-
Chương 6: Bình Châu Thôi Lượng
Giang Từ cảm thấy như mình đang ở trong một cái nồi lớn bị lửa nung nấu cả ngày lẫn đêm, toàn thân đau nhức, lúc nào cũng nóng rát..Trước mắt luôn có một vệt mờ ảo, nhưng dường như lại nhìn thấy vô số ảo ảnh. Sư phụ, sư thúc, sư tỷ thoáng hiện trong sương mù dày đặc, lúc rõ ràng, lúc mờ mịt.
Nàng không biết mình đã lăn lộn trong sương mù, trong lửa này bao lâu, đến một ngày, ngực nàng không còn đau nữa, sương mù dần dần tan đi. Nàng mở mắt ra nhìn thấy một bóng người mờ ảo.
" Tỉnh rồi, Tỉnh rồi!" Bên tai dường như có một giọng nói trong trẻo vang lên, bóng người vừa nhìn thấy cũng rời đi cùng với giọng nói đó: "Đi báo quản gia, nàng ta tỉnh rồi!"
Giang Từ muốn mở miệng nói. nhưng chỉ phát ra được tiếng thở, nàng dần cảm thấy mơ hồ, mí mắt muốn khép lại, đột nhiên lại cảm thấy có người nắm lấy tay mình.
Ngực lại có một cơn đau khác kéo đến khiến ý thức nàng dần dần mơ hồ, hai mắt nhắm lại, nàng lại rơi vào sương mù.
Bùi Diễm thả tay đang bắt mạch của Giang Từ ra. Nhìn sắc mặt tái nhợt lạnh lùng, hắn khẽ nhíu mày đứng lên: “Tiếp tục uống thuốc theo lời Thần Nông Tử.”
Hắn nhận lấy khăn lụa của thị nữ đưa tới, lau tay rồi bước ra khỏi phòng, Quản gia Bùi Dương đi theo phía sau, cung kính nói : " Tướng gia, vừa nãy An Trừng hồi báo đã kiểm tra tất cả những người có mặt ở sơn trang hôm đó, không ai biết thiếu nữ kia, Âm thầm điều tra kết quả là nàng ta cũng không thuộc môn phái nào cả!
Bùi Diễm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. " Hãy để mắt tới Tống Đào "
"Vâng, An Trừng đã an bài Trường Phong vệ để mắt tới hắn, nếu thực sự Tống Đào có hiềm nghi sẽ lộ ra sơ hở thôi".
"Nếu hắn giả làm đại hiệp. Nhiều năm như vậy cũng giống lắm, không được sơ suất mà lơ là."
"Vâng"
Bùi Diễm bước qua cửa Nguyệt động, một cơn gió thu thổi qua, nắng thu ấm áp làm hắn vui vẻ thoải mái.
Hắn chắp tay sau lưng đứng dưới cây hoa quế, nhìn hoa mai nở rộ ở khu vực phía Tây trong vườn, cười nói: “Người kia chạy trốn quá nhanh, đáng tiếc là ta không nhìn thấy được khuôn mặt thật của hắn, ta rất muốn nhìn xem Tinh Nguyệt giáo chủ thực sự , bẩm sinh làm thế nào có thể điên đảo chúng sinh!"
Bùi Dương cũng cười nói: “Nếu không phải nha đầu này ngăn cản tướng gia, hắn căn bản không có khả năng chạy thoát."
Bùi Diễm thản nhiên nói: "Một ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện. Hiếm có cao thủ như vậy có thể cùng ta chơi đùa, lai lịch của hắn bại lộ nhanh quá chẳng phải rất nhàm chán sao? "
"Vâng"
Bùi Diễm suy nghĩ một lúc, ôn tồn nói: "Dương thúc, mấy năm nay người đều vì ta quản lý việc của sơn trang, thật sự là vất vả cho người rồi."
" Lời tướng gia vừa nói tiểu nhân vạn vạn không gánh vác nổi" Bùi Dương vội vàng cúi người xuống
Bùi Diễm mỉm cười đỡ ông ta dậy: “Bây giờ chúng ta đã đến kinh thành rồi, mọi việc trong phủ thừa tướng vẫn giao cho người. còn An Trừng, cứ để hắn lo việc của Trường Phong vệ."
Hắn dừng một chút rồi nói: “Thật không dễ dàng gì mới thuyết phục được mẫu thân tới kinh thành. Người luôn thích yên tĩnh. Tuy người không cần nhiều người phục vụ nhưng làm người hiếu đạo ta vẫn phải tận lực. Người có thể chọn ít nha hoàn thông minh ngoan ngoãn qua đó. mọi chuyện ở Điệp Viên thúc tự quản lí. ."
