-
Chương 3
Lệ Sâm bê cái thùng cuối cùng vào xe, anh nhanh nhẹn kiểm tra nhưng vật dụng đã thu thập đuợc.
Súng đạn đã đủ, có một ít vũ khí và thuốc lấy từ bệnh viện, trong cửa hàng, anh cũng tìm được một ít thức ăn, hiện tại đã có thể rời khỏi đây.
Zombie ở thành phố càng lúc càng nhiều, mấy hôm trước anh đi quanh thành phố để quan sát thì phát hiện Zombie ở đây càng lúc càng thông minh, rõ ràng là chúng đã tiến hóa, xem ra anh phải nhanh chóng đến phía Bắc thành phố rồi.
Kiểm tra xong xuôi, anh phát hiện có chỗ không ổn.
Không hiểu sao Zombie quanh đây lại nhiều hơn, còn tập trung về phía xe của anh.
Lệ Sâm chạm vào cây súng dắt bên hông, cẩn thận muốn đóng cửa xe lại thì ngửi thấy một mùi hôi thôi.
Anh không để ý tìm hiểu xem đó là mùi gì, nếu không rời khỏi đây, chắc chắn sẽ bị Zombie bao vây.
Ngồi vào xe, anh khởi động máy rồi lái đi.
Còn Nam Ca nằm phía sau bị hù muốn chết luôn rồi!
Bị đám Zombie kia đuổi giết còn không nói, nhưng cô có cảm giác mình gặp phải phiền phức lớn hơn rồi.
Vì lúc cô giấu mình trong cái thùng, cô nghĩ người đàn ông kia sẽ cảm nhận được, làm cô sợ muốn nín thở luôn!
Thế nên Nam Ca mới bịt mũi mình lại lâu thật lâu, rồi cuối cùng cô mới nhận ra được là:
Mình chết mất tiêu rồi! Không còn thở thì ngừng lại kiểu gì!
Chiếc xe chạy nhanh trên đường, ánh sáng trong đêm sẽ thu hút Zombie lại gần, nên người đàn ông kia đã chỉnh đèn xe xuống mức thấp nhất, đường đi cũng không có chướng ngại vật, vì thế anh cũng không dùng đèn xe.
Động cơ xe rất tân tiến, khi lái xe cũng không có tiếng máy quá lớn.
Nam Ca giấu mình ở cửa sau, quyết định chờ sau khi anh đỗ xe lại thì sẽ lén chuồn ra ngoài.
Không biết người đàn ông này muốn đi đâu, nhưng nếu đến phía Bắc thì tốt rồi, có thể đi nhờ anh ta một đoạn.
Xe chạy một lúc lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
Đây là đoạn đường vắng, Nam Ca nghe kỹ giống như có tiếng nước chảy.
Phải rồi, đầu thành phố có một con sông bảo vệ, trên sông có cây cầu lớn được xây mấy năm trước. Trước khi mạt thế diễn ra, đây còn là thánh địa của các cặp tình nhân.
Đương nhiên, Nam Ca hôm nay không hề muốn hẹn hò, cô chỉ muốn nhảy xuống sông chết quách đi cho rồi.
Bởi vì sau khi xe tắt máy, người đàn ông bước xuống xe, anh ta mở buồng sau ra rồi lắp đạn vào.
Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên: "Bước ra, nếu không tôi nổ súng."
Từ lúc cho xe chạy, anh đã phát hiện được cửa sau có chút kỳ lạ.
Nhưng giải quyết công việc trong tình huống Zombie sắp bao vây như vậy cũng không dễ dàng, vì thế anh lái đến nơi hoang vắng.
Tuy mạt thế chỉ đến mới vài ngày, nhưng Lệ Sâm sẽ không coi thường những biểu hiện nhỏ nhất. Vả lại anh có cả một xe đồ hữu ích, rất dễ thu hút những người khác.
Nam Ca nằm trong cửa sau không lên tiếng, cô nuốt nước bọt.
Ực.
Vì trước đó quá lo lắng nên cô không ngửi kỹ, bây giờ lại phát hiện mùi máu của người đàn ông này rất thơm! Thật sự là ngon hơn người trước đó cô đã ăn gấp nghìn lần!
