• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế (4 Viewers)

  • Chương 233

Cơ Thanh Phong thấy hoàng thượng đưa mắt ra hiệu cho hắn, trong lòng hiểu ý, xua tan toàn bộ giang hồ nhân sĩ bên hồ, lại phái số lớn binh tướng bám theo giám sát, không để những người này đi rồi lại đến, sau đó vội vã đi về phía hoàng thượng bẩm báo!

Xây dựng lại hoàng cung cần nhiều nhân lực, vật lực và thời gian, hiện tại nơi gặp tai họa ở Thần Châu rất nhiều. Diệp Phong nghe đề nghị của Liễu Nhược Yên, trong lúc phát chẩn cho tai dân, không có phô trương lãng phí để nhanh chóng xây dựng hoàng cung. Bởi vậy hoàng cung trước mắt sẽ chưa hoàn công, Diệp Phong và chư nữ đều nghỉ đêm tại Tây hải.

"Con bà nó, tên tiểu hỗn đản Lôi Ân, thật là hay đùa, lại có thể dùng loại Truyện Tống Trận này điều binh khiển tướng!"

Đêm xuống, lão thần tiên khinh người Chu Trường Minh theo Cơ Thanh Phong quay về đế đô, một đường đi theo Cơ Thanh Phong đi vào căn phòng nhỏ có Truyện Tống Trận thông đến Tây hải hoàng cung, sau khi chính mắt nhìn Cơ Thanh Phong tiến vào, lắc đầu than một tiếng, rồi cũng cất bước đi vào.

Lưu manh hoàng đế đang cùng chư nữ dùng cơm chiều, nghe Tiểu Thuận Tử nói Cơ Thanh Phong đến báo, nghĩ đến quy củ hắn đặt ra cho người giang hồ, cười gian không ngớt, trực tiếp đi đến thư phòng gặp Cơ Thanh Phong.

"Tham kiến hoàng thượng, thần đã xua tan toàn bộ giang hồ thảo mãng trong Thương Long sơn, và phái người giám sát bọn chúng rời đi!" Sau khi Diệp Phong ngồi xuống, Cơ Thanh Phong lập tức quỳ xuống bẩm báo.

"Ừ, khanh làm rất tốt!" Diệp Phong gật đầu tán thưởng, mỉm cười nói: "Trẫm vừa nghĩ đến một vài kế hoạch, khanh dẫn người theo đó mà làm..."

"Hoàng thượng thánh minh, vi thần nguyện đem toàn lực làm tốt chuyện này!!"
Cơ Thanh Phong nghe kế hoạch của hoàng thượng, cảm giác rất là mới lạ, vội khấu đầu nhận lệnh.

"Cơ ái khanh, Cơ thị các khanh đều là đời sau xuất nhân tài, chức vụ nguyên soái cũng từng giao vào gia tộc khanh. Hôm nay ta lại cho Cơ thị các người huy hoàng như ngày xưa!" Diệp Phong nghiêm chỉnh nói, phất tay đưa nghuyên soái lệnh bằng vàng cho Cơ Thanh Phong. Nói: "Bắt đầu từ hôm nay, khanh chính là tân nhiệm nguyên soái của Thần Châu đế quốc. Phải cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình, không để cho tổ tiên khanh mất mặt, khiến trẫm thất vọng!"

"Cơ Thanh Phong tạ chủ long ân, thần nhất định sẽ không phụ kì vọng của hoàng thượng!"
Cơ Thanh Phong tiếp nhận Nguyên soái lẹnh. Khấu đầu tạ ơn cực kì kích động, có thể vì Cơ thị trọng chấn uy vọng của tướng soái danh môn, chính là giấc mộ cả đời của tiều tử này.

