Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Mấy ngày dồn hết sức lực viết rốt cục "cảm nhận" cũng ra lò, Nhan Tịch dựa vào ghế đọc đi đọc lại mới hài lòng gật đầu. Nàng không dám viết ra suy nghĩ thật sự của mình, nhưng cũng biết kết quả sau khi Claire phát hiện bị gạt nên quyết định ba câu một thật hai giả, chọn vài khuyết điểm nhỏ xíu không ai nhận ra của Thượng Hoa mà nói còn những nổi bật thì khen lấy khen để, tinh thần nịnh bợ được phát huy vô cùng hiệu quả.
Nhan Tịch vỗ vỗ vai, nghiêng đầu nhìn chằm chằm các đồng nghiệp đang bận rộn làm việc cùng máy tính không khỏi thở dài, lần này đúng là bị Claire cho vào khuôn, không thể không nói, người phụ nữ này rất cao tay.
Nhan Tịch đẩy ghế đứng lên cầm bảng "cảm nhận", lặng lẽ đến phòng Giám đốc, lần này không thản nhiên như trước, tay cầm bẳng thảo toát ra một tầng mồ hôi, sợ Claire phát hiện ra nàng không thành thật.
Ai ngờ nàng chỉ lo lắng vô ích, giơ tay gõ cửa hồi lâu cũng không ai trả lời, thư kí đi ngang qua ngẩn ra, Nhan Tịch nở nụ cười rạng rỡ đến nỗi nhe răng toét miệng dáng vẻ như điên dại,
"Cô tìm Phó tổng hả? "
Nhan Tịch dừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn thư ký
"Đúng vậy. cô ấy không có ở đây sao? "
"Cô lên sân thượng xem thử, chắc cô ấy đang nghỉ ngơi trên đó. "
"Ồ, cám ơn nha. "
Nhan Tịch gật đầu cảm ơn, vị thư ký kia không lên tiếng chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi ôm văn kiện lướt qua. Nhan Tịch nhìn dáng vẻ cao ngạo không xem ai vào mắt này của cô, trong lòng có chút không thích, đúng là chủ nào tớ nấy!
Tuy là miễn cưỡng nhưng bản "cảm nhận" này nên giao cho Claire càng sớm càng tốt, Nhan Tịch sợ vik sếp này còn còn muốn ra oai mà sẽ kiếm chuyện hành hạ nàng. Nắm chặt tay đang cầm bản thào, Nhan Tịch đi lên lầu. Nàng quá quen với sân thượng, tới Thượng Hoa lâu vậy, đó có thể coi như là nơi nàng thích nhất. Khi mệt mỏi vì việc công ty, nàng hay lên đó hút một điếu thuốc xả stress. Nhan Tịch vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ sếp cũng bị stress nên đi giải toả? Cũng phải, quản lý một công ty lớn như vậy, lại vừa mới tiếp nhận, cho dù người mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, huống chi là một người phụ nữ gầy yếu.
Đẩy cửa sân thượng, Nhan Tịch ló đầu ra ngoài dò xét, không cần nhìn quanh đã liếc mắt thấy Claire, trong nháy mắt tim muốn nhảy lên cổ. Claire đang ngồi ở chỗ cái thang trước kia nàng từng muốn ngồi thử nhưng leo lên đến phân chân đã nhũn ra, cái thang kia là do đội xây dựng bỏ sót lại sát mép lầu, nếu sơ ý ngã xuống thì cả người nát bét chứ chẳng chơi. Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ sợ vừa nghe tiếng cô ấy sẽ như con diều đứt dây bay theo gió, nhưng nàng lại không muốn rời đi. chỉ ngây ngốc đứng cách chỗ Claire không xa nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong vắt với những đám mây trắng nhiều hình dạng mềm mại tựa như kẹo bông gòn khiến người ta muốn với tay thanh kéo xuống nuốt vào bụng. Claire khoanh tay lẳng lặng ngồi dưới những đám mây đáng yêu trên sân thượng, cô ngửa đầu nhìn bầu trời, bóng lưng gầy càng thêm phần mệt mỏi khiến Nhan Tịch có một loại xúc động muốn chạy đến ôm cô vào lòng. Mà trên người Claire cũng lộ ra sự tha hoá mãnh liệt, cái lạnh như băng từ trong ra ngoài và sự thờ ơ thường ngày của cô ấy là để cô che dấu nội tâm, nhìn cô bây giờ khiến cho người khác đau lòng, làm người ta tan nát cõi lòng.
