Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Tôi không thích ăn lại
Sau khi bị Lâm Trạch bắt dọn ra ngoài sống, Lâm Tĩnh Như trong lòng mang theo ấm ức mua một căn hộ cách nhà mẹ để không bao xa. Cô ta từ nhỏ đến lớn đã quen được cha mẹ nuông chiều, sau khi kết hôn vẫn muốn tiếp tục ở lại nhà mình, chỉ tại Tô Thiển mà mọi tính toán của cô ta tan biến.
Đồ ăn hàng ngày hầu hết là do người giúp việc nhà họ Lâm làm mang qua, cô ta đến giọt dầu rửa bát cũng chưa từng động, cuộc sống giống như nữ hoàng nhàn ngã ngồi đắp mặt nạ dưỡng nhan.
"Cạch." Lâm phu nhân trên tay xách theo một túi đồ lớn, nhấn mật khẩu mở cửa bước vào trong nhà. Bà ta nhìn quanh phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng con gái cùng con rể đâu, khẽ thở dài mang túi đồ đặt lên mặt bàn bếp, sau đó hướng phòng ngủ đi tới.
Thấy con gái đang nằm một mình trên giường không vui lên tiếng:
"Chỉ có mình con ở nhà thôi à? Chồng con chưa về sao?"
Nghe giọng mẹ, Lâm Tĩnh Như vội vàng tháo mặt lạ ra ngồi dậy: "Con cứ nghĩ là bác Vương đem đồ ăn qua."
Lâm Tĩnh Như xuống giường ôm lấy cánh tay mẹ, dáng vẻ khó chịu.
"Anh ấy vừa về, nhận được điện thoại của bà ấy lại đi rồi." Cô ta càng ngày càng cảm thấy ghét người nhà Từ Vũ Hằng, con trai đi lấy vợ động tí gọi điện làm phiền.
Nếu không phải yêu Từ Vũ Hằng, cô ta sẽ không bao giờ phải phí công tốn sức lấy lòng những người đó, tham lam giống như đỉa hút máu thấy lợi bám vào, mở mồm ra nói không thích nhưng luôn nhắc khéo.
"Bà ta không biết nghĩ à? Con dâu đang bụng mang dạ chửa, đêm hôm ở nhà một mình nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Sắc mặt Trần Nguyệt biến đổi, tức giận thay cho con gái, hôm hai gia đình gặp mặt bà ta đã không ưa cái kiểu thôn quê của mụ ta rồi. Cái kiểu nói chuyện vô ý vô tứ không biết suy nghĩ, chỉ mong sao ra ngoài không phải chạm mặt mụ ta.
Trần Nguyệt đỡ con gái ngồi xuống ghế, đau lòng vuốt ve gương mặt do ốm nghén mà trở nên xanh xao tiều tụy. Hai vợ chồng bà Lâm khó có con, cố lắm mới sinh ra được Lâm Tĩnh Như, coi cô ta như viên ngọc quý nâng niu trên tay, chỉ muốn giữ mãi ở bên cạnh, nay lấy chồng lại phải khổ cực ở bên ngoài, lòng đau như cắt.
"Bà ta hôm nay kêu đau bụng, mai kêu đau đầu, Vũ Hằng là đứa con rất hiếu thảo con không dám cấm anh ấy."
Lâm Tĩnh Như vòng hai tay ôm eo Trần Nguyệt, tựa đầu vào ngực bà ta kể hết tất cả những gì mình đã phải chịu đựng. Cô ta chưa bao giờ nghĩ cuộc sống hôn nhân lại khác xa như tưởng tượng thế này, mẹ chồng rồi em chồng đều khiến tô ta rất chán ghét.
"Lần sau bà ta còn gọi điện con cứ giả vờ đau bụng cho mẹ xem nó chọn ai, Tĩnh Như đừng cho nó quá nhiều thứ, luôn để nó phải ở phía sau chạy theo con hiểu không?" Trần Nguyệt cưng chiều vỗ nhẹ vào lưng con gái, giúp con nghĩ ra kế sách đối phó với gia đình nhà chồng.
