Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Bước tiến mới
Tô Thiển ngồi trên xe liếc nhìn Tô Mạch nãy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi im lặng, cô khẽ thở dài em trai cô tính tình bộc trực làm việc gì cũng dựa vào cảm tính, không biết suy nghĩ đến hậu quả, ra bên ngoài lòng người nham hiểm rất dễ làm bản thân chịu nhiều thiệt thòi.
Nhà họ Lâm cô không rõ, nhưng vị Lâm phu nhân kia chính là điển hình của kiểu người nhỏ nhen, hôm nay bọn họ phạm người sau này bà ta sẽ dở thủ đoạn gì vẫn còn chưa rõ, bà ta dùng lời lẽ uy hiếp cô được thì em trai cô há gì bà ta bỏ qua, nó còn đang là sinh viên cô chỉ sợ lỡ như bà ta động tay động chân, con đường phía trước của nó coi như mất trắng.
"Em vào trường đây."
Xe dừng lại trước cổng ký túc xá đại học kiến trúc, Tô Mạch giọng có chút khàn khàn ở miệng chào chị gái cùng Hà Hiểu Tâm.
Tô Thiển thấy Tô Mạch mở cửa xe bước xuống, cũng đi theo.
"Em trước khi đến đó không chịu suy nghĩ sao? Tô Mạch nhà họ Lâm không phải gia đình đơn giản bình thường." Một khi Từ Vũ Hằng vẫn còn ở trong thành phố này, những chuyện như hôm nay nhất định sẽ xảy ra, cô không muốn em trai tiếp tục gây hấn với bọn họ nữa.
"Chị em không nhịn được đôi nam nữa khốn nạn đã hại chị đau khổ hạnh phúc, ít nhiều gì cũng phải khiến bọn họ bị người khác chê cười."
Tô Mạch lúc nghe được tin Từ Vũ Hằng kết hôn đã muốn đến bệnh viện làm ầm một trận rồi, cố gắng lắm mới có thể chờ được tới ngày hôm nay, không làm cái gì đó trôi cơn tức trong người, lòng thật sự rất bứt rứt khó chịu. Cậu đã có những lúc thầm trách chị gái mình quá yếu đuối để người khác bắt nạt.
Tô Thiển đặt tay lên vai em trai, kiên nhẫn giảng giải: "Chê cười thì đã sao? Người ta có tiền có địa vị ai dám ở trước mặt nói cái gì, may ra sau lưng môth vài lời ra tiếng vào theo thời gian cũng dần quên lãng. Mạch, chị mong em sau này nên tiết chế bản thân mình."
Người ta nói rồi nhân quả báo ứng, trước mắt hạnh phúc đấy, nhưng sau này ra sao ai mà biết được, cuộc sống hôn nhân dựa trên tư lợi mấy ai kết thúc được viên mãn, người đàn ông dễ thay lòng có mấy khi trọn vẹn bên một người dài lâu, sau này có người phụ nữ khác xuất hiện tốt hơn trẻ hơn anh ta sẽ không cần suy nghĩ mà lao vào ngay.
Hoặc Lâm Tĩnh Như háu thắng, khi chiếm được rồi không còn cảm thấy hứng thú nữa đá Từ Vũ Hằng ra đường lúc nào chẳng hay. Bọn họ không cần làm gì cả ngồi chờ xem kết quả là được, cãi nhau đấu với những người đó làm chi cho mang bực dọc vào thân.
"Em vào đi." Tô Thiển xem như Tô Mạch đã hiểu những gì mình nói, hất hất tay ý bảo em trai đi đi.
"Hôm nay nếu không có Phó Cận Nam, chúng ta bị đám người kia đuổi ra khỏi khách sạn rồi." Thấy Tô Thiển quay lại xe, Hà Hiểu Tâm vốn đang chợp mắt ngủ, ngồi thẳng dậy nhớ đến hình ảnh một tiếng trước bất giác hoang mang.
Lâm Tĩnh Như cùng cái bà Lâm phu nhân kia không hổ là mẹ con, hung dữ chẳng khác nào mèo hoang. Hà Hiểu Tâm không ngờ trong lúc căng go người đứng ra bảo vệ bọn họ lại là Phó Cận Nam, hình tượng anh ta trong lòng cô bất giác tâng thêm rất nhiều.
