dùng. Mọi người tập trung trước cửa công ty, đúng 8 giờ sáng sẽ xuất phát đến các điểm đã định.
Tô Thiển vừa đi tới, đã bị ánh mắt soi mói của Hà Hiểu Tâm bắn trên người: "Tô Thiển đêm qua mất ngủ à?"
"Nhìn ra được sao?" Tô Thiển day day hai bên huyệt thái dương, cả đêm ngủ không ngon giấc cơ thể theo đó cũng trở nên mệt mỏi, đầu óc căng thẳng ong ong bên trong. Hôm nay lại phải ở bên ngoài chạy vạy cả ngày, chưa làm đã đoán ra kết quả rồi, tối về cô không đau đầu mới lại.
Hà Hiểu Tâm ôm cánh tay bạn thân, cùng nhau đi về phía xe công ty chuẩn bị.
Ổn định chỗ ngồi xong, Hà Hiểu Tâm buồn chán tìm chủ đề buôn chuyện:
"Mày hôm qua tăng ca đến mấy giờ mới về?"
"Tao không để ý giờ, 10 hay 11 giờ gì đó." Tô Thiển nghĩ ngợi nói.
Cô tháng trước nghỉ việc hơn một tuần, công ty lại không tuyển thêm người mới, thành ra công việc cũ của cô cứ đứng im ở đó, khi quay lại làm việc, làm mãi vẫn chưa xong. Hôm qua quyết tâm giải quyết hết một lượt thành ra muộn vậy mới kết thúc.
"Muộn vậy chắc bắt xe khó lắm nhỉ?" Hà Hiểu Tâm khẽ cười, nói cô ấy san việc sang cho cô làm giúp cô ấy không nghe, thích tự ôm hết vào người.
"À cũng khá lâu." Tô Thiển quay mặt đi che giấu ánh mắt gian dối của mình.
Chuyện Phó Cận Nam đưa cô về cứ coi như một bí mật đi, nếu để Hà Hiểu Tâm biết cô ấy lại suy nghĩ lung tung, đoán già đoán non rất đau đầu.
Xe dừng lại trước điểm trung tâm thương mại, mấy người hỗ trợ đã tới từ sớm, phông bạt và gian hàng ăn thử tất cả đều chỉn chu. Tất cả đều là những người có kinh nghiệm, không ai bảo ai tự bắt tay vào công việc.
"Chào bác, đây là sản phẩm cá phu chua ngọt đóng hộp bên cháu." Tô Thiển mở hộp lấy đồ ăn ra đĩa nhựa đưa tới cho khách hàng dùng thử.
"Sản phẩm bên công ty thực phẩm Vạn Long chúng cháu, đảm bảo 100 phần trăm là đồ tươi sống, có chứng nhận an toàn thực phẩm..."
"Gia đình rất thích sản phẩm bên Vạn Long." Bác gái đưa miếng cá vào trong miệng, vừa nhai vừa cảm nhận hương vị.
"Cảm ơn bác." Tô Thiển đưa cho bác gái chai nước ngọt cùng phong kẹo singum, cúi người cảm ơn.
"Tuệ Mẫn vào kia xem thử đi." Cô gái lôi kéo tay Từ Tuệ Mẫn đi tới gian hàng dùng thử sản phẩm.
Từ Tuệ Mẫn vẻ mặt không mấy tình nguyện đi theo bạn học, bọn họ vốn muốn vào trung tâm thương mại mua ít đồ dùng cá nhân, chỉ trách cô bạn học này của cô ta quá ham vui.
"Mời quý khách dùng thử..." Tô Thiển giống như cái máy, lặp đi lặp lại một câu nhiều lần. Lấy đồ ăn ra hai đĩa đưa cho hai người trước mặt.
"Chị." Từ Tuệ Mẫn nhìn thấy Tô Thiển không được tự nhiên nhỏ giọng chào hỏi.
Tô Thiển gật đầu hỏi: "Em tới mua sắm à?"
"Cậu quen chị ấy à?" Người bạn bên cạnh thấy Từ Tuệ Mẫn và Tô Thiển nói chuyện với nhau tò mò hỏi.
Từ Tuệ Mẫn liếc xem Tô Thiển để ý tới mình không: "Ừm có chút quen biết."
Từ Tuệ Mẫn có chị dâu mới rất giàu, cô ta thường xuyên khoe khoang cùng bạn bè, tâng lên tận mây xanh, ngược lại cả ngày đi nói xấu vợ trước của anh trai mình, sao có thể để lộ ra Tô Thiển chính là người cô ta nói xấu.
Câu này của Từ Tuệ Mẫn vừa hay lọt vào tai Tô Thiển, hóa ra sau khi bọn họ ly hôn đối với những người trong gia đình anh ta, cô chỉ là người ngoài mà thôi, nói quen cô không được sao? Còn phải khẳng định thêm câu có chút quen biết, sợ người ta biết cô là chị dâu cũ à?
Tô Thiển lặng thinh đặt tâm tư lên bóng lưng Từ Tuệ Mẫn, cô cười thê lương 3 năm làm chị dâu đổi lại một câu "chị" ngắn ngủi.
Haizz chung quy lại chỉ bố mẹ và em trai mới là người thân ruột thịt, vĩnh viễn luôn ở bên cô. Những người khác cũng chỉ là tạm bợ, ly hôn rồi coi như người dưng.
"Gặp người quen à?" Hà Hiểu Tâm đi lại vỗ vai bạn tốt.
Tô Thiển cong môi: "Ừm có chút quen biết."
Tô Thiển ngửa cổ uống nước, dù là mùa đông nhưng giới thiệu sản phẩm tới khách hàng không biết bao nhiêu lượt khiến cổ họng cô có chút đau rát.
Giờ cao điểm đã qua, hơn 7 giờ tối buổi giới thiệu sản phẩm kết thúc, ai lấy trong trạng thái gần như sập nguồn, lên xe trở về nơi xuất phát.
"Ting."
Tô Thiển lấy điện thoại trong túi xách ra xem tin nhắn, số gửi đến thì rất lạ nhưng nội dung bên trong lại nói lên đó là người cô biết.
"Tôi là Phó Cận Nam, sáng nay lên xe tôi thấy sợi dây chuyền bạc rơi trên ghế phụ, tôi đoán là của em."
Thì ra rơi trên xe anh ta thật, nhưng Tô Thiển có một thắc mắc Phó Cận Nam lấy số điện thoại cô từ đâu nhỉ? Tra danh sách nhân viên? Cô biết việc đó chắc là do thư ký làm, nhưng cô chỉ là một nhân viên nhỏ làm vậy có phải rất kỳ lạ không? Anh ta nhiệt tình tới mức này sao?
"Là của tôi, cảm ơn anh." Tô Thiển gõ vài chữ ngắn ngủi.
"Tôi định sáng mai sẽ đưa lại cho em, nhưng nhớ ra cuối tuần chúng ta có hẹn." Phó Cận Nam cố ý nhắc lại lời hẹn hôm qua với Tô Thiển.
"Vâng." Tô Thiển cắn môi, cô có thể nhắn "anh ta không cần trả lại vòng cho cô đâu" có được không? Lại là bữa cơm ngày cuối tuần, cơn đau lần nữa đầu kéo đến, cô ngắn gọn gõ một từ duy nhất muốn kết thúc trò chuyện.
Thật may cho cô, Phó Cận Nam không còn hứng thú nhắn tin nữa, hồi lâu điện thoại vẫn im lặng, Tô Thiển cất vào túi xách nhắm mắt nghỉ ngơi.