Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Claire say không nhẹ, cau mày cuộn tròn như con tôm tựa vào sau chỗ ngồi, tay hơi kéo vạt áo Nhan Tịch, dị thường yếu ớt. Nhan Tịch nhìn thấy, đau lòng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng kia, chạm vào đôi chân mày nhíu chặt, cố gắng giúp cô thoải mái.
"Claire, tôi dẫn cô về nhà."
Nhan Tịch nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy tiếc thương, giờ phút này cô gái co rúc ở trước mặt nàng không còn là một người phụ nữ hô mua gọi gió trên thương trường, không còn là vị sếp kiêu ngạo với tất cả mọi người phòng tiêu thụ mà chỉ là Claire, chỉ là một cô gái cần người thương yêu.
Nhan Tịch cầm áo thận trọng đắp kín cho Claire rồi vuốt ve mái tóc dài của cô khẽ thở dài.
Nhan Tịch có chút căng thẳng cầm vô lăng, có trời mới biết bao lâu rồi nàng không đụng đến xe, tuy có học cũng lái về không xong nhưng so với dùng quan hệ mua bằng thì vẫn tốt hơn, trên đường lái xe về nhà lòng nàng không khỏi run, trừ lúc dừng xe quẹt phải lề đường cũng không có vấn đề gì. Nhan Tịch xuống xe cẩn thận xem xét gần chỗ bánh xe không thấy vết trầy nào mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ngày mai Claire tỉnh rượu sẽ không vì chuyện này mà khinh bỉ nàng lần nữa.
Nhan Tịch mở cửa xe cúi đầu nhìn Claire một chút, cô ấy vẫn cau mày như cũ, trên trán rịn chút mồ hôi, gò má ửng đỏ, có vẻ như ngủ rất khó chịu.
"Claire, đến nhà rồi."
Nhan Tịch nhỏ giọng gọi cô, nàng không tự tin vào vóc dáng bé nhỏ của mình cho lắm, tuy Claire rất gầy nhưng lại cao, có thể đưa cô ấy lên hay không cũng là cả một vấn đề. cũng không biết Claire có nghe nàng gọi hay không mà không động đậy chút nào.
Nhan Tịch buồn bực nhìn chằm chằm cô một hồi, lắc đầu ôm eo nhỏ nhắn của Claire cố gắng kéo cô lên. Dùng sức chín trâu hai hổ gọp lại cuối cùng mới có thể kéo Claire dậy, một tay ôm lấy, cánh mũi trong nháy mắt tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt kia, mặt Nhan Tịch đỏ lên cho cửa xe một cước mặc kệ đó là xe gì rồi cẩn thận đỡ Claire lên nhà.
Claire sống ở một khu nhỏ riêng biệt tương tự như biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt. Bảo vệ xa xa từ cửa đã nhìn Nhan Tịch ôm một người đoán chừng là uống quá chén đi tới, vội ra giúp một tay, vừa thấy Claire thì rất kinh ngạc, nhìn Nhan Tịch chật vật bước bảo vệ có lòng tốt mở miệng
"Để tôi giúp cô nha --"
Nhan Tịch ngẩng đầu thở hổn hển, trợn mắt tức giận nhìn bảo vệ, anh giúp tôi? Hừ, ai biết anh muốn ăn đậu hủ Claire hay là muốn giúp tôi, không được, tuyệt đối không thể để anh đụng vào cô ấy!
Bảo vệ bị Nhan Tịch trừng ấm ức không lên tiếng, giúp nàng mở cửa cũng không dám theo sau. Đứng xa xa nhìn bóng Nhan Tịch một tay ôm Claire chệnh choạng bước đi, trong lòng có chút kỳ quái, người gì đây trời? Nhìn sao cũng cảm thấy giống "bạn trai" người ta, quan tâm quá nhiều!
Đỡ Claire vào đến thang máy xong Nhan Tịch cũng đã mệt lả tựa vào tường vô lực nhìn Claire. Điều khiến nàng vui chính là không biết Claire đã tỉnh rượu hay vì lý do nào đó mà chân mày một mực nhíu chặt đã giãn ra, khuôn mặt cũng không còn thảm thương như lúc đầu, chỉ như trẻ con nheo mắt tựa vào trong lòng Nhan Tịch, nhìn có chút đáng yêu.