"Hôm nay chúng ta phạm bọn họ, sau này có lẽ không được yên ổn đâu." Tô Thiển dựa đầu ra sau, nhắm mắt lại muốn bản thân mình được an tĩnh.
Sau bao nhiêu ngày tháng cô ta trong tối, cô ngoài sáng, cũng có ngày đối diện nhau nói hết những lời trong lòng. Giá như lúc đầu đôi bên thẳng thắn, đâu có xảy ra những việc như hôm nay.
Tại khách sạn, hôn lễ thế kỷ chính thức khép lại trong tâm thế gượng gạo chẳng có gì là vui vẻ cả, mỗi người mang trong mình một tâm trạng cố gắng ăn xong bữa rồi rời đi. Lâm Tĩnh Như sắc mặt không được tốt, ngày trọng đại lại bị một đám bần tiện kia phá hoại, nụ cười trên môi cứng ngắc, sau khi tiễn loạt khách cuối cùng ra về cô ta không cần che đậy lộ ra vẻ mặt giữ tợn.
"Bịch...Cheng."
Lâm Tĩnh Như hướng cái bàn gần nhất, liên tục cầm lấy chén đĩa trên đó ném xuống sàn nhà, phát ra những tiếng rơi vỡ inh tai.
"Tĩnh Như em bình tĩnh lại, đừng làm mình bị thương." Từ Vũ Hằng sợ cô ta như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới đứa con quý giá trong bụng, vội vàng bước qua đống mảnh gốm sứ sắc nhọn ôm chặt cô ta vào lòng.
"Anh bảo em bình tĩnh thế nào đây? Biết bao nhiêu người đang nhìn em với ánh mắt khinh bỉ."
Lâm Tĩnh Như ấm ức gục mặt trong lòng Từ Vũ Hằng khóc lớn, còn người ông đang chờ ở nhà nữa, cô ta biết giải thích thế nào để cho ông bớt tức giận đây? Lỡ lời một câu sau này cô ta còn có trong danh sách thừa kế sao? Lâm Tĩnh Như âm thầm thề, Tô Thiển dám quậy tan hôn lễ của cô ta, đừng mơ mà sống yên ổn.
"Con nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện để mẹ lo." Trần Nguyệt thương xót con gái, đi tới lau nước mắt cho con.
Trong túi xách là số tiền 10 tỷ bị trả lại, Trần Nguyệt nghiến răng chửi rủa, nếu đã không muốn uống rượu vậy đừng trách bà ta tàn nhẫn. Không dạy các người một bài học, lại nghĩ bà ta chỉ biết nói mồm.
Trần Nguyệt lấy điện thoại trong túi xách ra, bấm gọi cho người nào đó. Trên môi nở nụ cười đắc thắng, hài lòng tắt điện thoại.
"Bà nói với tôi đã giải quyết chuyện này ổn thỏa rồi, tôi mới theo lời bà chấp nhận Từ Vũ Hằng, bây giờ chuyện vỡ nở bà bảo tôi phải làm sao?" Ông Lâm cảm thấy bị mất mặt, đứng sau lưng chất vấn vợ.
Khi nghe Trần Nguyệt nói con gái đã có thai với Từ Vũ Hằng, ông nhất quyết phản đối muốn Lâm Tĩnh Như bỏ cái thai ấy đi, còn giáo huấn con một trận. Sau dưới những lời ngọt ngào của vợ ông ta mới nguôi giận, không mấy tình nguyện chấp nhận hôn sự mày.
Ông Lâm thực ra là một người chồng sợ vợ, nhưng ông ta còn sợ bố mình hơn Trần Nguyệt gấp mấy lần, nhìn bố phải bỏ đi giữa chừng như vậy ông ta biết bố mình sẽ không để nhà bọn họ được thỏa mái.
"Ai bắt ông lo lắng, ông nhìn con gái xem khóc đến sưng cả mắt không giúp nó thì thôi, còn ở đấy sợ mất mặt." Trần Nguyệt đang không vui từ trước, nghe lời này của ông Lâm, lửa nóng bộc phát trừng mắt với chồng.