Claire khẽ ngước lên, gò má xinh đẹp được bị ánh mặt trời ấm áp phủ lên một tầng ánh sáng, nét mặt cô cũng không còn mạnh mẽ lạnh lùng như bình thường mà lại ngây thơ tựa một đứa trẻ sơ sinh, cô từ từ giơ tay lên không trung rồi nhẹ nhàng nắm lại, đôi mơ màng phảng phất ánh mặt trời kia dường như muốn ôm trọn hư không trước mắt.
Nhan Tịch thấy cảnh tượng này, tay vịn chắc vào thành, lòng dâng một nỗi khó chịu không tên. Thì ra Claire chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người nhưng trong lòng lại mang nhiều muộn ohiền đến vậy, là cái gì có thể khiến cô bận tâm nhiều thế? Tại sao cô lại giấu cảm xúc mình giỏi vậy? Lúc Nhan Tịch đang thắc mắc thì điện thoại Claire đôt nhiên đổ chuông kéo nàng trở về thực tại. Nhan Tịch nhanh chóng lui ra sau cửa tựa vào tường, tim đập liên hồi như thể vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Giọng nói không còn bình tĩnh như trước của Claire truyền qua cánh cửa khép hờ vào tai Nhan Tịch, cô không có bình tĩnh nữa giọng nói hoàn toàn chỉ tức giận. Nhan Tịch sửng sốt, vễnh tai cố gắng nghe rõ.
Chết tiệt!Claire nói tiếng Anh, với trình độ tiếng Anh của Nhan Tịch muốn nghe hiểu lời của cô là không thể, nhưng làm ở Thượng Hoa lâu vậy khả năng nghe hiểu cũng được cải thiện không ít, nghe mười câu cũng có thể hiểu một câu. Claire ít khi thiếu kiên nhẫn bây giờ lại nói rất nhanh, rõ ràng là cãi nhau với người ở đầu dây bên kia, khi Nhan Tịch nghe được câu như "Anh không uy hiếp được tôi đâu, tôi sẽ không lấy anh" lòng bỗnh chốc tức giận.
Điện thoại vẫn đang hoạt động, giọng Claire cũng không còn nóng nảy mà lạnh băng như ban đầu, thậm chí còn mang theo một chút khinh thường. Nhan Tịch nghe một lúc cũng hiểu được đôi chút, xem ra bạn trai này của Phó tổng không phải là hạng tốt, đã ép cô phải kết hôn còn dùng cả chủ tịch uy hiếp cô. Nhưng trong lòng Nhan Tịch cảm thấy có cái gì đó không đúng, trước đó vài ngày Lâm Nhược Nhiên cho nàng xem hình bạn trai tuyệt vời của Claire, không nói tới vóc dáng vạm vỡ lại vô cùng đẹp trai với mái tóc vàng đẹp mê người, theo lý bất luận bối cảnh hay nhan sắc hai người cũng tương đối xứng đôi, mà bên ngoài họ cũng đang là dạng bồ bịch tại sao Claire lại tức giận như thế? Chẳng lẽ cô có cái gì không thể nói?
Nhan Tịch quá mê mẫn suy nghĩ nên Claire ngừng nói điện thoại lúc nào cũng không biết, nàng vẫn dán vào tường ở nơi kia mà suy tư.
"Cô làm gì ở đây? !"
Âm thanh nghiêm nghị mang theo chút căm tức khiến Nhan Tịch giật nảy mình ngẩng đầu nhìn Claire. Nụ cười trên môi Claire đông cứng, đứng ở bậc thang cao hơn một đoạn cúi đầu nhìn nàng.
Nhan Tịch bị thái độ này của Claire dọa, nhanh trí giơ lên bảng thảo nắm chặt trong tay.
"Tôi mang cảm nhận tới cho ngài...... cảm nhận......."
Đôi mắt xinh đẹp kia hơi nheo lại, Claire khoanh cánh tay gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nàng chưa từng thấy cô tức giận như vậy.
Nhan Tịch cảm thấy rất có lỗi nhưng nàng thật sự không là cố ý tò mò bí mật của Claire, chỉ là trùng hợp nghe được mà thôi nhưng nàng không biết giải thích thế nào chỉ biết cúi đầu, cắn môi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Nàng không khỏi uất ức, chỉ vì cô ấy tức giận hét lên.
