Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Đột nhiên bị đánh thức, Nhan Tịch lập tức tỉnh ngủ, quay qua lườm Claire.
"Chị chưa ngủ!"
Cô ấy giả vờ ngủ. Vậy chẳng phải những lời của mình là cũng bị nghe hết rồi sao? Nghĩ tới đây, mặt Nhan Tịch đỏ lên, không biết phải trốn đi đâu.
Claire nhìn Nhan Tịch, nhàn nhạt nói:
"Tôi nói tôi ngủ bao giờ? "
Nãy giờ Claire vẫn thức, Nhan Tịch còn đang bị trói, làm sao cô có thể ngủ, chỉ định giả vờ ngủ dọa nàng một chút, ai ngờ Nhan Tịch dễ gạt vậy, kêu mấy tiếng không nghe trả lời đã nghĩ cô ngủ quên. Cũng may cô không ngủ mới có thể nghe Nhan Tịch thổ lộ lời tận đáy lòng.
"Trả lời câu hỏi của tôi. "
Claire ngồi dậy, dùng gối đặt sau lưng, nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt của một nữ vương.
"... câu hỏi nào? "
Nhan Tịch cúi đầu không dám nhìn Claire, nàng nói nhiều vậy, biết cô hỏi câu nào.
"Em có tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi. "
Claire nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi run rẩy khó có thể phát hiện, những lời này của Nhan Tịch hơn cả ngàn từ ngữ hoa mỹ khác.
"Tất nhiên. "
Nhan Tịch cũng không mất tự nhiên, dù sao, những lời này nàng cũng muốn nói với Claire, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Claire im lặng, cúi đầu trầm tư.
Nhan Tịch nhìn xuống tay mình, không được tự nhiên nhìn sang Claire.
"Chị có thể cởi trói cho em trước không? "
"Ừm. "
Claire gật đầu một cái, xuống giường đi đến giường bên kia, "thả tự do" cho Nhan Tịch. Sau đó quay lại giường, tựa ra sau gối đầu, trầm ngâm nhìn Nhan Tịch.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch cúi đầu xoa xoa tay, cũng may không đau lắm, chỉ hơi tê, xem ra Claire cũng không trói nàng chặt lắm. Nghĩ vậy, Nhan Tịch ngẩng đầu, hơi chột dạ nhìn Claire, thấy mặt cô lạnh lùng, hơi sợ, không phải là giận chuyện nàng định làm thụ vừa rồi mới kể chứ?
"Nhan Tịch."
Claire bình tĩnh nhìn nàng, Nhan Tịch gật đầu một cái, cũng nhìn cô.
"Em sẽ mãi mãi ở cạnh tôi chứ? "
Giọng Claire rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn Nhan Tịch không chớp lấy một cái, nghiêm túc chưa từng thấy. Nhan Tịch ngẩn người, nhìn cô, vô thức gật đầu.
"Đương nhiên. "
Trừ Claire ra, nàng sẽ không yêu ai khác. Rốt cuộc nàng có chỗ nào chưa tốt, khiến Claire hết lần này đến lần khác lo lắng nàng sẽ buông tay cô? Sao lại không có cảm giác an toàn đến vậy?
Claire nghe lời của Nhan Tịch, gật đầu một cái.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch không chịu nổi bầu không khí này, khó hiểu nhìn Claire. Claire không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi dưới, thẹn thùng nhìn Nhan Tịch một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, đôi tay mảnh khảnh tay nâng lên, chậm rãi cởi nút áo ngủ.
"..."
Nhan Tịch sửng sốt, ngây người không biết làm sao nhìn Claire, chuyện này là sao?
Claire không nhìn nàng, dưới ánh đèn ấm áp màu cam, hai má trắng ngà hơi ửng đỏ, là thẹn thùng chỉ có ở phụ nữ. Cô muốn đem mình cho Nhan Tịch, Nhan Tịch đã hứa sẽ không rời khỏi cô. Tất cả băn khoăn của cô chỉ có vậy, bất kể tương lai ra sao, hai người phải đối mặt với trở ngại, có thất vọng thế nào, chỉ cần có Nhan Tịch ở cạnh là đủ.