Ông Lâm bị vợ làm cho một hồi, bất lực quay người ngồi xuống ghế, trong túi quần chuông điện thoại inh ỏi vang lên, ông ta nghe xong hốt hoảng đứng dậy.
"Ting...Ting."
"Bố bảo kết thúc hôn lễ rồi, tất cả về nhà gặp bố."
Hai mẹ con Lâm Tĩnh Như quay sang nhìn nhau, âm thầm tính kế ở trước mặt ông cụ tìm cách đối phó.
"Ông nội...Anh họ." Lâm Tĩnh Như về tới nhà họ Lâm, cơ thể không ngừng run bước vào trong nhà, thấy Phó Cận Nam vẫn còn ở đây cô ta khá bất ngờ.
Mặt Lâm Trạch đanh lại nghiêm khắc: "Nói đi, ông muốn nghe cháu tự mình nói ra."
"Ông nội cháu thực sự không muốn giấu ông." Lâm Tĩnh Như đi tới gần ông nội quỳ xuống, cúi mặt xuống đùi ông khóc lớn, cô ta vừa nói vừa khóc nấc kể lể, mang những đáng thương, oan ức nghiêng về phía mình, bán bản thân thành người khổ sở.
Phó Cận Nam ở phía đối diện, như lưỡi dao lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Tĩnh Như xem em họ mình diễn trò.
Từ Vũ Hằng đứng một bên, không dám thở mạnh, tính cách Lâm Trạch anh ta đã được lĩnh hội vài lần. Nước cờ này đang đi quá nhiều quy hiểm bên cạnh, anh ta có cảm giác ánh mắt ai đó đang đặt trên người mình. Tìm kiếm thì phát hiện ra đó là người anh họ cao cao tại thượng của Lâm Tĩnh Như, đối với sự thù địch vô lý này anh ta chỉ biết nở một nụ cười thân thiết đáp lại.
Phó Cận Nam cười khỉnh, rời mắt đi. Đối với những người đàn ông vô sỉ thay lòng như Từ Vũ Hằng anh không muốn tiếp xúc.
"...Ly hôn rồi, mà bọn họ còn tới chỉ trích cháu, không buông tha cho cháu, ông ơi cháu biết cháu không ngoan phụ lại sự kỳ vọng của ông. Nhưng xin ông hãy thương cháu, thương đứa chắt chưa chào đời trong bụng cháu..." Lâm Tĩnh Như khóc nhiều quá giọng lạc cả đi, nhưng tay vẫn cố bám víu vào ông nội, giống như lúc nhỏ luôn được ông bế trong lòng.
Lâm Trạch nghe cháu gái nói, đáy mắt thoáng mủi lòng, ngày bé Lâm Tĩnh Như suốt ngày đi theo sau lưng ông, câu đầu tiên biết nói cũng là ông nội, suốt ngày một tiếng ông hai tiếng gọi ông, giống như cả thế giới cô ta chỉ có mình ông nội.
Chuyện đã thành ra thế này, ông còn làm gì được nữa đây, bắt nó bỏ chồng thì lại thương đứa nhỏ sau này sinh ra không có cha, đành nhắm một mắt mở một mắt, cho mọi chuyện qua đi: "Tĩnh Như làm sai phải biết nhận lỗi, cháu có lỗi với người ta hãy thành tâm đến nhận tội, hiểu không?"
"Dạ." Lâm Tĩnh Như hai mắt ướt đẫm ngẩng mặt lên nhìn ông nội, gật đầu đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là lời nói cô ta tin ông sẽ không cho người đi kiểm tra mình có xin lỗi hay không.
"Vốn tôi định để hai đứa ở lại nhà, nhưng sau những chuyện xảy ra tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, hai đứa mua một căn hộ nào đó ra ngoài sống đi." Lâm Trạch nói xong đứng dậy đi vào phòng, không cho bọn họ cơ hội nói thêm.
