Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330
“Linh Đan, lần này là chú có lỗi với cháu. Chú cam đoan với cháu, sau này có thế nào đi nữa thì chủ cũng không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa đâu”
Bùi Văn Cường bắt đầu cam đoan thề thốt.
Vũ Linh Đan cười lắc đầu, sau đó lấy ra sợi dây “Độc nhất vô nhị”, đưa cho Bùi Văn Cường.
“Đây là…”
Bùi Văn Cường khó hiểu.
Vũ Linh Đan giải thích: “Đây là tín vật đính ước của chú tặng cho mẹ cháu. Hôm bữa tiệc, cháu không có trang sức để đeo nên mẹ đã cho cháu mượn hai ngày, bây giờ thì vật nên về với chủ rồi.”
Vũ Linh Đan ngượng ngùng lè lưỡi.
Bùi Văn Cường cau mày trước, sau đó nhìn chằm chằm vẻ mặt của Vũ Linh Đan, nhưng cuối cùng lại làm bộ dạng đã hiểu ra, nói: “Nếu là mẹ cháu cho mượn thì cháu nên đích thân trả lại cho bà ấy đi”
Vũ Linh Đan nghe vậy liền nhíu mày.
Nếu Trần Tuyết Nhung sẵn sàng nhận nó, cô sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.
Ngay cả lễ vật đính ước cũng có thể đưa ra ngoài, Trần
Tuyết Nhung không sợ Bùi Văn Cường giận sao?
Không ngờ, sự do dự của Vũ Linh Đan khiến Bùi Văn Cường xác nhận rằng mình đã đoán đúng, ngược lại còn nói với giọng cảm kích: “Cháu cũng nên biết rằng bộ trang sức này là độc nhất vô nhị. Lúc trước tâm ý của chủ đối với mẹ cháu là như thế, bây giờ tâm ý mẹ cháu đối với cháu cũng như vậy.”
Một lời nói khiến Vũ Linh Đan á khẩu không biết phải nói gì.
Đồ trang sức vẫn còn nằm trong tay, lấy cũng không được mà không lấy cũng không được.
Bùi Văn Cường nhìn thấy sự lo lắng của Vũ Linh Đan, ban đầu ông ấy còn hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong vài giây, Bùi Văn Cường đã hiểu được suy nghĩ của Trần Tuyết Nhung.
Cuối cùng, chính Bùi Văn Cường là người thuyết phục Vũ Linh Đan nhận lấy: “Tấm lòng của chú đối với mẹ cháu đã thể hiện rõ rồi, quyền định đoạt bộ trang sức này vẫn nằm trong tay mẹ của cháu thôi”
“Chú Cường, cái này quá quý giá, cháu không nhận được”
Vũ Linh Đan không còn biết phải nói gì để từ chối, vì vậy có chỉ có thể nói sự thật.
“Tình mẫu tử mà, thân là con gái thì cũng có thể nhận được mà.”
Bùi Văn Cường cố ý hiểu lầm ý của Vũ Linh Đan, nhẹ nhàng cười nói.
Vũ Linh Đan hoàn toàn không nói nên lời.
Trần Tuyết Nhung cầm chai nước đi vào, không nhịn được cười: “Hai người đang nói chuyện gì vậy, trông có vẻ vui quá”
Vũ Linh Đan giấu bộ trang sức theo bản năng, trong mắt Bùi Văn Cường hiện lên ý cười: “Không có chuyện gì, bọn anh đang nói chuyện chọn nhà mới ở đâu thôi”
“Vậy à, chuyện đó thì Linh Đan là một cố vấn thích hợp đấy”
Trần Tuyết Nhung không nghi ngờ gì nữa, tự tay rót một cốc nước cho Vũ Linh Đan, sau khi nhìn cô uống hết, bà ấy mới yên tâm.
Thừa dịp Trần Tuyết Nhung không chú ý, Bùi Văn Cường đã đối mặt với Vũ Linh Đan, bảo cố cứ giữ gìn thứ đó cho tốt là được, ông ấy sẽ không nhận đầu.
