-
Chương 23
Bản thân là hỏa hệ dị năng còn có thể sợ Lệ Sâm sao? Ả phải báo thù cho chị gái!
Lệ Sâm đã phát hiện đang Lâm Phong Nguyệt chuyển hóa thành Zombie với tốc độ nhanh chóng, ngay từ ban đầu anh đã không có lòng trắc ẩn gì giờ càng muốn nhanh chóng giết Lâm Phong Nguyệt. Anh lách mình tránh thoát hai quả cầu lửa rồi nhanh chóng đi vòng qua sau lưng Lâm Phong Nguyệt, đặt khẩu súng ở trên cổ ả. Không chút do dự bóp cò!
"Pằng!"
Nam Ca nằm ngay đằng trước bọn họ nên nhìn thấy rất rõ ràng. Viên đạn kia trực tiếp xuyên thủng động mạch cổ Lâm Phong Nguyệt, máu tươi phun trào ra từ miệng vết thương.
Vị trí Nam Ca nằm vừa vặn không tránh thoát được, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì đã bị máu tươi bắn đầy mặt.
Lâm Phong Nguyệt trợn trừng hai mắt đến chết vẫn không hiểu rõ tại sao một dị năng giả như ả lại bị người bình thường bắn chết!
Nam Ca chỉ lạnh lùng nhìn ả giống như Đổng Phương Thuận, lảo đảo cơ thể ngã trên mặt đất co giật vài cái, sau đó không còn hơi thở nữa.
Lệ Sâm vừa tới đây vài phút, bốn người này đều đã bị anh giết chết hết. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí khiến hơi thở nồng nặc mùi máu tươi. Con mắt Nam Ca lại đỏ lên. Cô đã lâu không nếm được hương vị máu, máu của người có dị năng đặc biệt ngon miệng.
Vì vậy cô từ từ liếm môi đem máu tươi trên mặt nuốt vào, rõ ràng cô ý thức được chính mình đang làm cái gì lại giống như là không thể khống chế được thân thể chính mình.
Lâm Phong Nguyệt chết. Quá trình ả biến thành Zombie cũng kết thúc, ả không cần biến thành hình dáng xấu xí của Zombie đã chết đi, trên ý nghĩa nào đó coi như phải cảm ơn Lệ Sâm.
Lệ Sâm đi đến bên cạnh Nam Ca, từ từ ngồi xổm, bỏ súng xuống nhẹ nhàng bế cô lên ôm vào trong lòng. động tác dịu dàng của anh giống như là đối xử với đồ dễ vỡ vậy. Một tay khác của anh còn từ từ vuốt ve mặt Nam Ca như là muốn đem vết máu trên mặt cô lau đi.
Nhưng Nam Ca hiện tại đang ăn uống rất vui vẻ sao có thể dễ dàng để anh lãng phí như thế? Vì vậy khi Lệ Sâm lau đến bên miệng cô, cô liền trực tiếp đem ngón tay Lệ Sâm ngậm trong miệng liếm liếm hai cái.
Sắc mặt Lệ Sâm vì hành động này mà thay đổi, một cảm giác tê dại từ sau lưng kéo một đường thẳng tiến đến đại não khiến anh suýt chút nữa đem Nam Ca ném ra ngoài.
Nam Ca dựa ở trong lòng anh cổ họng vô thức nức nở nghẹn ngào, cô rất là khó chịu, rất muốn tiếp tục uống máu tươi, nhưng mà sao liếm mãi cũng không có được vị máu thơm kia.
Cho nên cô lăn qua lộn lại mà đem tay người đàn ông này liếm một lần lại một lần, Lệ Sâm rốt cục nhịn không được đem tay kéo lại. Nhưng đầu Nam Ca vẫn còn đuổi theo ngón tay anh, Lệ Sâm đành phải bất đắc dĩ nói: "Bốn người này đều cho cô, đừng liếm ."
"Gào ~" Nam Ca dùng một âm tiết bày tỏ mừng rỡ.
Hiện tại bụi mù trong thành phố rất nhanh sắp dừng lại, Lệ Sâm nhìn lướt ra ngoài, không đến nửa giờ nữa bầu trời sẽ thật sự sáng lên, những thứ nguy hiểm này nọ chỉ sợ sẽ xuất hiện.
Vì vậy anh nói với Nam Ca: "Cô cần tốc chiến tốc thắng, chúng ta không có nhiều thời gian."
Nói xong anh còn kéo thi thể hai chị em kia lại cho Nam Ca. Nam Ca vui vẻ gật đầu, cũng không thèm lo lắng hỏi Lệ Sâm tỉnh lúc nào làm sao tìm được cô.
Thậm chí cô còn nhanh chóng đem việc mình vừa mới bị ngược đãi đều quên hết. Hiện tại suy nghĩ duy nhất của cô chính là đem hai chị em này đều ăn hết!
Dù sao hai ả đều đã chết hết nên không cần cô dùng tới dao giải phẫu, nói sau đi, ngón tay cô đều gãy thật sự là cầm không nổi mà.
Ghé vào cổ Lâm Phong Tuyết cắn, cổ họng Nam Ca liên tục truyền ra tiếng nuốt ực ực. Lệ Sâm không ngăn cản động tác của Nam Ca mà còn quay đầu giúp cô vuốt lưng thông khí.
Thật sự là quá thần kỳ, nếu là mấy ngày hôm trước có ai cùng anh nói anh không chỉ nuôi dưỡng một tiểu Zombie ở bên người, còn cho cô tìm ăn. Lệ Sâm chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng bây giờ... anh không rõ ràng lắm mình rốt cuộc vì Nam Ca mà thay đổi bao nhiêu nguyên tắc rồi.
Hai người có dị năng đủ Nam Ca để ăn no, cô một chút cũng không thèm liếc nhìn đến hai gã đàn ông xấu xí nằm bên kia.
Ăn no xong, cô chép miệng đem vết máu bên miệng đều liếm sạch một chút cũng không muốn lãng phí. Lệ Sâm nhìn động tác của cô nàng, hầu kết không khỏi động động.
“ có Zombie lại đây." Giống như lúc mê man sau tỉnh lại giác quan của anh so với trước nhạy bén hơn không ít, một đám lớn Zombie đang mò theo hương vị máu tươi đến đây, anh không cảm giác sai.
Nam Ca giật giật khóe miệng, rất vui vẻ vươn tay ra. Cô đã không thể đi nha, coi như là đi được cũng chậm cực kỳ sẽ liên lụy đến anh.
Bây giờ cô cần ôm ôm cơ!
Lệ Sâm nhìn toàn thân vô cùng bẩn thỉu nhưng ngược lại bên miệng lại cực kì sạch sẽ của cô không khỏi bật cười.
Mà thôi, cô không gặp chuyện không may là tốt lắm rồi.
Vì vậy Lệ Sâm bước lại cõng cô lên lưng còn thuận tay cầm theo hai thùng nước, thừa dịp những con Zombie chưa đem này chỗ này vây quanh, lao ra siêu thị.
Anh dựa theo đường cũ trở về, trên đường còn đụng phải vài con Zombie lạc đàn,anh đều dựa theo phương pháp trước kia giải quyết .
Trong lúc đánh nhau anh cảm giác được Zombie lại biến hóa. Sức mạnh của chúng ngày càng lớn, chạy cũng nhanh hơn, chỉ số thông minh giống như cũng tăng cao. Nhớ tới vừa rồi trong tay Lâm Phong Nguyệt xuất hiện quả cầu lửa, mặt Lệ Sâm càng thêm lạnh lùng. Xem như là... Cùng nhau tiến hóa sao?
Nam Ca ngơ ngác nằm yên ổn ở trên lưng anh, cô có chút ít lưu luyến cảm giác an toàn quen thuộc này rồi.
Lệ Sâm cõng cô lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe đi khỏi Tĩnh Thủy Thành.
Mặc dù có một đám Zombie lớn đi theo phía sau bọn họ nhưng đám Zombie chậm chạp vẫn không chạy nhanh hơn xe Lệ Sâm, không lâu sau đã mất hút. Lệ Sâm nhớ rất kỹ hoàn cảnh xung quanh đây vì vậy anh biết được những con đường hẻo lánh để đi ra khỏi thành phố.
Đợi đến khi xác định chắc chắn đằng sau không còn Zombie, xung quanh cũng an toàn Lệ Sâm mới dừng xe lại.
Nam Ca ngồi rung đùi đắc ý ở vị trí kế bên lái xe mà mọi lần hay ngồi, trông tương đối vui vẻ.
Tay Lệ Sâm đang cầm tay lái không tự giác được nắm chặt lại, tiểu Zombie này thật không có lương tâm!
"không phải tôi đã nói cô ngồi yên trong xe chờ tôi sao? Cô xuống xe làm cái gì?" Lệ Sâm không nhịn được mắng cô.
Nam Ca ấm ức chọt chọt ngón tay, tuy nhiên cô chưa kịp nói chuyện đã phát hiện ra ngón tay vừa mới bị đạp gãy tự lành lại được rồi!
Cô nắm nắm bàn tay, thật sự là linh hoạt nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều nè!
Vì vậy cô ngốc ngếch giơ tay lên khoe khoang với Lệ Sâm: "Tôi có thể, động!"
Vừa nói xong cô giật mình một cái. Bởi vì, không riêng gì âm thanh thay đổi dễ nghe hơn một tí mà tốc độ nói cũng nhanh hơn trước!
Lệ Sâm đơn giản kết luận được, tiểu Zombie này uống máu người lại khiến cho cơ thể cô tốt hơn.
Thật sự là… nhớ tới bộ dáng máu me thảm thương của cô lúc nãy, trong khoảng thời gian ngắn Lệ Sâm thấy đầu đau đau.
"Đừng lảng sang chuyện khác, tôi hỏi cô chưa trả lời đâu." Anh tiếp tục làm mặt lạnh.
Nam Ca quay đầu nhếch miệng nghĩ thầm, anh bất tỉnh ba ngày liền, tôi thấy bên ngoài thời tiết tốt muốn ra ngoài hóng gió một chút cũng không được sao?
Lệ Sâm nhìn Nam Ca rõ ràng bày ra biểu cảm lợn chết không sợ nước sôi, lại càng giận hơn : "Nếu tôi đi chậm thêm chút nữa, cô biết chính mình sẽ bị làm sao không?"
Nam Ca rụt đầu nhỏ giọng nói : "Lại chết, một lần nữa thôi."
gân xanh trên đầu Lệ Sâm nổi lên. Lại chết một lần nữa, vậy mà cô cũng nói ra được! Tiểu Zombie lúc nãy sợ muốn chết hóa ra không phải là cô à!
Mặt không thay đổi mở cửa xe ra, Lệ Sâm đuổi cô đi: "Chết tiệt, cô muốn chết như vậy tôi không ngăn cản cô nữa, xuống xe đi."
Nam Ca vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra. Lúc nãy không phải là người đàn ông này còn dịu dàng lau máu trên mặt cô, còn cõng cô lên xe sao? Sao đổi thái độ nhanh vậy
Hừ, anh muốn tôi xuống xe hử? tôi đây ao ước ngày này lâu lắm rồi.
"Cô còn dám giận dỗi phải không?" Lệ Sâm thật muốn đánh Nam Ca một cái nhưng lại không nỡ giơ tay lên. Chính mình đối với tiểu Zombie này thật sự là không có biện pháp!
Nam Ca còn cố ý ngửa đầu lên khiêu khích nghĩ, anh giỏi thì đánh chết tôi đi~ anh tới đi~.
Đánh vỡ không khí căng thẳng này là tiếng động từ bụng Lệ Sâm. Anh đã hôn mê ba ngày liền, bây giờ rất cần ăn cái gì đó. Vì vậy anh cắn răng quyết định tạm thời không so đo với Nam Ca. còn tiểu Zombie này sau này anh sẽ từ từ dạy lại.
Đi ra ghế sau xe tìm đồ ăn, lúc này anh mới để ý đến vị trí chỗ để thuốc bị thay đổi, trong góc còn có kim tiêm đã sử dụng và vỏ bình truyền dịch.
Động tác của Lệ Sâm ngừng lại, anh không biết phải hình dung tâm trạng của anh như thế nào nữa. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Nam Ca, cả người cô vô cùng bẩn thỉu đang dựa vào ghế không biết có phải vẫn còn dỗi không.
Đem bình truyền dịch cất kỹ, Lệ Sâm trên miệng tràn đầy tươi cười. Thôi, nếu mà cô biểu hiện tốt một chút thì anh sẽ không trừng phạt cô nữa.
Lệ Sâm lấy mấy thứ trở về ăn, lại khôi phục sắc mặt không biểu cảm. Nam Ca ngồi một lát cảm thấy vô cùng buồn chán liền nghĩ đến hai chị em kia có dị năng. Vì vậy cô hồ nghi nhìn Lệ Sâm, một lúc sau mới hỏi: "Anh, thức tỉnh, dị năng không?"
Lệ Sâm luôn ăn đồ ăn rất nhanh, vậy mà lúc này lại giảm tốc độ. Chờ ăn lạp xưởng xong anh mới quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nam Ca: "Làm sao vậy?"
"Cuối cùng là, thức tỉnh à?" Nam Ca cảm thấy thật là tốt. Nên biết rằng vị máu của anh ta vốn rất ngon rồi nếu mà thức tỉnh dị năng... Hi hi hi, cô sẽ có nhiều lộc ăn hơn nha.
Lệ Sâm hình như phát hiện ra ảo tưởng của Nam Ca, bực mình trả lời: "Không có, tôi không cảm giác được thân thể mình có biến hóa."
Nam Ca trừng to mắt. Nhưng so với người khác anh ta ngất xỉu sớm nhất, tỉnh lại muộn nhất mà, cô còn tưởng là dị năng của anh ta mạnh quá không dậy nổi đây!
Vậy mà kết quả không có dị năng! Lừa người !
Lệ Sâm thấy Nam Ca nửa ngày đều không nói lời nào, trầm giọng hỏi: "Sao thế, cô có cái gì không hài lòng hử? Người có dị năng cũng chưa chắc là người mạnh nhất ."
Hai chị em lúc nãy chả phải là bị anh giết sao?
Nam Ca suy nghĩ nửa ngày mới bĩu môi, trong miệng bật ra ba chữ : “Yếu như gà."
Lệ Sâm còn cho là mình nghe nhầm, nhíu nhíu lông mày âm thanh lạnh hơn: " Tiểu câm điếc, cô vừa nói cái gì?"
Mấy từ này là do lúc trước hai chị em kia dùng để sỉ nhục cô, Nam Ca vừa vặn liền học được, vì vậy cô hừ hừ hai tiếng: "Không có dị năng, yếu như gà."
Lệ Sâm liền trực tiếp bóp nát bình nước suối đang cầm trong tay. Anh quyết định thu lại ý nghĩ vừa rồi "Nếu cô biểu hiện tốt một chút, liền không phạt cô nữa".
Tiểu Zombie chết tiệt này nên bị hung hăng trừng phạt! Xem xem về sau cô có nhớ lâu hay không, còn dám hay không ghét bỏ anh!
Lệ Sâm đã phát hiện đang Lâm Phong Nguyệt chuyển hóa thành Zombie với tốc độ nhanh chóng, ngay từ ban đầu anh đã không có lòng trắc ẩn gì giờ càng muốn nhanh chóng giết Lâm Phong Nguyệt. Anh lách mình tránh thoát hai quả cầu lửa rồi nhanh chóng đi vòng qua sau lưng Lâm Phong Nguyệt, đặt khẩu súng ở trên cổ ả. Không chút do dự bóp cò!
"Pằng!"
Nam Ca nằm ngay đằng trước bọn họ nên nhìn thấy rất rõ ràng. Viên đạn kia trực tiếp xuyên thủng động mạch cổ Lâm Phong Nguyệt, máu tươi phun trào ra từ miệng vết thương.
Vị trí Nam Ca nằm vừa vặn không tránh thoát được, đợi đến lúc cô phản ứng lại thì đã bị máu tươi bắn đầy mặt.
Lâm Phong Nguyệt trợn trừng hai mắt đến chết vẫn không hiểu rõ tại sao một dị năng giả như ả lại bị người bình thường bắn chết!
Nam Ca chỉ lạnh lùng nhìn ả giống như Đổng Phương Thuận, lảo đảo cơ thể ngã trên mặt đất co giật vài cái, sau đó không còn hơi thở nữa.
Lệ Sâm vừa tới đây vài phút, bốn người này đều đã bị anh giết chết hết. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí khiến hơi thở nồng nặc mùi máu tươi. Con mắt Nam Ca lại đỏ lên. Cô đã lâu không nếm được hương vị máu, máu của người có dị năng đặc biệt ngon miệng.
Vì vậy cô từ từ liếm môi đem máu tươi trên mặt nuốt vào, rõ ràng cô ý thức được chính mình đang làm cái gì lại giống như là không thể khống chế được thân thể chính mình.
Lâm Phong Nguyệt chết. Quá trình ả biến thành Zombie cũng kết thúc, ả không cần biến thành hình dáng xấu xí của Zombie đã chết đi, trên ý nghĩa nào đó coi như phải cảm ơn Lệ Sâm.
Lệ Sâm đi đến bên cạnh Nam Ca, từ từ ngồi xổm, bỏ súng xuống nhẹ nhàng bế cô lên ôm vào trong lòng. động tác dịu dàng của anh giống như là đối xử với đồ dễ vỡ vậy. Một tay khác của anh còn từ từ vuốt ve mặt Nam Ca như là muốn đem vết máu trên mặt cô lau đi.
Nhưng Nam Ca hiện tại đang ăn uống rất vui vẻ sao có thể dễ dàng để anh lãng phí như thế? Vì vậy khi Lệ Sâm lau đến bên miệng cô, cô liền trực tiếp đem ngón tay Lệ Sâm ngậm trong miệng liếm liếm hai cái.
Sắc mặt Lệ Sâm vì hành động này mà thay đổi, một cảm giác tê dại từ sau lưng kéo một đường thẳng tiến đến đại não khiến anh suýt chút nữa đem Nam Ca ném ra ngoài.
Nam Ca dựa ở trong lòng anh cổ họng vô thức nức nở nghẹn ngào, cô rất là khó chịu, rất muốn tiếp tục uống máu tươi, nhưng mà sao liếm mãi cũng không có được vị máu thơm kia.
Cho nên cô lăn qua lộn lại mà đem tay người đàn ông này liếm một lần lại một lần, Lệ Sâm rốt cục nhịn không được đem tay kéo lại. Nhưng đầu Nam Ca vẫn còn đuổi theo ngón tay anh, Lệ Sâm đành phải bất đắc dĩ nói: "Bốn người này đều cho cô, đừng liếm ."
"Gào ~" Nam Ca dùng một âm tiết bày tỏ mừng rỡ.
Hiện tại bụi mù trong thành phố rất nhanh sắp dừng lại, Lệ Sâm nhìn lướt ra ngoài, không đến nửa giờ nữa bầu trời sẽ thật sự sáng lên, những thứ nguy hiểm này nọ chỉ sợ sẽ xuất hiện.
Vì vậy anh nói với Nam Ca: "Cô cần tốc chiến tốc thắng, chúng ta không có nhiều thời gian."
Nói xong anh còn kéo thi thể hai chị em kia lại cho Nam Ca. Nam Ca vui vẻ gật đầu, cũng không thèm lo lắng hỏi Lệ Sâm tỉnh lúc nào làm sao tìm được cô.
Thậm chí cô còn nhanh chóng đem việc mình vừa mới bị ngược đãi đều quên hết. Hiện tại suy nghĩ duy nhất của cô chính là đem hai chị em này đều ăn hết!
Dù sao hai ả đều đã chết hết nên không cần cô dùng tới dao giải phẫu, nói sau đi, ngón tay cô đều gãy thật sự là cầm không nổi mà.
Ghé vào cổ Lâm Phong Tuyết cắn, cổ họng Nam Ca liên tục truyền ra tiếng nuốt ực ực. Lệ Sâm không ngăn cản động tác của Nam Ca mà còn quay đầu giúp cô vuốt lưng thông khí.
Thật sự là quá thần kỳ, nếu là mấy ngày hôm trước có ai cùng anh nói anh không chỉ nuôi dưỡng một tiểu Zombie ở bên người, còn cho cô tìm ăn. Lệ Sâm chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng bây giờ... anh không rõ ràng lắm mình rốt cuộc vì Nam Ca mà thay đổi bao nhiêu nguyên tắc rồi.
Hai người có dị năng đủ Nam Ca để ăn no, cô một chút cũng không thèm liếc nhìn đến hai gã đàn ông xấu xí nằm bên kia.
Ăn no xong, cô chép miệng đem vết máu bên miệng đều liếm sạch một chút cũng không muốn lãng phí. Lệ Sâm nhìn động tác của cô nàng, hầu kết không khỏi động động.
“ có Zombie lại đây." Giống như lúc mê man sau tỉnh lại giác quan của anh so với trước nhạy bén hơn không ít, một đám lớn Zombie đang mò theo hương vị máu tươi đến đây, anh không cảm giác sai.
Nam Ca giật giật khóe miệng, rất vui vẻ vươn tay ra. Cô đã không thể đi nha, coi như là đi được cũng chậm cực kỳ sẽ liên lụy đến anh.
Bây giờ cô cần ôm ôm cơ!
Lệ Sâm nhìn toàn thân vô cùng bẩn thỉu nhưng ngược lại bên miệng lại cực kì sạch sẽ của cô không khỏi bật cười.
Mà thôi, cô không gặp chuyện không may là tốt lắm rồi.
Vì vậy Lệ Sâm bước lại cõng cô lên lưng còn thuận tay cầm theo hai thùng nước, thừa dịp những con Zombie chưa đem này chỗ này vây quanh, lao ra siêu thị.
Anh dựa theo đường cũ trở về, trên đường còn đụng phải vài con Zombie lạc đàn,anh đều dựa theo phương pháp trước kia giải quyết .
Trong lúc đánh nhau anh cảm giác được Zombie lại biến hóa. Sức mạnh của chúng ngày càng lớn, chạy cũng nhanh hơn, chỉ số thông minh giống như cũng tăng cao. Nhớ tới vừa rồi trong tay Lâm Phong Nguyệt xuất hiện quả cầu lửa, mặt Lệ Sâm càng thêm lạnh lùng. Xem như là... Cùng nhau tiến hóa sao?
Nam Ca ngơ ngác nằm yên ổn ở trên lưng anh, cô có chút ít lưu luyến cảm giác an toàn quen thuộc này rồi.
Lệ Sâm cõng cô lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe đi khỏi Tĩnh Thủy Thành.
Mặc dù có một đám Zombie lớn đi theo phía sau bọn họ nhưng đám Zombie chậm chạp vẫn không chạy nhanh hơn xe Lệ Sâm, không lâu sau đã mất hút. Lệ Sâm nhớ rất kỹ hoàn cảnh xung quanh đây vì vậy anh biết được những con đường hẻo lánh để đi ra khỏi thành phố.
Đợi đến khi xác định chắc chắn đằng sau không còn Zombie, xung quanh cũng an toàn Lệ Sâm mới dừng xe lại.
Nam Ca ngồi rung đùi đắc ý ở vị trí kế bên lái xe mà mọi lần hay ngồi, trông tương đối vui vẻ.
Tay Lệ Sâm đang cầm tay lái không tự giác được nắm chặt lại, tiểu Zombie này thật không có lương tâm!
"không phải tôi đã nói cô ngồi yên trong xe chờ tôi sao? Cô xuống xe làm cái gì?" Lệ Sâm không nhịn được mắng cô.
Nam Ca ấm ức chọt chọt ngón tay, tuy nhiên cô chưa kịp nói chuyện đã phát hiện ra ngón tay vừa mới bị đạp gãy tự lành lại được rồi!
Cô nắm nắm bàn tay, thật sự là linh hoạt nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều nè!
Vì vậy cô ngốc ngếch giơ tay lên khoe khoang với Lệ Sâm: "Tôi có thể, động!"
Vừa nói xong cô giật mình một cái. Bởi vì, không riêng gì âm thanh thay đổi dễ nghe hơn một tí mà tốc độ nói cũng nhanh hơn trước!
Lệ Sâm đơn giản kết luận được, tiểu Zombie này uống máu người lại khiến cho cơ thể cô tốt hơn.
Thật sự là… nhớ tới bộ dáng máu me thảm thương của cô lúc nãy, trong khoảng thời gian ngắn Lệ Sâm thấy đầu đau đau.
"Đừng lảng sang chuyện khác, tôi hỏi cô chưa trả lời đâu." Anh tiếp tục làm mặt lạnh.
Nam Ca quay đầu nhếch miệng nghĩ thầm, anh bất tỉnh ba ngày liền, tôi thấy bên ngoài thời tiết tốt muốn ra ngoài hóng gió một chút cũng không được sao?
Lệ Sâm nhìn Nam Ca rõ ràng bày ra biểu cảm lợn chết không sợ nước sôi, lại càng giận hơn : "Nếu tôi đi chậm thêm chút nữa, cô biết chính mình sẽ bị làm sao không?"
Nam Ca rụt đầu nhỏ giọng nói : "Lại chết, một lần nữa thôi."
gân xanh trên đầu Lệ Sâm nổi lên. Lại chết một lần nữa, vậy mà cô cũng nói ra được! Tiểu Zombie lúc nãy sợ muốn chết hóa ra không phải là cô à!
Mặt không thay đổi mở cửa xe ra, Lệ Sâm đuổi cô đi: "Chết tiệt, cô muốn chết như vậy tôi không ngăn cản cô nữa, xuống xe đi."
Nam Ca vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra. Lúc nãy không phải là người đàn ông này còn dịu dàng lau máu trên mặt cô, còn cõng cô lên xe sao? Sao đổi thái độ nhanh vậy
Hừ, anh muốn tôi xuống xe hử? tôi đây ao ước ngày này lâu lắm rồi.
"Cô còn dám giận dỗi phải không?" Lệ Sâm thật muốn đánh Nam Ca một cái nhưng lại không nỡ giơ tay lên. Chính mình đối với tiểu Zombie này thật sự là không có biện pháp!
Nam Ca còn cố ý ngửa đầu lên khiêu khích nghĩ, anh giỏi thì đánh chết tôi đi~ anh tới đi~.
Đánh vỡ không khí căng thẳng này là tiếng động từ bụng Lệ Sâm. Anh đã hôn mê ba ngày liền, bây giờ rất cần ăn cái gì đó. Vì vậy anh cắn răng quyết định tạm thời không so đo với Nam Ca. còn tiểu Zombie này sau này anh sẽ từ từ dạy lại.
Đi ra ghế sau xe tìm đồ ăn, lúc này anh mới để ý đến vị trí chỗ để thuốc bị thay đổi, trong góc còn có kim tiêm đã sử dụng và vỏ bình truyền dịch.
Động tác của Lệ Sâm ngừng lại, anh không biết phải hình dung tâm trạng của anh như thế nào nữa. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Nam Ca, cả người cô vô cùng bẩn thỉu đang dựa vào ghế không biết có phải vẫn còn dỗi không.
Đem bình truyền dịch cất kỹ, Lệ Sâm trên miệng tràn đầy tươi cười. Thôi, nếu mà cô biểu hiện tốt một chút thì anh sẽ không trừng phạt cô nữa.
Lệ Sâm lấy mấy thứ trở về ăn, lại khôi phục sắc mặt không biểu cảm. Nam Ca ngồi một lát cảm thấy vô cùng buồn chán liền nghĩ đến hai chị em kia có dị năng. Vì vậy cô hồ nghi nhìn Lệ Sâm, một lúc sau mới hỏi: "Anh, thức tỉnh, dị năng không?"
Lệ Sâm luôn ăn đồ ăn rất nhanh, vậy mà lúc này lại giảm tốc độ. Chờ ăn lạp xưởng xong anh mới quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nam Ca: "Làm sao vậy?"
"Cuối cùng là, thức tỉnh à?" Nam Ca cảm thấy thật là tốt. Nên biết rằng vị máu của anh ta vốn rất ngon rồi nếu mà thức tỉnh dị năng... Hi hi hi, cô sẽ có nhiều lộc ăn hơn nha.
Lệ Sâm hình như phát hiện ra ảo tưởng của Nam Ca, bực mình trả lời: "Không có, tôi không cảm giác được thân thể mình có biến hóa."
Nam Ca trừng to mắt. Nhưng so với người khác anh ta ngất xỉu sớm nhất, tỉnh lại muộn nhất mà, cô còn tưởng là dị năng của anh ta mạnh quá không dậy nổi đây!
Vậy mà kết quả không có dị năng! Lừa người !
Lệ Sâm thấy Nam Ca nửa ngày đều không nói lời nào, trầm giọng hỏi: "Sao thế, cô có cái gì không hài lòng hử? Người có dị năng cũng chưa chắc là người mạnh nhất ."
Hai chị em lúc nãy chả phải là bị anh giết sao?
Nam Ca suy nghĩ nửa ngày mới bĩu môi, trong miệng bật ra ba chữ : “Yếu như gà."
Lệ Sâm còn cho là mình nghe nhầm, nhíu nhíu lông mày âm thanh lạnh hơn: " Tiểu câm điếc, cô vừa nói cái gì?"
Mấy từ này là do lúc trước hai chị em kia dùng để sỉ nhục cô, Nam Ca vừa vặn liền học được, vì vậy cô hừ hừ hai tiếng: "Không có dị năng, yếu như gà."
Lệ Sâm liền trực tiếp bóp nát bình nước suối đang cầm trong tay. Anh quyết định thu lại ý nghĩ vừa rồi "Nếu cô biểu hiện tốt một chút, liền không phạt cô nữa".
Tiểu Zombie chết tiệt này nên bị hung hăng trừng phạt! Xem xem về sau cô có nhớ lâu hay không, còn dám hay không ghét bỏ anh!