Từ Vũ Hằng thấy cũng tốt, anh cũng không muốn ở lại đây nhìn sắc mặt người sáng để sống, chẳng qua Lâm phu nhân muốn ở bên cạnh con gái nên anh ta phải nghe thôi.
Nhà họ Lâm cô không rõ, nhưng vị Lâm phu nhân kia chính là điển hình của kiểu người nhỏ nhen, hôm nay bọn họ phạm người sau này bà ta sẽ dở thủ đoạn gì vẫn còn chưa rõ, bà ta dùng lời lẽ uy hiếp cô được thì em trai cô há gì bà ta bỏ qua, nó còn đang là sinh viên cô chỉ sợ lỡ như bà ta động tay động chân, con đường phía trước của nó coi như mất trắng.
"Em vào trường đây."
Xe dừng lại trước cổng ký túc xá đại học kiến trúc, Tô Mạch giọng có chút khàn khàn ở miệng chào chị gái cùng Hà Hiểu Tâm.
Tô Thiển thấy Tô Mạch mở cửa xe bước xuống, cũng đi theo.
"Em trước khi đến đó không chịu suy nghĩ sao? Tô Mạch nhà họ Lâm không phải gia đình đơn giản bình thường." Một khi Từ Vũ Hằng vẫn còn ở trong thành phố này, những chuyện như hôm nay nhất định sẽ xảy ra, cô không muốn em trai tiếp tục gây hấn với bọn họ nữa.
"Chị em không nhịn được đôi nam nữa khốn nạn đã hại chị đau khổ hạnh phúc, ít nhiều gì cũng phải khiến bọn họ bị người khác chê cười."
Tô Mạch lúc nghe được tin Từ Vũ Hằng kết hôn đã muốn đến bệnh viện làm ầm một trận rồi, cố gắng lắm mới có thể chờ được tới ngày hôm nay, không làm cái gì đó trôi cơn tức trong người, lòng thật sự rất bứt rứt khó chịu. Cậu đã có những lúc thầm trách chị gái mình quá yếu đuối để người khác bắt nạt.
Tô Thiển đặt tay lên vai em trai, kiên nhẫn giảng giải: "Chê cười thì đã sao? Người ta có tiền có địa vị ai dám ở trước mặt nói cái gì, may ra sau lưng môth vài lời ra tiếng vào theo thời gian cũng dần quên lãng. Mạch, chị mong em sau này nên tiết chế bản thân mình."
Người ta nói rồi nhân quả báo ứng, trước mắt hạnh phúc đấy, nhưng sau này ra sao ai mà biết được, cuộc sống hôn nhân dựa trên tư lợi mấy ai kết thúc được viên mãn, người đàn ông dễ thay lòng có mấy khi trọn vẹn bên một người dài lâu, sau này có người phụ nữ khác xuất hiện tốt hơn trẻ hơn anh ta sẽ không cần suy nghĩ mà lao vào ngay.
Hoặc Lâm Tĩnh Như háu thắng, khi chiếm được rồi không còn cảm thấy hứng thú nữa đá Từ Vũ Hằng ra đường lúc nào chẳng hay. Bọn họ không cần làm gì cả ngồi chờ xem kết quả là được, cãi nhau đấu với những người đó làm chi cho mang bực dọc vào thân.
"Em vào đi." Tô Thiển xem như Tô Mạch đã hiểu những gì mình nói, hất hất tay ý bảo em trai đi đi.
"Hôm nay nếu không có Phó Cận Nam, chúng ta bị đám người kia đuổi ra khỏi khách sạn rồi." Thấy Tô Thiển quay lại xe, Hà Hiểu Tâm vốn đang chợp mắt ngủ, ngồi thẳng dậy nhớ đến hình ảnh một tiếng trước bất giác hoang mang.
Lâm Tĩnh Như cùng cái bà Lâm phu nhân kia không hổ là mẹ con, hung dữ chẳng khác nào mèo hoang. Hà Hiểu Tâm không ngờ trong lúc căng go người đứng ra bảo vệ bọn họ lại là Phó Cận Nam, hình tượng anh ta trong lòng cô bất giác tâng thêm rất nhiều.
"Hôm nay chúng ta phạm bọn họ, sau này có lẽ không được yên ổn đâu." Tô Thiển dựa đầu ra sau, nhắm mắt lại muốn bản thân mình được an tĩnh.
Sau bao nhiêu ngày tháng cô ta trong tối, cô ngoài sáng, cũng có ngày đối diện nhau nói hết những lời trong lòng. Giá như lúc đầu đôi bên thẳng thắn, đâu có xảy ra những việc như hôm nay.
Tại khách sạn, hôn lễ thế kỷ chính thức khép lại trong tâm thế gượng gạo chẳng có gì là vui vẻ cả, mỗi người mang trong mình một tâm trạng cố gắng ăn xong bữa rồi rời đi. Lâm Tĩnh Như sắc mặt không được tốt, ngày trọng đại lại bị một đám bần tiện kia phá hoại, nụ cười trên môi cứng ngắc, sau khi tiễn loạt khách cuối cùng ra về cô ta không cần che đậy lộ ra vẻ mặt giữ tợn.
"Bịch...Cheng."
Lâm Tĩnh Như hướng cái bàn gần nhất, liên tục cầm lấy chén đĩa trên đó ném xuống sàn nhà, phát ra những tiếng rơi vỡ inh tai.
"Tĩnh Như em bình tĩnh lại, đừng làm mình bị thương." Từ Vũ Hằng sợ cô ta như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới đứa con quý giá trong bụng, vội vàng bước qua đống mảnh gốm sứ sắc nhọn ôm chặt cô ta vào lòng.
"Anh bảo em bình tĩnh thế nào đây? Biết bao nhiêu người đang nhìn em với ánh mắt khinh bỉ."
Lâm Tĩnh Như ấm ức gục mặt trong lòng Từ Vũ Hằng khóc lớn, còn người ông đang chờ ở nhà nữa, cô ta biết giải thích thế nào để cho ông bớt tức giận đây? Lỡ lời một câu sau này cô ta còn có trong danh sách thừa kế sao? Lâm Tĩnh Như âm thầm thề, Tô Thiển dám quậy tan hôn lễ của cô ta, đừng mơ mà sống yên ổn.
"Con nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện để mẹ lo." Trần Nguyệt thương xót con gái, đi tới lau nước mắt cho con.
Trong túi xách là số tiền 10 tỷ bị trả lại, Trần Nguyệt nghiến răng chửi rủa, nếu đã không muốn uống rượu vậy đừng trách bà ta tàn nhẫn. Không dạy các người một bài học, lại nghĩ bà ta chỉ biết nói mồm.
Trần Nguyệt lấy điện thoại trong túi xách ra, bấm gọi cho người nào đó. Trên môi nở nụ cười đắc thắng, hài lòng tắt điện thoại.
"Bà nói với tôi đã giải quyết chuyện này ổn thỏa rồi, tôi mới theo lời bà chấp nhận Từ Vũ Hằng, bây giờ chuyện vỡ nở bà bảo tôi phải làm sao?" Ông Lâm cảm thấy bị mất mặt, đứng sau lưng chất vấn vợ.
Khi nghe Trần Nguyệt nói con gái đã có thai với Từ Vũ Hằng, ông nhất quyết phản đối muốn Lâm Tĩnh Như bỏ cái thai ấy đi, còn giáo huấn con một trận. Sau dưới những lời ngọt ngào của vợ ông ta mới nguôi giận, không mấy tình nguyện chấp nhận hôn sự mày.
Ông Lâm thực ra là một người chồng sợ vợ, nhưng ông ta còn sợ bố mình hơn Trần Nguyệt gấp mấy lần, nhìn bố phải bỏ đi giữa chừng như vậy ông ta biết bố mình sẽ không để nhà bọn họ được thỏa mái.
"Ai bắt ông lo lắng, ông nhìn con gái xem khóc đến sưng cả mắt không giúp nó thì thôi, còn ở đấy sợ mất mặt." Trần Nguyệt đang không vui từ trước, nghe lời này của ông Lâm, lửa nóng bộc phát trừng mắt với chồng.