Nếu không phải anh ta đang chỉa súng vào đầu mình, nói không chừng Nam Ca sẽ bò ra ngoài, xin người đàn ông đó chia cho mình ít máu tươi.
Cô mơ hồ đứng dậy, người đàn ông thấy cô không lên tiếng, cuối cùng bước vào trong.
Chiếc xe bọc thép này rất rộng, anh xoay người, đưa tay đến nơi chất đống đồ. Cuối cùng, đèn xe bị anh mở lên, súng của anh cũng chỉa thẳng vào gáy của Nam Ca.
Cô không thích ứng được ánh sáng mạnh nên khép mắt lại, vừa giấu người trong xe, cô vừa vô ý kéo cổ áo của mình lên cao.
Lệ Sâm quan sát Nam Ca. Tóc của cô để xõa cho nên không nhìn thấy mặt.
Lúc này Nam Ca cũng rất lo lắng, nếu bị bắn bể đầu thật thì cô chết mất!
Vì thế, cô chậm chạm giải thích: "Tôi... nói... mình... đi... ngang... qua... đây, anh... có... tin... không?"
Đương nhiên Lệ Sâm không tin. Nào có ai đi ngang qua lại trông như cô thế này?
"Xuống xe." Tuy Lệ Sâm đã nghe cô nói, nhưng anh vẫn quyết định để cô xuống xe rồi quan sát kỹ hơn.
Nam Ca chậm chạp đứng dậy, chợt nghe tiếng người đàn ông giục: "Nhanh lên."
Cô cũng muốn nhanh mà! Nhưng khớp xương cứng đờ thế này, nhanh kiểu quái nào được!
Nam Ca nghĩ hoàn cảnh thế này thật rất đáng thương, cô vừa bò ra vừa hỏi: "Sao... anh... phát... hiện... ra... tôi...?"
Tốc độ nói chuyện của cô quá chậm, thế nên khi cô hỏi xong, cả người cũng đã ra ngoài rồi.
Lệ Sâm nhíu mày: "Trên người cô có mùi thịt thối, cô không ngửi thấy à?"
Có lẽ vì quá tối nên anh không phát hiện điểm khác lạ của cô.
Dù sao Zombie cũng không có nhận thức, Nam Ca cũng không phát hiện mình giống mấy Zombie khác.
Cho nên người đàn ông chỉ nghĩ cô bò ra từ đống người chết, cũng không ngờ cô lại là Zombie.
Nam Ca cười ha ha hai tiếng: "Mũi... anh... thính... thật..."
Lệ Sâm lại không cười nổi: "Sao lại trốn lên xe của tôi?"
Nghĩ đến đám Zombie lúc nãy: "Đám Zombie kia là cô kéo tới?"
Nam Ca tiếp tục im lặng, không phải vì cô không muốn nói chuyện, mà vì bây giờ khoảng cách của cả hai quá gần, cô không thể chống lại được mùi máu thơm trên người anh.
Mắt cô đỏ lên, bước đi hai bước. Nếu đôi mắt của cô có thần, nhất định Lệ Sâm có thể thấy khát vọng của cô.
Tai của cô kêu ong ong, mặc kệ Lệ Sâm nói gì cô cũng không nghe thấy. Cô đưa tay vào túi áo blue của mình, mò lấy con dao phẫu thuật.
Đời này chưa từng ngửi qua mùi máu ngon như thế, nhất định cô phải ăn cho đã mới được!
Trước đó chỉ ăn một người bình thường, cô có thể đi nhanh như vậy, nếu bây giờ ăn người đàn ông trước mặt này, cô có thể giống như người bình thường không?
Nếu tim của cô còn hoạt động, nhất định lúc này nó đang đập rất nhanh.
Lệ Sâm không buông tha cho từng cử động của cô, đương nhiên anh cũng chú ý đến sự khác thường của Nam Ca.
Cuối cùng, hai mắt Nam Ca đỏ lên, cô rút dao phẫu thuật đâm về phía Lệ Sâm!
Lệ Sâm đã chú ý đến hành động của cô, anh ra tay tàn nhẫn, nghiêng người đẩy Nam Ca xuống sông!