Claire quét mắt trên mặt Nhan Tịch dò xét. Tuy ở thương trường cô ấy không quá thành thạo, nhưng để người ta nắm điểm yếu thì tuyệt đối không thể.
"Claire, tôi thật sự không nghe rõ cô nói gì, cô cũng biết tiếng Anh tôi không tốt mà, tôi ——"
Claire khoanh tay nhìn chằm chằm Nhan Tịch đang cúi đầu lẩm bẩm giải thích hồi lâu, khi nhìn đến đôi mắt đỏ bừng kia của nàng, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống.
"Đi theo tôi. "
Dường như là nói bằng giọng mũi, Nhan Tịch có thể tưởng tượng Claire tức giận ra sao nên chỉ cúi đầu không dám giải thích gì, ngoan ngoãn theo cô về lại phòng Giám đốc.
"Nói, rốt cuộc có chuyện gì? "
Cửa vừa mới đóng lại, Claire đã lạnh lùng mở miệng thăm, Nhan Tịch mấy máy môi, ngẩng đầu nhìn cô
"Tôi tới phòng Giám đốc tìm cô mà gõ cửa đợi hoài cũng không ai trả lời, sau đó thư ký cô đi ngang qua thấy nên nói tôi biết cô đang ở sân thượng nên tôi lên tìm cô, tôi không cố ý nghe lén điện thoại của cô đâu, thật đấy Claire!"
Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nắm chặt hai bên tay của ghế.
"Cô đã nghe được cái gì? "
Nhan Tịch nhìn Claire rồi lại cúi đầu
"Chỉ có mấy câu. "
"Trả lời câu hỏi của ta. "
Claire khó khăn lắm mới bình tĩnh lại giờ âm thanh lại lạnh đi, Nhan Tịch cắn răng, nói
"Chỉ mấy câu uy hiếp thôi. "
Lần này Claire không nói gì nữa, chậm rãi dựa về phía sau ghế, khuôn mặt mỏi mệt nhắm mắt lại.
Hai người cứ im lặng như vậy không biết qua bao lâu thì Claire chậm rãi mở miệng
" Thôi bỏ đi, cũng không phải lỗi của cô. "
" Thật xin lỗi......"
Nhan Tịch cúi đầu nhận lỗi, lần này là từ đáy lòng, nghe lén bí mật của người khác là thứ hèn mọn không biết xấu hổ, tuy tình cờ nhưng cũng không thể một chút xấu hổ cũng không có.
Claire mở mắt nhìn Nhan Tịch đang cúi đầu buồn bã, nhìn nàng thỉnh thoảng trộm nhìn mình trong mắt thoáng một tia tiếc thương, sâu trong nội tâm có chút rung động. Quá lâu, đã quá lâu rồi không ai thật sự quan tâm cô, cô xem không thấy một chút tính toán bẩn thỉu nào từ trong mắt Nhan Tịch cả chỉ có bối rối va lúng túng, có lẽ còn xen lẫn một chút cảm xúc mà cô không thể hiểu được. Được rồi, nói cho nàng biết rồi tìm lý do đuổi việc nàng vẫn tốt hơn so với lòng hiếu kỳ hại chết người kia.
"Quan hệ giữa tôi và bạn trai chẳng qua chỉ là là hình thức bên ngoài lúc tôi chuẩn bị trở về Trung quốc tuyên bố thôi. "
Nhan Tịch gật đầu không nói chen vào dù nàng không hiểu tại sao Claire lại đột nhiên nói những thứ này với nàng, nhưng nàng hiểu, thứ Claire muốn bây giờ là sự lắng nghe.
" Tôi không có tình cảm với hắn, tất cả đều là ứng phó với cha. Vì cha...... cái chết của mẹ khiến ông sống trong đau khổ, nên câu nói cuối cùng của mẹ ông càng nhớ kỹ, hãy làm con gái bà quên VAN, vĩnh viễn quên VAN, tìm một người thật sự thương yêu hơn cả tình yêu tôi dành cho người và cho chúng tôi được chung một chỗ, không để tôi chờ đợi thêm nữa. "
Giong nói nghẹn ngào, ánh mắt đầy bi thương khiến lòng Nhan Tịch nhói đau, Claire nén nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp
" Cha vì hoàn thành di nguyện của mẹ, thậm chí đánh liều đem Thượng Hoa một tay ông gầy dựng vứt qua một bên, chuyên tâm tìm bạn trai cho tôi. Nhưng sao tôi có thể quên? VAN nói sau ba năm anh ấy sẽ trở lại, dù không có chút tin tức nào nhưng tôi tin anh nhất định sẽ không lừa tôi. Nhưng kia không ngừng tại đó, cha luôn than thở không biết bao giờ ông sẽ chết khiến tôi cuối cùng cũng thỏa hiệp, tìm bạn thời đại học diễn cho ông thấy, nhưng không nghĩ tới....."