"Được rồi, Cơ ái khanh, ngươi đi làm việc đi!" Diệp Phong nhẹ giọng nói, sau khi Cơ Thnanh Phong rời khỏi, nhìn trên trần của thư phòng, cười lạnh nói: "Cao nhân phương nào đang rình rập trên nóc phòng. Không bằng xuống đây trò chuyện xem sao?"

"Ha ha, tiểu quỷ, công phu của ngươi lại có tiến bộ. Có thể phát hiện lão nhân gia ta tại nóc phòng!"
Chu Trường Minh trên nóc nhà, nghe Diệp Phong nói, hóa thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt đã xuất hiện đối diện Diệp Phong.

"Ách? Là lão? Làm sao mà thần tiên hiện tại lại thích làm lương thượng quân tử(quẩn tử ôm xà nhà) vậy? Hay là muốn hỏi bí mật của ta vậy?"

"Không, không, không, lão nhân gia không có hứng thú với bí mật rắm chó của ngươi. Thiên đế cũng nghe lời khuyên của Phong thần, không tiếp tục trao đổi với ngươi nữa!"
Chu Trường Minh lắc đầu nói: "Ta lần này đến, là muốn nhờ ngươi tìm giúp ta một thứ. Đương nhiên, lão nhân gia sẽ không để ngươi hỗ trợ suông, sẽ có thứ tốt cấp cho ngươi!"

"Ách...? Đây hình như là có ý trao đổi!"
Diệp Phong nghe vậy hai con mắt xoay chuyển láo liên, nhìn Chu Trường Minh nói: "Ta muốn xem trước thứ mà lão sẽ cho ta!"

"Cái gì? Lại có người như ngươi. Loại sự tình này thì ngươi nên hỏi trước ta muốn người làm việc gì chứ?!"
Chu Trường Minh bị tên Diệp Phong tham lam thành tính này chọc tức đến mức thổi râu trợn mắt.

Tên gia hỏa Diệp Phong lại làm ra vẻ mặt bất cần. Lấy một điều thuốc rồi nghiêng đầu nói: "Không cho ta xem thứ đó thì mọi việc miễn bàn!"

"Được, được. Trước hết cho ngươi xem thứ đó, con mẹ nó không biết bà nào lợi hại như vậy, có thể sinh ra thứ người như ngươi!"
Chu Trường Minh rất bực mình lẩm bẩm vài tiếng, quay đầu đi ra thư phòng: "Đến đây, thứ ta muốn cho ngươi rất lớn, không thể đặt vừa trong hoàng cung của ngươi!"

"Sao? Hoàng cung của ta chứa không nổi? Lão già của ta, lão cho ta cái thứ to như vậy, sẽ có tác dụng gì?"
Diệp Phong nhấc chân chạy theo ra ngoài, tò mò chất vấn.

"Hừ hừ, hãy chờ xem!" Chu Trường Minh trừng mắt nhìn Diệp Phong một cái, hai người một đường đi khỏi thư phòng, đi tới hoa viên ngoài tẩm cung, Chu Trường Minh lấy từ Càn khôn đại lý trong người ra một một tấm nhỏ bằng kim loại, ném lên không trung, thoáng chốc, vật kim loại bắt đầu biến lớn điên cuồng, nháy mắt thể tích đã có thể che phủ cả hoàng cung, khiến tất cả thị tòng cung nữ trong cung đều khiếp sợ, sinh ra hoảng loạn.

"Trời ạ, lão đầu, lão sẽ không cho ta cái khối đại gia hỏa bằng sắt này chứ?" Diệp Phong không hảo ý lạnh lùng nhìn Chu Trường Minh.

"Kháo, tiểu quỷ vô tri, đừng nghĩ rằng khối như ý bình thai này vô tác dụng!" Chu Trường Minh trừng mắt nhìn Diệp Phong, nghiêm chỉnh nói: "Ngươi cứ nghĩ một chút, nếu đem hoàng cung bị phá hỏng tại Đông hải của ngươi, kiến tạo lại trên bề mặt của nó, mỗi ngày ở tại không trung, sẽ là cảm giác gì? Hơn nữa thứ này cũng giống pháp bảo có thể dùng để phi hành đó!"

