Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: 10 tỷ đổi lấy im lặng
"Mai gặp."
Tan làm Tô Thiển cùng Hà Hiểu Tâm đứng trước cửa công ty, vẫy tay chào tạm biệt nhau sau đó mỗi người đi về một hướng.
Thời tiết sắp vào đông sắc trời cũng thay đổi, những cơn gió mang theo hơi lạnh thôi qua người, Tô Thiển khẽ rùng mình hai tay đút sâu vào trong túi áo khoác, có chút lạc lõng đi về phía điểm chờ xe buýt.
Chợt có một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh Tô Thiển, người đàn ông mặc âu phục đen nghiệm trang bước xuống xe đi tới đưa tay chắn trước mặt cô giọng trầm thấp lên tiếng.
"Cô Tô phu nhân nhà tôi muốn nói chuyện với cô, cảm phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến."
Phu nhân? Tô Thiển đưa mắt nhìn người đàn ông âu phục đen tìm tòi, cô cảm thấy mình không đắc tội với ai cả, qua lại mập mờ cùng đàn ông càng không, vị phu nhân quyền quý nào lại rảnh rỗi tới tìm cô đây? Mà vì chuyện gì mới được chứ?
Tô Thiển đã qua cái tuổi bị người khác lừa đảo bắt cóc rồi, suy nghĩ một chút gật đầu theo người đàn ông kia lên xe. Cô muốn xem thử mình đang gặp vận hạn gì?
Người đàn ông âu phục đen, đúng phong cách lái xe cho giới quý tộc, ngoài câu vừa rồi ra từ lúc Tô Thiển ngồi vào xe không nói gì khác, sắc mặt lạnh lùng chuyên tâm lái xe. Cô thu hồi tầm mắt ra khỏi gương chiếu hậu, đưa mắt nhìn ra ngoài đường ngắm phong cảnh.
Chiếc xe đi được tầm khoảng 15 phút, thì dừng lại trước cửa một quán cafe. Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông, Tô Thiển đi tới một gian phòng cuối hành lang.
"Cô Tô mời." Người đàn ông mở cửa dẫn Tô Thiển đi vào, vị phu nhâm quyền quý tao nhã uống trà chiều, nhìn thấy cô khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ coi thường.
"Cậu ra ngoài trước đi." Bà ta mở miệng nói với lái xe, ánh mắt đặt trên người Tô Thiển sau đó liếc về phía trước ghế đối diện mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Tô Thiển không quen người phụ nữ này, nhưng có cảm giác bà ta rất giống một người mà cô quen biết, trong lòng có dự cảm không máy tốt đẹp kéo ghế ngồi xuống. Hầu hết các vị phu nhân thượng lưu đều có thái độ như bà ta sao? Cô cực kỳ ghét cái không khí này, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Tôi không muốn lãng phí thời gian, nên vào thẳng vấn đề, hôm nay tôi tới đây là vì Lâm Tĩnh Như, nếu cô còn khiến con gái tôi khó chịu đừng trách tôi không cảnh báo trước." Trần Nguyệt từ từ nhả giọng, dùng khí thế có tiền áp bức người khác.
Thì ra là vậy, cách bà ta nuôi dạy con cũng thật độc đáo, chẳng trách Lâm Tĩnh Như lại mặt dày như vậy, rõ ràng con bà ta làm sai không ở nhà chỉnh đốn lại tới đây thụ uy bắt cô im lặng. Vừa ăn cướp vừa la làng, bị người ta trơ trẽn cướp chồng còn phải ngậm miệng, đúng nực cười làm sao.
"Lâm phu nhân con gái bà đang qua lại với người đàn ông đã có vợ, nay bà gọi tôi tới đây để nói những lời này, muốn tôi nhắm mắt để con bà tiếp tục lên giường cùng chồng mình."
