Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Có chút hiểu lầm
Cả buổi tiệc hôm đó anh và cô như hòa vào dòng người đông đúc, cô như mèo nhỏ chỉ biết đi theo anh hết chúc rượu rồi lại bàn chuyện làm ăn.
Nhìn không gian xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, đa phần là những người giàu có cô có chút không quen. Phong Thanh Dương đang cầm ly rượu vang đỏ vừa uống được một ngậm thì thấy cô giật giật nhẹ tay của mình.
"Sao thế" Anh nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe hết sức nhẹ nhàng.
"Em...em muốn đi vệ sinh một chút"
Phong Thanh Dương nghe thấy lời đề nghị đó liền thả tay cô ra gật đầu đồng ý. Cô nhanh chóng rời đi tới hướng mà mình đã xác định sẵn trong đầu.
Bóng lưng nhỏ nhắn yêu kiều hòa vào dòng người đông đúc của bữa tiệc đột nhiên trong lòng anh thấy một cảm giác không an toàn, xác định không có mối nguy hại nào anh mới quay lại nói chuyện tiếp với vài vị khách mời.
Về phía của Trần Anh Thư cô như bông hoa kiêu sa lộng lẫy bước đi, sau khi đi vệ sinh xong vừa mở cánh cửa ra thì cô đã chạm mặt với một vị tiểu thư.
Trông cô ma ta ăn mặc sang trọng trong bộ váy đen thiếu vải, dáng người cao hơn cô một chút, trang điểm đậm sắc sảo, những thứ trên người cô ta đều toát lên vẻ sang trọng, mùi nước hoa bay ra nồng nặc khiến cô có chút ngây mũi.
Giây phút bốn mắt chạm nhau giữa cô và vị tiểu thư kia cứ nghĩ cô ấy sẽ bắt chuyện với mình nhưng không... là do cô nghĩ nhiều thôi. Người kia đi một mạch vào trong nhà vệ sinh. Trần Anh Thư cũng nhanh chóng rời đi thì đột nhiên cánh tay cô lại có cảm giác đau đớn.
Trần Anh Thư hơi bất ngờ một chút cô liền quay lại nhìn vị tiểu thư kia đang nắm chặt tay mình, khuôn mặt có chút đáng sợ. Không hiểu ý đồ của cô ta cô liền cất lời hỏi.
"Sao..sao thế?"
Không nói không rằng vị tiểu thư kia đột nhiên giơ tay lên giật sợi dây chuyền như cổ của cô ra, gương mặt cô bây giờ có vẻ đã rất hốt hoảng, tiếng của người đối diện nói.
"Sợi dây chuyền này là cô lấy trộm của tôi sao? Hèn gì tìm mãi không thấy, hóa ra nó lại nằm trên cổ của một người lạ!"
Trần Anh Thư nhìn thấy sợi dây chuyền của mình bị đứt nằm trên tay của người phụ nữ kia. Cô nhanh chóng giải thích.
"Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Đây là sợi dây chuyền của tôi mà, tôi và cô chưa gặp nhau lần nào thì làm sao tôi có thể lấy trộm của cô được chứ!"
"Cô nói cũng có lý đấy! nhưng rõ ràng đây là sợi dây chuyền của tôi, người lạ thì người lạ nhưng vẫn đầy người lấy trộm được đấy thôi"
"Tôi không...có...đây là sợi dây chuyền của tôi mà!"
Trần Anh Thư nhìn vào gương mặt của vị tiểu thư kia trong lớp trang điểm sắc sảo lại càng thêm đáng sợ hơn.
Cô dám chắc đây là sự hiểu lầm nhưng không có cách nào để có thể giải thích, khi nhìn một đồ vật của mình trân quý lại bị người khác cướp mất mà không có cách nào để lấy lại thật sự rất khó chịu.
Bây giờ đây cô có thể cảm nhận rõ cảm giác đau đớn truyền tới khi bị Tiểu Thư kia nắm lấy tay vì có móng tay dài.
"Cô đừng nói khoác, bổn tiểu thư mà lại có thể nhìn nhầm được sao? Nếu cô rằng co nữa tôi sẽ nói cho mọi người ở đây biết một cô gái xinh đẹp ăn mặc cũng không tới nỗi nghèo hèn vậy mà lại đi ăn cắp đồ của người khác đấy"
Những lúc như thế này Trần Anh Thư mới biết thế lực của đồng tiền lớn đến mức nào, nó có thể thay thế pháp luật, có thể thay cho những lời nói dối, ai giàu thì người đó đúng, ai nghèo thì mãi cũng chỉ là sai.