Nhan Tịch còn chưa kịp thưởng thức nhiều đã đến nơi, có chút tiếc nuối đỡ Claire về nhà. Đến nhà, Nhan Tịch buồn bực nhìn cửa nhà khóa chặt. Tuyệt, thư ký chỉ nói cho nàng biết địa chỉ mà không cho nàng chìa khóa. Ánh mắt lần nữa chuyển qua Claire, Nhan Tịch cúi đầu, nhẹ nhàng nói
"Claire, chìa khóa cất ở đâu? "
Có vẻ như Claire bị Nhan Tịch quấy rầy giấc mộng đẹp, không vui nghiêng đầu dùng sức dụi dụi trong lòng nàng. Nhan Tịch nhìn một loạt động tác của nàng dở khóc dở cười, sếp lớn à, đây là cô đang làm nũng sao?
Đèn hành lang vì tiếng nàng lần nữa bật sáng, Nhan Tịch hơi bối rối dậm chân. Hai người này cũng không thể đứng ở hành lang cả đêm, coi như nàng có thể thì dáng vẻ kia của Claire cũng không có thể chứ? Chìa khóa chắc chắn trên người cô ấy, nếu không thì tìm một chút.......
Nhan Tịch nhìn Claire trong lòng mình, nuốt nước miếng thì thầm
"Claire, giờ tôi muốn tìm chìa khóa, cô đừng lộn xộn. "
Tay trái Nhan Tịch ôm Claire giúp cô giữ thăng bằng, tay phải nhẹ nhàng lục lọi trên người cô, tuy cách một lớp vải nhưng tay Nhan Tịch vẫn khẽ run, tim đập loạn xạ. Khi sờ đến bên hông của Claire, Claire như có như không nhẹ kêu một tiếng, tay của Nhan Tịch trong nháy mắt như lửa đốt rụt lại, máu dồn lên khiến gương mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ cau mày của cô không dám đụng cái nào nữa.
Nhan Tịch run rẩy nhấc di động lên điện cho thư ký
"Chị Trương, chìa khóa nhà Phó tổng ở đâu? "
Bên cạnh thư ký truyền đến một mớ tạp âm, Nhan Tịch đoán cô vẫn còn uống rượu, qua một lúc lâu cô mới trả lời
"À, quên nói cho cô biết, chìa khoá ở dưới chậu hoa trước nhà cổ. "
"......"
Không phải chứ.... Nhan Tịch tối sầm mặt, cúi đầu nhìn Claire đang vùi trong lòng mình một chút, trong đáy lòng lại một lần nữa thầm than cô liều mạng.
Cuối cùng cũng mở được cửa, Nhan Tịch không mở đèn cẩn thận đỡ Claire vào nhà, đến bên ghế sa-lon trong phòng khách, kéo một tấm đệm cho cô dựa vào rồi mới xoay người đi đóng cửa mở đèn, đèn vừa bật sáng, Nhan Tịch cũng hít sâu một hơi.
Đúng là một cô gái hoang phí!
Ngày thường đúng là Nhan Tịch không nhìn ra Claire xa xỉ như vậy, nhưng hôm nay vừa nhìn nhà cô, Nhan Tịch không chỉ bội phục cô có dũng khí để chìa khóa dưới bồn hoa. Nội thất này nàng cũng chỉ xem được trong ti vi, một số nơi còn được trang trí theo phong cách châu Âu, Nhan Tịch nhìn chằm chằm nước từ hòn non bộ chính giữa phòng khách chảy đến sủi bọt như suối chảy, đáy lòng có chút mất mát, quả nhiên mình không thể sánh bằng Claire.
Nhan Tịch vào phòng tắm mang ra một thau nước đi vòng qua bàn đến cạnh nhìn Claire, nàng thấm nước ấm vào khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Có thể Claire cảm thấy thư thái nên ngoan ngoãn hơi ngước đầu để Nhan Tịch lau mặt, thậm chí khóe miệng còn giương lên nụ cười nhàn nhạt, Nhan Tịch khẽ cười để khăn lông sang một bên, suy nghĩ một chút cười xấu xa lấy điện thoại ra chụp dáng vẻ ngước đầu híp mắt cười yếu ớt của Claire.