Nam Ca không kịp phản ứng, bị động tác nhanh nhẹn của người đàn ông đẩy xuống, cô chỉ cảm thấy ù ù rồi bị nước sông nhấn chìm!
Làm sao bây giờ a a a a a cô không biết bơi mà!
Vùng vẫy trong nước một hồi, Nam Ca lại phát hiện thêm một điều mới.
Ừ nhỉ, mình là Zombie mà, chết mất rồi thì sợ nước cái gì?
Ha ha ha ha.
Cũng may chỗ nước này không sâu mấy, Nam Ca chậm chạp đạp đạp, bò chậm chậm lên bờ.
Mái tóc dài màu đen của cô che khuất, lại mặt thêm áo blue trắng dài, trông bộ dạng giống hệt như Sadako đang đòi mạng.
Nếu khả năng chịu đựng của Lệ Sâm không tốt, có lẽ cũng bị Nam Ca dọa cho chạy mất xác rồi.
Anh thấy Nam Ca không hành động gì nữa thì nương tay. Rút súng lại, anh nói với Nam Ca: "Tôi tha cho cô một mạng, nếu lần sau lại đụng phải tôi, có thể số của cô không tốt như thế này nữa."
Nam Ca vén tóc của mình sang một bên, ngẩng đầu nhìn anh, tuy cô chỉ nhìn thấy một đường thẳng nhỏ: "Anh... muốn... đi... đâu?"
Bốn chữ mà bị cô nói đến một lúc lâu, Lệ Sâm nghi ngờ có phải cô có vấn đề về ngôn ngữ hay không.
"Ra khỏi thành phố."
Trong lòng Nam Ca rất gấp nha, cô còn chưa được uống máu của người đàn ông này mà! Nhưng biết làm sao được, người ta mạnh như vậy, có mười cô cũng không giết nổi!
Nếu còn dám nhào tới, sợ rằng người ta sẽ bắn nát đầu mình mất!
"Từ đây đi thẳng là đến phía Bắc, tôi đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố rồi, từ giờ cô cẩn thận đám Zombie."
Dứt lời, người đàn ông xoay người lại, thể hiện thái độ không muốn quan tâm tới Nam Ca.
Nam Ca chờ anh lái xe rời đi mới bò từ dòng sông lên.
Trong đầu cô đều chỉ có ý nghĩ, từ đây đến phía Bắc nhỡ gặp phải con người thì làm sao giờ!
Tuy người đàn ông này ném mình xuống sông, nhưng cô cũng rất cảm ơn anh ta đã chở mình tới đây!
Đoán hướng xong, Nam Ca cả người ướt sũng chậm chạm đi bền phía Bắc.
Lúc đi, cô còn cố gắng cúi cúi đầu, ngửi ngửi thử xem trên người mình rốt cuộc có mùi gì.
Mùi thịt thôi, chắc là không ngửi nổi rồi.
Bây giờ cô có chút chán nản, một Zombie đơn độc đi trên đường, trên người còn nhỏ nước tong tong trông vô cùng đáng thương.
Đi cả ngày hôm qua đến sáng nay, cuối cùng thể lực của Nam Ca cũng trụ không nổi. Cô tìm một công viên rồi giấu mình vào rừng cây nhỏ, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Tuy nhắm hai mắt lại nhưng cô vẫn không ngủ được. Sau khi biến thành Zombie, quả nhiên đến ngủ cũng tiết kiệm thời gian.
Gần sáng, cô nghe thấy một giọng nói nhỏ.
"Nữ Zombie kia đã ở đây lâu lắm rồi, chúng ta có nên ra tay chặt đầu xuống không?" Nghe giọng nói là của con gái.
Đồng bọn của cô là một người đàn ông: "Đừng kiếm chuyện nữa, chúng ta đi tìm thức ăn, nhanh lên."
Cô gái có vẻ không đồng ý với ý kiến của người kia.
Hai người họ là tình nhân của nhau, lúc mạt thế xảy ra là lúc họ đang ở cạnh nhau.