Vũ Linh Đan dùng ánh mắt đáp lại, trước mặt Trần Tuyết Nhung, cô không thể nói gì nhiều.
Bùi Văn Cường bắt đầu cam đoan thề thốt.
Vũ Linh Đan cười lắc đầu, sau đó lấy ra sợi dây “Độc nhất vô nhị”, đưa cho Bùi Văn Cường.
“Đây là…”
Bùi Văn Cường khó hiểu.
Vũ Linh Đan giải thích: “Đây là tín vật đính ước của chú tặng cho mẹ cháu. Hôm bữa tiệc, cháu không có trang sức để đeo nên mẹ đã cho cháu mượn hai ngày, bây giờ thì vật nên về với chủ rồi.”
Vũ Linh Đan ngượng ngùng lè lưỡi.
Bùi Văn Cường cau mày trước, sau đó nhìn chằm chằm vẻ mặt của Vũ Linh Đan, nhưng cuối cùng lại làm bộ dạng đã hiểu ra, nói: “Nếu là mẹ cháu cho mượn thì cháu nên đích thân trả lại cho bà ấy đi”
Vũ Linh Đan nghe vậy liền nhíu mày.
Nếu Trần Tuyết Nhung sẵn sàng nhận nó, cô sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.
Ngay cả lễ vật đính ước cũng có thể đưa ra ngoài, Trần
Tuyết Nhung không sợ Bùi Văn Cường giận sao?
Không ngờ, sự do dự của Vũ Linh Đan khiến Bùi Văn Cường xác nhận rằng mình đã đoán đúng, ngược lại còn nói với giọng cảm kích: “Cháu cũng nên biết rằng bộ trang sức này là độc nhất vô nhị. Lúc trước tâm ý của chủ đối với mẹ cháu là như thế, bây giờ tâm ý mẹ cháu đối với cháu cũng như vậy.”
Một lời nói khiến Vũ Linh Đan á khẩu không biết phải nói gì.
Đồ trang sức vẫn còn nằm trong tay, lấy cũng không được mà không lấy cũng không được.
Bùi Văn Cường nhìn thấy sự lo lắng của Vũ Linh Đan, ban đầu ông ấy còn hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong vài giây, Bùi Văn Cường đã hiểu được suy nghĩ của Trần Tuyết Nhung.
Cuối cùng, chính Bùi Văn Cường là người thuyết phục Vũ Linh Đan nhận lấy: “Tấm lòng của chú đối với mẹ cháu đã thể hiện rõ rồi, quyền định đoạt bộ trang sức này vẫn nằm trong tay mẹ của cháu thôi”
“Chú Cường, cái này quá quý giá, cháu không nhận được”
Vũ Linh Đan không còn biết phải nói gì để từ chối, vì vậy có chỉ có thể nói sự thật.
“Tình mẫu tử mà, thân là con gái thì cũng có thể nhận được mà.”
Bùi Văn Cường cố ý hiểu lầm ý của Vũ Linh Đan, nhẹ nhàng cười nói.
Vũ Linh Đan hoàn toàn không nói nên lời.
Trần Tuyết Nhung cầm chai nước đi vào, không nhịn được cười: “Hai người đang nói chuyện gì vậy, trông có vẻ vui quá”
Vũ Linh Đan giấu bộ trang sức theo bản năng, trong mắt Bùi Văn Cường hiện lên ý cười: “Không có chuyện gì, bọn anh đang nói chuyện chọn nhà mới ở đâu thôi”
“Vậy à, chuyện đó thì Linh Đan là một cố vấn thích hợp đấy”
Trần Tuyết Nhung không nghi ngờ gì nữa, tự tay rót một cốc nước cho Vũ Linh Đan, sau khi nhìn cô uống hết, bà ấy mới yên tâm.
Thừa dịp Trần Tuyết Nhung không chú ý, Bùi Văn Cường đã đối mặt với Vũ Linh Đan, bảo cố cứ giữ gìn thứ đó cho tốt là được, ông ấy sẽ không nhận đầu.
Vũ Linh Đan dùng ánh mắt đáp lại, trước mặt Trần Tuyết Nhung, cô không thể nói gì nhiều.