Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Claire nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch, mặt không có biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại mang theo chút vui vẻ.
......
Nhan Tịch sợ nhất Claire nhìn nàng như vậy, liền đảo mắt ranh mãnh, dáng vẻ này chắc chắn lại nghĩ đến chuyện xấu! Ở cùng Claire càng lâu, Nhan Tịch càng tìm thấy những điều đáng yêu nhỏ nhặt trong cô. Không có ai vừa sinh ra đã lạnh lùng, chẳng qua là dùng vẻ ngoài lạnh lùng để giấu vết thương trong lòng mình, một khi họ thật sự tin người nào, sẽ giải bày lòng mình trước người ấy. Nhan Tịch thích sự thay đổi của Claire, dù sự thay đổi này thường khiến nàng kinh ngạc...
"Học từ bạn. "
Claire nhàn nhạt nói, mặt hơi đỏ lên. Thật ra thì những thứ này đều là thời đại học, lúc Cherry ở túc xá hướng không có gì làm thường làm động tác đó với cô, khi ấy còn hỏi ý kiến cô... lúc đấy cô chỉ cười không để trong lòng, không ngờ hôm nay lại dùng đến...
Nhan Tịch buồn bực nhìn Claire, học từ bạn chị ấy? Sao có thể? Chẳng lẽ bắt chước không cần biết hiệu quả ra sao? Biết cô sẽ không nói thật mà, Claire ơi Claire, rốt cuộc chị còn bao nhiêu bí mật em chưa biết? Hóa ra ngoài vẻ lạnh lùng của sếp lớn, chị còn có vẻ đẹp phong tao nữa!
Claire sợ Nhan Tịch hỏi nhiều, thờ ơ không để ý đến nàng, Nhan Tịch bĩu môi, cũng không có để trong lòng, nhìn đồng hồ, chuẩn bị chợp mắt chốc lát.
"Nhan Tịch. "
RAY khều nàng.
"Cái gì vậy? "
Nhan Tịch tức giận, vừa thiu thiu ngủ đã bị RAY gọi dậy, người này là khắc tinh của nàng sao?
"Em là heo hả? "
RAY nhướng mi hỏi, Nhan Tịch hít sâu một hơi, không để ý đến cô.
"Nhanh lên, kể chuyện cười đi. "
"Chị muốn nghe hả? "
Thấy RAY hào hứng gật đầu, Nhan Tịch vui vẻ, không cần nói, người ta đã "rà trúng đài" của nàng, nghĩ một chút, nàng mím môi gật đầu. Được, vậy kể hai chuyện, nghe đây.
"Chuyện thứ nhất, hai người phụ nữ sĩ phàn nàn vì hôm nay xe buýt chật chội, khiến họ khó chịu. Một người nói: "Thật là xui xẻo! Chen chúc trên xe như sắp ra đời vậy.", người còn lại nói: "Tôi mới xui này! Chen chúc trên xe còn khổ hơn mang thai lại."
[Theo bạn hiểu thì 1 bà ví mình như sắp được sinh ra (là em bé ý), 1 bà ví mình như đang mang thai, ừ chắc cười ở chỗ 2 bà quan hệ như mẹ con! Truyện chế Nhan kể hại não lắm, thôi đừng cố hiểu!!]
"Chuyện thứ hai, anh chàng kia dạo kỹ viện, hỏi giá, cô gái nói: 50 nhân dân tệ. Anh ta thấy rẻ, đồng ý. Xong việc, cô nàng nói: tất cả 100 nhân dân tệ, anh hỏi lại. Cô ta đáp mỗi lượt ra vào 50 nhân dân tệ. Anh chàng cả giận mắng: mẹ nó, là cước di động Trung quốc hả, còn tính phí hai chiều nữa! "
"..."
Claire im lặng ngồi nhìn hai người đang cười lăn lộn, im lặng không nói gì, cô thấy Nhan Tịch thật trơ tráo, truyện cười toàn theo xu hướng "bẩn", có thời gian nhất định phải nói nàng thay đổi. Kể xong cười không lâu, máy bay đã hạ cánh, Nhan Tịch lấy hành lý trên kệ hành lý xuống, cười tươi như hoa, vẫy tay, vẻ mặt "bất đắc dĩ" nhìn RAY.