Người kia là quản lý cấp cao của công ty, năng lực rất khá, sau khi gặp chuyện không may, cô nghĩ mình có thể dựa vào anh ta. Nhưng qua một số chuyện xảy ra, cô ta phát hiện anh ta chính là một tên nhát gan sợ phiền phức, căn bản là không có can đảm giết Zombie.
Bây giờ Zombie trong thành phố đã tập hợp thành đoàn, vất vả lắm mới đụng phải một con lạc đàn, sao anh ta còn không ra tay?
Nhưng thấy người đàn ông đã bỏ xa mình, không còn cách nào khác, cô ta đành phải rời đi.
Sau khi cô gái đi rồi, Nam Ca mới chậm chạm mở mắt.
Hai người kia đi siêu thị à, hôm nay ở đó chật kín Zombie, cô cũng không muốn nhắc họ làm gì.
Cô muốn yên lặng chờ, quả nhiên không lâu sau, trong siêu thị phát ra tiếng gào của Zombie.
Chắc hai người họ đã bị bao vây bên trong rồi!
Hiện tại Nam Ca đã hồi phục được kha khá sức, cô rất mong sau khi cuộc chiến kết thúc, mình có thể thu nhặt được chút gì đó.
Chậm chạp đi đến siêu thị, đám Zombie này không hiếu chiến như đám ở trung tâm thành phố, bọn chúng không đến công kích cô.
Lúc cô đến cửa siêu thị thì thấy một nam một nữ đang liều mạng đánh nhau với Zombie.
Điều ngạc nhiên là người ra tay chính là cô gái kia, còn tên đàn ông nọ chỉ biết trốn sau lưng cô gái mà run rẩy.
Tuy Nam Ca đã không còn là con người, nhưng cô vẫn cảm thấy gã ta thật hèn mọn. Phải nhờ con gái bảo vệ thì là loại đàn ông gì.
Còn tên đàn ông kia không biết xấu hổ, lúc Zombie nhào về phía mình, gã không chống lại được thì níu cô gái lại, đẩy cô ấy về phía Zombie! Còn gã ta thì tự mình chạy về phía cửa siêu thị!
Cũng may phản ứng của cô gái nhanh nhẹn, né tránh tấn công của Zombie.
Súng đạn đã đủ, có một ít vũ khí và thuốc lấy từ bệnh viện, trong cửa hàng, anh cũng tìm được một ít thức ăn, hiện tại đã có thể rời khỏi đây.
Zombie ở thành phố càng lúc càng nhiều, mấy hôm trước anh đi quanh thành phố để quan sát thì phát hiện Zombie ở đây càng lúc càng thông minh, rõ ràng là chúng đã tiến hóa, xem ra anh phải nhanh chóng đến phía Bắc thành phố rồi.
Kiểm tra xong xuôi, anh phát hiện có chỗ không ổn.
Không hiểu sao Zombie quanh đây lại nhiều hơn, còn tập trung về phía xe của anh.
Lệ Sâm chạm vào cây súng dắt bên hông, cẩn thận muốn đóng cửa xe lại thì ngửi thấy một mùi hôi thôi.
Anh không để ý tìm hiểu xem đó là mùi gì, nếu không rời khỏi đây, chắc chắn sẽ bị Zombie bao vây.
Ngồi vào xe, anh khởi động máy rồi lái đi.
Còn Nam Ca nằm phía sau bị hù muốn chết luôn rồi!
Bị đám Zombie kia đuổi giết còn không nói, nhưng cô có cảm giác mình gặp phải phiền phức lớn hơn rồi.
Vì lúc cô giấu mình trong cái thùng, cô nghĩ người đàn ông kia sẽ cảm nhận được, làm cô sợ muốn nín thở luôn!
Thế nên Nam Ca mới bịt mũi mình lại lâu thật lâu, rồi cuối cùng cô mới nhận ra được là:
Mình chết mất tiêu rồi! Không còn thở thì ngừng lại kiểu gì!
Chiếc xe chạy nhanh trên đường, ánh sáng trong đêm sẽ thu hút Zombie lại gần, nên người đàn ông kia đã chỉnh đèn xe xuống mức thấp nhất, đường đi cũng không có chướng ngại vật, vì thế anh cũng không dùng đèn xe.