"Vâng!"
Bùi Diễm phất phất vạt áo lụa mỏng màu xanh, bước về phía trước vài bước, sau đó quay lại nói: " thiếu nữ này không phải người Nguyệt Lạc tộc, lai lịch mười phần đáng ngờ. Nếu nàng ta tỉnh dậy, ngươi hãy để mắt tới.. Có thể nàng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Tinh Nguyệt giáo chủ, người hãy phái thêm thủ vệ đến, đừng để người ta diệt khẩu, để An Trừng mang An Hoa vào làm nha hoàn cho nàng ta."
"Vâng." Bùi Dương nhìn bóng lưng Bùi Diễm đi về phía Điệp Viên , hít một hơi dài, lúc này mới nhận ra mình đang toát mồ hôi lạnh.
Hắn lau trán, nghĩ ngợi lung tung: Rõ ràng là hắn đã nhìn đứa trẻ này lớn lên, tại sao mình lại sợ nó như vậy? Lần này cùng phu nhân tới kinh thành tiếp quản việc của tướng phủ, không biết mình có thể làm hài lòng vị Diêm vương mặt cười này không? xem ra phải bỏ ra mười hai phần tinh lực mới được.
Bùi Diễm bước vào Điệp viên,thị nữ đã mở sẵn tấm rèm mềm mại, hắn bước vào chính các thấy mẫu thân đang dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, với bàn cờ đặt trên bàn trước mặt, đang tự chơi cờ với chính mình. ..
Hắn bước tới, cúi đầu, cười nói: "Mẫu thân, cuối cùng người cũng đã nếm trải cảm giác cao thủ cô đơn rồi, tư vị vô địch thiên hạ ..."
Bùi phu nhân không ngẩng đầu lên, cúi đầu nói nhẹ nhàng: "học ở đâu mồm mép láu lỉnh thế? nếu như sớm hơn vài năm. ,Ta đã cắt lưỡi con rồi!"
Bùi Diễm nhẹ nhàng vén y phục lên, ngồi đối diện với bà! nhìn thế cờ trên bàn cờ, lắc đầu nói: “Kỹ năng đánh cờ của mẫu thân ngày càng cao thâm,hài nhi bội phục, xem ra trên đời này không có ai có thể đọ sức với người rồi."
Bùi phu nhân ném quân cờ trong tay đi, trên mặt không có cảm xúc hay tức giận,rồi thở dài: “Trên đời còn có một người có thể đánh bại được ta, nhưng thật đáng tiếc—"
Thần sắc bà mờ mịt, nhìn lên mái nhà đột nhiên cười tự giễu.
Bùi Diễm vội vàng đứng dậy, không dám nhiều lời.
Bùi phu nhân mỉm cười nói: “Con không cần phải cẩn trọng như vậy trước mặt ta. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, đường đường là tướng quốc, là hầu gia được triều đình phong tước. những gì con làm trong vài năm qua ta đều nhìn thấy. không tệ, không làm ta thất vọng."
Bà thản nhiên nói: “Từ nay về sau nên làm thế nào con tự mình quyết định. Ta đã hứa với con sẽ đến kinh thành nhưng ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên tĩnh. Con bận việc không cần đến đây mỗi ngày để thỉnh an đâu."
Bùi Diễm mỉm cười cung kính đáp "Vâng, Hài nhi đến bẩm báo với mẫu thân Trong thời gian này,Hài nhi bận rộn chuyện đàm phán hoà ước với sứ giả của Hoàn Quốc. Ngoại trừ Trường Phong Kỵ ,Các đệ tử võ lâm đóng quân ở nhiều nơi phải nghỉ ngơi để tham gia bầu chọn minh chủ võ lâm,Binh bộ nơi đó rất bận rộn không qua không được. Trong nửa tháng này hài nhi không thể sớm tối thăm hầu, xin mẫu thân thứ tội. "
Bùi phu nhân không nhìn hắn, cầm chén trà lên nói "Ừm", Bùi Diễm chắp tay rời khỏi chính các.
Hắn bước ra khỏi Điệp viên, dừng lại trước vườn hoa, nhìn dòng chữ “Điệp viên” đang nhảy múa trên tấm bảng đen, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.
Một lúc sau, hắn đột nhiên lại cười, vung tay áo, thong thả đi về phía Thanh Viên.
Giang Từ vẫn đang lăn lộn vùng vẫy dưới làn sương mù mênh mông và ngọn lửa thiêu đốt, nhưng nàng không thể nhấc chân, không thể thoát ra khỏi sương mù và không thể nhảy ra khỏi nồi lửa.
Tuy nhiên, bên tai có thể mơ hồ nghe thấy ai đó đang nói chuyện đằng sau màn sương mù.
"Xem thế này, sợ là cứu không nổi rồi!"
"Đạị quản gia, ngài thấy nên làm thế nào hay là đi bẩm báo tướng gia"
“Tướng gia bận đến nỗi chân không chạm đất. chuyện nhỏ như vậy sao có thể để ngài lo lắng. Nếu không phải tìm được manh mối về Giáo chủ Tinh Nguyệt trên người nàng ta, tướng gia sẽ không giữ lại mang cho nàng ta! "
"Đại Quản gia nói đều đúng, nhưng hiện tại — tại sao không mời "Thần Nông Tử" tới xem xem. Nếu nàng chết thật, tướng gia biết chỉ sợ khó có thể giải thích "
Ôn dịch đang lưu hành ở Gian Ngọc Phủ, "Thần Nông Tử" đến đó hành y để cứu người, nhưng nước xa không cứu được lửa gần."
" Hay là đi thái y viện hoặc Hồi Xuân Đường. thỉnh cầu ...."
" không được, nữ tử này lai lịch bất minh, mối quan hệ trọng đại, không thể để người ngoài biết sự tình, việc này thật có chút khó giải quyết.
"Đúng rồi, đại quản gia, Thôi Lượng công tử ở tây viện không phải thông thạo y thuật hay sao? Tướng gia từng khen hắn nói y thuật của hắn có thể sáng ngang với thái y ở thái y viện." (truyện dịch bởi thuy201)
"Đúng vậy, ta quên mất chuyện này, mau đi Tây Viện mời Thôi công tử tới xem, tướng gia vẫn luôn coi trọng hắn, đã sớm muốn chiêu mộ hắn, để cho hắn tới xem cũng không sao cả"
"Vâng!":
Giang Từ ghét nhất tình huống không thể mở mắt nhưng lại có thể nghe được lời nói của những người xung quanh, nàng đưa tay ra, cố gắng hết sức đẩy đi đám sương mù trước mắt, hai tay quờ quạng trong không trung, như thể đang bị ai đó tóm lấy.
Người kia bắt mạch cho nàng, giọng nói nghe rất thoải mái: "phương thuốc sử dụng lúc trước cực tốt. Tuy nhiên, sử dụng nó với liều lượng như vậy sau một thời gian dài sử dụng là sai lầm."
" Thôi công tử . ý ngài là..."
"Theo ta, không cần kê phương thuốc khác, chỉ cần uống phương thuốc trước đó, giảm đi một nửa. Ta sẽ đến châm cứu cho nàng ta hai lần một ngày. "
" Vâng, Thôi công tử, nữ tử này là tướng gia dặn dò phải cứu sống, còn làm phiền ngày mỗi ngày phải qua xem"
"Ta biết, Tướng gia đối với ta có ơn, ta sẽ cố gắng hết sức."
Thời tiết ngày càng lạnh, gió thổi mạnh và có mưa nên cái nóng, và khó chịu không còn.
Giang Từ hài lòng mỉm cười, chậm rãi mở mắt. Aaaa, sương mù đã tan rồi, tốt quá. Nàng dùng sức chớp chớp mắt, một đôi mắt đen nhánh đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
" Thật sự tỉnh rồi, tốt quá. Thôi công tử, mau tới coi coi"
Giang Từ nghi hoặc đảo mắt, cổ tay phải bị nắm lấy. Một lúc sau, giọng nói thoải mái mà nàng nghe được hai ngày trước lại vang lên: “Ừ, nàng ấy khá hơn rồi, từ hôm nay trở đi lượng thuốc sẽ giảm đi một nửa, đoán chừng nàng ấy sẽ có thể rời khỏi giường trong một vài ngày."
Hóa ra là mình sinh bệnh rồi, không đúng, không phải sinh bệnh, mà là bị thương. Giang Từ chậm rãi nhớ lại đêm trước sơn trang Trường Phong: Dưới ánh trăng, Bùi Diễm nở nụ cười tuấn tú bước vào vườn hoa cúc, nhưng đột nhiên bay về phía cây đại thụ, nam nhân kia đẩy nàng ra khỏi cây, Bùi Diễm dùng lực tấn công vào ngực mình.