Ừm, nhất định phải chụp lại, có khi sau này lại có thể cầm cái này ra lừa Claire một phen.
Không thể để cho Claire ngủ mãi trên ghế sa-lon nên Nhan Tịch lần nữa cúi đầu muốn gọi Claire dậy đỡ cô vào phòng ngủ. Nhìn cô ấy ngủ ngon như vậy Nhan Tịch có chút không đành lòng gọi dậy, hơn nữa đáy lòng cũng đang mơ hồ mong đợi cái gì đó, nàng hít sâu một hơi, tay phải vòng qua cổ Claire, tay còn lại nhấc bế cô lên.
Khá nhẹ, Nhan Tịch vui vẻ cười, Claire thật sự quá nhẹ, biết vậy lúc về đã bế cô lên cho khoẻ rồi.
Nhan Tịch bước những bước ngắn chậm rãi đi về phía phòng ngủ, dọc đường vẫn luôn cúi đầu trông chừng Claire, lòng mềm mại thoải mái không tả được. Đến nơi, Nhan Tịch thận trọng đặt Claire lên giường rồi kéo ghế đến sát mép giường ngồi, tiếp tục tham lam ngắm cô.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày được gần Claire như vậy, Nhan Tịch thầm thở đài, duyên phận đúng là thứ khó đoán, lúc Claire ngồi trên ghế cấp trên bắt nàng viết kiểm tra có ai nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Còn có cuộc gặp gỡ khôi hài của mình và cổ nữa, Nhan Tịch cứ như vậy nhìn Claire ngây ngốc cười, giơ tay lên nắm tay cô.
Tay Claire thật lạnh, lạnh như băng, Nhan Tịch đau lòng nắm thật chặt nó ở trong tay mình, cố gắng dùng nhiệt độ ấm áp của mình truyền cho cô ấy. Nhan Tịch kiên nhẫn xoa bóp cho đến khi đầu ngón tay tái nhợt kia hồng hào lại mới khẽ mỉm cười, nhìn hai tay mãnh khảnh trong tay mình rồi len lén liếc về phía Claire, cúi đầu nhanh như chớp đặt lên lưng bàn tay cô một nụ hôn.
Dù biết rằng Claire không biết nhưng hô hấp của Nhan Tịch vẫn rối loạn, đỏ mặt đặt tay cô vào trong chăn, rồi ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.
Đây là yêu sao? Claire, tôi đang yêu cô sao?
Đáng tiếc không ai cho nàng câu trả lời, Claire vẫn an ổn ngủ như trước, đã rất lâu rồi, từ sau khi VAN đi cô không được ngủ ngon vậy, trong mơ có người nhẹ nhàng lau mặt khiến cô cảm thấy thoải mái, tay cũng được một bàn tay ấm áp nắm chặt không chịu để cô buông ra.
Nhan Tịch lẳng lặng ngồi bên mép giường tham lam nhìn Claire, nửa chừng muốn giúp cô cởi áo ngực để có thể ngủ thoải mái hơn một chút, nhưng tay lại run lên, cuối cùng cũng không có can đảm đó. Nhan Tịch hơi thất vọng nhưng cũng có chút ngọt ngào đưa tay lau gò má Claire lần nữa.
Hiếm khi được ở cùng cô ấy đương nhiên phải tận dụng, Nhan Tịch biết lúc trời sáng, Claire sẽ lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, tuyệt đối không giống bây giờ để nàng đụng chạm không chút đề phòng nào, Nhan Tịch còn lo rằng nếu Claire biết mọi chuyện tối nay có thể nổi giận với nàng không, vẫn là nên giấu đi thì hơn......
"Rù rù --"
Chiếc điện thoại để trong túi quần đột nhiên rung mạnh khiến Nhan Tịch giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn xuống tên người gọi hiển thị, Nhan Tịch hít sâu một hơi
"Alô......"
"Nhan Tịch, cô đang ở đâu?!"