"Claire..."
Nhan Tịch dùng sức nuốt nước bọt, nghiêng người về trước, bắt lại tay cô.
"Chị..."
Sao đột nhiên lại như vậy? Dù Nhan Tịch "muốn" Claire sắp nổi điên, nhưng cô không nói câu nào, thậm chí ngay cả khúc dạo đầu cũng không có, thái độ quay ngoắt 180 độ, điều này làm Nhan Tịch hơi sợ.
Claire cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.
"Không phải em nói chỉ có sự kết hợp của tâm hồn và thể xác mới là tình yêu hoàn mỹ sao?"
Nhan Tịch gật đầu, hơi do dự.
"Nhưng..."
Đúng, nàng thật sự nghĩ vậy, nhưng nàng muốn Claire cam tâm tình nguyện.
Claire chăm chú nhìn Nhan Tịch hồi lâu, nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn cho em một tình yêu hoàn mỹ. "
Chỉ một câu nói này khiến hốc mắt Nhan Tịch đỏ lên, nhịp tim như sấm, cảm động dường như nổ tung tràn ngập khắp cơ thể. Nghiêng người về trước, Nhan Tịch ôm Claire, hai tay siết chặt, không ngừng cọ má vào cổ cô, cơ thể run rẩy, cảm động? Kích động? Những từ này cũng không đủ để diễn tả lòng nàng.
Nàng không nghĩ, nữ vương trước giờ vẫn luôn đứng cao hơn người bình thường lại thẹn thùng như thế khi nói ra những lời này.
Nhan Tịch tham lam hít lấy hương thơm trên người Claire, hai tay càng siết chặt hơn, dường như muốn nhập Claire vào cơ thể mình.
"Claire, Claire......"
Nhan Tịch không ngừng gọi tên cô, Claire vẫn như ngày thường, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, im lặng an ủi nàng.
Nhan Tịch không ngừng gọi tên Claire hết lần này đến lần khác, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, ôm chặt khiến nhiệt độ cơ thể hai người trở nên vô cùng nóng bỏng, Vào giờ khắc, lý trí hầu như đã bị thiêu rụi, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, ngọn lửa trong mắt dường như sắp chôn vùi nàng.
"Em muốn chị..."
Mặt Claire lập tức đỏ lên, cắn mô, cúi đầu không nhìn Nhan Tịch, nhưng không né tránh.
Nhan Tịch giơ tay nâng cằm Claire, nhìn thẳng vào mắt cô, lúc Claire đỏ mặt, dường như choáng ngợp bởi ánh mắt của nàng, cuối cùng đôi môi Nhan Tịch cũng hôn lên nửa kia của mình đang thẹn thùng.
Thời điểm hai môi chạm nhau, Nhan Tịch cảm giác cơ thể Claire hơi run lên, nàng vòng tay ôm eo cô.
Không phải là nụ hôn đơn thuần của dĩ vãng, nụ hôn này mang tình cảm nồng nàn, mang hơi thở dục vọng, Dù Nhan Tịch không có kinh nghiệm, nhưng đã đọc về chuyện này không ít. biết Claire hồi hộp, vừa bắt đầu chỉ mút nhẹ môi cô, tay cũng tự động vuốt ve lưng Claire, xoa nhẹ. Hai má Claire ửng hồng, cơ thể không khống chế được hơi run lên, gần như vô lực trong vòng tay Nhan Tịch, liều lĩnh vì nàng.
Đẩy hàm vẫn do dự đóng chặt ra, tìm được cái lưỡi nho nhỏ đang tránh né, quấn chặt, Nhan Tịch có chút mê say, đây là hương vị của Claire, hương thơm ngát nhàn nhạt, sự chào đón nồng nhiệt làm tan chảy trái tim nàng. Tay phải Nhan Tịch đã nóng lên từ lâu, chậm rãi dời từ lưng ra trước áo, mở nút áo cho Claire.
"Ưm..."
Dường như dự cảm được Nhan Tịch sẽ làm gì, Claire lập tức thở gấp, giữ tay nàng lại.
"Đừng sợ, em sẽ từ từ. "
Nhan Tịch biết Claire hồi hộp, thì thầm bên tai nàng như niệm chú, cúi đầu, hoặc sâu hoặc cạn hôn lên cánh tay lộ ra bên ngoài của Claire, đôi lúc xen lẫn cắn nhẹ. Claire bị trêu đùa như vậy, thở hào hển, ngâm nhẹ trong lòng Nhan Tịch, Nhan Tịch dễ dàng tránh ra khỏi nắm tay mềm nhũn không chút sức lực của cô.
Cơ thể Nhan Tịch nóng rực, không nhịn được, đè lại bả vai Claire, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường.
Áo ngủ trắng hoàn toàn bị cởi ra, ném nhẹ trên giường, Claire tự gạt bản thân, bắt mình phải nhắm mắt, không nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch si mê cảnh đẹp trước mắt, dù đã tưởng tượng, cũng không có cảm xúc chân thật. làn da giống như cây kem tản ra hương thơm ngọt dịu, chờ nàng nếm thử.
Cúi đầu, Nhan Tịch nhẹ nhàng hôn xương quai xanh Claire, đầu lưỡi vẽ vòng phía trên, nghe tiếng hít nhẹ hơi đè nén của Claire.
Claire càng đè nén lại càng kích thích Nhan Tịch, trong cơ thể tựa như đang bùng lên một ngọn lửa, càng khó càng cháy mãnh liệt hơn, làm sao cũng không thể tắt, vì thứ thuốc giải duy nhất, chính là Claire.
Nụ hôn không còn mềm mại, mang theo chút hoang dã, đôi mày Claire nhíu lại, hai tay luồn vào tóc Nhan Tịch, không ngừng chà xát, muốn mượn đó để xóa đi cảm giác khó chịu. Tê dại rất xa lạ, hơi khó chịu, lại có chút thoải mái khó tả, vì gắng chịu đựng, trong cổ họng mang theo chút âm thanh mơ hồ khiến Claire xấu hổ. Hết lần này tới lần khác Nhan Tịch không chịu bỏ qua cho cô, nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở ngày càng mỏng, tâm trí bị khoét một lỗ hổng, không thể suy tính...
" Nhan Tịch..."
Khi Nhan Tịch hôn đến đỉnh ngọn núi cao tròn trĩnh, Claire không nhịn được thở nhẹ ra tiếng, Nhan Tịch đáp nhẹ, đầu lưỡi dây dưa quả dâu hồng, đánh vòng, mút nhẹ, cơ thể Claire run kịch liệt, cau mày, phát ra âm thanh tương tự với tiếng khóc thút thít, hai chân co lên nhẹ áp xuống giường, khó chịu, rất khó chịu...
"Ngoan..."
Nhan Tịch biết kích thích này hơi lớn với Claire, vuốt tóc trấn an cô, men theo đôi môi đỏ mọng ổn định lại. Claire bị kéo ra khỏi ý thức, mồ hôi trên trán nhuộm ướt tóc dài, đôi mắt mê mang, vô tội nhìn Nhan Tịch.
Trằn trọc lăn lộn, trằn trọc lăn lộn...
Tiếng thở gấp nối tiếp nhau, chân mày Claire cau chặt, cơ thể hiện lên màu hồng nhạt, không còn lạnh băng như xưa, cái nóng khiến cô khó có thể thở dốc, chỉ có thể dựa vào Nhan Tịch, đợi nàng cho cô ôxy.
Cảm thấy Claire đã động tình, tay Nhan Tịch dời xuống một chút, đến khu vực ẩm ướt nhất, thận trọng chạm nhẹ nhưng cũng đủ khiến người bên dưới run lên kịch liệt. Thứ dịch ấm áp chảy đầy lòng bàn tay, môi Nhan Tịch cong lên, ngẩng đầu định nói vài từ đáng xấu hổ, nhưng khi thấy Claire đưa tay che mắt, dáng vẻ cam chịu, nàng hơi đau lòng.
Cái chạm nhẹ nhàng, tà ác lướt qua, Claire dường như đã thành món đồ chơi trong tay Nhan Tịch, vô lực phản kháng, chỉ có thể nhẹ nhàng lùi bước theo tay nàng, Nhan Tịch tiến lên một đoạn, cô lại lùi về phía sau một chút, cho đến khi đầu ngón tay thâm nhập vào trong, Claire cắn môi, cau mày, cố gắng chịu đựng.
"Claire..."
Thấy cô dáng vẻ thống khổ của cô, Nhan Tịch đau lòng muốn rút tay lại, lại cảm thấy nơi đó nóng bỏng và co rút nhanh, tự hiểu cô không muốn mình rời đi.
"Không sao...."
Claire thì thầm, rất đau, thật sự rất đau. Nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày như vậy.
Động tác trên tay Nhan Tịch chậm lại, ngón tay nhẹ nhàng cử động, quan sát biểu lộ của Claire, thấy chân mày nàng ngày càng nhíu chặt, môi dưới bị cắn chặt lại từ từ buông ra, dáng vẻ cam chịu nhưng không ngăn được âm thanh vui vẻ kia. Nhan Tịch nhìn ra Claire tuyệt đối không phải đau đớn, khóe miệng khẽ nhếch, cười tà ác, cánh tay lay động, động tác trên tay tăng nhanh.
"Aaa——"
Bị kích thích, Claire ngẩng đầu lên, tay quơ quàng nắm chặt drap giường, mày cau chặt cố chịu kích thích mãnh liệt từ Nhan Tịch. Cảm giác ấy nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể, dồn đến vùng bụng dưới, không thể xua tan, lệ vương trên khóe mắt bị môi Nhan Tịch lau sạch. Không dịu dàng như ngày thường, như một cơn bão quét qua, đâm xuyên qua một cái như muốn giết người, cuối cùng, trong tiếng ngâm của Claire, tất cả đều ngừng lại.
Nhan Tịch thở hổn hển, ngẩng đầu, si mê nhìn Claire, tay trái lau đi lệ vương trên khóe mắt cô.
Của nàng, bắt đầu từ hôm nay từ cơ thể đến trái tim Claire đều thuộc về mình nàng......
Ngón tay dừng lại trong cơ thể Claire, quyến luyến sự ấm áp của nơi đó không muốn rời đi. Claire đã thở gấp không chút sức lực nói thêm lời nào nữa, một khắc khi ngón tay Nhan Tịch chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, thanh triều không lui làm thân thể cô thêm run rẩy..
Nhan Tịch cúi đầu, nhìn tơ máu vương trên đầu ngón tay mình, đau lòng không dứt. Có phải nàng thô lỗ lắm không? Nhan Tịch co tay lại, quả nhiên, cánh tay đã đau như bị chuột rút. Nhan Tịch chống tay ngồi dậy, ôm Claire vào lòng, nhẹ nhàng hôn khóe miệng cô, thì thầm bên tai cô.
"Claire, em yêu chị, rất yêu chị..."
~~~~~Hết Chương 70~~~~~
HAPPY NEW YEAR!!!!! Cuối cùng cũng có thể đọc H, lại ngay đầu năm nữa ^v^ chúc mn cả năm có H để đọc ha! =]]]]]]]]
Quay lại truyện, thật sự cảm thấy hơi khó chịu đoạn tác giả miêu tả "Claire trở thành món đồ chơi trên tay NT" =.,= nhìn gai mắt làm sao ấy!!!
Beta: Gờ
~~~~~
Đột nhiên bị đánh thức, Nhan Tịch lập tức tỉnh ngủ, quay qua lườm Claire.
"Chị chưa ngủ!"
Cô ấy giả vờ ngủ. Vậy chẳng phải những lời của mình là cũng bị nghe hết rồi sao? Nghĩ tới đây, mặt Nhan Tịch đỏ lên, không biết phải trốn đi đâu.
Claire nhìn Nhan Tịch, nhàn nhạt nói:
"Tôi nói tôi ngủ bao giờ? "
Nãy giờ Claire vẫn thức, Nhan Tịch còn đang bị trói, làm sao cô có thể ngủ, chỉ định giả vờ ngủ dọa nàng một chút, ai ngờ Nhan Tịch dễ gạt vậy, kêu mấy tiếng không nghe trả lời đã nghĩ cô ngủ quên. Cũng may cô không ngủ mới có thể nghe Nhan Tịch thổ lộ lời tận đáy lòng.
"Trả lời câu hỏi của tôi. "
Claire ngồi dậy, dùng gối đặt sau lưng, nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt của một nữ vương.
"... câu hỏi nào? "
Nhan Tịch cúi đầu không dám nhìn Claire, nàng nói nhiều vậy, biết cô hỏi câu nào.
"Em có tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi. "
Claire nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi run rẩy khó có thể phát hiện, những lời này của Nhan Tịch hơn cả ngàn từ ngữ hoa mỹ khác.
"Tất nhiên. "
Nhan Tịch cũng không mất tự nhiên, dù sao, những lời này nàng cũng muốn nói với Claire, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Claire im lặng, cúi đầu trầm tư.
Nhan Tịch nhìn xuống tay mình, không được tự nhiên nhìn sang Claire.
"Chị có thể cởi trói cho em trước không? "
"Ừm. "
Claire gật đầu một cái, xuống giường đi đến giường bên kia, "thả tự do" cho Nhan Tịch. Sau đó quay lại giường, tựa ra sau gối đầu, trầm ngâm nhìn Nhan Tịch.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch cúi đầu xoa xoa tay, cũng may không đau lắm, chỉ hơi tê, xem ra Claire cũng không trói nàng chặt lắm. Nghĩ vậy, Nhan Tịch ngẩng đầu, hơi chột dạ nhìn Claire, thấy mặt cô lạnh lùng, hơi sợ, không phải là giận chuyện nàng định làm thụ vừa rồi mới kể chứ?
"Nhan Tịch."
Claire bình tĩnh nhìn nàng, Nhan Tịch gật đầu một cái, cũng nhìn cô.
"Em sẽ mãi mãi ở cạnh tôi chứ? "
Giọng Claire rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn Nhan Tịch không chớp lấy một cái, nghiêm túc chưa từng thấy. Nhan Tịch ngẩn người, nhìn cô, vô thức gật đầu.
"Đương nhiên. "
Trừ Claire ra, nàng sẽ không yêu ai khác. Rốt cuộc nàng có chỗ nào chưa tốt, khiến Claire hết lần này đến lần khác lo lắng nàng sẽ buông tay cô? Sao lại không có cảm giác an toàn đến vậy?
Claire nghe lời của Nhan Tịch, gật đầu một cái.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch không chịu nổi bầu không khí này, khó hiểu nhìn Claire. Claire không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi dưới, thẹn thùng nhìn Nhan Tịch một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, đôi tay mảnh khảnh tay nâng lên, chậm rãi cởi nút áo ngủ.
"..."
Nhan Tịch sửng sốt, ngây người không biết làm sao nhìn Claire, chuyện này là sao?
Claire không nhìn nàng, dưới ánh đèn ấm áp màu cam, hai má trắng ngà hơi ửng đỏ, là thẹn thùng chỉ có ở phụ nữ. Cô muốn đem mình cho Nhan Tịch, Nhan Tịch đã hứa sẽ không rời khỏi cô. Tất cả băn khoăn của cô chỉ có vậy, bất kể tương lai ra sao, hai người phải đối mặt với trở ngại, có thất vọng thế nào, chỉ cần có Nhan Tịch ở cạnh là đủ.
"Claire..."
Nhan Tịch dùng sức nuốt nước bọt, nghiêng người về trước, bắt lại tay cô.
"Chị..."
Sao đột nhiên lại như vậy? Dù Nhan Tịch "muốn" Claire sắp nổi điên, nhưng cô không nói câu nào, thậm chí ngay cả khúc dạo đầu cũng không có, thái độ quay ngoắt 180 độ, điều này làm Nhan Tịch hơi sợ.
Claire cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.
"Không phải em nói chỉ có sự kết hợp của tâm hồn và thể xác mới là tình yêu hoàn mỹ sao?"
Nhan Tịch gật đầu, hơi do dự.
"Nhưng..."
Đúng, nàng thật sự nghĩ vậy, nhưng nàng muốn Claire cam tâm tình nguyện.
Claire chăm chú nhìn Nhan Tịch hồi lâu, nhàn nhạt nói:
"Tôi muốn cho em một tình yêu hoàn mỹ. "
Chỉ một câu nói này khiến hốc mắt Nhan Tịch đỏ lên, nhịp tim như sấm, cảm động dường như nổ tung tràn ngập khắp cơ thể. Nghiêng người về trước, Nhan Tịch ôm Claire, hai tay siết chặt, không ngừng cọ má vào cổ cô, cơ thể run rẩy, cảm động? Kích động? Những từ này cũng không đủ để diễn tả lòng nàng.
Nàng không nghĩ, nữ vương trước giờ vẫn luôn đứng cao hơn người bình thường lại thẹn thùng như thế khi nói ra những lời này.
Nhan Tịch tham lam hít lấy hương thơm trên người Claire, hai tay càng siết chặt hơn, dường như muốn nhập Claire vào cơ thể mình.
"Claire, Claire......"
Nhan Tịch không ngừng gọi tên cô, Claire vẫn như ngày thường, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, im lặng an ủi nàng.
Nhan Tịch không ngừng gọi tên Claire hết lần này đến lần khác, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, ôm chặt khiến nhiệt độ cơ thể hai người trở nên vô cùng nóng bỏng, Vào giờ khắc, lý trí hầu như đã bị thiêu rụi, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, ngọn lửa trong mắt dường như sắp chôn vùi nàng.
"Em muốn chị..."
Mặt Claire lập tức đỏ lên, cắn mô, cúi đầu không nhìn Nhan Tịch, nhưng không né tránh.
Nhan Tịch giơ tay nâng cằm Claire, nhìn thẳng vào mắt cô, lúc Claire đỏ mặt, dường như choáng ngợp bởi ánh mắt của nàng, cuối cùng đôi môi Nhan Tịch cũng hôn lên nửa kia của mình đang thẹn thùng.
Thời điểm hai môi chạm nhau, Nhan Tịch cảm giác cơ thể Claire hơi run lên, nàng vòng tay ôm eo cô.
Không phải là nụ hôn đơn thuần của dĩ vãng, nụ hôn này mang tình cảm nồng nàn, mang hơi thở dục vọng, Dù Nhan Tịch không có kinh nghiệm, nhưng đã đọc về chuyện này không ít. biết Claire hồi hộp, vừa bắt đầu chỉ mút nhẹ môi cô, tay cũng tự động vuốt ve lưng Claire, xoa nhẹ. Hai má Claire ửng hồng, cơ thể không khống chế được hơi run lên, gần như vô lực trong vòng tay Nhan Tịch, liều lĩnh vì nàng.
Đẩy hàm vẫn do dự đóng chặt ra, tìm được cái lưỡi nho nhỏ đang tránh né, quấn chặt, Nhan Tịch có chút mê say, đây là hương vị của Claire, hương thơm ngát nhàn nhạt, sự chào đón nồng nhiệt làm tan chảy trái tim nàng. Tay phải Nhan Tịch đã nóng lên từ lâu, chậm rãi dời từ lưng ra trước áo, mở nút áo cho Claire.
"Ưm..."
Dường như dự cảm được Nhan Tịch sẽ làm gì, Claire lập tức thở gấp, giữ tay nàng lại.
"Đừng sợ, em sẽ từ từ. "
Nhan Tịch biết Claire hồi hộp, thì thầm bên tai nàng như niệm chú, cúi đầu, hoặc sâu hoặc cạn hôn lên cánh tay lộ ra bên ngoài của Claire, đôi lúc xen lẫn cắn nhẹ. Claire bị trêu đùa như vậy, thở hào hển, ngâm nhẹ trong lòng Nhan Tịch, Nhan Tịch dễ dàng tránh ra khỏi nắm tay mềm nhũn không chút sức lực của cô.
Cơ thể Nhan Tịch nóng rực, không nhịn được, đè lại bả vai Claire, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường.
Áo ngủ trắng hoàn toàn bị cởi ra, ném nhẹ trên giường, Claire tự gạt bản thân, bắt mình phải nhắm mắt, không nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch si mê cảnh đẹp trước mắt, dù đã tưởng tượng, cũng không có cảm xúc chân thật. làn da giống như cây kem tản ra hương thơm ngọt dịu, chờ nàng nếm thử.
Cúi đầu, Nhan Tịch nhẹ nhàng hôn xương quai xanh Claire, đầu lưỡi vẽ vòng phía trên, nghe tiếng hít nhẹ hơi đè nén của Claire.
Claire càng đè nén lại càng kích thích Nhan Tịch, trong cơ thể tựa như đang bùng lên một ngọn lửa, càng khó càng cháy mãnh liệt hơn, làm sao cũng không thể tắt, vì thứ thuốc giải duy nhất, chính là Claire.
Nụ hôn không còn mềm mại, mang theo chút hoang dã, đôi mày Claire nhíu lại, hai tay luồn vào tóc Nhan Tịch, không ngừng chà xát, muốn mượn đó để xóa đi cảm giác khó chịu. Tê dại rất xa lạ, hơi khó chịu, lại có chút thoải mái khó tả, vì gắng chịu đựng, trong cổ họng mang theo chút âm thanh mơ hồ khiến Claire xấu hổ. Hết lần này tới lần khác Nhan Tịch không chịu bỏ qua cho cô, nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở ngày càng mỏng, tâm trí bị khoét một lỗ hổng, không thể suy tính...
" Nhan Tịch..."
Khi Nhan Tịch hôn đến đỉnh ngọn núi cao tròn trĩnh, Claire không nhịn được thở nhẹ ra tiếng, Nhan Tịch đáp nhẹ, đầu lưỡi dây dưa quả dâu hồng, đánh vòng, mút nhẹ, cơ thể Claire run kịch liệt, cau mày, phát ra âm thanh tương tự với tiếng khóc thút thít, hai chân co lên nhẹ áp xuống giường, khó chịu, rất khó chịu...
"Ngoan..."
Nhan Tịch biết kích thích này hơi lớn với Claire, vuốt tóc trấn an cô, men theo đôi môi đỏ mọng ổn định lại. Claire bị kéo ra khỏi ý thức, mồ hôi trên trán nhuộm ướt tóc dài, đôi mắt mê mang, vô tội nhìn Nhan Tịch.
Trằn trọc lăn lộn, trằn trọc lăn lộn...
Tiếng thở gấp nối tiếp nhau, chân mày Claire cau chặt, cơ thể hiện lên màu hồng nhạt, không còn lạnh băng như xưa, cái nóng khiến cô khó có thể thở dốc, chỉ có thể dựa vào Nhan Tịch, đợi nàng cho cô ôxy.