Ở trước người không có nhân phẩm, cô không tội gì phải giữ thể diện cho bà ta cả, Tô Thiển mỉm cười nhàn nhạt nói.
"Cô." Trần Nguyệt trừng mắt, loại phụ nữ nghèo hèn như cô ta dám ở trước mặt bà nói lời ngạo mạn, thì đối với Tĩnh Như cô ta có thể dễ dàng sao? Đứa con gái ngu ngốc hiền lành nhà bà, ngày tháng qua đã chịu những tổn thương gì đây?
"Cô Tô chắc cũng biết nhà họ Lâm chúng tôi và Vạn Long có quan hệ gì chứ? Chỉ cần tôi nói một tiếng không những cô mất việc mà cả cái thành phố A này không công ty nào chứa được cô đâu." Trần Nguyệt vuốt ve cái nhẫn kim cương bắt mắt trên tay, một đứa nghèo hèn còn chưa đủ trình lớn giọng cùng bà ta.
Thấy Tô Thiển im lặng, bà ta cho rằng cô đã biết sợ, cúi người lấy thứ gì đó từ trong túi xách giống như bố thí ném về phía cô.
"Bên trong có 10 tỷ, tôi tin với khả năng của cô Tô đây, số tiền này không ít, đủ để cô và gia đình có cuộc sống tốt hơn, ký đơn ly hôn đi." Trần Nguyệt muốn dùng số tiền này khiến Tô Thiển ngậm miệng, sau này cô và Từ Vũ Hằng không liên quan gì đến nhau nữa, hai người coi như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau.
Tô Thiển nhìn chiếc phong bì dày cộm, trong lòng hàng vạn hàng nghìn lần khinh bỉ, Từ Vũ Hằng giá cũng quá cao rồi, cô còn đang định cho không anh ta đây. Bà ta muốn cô không nói ra chuyện xấu của con gái mình? Che đậy cũng thật tốt.
Muốn cô ly hôn với Từ Vũ Hằng, để hai người kia kết hôn với nhau? Một tiểu thư danh giá lấy chồng thừa của người ta, lại vẫn cần thanh danh, đúng là trò hề cho người khác.
"Tôi tin cô là người biết suy nghĩ, xem cái nào tốt hơn cho mình." Trần Nguyệt cầm túi xách đứng lên, từ trên cao liếc xuống nhẹ giọng nói.
Bà ta đã cho người điều tra qua, gia đình Tô Thiển chỉ là gia đình bình thường, ai mà không có lòng tham, số tiền tự nhiên trên trời rơi xuống không nhanh vồ lấy mới lạ, cô ta níu kéo người đàn ông kia không phải do anh ta có địa vị sao?
Bán chồng 10 tỷ, cái này có xem như món hời lãi cao không? Tô Thiển cười khanh khách nhưng trên mắt lại chảy ra hai dòng lệ. Ai có thể nghĩ tới cuộc đời mình lại trải qua những chuyện hay ho này đây, giàu thì có quyền bắt nạt người khác sao, có quyền bất chấp mọi luân thường đạo lý, đổi đen thành trắng.
Người mẹ vì thương con không tiếc bỏ tiền mua lại đàn ông cho con gái mình, không cần biết anh ta ra sao miễn con thích là được. Gia đình cô không giàu có như bọn họ, nhưng từ nhỏ đã giáo dục rất tốt, không nên tham lam thứ của người khác.
Làm chuyện xấu không muốn bị lộ ra ngoài liền lấy tiền đập vào mặt người khác, Từ Vũ Hằng, Lâm Tĩnh Như và cả gia đình cô ta nữa thật đáng phỉ nhổ.
Tô Thiển đôi chân tê cứng, đi lại có chút khó khăn bước ra khỏi căn phòng. Gương mặt xinh đẹp mang theo vạn phần tang thương hòa vào dòng người trên đường. Như một hạt cát nhỏ trên sa mạc rộng lớn, có muốn chống lại cũng sức cùng lực kiệt.