"Hey, không nỡ xa chị, nhưng không có bữa tiệc nào không tàn. "
"Rất không nỡ sao? "
RAY kéo hành lý, chớp mắt cảm động nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch căng thẳng, không lên tiếng.
"Ồ, dọa em sợ rồi. "
RAY bắt chước Claire, giơ tay vuốt tóc Nhan Tịch, sau đó quay đầu nhìn Claire, cười khẽ.
"Claire, chơi vui vẻ nha, ngày tháng còn dài, sau này có dịp sẽ gặp lại. RAY xin cáo từ! "
Nói xong, RAY kéo va li, đeo kính mát tao nhã rời đi, Claire cười nhẹ, còn Nhan Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng RAY, khóe mắt giật giật.
"Cô ấy... có phải vừa đóng phim kiếm hiệp xong không? "
"Được rồi, đừng tính toán như vậy, đi thôi. "
Claire nhẹ nhàng nói, Nhan Tịch gật đầu một cái, nắm tay cô.
Ha, không khí thật là không tệ, rất mát mẻ!
Tuy vừa ra khỏi sân bay đã phải lên taxi, nhưng Nhan Tịch vẫn chưa hết tăng động, vui vẻ híp mắt ngâm nga một đoạn nhạc, Claire thấy nàng như vậy, khóe môi vô thức giương lên.
Nhà nghỉ đã đặt trước, Nhan Tịch thích trồng trọt nên chọn nơi sân sau có rừng cây, nàng đã lên kế hoạch ăn trưa qua loa, chiều sẽ cùng Claire đến nhà dân du mục cưỡi ngựa, chuyện này nàng đã nghĩ lâu rồi, nhất định phải để Claire thấy sự dũng mãnh của mình. Nhan Tịch híp mắt tưởng tượng, nàng cưỡi con ngựa trắng cao lớn tuyệt đẹp, vươn tay ra như một hoàng tử, dịu dàng nhìn Claire, ôm cô lên ngựa, rời đi rất phong cách, cảnh tượng đó lãng mạn đến nhường nào...
Nhưng sự thật...
Nhan Tịch kinh hoảng nhìn lũ ngựa trước mắt, không phải chứ? Sao con nào con nấy đều cao vậy? Có khi bụng ngựa cũng cao đến ngực nàng rồi, ở trên đó té xuống, còn không hủy đi "đường con cháu" nửa đời sao....
Dân du mục rất thân thiện, tóc đuôi ngựa, màu da sạm đồng của những dân tộc Mông Cổ ít người mang ý thức dân tộc mạnh mẽ, tay phải nắm dây cương, cười nhìn hai người. Claire liếc Nhan Tịch, lòng thầm nở nụ cười, thật là, chính nàng là người hò hét phải đến cưỡi ngựa, xuống máy bay vừa cất hành lý, cả cơm cũng không ăn đã đi rồi, giờ thì sao, sợ rồi?
"À... chị ơi, có con ngựa nào nhỏ một chút không? "
Nhan Tịch không được tự nhiên nhìn con ngựa, nói xong còn không quên len lén liếc Claire, thấy cô đang trầm tư nhìn chằm chằm con ngựa trắng, có chút yên tâm. Tạm được, không phải mất mặt, Claire có vẻ sẽ không cưỡi ngựa, cũng may, cũng may...
"Ngựa nhỏ quá không chở nổi cô đâu. "
"..."
Lời thành thật của chị gái làm tổn thương Nhan Tịch, nàng nhéo bụng mình một cái, buồn bực, chẳng lẽ lại mập vậy?
"Ừm, tôi để cưỡi trước. "
Claire cười nói, lên tiếng chào hỏi cậu bé bên cạnh, nắm dây cương, lưu loát lên ngựa, hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhan Tịch.
......
Trước kia ở Mỹ, Claire từng luyện tập cưỡi ngựa vượt rào, chuyện này với cô không là gì, vốn định cưỡi ngựa cùng Nhan Tịch, không muốn tổn thương lòng tự ái mong manh trong nàng, nhưng khi thấy hai chân nàng khẽ run, Claire quyết định bỏ qua ý định đó.