Ánh mắt Claire vẫn bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ như trước mà không hề rơi lệ nhưng Nhan Tịch lại thấy trong mắt cô giọt nước mắt đau đớn thương tâm. Là VAN sao? Người đó chính là nguyên nhân khiến cô trầm cảm đau thương sao?
"Claire, sao cô không tìm một với người không chút chút quen biết diễn trò cho chủ tịch xem mà lại tìm bạn thời đại học, cô biết đấy giữa nam và nữ chắc chắn không có tình bạn thật sự, cô lại... đẹp như vậy, thời gian lâu dài dĩ nhiên hắn sẽ động lòng. "
Claire nghe lời của Nhan Tịch nhíu mày một cái, tạm thời đè nén đau thương trong lòng cúi đầu suy tư, cảm thấy lời này quả thật rất có lý.
Nhan Tịch nhìn ra biểu hiện của cô đã hòa hoãn cũng không dám nói thêm nữa, để bản "cảm nhận" qua một bên chuẩn bị chạy ra. Ai ngờ mới vừa chạy tới cửa, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng của Claire truyền tới
" Nam và nữ không có tình bạn thật sự, cô nói không sai. "
Nhan Tịch nghe thấy thế lòng bỗng lâng lâng, mình cuối cùng có thể nói câu sếo nghe vào tai. Ai ngờ nàng không may mắn vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia của Claire nhất thời khiến nàng cứng đờ tại chỗ
" Không quan hệ? Tốt lắm, Nhan Tịch, là cô đi. Tôi nói rồi, cô thật sự là một nhân tài hiếm có. "
~~~~~Hết Chương 10~~~~~
Beta: Gờ
~~~~~
Mấy ngày dồn hết sức lực viết rốt cục "cảm nhận" cũng ra lò, Nhan Tịch dựa vào ghế đọc đi đọc lại mới hài lòng gật đầu. Nàng không dám viết ra suy nghĩ thật sự của mình, nhưng cũng biết kết quả sau khi Claire phát hiện bị gạt nên quyết định ba câu một thật hai giả, chọn vài khuyết điểm nhỏ xíu không ai nhận ra của Thượng Hoa mà nói còn những nổi bật thì khen lấy khen để, tinh thần nịnh bợ được phát huy vô cùng hiệu quả.
Nhan Tịch vỗ vỗ vai, nghiêng đầu nhìn chằm chằm các đồng nghiệp đang bận rộn làm việc cùng máy tính không khỏi thở dài, lần này đúng là bị Claire cho vào khuôn, không thể không nói, người phụ nữ này rất cao tay.
Nhan Tịch đẩy ghế đứng lên cầm bảng "cảm nhận", lặng lẽ đến phòng Giám đốc, lần này không thản nhiên như trước, tay cầm bẳng thảo toát ra một tầng mồ hôi, sợ Claire phát hiện ra nàng không thành thật.
Ai ngờ nàng chỉ lo lắng vô ích, giơ tay gõ cửa hồi lâu cũng không ai trả lời, thư kí đi ngang qua ngẩn ra, Nhan Tịch nở nụ cười rạng rỡ đến nỗi nhe răng toét miệng dáng vẻ như điên dại,
"Cô tìm Phó tổng hả? "
Nhan Tịch dừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn thư ký
"Đúng vậy. cô ấy không có ở đây sao? "
"Cô lên sân thượng xem thử, chắc cô ấy đang nghỉ ngơi trên đó. "
"Ồ, cám ơn nha. "
Nhan Tịch gật đầu cảm ơn, vị thư ký kia không lên tiếng chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi ôm văn kiện lướt qua. Nhan Tịch nhìn dáng vẻ cao ngạo không xem ai vào mắt này của cô, trong lòng có chút không thích, đúng là chủ nào tớ nấy!