"A, đề nghị này thật không sai, làm một hoa viên tại không trung có thể phi hành..."
Diệp Phong nghe nói lại có suy nghĩ riêng khẽ lẩm bẩm, nhìn Chu Trường Minh nói: "Được rồi, nói cho ta biết lão muốn ta làm việc gì!"

"Rất đơn giản, đến Thần châu long mạch lấy khối lưỡng nghi huyền thạch đến đây cho ta!"
Chu Trường Minh mỉm cười nói, trong mắt mang theo thần sắc mười phần tham lam.

"Lưỡng nghi huyền thạch? Chưa nghe nói qua, là thứ gì?" Diệp Phong tò mò hỏi, ngẫm nghĩ lại cười gian: "Lão đầu, Thần châu long mạch ở địa phương nào, lão nếu biết tảng đá tại đó, tại sao không tự mình đếnn, ngược lại dùng thứ này trao đổi với ta?"

Chu Trường Minh nói: "Thần châu long mạch nằm tại chân của ngọn chủ phong (ngọn núi chính) của Thương Long sơn. Nơi đó có mười bốn con đế long cường hãn bá đạo, ngoài trừ vương giả có tướng đế vương, còn lại bất luận là thần, ma, quỷ, quái, tiến vào đều bị công kích. Lão nhân gia ta thành tiên chưa lâu, không nghĩ đến việc đi trêu chọc mười bốn con rồng biến thái đó!"

"Chết tiệt, thần ma quỷ quái đều không dám đến địa phương đó, lão để ta đi? Nhìn ta giống ngu lắm à? Hơn nữa, lão nhìn ta có tướng đế vương à?!"
Diệp Phong bực bội trừng mắt nhìn Chu Trường Minh khinh bỉ.

"Nói nhảm, ngươi bây giờ chiếm cứ thân thể của Ngọc Long, là vương giả của Thần Châu đế quốc, đương nhiên có tướng đế vương. Mặt dù linh hồn là của một tên tiểu lưu manh bậy bạ, bất quá ngươi có Thiên tử kiếm có thể hiệu lệnh cho mười bốn con rồng biến thái, cho nên ngươi đi khẳng định không có vấn đề!" Chu Trường Minh ngoài mặt nghiêm chỉnh trả lời, trong lòng lại cười thầm, kì thật DIệp Phong đi có xảy ra chuyện gì không, lão cũng không dám khẳng định, bất quá lưỡng nghi huyền thạch với tu luyện của lão có chỗ tốt vô cùng, cho nên lão nhất định phải có được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Thế nào, ngươi không muốn đi? Nếu người không đi thì cũng được, ta đi tìm vương giả của lục quốc còn lại thương lượng. Bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, nếu như bị người trong số bọn họ đuổi đi mười bốn con đế long, thì quốc vận của lục quốc bên ngoài sẽ suy kiệt, trong vòng nửa năm, lúc đó bị người khác tiêu diệt thì đừng trách ta!"

"Ồ, một nước làm sai sáu nước suy vong?"
Diệp Phong nghe xong những lời này của Chu Trường Minh, ngẫm nghĩ rồi cười hắc hắc, tiến lên quàng lấy bả vai của Chu Trường Minh, cười bỉ ổi nói: "Lão đầu, nể tình lão và ta đều cùng là loại người bậy bạ, chuyện giúp đỡ này làm ta bận rộn rồi, mau dạy ta phương pháp sử dụng như ý bình thai!"