Lâm Tĩnh Như nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng ngồi thẳng dậy nói:
"Con nghe nói cái con Tô Thiển ấy quay lại công ty làm việc rồi, không phải mẹ nói đã đuổi nó sao?"
"Còn không phải do người anh họ kia của con sao? Nó bị trúng tà gì không biết còn tới hẳn nhà để cảnh cáo mẹ." Lâm phu nhân nhớ tới sự việc ngày hôm đó, lửa nóng trong người lại trỗi dậy, cả mẹ Phó Cận Nam và cậu ta đều có đôi mắt giống nhau, luôn nhìn bà ta với ánh mắt coi thường.
Năm đó trước khi gả vào nhà họ Lâm bà ta đã có thai với người đàn ông khác, dùng thủ đoạn biến cái thai đó thành máu mủ nhà họ Lâm, những tưởng mọi việc mình làm rất chu toàn không một kẽ hở, không ngờ lại bị Lâm Kha Vận nhìn ra được.
Cô ta ép buộc bà ta phải nói ra sự thật, nếu không sẽ chặn tất cả con đường sống của bà ta sau này, Trần Nguyệt đâu phải người dễ dàng từ bỏ, bao nhiêu công sức bỏ ra vứt bỏ cả người bên mình nhiều năm, giờ ôm cái bụng bầu rời đi bà ta khác gì mất hết tất cả, trong lúc hai người lôi kéo bà ta cố tình để mình trượt chân ngã xuống cầu thang, đánh đổi sinh mạng đứa con trong bụng lấy cuộc sống giàu sang.
Thành công khiến Lâm Kha Vận mang theo áy náy, nửa lời cũng không nói ra. Nhưng dù vậy Trần Nguyệt vẫn không thể yên tâm, sợ hãi một ngày nào đó bí mật sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Thật may ông trời cũng thật biết che chở cho bà ta, Lâm Kha Vận sống không thọ bị tai nạn mất đi, mang luôn theo bí mật đó xuống mồ.
Nhưng gần đây bà ta nhận ra Phó Cận Nam luôn nói những lời ẩn ý, bà ta tự hỏi liệu Lâm Kha Vận trước khi chết đã để lại thứ gì liên quan đến bà ta?
"Mẹ... Sao vậy?" Lâm Tĩnh Như gọi Trần Nguyệt hồi lâu không thấy bà ta phản ứng lại, hoảng hốt lay người mẹ.
"Mẹ xin lỗi, con ngồi đây để mẹ đi hâm nóng đồ ăn." Trần Nguyệt bị tiếng gọi của Lâm Tĩnh Như thức tỉnh khỏi mộng mị, vội đứng dậy đánh trống lảng.
Đã 32 năm trôi qua rồi, đứa nhỏ đó nếu còn sống có lẽ cũng là một người nổi trội, mối tình đầu của bà ta rất tài giỏi chỉ tội cái nghèo khiến nhân tài bị mai một.
...
Tô Thiển nhìn những bậc thang dài đằng đẵng phía trước lòng thêm vạn phần lạnh lẽo, nó cũng giống như cuộc hôn nhân của cô vậy, leo lên đỉnh đã cực, bước xuống càng mệt mỏi hơn, thà cứ chọn nơi bằng phẳng để bước đi, vui vẻ biết bao nhiêu.
"Tô Thiển cảm ơn em." Từ Vũ Hằng từ đằng sau đi tới, đôi chân bước chậm lại nhìn bóng lưng Tô Thiển khẽ cất lời.
"Từ Vũ Hằng tôi không phải vì anh nên mới làm vậy, tôi vì chính tôi mà thôi." Tô Thiển cười khỉnh, hôm nay bọn họ tới tòa án nhận phán quyết cuối từ tòa, tuyên bố cả hai chính thức ly hôn. Cô không hiểu anh ta muốn cảm ơn mình vì điều gì, là do cô buông tha cho anh ta quá dễ dàng, không kiện cáo để anh ta bình an thoát khỏi cái danh ngoại tình? Hay anh ta nghĩ cô còn nghĩ cho anh ta nên mới làm vậy?
