-
Chương 9: Lầu Cao Lãm Nguyệt
Ba người dẫn theo người hầu đi qua hành lang tràn ngập đèn l*иg, đi qua nơi nào, Mọi người đều đến hành lễ với Bùi Diễm, Bùi Diễm mặt mày hớn hở vừa nói cười, vừa thong dong mà đi. ,được một nữ tử dẫn lên lầu ba của "Lãm Nguyệt lâu".
Lên đến lầu ba, một nam tử mặc y phục màu xanh da trời tiến tới cười nói: " Tướng gia, ta đã chuẩn bị sẵn cua và rượu hoa cúc rồi, Tố Yên vừa nhắc tới tướng gia, nàng thay đồ xong sẽ đến ngay.
Giang Từ nhìn qua nam tử kia vài lần, thấy ông ta tầm ba mươi tuổi, trông cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, bàn tay thon dài, đôi mắt sáng, nụ cười dễ chịu, làn da thực ra còn trắng hơn nữ tử bình thường, chắc chắn là chủ nhân của "Lãm Nguyệt lâu". (Truyện dịch bởi Thuỷ 201)
Bùi Diễm hướng tới chiếc sập thấp, cười nói:" Chỉ sợ Tố đại tỷ không muốn gặp ta mà muốn gặp người đang nợ tỷ ấy khúc từ Tử Minh thôi". Thôi Lượng nghe xong nhẹ nhàng vẫy tay phải, mỉm cười ngồi xuống trước mặt hắn.
Giang Từ nhìn một vòng đồ đạc trong đình, thấy mọi thứ đều tinh xảo, cổ kính, đồ đạc trong đình đều được chạm khắc tinh xảo. Trên tường có vài bức thư pháp và tranh vẽ được bọc trong lụa mỏng màu xanh lá cây, xem ra đó là tranh vẽ của nhiều danh hoạ các triều đại.
Trong lúc đang xem, phía sau bình phong truyền đến một tràng cười: "Tướng gia nói đùa rồi, Tố Yên không chỉ đang nghĩ tới khúc từ của Tiểu Thôi, cũng đang nghĩ đến người, Tướng gia!"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng gần, Một mỹ nữ từ phía sau bình phong bước ra, mặc áo thêu vàng màu đỏ thẫm,váy dài xếp li màu xanh lam, mái tóc đen được vén nhẹ về phía sau.Một đôi mắt trong veo như nước mùa thu, hai hàng lông mày như tranh vẽ núi xanh, dáng người tao nhã, quyến rũ trưởng thành mang theo chút thăng trầm của cuộc đời.
Giang Từ nói "Oa", cảm thấy Tố Yên mà nàng nhìn thấy hôm nay rất khác với Tố Yên ăn mặc như hoa đán ở sơn trang Trường Phong tối hôm đó. Sau khi bỏ lớp hoá trang, nàng trông càng lộng lẫy hơn. tuy trông như nữ tử trưởng thành ở độ tuổi ba mươi nhưng nàng ấy lại có một sức hút riêng không kém bất kỳ mỹ nhân tuổi đôi mươi nào.
Không biết duyên cớ gì, vì sư tỷ nên rất có hảo cảm không thể giải thích được đối với những người trong rạp hát. Lúc này càng ấn tượng hơn trước sự duyên dáng của Tố Yên, nàng nhảy tới, nắm tay Tố Yên nói: "Tố Yên tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!"
Tố Yên sửng sốt,nhìn sang Bùi Diễm và Thôi Lượng, cười nói: "Vị muội muội này là───"
Bùi Diễm nghiêng người về phía trước, để thị nữ đặt đệm mềm ở sau lưng cười nói:" Vị này là Giang cô nương, nàng muốn ăn cua lông ở hồ Bình Dương, ta cũng không muốn nàng ăn đến cạn kiệt tướng phủ của ta nên ta đưa nàng tới đây đổi gió, tiện thể đưa Tử Minh tới giao cho Tô đại tỷ."
Tố Yên mỉm cười, nắm lấy tay Giang Từ, ngồi xuống giữa Bùi Diễm và Thôi Lượng, nàng cầm bình rượu bằng đôi tay trắng như ngọc, rót đầy chén rượu cho Thôi Lượng rồi nói: “xem miệng tướng gia kìa, thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét, vẫn là Thôi công tử tốt hơn, là một người trung thực.”