Con ngựa trắng tuyệt đẹp, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhìn người xung quanh, Claire trên người nó càng đẹp chói mắt. Nhan Tịch đứng một bên, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn Claire, tất cả ảo tưởng trong đầu tan vỡ. Được rồi...... không phải chỉ đổi vai thôi sao, dù sao nàng cũng quen rồi, nghĩ vậy, Nhan Tịch mặt dày đưa tay về phía Claire, chờ cô oai dũng kéo mình lên ngựa.
Claire nhìn Nhan Tịch, cười nhàn nhạt, kéo dây cương một cái, chỉ để lại khói bụi ngập trời.
......
Nhan Tịch đứng chôn chân tại chỗ, cắn răng căm tức nhìn Claire, một lúc sau, quay qua chị gái bên cạnh, khuôn mặt xụ xuống.
"Tôi..."
"A, không sao đâu, ai mới tới cũng không dám cưỡi, tôi đỡ cô lên, chỉ cần kéo dây cương thôi, không có gì đáng sợ đâu. "
Thấy cô ấy cũng nói vậy, nàng cũng không tiện từ chối nữa, Nhan Tịch nuốt nước miếng gật đầu.
"Tôi đỡ cô lên. "
Chị gái cười nói, Nhan Tịch gật đầu, đạp yên dùng sức vọt lên ngựa.
"Mông dùng lực một chút..."
Chị gái dở khóc dở cười nhìn Nhan Tịch bị treo lủng lẳng trên ngựa như con tắc kè, thấy nàng chật vật, bờm ngựa cũng bị kéo sắp rụng hết, Nhan Tịch dùng tất cả sức lực khắp người đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng mới có thể khó khăn ngồi lên.
"Giỏi lắm, cô ngồi vững nha. "
Chị gái cười nói, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Nhan Tịch gật đầu, tay dùng sức nắm dây cương.
"A a a, từ từ, khó chịu——"
Ngựa vừa chuyển động, cả người Nhan Tịch đã khó chịu, nhìn mặt đất chuyển động, có chút choáng váng, ngựa vừa di chuyển, buồng tim nàng liền khó chịu. Chị gái vừa thấy nàng như vậy cũng không dám kéo ngựa nữa, nhỏ giọng nói:
"Cô gái, cô như vậy, hay đừng cưỡi ngựa nữa? "
"Đúng, đúng, đúng á! "
Nhan Tịch luôn miệng đồng ý, mặt mũi hay uy phong không uy phong làm gì quan trọng nữa, tí nữa thì hù chết nàng!
Nhan Tịch xuống ngựa...
Trên ngực, trên vai áo chị gái, bị nàng để lại mấy dấu chân lớn, dưới sự giúp đỡ của một dân du mục bên cạnh, cuối cùng Nhan Tịch an toàn rơi xuống đất...
"Xin lỗi nha. "
Nhan Tịch ngồi xổm dưới đất ái ngại nói, chị gái lắc đầu, cười khẽ.
Khó khăn lắm mới tới Nội Mông được một lần, còn không cưỡi ngựa nổi, Nhan Tịch nghĩ sao cũng không bỏ qua được, huống chi Claire còn oai phong cưỡi bạch mã phi qua mặt nàng, sao cô có thể nuốt trôi "cục tức" này. Ngồi xổm dưới đất nghỉ một lúc, Nhan Tịch điều chỉnh hơi thở xong, cười toe toét bước đến cạnh chị gái, hỏi:
"Chị gái, bộ tôi không có chút năng khiếu cưỡi ngựa nào sao? "
Chị gái ngây người, chợt hiểu Nhan Tịch chưa từ bỏ ý định, còn muốn học cưỡi, ngẫm một chút, nhỏ giọng nói:
"Không có ngựa, nhưng là có Tiểu Hắc...."
"Tiểu Hắc..."
Khóe miệng Nhan Tịch run lên, nghe tên, nàng cũng biết chắc chắn không phải loài gì tốt đẹp...
Claire điều khiển ngựa rất tốt hưởng thụ gió rừng, ngay cả dân du mục đi theo phía sau cô đều phải giơ ngón cái lên, họ luôn nghĩ người ngoại quốc không biết cưỡi ngựa, chưa từng nghĩ không chỉ cưỡi ngựa, lại còn điều khiển tốt như vậy. Con ngựa trắng dưới chân cô đặc biệt ngoan ngoãn, rất biết nghe lời.
Vừa cưỡi, Claire vừa nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của Nhan Tịch vừa rồi khi thấy đàn ngựa, khóe môi cong lên. Ai ngờ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiếng gọi phấn khích truyền tới.
"Claire!!! "
Vẫn cưỡi? Claire vui vẻ quay đầu lại, vừa thấy Nhan Tịch, giật mình.
Cái gì đây?
Đúng là Nhan Tịch cưỡi vật đến, nhưng thân hình con vật đen bóng kia nhỏ gầy, hai tai thật dài, Claire không nhịn được, bật cười.
"Nhan Tịch, em cưỡi con gì vậy? "
Nhan Tịch vừa đuổi đến chỗ Claire, đã bị hỏi một câu như vậy, đỏ mặt.
"Thật ra nó còn chăm chỉ hơn cả ngựa nữa......"
"Ồ, mà con gì á? "
Nhan Tịch ngẩng đầu, cắn răng nhìn Claire, cái đồ chết bằm, chị thì không thể chừa cho em chút mặt mũi sao? Một dân du mục phía sau đang nhìn nàng, đã cười không thấy mặt trời, anh ta làm ở khu du lịch lâu như vậy, gặp qua không ít du khách. Có kẻ gan lớn, có kỹ thuật tốt, có người sợ, dứt khoát không chịu cưỡi, nhưng người giống Nhan Tịch là lần đầu tiên được gặp. Nhan Tịch bị hai người làm cho xấu hổ, đang nghĩ phải nói giảm nói tránh thế nào, thì phía sau chị gái cưỡi ngựa đen đuổi đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Nhan Tịch.
"Cưỡi chậm một chút thôi cô gái, đây là lừa đó! "
"..."
~~~~~Hết Chương 89~~~~~
=))) nể NT rồi đó nha!!! Giống bạn ấy được cái hậu đậu cơ mà mẻ mặt dày hơn tui!
Beta: Gờ
~~~~~
Claire nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch, mặt không có biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại mang theo chút vui vẻ.
......
Nhan Tịch sợ nhất Claire nhìn nàng như vậy, liền đảo mắt ranh mãnh, dáng vẻ này chắc chắn lại nghĩ đến chuyện xấu! Ở cùng Claire càng lâu, Nhan Tịch càng tìm thấy những điều đáng yêu nhỏ nhặt trong cô. Không có ai vừa sinh ra đã lạnh lùng, chẳng qua là dùng vẻ ngoài lạnh lùng để giấu vết thương trong lòng mình, một khi họ thật sự tin người nào, sẽ giải bày lòng mình trước người ấy. Nhan Tịch thích sự thay đổi của Claire, dù sự thay đổi này thường khiến nàng kinh ngạc...
"Học từ bạn. "
Claire nhàn nhạt nói, mặt hơi đỏ lên. Thật ra thì những thứ này đều là thời đại học, lúc Cherry ở túc xá hướng không có gì làm thường làm động tác đó với cô, khi ấy còn hỏi ý kiến cô... lúc đấy cô chỉ cười không để trong lòng, không ngờ hôm nay lại dùng đến...
Nhan Tịch buồn bực nhìn Claire, học từ bạn chị ấy? Sao có thể? Chẳng lẽ bắt chước không cần biết hiệu quả ra sao? Biết cô sẽ không nói thật mà, Claire ơi Claire, rốt cuộc chị còn bao nhiêu bí mật em chưa biết? Hóa ra ngoài vẻ lạnh lùng của sếp lớn, chị còn có vẻ đẹp phong tao nữa!
Claire sợ Nhan Tịch hỏi nhiều, thờ ơ không để ý đến nàng, Nhan Tịch bĩu môi, cũng không có để trong lòng, nhìn đồng hồ, chuẩn bị chợp mắt chốc lát.
"Nhan Tịch. "
RAY khều nàng.
"Cái gì vậy? "
Nhan Tịch tức giận, vừa thiu thiu ngủ đã bị RAY gọi dậy, người này là khắc tinh của nàng sao?
"Em là heo hả? "
RAY nhướng mi hỏi, Nhan Tịch hít sâu một hơi, không để ý đến cô.
"Nhanh lên, kể chuyện cười đi. "
"Chị muốn nghe hả? "
Thấy RAY hào hứng gật đầu, Nhan Tịch vui vẻ, không cần nói, người ta đã "rà trúng đài" của nàng, nghĩ một chút, nàng mím môi gật đầu. Được, vậy kể hai chuyện, nghe đây.
"Chuyện thứ nhất, hai người phụ nữ sĩ phàn nàn vì hôm nay xe buýt chật chội, khiến họ khó chịu. Một người nói: "Thật là xui xẻo! Chen chúc trên xe như sắp ra đời vậy.", người còn lại nói: "Tôi mới xui này! Chen chúc trên xe còn khổ hơn mang thai lại."
[Theo bạn hiểu thì 1 bà ví mình như sắp được sinh ra (là em bé ý), 1 bà ví mình như đang mang thai, ừ chắc cười ở chỗ 2 bà quan hệ như mẹ con! Truyện chế Nhan kể hại não lắm, thôi đừng cố hiểu!!]
"Chuyện thứ hai, anh chàng kia dạo kỹ viện, hỏi giá, cô gái nói: 50 nhân dân tệ. Anh ta thấy rẻ, đồng ý. Xong việc, cô nàng nói: tất cả 100 nhân dân tệ, anh hỏi lại. Cô ta đáp mỗi lượt ra vào 50 nhân dân tệ. Anh chàng cả giận mắng: mẹ nó, là cước di động Trung quốc hả, còn tính phí hai chiều nữa! "
"..."
Claire im lặng ngồi nhìn hai người đang cười lăn lộn, im lặng không nói gì, cô thấy Nhan Tịch thật trơ tráo, truyện cười toàn theo xu hướng "bẩn", có thời gian nhất định phải nói nàng thay đổi. Kể xong cười không lâu, máy bay đã hạ cánh, Nhan Tịch lấy hành lý trên kệ hành lý xuống, cười tươi như hoa, vẫy tay, vẻ mặt "bất đắc dĩ" nhìn RAY.
"Hey, không nỡ xa chị, nhưng không có bữa tiệc nào không tàn. "
"Rất không nỡ sao? "
RAY kéo hành lý, chớp mắt cảm động nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch căng thẳng, không lên tiếng.
"Ồ, dọa em sợ rồi. "
RAY bắt chước Claire, giơ tay vuốt tóc Nhan Tịch, sau đó quay đầu nhìn Claire, cười khẽ.
"Claire, chơi vui vẻ nha, ngày tháng còn dài, sau này có dịp sẽ gặp lại. RAY xin cáo từ! "
Nói xong, RAY kéo va li, đeo kính mát tao nhã rời đi, Claire cười nhẹ, còn Nhan Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng RAY, khóe mắt giật giật.
"Cô ấy... có phải vừa đóng phim kiếm hiệp xong không? "
"Được rồi, đừng tính toán như vậy, đi thôi. "
Claire nhẹ nhàng nói, Nhan Tịch gật đầu một cái, nắm tay cô.
Ha, không khí thật là không tệ, rất mát mẻ!
Tuy vừa ra khỏi sân bay đã phải lên taxi, nhưng Nhan Tịch vẫn chưa hết tăng động, vui vẻ híp mắt ngâm nga một đoạn nhạc, Claire thấy nàng như vậy, khóe môi vô thức giương lên.
Nhà nghỉ đã đặt trước, Nhan Tịch thích trồng trọt nên chọn nơi sân sau có rừng cây, nàng đã lên kế hoạch ăn trưa qua loa, chiều sẽ cùng Claire đến nhà dân du mục cưỡi ngựa, chuyện này nàng đã nghĩ lâu rồi, nhất định phải để Claire thấy sự dũng mãnh của mình. Nhan Tịch híp mắt tưởng tượng, nàng cưỡi con ngựa trắng cao lớn tuyệt đẹp, vươn tay ra như một hoàng tử, dịu dàng nhìn Claire, ôm cô lên ngựa, rời đi rất phong cách, cảnh tượng đó lãng mạn đến nhường nào...