"Ai, ai, đừng nghĩ đến chủ ý quỷ quái để tiếp cận lão nhân gia ta!"
Chu Trường Minh hất tay Diệp Phong ra, thu hồi như ý bình thai trên không trung, ném cho Diệp Phong, nói: "Sử dụng rất đơn giản, giống như Càn khôn đại." Thứ này là như ý bình thai gì chứ, chỉ là phế phẩm trong lúc Chu Trường Minh tu luyện tiên khí, cái thứ này đối với tiên nhân mà nói chính là rác rưởi!

Diệp Phong không biết giá trị của thứ "như ý bình thai" này trong mắt tiên nhân, chỉ biết là thứ đồ chơi này cho hắn vài chỗ tốt, cười hì hì thử dùng càng lúc cảm thấy càng thuận tay, lúc này vỗ vỗ bả vai Chu Trường Minh, nói: "Rất tốt, lão đầu, lão cuối cùng cũng làm một việc có lợi hàng đầu cho hoàng triều Chu thị các ngươi. Yên tâm, vài ngày tới ta sẽ đến long mạch lấy tảng đá lão cần!"

"Hừ, có cái gì để lo chứ, lão nhân gia ta còn không sợ tiểu tử ngươi phản hối. Lão bà của ngươi đến, ta đi trước đây!"
Chu Trường Minh nghiêng đầu nói, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang biến mất đột ngột.

"Hê, lão tử này luôn luôn thích biến thành ánh sáng, thể hiện cái gì chứ, lão nghĩ lão rất tiêu sái à?!" Diệp Phong hé miệng lẩm bẩm.

"Lôi Ân, xảy ra việc gì, mới rồi là cái gì che phủ hoàng cung?" Tĩnh Hương chư nữ chạy đến hoa viên, nhìn Diệp Phong tò mò hỏi.

"Hắc hắc, các nàng nhìn xem sẽ biết, trẫm vừa mới có được một bảo bối!" Diệp Phong cười hắc hắc nói, phất tay ném như ý bình thai lên không trung, khiến nó biến đền mức lớn nhất, ước chừng gấp đôi diện tích hoàng cung.

"Oa, một khối sắt thật lớn a, đem thứ này đến chiến trường đập địch nhân, khẳng định rất có lực sát thương!" U Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn bình thai cười nói.

"Ân, đúng vậy, đề nghị này của Nguyệt Nhi rất hay nha!" Chư nữ còn lại đếu đồng ý lời nói của U Nguyệt Nhi.

"Ách...? Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Cứ vậy mà tính, tác dụng của cái thứ này thật không nhỏ a!" Diệp Phong cũng là nghe thế ngạc nhiên, bất quá tên gia hỏa này nhìn chư nữ, lập tức cười nói: "Vậy các nàng muốn thứ này dùng trên chiến trường hay là chỉ dùng để kiến tạo một tòa hoàng cung có thể tùy ý phi hành tại Đông hải vậy?"

"Hoàng cung có thể tùy ý phi hành tại Đông hải? Nếu có thứ này, chẳng phải chúng ta có thể dừng lại du ngoạn tại bất cứ nơi đâu tại Đông hải, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất..."
Chư nữ nghe xong Diệp Phong nói, đều nhìn nhau, tất cả đều lộ ra thần sắc kinh hỉ.

"Chúng ta muốn xây phi hành hoàng cung!" Chư nữ cùng lên tiếng đáp lại Diệp Phong

"Ách, gần đây ta đang chuẩn bị đánh trận, thứ đồ chơi cày có thể đưa đi sử dụng, hay là không xây phi hành hoàng cung nữa!" Diệp Phong cố ý đùa giỡn.

"Chàng đi chết mặc chàng, đem thứ này giao cho chúng thiếp!" Liên Na không đồng ý đánh cho Diệp Phong một quyền, nắm lấy áo hắn uy hiếp như muốn đòi lấy như ý bình thai, chư nữ còn lại vì hoàng cung di động cũng đều tiến lên uy hiếp, chỉ còn Lộ Lộ đứng tại chỗ mỉm cười nhìn thiếu gia bị chúng nữ quần ẩu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom