Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Đợi một lúc cũng không thấy Claire phản ứng, Nhan Tịch hít sâu một hơi đè nén nhịp tim kịch liệt của mình lại, nhẹ nhàng cọ xát mặt mình vào chân Claire thử dò xét. Lúc da thịt chạm nhau, trong nháy mắt, hương sữa quen thuộc dường như tràn ngập toàn bộ đại não Nhan Tịch, kích thích khiến nàng không thể suy nghĩ gì nữa, nỗi lòng bị đè nén hồi lâu như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhan Tịch buông tay, lập tức ngồi dậy, chăm chú nhìn Claire, mắt rực lửa, môi cũng trở nên khô khốc khó chịu, nhưng chỉ một khắc sau dường như đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Claire đánh sụp.
"Nhan Tịch, cô quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? "
Claire lạnh lùng nhìn ánh mắt của Nhan Tịch, nói.
"..."
Nhan Tịch tỉnh rượu hơn phân nửa, không nói được lời nào, lửa nóng trên mặt trong phút chốc cũng biến mất hầu như không còn chút nào. Nàng ngẩn đầu lên nhìn Claire nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể nhìn ra cảm xúc của Claire, chỉ có thể thấy đôi môi mím chặt lộ vẻ kiên quyết lạnh lùng.
"Claire, em chỉ..."
Trong mắt ấm ức dâng lên một tầng hơi nước, Nhan Tịch bất lực hít sâu một hơi, khó khăn nói ra vài chữ. Gió đêm lạnh buốt, trong lòng lại đột ngột mất đi sự ấm áp, cái lạnh bên ngoài lập tức xâm nhập vào cơ thể khiến nàng đột nhiên cảm nhận cái lạnh đến thấu xương. Nhan Tịch đau xót ngẩng đầu, kiên quyết nhìn chằm chằm Claire, trong lòng gào thét, Claire, chị dám nói chị không có cảm giác với em sao? Chị dám nói chị không thích em chút nào sao?!
Claire nhìn Nhan Tịch nước mắt lưng tròng, qua rất lâu cũng không nói gì, nhưng Nhan Tịch có thể cảm nhận được cô đang cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, không biết qua bao lâu lại mơ hồ nghe thấy tiếng Claire thì thầm bên tai.
"Nhan Tịch, đừng ép buộc tôi, như vậy không công bằng với cô."
Nói xong, Claire đứng dậy bước khỏi đám đông, không hề nhìn lại Nhan Tịch. Nhan Tịch thất thần nhìn chằm chằm Claire, nhìn bóng lưng tịch mịch kia rồi ngửa đầu cố giấu đi nước mắt.
Claire, em tình nguyện để chị đối xử không công bằng với em.
Nhan Tịch chống hai tay xuống đất để đứng dậy, ngay lúc chạm chân lên mặt đất, cảm giác đau trên chân phải không còn như ban đầu khiến nàng lại hồi tưởng đến cảnh vừa rồi Claire bôi thuốc cho nàng, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Ra khỏi đám đông chật chội náo nhiệt, Nhan Tịch nặng nề lê bước. Đi một chốc, nàng ngẩng đầu lên nhìn nhà nghỉ thanh lịch trước mắt, gió đêm mang hương vị nông thôn nhè nhẹ thổi. Dưới bầu trời đêm mênh mông, nàng nhắm mắt cảm nhận những làn gió nhè nhẹ lướt qua cơ thể thật thoải mái, cũng rất đau lòng. Trong đầu đều là gương mặt và giọng nói của Claire, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xóa được.
Nhan Tịch không thể điều khiển bước chân mình, đi dạo cả buổi rồi cũng vẫn trở lại nhà nghỉ, nàng cảm nhận được bản thân run rẩy khi đưa tay vặn nắm cửa.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Claire lười biếng, nằm yên tĩnh nhắm mắt tựa ghế, tay phải kẹp một điếu thuốc đang âm ỉ, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn cô trở nên vô cùng lung linh. Nghe được tiếng mở cửa, Claire biết Nhan Tịch vào, chỉ nhíu mày, khom người dụi tắt điếu thuốc sắp tàn rồi lại nghiêng người ngã lưng tựa ra sau ghế, không nhìn tới Nhan Tịch.
"Claire——"
Nhan Tịch mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Em sẽ không bỏ rơi chị đâu. "
Đây là lời thật tâm của nàng, từ lúc biết bản thân yêu Claire Nhan Tịch luôn tự lặp đi lặp lại những lời này, nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày được ở gần Claire như vậy, làm người nên biết thỏa mãn không phải sao? Không, nàng từ bỏ, sẽ không từ bỏ, không thể từ bỏ được.
Claire vẫn im lặng, nhưng đôi chân mày nhíu chặt hơn.
"Claire, rốt cuộc chị nghĩ gì thế? "
Nhan Tịch nhìn người phụ nữ trước mắt, cái người khiến nàng không thể hiểu được, rõ ràng ngay cả Cherry cũng thấy Claire đối xử với nàng khác những người kia, nhưng tại sao cô lại chối phăng đi không chịu chấp nhận sự thật? Mỗi lần vừa nghe nhắc tới những đề tài tương tự, Claire đều hết sức nhạy cảm mà nhanh chóng che giấu tất cả tình cảm của mình rồi quấn mình vào trong lớp vỏ bọc lạnh băng, rốt cuộc sao lại vậy?
" Nhan Tịch, cô nên thận trọng. "
Bên trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nói vô lực của Claire nghe vô cùng ảm đạm, thê lương.
"Nhan Tịch, tôi không bỏ được anh ấy, trái tim tôi không thể cùng lúc chứa hai người. "
Đây là lần đầu tiên Claire nói về cảm xúc của mình nhiều như vậy với Nhan Tịch, cô cố gắng dùng giọng điệu kiên cường nhất nói với Nhan Tịch những lời này, nhưng đáng tiếc cô làm không được, những ngón tay bắt đầu nhè nhẹ run được che lấp bằng giọng nói nhàn nhạt yếu ớt, tất cả đều đập vào mắt Nhan Tịch.
Lồng ngực Nhan Tịch đau nhói, nước mắt vẫn cố kiềm nén giờ phút này bắt đầu tuôn rơi, nàng đau khổ, vẫn biết mình sẽ rất đau khổ, nhưng khi bản thân nghe những lời này của Claire nói, khi chính tai nghe được người mình yêu sâu đậm nói yêu người khác, Nhan Tịch còn có oán hận và ghen tuông.
"Claire, chị chưa từng thích em dù chỉ là một chút sao?"
Dù biết rõ kết quả nhưng Nhan Tịch vẫn cố chấp hỏi thêm câu cuối. Claire nhìn nước mắt lăn dài trên má nàng, quay mặt qua nơi Nhan Tịch không thể nhìn thấy, để giọt ấm nóng rơm rớm nơi khóe mắt rơi xuống.
"Claire, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cho em ở cạnh chăm sóc chị được không?. "
Đây là tận cùng sự giãy giụa của Nhan Tịch.
Claire không trả lời, từ từ quay lại, tâm trạng cũng đã ổn định lại nhưng giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn.
"Nhan Tịch, cô và LARA——"
Không đợi cô nói hết, Nhan Tịch đã nhanh chóng lắc đầu, nàng biết Claire hiểu lầm.
"Bọn em chỉ là bạn thôi. "
Claire nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm thấy đôi mắt xanh nhạt của cô từ từ nheo lại, nàng cúi đầu né tránh ánh mắt kia.
"Thật sao? "
Giọng Claire dần dần trở nên lạnh băng, cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt. Lúc ở Hoa Kỳ, vì quan hệ của mẹ* nên quan hệ của Claire và Lâm Nhược Nhiên cũng tự nhiên tốt lên, nhưng tính tình hai người lại một nóng một lạnh trái ngược nên dù cho đời trước có thân đến mức nào đi nữa thì hai người sống chung vẫn luôn luôn nhàn nhạt như thể bị một lớp lụa mỏng ngăn cách.