Nhưng sự thật...
Nhan Tịch kinh hoảng nhìn lũ ngựa trước mắt, không phải chứ? Sao con nào con nấy đều cao vậy? Có khi bụng ngựa cũng cao đến ngực nàng rồi, ở trên đó té xuống, còn không hủy đi "đường con cháu" nửa đời sao....
Dân du mục rất thân thiện, tóc đuôi ngựa, màu da sạm đồng của những dân tộc Mông Cổ ít người mang ý thức dân tộc mạnh mẽ, tay phải nắm dây cương, cười nhìn hai người. Claire liếc Nhan Tịch, lòng thầm nở nụ cười, thật là, chính nàng là người hò hét phải đến cưỡi ngựa, xuống máy bay vừa cất hành lý, cả cơm cũng không ăn đã đi rồi, giờ thì sao, sợ rồi?
"À... chị ơi, có con ngựa nào nhỏ một chút không? "
Nhan Tịch không được tự nhiên nhìn con ngựa, nói xong còn không quên len lén liếc Claire, thấy cô đang trầm tư nhìn chằm chằm con ngựa trắng, có chút yên tâm. Tạm được, không phải mất mặt, Claire có vẻ sẽ không cưỡi ngựa, cũng may, cũng may...
"Ngựa nhỏ quá không chở nổi cô đâu. "
"..."
Lời thành thật của chị gái làm tổn thương Nhan Tịch, nàng nhéo bụng mình một cái, buồn bực, chẳng lẽ lại mập vậy?
"Ừm, tôi để cưỡi trước. "
Claire cười nói, lên tiếng chào hỏi cậu bé bên cạnh, nắm dây cương, lưu loát lên ngựa, hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhan Tịch.
......
Trước kia ở Mỹ, Claire từng luyện tập cưỡi ngựa vượt rào, chuyện này với cô không là gì, vốn định cưỡi ngựa cùng Nhan Tịch, không muốn tổn thương lòng tự ái mong manh trong nàng, nhưng khi thấy hai chân nàng khẽ run, Claire quyết định bỏ qua ý định đó.
Con ngựa trắng tuyệt đẹp, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhìn người xung quanh, Claire trên người nó càng đẹp chói mắt. Nhan Tịch đứng một bên, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn Claire, tất cả ảo tưởng trong đầu tan vỡ. Được rồi...... không phải chỉ đổi vai thôi sao, dù sao nàng cũng quen rồi, nghĩ vậy, Nhan Tịch mặt dày đưa tay về phía Claire, chờ cô oai dũng kéo mình lên ngựa.
Claire nhìn Nhan Tịch, cười nhàn nhạt, kéo dây cương một cái, chỉ để lại khói bụi ngập trời.
......
Nhan Tịch đứng chôn chân tại chỗ, cắn răng căm tức nhìn Claire, một lúc sau, quay qua chị gái bên cạnh, khuôn mặt xụ xuống.
"Tôi..."
"A, không sao đâu, ai mới tới cũng không dám cưỡi, tôi đỡ cô lên, chỉ cần kéo dây cương thôi, không có gì đáng sợ đâu. "
Thấy cô ấy cũng nói vậy, nàng cũng không tiện từ chối nữa, Nhan Tịch nuốt nước miếng gật đầu.
"Tôi đỡ cô lên. "
Chị gái cười nói, Nhan Tịch gật đầu, đạp yên dùng sức vọt lên ngựa.
"Mông dùng lực một chút..."
Chị gái dở khóc dở cười nhìn Nhan Tịch bị treo lủng lẳng trên ngựa như con tắc kè, thấy nàng chật vật, bờm ngựa cũng bị kéo sắp rụng hết, Nhan Tịch dùng tất cả sức lực khắp người đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng mới có thể khó khăn ngồi lên.
"Giỏi lắm, cô ngồi vững nha. "
Chị gái cười nói, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Nhan Tịch gật đầu, tay dùng sức nắm dây cương.
"A a a, từ từ, khó chịu——"
Ngựa vừa chuyển động, cả người Nhan Tịch đã khó chịu, nhìn mặt đất chuyển động, có chút choáng váng, ngựa vừa di chuyển, buồng tim nàng liền khó chịu. Chị gái vừa thấy nàng như vậy cũng không dám kéo ngựa nữa, nhỏ giọng nói:
"Cô gái, cô như vậy, hay đừng cưỡi ngựa nữa? "
"Đúng, đúng, đúng á! "
Nhan Tịch luôn miệng đồng ý, mặt mũi hay uy phong không uy phong làm gì quan trọng nữa, tí nữa thì hù chết nàng!
Nhan Tịch xuống ngựa...
Trên ngực, trên vai áo chị gái, bị nàng để lại mấy dấu chân lớn, dưới sự giúp đỡ của một dân du mục bên cạnh, cuối cùng Nhan Tịch an toàn rơi xuống đất...
"Xin lỗi nha. "
Nhan Tịch ngồi xổm dưới đất ái ngại nói, chị gái lắc đầu, cười khẽ.
Khó khăn lắm mới tới Nội Mông được một lần, còn không cưỡi ngựa nổi, Nhan Tịch nghĩ sao cũng không bỏ qua được, huống chi Claire còn oai phong cưỡi bạch mã phi qua mặt nàng, sao cô có thể nuốt trôi "cục tức" này. Ngồi xổm dưới đất nghỉ một lúc, Nhan Tịch điều chỉnh hơi thở xong, cười toe toét bước đến cạnh chị gái, hỏi:
"Chị gái, bộ tôi không có chút năng khiếu cưỡi ngựa nào sao? "
Chị gái ngây người, chợt hiểu Nhan Tịch chưa từ bỏ ý định, còn muốn học cưỡi, ngẫm một chút, nhỏ giọng nói:
"Không có ngựa, nhưng là có Tiểu Hắc...."
"Tiểu Hắc..."
Khóe miệng Nhan Tịch run lên, nghe tên, nàng cũng biết chắc chắn không phải loài gì tốt đẹp...
Claire điều khiển ngựa rất tốt hưởng thụ gió rừng, ngay cả dân du mục đi theo phía sau cô đều phải giơ ngón cái lên, họ luôn nghĩ người ngoại quốc không biết cưỡi ngựa, chưa từng nghĩ không chỉ cưỡi ngựa, lại còn điều khiển tốt như vậy. Con ngựa trắng dưới chân cô đặc biệt ngoan ngoãn, rất biết nghe lời.
Vừa cưỡi, Claire vừa nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của Nhan Tịch vừa rồi khi thấy đàn ngựa, khóe môi cong lên. Ai ngờ, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiếng gọi phấn khích truyền tới.
"Claire!!! "
Vẫn cưỡi? Claire vui vẻ quay đầu lại, vừa thấy Nhan Tịch, giật mình.
Cái gì đây?
Đúng là Nhan Tịch cưỡi vật đến, nhưng thân hình con vật đen bóng kia nhỏ gầy, hai tai thật dài, Claire không nhịn được, bật cười.
"Nhan Tịch, em cưỡi con gì vậy? "
Nhan Tịch vừa đuổi đến chỗ Claire, đã bị hỏi một câu như vậy, đỏ mặt.
"Thật ra nó còn chăm chỉ hơn cả ngựa nữa......"
"Ồ, mà con gì á? "
Nhan Tịch ngẩng đầu, cắn răng nhìn Claire, cái đồ chết bằm, chị thì không thể chừa cho em chút mặt mũi sao? Một dân du mục phía sau đang nhìn nàng, đã cười không thấy mặt trời, anh ta làm ở khu du lịch lâu như vậy, gặp qua không ít du khách. Có kẻ gan lớn, có kỹ thuật tốt, có người sợ, dứt khoát không chịu cưỡi, nhưng người giống Nhan Tịch là lần đầu tiên được gặp. Nhan Tịch bị hai người làm cho xấu hổ, đang nghĩ phải nói giảm nói tránh thế nào, thì phía sau chị gái cưỡi ngựa đen đuổi đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Nhan Tịch.
"Cưỡi chậm một chút thôi cô gái, đây là lừa đó! "
"..."
~~~~~Hết Chương 89~~~~~
=))) nể NT rồi đó nha!!! Giống bạn ấy được cái hậu đậu cơ mà mẻ mặt dày hơn tui!