Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Là Mối Quan Hệ Gì?
Người đến rồi đi trong nhà hàng không ít, họ đều hiếu kỳ hoặc có chút ngưỡng mộ nhìn hai người họ.
Người con trai trong lúc lơ đãng làm một số động tác ngây thơ, không để ý đến những camera lia tới từ nhiều phía. Nhưng kẻ chụp lén lại quên tắt chế độ flash.
Quý Yến ngẩn đầu lên, thái độ hơi hằn học dọa đến cô gái cầm điện thoại ở phía trước. Người xung quanh nhìn cô nàng cười cợt, cô gái đỏ mặt rồi cầm điện thoại chạy mất.
Đàm Hinh vẫn còn chuyên chú băng bó cho cậu, xong xuôi rồi mới ngẩng đầu lên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Quý Yến nhìn cô dịu lại vẻ mặt hung tợn lúc nãy, cậu cười nhẹ: "Không có gì."
Đàm Hinh cũng không hỏi nhiều, cô nhìn đám mây đang bay trên bầu trời từ cửa sổ lớn, lẩm bẩm: "Trời sắp mưa rồi."
Tháng 6 thời tiết luôn thay đổi bất thường, trên lịch dương là cuối tháng bảy còn âm lịch đang trong tháng 6, là tháng có nhiều mưa nhất.
Một trận mưa to đổ xuống.
Hai người ngồi trong xe cùng tiểu Ngô ngồi ở ghế trước, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Quý Yến bỗng giật nhẹ góc áo của cô: "Cậu không vui sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao cậu không nói chuyện?"
Đàm Hinh nhìn ra cửa kính xe, màn mưa giăng kín lối, cả một bầu trời xám xịt rộng lớn ngoài kia.
"Bởi vì chẳng có chuyện gì để nói."
Quý Yến nhớ đến gần đây Đàm gia xảy ra rất nhiều chuyện, người cha mà Đàm Hinh yêu nhất không còn yêu thương cô nữa, trái tim cậu thắt lại.
Không phải là trận đau co thắt, nhưng là đau âm ỉ từng chút từng chút một tràn ngập cả trái tim. Cậu mở điện thoại cắm tai nghe vào, một bên nhét vào tai của Đàm Hinh.
"Cậu làm gì vậy?"
Quý Yến không trả lời, chỉnh âm lượng lớn lên. Đó là một bài hát tiếng Anh với giai điệu tươi sáng đang nổi tiếng, ban nhạc trẻ tuổi với lý tưởng, sức sống cao đẹp, thể hiện sự nhiệt tình của tuổi thanh xuân.
Tiếng hát cuốn hút thâu trọn lòng người, nháy mắt đã xua đi tiếng mưa ngoài kia.
Đàm Hinh ca thán một chút: "Nghe rất hay."
Quý Yến cong môi một chút, trước kia bọn họ cũng cùng đeo tai nghe như vậy, nghe những ca khúc họ thích nhất. Chưa lúc nào mà cậu cảm thấy thỏa mãn hơn bây giờ.
Lúc cô đau khổ, cậu ở bên cạnh. Dù là quá khứ hay tươi lại, đều chỉ có cậu.
***
Mưa đã nhỏ dần, Đàm Hinh mở cửa xe muốn bước ra ngoài, Quý Yến bỗng vươn tay đóng cửa lại, kìm cô lại ở một góc.
"Cậu còn có chuyện gì?"
"Lần sau khi nào gặp lại? Cậu không chịu gặp tớ, tớ lại không thể lúc nào cũng xông vào nhà để tìm cậu."
Đàm Hinh bật cười: "Làm như cậu chưa từng làm chuyện đó."
"..."
Quý Yến nghẹn họng, hình như cậu đã từng như vậy thật. Nhưng lúc đó cậu còn chưa biết rõ lòng mình nên có chút tùy hứng. Cậu ngoan ngoãn nhận lỗi: "Xin lỗi, sau này tớ không..."
Bây giờ cậu chỉ sợ cô tức giận nên nghĩ rằng mình chỉ dám nhìn lén trên ban công, đợi cô ra ngoài mới tìm cớ thích hợp để ngẫu nhiên chạm mặt. Trong một tuần chỉ mới gặp nhau có một lần.
"Không cần xin lỗi, cha mẹ tớ thích cậu. Là hàng xóm với nhau nên cậu ăn cơm nhà tớ, tớ rất hoan nghênh."
"Nhưng tớ không muốn làm hàng xóm với cậu."
Cậu nhướng mắt lên, thoạt nhìn bực bội. Bạn bè, anh em, hàng xóm, thanh mai trúc mã đều là những mối quan hệ thân cận nhưng đối với cậu đây đều là một loại trói buộc. Bình thường nam nữ 17 18 tuổi có thể tự do vào nhà đối phương sao? Làm gì có chuyện đó.
Ở độ tuổi mẫn cảm này, nam nữ nên có khoảng cách nhưng không phải là xa lánh, mà là một cảm giác mông lung có chút mập mờ.
Cậu không kiêng nể mà đến nhà cô, bởi vì họ là bạn bè là anh em là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhưng bây giờ cậu thích cô nên không thể làm như vậy được nữa. Bởi vì cậu muốn làm bạn trai của cô, là kiểu cách nhìn thấy người lớn phải lễ phép chào hỏi, trân trọng các mối quan hệ xung quanh người mình yêu.
Nhưng Đàm Hinh không hiểu được chút tâm tư này của cậu. Cô lạnh mặt: "Tránh qua một bên, chú tiểu Ngô còn ở trong đây, cậu lại giở trò vô lại gì vậy."
Trên ghế tài xế, tiểu Ngô nghe thấy thế liền tắt máy xuống xe.
Quý Yến bật cười, sau đó cúi nhìn gương mặt tức giận của cô: "Đừng quên vài ngày nữa là thọ yến của ông nội tớ, cậu là bạn nhảy của tớ."
"..."
Đàm Hinh bắt đầu cảm thấy hối hận, biết vậy lúc trước không nên đồng ý chuyện này. Khi đó cô đã dự trước là sẽ rời khỏi đây nên coi điệu Waltz này là lời từ biệt, coi như tình cảm ngây ngô đó có một kết thúc viên mãn.
Thế nhưng bộ dạng Quý Yến bây giờ chỉ để lại cho cô một dấu chấm than (!), còn có sự im lặng vô cùng vô tận.
"Hôm đó tớ không tiện lắm."
"Không tiện cái gì?"
Đàm Hinh muốn nói "dì cả" của mình đến trước dự tính, nhưng trên người đang mặc váy liền thân hồng phấn này làm sức thuyết phục gần như bằng 0. Cô thật đáng thương a.
(Ji: "dì cả" - ý chỉ con gái tới tháng ý--)
Đàm Hinh đẩy cậu ra: "Biết rồi, đi thì đi."
Cô vội xuống xe không chú ý, người con trai phía sau đang bày ra vẻ thỏa mãn, cười một cách giảo hoạt.
***
Vừa lên phòng cô đã thấy tin nhắn từ Quý Yến.
"Chúng ta luyện tập gì đây?"
Tất nhiên là điệu Waltz rồi, hôm đó là thọ yến của ông nội Quý lại là lễ trưởng thành của Quý Yến, giới thượng lưu của thành phố S cũng sẽ tới hơn phân nửa. Nếu như màn múa không đẹp, mọi người cũng không trách cứ bọn học sinh cấp ba bọn cô nhưng cũng sẽ nói vài câu.
Đàm Hinh luôn muốn mọi chuyện diễn ra hoàn mỹ nên không thể bỏ qua chuyện này.
"Tớ sẽ luyện tập với cậu.", Cô nhanh chóng nhắn lại rồi ném điện thoại đi. Không tới vài giây thì điện thoại lại kêu Ting ting nhắc tin nhắn tới. Đúng là âm hồn bất tán.
Cô cau mày tắt chuông điện thoại, lại nhìn thấy mộ tin nhắn từ một dãy số có chút quen thuộc. Cô mở ra đọc thử.
"Ba ngày sau anh đến thành phố S, nhớ mời anh đi ăn."
Đàm Hinh cảm thấy khó hiểu, nhắn lại vài chữ: "Xin hỏi, anh là ai vậy?"
Hồi lâu cũng không thấy tin hồi đáp, Đàm Hinh nghĩ thầm hẳn là nhầm số rồi, không để ý đến nó nữa. Cô vào phòng tắm ngâm mình, dì Lâm đưa cho cô một ly nước đậu để bớt nóng trong người. Một tay cầm ly nước, một tay lướt trang web của Đại học S, quả nhiên đã công bố danh sách trúng tuyển. Tên của Đàm Hinh được xếp những người đứng đầu.
Cô lướt nhìn lên xuống một chút, không ngạc nhiên mà thấy tên của Phương Lập Tân. Kiếp trước cậu ta cũng học ở Đại học H giống cô, còn đời này lại cùng cô học Đại học S.
Thành phố S không ít những trường học danh giá, trong nước có đến trăm đại học lớn nổi tiếng, nơi đây có đến 3 trường. Đào tạo nhân tài Phương gia ở đây hay Tạ gia ở thủ đô đều là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nhưng kiếp trước, Phương Lập Tân hết lần này đến lần khác rời khỏi thành phố này, đến một tỉnh lẻ như thành phố H để học Đại học. Điều này khiến cô có cảm giác không tốt, có lẽ ở kiếp trước cậu ta chính vì cô mới đến thành phố H.
Người đến rồi đi trong nhà hàng không ít, họ đều hiếu kỳ hoặc có chút ngưỡng mộ nhìn hai người họ.
Người con trai trong lúc lơ đãng làm một số động tác ngây thơ, không để ý đến những camera lia tới từ nhiều phía. Nhưng kẻ chụp lén lại quên tắt chế độ flash.
Quý Yến ngẩn đầu lên, thái độ hơi hằn học dọa đến cô gái cầm điện thoại ở phía trước. Người xung quanh nhìn cô nàng cười cợt, cô gái đỏ mặt rồi cầm điện thoại chạy mất.
Đàm Hinh vẫn còn chuyên chú băng bó cho cậu, xong xuôi rồi mới ngẩng đầu lên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Quý Yến nhìn cô dịu lại vẻ mặt hung tợn lúc nãy, cậu cười nhẹ: "Không có gì."
Đàm Hinh cũng không hỏi nhiều, cô nhìn đám mây đang bay trên bầu trời từ cửa sổ lớn, lẩm bẩm: "Trời sắp mưa rồi."
Tháng 6 thời tiết luôn thay đổi bất thường, trên lịch dương là cuối tháng bảy còn âm lịch đang trong tháng 6, là tháng có nhiều mưa nhất.
Một trận mưa to đổ xuống.
Hai người ngồi trong xe cùng tiểu Ngô ngồi ở ghế trước, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Quý Yến bỗng giật nhẹ góc áo của cô: "Cậu không vui sao?"
"Không có."
"Vậy tại sao cậu không nói chuyện?"
Đàm Hinh nhìn ra cửa kính xe, màn mưa giăng kín lối, cả một bầu trời xám xịt rộng lớn ngoài kia.
"Bởi vì chẳng có chuyện gì để nói."
Quý Yến nhớ đến gần đây Đàm gia xảy ra rất nhiều chuyện, người cha mà Đàm Hinh yêu nhất không còn yêu thương cô nữa, trái tim cậu thắt lại.
Không phải là trận đau co thắt, nhưng là đau âm ỉ từng chút từng chút một tràn ngập cả trái tim. Cậu mở điện thoại cắm tai nghe vào, một bên nhét vào tai của Đàm Hinh.
"Cậu làm gì vậy?"
Quý Yến không trả lời, chỉnh âm lượng lớn lên. Đó là một bài hát tiếng Anh với giai điệu tươi sáng đang nổi tiếng, ban nhạc trẻ tuổi với lý tưởng, sức sống cao đẹp, thể hiện sự nhiệt tình của tuổi thanh xuân.
Tiếng hát cuốn hút thâu trọn lòng người, nháy mắt đã xua đi tiếng mưa ngoài kia.
Đàm Hinh ca thán một chút: "Nghe rất hay."
Quý Yến cong môi một chút, trước kia bọn họ cũng cùng đeo tai nghe như vậy, nghe những ca khúc họ thích nhất. Chưa lúc nào mà cậu cảm thấy thỏa mãn hơn bây giờ.
Lúc cô đau khổ, cậu ở bên cạnh. Dù là quá khứ hay tươi lại, đều chỉ có cậu.
***
Mưa đã nhỏ dần, Đàm Hinh mở cửa xe muốn bước ra ngoài, Quý Yến bỗng vươn tay đóng cửa lại, kìm cô lại ở một góc.
"Cậu còn có chuyện gì?"
"Lần sau khi nào gặp lại? Cậu không chịu gặp tớ, tớ lại không thể lúc nào cũng xông vào nhà để tìm cậu."
Đàm Hinh bật cười: "Làm như cậu chưa từng làm chuyện đó."
"..."
Quý Yến nghẹn họng, hình như cậu đã từng như vậy thật. Nhưng lúc đó cậu còn chưa biết rõ lòng mình nên có chút tùy hứng. Cậu ngoan ngoãn nhận lỗi: "Xin lỗi, sau này tớ không..."
Bây giờ cậu chỉ sợ cô tức giận nên nghĩ rằng mình chỉ dám nhìn lén trên ban công, đợi cô ra ngoài mới tìm cớ thích hợp để ngẫu nhiên chạm mặt. Trong một tuần chỉ mới gặp nhau có một lần.
"Không cần xin lỗi, cha mẹ tớ thích cậu. Là hàng xóm với nhau nên cậu ăn cơm nhà tớ, tớ rất hoan nghênh."
"Nhưng tớ không muốn làm hàng xóm với cậu."
Cậu nhướng mắt lên, thoạt nhìn bực bội. Bạn bè, anh em, hàng xóm, thanh mai trúc mã đều là những mối quan hệ thân cận nhưng đối với cậu đây đều là một loại trói buộc. Bình thường nam nữ 17 18 tuổi có thể tự do vào nhà đối phương sao? Làm gì có chuyện đó.