Tan làm Tô Thiển cùng Hà Hiểu Tâm đứng trước cửa công ty, vẫy tay chào tạm biệt nhau sau đó mỗi người đi về một hướng.
Thời tiết sắp vào đông sắc trời cũng thay đổi, những cơn gió mang theo hơi lạnh thôi qua người, Tô Thiển khẽ rùng mình hai tay đút sâu vào trong túi áo khoác, có chút lạc lõng đi về phía điểm chờ xe buýt.
Chợt có một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh Tô Thiển, người đàn ông mặc âu phục đen nghiệm trang bước xuống xe đi tới đưa tay chắn trước mặt cô giọng trầm thấp lên tiếng.
"Cô Tô phu nhân nhà tôi muốn nói chuyện với cô, cảm phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến."
Phu nhân? Tô Thiển đưa mắt nhìn người đàn ông âu phục đen tìm tòi, cô cảm thấy mình không đắc tội với ai cả, qua lại mập mờ cùng đàn ông càng không, vị phu nhân quyền quý nào lại rảnh rỗi tới tìm cô đây? Mà vì chuyện gì mới được chứ?
Tô Thiển đã qua cái tuổi bị người khác lừa đảo bắt cóc rồi, suy nghĩ một chút gật đầu theo người đàn ông kia lên xe. Cô muốn xem thử mình đang gặp vận hạn gì?
Người đàn ông âu phục đen, đúng phong cách lái xe cho giới quý tộc, ngoài câu vừa rồi ra từ lúc Tô Thiển ngồi vào xe không nói gì khác, sắc mặt lạnh lùng chuyên tâm lái xe. Cô thu hồi tầm mắt ra khỏi gương chiếu hậu, đưa mắt nhìn ra ngoài đường ngắm phong cảnh.
Chiếc xe đi được tầm khoảng 15 phút, thì dừng lại trước cửa một quán cafe. Dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông, Tô Thiển đi tới một gian phòng cuối hành lang.
"Cô Tô mời." Người đàn ông mở cửa dẫn Tô Thiển đi vào, vị phu nhâm quyền quý tao nhã uống trà chiều, nhìn thấy cô khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ vẻ coi thường.
"Cậu ra ngoài trước đi." Bà ta mở miệng nói với lái xe, ánh mắt đặt trên người Tô Thiển sau đó liếc về phía trước ghế đối diện mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Tô Thiển không quen người phụ nữ này, nhưng có cảm giác bà ta rất giống một người mà cô quen biết, trong lòng có dự cảm không máy tốt đẹp kéo ghế ngồi xuống. Hầu hết các vị phu nhân thượng lưu đều có thái độ như bà ta sao? Cô cực kỳ ghét cái không khí này, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Tôi không muốn lãng phí thời gian, nên vào thẳng vấn đề, hôm nay tôi tới đây là vì Lâm Tĩnh Như, nếu cô còn khiến con gái tôi khó chịu đừng trách tôi không cảnh báo trước." Trần Nguyệt từ từ nhả giọng, dùng khí thế có tiền áp bức người khác.
Thì ra là vậy, cách bà ta nuôi dạy con cũng thật độc đáo, chẳng trách Lâm Tĩnh Như lại mặt dày như vậy, rõ ràng con bà ta làm sai không ở nhà chỉnh đốn lại tới đây thụ uy bắt cô im lặng. Vừa ăn cướp vừa la làng, bị người ta trơ trẽn cướp chồng còn phải ngậm miệng, đúng nực cười làm sao.
"Lâm phu nhân con gái bà đang qua lại với người đàn ông đã có vợ, nay bà gọi tôi tới đây để nói những lời này, muốn tôi nhắm mắt để con bà tiếp tục lên giường cùng chồng mình."
Ở trước người không có nhân phẩm, cô không tội gì phải giữ thể diện cho bà ta cả, Tô Thiển mỉm cười nhàn nhạt nói.