Thôi Lượng mỉm cười cầm lấy ly rượu, di chuyển dịch sang một bên, liếc nhìn Giang Từ, liền thấy nàng đang vô cùng thích thú nghịch miếng ngọc long bội hình tròn trên thắt lưng Tố Yên, vẻ mặt vừa tò mò vừa ngây thơ.,
Tố Yên tháo miếng Ngọc Long Bội hình tròn ra, đưa vào tay Giang Từ, "muội muội nếu thích, tỷ tỷ ta tặng nó cho muội đó".
Giang Từ nhìn miếng ngọc long bội hình tròn một lúc rồi vẫn buộc nó vào thắt lưng Tố Yên , sau đó nàng tiến lại nhìn phiến ngọc trên vành tai Tố Yên, Tố Yên lại tháo nó ra, nàng nghịch một lúc sau đó giúp Tố Yên đeo lại,tầm mắt lại dán chặt vào chiếc trâm cài tóc phỉ thuý vân hoa của Tố Yên.
Tố Yên lặn lội phong trần đã lâu, rất biết nhìn người, Nhưng hiếm khi thấy được sự ngây thơ và trong sáng như vậy, một người đam mê mọi thứ nhưng lại không lưu tâm đến mọi thứ. không cưỡng cầu, Một nữ tử cời mở và thú vị. Nàng ngay lập tức có hảo cảm với Giang Từ, Nàng vừa rót rượu, vừa ghé vào tai Bùi Diễm thì thầm: " Tướng gia, từ đâu đến cô nương đáng yêu như vậy?"
Bùi Diễm mở miệng đón lấy những món ăn nguội do thị nữ mang đến, vừa nhai vừa nói :" Từ trên cây rơi xuống đấy"
Giang Từ nghe được hai chữ "trên cây", không khỏi trừng mắt nhìn Bùi Diễm, Bùi Diễm cười lớn,Giang Từ cũng lười để ý đến hắn xắn tay áo kéo Thôi Lượng đi chơi trò đoán số
Ánh nến trong đình như mơ,, cổ tay tròn trịa của Giang Từ run lên, khiến Thôi Lượng có chút bối rối., hắn thua mấy lần, bị Giang Từ bắt uống vài ly rượu, , hắn chỉ cười uống cạn rượu, không nói nhiều. Bên kia Bùi Diễm và Tố Yên cùng chơi Tửu lệnh đoán số, nói cười không ngớt, trong đình nhất thời náo nhiệt.
Lúc này, những thị nữ lần lượt bày ra chiếc bàn vuông nhỏ, một chiếc kẹp lưng cong, kéo đầu tròn và các vật dụng khác dùng để ăn cua được đặt lên. lại mang lên vài l*иg hấp cua lông. đầu bếp cực kì phong nhã, cạnh l*иg hấp còn đặt vài bông lục cúc, chén rượu ngọc bích,Trăng sáng soi, dây đàn như ngọc, cảnh đẹp tựa như ảo ảnh. Giang Từ trong lòng vui vẻ , mặt mày rạng rỡ.
Nhìn những con cua lông trên đĩa, trong lòng thầm nở nụ cười :" hắc hắc" rồi nghĩ:" cua lông, cua lông, bản cô nương ăn ngươi vào bụng, tự tay báo thù".
Nàng đang định với tay tới cái đĩa, tiếng bước chân vang lên, Diệp lâu chủ dẫn một người lên lầu, Giang Từ đang chăm chú nhìn con cua lông, không ngẩng đầu lên, lại nghe thấy Bùi Diễm cười nói: "Vương gia, ngài đến muộn, phải tự phạt ba chén!"
Giang Từ đang nghĩ về những con cua lông trên đĩa. Khi nghe thấy hai từ " Vương gia" nhịn không được ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy một công tử trẻ tuổi, đang tuổi nhược quán (khoảng 20 tuổi), ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tuấn tú, bước lên các lâu, mỉm cười nói:"Thiếu Quân đã hẹn, lẽ ra ta phải đến ngay, nhưng nhị ca lại gọi ta đi ngắm hoa cúc. Ta ở Trang vương phủ một lát, đến muộn, đáng phạt, đáng phạt!"
Tố Yên mỉm cười. cầm bình rượu lên, vọt qua, nắm lấy cánh tay phải của công tử trẻ tuổi, rót rượu vào miệng hắn nói:" Hiếm khi vương gia tự mình chịu phạt, Tố Yên cũng phục thù được trận say hôm trước".
Giang Từ từng nghe người khác nói, đương kim thánh thượng có ba người con. Thái tử là con cả, thứ tử Trang vương, Tĩnh vương thứ ba, xem ra đây là Tĩnh Vương, phong lưu, hiền nhã nổi danh thiên hạ.
Nàng xem qua là được, đối với vương gia cũng không có hứng thú, cúi đầu, xoa hai tay vào nhau, với lấy con cua trên đĩa.
Tĩnh vương mỉm cười nhận lấy bình rượu trong tay Tố Yên, giơ nó lên cao, ngửa đầu, há miệng. dòng rượu như mũi tên lao vào trong miệng.
Bùi Diễm vỗ tay cười lớn:" Vương gia gặp được Tô đại tỷ , uống rượu lại sảng khoái như vậy. lần trước uống thi với bọn Thừa Huy thua rồi cũng không thấy sảng khoái! Gặp bọn Thừa Huy thế nào cũng lại khua môi múa mép!"
Tĩnh vương uống hết rượu trong bình, vòng tay qua vai phải Tố Yên, đi về phía Bùi Diễm, ngồi xuống bên cạnh cười nói:" Mấy tên khốn đó thua cá cược với Tam Lang, nghĩ đến việc chuốc say ta, trộm ngọc bội của ta để trả nợ cho Tam Lang. Còn tưởng ta không biết, ta sao có thể để bọn chúng như ý được."
"Tam Lang muốn ngọc bội của vương gia làm gì? Trong phủ của hắn đồ hiếm lạ còn ít sao? Chỉ sợ Hoa triều, cũng không tìm ra bảo bối mà hắn có thể để vào mắt" . Bùi Diễm có chút đăm chiêu.
Tĩnh Vương buông tay Tố Yên ra, Cầm đũa ăn rau sống trộn gan phượng nói: " ai biết được, đại khái nghe nói là ngọc bội này là phụ hoàng ban cho ta, hắn ta chắc là không phục".
Bùi Diễm nghe nói thế, không đào sâu thêm nữa, hắn nâng chén rượu lên. nhìn Thôi Lượng nói:" Từ Minh, lần trước huynh đã đồng ý với Tố đại tỷ, muốn sáng tác lời nhạc cho tỷ ấy, vừa hay vương gia cũng ở đây,việc này ngày ấy là cao thủ đấy, huynh không thể trốn tránh thêm đâu"
Tĩnh vương quay đầu nhìn Thôi Lượng, cười nói:" Tử Minh cũng đến rồi, rồi lại rời tầm mắt sang bên cạnh, ngạc nhiên nói :" Vị này là ...".
Bùi Diễm vừa hớp một ngụm rượu, còn chưa kịp nuốt xuống, thuận theo ánh mắt của Tĩnh vương, nhất thời sửng sốt mà bị nghẹn ho sặc sụa, rượu trong miệng phun hết ra vạt áo.
Chỉ thấy Giang Từ bên đó, dùng cả hai tay để ăn rất vui vẻ, Mấy con cua lông đặt trước mặt nàng, vừa mới nói được vài câu, , nàng đã khéo léo xé con cua thành từng miếng, thịt cua và trứng cua đều hết sạch, tất nhiên rơi vào bụng nàng rồi.
Lúc này, nàng rất tập trung gắp thịt cua bằng chiếc que bạc nhỏ từ chiếc chân cuối cùng. khoé miệng còn dính ít gạch cua, nghĩ là chắc đã ăn rất vui vẻ, nên bị dính vào khoé môi , không được lau sạch.
Thôi Lượng quay lại nhìn, không khỏi bật cười, nhưng lại không dám cười lớn, chỉ cầm lấy chiếc khăn lụa trên bàn đưa cho Giang Từ.
Giang Từ ngẩng đầu lên thấy mọi người đang nhìn mình, hoặc cười, hoặc mỉa mai, bối rối hỏi: " chuyện gì vậy?"
Thôi Lượng nhét chiếc khăn lụa vào tay nàng, sau đó chỉ vào mặt mình, rồi cười nhưng không nói gì.
Giang Từ đưa đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào mặt Thôi Lượng một lúc, nghi ngờ hỏi: "Thôi công tử, mặt huynh sao vậy? Không có gì thay đổi cả."
Tĩnh vương và Bùi Diễm cười lớn. Tố Yên cũng cười đến mức run rẩy, Thôi Lượng lắc đầu, nhịn cười, lấy khăn lụa trong tay Giang Từ ra, nhẹ nhàng lau gạch cua trên má cho nàng.
Giang Từ cũng không để ý, chỉ trừng mắt nhìn Bùi Diễm một cách hung dữ, sau đó tập trung nhặt thịt cua từ chân cua.
Nàng gắp miếng thịt cua cuối cùng ăn, ngẩng đầu uống một ly rượu hoa cúc, lau miệng, vẫn chưa hài lòng, nhìn xung quanh mấy lần, ánh mắt dừng lại trên con cua lông trước mặt Thôi Lượng
Thôi Lương đẩy đĩa của mình đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Muội ăn đi.”
Giang Từ có chút xấu hổ: "Không, huynh còn chưa ăn, ta no rồi."
Thôi Lượng cười nói :" Ta ăn quá nhiều gạch cua, sẽ bị mẩn ngứa nên không dám ăn nhiều. "
Giang Từ vui mừng khôn xiết: “Vậy ta không khách khí nữa.” Nàng mỉm cười ngọt ngào với Thôi Lượng, rồi hai tay nhận lấy đĩa bạc.
Mọi người đều nhìn rất hứng thú, nhất thời đều quên uống rượu nói cười. đều nhìn nàng múa kìm, dùng nĩa thép, ngay cả những thị nữ, cũng dừng lại, cười mỉm, cau mày nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ cảm thấy bầu không khí trong các có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đang nhìn mình. , tên "cua lông" đáng ghét đó đang cười ngặt nghẽo, trong mắt có ý trào phúng.
Nàng nhìn Bùi Diễm một cách nghiêm túc, sau đó cầm chiếc kìm bạc bằng tay phải rồi kẹp một chiếc chân cua ra từng mảnh với một tiếng “cạch”, nhưng nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Diễm..
Bàn tay phải của Dùi Diễm tự nhiên run rẩy, nụ cười trên mặt dần cứng ngắc.
Thôi Lượng vội vàng quay đầu nhìn Tố Yên cười nói: "Tô đại tỷ, lần trước hứa với tỷ từ khúc kia ta đã bổ sung xong rồi."
Tố Yên vui mừng khôn xiết, vội vàng rót ly rượu cho Thôi Lượng, đồng thời gọi thị nữ mang bút, mực, Giấy Tuyên, đàn tỳ bà và những thứ khác đến.
Tĩnh Vương không nhìn Giang Từ nữa, quay đầu lại cùng Bùi Diễm nói chuyện nhẹ nhàng.
Nói được vài câu, Tĩnh Vương hạ giọng nói: “Vừa rồi ở chỗ nhị ca ta nghe nói Dịch Hàn mất tích, Thiếu Quân có biết sự tình không?”
Bùi Diễm liếc nhìn Tố Yên đang cười với Thôi Lượng và lắc đầu: "Ta cũng không biết. Người được phái ra để mắt đến hắn đã làm mất dấu hắn ở Hạc Châu,e rằng quân đội Hoàn Quốc không chịu nhượng bộ, hoà ước còn chưa kí kết được, ta có chút lo lắng về chuyện này.”
"Răng rắc" Âm thanh lại lần nữa truyền đến. Chân phải Bùi Diễm run lên, Hai chữ "lo lắng"dừng lại trong cổ họng, liếc nhìn Giang Từ đằng kia, thấy nàng đang nhàn nhã gắp miếng thịt cua vào miệng, ánh mắt có chút khıêυ khí©h nhìn hắn, nhẹ nhàng khua khoắng chiếc kẹp bạc trong tay phải.
Tĩnh vương quay lưng về phía Giang Từ, không thấy động tác của nàng, thấy Bùi Diễm dừng lại, liền gọi: "Thiếu Quân!"
Bùi Diễm lấy lại tinh thần, vội vàng nói tiếp: “Mấy ngày nữa sẽ là ngày hoà ước được ký kết. Nếu không có tin tức gì về Dịch Hàn, cho dù hoà ước có được ký kết thì quân đội Hoàn Quốc cũng sẽ bắt đầu gây rắc rối, ta sợ- ──」
Tiếng "Răng rắc" lại vang lên, Chân trái hắn lại run lên, ngừng nói, hung tợn nhìn Giang Từ đang kiêu hãnh múa chiếc kẹp bạc của mình.
Tĩnh vương kinh ngạc hỏi: “Thiếu Quân, Ngươi hôm nay làm sao thế?”
Bùi Diễm nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cười nói: "Vương gia, hôm nay chúng ta chỉ nói về phong nguyệt không nói chuyện khác. Hãy uống rượu ngắm trăng và thưởng thức từ khúc tuyệt vời của Tử Minh đi."
Lúc này, các thị nữ đã bày ra các vật dụng, Thôi Lượng bước tới trước án, nhẹ nhàng xắn tay áo lên, bắt đầu viết như gió, Tĩnh vương, Bùi Diễm, Tố Yên và những người khác đứng cạnh án chăm chú quan sát chỉ có Giang Từ vẫn đang thưởng thức hương vị thơm ngon của cua lông.
Thôi Lượng dáng vẻ nhàn nhã, Bút mực ướt đẫm,Rồng rắn bơi lội dưới cổ tay, chẳng mấy chốc đã đặt nét bút cuối cùng ném cây bút xuống, cười nói: Giai điệu bài "Thán Thiều Quang" này chỉ ngẫu hứng thôi, Tô đại tỷ xin đừng chê cười"
Tố Yên nhẹ nhàng bước đến cạnh án, đôi môi anh đào hé ra, nhẹ giọng ngâm"
" Đạp thanh du, Đạp thanh du, phù dung hoạ mái chèo qua sa châu.
Tích Nhật tằng vi quân tương hậu, khúc bãi nhân tán thấp hồng tụ
Trâm hoa hoạ mi tần hồi thủ, viễn các hàn song hạ chu lâu
Tử mạch hồng trần xuân thệ tảo, vô quái đương niên chiết tẫn trường kiều li đình tam xuân liễu.
Đối thanh thu, đối thanh thu cúc hoàng giải phì tân phôi tửu
Tuý Minh Nguyệt, Tuý minh nguyệt, cao ca nhất khúc dĩ tản sầu,
kim nhật thống ấm sương khiêu ngoạ, toạ hướng tam canh sầu cánh sầu
Tà phong táo tận nhân gian sắc, thảo mộc thê thê thuỷ đông lưu
Bất kham hàn lộ trung đình lãnh thả thương thanh ti uỷ địa trường hận thử sinh hoan nan lưu"
Nàng vừa ngâm xong, Tĩnh vương vỗ tay cười nói " Lời hát Tử Minh vừa viết, quả thực rất hay"
Tố Yên liếc đôi mắt long lanh nhìn Thôi Lượng, sắng giọng:" Tử Minh không tới chỗ ta thường xuyên, nếu không lời hát của Tử Minh kết hợp với gai điệu của ta nhất định Lãm Nguyệt lâu sẽ vang danh thiên hạ."
Thôi Lượng cười nói" Nếu chỗ Tô đại tỷ có rượu và đồ ăn ngon, Tử Minh sẽ thi thoảng đến làm phiền"
Bùi Diễm vỗ tay, cười nói: "Làm tốt lắm Tử Minh, ta mời huynh giúp ta, huynh trốn nhanh như chạch , Tô đại tỷ mời huynh lại vui vẻ như vậy."
Thôi Lượng còn muốn nói thêm, chợt nghe được giọng nói êm ái của Giang Từ : ""Đối thanh thu" không tốt, không bằng đổi thành "Khan Thanh Thu"."
Tĩnh vương liếc nhìn Giang Từ rồi nói: "Ta nghĩ "Đối thanh thu" hay hơn là "khan Thanh thu".
Một tiểu nha đầu, lại sửa lời của Thôi giải nguyên, thật là!"
Giang Từ cầm khăn lụa lau tay mình rồi nói: “Ta không nói Thôi công tử dùng từ ‘đối’ không hay, nhưng khi hát thì dùng từ ‘khan’ rất dễ phát âm. Tô đại tỷ là có tài năng xuất chúng, hẳn là biết điều này."
Thôi Lượng hai mắt sáng lên, môi khẽ mấp máy, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười. Tố Yên không khỏi thử ngâm lại hai lần, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói: "Giang cô nương nói có lí. Theo mặt chữ mà nói, "đối" và "khan" gần như giống nhau, nhưng khi phát âm, dùng ‘khan Thanh Thu’ sẽ thích hợp hơn.”
Nàng đi tới nắm tay Giang Từ: “Giang cô nương, hóa ra muội cũng học kinh kịch, tỷ tỷ này càng ngày càng thích muội rồi đó”
Giang Từ nhịn không được, cười rạng rỡ: "Tố Yên tỷ, tỷ vừa xinh đẹp vừa hát hay, muội cũng rất thích tỷ."
Nàng đột nhiên có hứng thú, nắm lấy tay Tố Yên, nhẹ nhàng nói: "Tố Yên tỷ, muội cũng đã học được bài hát "Thán thiều quang", Chi bằng tỷ với muội cùng xướng bài này,Không biết tỷ tỷ có chê ta không ?"
Tố Yên cười nói :" đương nhiên là được rồi. Giang cô nương đồng ý xướng cùng ta, Tố Yên cầu còn không được"
Giang Từ cười khóe mắt cong lên: "Tố Yên tỷ, xin đừng gọi ta là Giang cô nương hay Giang cô nương.. Sư phụ muội vẫn luôn gọi muội là Tiểu Từ,tỷ cũng gọi ta là Tiểu Từ đi."
Một thị nữ đã ôm đàn tỳ bà đến, Tố Yên cười rạng rỡ với đám người Tĩnh Vương, dùng ngón tay thon dài gảy đàn, Giang Từ thổi sênh, Thôi Lượng gõ gõ lên phách đàn hương. Sau một màn dạo đầu, Tố Yên mở hầu kết uyển chuyển ngâm xướng. trong lúc nhất thời, lời châu ngọc đan xen, Cung thương điệt tấu, như sao tu trúc, như kiết hàn băng.
Lúc này, vầng trăng sáng nhô lên giữa bầu trời, gió mùa thu thổi qua cây cối, đèn sáng như sao, bên ngoài đình yên tĩnh sáng sủa, bên trong đình tiếng nhạc du dương, Tĩnh Vương và Bùi Diễm nghe đến say mê, Tố Yên không khỏi thầm khen ngợi.
Tố Yên xướng xong, đi vào các, mỉm cười nhìn Giang Từ. Giang Từ đặt sáo trúc xuống, sau khi nhạc vang lên, giọng nói trong trẻo như ngọc, uyển chuyển như gió, ánh mắt lướt qua trên người Thôi Lượng, như gió trở về tuyết, đàn én bay lượn. Thôi Lượng không khỏi nghẹn lại Nhìn Giang Từ đang nhiệt tình xướng bài không rời mắt.
Trên mặt Tĩnh vương dần dần hiện lên vẻ ngưỡng mộ, quay đầu mỉm cười với Bùi Diễm: "Thiếu Quân, tiểu nha đầu này ngươi kiếm ở đâu ra? thật là đáng yêu.".
Bùi Diễm thả lỏng cơ thể, nằm nghiêng xuống chiếc sạp thấp, nhìn chằm chằm vào Giang Từ, khuôn mặt dịu dàng như gió xuân, nhưng trong lòng lại cười nhạo vài lần: “Khinh công tốt, thạo từ khúc,dùng dụng cụ ăn cua thành thạo như vậy, ta muốn xem ngươi, một tiểu nha đầu lớn lên ở nơi thôn quê, còn có bản lĩnh gì?"