(*) Ở đây ý chỉ việc mẹ Claire và mẹ Nhiên Nhiên là bạn thân. Chi tiết này đã được Nhiên Nhiên nhắc đến ở chương 4 hay 5 gì đó, khi gặp Claire trong quán ăn.
Claire từng vô tình thấy một mình Lâm Nhược Nhiên núp sau vườn nhà, lặng lẽ nhìn chằm chằm điện thoại mà khóc như đau lòng chờ đợi cái gì đó. Claire không bao giờ nghĩ người luôn mạnh mẽ như Lâm Nhược Nhiên lại là người đang khóc thầm trước mặt. Từ đó Claire luôn cố ý hoặc vô tình quan sát cô ấy, nhưng cô vẫn chưa từng hiểu được cảm xúc trong mắt Lâm Nhược Nhiên. Cho đến khi VAN rời đi, đêm đó một mình Claire ngồi dưới gốc liễu khóc thút thít, lúc đó cô mới nhớ lại những giọt nước mắt của Lâm Nhược Nhiên đêm hôm trước, mới hiểu được nguồn gốc tất cả nỗi buồn trên khuôn mặt cô ấy.
Nếu biết người đó là Nhan Tịch thì dù thế nào Claire cũng sẽ không chọn nàng giả làm người yêu của mình.
"Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy. "
Sắc mặt Claire không chút thay đổi, cô nhàn nhạt nói, đôi mắt thờ ơ xa cách của cô xoáy sâu vào tim Nhan Tịch. Nhan Tịch hơi lui lại nhìn cô, cực lực lắc đầu, nước mắt trên mặt bị hất bay, nhỏ xuống nền đất vỡ thành nhiều mảnh.
"Claire, chị có thể không yêu em, nhưng xin chị đừng dùng lý do như vậy để từ chối. Em sẽ không ép chị nữa, em sẽ cho chị thời gian, chờ đợi chị ngay cả khi chị không bao giờ quên được anh ta..."
Nói xong, Nhan Tịch mở cửa ra ngoài, nàng không hề nhìn lại Claire, không hề tiếp tục làm phiền cô.
Claire thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa lúc bị Nhan Tịch đóng sầm lại hồi lâu rồi quay lại, vô lực ngồi bên mép giường.
Trong bóng tối, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
Lần này, nước mắt kia rơi không phải vì VAN nữa.
Lê chân bị thương ra ngoài, đại não Nhan Tịch loạn lên. Nhưng bây giờ nàng đã không cần đi suy nghĩ, trực tiếp đến phòng của Lâm Nhược Nhiên, giơ tay lên gõ mạnh. Nhan Tịch muốn làm rõ vài chuyện, những chuyện chỉ vì sợ mà nàng tránh đi không nói, chỉ vì sợ mà nàng luôn không dám xác nhận câu trả lời.
"Ai đó? "
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút suy đồi, quyến rũ của men rượu khiến can đảm ban đầu của Nhan Tịch trong nháy mắt tan thành mây khói. Khi cánh cửa mở ra, Lâm Nhược Nhiên xuất hiện trước mắt nàng với bộ áo ngủ trắng, đầu tóc hơi rối cùng khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tức giận.
"Chuyện gì? Tôi chỉ vừa thiếp đi được chút thôi!"
Lâm Nhược Nhiên lòng tràn đầy lửa giận mở miệng hỏi, sức chịu đựng của cô đêm nay đã đến giới hạn, uống thuốc ngủ khó khăn lắm mới có thể thiếp đi, mà Nhan Tịch lại hết lần này đến lần khác tới làm phiền cô.
"Tôi có chuyện muốn hỏi chị. "
Nhan Tịch cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.
"Chuyện gì mai nói không được sao? "
Âm điệu của Lâm Nhược Nhiên vẫn mang đầy bất mãn. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Nhan Tịch chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng khẽ rùng mình, Lâm Nhược Nhiên trên sầm mặt, vươn tay kéo người đang đứng ngoài cửa vào phòng mình.
"Cô điên rồi hả? Muộn vậy rồi mà ra ngoài cũng không biết mặc thêm áo ấm, sốt quen rồi giờ thành nghiện phải không?!"