Tuy là miễn cưỡng nhưng bản "cảm nhận" này nên giao cho Claire càng sớm càng tốt, Nhan Tịch sợ vik sếp này còn còn muốn ra oai mà sẽ kiếm chuyện hành hạ nàng. Nắm chặt tay đang cầm bản thào, Nhan Tịch đi lên lầu. Nàng quá quen với sân thượng, tới Thượng Hoa lâu vậy, đó có thể coi như là nơi nàng thích nhất. Khi mệt mỏi vì việc công ty, nàng hay lên đó hút một điếu thuốc xả stress. Nhan Tịch vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ sếp cũng bị stress nên đi giải toả? Cũng phải, quản lý một công ty lớn như vậy, lại vừa mới tiếp nhận, cho dù người mạnh mẽ hơn nữa cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, huống chi là một người phụ nữ gầy yếu.
Đẩy cửa sân thượng, Nhan Tịch ló đầu ra ngoài dò xét, không cần nhìn quanh đã liếc mắt thấy Claire, trong nháy mắt tim muốn nhảy lên cổ. Claire đang ngồi ở chỗ cái thang trước kia nàng từng muốn ngồi thử nhưng leo lên đến phân chân đã nhũn ra, cái thang kia là do đội xây dựng bỏ sót lại sát mép lầu, nếu sơ ý ngã xuống thì cả người nát bét chứ chẳng chơi. Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire, không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ sợ vừa nghe tiếng cô ấy sẽ như con diều đứt dây bay theo gió, nhưng nàng lại không muốn rời đi. chỉ ngây ngốc đứng cách chỗ Claire không xa nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong vắt với những đám mây trắng nhiều hình dạng mềm mại tựa như kẹo bông gòn khiến người ta muốn với tay thanh kéo xuống nuốt vào bụng. Claire khoanh tay lẳng lặng ngồi dưới những đám mây đáng yêu trên sân thượng, cô ngửa đầu nhìn bầu trời, bóng lưng gầy càng thêm phần mệt mỏi khiến Nhan Tịch có một loại xúc động muốn chạy đến ôm cô vào lòng. Mà trên người Claire cũng lộ ra sự tha hoá mãnh liệt, cái lạnh như băng từ trong ra ngoài và sự thờ ơ thường ngày của cô ấy là để cô che dấu nội tâm, nhìn cô bây giờ khiến cho người khác đau lòng, làm người ta tan nát cõi lòng.
Claire khẽ ngước lên, gò má xinh đẹp được bị ánh mặt trời ấm áp phủ lên một tầng ánh sáng, nét mặt cô cũng không còn mạnh mẽ lạnh lùng như bình thường mà lại ngây thơ tựa một đứa trẻ sơ sinh, cô từ từ giơ tay lên không trung rồi nhẹ nhàng nắm lại, đôi mơ màng phảng phất ánh mặt trời kia dường như muốn ôm trọn hư không trước mắt.
Nhan Tịch thấy cảnh tượng này, tay vịn chắc vào thành, lòng dâng một nỗi khó chịu không tên. Thì ra Claire chỉ tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người nhưng trong lòng lại mang nhiều muộn ohiền đến vậy, là cái gì có thể khiến cô bận tâm nhiều thế? Tại sao cô lại giấu cảm xúc mình giỏi vậy? Lúc Nhan Tịch đang thắc mắc thì điện thoại Claire đôt nhiên đổ chuông kéo nàng trở về thực tại. Nhan Tịch nhanh chóng lui ra sau cửa tựa vào tường, tim đập liên hồi như thể vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Giọng nói không còn bình tĩnh như trước của Claire truyền qua cánh cửa khép hờ vào tai Nhan Tịch, cô không có bình tĩnh nữa giọng nói hoàn toàn chỉ tức giận. Nhan Tịch sửng sốt, vễnh tai cố gắng nghe rõ.
Chết tiệt!Claire nói tiếng Anh, với trình độ tiếng Anh của Nhan Tịch muốn nghe hiểu lời của cô là không thể, nhưng làm ở Thượng Hoa lâu vậy khả năng nghe hiểu cũng được cải thiện không ít, nghe mười câu cũng có thể hiểu một câu. Claire ít khi thiếu kiên nhẫn bây giờ lại nói rất nhanh, rõ ràng là cãi nhau với người ở đầu dây bên kia, khi Nhan Tịch nghe được câu như "Anh không uy hiếp được tôi đâu, tôi sẽ không lấy anh" lòng bỗnh chốc tức giận.