Ở độ tuổi mẫn cảm này, nam nữ nên có khoảng cách nhưng không phải là xa lánh, mà là một cảm giác mông lung có chút mập mờ.
Cậu không kiêng nể mà đến nhà cô, bởi vì họ là bạn bè là anh em là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhưng bây giờ cậu thích cô nên không thể làm như vậy được nữa. Bởi vì cậu muốn làm bạn trai của cô, là kiểu cách nhìn thấy người lớn phải lễ phép chào hỏi, trân trọng các mối quan hệ xung quanh người mình yêu.
Nhưng Đàm Hinh không hiểu được chút tâm tư này của cậu. Cô lạnh mặt: "Tránh qua một bên, chú tiểu Ngô còn ở trong đây, cậu lại giở trò vô lại gì vậy."
Trên ghế tài xế, tiểu Ngô nghe thấy thế liền tắt máy xuống xe.
Quý Yến bật cười, sau đó cúi nhìn gương mặt tức giận của cô: "Đừng quên vài ngày nữa là thọ yến của ông nội tớ, cậu là bạn nhảy của tớ."
"..."
Đàm Hinh bắt đầu cảm thấy hối hận, biết vậy lúc trước không nên đồng ý chuyện này. Khi đó cô đã dự trước là sẽ rời khỏi đây nên coi điệu Waltz này là lời từ biệt, coi như tình cảm ngây ngô đó có một kết thúc viên mãn.
Thế nhưng bộ dạng Quý Yến bây giờ chỉ để lại cho cô một dấu chấm than (!), còn có sự im lặng vô cùng vô tận.
"Hôm đó tớ không tiện lắm."
"Không tiện cái gì?"
Đàm Hinh muốn nói "dì cả" của mình đến trước dự tính, nhưng trên người đang mặc váy liền thân hồng phấn này làm sức thuyết phục gần như bằng 0. Cô thật đáng thương a.
(Ji: "dì cả" - ý chỉ con gái tới tháng ý--)
Đàm Hinh đẩy cậu ra: "Biết rồi, đi thì đi."
Cô vội xuống xe không chú ý, người con trai phía sau đang bày ra vẻ thỏa mãn, cười một cách giảo hoạt.
***
Vừa lên phòng cô đã thấy tin nhắn từ Quý Yến.
"Chúng ta luyện tập gì đây?"
Tất nhiên là điệu Waltz rồi, hôm đó là thọ yến của ông nội Quý lại là lễ trưởng thành của Quý Yến, giới thượng lưu của thành phố S cũng sẽ tới hơn phân nửa. Nếu như màn múa không đẹp, mọi người cũng không trách cứ bọn học sinh cấp ba bọn cô nhưng cũng sẽ nói vài câu.
Đàm Hinh luôn muốn mọi chuyện diễn ra hoàn mỹ nên không thể bỏ qua chuyện này.
"Tớ sẽ luyện tập với cậu.", Cô nhanh chóng nhắn lại rồi ném điện thoại đi. Không tới vài giây thì điện thoại lại kêu Ting ting nhắc tin nhắn tới. Đúng là âm hồn bất tán.
Cô cau mày tắt chuông điện thoại, lại nhìn thấy mộ tin nhắn từ một dãy số có chút quen thuộc. Cô mở ra đọc thử.
"Ba ngày sau anh đến thành phố S, nhớ mời anh đi ăn."
Đàm Hinh cảm thấy khó hiểu, nhắn lại vài chữ: "Xin hỏi, anh là ai vậy?"
Hồi lâu cũng không thấy tin hồi đáp, Đàm Hinh nghĩ thầm hẳn là nhầm số rồi, không để ý đến nó nữa. Cô vào phòng tắm ngâm mình, dì Lâm đưa cho cô một ly nước đậu để bớt nóng trong người. Một tay cầm ly nước, một tay lướt trang web của Đại học S, quả nhiên đã công bố danh sách trúng tuyển. Tên của Đàm Hinh được xếp những người đứng đầu.
Cô lướt nhìn lên xuống một chút, không ngạc nhiên mà thấy tên của Phương Lập Tân. Kiếp trước cậu ta cũng học ở Đại học H giống cô, còn đời này lại cùng cô học Đại học S.
Thành phố S không ít những trường học danh giá, trong nước có đến trăm đại học lớn nổi tiếng, nơi đây có đến 3 trường. Đào tạo nhân tài Phương gia ở đây hay Tạ gia ở thủ đô đều là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nhưng kiếp trước, Phương Lập Tân hết lần này đến lần khác rời khỏi thành phố này, đến một tỉnh lẻ như thành phố H để học Đại học. Điều này khiến cô có cảm giác không tốt, có lẽ ở kiếp trước cậu ta chính vì cô mới đến thành phố H.