Bị càm ràm một hơi dài, chuyện này bình thường luôn khiến Nhan Tịch rất khó chịu nhưng giờ phút này lại khiến lòng nàng chua xót, day dứt không thôi. Nhan Tịch cắn môi dưới, tay vẫn cầm nắm cửa, nàng ngẩng lên nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Lâm Nhược Nhiên, chị yêu tôi, đúng không? "
"Cái gì? "
Lâm Nhược Nhiên rất nhanh đã hỏi ngược lại, hai mắt mở to nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch không lặp lại câu hỏi, tay cầm nắm cửa thật chặt khiến máu tụ lại nơi tay phiếm hồng, nhưng nàng không quan tâm nhiều vậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, chờ đợi một đáp án. Các nàng biết nhau cũng đã mười năm, sao Nhan Tịch không nhận ra sự kinh hoảng trong mắt cô ấy. Nhưng sao có thể có chuyện đó được? Cái người luôn bắt nạt nàng, chăm sóc bảo vệ nàng như mẹ này, cái kẻ Lâm Nhược Nhiên này sao có thể yêu nàng chứ? Không phải Nhan Tịch chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng lần nào nghĩ đến nàng cũng luôn luôn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, không thể nào, với ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên thì làm sao có thể thích nàng được, huống chi cô ấy cũng đã từng chính miệng phủ nhận.
"Cô muốn biết cái gì? "
Lâm Nhược Nhiên khôi phục lại bình tĩnh không còn hoảng hốt như ban nãy, cô nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt chứa đầy nguy hiểm.
"Tôi muốn biết người chị yêu rốt cuộc có phải tôi hay không. "
"Phải, người tôi yêu là em. "
Lâm Nhược Nhiên đầu óc không hề có vấn đề, lại càng không phải giận quá nói bừa, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nhan Tịch, kiên định, bình tĩnh, chậm rãi gằn từng chữ.
"Chị..."
Dù đáp án này đã từng hành hạ nàng rất lâu, từng khiến nàng đau khổ không thể chợp mắt hằng đêm, nhưng lúc này, khi nghe chính miệng Lâm Nhược Nhiên nói ra, Nhan Tịch vẫn không thể chấp nhận nổi.
Lâm Nhược Nhiên đã đoán được nàng sẽ phản ứng như vậy nên chỉ cười khổ, vươn tay cầm lấy cầm tay phải vẫn đang giữ chặt nắm cửa của Nhan Tịch, không để nàng tiếp tục tự làm đau bản thân.
Lâm Nhược Nhiên nắm chặt tay phải của Nhan Tịch, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói từng chữ một:
"Em muốn biết thì tôi sẽ nói cho em biết. Nhan Tịch, em nghe cho kỹ. Tôi yêu em, từ trước đến giờ chỉ yêu mỗi mình em. "
~~~~~Hết Chương 30~~~~~
Klq ở đây có bao nhiêu người không đồng ý cách edit của mình xin giơ tay. Nói thật để edit thuần Việt tốn thời gian gấp nhiều lần so với cover-cao-cấp. Nếu có ai cảm thấy đọc thế này chướng tai gai mắt hơn QT xin để lại cmt, mình hứa nếu bạn không thích edit kiểu này mỗi tuần mình sẽ dành 1 ngày ra làm cover-cao-cấp (mình không nghĩ cái này có thể gọi là edit) cho các bạn đọc. Yên tâm là bản đó sẽ không chậm hơn bản edit đâu, bởi nếu muốn cover lại 1 ngày bỏ ra chừng 2-3 tiếng cũng được cả đống. Còn nếu không bạn nào lên tiếng xin cũng đừng ở sau lưng nói này nói nọ, mình-thực-sự-không-thích-kiểu-đó-chút-nào, và đó cũng là cách không-quân-tử-một-chút-nào.
Và xin lỗi làm mất nhã hứng của một số bạn đọc ^v^ mình là người kiềm chế không tốt lắm nên có gì xin mọi người thông cảm!
Beta: Gờ
~~~~~
Đợi một lúc cũng không thấy Claire phản ứng, Nhan Tịch hít sâu một hơi đè nén nhịp tim kịch liệt của mình lại, nhẹ nhàng cọ xát mặt mình vào chân Claire thử dò xét. Lúc da thịt chạm nhau, trong nháy mắt, hương sữa quen thuộc dường như tràn ngập toàn bộ đại não Nhan Tịch, kích thích khiến nàng không thể suy nghĩ gì nữa, nỗi lòng bị đè nén hồi lâu như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhan Tịch buông tay, lập tức ngồi dậy, chăm chú nhìn Claire, mắt rực lửa, môi cũng trở nên khô khốc khó chịu, nhưng chỉ một khắc sau dường như đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Claire đánh sụp.
"Nhan Tịch, cô quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? "
Claire lạnh lùng nhìn ánh mắt của Nhan Tịch, nói.
"..."
Nhan Tịch tỉnh rượu hơn phân nửa, không nói được lời nào, lửa nóng trên mặt trong phút chốc cũng biến mất hầu như không còn chút nào. Nàng ngẩn đầu lên nhìn Claire nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể nhìn ra cảm xúc của Claire, chỉ có thể thấy đôi môi mím chặt lộ vẻ kiên quyết lạnh lùng.
"Claire, em chỉ..."
Trong mắt ấm ức dâng lên một tầng hơi nước, Nhan Tịch bất lực hít sâu một hơi, khó khăn nói ra vài chữ. Gió đêm lạnh buốt, trong lòng lại đột ngột mất đi sự ấm áp, cái lạnh bên ngoài lập tức xâm nhập vào cơ thể khiến nàng đột nhiên cảm nhận cái lạnh đến thấu xương. Nhan Tịch đau xót ngẩng đầu, kiên quyết nhìn chằm chằm Claire, trong lòng gào thét, Claire, chị dám nói chị không có cảm giác với em sao? Chị dám nói chị không thích em chút nào sao?!
Claire nhìn Nhan Tịch nước mắt lưng tròng, qua rất lâu cũng không nói gì, nhưng Nhan Tịch có thể cảm nhận được cô đang cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, không biết qua bao lâu lại mơ hồ nghe thấy tiếng Claire thì thầm bên tai.
"Nhan Tịch, đừng ép buộc tôi, như vậy không công bằng với cô."
Nói xong, Claire đứng dậy bước khỏi đám đông, không hề nhìn lại Nhan Tịch. Nhan Tịch thất thần nhìn chằm chằm Claire, nhìn bóng lưng tịch mịch kia rồi ngửa đầu cố giấu đi nước mắt.
Claire, em tình nguyện để chị đối xử không công bằng với em.
Nhan Tịch chống hai tay xuống đất để đứng dậy, ngay lúc chạm chân lên mặt đất, cảm giác đau trên chân phải không còn như ban đầu khiến nàng lại hồi tưởng đến cảnh vừa rồi Claire bôi thuốc cho nàng, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Ra khỏi đám đông chật chội náo nhiệt, Nhan Tịch nặng nề lê bước. Đi một chốc, nàng ngẩng đầu lên nhìn nhà nghỉ thanh lịch trước mắt, gió đêm mang hương vị nông thôn nhè nhẹ thổi. Dưới bầu trời đêm mênh mông, nàng nhắm mắt cảm nhận những làn gió nhè nhẹ lướt qua cơ thể thật thoải mái, cũng rất đau lòng. Trong đầu đều là gương mặt và giọng nói của Claire, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xóa được.
Nhan Tịch không thể điều khiển bước chân mình, đi dạo cả buổi rồi cũng vẫn trở lại nhà nghỉ, nàng cảm nhận được bản thân run rẩy khi đưa tay vặn nắm cửa.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Claire lười biếng, nằm yên tĩnh nhắm mắt tựa ghế, tay phải kẹp một điếu thuốc đang âm ỉ, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn cô trở nên vô cùng lung linh. Nghe được tiếng mở cửa, Claire biết Nhan Tịch vào, chỉ nhíu mày, khom người dụi tắt điếu thuốc sắp tàn rồi lại nghiêng người ngã lưng tựa ra sau ghế, không nhìn tới Nhan Tịch.