"Cô." Trần Nguyệt trừng mắt, loại phụ nữ nghèo hèn như cô ta dám ở trước mặt bà nói lời ngạo mạn, thì đối với Tĩnh Như cô ta có thể dễ dàng sao? Đứa con gái ngu ngốc hiền lành nhà bà, ngày tháng qua đã chịu những tổn thương gì đây?
"Cô Tô chắc cũng biết nhà họ Lâm chúng tôi và Vạn Long có quan hệ gì chứ? Chỉ cần tôi nói một tiếng không những cô mất việc mà cả cái thành phố A này không công ty nào chứa được cô đâu." Trần Nguyệt vuốt ve cái nhẫn kim cương bắt mắt trên tay, một đứa nghèo hèn còn chưa đủ trình lớn giọng cùng bà ta.
Thấy Tô Thiển im lặng, bà ta cho rằng cô đã biết sợ, cúi người lấy thứ gì đó từ trong túi xách giống như bố thí ném về phía cô.
"Bên trong có 10 tỷ, tôi tin với khả năng của cô Tô đây, số tiền này không ít, đủ để cô và gia đình có cuộc sống tốt hơn, ký đơn ly hôn đi." Trần Nguyệt muốn dùng số tiền này khiến Tô Thiển ngậm miệng, sau này cô và Từ Vũ Hằng không liên quan gì đến nhau nữa, hai người coi như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau.
Tô Thiển nhìn chiếc phong bì dày cộm, trong lòng hàng vạn hàng nghìn lần khinh bỉ, Từ Vũ Hằng giá cũng quá cao rồi, cô còn đang định cho không anh ta đây. Bà ta muốn cô không nói ra chuyện xấu của con gái mình? Che đậy cũng thật tốt.
Muốn cô ly hôn với Từ Vũ Hằng, để hai người kia kết hôn với nhau? Một tiểu thư danh giá lấy chồng thừa của người ta, lại vẫn cần thanh danh, đúng là trò hề cho người khác.
"Tôi tin cô là người biết suy nghĩ, xem cái nào tốt hơn cho mình." Trần Nguyệt cầm túi xách đứng lên, từ trên cao liếc xuống nhẹ giọng nói.
Bà ta đã cho người điều tra qua, gia đình Tô Thiển chỉ là gia đình bình thường, ai mà không có lòng tham, số tiền tự nhiên trên trời rơi xuống không nhanh vồ lấy mới lạ, cô ta níu kéo người đàn ông kia không phải do anh ta có địa vị sao?
Bán chồng 10 tỷ, cái này có xem như món hời lãi cao không? Tô Thiển cười khanh khách nhưng trên mắt lại chảy ra hai dòng lệ. Ai có thể nghĩ tới cuộc đời mình lại trải qua những chuyện hay ho này đây, giàu thì có quyền bắt nạt người khác sao, có quyền bất chấp mọi luân thường đạo lý, đổi đen thành trắng.
Người mẹ vì thương con không tiếc bỏ tiền mua lại đàn ông cho con gái mình, không cần biết anh ta ra sao miễn con thích là được. Gia đình cô không giàu có như bọn họ, nhưng từ nhỏ đã giáo dục rất tốt, không nên tham lam thứ của người khác.
Làm chuyện xấu không muốn bị lộ ra ngoài liền lấy tiền đập vào mặt người khác, Từ Vũ Hằng, Lâm Tĩnh Như và cả gia đình cô ta nữa thật đáng phỉ nhổ.
Tô Thiển đôi chân tê cứng, đi lại có chút khó khăn bước ra khỏi căn phòng. Gương mặt xinh đẹp mang theo vạn phần tang thương hòa vào dòng người trên đường. Như một hạt cát nhỏ trên sa mạc rộng lớn, có muốn chống lại cũng sức cùng lực kiệt.