Động cơ xe rất tân tiến, khi lái xe cũng không có tiếng máy quá lớn.
Nam Ca giấu mình ở cửa sau, quyết định chờ sau khi anh đỗ xe lại thì sẽ lén chuồn ra ngoài.
Không biết người đàn ông này muốn đi đâu, nhưng nếu đến phía Bắc thì tốt rồi, có thể đi nhờ anh ta một đoạn.
Xe chạy một lúc lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
Đây là đoạn đường vắng, Nam Ca nghe kỹ giống như có tiếng nước chảy.
Phải rồi, đầu thành phố có một con sông bảo vệ, trên sông có cây cầu lớn được xây mấy năm trước. Trước khi mạt thế diễn ra, đây còn là thánh địa của các cặp tình nhân.
Đương nhiên, Nam Ca hôm nay không hề muốn hẹn hò, cô chỉ muốn nhảy xuống sông chết quách đi cho rồi.
Bởi vì sau khi xe tắt máy, người đàn ông bước xuống xe, anh ta mở buồng sau ra rồi lắp đạn vào.
Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên: "Bước ra, nếu không tôi nổ súng."
Từ lúc cho xe chạy, anh đã phát hiện được cửa sau có chút kỳ lạ.
Nhưng giải quyết công việc trong tình huống Zombie sắp bao vây như vậy cũng không dễ dàng, vì thế anh lái đến nơi hoang vắng.
Tuy mạt thế chỉ đến mới vài ngày, nhưng Lệ Sâm sẽ không coi thường những biểu hiện nhỏ nhất. Vả lại anh có cả một xe đồ hữu ích, rất dễ thu hút những người khác.
Nam Ca nằm trong cửa sau không lên tiếng, cô nuốt nước bọt.
Ực.
Vì trước đó quá lo lắng nên cô không ngửi kỹ, bây giờ lại phát hiện mùi máu của người đàn ông này rất thơm! Thật sự là ngon hơn người trước đó cô đã ăn gấp nghìn lần!
Nếu không phải anh ta đang chỉa súng vào đầu mình, nói không chừng Nam Ca sẽ bò ra ngoài, xin người đàn ông đó chia cho mình ít máu tươi.
Cô mơ hồ đứng dậy, người đàn ông thấy cô không lên tiếng, cuối cùng bước vào trong.
Chiếc xe bọc thép này rất rộng, anh xoay người, đưa tay đến nơi chất đống đồ. Cuối cùng, đèn xe bị anh mở lên, súng của anh cũng chỉa thẳng vào gáy của Nam Ca.
Cô không thích ứng được ánh sáng mạnh nên khép mắt lại, vừa giấu người trong xe, cô vừa vô ý kéo cổ áo của mình lên cao.
Lệ Sâm quan sát Nam Ca. Tóc của cô để xõa cho nên không nhìn thấy mặt.
Lúc này Nam Ca cũng rất lo lắng, nếu bị bắn bể đầu thật thì cô chết mất!
Vì thế, cô chậm chạm giải thích: "Tôi... nói... mình... đi... ngang... qua... đây, anh... có... tin... không?"
Đương nhiên Lệ Sâm không tin. Nào có ai đi ngang qua lại trông như cô thế này?
"Xuống xe." Tuy Lệ Sâm đã nghe cô nói, nhưng anh vẫn quyết định để cô xuống xe rồi quan sát kỹ hơn.
Nam Ca chậm chạp đứng dậy, chợt nghe tiếng người đàn ông giục: "Nhanh lên."
Cô cũng muốn nhanh mà! Nhưng khớp xương cứng đờ thế này, nhanh kiểu quái nào được!
Nam Ca nghĩ hoàn cảnh thế này thật rất đáng thương, cô vừa bò ra vừa hỏi: "Sao... anh... phát... hiện... ra... tôi...?"
Tốc độ nói chuyện của cô quá chậm, thế nên khi cô hỏi xong, cả người cũng đã ra ngoài rồi.
Lệ Sâm nhíu mày: "Trên người cô có mùi thịt thối, cô không ngửi thấy à?"
Có lẽ vì quá tối nên anh không phát hiện điểm khác lạ của cô.
Dù sao Zombie cũng không có nhận thức, Nam Ca cũng không phát hiện mình giống mấy Zombie khác.
Cho nên người đàn ông chỉ nghĩ cô bò ra từ đống người chết, cũng không ngờ cô lại là Zombie.
Nam Ca cười ha ha hai tiếng: "Mũi... anh... thính... thật..."
Lệ Sâm lại không cười nổi: "Sao lại trốn lên xe của tôi?"
Nghĩ đến đám Zombie lúc nãy: "Đám Zombie kia là cô kéo tới?"
Nam Ca tiếp tục im lặng, không phải vì cô không muốn nói chuyện, mà vì bây giờ khoảng cách của cả hai quá gần, cô không thể chống lại được mùi máu thơm trên người anh.
Mắt cô đỏ lên, bước đi hai bước. Nếu đôi mắt của cô có thần, nhất định Lệ Sâm có thể thấy khát vọng của cô.
Tai của cô kêu ong ong, mặc kệ Lệ Sâm nói gì cô cũng không nghe thấy. Cô đưa tay vào túi áo blue của mình, mò lấy con dao phẫu thuật.
Đời này chưa từng ngửi qua mùi máu ngon như thế, nhất định cô phải ăn cho đã mới được!
Trước đó chỉ ăn một người bình thường, cô có thể đi nhanh như vậy, nếu bây giờ ăn người đàn ông trước mặt này, cô có thể giống như người bình thường không?
Nếu tim của cô còn hoạt động, nhất định lúc này nó đang đập rất nhanh.
Lệ Sâm không buông tha cho từng cử động của cô, đương nhiên anh cũng chú ý đến sự khác thường của Nam Ca.
Cuối cùng, hai mắt Nam Ca đỏ lên, cô rút dao phẫu thuật đâm về phía Lệ Sâm!
Lệ Sâm đã chú ý đến hành động của cô, anh ra tay tàn nhẫn, nghiêng người đẩy Nam Ca xuống sông!
Nam Ca không kịp phản ứng, bị động tác nhanh nhẹn của người đàn ông đẩy xuống, cô chỉ cảm thấy ù ù rồi bị nước sông nhấn chìm!
Làm sao bây giờ a a a a a cô không biết bơi mà!
Vùng vẫy trong nước một hồi, Nam Ca lại phát hiện thêm một điều mới.
Ừ nhỉ, mình là Zombie mà, chết mất rồi thì sợ nước cái gì?
Ha ha ha ha.
Cũng may chỗ nước này không sâu mấy, Nam Ca chậm chạp đạp đạp, bò chậm chậm lên bờ.
Mái tóc dài màu đen của cô che khuất, lại mặt thêm áo blue trắng dài, trông bộ dạng giống hệt như Sadako đang đòi mạng.
Nếu khả năng chịu đựng của Lệ Sâm không tốt, có lẽ cũng bị Nam Ca dọa cho chạy mất xác rồi.
Anh thấy Nam Ca không hành động gì nữa thì nương tay. Rút súng lại, anh nói với Nam Ca: "Tôi tha cho cô một mạng, nếu lần sau lại đụng phải tôi, có thể số của cô không tốt như thế này nữa."
Nam Ca vén tóc của mình sang một bên, ngẩng đầu nhìn anh, tuy cô chỉ nhìn thấy một đường thẳng nhỏ: "Anh... muốn... đi... đâu?"
Bốn chữ mà bị cô nói đến một lúc lâu, Lệ Sâm nghi ngờ có phải cô có vấn đề về ngôn ngữ hay không.
"Ra khỏi thành phố."
Trong lòng Nam Ca rất gấp nha, cô còn chưa được uống máu của người đàn ông này mà! Nhưng biết làm sao được, người ta mạnh như vậy, có mười cô cũng không giết nổi!
Nếu còn dám nhào tới, sợ rằng người ta sẽ bắn nát đầu mình mất!
"Từ đây đi thẳng là đến phía Bắc, tôi đưa cô ra khỏi trung tâm thành phố rồi, từ giờ cô cẩn thận đám Zombie."
Dứt lời, người đàn ông xoay người lại, thể hiện thái độ không muốn quan tâm tới Nam Ca.
Nam Ca chờ anh lái xe rời đi mới bò từ dòng sông lên.
Trong đầu cô đều chỉ có ý nghĩ, từ đây đến phía Bắc nhỡ gặp phải con người thì làm sao giờ!
Tuy người đàn ông này ném mình xuống sông, nhưng cô cũng rất cảm ơn anh ta đã chở mình tới đây!
Đoán hướng xong, Nam Ca cả người ướt sũng chậm chạm đi bền phía Bắc.
Lúc đi, cô còn cố gắng cúi cúi đầu, ngửi ngửi thử xem trên người mình rốt cuộc có mùi gì.
Mùi thịt thôi, chắc là không ngửi nổi rồi.
Bây giờ cô có chút chán nản, một Zombie đơn độc đi trên đường, trên người còn nhỏ nước tong tong trông vô cùng đáng thương.
Đi cả ngày hôm qua đến sáng nay, cuối cùng thể lực của Nam Ca cũng trụ không nổi. Cô tìm một công viên rồi giấu mình vào rừng cây nhỏ, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Tuy nhắm hai mắt lại nhưng cô vẫn không ngủ được. Sau khi biến thành Zombie, quả nhiên đến ngủ cũng tiết kiệm thời gian.
Gần sáng, cô nghe thấy một giọng nói nhỏ.
"Nữ Zombie kia đã ở đây lâu lắm rồi, chúng ta có nên ra tay chặt đầu xuống không?" Nghe giọng nói là của con gái.
Đồng bọn của cô là một người đàn ông: "Đừng kiếm chuyện nữa, chúng ta đi tìm thức ăn, nhanh lên."
Cô gái có vẻ không đồng ý với ý kiến của người kia.
Hai người họ là tình nhân của nhau, lúc mạt thế xảy ra là lúc họ đang ở cạnh nhau.
Người kia là quản lý cấp cao của công ty, năng lực rất khá, sau khi gặp chuyện không may, cô nghĩ mình có thể dựa vào anh ta. Nhưng qua một số chuyện xảy ra, cô ta phát hiện anh ta chính là một tên nhát gan sợ phiền phức, căn bản là không có can đảm giết Zombie.
Bây giờ Zombie trong thành phố đã tập hợp thành đoàn, vất vả lắm mới đụng phải một con lạc đàn, sao anh ta còn không ra tay?
Nhưng thấy người đàn ông đã bỏ xa mình, không còn cách nào khác, cô ta đành phải rời đi.
Sau khi cô gái đi rồi, Nam Ca mới chậm chạm mở mắt.
Hai người kia đi siêu thị à, hôm nay ở đó chật kín Zombie, cô cũng không muốn nhắc họ làm gì.
Cô muốn yên lặng chờ, quả nhiên không lâu sau, trong siêu thị phát ra tiếng gào của Zombie.
Chắc hai người họ đã bị bao vây bên trong rồi!
Hiện tại Nam Ca đã hồi phục được kha khá sức, cô rất mong sau khi cuộc chiến kết thúc, mình có thể thu nhặt được chút gì đó.
Chậm chạp đi đến siêu thị, đám Zombie này không hiếu chiến như đám ở trung tâm thành phố, bọn chúng không đến công kích cô.
Lúc cô đến cửa siêu thị thì thấy một nam một nữ đang liều mạng đánh nhau với Zombie.
Điều ngạc nhiên là người ra tay chính là cô gái kia, còn tên đàn ông nọ chỉ biết trốn sau lưng cô gái mà run rẩy.
Tuy Nam Ca đã không còn là con người, nhưng cô vẫn cảm thấy gã ta thật hèn mọn. Phải nhờ con gái bảo vệ thì là loại đàn ông gì.
Còn tên đàn ông kia không biết xấu hổ, lúc Zombie nhào về phía mình, gã không chống lại được thì níu cô gái lại, đẩy cô ấy về phía Zombie! Còn gã ta thì tự mình chạy về phía cửa siêu thị!
Cũng may phản ứng của cô gái nhanh nhẹn, né tránh tấn công của Zombie.