Cảm thấy Claire đã động tình, tay Nhan Tịch dời xuống một chút, đến khu vực ẩm ướt nhất, thận trọng chạm nhẹ nhưng cũng đủ khiến người bên dưới run lên kịch liệt. Thứ dịch ấm áp chảy đầy lòng bàn tay, môi Nhan Tịch cong lên, ngẩng đầu định nói vài từ đáng xấu hổ, nhưng khi thấy Claire đưa tay che mắt, dáng vẻ cam chịu, nàng hơi đau lòng.
Cái chạm nhẹ nhàng, tà ác lướt qua, Claire dường như đã thành món đồ chơi trong tay Nhan Tịch, vô lực phản kháng, chỉ có thể nhẹ nhàng lùi bước theo tay nàng, Nhan Tịch tiến lên một đoạn, cô lại lùi về phía sau một chút, cho đến khi đầu ngón tay thâm nhập vào trong, Claire cắn môi, cau mày, cố gắng chịu đựng.
"Claire..."
Thấy cô dáng vẻ thống khổ của cô, Nhan Tịch đau lòng muốn rút tay lại, lại cảm thấy nơi đó nóng bỏng và co rút nhanh, tự hiểu cô không muốn mình rời đi.
"Không sao...."
Claire thì thầm, rất đau, thật sự rất đau. Nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày như vậy.
Động tác trên tay Nhan Tịch chậm lại, ngón tay nhẹ nhàng cử động, quan sát biểu lộ của Claire, thấy chân mày nàng ngày càng nhíu chặt, môi dưới bị cắn chặt lại từ từ buông ra, dáng vẻ cam chịu nhưng không ngăn được âm thanh vui vẻ kia. Nhan Tịch nhìn ra Claire tuyệt đối không phải đau đớn, khóe miệng khẽ nhếch, cười tà ác, cánh tay lay động, động tác trên tay tăng nhanh.
"Aaa——"
Bị kích thích, Claire ngẩng đầu lên, tay quơ quàng nắm chặt drap giường, mày cau chặt cố chịu kích thích mãnh liệt từ Nhan Tịch. Cảm giác ấy nhanh chóng lan rộng khắp cơ thể, dồn đến vùng bụng dưới, không thể xua tan, lệ vương trên khóe mắt bị môi Nhan Tịch lau sạch. Không dịu dàng như ngày thường, như một cơn bão quét qua, đâm xuyên qua một cái như muốn giết người, cuối cùng, trong tiếng ngâm của Claire, tất cả đều ngừng lại.
Nhan Tịch thở hổn hển, ngẩng đầu, si mê nhìn Claire, tay trái lau đi lệ vương trên khóe mắt cô.
Của nàng, bắt đầu từ hôm nay từ cơ thể đến trái tim Claire đều thuộc về mình nàng......
Ngón tay dừng lại trong cơ thể Claire, quyến luyến sự ấm áp của nơi đó không muốn rời đi. Claire đã thở gấp không chút sức lực nói thêm lời nào nữa, một khắc khi ngón tay Nhan Tịch chậm rãi rời khỏi cơ thể cô, thanh triều không lui làm thân thể cô thêm run rẩy..
Nhan Tịch cúi đầu, nhìn tơ máu vương trên đầu ngón tay mình, đau lòng không dứt. Có phải nàng thô lỗ lắm không? Nhan Tịch co tay lại, quả nhiên, cánh tay đã đau như bị chuột rút. Nhan Tịch chống tay ngồi dậy, ôm Claire vào lòng, nhẹ nhàng hôn khóe miệng cô, thì thầm bên tai cô.
"Claire, em yêu chị, rất yêu chị..."
~~~~~Hết Chương 70~~~~~
HAPPY NEW YEAR!!!!! Cuối cùng cũng có thể đọc H, lại ngay đầu năm nữa ^v^ chúc mn cả năm có H để đọc ha! =]]]]]]]]
Quay lại truyện, thật sự cảm thấy hơi khó chịu đoạn tác giả miêu tả "Claire trở thành món đồ chơi trên tay NT" =.,= nhìn gai mắt làm sao ấy!!!