Tất cả đều không phải, cô chỉ muốn bình yên lôi nhau lên tòa kiện cáo qua lại còn mệt hơn, thà cứ để bọn họ sống bên nhau rồi tự nhận luật nhân quả.
"Vũ Hằng về thôi." Lâm Tĩnh Như đứng cạnh xe nhìn về phía Tô Thiển ánh mắt đầy thù định gọi lớn.
Từ Vũ Hằng thấy cô ta liền thu hồi ánh mắt dịu dàng đối với Tô Thiển lại, nhanh chóng đi xuống tới gần cô ta: "Em ngồi trong xe chờ anh được rồi, ra ngoài gió lớn không tốt."
Phô ra để người ta biết mình đang hạnh phúc sao? Nghe mà phát ớn, Tô Thiển bất giác rét run, nghĩ đến món canh thịt bò mẹ đang nấu trên bếp bụng lại cồn cào, lướt qua bọn họ vẫy xe taxi.
"Tô Thiển tao nhắc nhở mày một câu, đừng có làm trò."
Lời cảnh cáo vang lên bên tai, Tô Thiển quay mặt nhìn thẳng cô ta mỉm cười nhàn nhạt nói:
"Yên tâm tôi không thích đồ ôi thiu, đã vứt đi rồi nhặt lại làm gì."
Cô ta xưa giở thủ đoạn cướp chồng người khác, giờ trong mắt nhìn đâu cũng thấy gian tình, nhưng cô đâu phải cô ta có sở thích sưu tầm đồ hết hạn.
"Con khốn." Câu nói chạm trúng chỗ ngứa, Lâm Tĩnh Như đưa tay chỉ vào mặt Tô Thiển thị uy.
"Tĩnh Như đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm." Từ Vũ Hằng không thích loại phụ nữ chua ngoa, nhưng hai người phụ nữ này, một người đã là vợ cũ, người hiện tại giỗ dành còn không hết sao có thể mắng, đành nhịn xuống nịnh nọt đưa vợ mới lên xe.
Đồ ăn hàng ngày hầu hết là do người giúp việc nhà họ Lâm làm mang qua, cô ta đến giọt dầu rửa bát cũng chưa từng động, cuộc sống giống như nữ hoàng nhàn ngã ngồi đắp mặt nạ dưỡng nhan.
"Cạch." Lâm phu nhân trên tay xách theo một túi đồ lớn, nhấn mật khẩu mở cửa bước vào trong nhà. Bà ta nhìn quanh phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng con gái cùng con rể đâu, khẽ thở dài mang túi đồ đặt lên mặt bàn bếp, sau đó hướng phòng ngủ đi tới.
Thấy con gái đang nằm một mình trên giường không vui lên tiếng:
"Chỉ có mình con ở nhà thôi à? Chồng con chưa về sao?"
Nghe giọng mẹ, Lâm Tĩnh Như vội vàng tháo mặt lạ ra ngồi dậy: "Con cứ nghĩ là bác Vương đem đồ ăn qua."
Lâm Tĩnh Như xuống giường ôm lấy cánh tay mẹ, dáng vẻ khó chịu.
"Anh ấy vừa về, nhận được điện thoại của bà ấy lại đi rồi." Cô ta càng ngày càng cảm thấy ghét người nhà Từ Vũ Hằng, con trai đi lấy vợ động tí gọi điện làm phiền.
Nếu không phải yêu Từ Vũ Hằng, cô ta sẽ không bao giờ phải phí công tốn sức lấy lòng những người đó, tham lam giống như đỉa hút máu thấy lợi bám vào, mở mồm ra nói không thích nhưng luôn nhắc khéo.
"Bà ta không biết nghĩ à? Con dâu đang bụng mang dạ chửa, đêm hôm ở nhà một mình nhỡ có chuyện gì thì sao?"