Lâm Nhược Nhiên dường như đã nổi trận lôi đình, cô hoãn lại tất cả các cuộc hẹn quay về còn mua loại sô cô la Nhan Tịch thích nhất, định cho nàng một bất ngờ, nhưng chị Liên lại nói cho cô biết Nhan Tịch đã về cùng Claire từ sớm rồi.
"Hả, Nhiên Nhiên, cô về rồi sao? "
Nhan Tịch thì thầm, sợ đánh thức Claire trong nhà.
"Im đi, tôi ở dưới lầu nhà Claire, năm phút, tôi cho cô năm phút, xuống!"
Lâm Nhược Nhiên la hét xong một hơi nhanh chóng cúp máy. Cô sợ, sợ một khắc không nhịn được sẽ xông vào nhà Claire lôi Nhan Tịch ra. . Chuyên trang đọc truyện { T RÙMTRUYỆN. ORG }
Nhan Tịch bất lực lắc đầu thở dài, Lâm đại tiểu thư chị không thể sửa lại tính tình một chút sao? Nhan Tịch mở cửa phòng ngủ đi vào nhìn một chút, thấy Claire đang ôm chăn ngủ say mới vừa lòng nhẹ nhàng đóng cửa, mang giày đi xuống dưới lầu.
Bên ngoài tối đen, Nhan Tịch nhìn đồng hồ cũng đã chín giờ, trong lòng có chút ngạc nhiên, không phải Nhiên Nhiên nói phải đi công tác một tháng? Sao lại về sớm như vậy?
"Nhan Tịch!"
Tiếng của Lâm Nhược Nhiên từ xa truyền tới, Nhan Tịch nghe gọi ngẩng đầu lên nhìn cô phất tay cười, vừa định nói gì đó thì Lâm Nhược Nhiên đã chạy nhanh đến chỗ mình.
"Nhiên Nhiên, cô -- a --"
Lâm Nhược Nhiên không đợi Nhan Tịch nói đã dùng lực kéo nàng vào lòng, dùng hết sức ôm chặt lấy nàng.
~~~~~Hết Chương 16~~~~~
Beta: Gờ
~~~~~
Claire say không nhẹ, cau mày cuộn tròn như con tôm tựa vào sau chỗ ngồi, tay hơi kéo vạt áo Nhan Tịch, dị thường yếu ớt. Nhan Tịch nhìn thấy, đau lòng tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng kia, chạm vào đôi chân mày nhíu chặt, cố gắng giúp cô thoải mái.
"Claire, tôi dẫn cô về nhà."
Nhan Tịch nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy tiếc thương, giờ phút này cô gái co rúc ở trước mặt nàng không còn là một người phụ nữ hô mua gọi gió trên thương trường, không còn là vị sếp kiêu ngạo với tất cả mọi người phòng tiêu thụ mà chỉ là Claire, chỉ là một cô gái cần người thương yêu.
Nhan Tịch cầm áo thận trọng đắp kín cho Claire rồi vuốt ve mái tóc dài của cô khẽ thở dài.
Nhan Tịch có chút căng thẳng cầm vô lăng, có trời mới biết bao lâu rồi nàng không đụng đến xe, tuy có học cũng lái về không xong nhưng so với dùng quan hệ mua bằng thì vẫn tốt hơn, trên đường lái xe về nhà lòng nàng không khỏi run, trừ lúc dừng xe quẹt phải lề đường cũng không có vấn đề gì. Nhan Tịch xuống xe cẩn thận xem xét gần chỗ bánh xe không thấy vết trầy nào mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất ngày mai Claire tỉnh rượu sẽ không vì chuyện này mà khinh bỉ nàng lần nữa.
Nhan Tịch mở cửa xe cúi đầu nhìn Claire một chút, cô ấy vẫn cau mày như cũ, trên trán rịn chút mồ hôi, gò má ửng đỏ, có vẻ như ngủ rất khó chịu.
"Claire, đến nhà rồi."
Nhan Tịch nhỏ giọng gọi cô, nàng không tự tin vào vóc dáng bé nhỏ của mình cho lắm, tuy Claire rất gầy nhưng lại cao, có thể đưa cô ấy lên hay không cũng là cả một vấn đề. cũng không biết Claire có nghe nàng gọi hay không mà không động đậy chút nào.
Nhan Tịch buồn bực nhìn chằm chằm cô một hồi, lắc đầu ôm eo nhỏ nhắn của Claire cố gắng kéo cô lên. Dùng sức chín trâu hai hổ gọp lại cuối cùng mới có thể kéo Claire dậy, một tay ôm lấy, cánh mũi trong nháy mắt tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt kia, mặt Nhan Tịch đỏ lên cho cửa xe một cước mặc kệ đó là xe gì rồi cẩn thận đỡ Claire lên nhà.
Claire sống ở một khu nhỏ riêng biệt tương tự như biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt. Bảo vệ xa xa từ cửa đã nhìn Nhan Tịch ôm một người đoán chừng là uống quá chén đi tới, vội ra giúp một tay, vừa thấy Claire thì rất kinh ngạc, nhìn Nhan Tịch chật vật bước bảo vệ có lòng tốt mở miệng
"Để tôi giúp cô nha --"
Nhan Tịch ngẩng đầu thở hổn hển, trợn mắt tức giận nhìn bảo vệ, anh giúp tôi? Hừ, ai biết anh muốn ăn đậu hủ Claire hay là muốn giúp tôi, không được, tuyệt đối không thể để anh đụng vào cô ấy!
Bảo vệ bị Nhan Tịch trừng ấm ức không lên tiếng, giúp nàng mở cửa cũng không dám theo sau. Đứng xa xa nhìn bóng Nhan Tịch một tay ôm Claire chệnh choạng bước đi, trong lòng có chút kỳ quái, người gì đây trời? Nhìn sao cũng cảm thấy giống "bạn trai" người ta, quan tâm quá nhiều!
Đỡ Claire vào đến thang máy xong Nhan Tịch cũng đã mệt lả tựa vào tường vô lực nhìn Claire. Điều khiến nàng vui chính là không biết Claire đã tỉnh rượu hay vì lý do nào đó mà chân mày một mực nhíu chặt đã giãn ra, khuôn mặt cũng không còn thảm thương như lúc đầu, chỉ như trẻ con nheo mắt tựa vào trong lòng Nhan Tịch, nhìn có chút đáng yêu.
Nhan Tịch còn chưa kịp thưởng thức nhiều đã đến nơi, có chút tiếc nuối đỡ Claire về nhà. Đến nhà, Nhan Tịch buồn bực nhìn cửa nhà khóa chặt. Tuyệt, thư ký chỉ nói cho nàng biết địa chỉ mà không cho nàng chìa khóa. Ánh mắt lần nữa chuyển qua Claire, Nhan Tịch cúi đầu, nhẹ nhàng nói
"Claire, chìa khóa cất ở đâu? "
Có vẻ như Claire bị Nhan Tịch quấy rầy giấc mộng đẹp, không vui nghiêng đầu dùng sức dụi dụi trong lòng nàng. Nhan Tịch nhìn một loạt động tác của nàng dở khóc dở cười, sếp lớn à, đây là cô đang làm nũng sao?
Đèn hành lang vì tiếng nàng lần nữa bật sáng, Nhan Tịch hơi bối rối dậm chân. Hai người này cũng không thể đứng ở hành lang cả đêm, coi như nàng có thể thì dáng vẻ kia của Claire cũng không có thể chứ? Chìa khóa chắc chắn trên người cô ấy, nếu không thì tìm một chút.......
Nhan Tịch nhìn Claire trong lòng mình, nuốt nước miếng thì thầm
"Claire, giờ tôi muốn tìm chìa khóa, cô đừng lộn xộn. "
Tay trái Nhan Tịch ôm Claire giúp cô giữ thăng bằng, tay phải nhẹ nhàng lục lọi trên người cô, tuy cách một lớp vải nhưng tay Nhan Tịch vẫn khẽ run, tim đập loạn xạ. Khi sờ đến bên hông của Claire, Claire như có như không nhẹ kêu một tiếng, tay của Nhan Tịch trong nháy mắt như lửa đốt rụt lại, máu dồn lên khiến gương mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ cau mày của cô không dám đụng cái nào nữa.
Nhan Tịch run rẩy nhấc di động lên điện cho thư ký
"Chị Trương, chìa khóa nhà Phó tổng ở đâu? "
Bên cạnh thư ký truyền đến một mớ tạp âm, Nhan Tịch đoán cô vẫn còn uống rượu, qua một lúc lâu cô mới trả lời
"À, quên nói cho cô biết, chìa khoá ở dưới chậu hoa trước nhà cổ. "
"......"
Không phải chứ.... Nhan Tịch tối sầm mặt, cúi đầu nhìn Claire đang vùi trong lòng mình một chút, trong đáy lòng lại một lần nữa thầm than cô liều mạng.
Cuối cùng cũng mở được cửa, Nhan Tịch không mở đèn cẩn thận đỡ Claire vào nhà, đến bên ghế sa-lon trong phòng khách, kéo một tấm đệm cho cô dựa vào rồi mới xoay người đi đóng cửa mở đèn, đèn vừa bật sáng, Nhan Tịch cũng hít sâu một hơi.
Đúng là một cô gái hoang phí!
Ngày thường đúng là Nhan Tịch không nhìn ra Claire xa xỉ như vậy, nhưng hôm nay vừa nhìn nhà cô, Nhan Tịch không chỉ bội phục cô có dũng khí để chìa khóa dưới bồn hoa. Nội thất này nàng cũng chỉ xem được trong ti vi, một số nơi còn được trang trí theo phong cách châu Âu, Nhan Tịch nhìn chằm chằm nước từ hòn non bộ chính giữa phòng khách chảy đến sủi bọt như suối chảy, đáy lòng có chút mất mát, quả nhiên mình không thể sánh bằng Claire.
Nhan Tịch vào phòng tắm mang ra một thau nước đi vòng qua bàn đến cạnh nhìn Claire, nàng thấm nước ấm vào khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Có thể Claire cảm thấy thư thái nên ngoan ngoãn hơi ngước đầu để Nhan Tịch lau mặt, thậm chí khóe miệng còn giương lên nụ cười nhàn nhạt, Nhan Tịch khẽ cười để khăn lông sang một bên, suy nghĩ một chút cười xấu xa lấy điện thoại ra chụp dáng vẻ ngước đầu híp mắt cười yếu ớt của Claire.
Ừm, nhất định phải chụp lại, có khi sau này lại có thể cầm cái này ra lừa Claire một phen.
Không thể để cho Claire ngủ mãi trên ghế sa-lon nên Nhan Tịch lần nữa cúi đầu muốn gọi Claire dậy đỡ cô vào phòng ngủ. Nhìn cô ấy ngủ ngon như vậy Nhan Tịch có chút không đành lòng gọi dậy, hơn nữa đáy lòng cũng đang mơ hồ mong đợi cái gì đó, nàng hít sâu một hơi, tay phải vòng qua cổ Claire, tay còn lại nhấc bế cô lên.
Khá nhẹ, Nhan Tịch vui vẻ cười, Claire thật sự quá nhẹ, biết vậy lúc về đã bế cô lên cho khoẻ rồi.
Nhan Tịch bước những bước ngắn chậm rãi đi về phía phòng ngủ, dọc đường vẫn luôn cúi đầu trông chừng Claire, lòng mềm mại thoải mái không tả được. Đến nơi, Nhan Tịch thận trọng đặt Claire lên giường rồi kéo ghế đến sát mép giường ngồi, tiếp tục tham lam ngắm cô.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày được gần Claire như vậy, Nhan Tịch thầm thở đài, duyên phận đúng là thứ khó đoán, lúc Claire ngồi trên ghế cấp trên bắt nàng viết kiểm tra có ai nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Còn có cuộc gặp gỡ khôi hài của mình và cổ nữa, Nhan Tịch cứ như vậy nhìn Claire ngây ngốc cười, giơ tay lên nắm tay cô.
Tay Claire thật lạnh, lạnh như băng, Nhan Tịch đau lòng nắm thật chặt nó ở trong tay mình, cố gắng dùng nhiệt độ ấm áp của mình truyền cho cô ấy. Nhan Tịch kiên nhẫn xoa bóp cho đến khi đầu ngón tay tái nhợt kia hồng hào lại mới khẽ mỉm cười, nhìn hai tay mãnh khảnh trong tay mình rồi len lén liếc về phía Claire, cúi đầu nhanh như chớp đặt lên lưng bàn tay cô một nụ hôn.
Dù biết rằng Claire không biết nhưng hô hấp của Nhan Tịch vẫn rối loạn, đỏ mặt đặt tay cô vào trong chăn, rồi ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.
Đây là yêu sao? Claire, tôi đang yêu cô sao?
Đáng tiếc không ai cho nàng câu trả lời, Claire vẫn an ổn ngủ như trước, đã rất lâu rồi, từ sau khi VAN đi cô không được ngủ ngon vậy, trong mơ có người nhẹ nhàng lau mặt khiến cô cảm thấy thoải mái, tay cũng được một bàn tay ấm áp nắm chặt không chịu để cô buông ra.
Nhan Tịch lẳng lặng ngồi bên mép giường tham lam nhìn Claire, nửa chừng muốn giúp cô cởi áo ngực để có thể ngủ thoải mái hơn một chút, nhưng tay lại run lên, cuối cùng cũng không có can đảm đó. Nhan Tịch hơi thất vọng nhưng cũng có chút ngọt ngào đưa tay lau gò má Claire lần nữa.
Hiếm khi được ở cùng cô ấy đương nhiên phải tận dụng, Nhan Tịch biết lúc trời sáng, Claire sẽ lại khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, tuyệt đối không giống bây giờ để nàng đụng chạm không chút đề phòng nào, Nhan Tịch còn lo rằng nếu Claire biết mọi chuyện tối nay có thể nổi giận với nàng không, vẫn là nên giấu đi thì hơn......
"Rù rù --"
Chiếc điện thoại để trong túi quần đột nhiên rung mạnh khiến Nhan Tịch giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn xuống tên người gọi hiển thị, Nhan Tịch hít sâu một hơi
"Alô......"
"Nhan Tịch, cô đang ở đâu?!"
Lâm Nhược Nhiên dường như đã nổi trận lôi đình, cô hoãn lại tất cả các cuộc hẹn quay về còn mua loại sô cô la Nhan Tịch thích nhất, định cho nàng một bất ngờ, nhưng chị Liên lại nói cho cô biết Nhan Tịch đã về cùng Claire từ sớm rồi.
"Hả, Nhiên Nhiên, cô về rồi sao? "
Nhan Tịch thì thầm, sợ đánh thức Claire trong nhà.
"Im đi, tôi ở dưới lầu nhà Claire, năm phút, tôi cho cô năm phút, xuống!"
Lâm Nhược Nhiên la hét xong một hơi nhanh chóng cúp máy. Cô sợ, sợ một khắc không nhịn được sẽ xông vào nhà Claire lôi Nhan Tịch ra. . Chuyên trang đọc truyện { T RÙMTRUYỆN. ORG }
Nhan Tịch bất lực lắc đầu thở dài, Lâm đại tiểu thư chị không thể sửa lại tính tình một chút sao? Nhan Tịch mở cửa phòng ngủ đi vào nhìn một chút, thấy Claire đang ôm chăn ngủ say mới vừa lòng nhẹ nhàng đóng cửa, mang giày đi xuống dưới lầu.
Bên ngoài tối đen, Nhan Tịch nhìn đồng hồ cũng đã chín giờ, trong lòng có chút ngạc nhiên, không phải Nhiên Nhiên nói phải đi công tác một tháng? Sao lại về sớm như vậy?
"Nhan Tịch!"
Tiếng của Lâm Nhược Nhiên từ xa truyền tới, Nhan Tịch nghe gọi ngẩng đầu lên nhìn cô phất tay cười, vừa định nói gì đó thì Lâm Nhược Nhiên đã chạy nhanh đến chỗ mình.
"Nhiên Nhiên, cô -- a --"
Lâm Nhược Nhiên không đợi Nhan Tịch nói đã dùng lực kéo nàng vào lòng, dùng hết sức ôm chặt lấy nàng.
~~~~~Hết Chương 16~~~~~