Sau đó, tất cả những lời mà những người đó nói bên tai nàng dần hiện lên trong đầu, nàng hét lên hét lên "aaa...", khiến mọi người trong phòng giật mình.
Giang Từ nhắm mắt suy nghĩ lại mọi chuyện, nàng mở mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang bắt mạch cho mình, cau mày, ngơ ngác nói: "Ngươi là ai? Đây là nơi nào?"
Một tiểu nha đầu bước tới. cười tươi như hoa nói:" Cô nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, đây là Tả tướng phủ, Ta là An Hoa, đây là Thôi Lượng công tử đến giúp người khám bệnh trị thương."
Giang Từ đau đớn rêи ɾỉ":"Thì ra ta chưa chết, ta còn tưởng đang ở âm tào địa phủ cơ"
Thôi công tử kia khẽ mỉm cười: " Ngươi nhìn ta giống Diêm vương hay là giống đầu trâu mặt ngựa?"
Giang Từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Ta thấy ngươi giống với phán quan đó."
Thôi công tử sửng sốt rồi bật cười ném túi kim châm trên tay đi: " Ta thấy cũng không cần châm cứu cho ngươi nữa. còn có thể nhìn ra ta giống phán quan, cái mạng của ngươi cũng được cứu rồi." (truyện dịch bởi thuy201)
Đêm lạnh như nước, Giang Từ nằm bên cửa sổ, nhìn lá vàng rơi đầy sân.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiểu nha đầu An Hoa bưng bát cháo đi vào, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông: "Giang cô nương, vết thương của người vừa khỏi, hóng gió như thế này không tốt, rồi đặt chén cháo xuống đi đến đóng cửa sổ lại.
Giang Từ rêи ɾỉ, nằm xuống giường, đắp chăn lên mặt, ủ rũ nói: “Không vui, không vui chút nào, cái này không được, cái kia cũng không được, chán chết đi được.”
An Hoa cười nói: " Người yên tâm, đợi người khỏi hẳn rồi , ta sẽ cùng người ra ngoài chơi, người muốn chơi cái gì?"
Giang Từ vén chăn lên, cười nói: “Ở kinh thành này có gì thú vị như vậy?”
An Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhiều lắm, ngày tới ta dẫn người đi dạo. Đúng rồi, trước đây người thích gì nhất?"
Giang Từ ngồi dậy, nhận lấy cháo gà , hớp một miếng lớn, mơ hồ nói: “ Cũng chẳng có gì vui, ta chỉ lên núi săn gà, bắt cá dưới sông, cuối năm thì xem kịch .”
“Ồ, xem kịch gì thế?” An Hoa giúp nàng vén mái tóc đang xõa xuống, nhẹ giọng nói.
"Đều là những vở kịch thổ hí ở thôn quê, nói ra ngươi cũng không biết. Đúng rồi, ta nghe mọi người nói ở kinh thành có Lãm Nguyệt lâu, ngày nào cũng có một vở kịch, được mọi người ca ngợi. Tố Yên kia chính là đến từ Lãm Nguyệt Lâu. An Hoa, lúc nào đưa ta đi mở mang tầm mắt nhé. Hôm đó ở sơn trang Trường Phong, ta nghe Tố Yên xướng kịch nhưng ta nghe chưa đã."
An Hoa mím môi cười nói: “Tố Yên không tuỳ tiện lên đài, hôm đó nàng đến sơn trang Trường Phong chỉ vì nể mặt tướng gia mà thôi. Ta nói Giang cô cô nương, đang yên đang lành, người leo lên cây làm gì vậy? vô duyên vô cớ chịu tai họa làm tướng gia của chúng ta cảm thấy rất áy náy."
Giang Từ đặt bát xuống, nằm xuống giường, ngâm nga vài câu rồi nói: “Ta chỉ muốn trèo lên cao nhìn cho rõ, làm sao ta biết có kẻ đang ẩn nấp phía trên ta? Làm sao ta biết Tướng gia nhà ngươi nghĩ ta là kẻ trộm Còn tên trộm thực sự thì coi ta như kẻ đệm lưng hại ta nằm suốt một tháng,cũng không thấy tướng gia nhà ngươi đến xin lỗi. Thôi thôi thôi, ngài ấy quyền cao chức trọng , ta là một nữ tử bình dân cũng không muốn gặp ngài ấy ”.