Sắc mặt Trần Nguyệt biến đổi, tức giận thay cho con gái, hôm hai gia đình gặp mặt bà ta đã không ưa cái kiểu thôn quê của mụ ta rồi. Cái kiểu nói chuyện vô ý vô tứ không biết suy nghĩ, chỉ mong sao ra ngoài không phải chạm mặt mụ ta.
Trần Nguyệt đỡ con gái ngồi xuống ghế, đau lòng vuốt ve gương mặt do ốm nghén mà trở nên xanh xao tiều tụy. Hai vợ chồng bà Lâm khó có con, cố lắm mới sinh ra được Lâm Tĩnh Như, coi cô ta như viên ngọc quý nâng niu trên tay, chỉ muốn giữ mãi ở bên cạnh, nay lấy chồng lại phải khổ cực ở bên ngoài, lòng đau như cắt.
"Bà ta hôm nay kêu đau bụng, mai kêu đau đầu, Vũ Hằng là đứa con rất hiếu thảo con không dám cấm anh ấy."
Lâm Tĩnh Như vòng hai tay ôm eo Trần Nguyệt, tựa đầu vào ngực bà ta kể hết tất cả những gì mình đã phải chịu đựng. Cô ta chưa bao giờ nghĩ cuộc sống hôn nhân lại khác xa như tưởng tượng thế này, mẹ chồng rồi em chồng đều khiến tô ta rất chán ghét.
"Lần sau bà ta còn gọi điện con cứ giả vờ đau bụng cho mẹ xem nó chọn ai, Tĩnh Như đừng cho nó quá nhiều thứ, luôn để nó phải ở phía sau chạy theo con hiểu không?" Trần Nguyệt cưng chiều vỗ nhẹ vào lưng con gái, giúp con nghĩ ra kế sách đối phó với gia đình nhà chồng.
Lâm Tĩnh Như nghĩ tới chuyện gì đó, bỗng ngồi thẳng dậy nói:
"Con nghe nói cái con Tô Thiển ấy quay lại công ty làm việc rồi, không phải mẹ nói đã đuổi nó sao?"
"Còn không phải do người anh họ kia của con sao? Nó bị trúng tà gì không biết còn tới hẳn nhà để cảnh cáo mẹ." Lâm phu nhân nhớ tới sự việc ngày hôm đó, lửa nóng trong người lại trỗi dậy, cả mẹ Phó Cận Nam và cậu ta đều có đôi mắt giống nhau, luôn nhìn bà ta với ánh mắt coi thường.
Năm đó trước khi gả vào nhà họ Lâm bà ta đã có thai với người đàn ông khác, dùng thủ đoạn biến cái thai đó thành máu mủ nhà họ Lâm, những tưởng mọi việc mình làm rất chu toàn không một kẽ hở, không ngờ lại bị Lâm Kha Vận nhìn ra được.
Cô ta ép buộc bà ta phải nói ra sự thật, nếu không sẽ chặn tất cả con đường sống của bà ta sau này, Trần Nguyệt đâu phải người dễ dàng từ bỏ, bao nhiêu công sức bỏ ra vứt bỏ cả người bên mình nhiều năm, giờ ôm cái bụng bầu rời đi bà ta khác gì mất hết tất cả, trong lúc hai người lôi kéo bà ta cố tình để mình trượt chân ngã xuống cầu thang, đánh đổi sinh mạng đứa con trong bụng lấy cuộc sống giàu sang.
Thành công khiến Lâm Kha Vận mang theo áy náy, nửa lời cũng không nói ra. Nhưng dù vậy Trần Nguyệt vẫn không thể yên tâm, sợ hãi một ngày nào đó bí mật sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Thật may ông trời cũng thật biết che chở cho bà ta, Lâm Kha Vận sống không thọ bị tai nạn mất đi, mang luôn theo bí mật đó xuống mồ.
Nhưng gần đây bà ta nhận ra Phó Cận Nam luôn nói những lời ẩn ý, bà ta tự hỏi liệu Lâm Kha Vận trước khi chết đã để lại thứ gì liên quan đến bà ta?