Điện thoại vẫn đang hoạt động, giọng Claire cũng không còn nóng nảy mà lạnh băng như ban đầu, thậm chí còn mang theo một chút khinh thường. Nhan Tịch nghe một lúc cũng hiểu được đôi chút, xem ra bạn trai này của Phó tổng không phải là hạng tốt, đã ép cô phải kết hôn còn dùng cả chủ tịch uy hiếp cô. Nhưng trong lòng Nhan Tịch cảm thấy có cái gì đó không đúng, trước đó vài ngày Lâm Nhược Nhiên cho nàng xem hình bạn trai tuyệt vời của Claire, không nói tới vóc dáng vạm vỡ lại vô cùng đẹp trai với mái tóc vàng đẹp mê người, theo lý bất luận bối cảnh hay nhan sắc hai người cũng tương đối xứng đôi, mà bên ngoài họ cũng đang là dạng bồ bịch tại sao Claire lại tức giận như thế? Chẳng lẽ cô có cái gì không thể nói?
Nhan Tịch quá mê mẫn suy nghĩ nên Claire ngừng nói điện thoại lúc nào cũng không biết, nàng vẫn dán vào tường ở nơi kia mà suy tư.
"Cô làm gì ở đây? !"
Âm thanh nghiêm nghị mang theo chút căm tức khiến Nhan Tịch giật nảy mình ngẩng đầu nhìn Claire. Nụ cười trên môi Claire đông cứng, đứng ở bậc thang cao hơn một đoạn cúi đầu nhìn nàng.
Nhan Tịch bị thái độ này của Claire dọa, nhanh trí giơ lên bảng thảo nắm chặt trong tay.
"Tôi mang cảm nhận tới cho ngài...... cảm nhận......."
Đôi mắt xinh đẹp kia hơi nheo lại, Claire khoanh cánh tay gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nàng chưa từng thấy cô tức giận như vậy.
Nhan Tịch cảm thấy rất có lỗi nhưng nàng thật sự không là cố ý tò mò bí mật của Claire, chỉ là trùng hợp nghe được mà thôi nhưng nàng không biết giải thích thế nào chỉ biết cúi đầu, cắn môi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Nàng không khỏi uất ức, chỉ vì cô ấy tức giận hét lên.
Claire quét mắt trên mặt Nhan Tịch dò xét. Tuy ở thương trường cô ấy không quá thành thạo, nhưng để người ta nắm điểm yếu thì tuyệt đối không thể.
"Claire, tôi thật sự không nghe rõ cô nói gì, cô cũng biết tiếng Anh tôi không tốt mà, tôi ——"
Claire khoanh tay nhìn chằm chằm Nhan Tịch đang cúi đầu lẩm bẩm giải thích hồi lâu, khi nhìn đến đôi mắt đỏ bừng kia của nàng, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống.
"Đi theo tôi. "
Dường như là nói bằng giọng mũi, Nhan Tịch có thể tưởng tượng Claire tức giận ra sao nên chỉ cúi đầu không dám giải thích gì, ngoan ngoãn theo cô về lại phòng Giám đốc.
"Nói, rốt cuộc có chuyện gì? "
Cửa vừa mới đóng lại, Claire đã lạnh lùng mở miệng thăm, Nhan Tịch mấy máy môi, ngẩng đầu nhìn cô
"Tôi tới phòng Giám đốc tìm cô mà gõ cửa đợi hoài cũng không ai trả lời, sau đó thư ký cô đi ngang qua thấy nên nói tôi biết cô đang ở sân thượng nên tôi lên tìm cô, tôi không cố ý nghe lén điện thoại của cô đâu, thật đấy Claire!"
Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch, nắm chặt hai bên tay của ghế.
"Cô đã nghe được cái gì? "
Nhan Tịch nhìn Claire rồi lại cúi đầu
"Chỉ có mấy câu. "
"Trả lời câu hỏi của ta. "
Claire khó khăn lắm mới bình tĩnh lại giờ âm thanh lại lạnh đi, Nhan Tịch cắn răng, nói
"Chỉ mấy câu uy hiếp thôi. "
Lần này Claire không nói gì nữa, chậm rãi dựa về phía sau ghế, khuôn mặt mỏi mệt nhắm mắt lại.
Hai người cứ im lặng như vậy không biết qua bao lâu thì Claire chậm rãi mở miệng
" Thôi bỏ đi, cũng không phải lỗi của cô. "
" Thật xin lỗi......"