"Claire——"
Nhan Tịch mở miệng phá vỡ sự im lặng.
"Em sẽ không bỏ rơi chị đâu. "
Đây là lời thật tâm của nàng, từ lúc biết bản thân yêu Claire Nhan Tịch luôn tự lặp đi lặp lại những lời này, nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày được ở gần Claire như vậy, làm người nên biết thỏa mãn không phải sao? Không, nàng từ bỏ, sẽ không từ bỏ, không thể từ bỏ được.
Claire vẫn im lặng, nhưng đôi chân mày nhíu chặt hơn.
"Claire, rốt cuộc chị nghĩ gì thế? "
Nhan Tịch nhìn người phụ nữ trước mắt, cái người khiến nàng không thể hiểu được, rõ ràng ngay cả Cherry cũng thấy Claire đối xử với nàng khác những người kia, nhưng tại sao cô lại chối phăng đi không chịu chấp nhận sự thật? Mỗi lần vừa nghe nhắc tới những đề tài tương tự, Claire đều hết sức nhạy cảm mà nhanh chóng che giấu tất cả tình cảm của mình rồi quấn mình vào trong lớp vỏ bọc lạnh băng, rốt cuộc sao lại vậy?
" Nhan Tịch, cô nên thận trọng. "
Bên trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nói vô lực của Claire nghe vô cùng ảm đạm, thê lương.
"Nhan Tịch, tôi không bỏ được anh ấy, trái tim tôi không thể cùng lúc chứa hai người. "
Đây là lần đầu tiên Claire nói về cảm xúc của mình nhiều như vậy với Nhan Tịch, cô cố gắng dùng giọng điệu kiên cường nhất nói với Nhan Tịch những lời này, nhưng đáng tiếc cô làm không được, những ngón tay bắt đầu nhè nhẹ run được che lấp bằng giọng nói nhàn nhạt yếu ớt, tất cả đều đập vào mắt Nhan Tịch.
Lồng ngực Nhan Tịch đau nhói, nước mắt vẫn cố kiềm nén giờ phút này bắt đầu tuôn rơi, nàng đau khổ, vẫn biết mình sẽ rất đau khổ, nhưng khi bản thân nghe những lời này của Claire nói, khi chính tai nghe được người mình yêu sâu đậm nói yêu người khác, Nhan Tịch còn có oán hận và ghen tuông.
"Claire, chị chưa từng thích em dù chỉ là một chút sao?"
Dù biết rõ kết quả nhưng Nhan Tịch vẫn cố chấp hỏi thêm câu cuối. Claire nhìn nước mắt lăn dài trên má nàng, quay mặt qua nơi Nhan Tịch không thể nhìn thấy, để giọt ấm nóng rơm rớm nơi khóe mắt rơi xuống.
"Claire, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cho em ở cạnh chăm sóc chị được không?. "
Đây là tận cùng sự giãy giụa của Nhan Tịch.
Claire không trả lời, từ từ quay lại, tâm trạng cũng đã ổn định lại nhưng giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn.
"Nhan Tịch, cô và LARA——"
Không đợi cô nói hết, Nhan Tịch đã nhanh chóng lắc đầu, nàng biết Claire hiểu lầm.
"Bọn em chỉ là bạn thôi. "
Claire nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm thấy đôi mắt xanh nhạt của cô từ từ nheo lại, nàng cúi đầu né tránh ánh mắt kia.
"Thật sao? "
Giọng Claire dần dần trở nên lạnh băng, cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt. Lúc ở Hoa Kỳ, vì quan hệ của mẹ* nên quan hệ của Claire và Lâm Nhược Nhiên cũng tự nhiên tốt lên, nhưng tính tình hai người lại một nóng một lạnh trái ngược nên dù cho đời trước có thân đến mức nào đi nữa thì hai người sống chung vẫn luôn luôn nhàn nhạt như thể bị một lớp lụa mỏng ngăn cách.