"Mẹ... Sao vậy?" Lâm Tĩnh Như gọi Trần Nguyệt hồi lâu không thấy bà ta phản ứng lại, hoảng hốt lay người mẹ.
"Mẹ xin lỗi, con ngồi đây để mẹ đi hâm nóng đồ ăn." Trần Nguyệt bị tiếng gọi của Lâm Tĩnh Như thức tỉnh khỏi mộng mị, vội đứng dậy đánh trống lảng.
Đã 32 năm trôi qua rồi, đứa nhỏ đó nếu còn sống có lẽ cũng là một người nổi trội, mối tình đầu của bà ta rất tài giỏi chỉ tội cái nghèo khiến nhân tài bị mai một.
...
Tô Thiển nhìn những bậc thang dài đằng đẵng phía trước lòng thêm vạn phần lạnh lẽo, nó cũng giống như cuộc hôn nhân của cô vậy, leo lên đỉnh đã cực, bước xuống càng mệt mỏi hơn, thà cứ chọn nơi bằng phẳng để bước đi, vui vẻ biết bao nhiêu.
"Tô Thiển cảm ơn em." Từ Vũ Hằng từ đằng sau đi tới, đôi chân bước chậm lại nhìn bóng lưng Tô Thiển khẽ cất lời.
"Từ Vũ Hằng tôi không phải vì anh nên mới làm vậy, tôi vì chính tôi mà thôi." Tô Thiển cười khỉnh, hôm nay bọn họ tới tòa án nhận phán quyết cuối từ tòa, tuyên bố cả hai chính thức ly hôn. Cô không hiểu anh ta muốn cảm ơn mình vì điều gì, là do cô buông tha cho anh ta quá dễ dàng, không kiện cáo để anh ta bình an thoát khỏi cái danh ngoại tình? Hay anh ta nghĩ cô còn nghĩ cho anh ta nên mới làm vậy?
Tất cả đều không phải, cô chỉ muốn bình yên lôi nhau lên tòa kiện cáo qua lại còn mệt hơn, thà cứ để bọn họ sống bên nhau rồi tự nhận luật nhân quả.
"Vũ Hằng về thôi." Lâm Tĩnh Như đứng cạnh xe nhìn về phía Tô Thiển ánh mắt đầy thù định gọi lớn.
Từ Vũ Hằng thấy cô ta liền thu hồi ánh mắt dịu dàng đối với Tô Thiển lại, nhanh chóng đi xuống tới gần cô ta: "Em ngồi trong xe chờ anh được rồi, ra ngoài gió lớn không tốt."
Phô ra để người ta biết mình đang hạnh phúc sao? Nghe mà phát ớn, Tô Thiển bất giác rét run, nghĩ đến món canh thịt bò mẹ đang nấu trên bếp bụng lại cồn cào, lướt qua bọn họ vẫy xe taxi.
"Tô Thiển tao nhắc nhở mày một câu, đừng có làm trò."
Lời cảnh cáo vang lên bên tai, Tô Thiển quay mặt nhìn thẳng cô ta mỉm cười nhàn nhạt nói:
"Yên tâm tôi không thích đồ ôi thiu, đã vứt đi rồi nhặt lại làm gì."
Cô ta xưa giở thủ đoạn cướp chồng người khác, giờ trong mắt nhìn đâu cũng thấy gian tình, nhưng cô đâu phải cô ta có sở thích sưu tầm đồ hết hạn.
"Con khốn." Câu nói chạm trúng chỗ ngứa, Lâm Tĩnh Như đưa tay chỉ vào mặt Tô Thiển thị uy.
"Tĩnh Như đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm." Từ Vũ Hằng không thích loại phụ nữ chua ngoa, nhưng hai người phụ nữ này, một người đã là vợ cũ, người hiện tại giỗ dành còn không hết sao có thể mắng, đành nhịn xuống nịnh nọt đưa vợ mới lên xe.