Ông Lâm bị vợ làm cho một hồi, bất lực quay người ngồi xuống ghế, trong túi quần chuông điện thoại inh ỏi vang lên, ông ta nghe xong hốt hoảng đứng dậy.
"Ting...Ting."
"Bố bảo kết thúc hôn lễ rồi, tất cả về nhà gặp bố."
Hai mẹ con Lâm Tĩnh Như quay sang nhìn nhau, âm thầm tính kế ở trước mặt ông cụ tìm cách đối phó.
"Ông nội...Anh họ." Lâm Tĩnh Như về tới nhà họ Lâm, cơ thể không ngừng run bước vào trong nhà, thấy Phó Cận Nam vẫn còn ở đây cô ta khá bất ngờ.
Mặt Lâm Trạch đanh lại nghiêm khắc: "Nói đi, ông muốn nghe cháu tự mình nói ra."
"Ông nội cháu thực sự không muốn giấu ông." Lâm Tĩnh Như đi tới gần ông nội quỳ xuống, cúi mặt xuống đùi ông khóc lớn, cô ta vừa nói vừa khóc nấc kể lể, mang những đáng thương, oan ức nghiêng về phía mình, bán bản thân thành người khổ sở.
Phó Cận Nam ở phía đối diện, như lưỡi dao lạnh lùng, nhìn về phía Lâm Tĩnh Như xem em họ mình diễn trò.
Từ Vũ Hằng đứng một bên, không dám thở mạnh, tính cách Lâm Trạch anh ta đã được lĩnh hội vài lần. Nước cờ này đang đi quá nhiều quy hiểm bên cạnh, anh ta có cảm giác ánh mắt ai đó đang đặt trên người mình. Tìm kiếm thì phát hiện ra đó là người anh họ cao cao tại thượng của Lâm Tĩnh Như, đối với sự thù địch vô lý này anh ta chỉ biết nở một nụ cười thân thiết đáp lại.
Phó Cận Nam cười khỉnh, rời mắt đi. Đối với những người đàn ông vô sỉ thay lòng như Từ Vũ Hằng anh không muốn tiếp xúc.
"...Ly hôn rồi, mà bọn họ còn tới chỉ trích cháu, không buông tha cho cháu, ông ơi cháu biết cháu không ngoan phụ lại sự kỳ vọng của ông. Nhưng xin ông hãy thương cháu, thương đứa chắt chưa chào đời trong bụng cháu..." Lâm Tĩnh Như khóc nhiều quá giọng lạc cả đi, nhưng tay vẫn cố bám víu vào ông nội, giống như lúc nhỏ luôn được ông bế trong lòng.
Lâm Trạch nghe cháu gái nói, đáy mắt thoáng mủi lòng, ngày bé Lâm Tĩnh Như suốt ngày đi theo sau lưng ông, câu đầu tiên biết nói cũng là ông nội, suốt ngày một tiếng ông hai tiếng gọi ông, giống như cả thế giới cô ta chỉ có mình ông nội.
Chuyện đã thành ra thế này, ông còn làm gì được nữa đây, bắt nó bỏ chồng thì lại thương đứa nhỏ sau này sinh ra không có cha, đành nhắm một mắt mở một mắt, cho mọi chuyện qua đi: "Tĩnh Như làm sai phải biết nhận lỗi, cháu có lỗi với người ta hãy thành tâm đến nhận tội, hiểu không?"
"Dạ." Lâm Tĩnh Như hai mắt ướt đẫm ngẩng mặt lên nhìn ông nội, gật đầu đáp ứng. Dù sao cũng chỉ là lời nói cô ta tin ông sẽ không cho người đi kiểm tra mình có xin lỗi hay không.
"Vốn tôi định để hai đứa ở lại nhà, nhưng sau những chuyện xảy ra tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, hai đứa mua một căn hộ nào đó ra ngoài sống đi." Lâm Trạch nói xong đứng dậy đi vào phòng, không cho bọn họ cơ hội nói thêm.
Từ Vũ Hằng thấy cũng tốt, anh cũng không muốn ở lại đây nhìn sắc mặt người sáng để sống, chẳng qua Lâm phu nhân muốn ở bên cạnh con gái nên anh ta phải nghe thôi.