Nhan Tịch cúi đầu nhận lỗi, lần này là từ đáy lòng, nghe lén bí mật của người khác là thứ hèn mọn không biết xấu hổ, tuy tình cờ nhưng cũng không thể một chút xấu hổ cũng không có.
Claire mở mắt nhìn Nhan Tịch đang cúi đầu buồn bã, nhìn nàng thỉnh thoảng trộm nhìn mình trong mắt thoáng một tia tiếc thương, sâu trong nội tâm có chút rung động. Quá lâu, đã quá lâu rồi không ai thật sự quan tâm cô, cô xem không thấy một chút tính toán bẩn thỉu nào từ trong mắt Nhan Tịch cả chỉ có bối rối va lúng túng, có lẽ còn xen lẫn một chút cảm xúc mà cô không thể hiểu được. Được rồi, nói cho nàng biết rồi tìm lý do đuổi việc nàng vẫn tốt hơn so với lòng hiếu kỳ hại chết người kia.
"Quan hệ giữa tôi và bạn trai chẳng qua chỉ là là hình thức bên ngoài lúc tôi chuẩn bị trở về Trung quốc tuyên bố thôi. "
Nhan Tịch gật đầu không nói chen vào dù nàng không hiểu tại sao Claire lại đột nhiên nói những thứ này với nàng, nhưng nàng hiểu, thứ Claire muốn bây giờ là sự lắng nghe.
" Tôi không có tình cảm với hắn, tất cả đều là ứng phó với cha. Vì cha...... cái chết của mẹ khiến ông sống trong đau khổ, nên câu nói cuối cùng của mẹ ông càng nhớ kỹ, hãy làm con gái bà quên VAN, vĩnh viễn quên VAN, tìm một người thật sự thương yêu hơn cả tình yêu tôi dành cho người và cho chúng tôi được chung một chỗ, không để tôi chờ đợi thêm nữa. "
Giong nói nghẹn ngào, ánh mắt đầy bi thương khiến lòng Nhan Tịch nhói đau, Claire nén nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói tiếp
" Cha vì hoàn thành di nguyện của mẹ, thậm chí đánh liều đem Thượng Hoa một tay ông gầy dựng vứt qua một bên, chuyên tâm tìm bạn trai cho tôi. Nhưng sao tôi có thể quên? VAN nói sau ba năm anh ấy sẽ trở lại, dù không có chút tin tức nào nhưng tôi tin anh nhất định sẽ không lừa tôi. Nhưng kia không ngừng tại đó, cha luôn than thở không biết bao giờ ông sẽ chết khiến tôi cuối cùng cũng thỏa hiệp, tìm bạn thời đại học diễn cho ông thấy, nhưng không nghĩ tới....."
Ánh mắt Claire vẫn bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ như trước mà không hề rơi lệ nhưng Nhan Tịch lại thấy trong mắt cô giọt nước mắt đau đớn thương tâm. Là VAN sao? Người đó chính là nguyên nhân khiến cô trầm cảm đau thương sao?
"Claire, sao cô không tìm một với người không chút chút quen biết diễn trò cho chủ tịch xem mà lại tìm bạn thời đại học, cô biết đấy giữa nam và nữ chắc chắn không có tình bạn thật sự, cô lại... đẹp như vậy, thời gian lâu dài dĩ nhiên hắn sẽ động lòng. "
Claire nghe lời của Nhan Tịch nhíu mày một cái, tạm thời đè nén đau thương trong lòng cúi đầu suy tư, cảm thấy lời này quả thật rất có lý.
Nhan Tịch nhìn ra biểu hiện của cô đã hòa hoãn cũng không dám nói thêm nữa, để bản "cảm nhận" qua một bên chuẩn bị chạy ra. Ai ngờ mới vừa chạy tới cửa, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng của Claire truyền tới
" Nam và nữ không có tình bạn thật sự, cô nói không sai. "
Nhan Tịch nghe thấy thế lòng bỗng lâng lâng, mình cuối cùng có thể nói câu sếo nghe vào tai. Ai ngờ nàng không may mắn vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia của Claire nhất thời khiến nàng cứng đờ tại chỗ
" Không quan hệ? Tốt lắm, Nhan Tịch, là cô đi. Tôi nói rồi, cô thật sự là một nhân tài hiếm có. "
~~~~~Hết Chương 10~~~~~