" Giang cô nương nói vậy có lẽ hiểu nhầm tướng gia nhà ta rồi, Tướng gia thời gian này bận rộn, đến Tướng phủ cũng không có thời gian về. Ngài ấy đã dặn dò, bất kể dùng thuốc gì, tốn kém thế nào cũng phải cứu bằng được người. “An Hoa tuổi không lớn lắm, chỉ mười bốn tuổi nhưng tay chân rất nhanh nhẹn, vừa nói chuyện, vừa dọn dẹp mọi thứ trong phòng.
Giang Từ trong lòng thầm mắng mấy câu, cũng lười nói thêm, lại chui vào trong chăn.
Sau khi tỉnh lại, Giang Từ hồi phục rất nhanh,Thôi công tử mỗi ngày đều đến châm cứu cho nàng, liều lượng thuốc giảm dần,, An Hoa phục vụ những món ăn ngon. Sắc mặt Giang Từ càng ngày càng hồng hào, tinh thần càng ngày càng tốt hơn.
Không thể ra ngoài chơi nên mỗi ngày nàng đều ở trong khoảng sân nhỏ , Chỉ gặp An Hoa hoặc là Thôi công tử, khiến nàng cảm thấy khá buồn chán. Nàng không muốn thân thiết với An Hoa nhưng lại càng ngày càng quen thuộc với Thôi Lượng.
Giang Từ được An Hoa kể cho biết Thôi Lượng công tử là người Bình Châu, từ nhỏ đã ham học hỏi, nghiên cứu thơ ca, y học, lịch sử, thiên văn địa lý, mười tám tuổi đã giành được giải nguyên ( đỗ đầu thi hương) . Sau đó, không muốn thi trạng nguyên nữa mà đi ngao du bốn bể, Đến kinh thành thì không còn tiền phải đi bán tự ( chữ thư pháp) trên đường.
Tả tướng Bùi Diễm một này rảnh xuống phố xem dân tình, nhìn thấy thư pháp của Thôi Lượng. rất ngưỡng mộ. Sau một hồi trò chuyện trở thành bạn chi giao. Bùi tướng là người yêu kì tài, muốn chiêu mộ ngài ấy vào tướng phủ, nhưng Thôi Lượng không muốn vào quan trường Bùi tướng cũng không ép buộc hắn, chỉ cố gắng thuyết phục, dùng lễ nghĩa, mời hắn ở lại Tây viện phủ thừa tướng, được tự do ra vào, còn giúp hắn tìm công việc ghi chép ở lễ bộ.
Thôi Lượng có đôi mắt sáng, giọng nói nhẹ nhàng, du dương, trên môi luôn nở nụ cười dễ gần. Giang Từ vốn là người nói hay nói lời làm người khác yệu thích, nên chỉ trong vòng hơn mười ngày, hai người đã trở thành bạn tốt như đã, quen nhau nhiều năm, trò chuyện rất nhiệt tình.
Lúc này trời đã tối, Giang Từ buồn chán cả ngày, thấy búi tóc của An Hoa có chút lỏng lẻo, liền kéo nàng đi muốn chỉnh trang lại cho nàng.
An Hoa muốn né tránh nhưng bị Giang Từ bắt được đành phải cười khổ, để Giang Từ chải mái tóc dài của mình thành cặp sừng như mấy tiểu nha đầu. Nhìn thấy Giang Từ muốn vẽ lông mày, nàng vội vàng nhảy ra cửa không cho Giang Từ vẽ,
Giang Từ sửng sốt thở dài một hơi, nhìn mình trong gương, một lúc sau mới lên tiếng: "Ôi, ta gầy đi nhiều thế này!"
An Hoa đang đứng ở cửa cười nói: “Giang cô nương trơi sinh đoan trang, khi khỏi bệnh sẽ lại xinh đẹp như xưa.”
Nhìn thấy yên chi thuỷ phấn (phấn sáp dùng để trang điểm của phụ nữ xưa.) đều ở trên bàn, Giang Từ đột nhiên có hứng thú, nhớ lại cảnh tỷ tỷ trang điểm, nàng thoa phấn, Đánh má hồng, vẽ lông mày và tô son. An Hoa dựa vào cửa, dần dần đứng thẳng lên, sau đó không nhịn được lại gần nhìn kỹ khuôn mặt Giang Từ khi trang điểm, chặc lưỡi lắc đầu: "Giang cô nương trang điểm thật sự rất đẹp."
Giang Từ đợi nàng đến gần liền đứng dậy bôi son trong tay lên má , An Hoa kêu lên, cười lớn rồi chạy ra ngoài. Giang Từ đuổi theo sau, vừa mới ra khỏi ngưỡng cửa,đã đυ.ng phải một người.