(*) Ở đây ý chỉ việc mẹ Claire và mẹ Nhiên Nhiên là bạn thân. Chi tiết này đã được Nhiên Nhiên nhắc đến ở chương 4 hay 5 gì đó, khi gặp Claire trong quán ăn.
Claire từng vô tình thấy một mình Lâm Nhược Nhiên núp sau vườn nhà, lặng lẽ nhìn chằm chằm điện thoại mà khóc như đau lòng chờ đợi cái gì đó. Claire không bao giờ nghĩ người luôn mạnh mẽ như Lâm Nhược Nhiên lại là người đang khóc thầm trước mặt. Từ đó Claire luôn cố ý hoặc vô tình quan sát cô ấy, nhưng cô vẫn chưa từng hiểu được cảm xúc trong mắt Lâm Nhược Nhiên. Cho đến khi VAN rời đi, đêm đó một mình Claire ngồi dưới gốc liễu khóc thút thít, lúc đó cô mới nhớ lại những giọt nước mắt của Lâm Nhược Nhiên đêm hôm trước, mới hiểu được nguồn gốc tất cả nỗi buồn trên khuôn mặt cô ấy.
Nếu biết người đó là Nhan Tịch thì dù thế nào Claire cũng sẽ không chọn nàng giả làm người yêu của mình.
"Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy. "
Sắc mặt Claire không chút thay đổi, cô nhàn nhạt nói, đôi mắt thờ ơ xa cách của cô xoáy sâu vào tim Nhan Tịch. Nhan Tịch hơi lui lại nhìn cô, cực lực lắc đầu, nước mắt trên mặt bị hất bay, nhỏ xuống nền đất vỡ thành nhiều mảnh.
"Claire, chị có thể không yêu em, nhưng xin chị đừng dùng lý do như vậy để từ chối. Em sẽ không ép chị nữa, em sẽ cho chị thời gian, chờ đợi chị ngay cả khi chị không bao giờ quên được anh ta..."
Nói xong, Nhan Tịch mở cửa ra ngoài, nàng không hề nhìn lại Claire, không hề tiếp tục làm phiền cô.
Claire thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa lúc bị Nhan Tịch đóng sầm lại hồi lâu rồi quay lại, vô lực ngồi bên mép giường.
Trong bóng tối, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài.
Lần này, nước mắt kia rơi không phải vì VAN nữa.
Lê chân bị thương ra ngoài, đại não Nhan Tịch loạn lên. Nhưng bây giờ nàng đã không cần đi suy nghĩ, trực tiếp đến phòng của Lâm Nhược Nhiên, giơ tay lên gõ mạnh. Nhan Tịch muốn làm rõ vài chuyện, những chuyện chỉ vì sợ mà nàng tránh đi không nói, chỉ vì sợ mà nàng luôn không dám xác nhận câu trả lời.
"Ai đó? "
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút suy đồi, quyến rũ của men rượu khiến can đảm ban đầu của Nhan Tịch trong nháy mắt tan thành mây khói. Khi cánh cửa mở ra, Lâm Nhược Nhiên xuất hiện trước mắt nàng với bộ áo ngủ trắng, đầu tóc hơi rối cùng khuôn mặt tinh xảo tràn đầy tức giận.
"Chuyện gì? Tôi chỉ vừa thiếp đi được chút thôi!"
Lâm Nhược Nhiên lòng tràn đầy lửa giận mở miệng hỏi, sức chịu đựng của cô đêm nay đã đến giới hạn, uống thuốc ngủ khó khăn lắm mới có thể thiếp đi, mà Nhan Tịch lại hết lần này đến lần khác tới làm phiền cô.
"Tôi có chuyện muốn hỏi chị. "
Nhan Tịch cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.
"Chuyện gì mai nói không được sao? "
Âm điệu của Lâm Nhược Nhiên vẫn mang đầy bất mãn. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, Nhan Tịch chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng khẽ rùng mình, Lâm Nhược Nhiên trên sầm mặt, vươn tay kéo người đang đứng ngoài cửa vào phòng mình.
"Cô điên rồi hả? Muộn vậy rồi mà ra ngoài cũng không biết mặc thêm áo ấm, sốt quen rồi giờ thành nghiện phải không?!"
Bị càm ràm một hơi dài, chuyện này bình thường luôn khiến Nhan Tịch rất khó chịu nhưng giờ phút này lại khiến lòng nàng chua xót, day dứt không thôi. Nhan Tịch cắn môi dưới, tay vẫn cầm nắm cửa, nàng ngẩng lên nhìn Lâm Nhược Nhiên.
"Lâm Nhược Nhiên, chị yêu tôi, đúng không? "
"Cái gì? "
Lâm Nhược Nhiên rất nhanh đã hỏi ngược lại, hai mắt mở to nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch không lặp lại câu hỏi, tay cầm nắm cửa thật chặt khiến máu tụ lại nơi tay phiếm hồng, nhưng nàng không quan tâm nhiều vậy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, chờ đợi một đáp án. Các nàng biết nhau cũng đã mười năm, sao Nhan Tịch không nhận ra sự kinh hoảng trong mắt cô ấy. Nhưng sao có thể có chuyện đó được? Cái người luôn bắt nạt nàng, chăm sóc bảo vệ nàng như mẹ này, cái kẻ Lâm Nhược Nhiên này sao có thể yêu nàng chứ? Không phải Nhan Tịch chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng lần nào nghĩ đến nàng cũng luôn luôn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, không thể nào, với ánh mắt của Lâm Nhược Nhiên thì làm sao có thể thích nàng được, huống chi cô ấy cũng đã từng chính miệng phủ nhận.
"Cô muốn biết cái gì? "
Lâm Nhược Nhiên khôi phục lại bình tĩnh không còn hoảng hốt như ban nãy, cô nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt chứa đầy nguy hiểm.
"Tôi muốn biết người chị yêu rốt cuộc có phải tôi hay không. "
"Phải, người tôi yêu là em. "
Lâm Nhược Nhiên đầu óc không hề có vấn đề, lại càng không phải giận quá nói bừa, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nhan Tịch, kiên định, bình tĩnh, chậm rãi gằn từng chữ.
"Chị..."
Dù đáp án này đã từng hành hạ nàng rất lâu, từng khiến nàng đau khổ không thể chợp mắt hằng đêm, nhưng lúc này, khi nghe chính miệng Lâm Nhược Nhiên nói ra, Nhan Tịch vẫn không thể chấp nhận nổi.
Lâm Nhược Nhiên đã đoán được nàng sẽ phản ứng như vậy nên chỉ cười khổ, vươn tay cầm lấy cầm tay phải vẫn đang giữ chặt nắm cửa của Nhan Tịch, không để nàng tiếp tục tự làm đau bản thân.
Lâm Nhược Nhiên nắm chặt tay phải của Nhan Tịch, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói từng chữ một:
"Em muốn biết thì tôi sẽ nói cho em biết. Nhan Tịch, em nghe cho kỹ. Tôi yêu em, từ trước đến giờ chỉ yêu mỗi mình em. "
~~~~~Hết Chương 30~~~~~
Klq ở đây có bao nhiêu người không đồng ý cách edit của mình xin giơ tay. Nói thật để edit thuần Việt tốn thời gian gấp nhiều lần so với cover-cao-cấp. Nếu có ai cảm thấy đọc thế này chướng tai gai mắt hơn QT xin để lại cmt, mình hứa nếu bạn không thích edit kiểu này mỗi tuần mình sẽ dành 1 ngày ra làm cover-cao-cấp (mình không nghĩ cái này có thể gọi là edit) cho các bạn đọc. Yên tâm là bản đó sẽ không chậm hơn bản edit đâu, bởi nếu muốn cover lại 1 ngày bỏ ra chừng 2-3 tiếng cũng được cả đống. Còn nếu không bạn nào lên tiếng xin cũng đừng ở sau lưng nói này nói nọ, mình-thực-sự-không-thích-kiểu-đó-chút-nào, và đó cũng là cách không-quân-tử-một-chút-nào.
Và xin lỗi làm mất nhã hứng của một số bạn đọc ^v^ mình là người kiềm chế không tốt lắm nên có gì xin mọi người thông cảm!