Trần Anh Thư vốn đang định từ bỏ việc sẽ đối lý mà lấy lại từ tay của vị tiểu thư kia thì đột nhiên một giọng nói truyền tớ.
"Tiểu thư nhà Trần gia, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi lấy đồ của bạn gái tôi như vậy, thật không có một chút thể thống nào!"
Cô quay mặt lại hóa ra lại là Phong Thanh Dương anh, anh bước đến kéo cô lại lòng mình khoác nhẹ tay lên vai nhỏ như đang trong tư thế bảo vệ. Vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy anh cũng có chút sợ hãi, cô đoán không lầm thì bọn họ cũng có biết nhau.
"Phong thiếu gia, Hóa ra là anh?...Tôi nghĩ anh nên dạy dỗ là bạn gái của mình thì tốt hơn, đi lấy trộm đồ của người khác như vậy thật không hay đâu!"
"Trộm đồ của cô sao? Bằng chứng đâu?"
Anh quát lớn khiến bị cô ta có vẻ cũng sợ hãi nhưng sau đó lại hùng hổ mà khẳng định.
"Tôi không có bằng chứng, nhưng đây là sợi dây chuyền của tôi?"
Đôi mắt anh trở nên thâm sâu không thấy đáy, mới nhìn vào đã thấy sợ.
"Cô nghĩ bạn gái của tôi phải đi ăn trộm sao? Nếu không mau trả lại đồ cho bạn gái tôi thì tôi e là...công ti nhà cô sẽ yên ổn đâu?"
"Anh" Cô ta mím chặt môi rồi lỗ mãng nhồi sợi dây chuyền vào tay cô mà rời đi..
Nhìn không gian xung quanh toàn là những gương mặt xa lạ, đa phần là những người giàu có cô có chút không quen. Phong Thanh Dương đang cầm ly rượu vang đỏ vừa uống được một ngậm thì thấy cô giật giật nhẹ tay của mình.
"Sao thế" Anh nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe hết sức nhẹ nhàng.
"Em...em muốn đi vệ sinh một chút"
Phong Thanh Dương nghe thấy lời đề nghị đó liền thả tay cô ra gật đầu đồng ý. Cô nhanh chóng rời đi tới hướng mà mình đã xác định sẵn trong đầu.
Bóng lưng nhỏ nhắn yêu kiều hòa vào dòng người đông đúc của bữa tiệc đột nhiên trong lòng anh thấy một cảm giác không an toàn, xác định không có mối nguy hại nào anh mới quay lại nói chuyện tiếp với vài vị khách mời.
Về phía của Trần Anh Thư cô như bông hoa kiêu sa lộng lẫy bước đi, sau khi đi vệ sinh xong vừa mở cánh cửa ra thì cô đã chạm mặt với một vị tiểu thư.
Trông cô ma ta ăn mặc sang trọng trong bộ váy đen thiếu vải, dáng người cao hơn cô một chút, trang điểm đậm sắc sảo, những thứ trên người cô ta đều toát lên vẻ sang trọng, mùi nước hoa bay ra nồng nặc khiến cô có chút ngây mũi.
Giây phút bốn mắt chạm nhau giữa cô và vị tiểu thư kia cứ nghĩ cô ấy sẽ bắt chuyện với mình nhưng không... là do cô nghĩ nhiều thôi. Người kia đi một mạch vào trong nhà vệ sinh. Trần Anh Thư cũng nhanh chóng rời đi thì đột nhiên cánh tay cô lại có cảm giác đau đớn.
Trần Anh Thư hơi bất ngờ một chút cô liền quay lại nhìn vị tiểu thư kia đang nắm chặt tay mình, khuôn mặt có chút đáng sợ. Không hiểu ý đồ của cô ta cô liền cất lời hỏi.
"Sao..sao thế?"
Không nói không rằng vị tiểu thư kia đột nhiên giơ tay lên giật sợi dây chuyền như cổ của cô ra, gương mặt cô bây giờ có vẻ đã rất hốt hoảng, tiếng của người đối diện nói.
"Sợi dây chuyền này là cô lấy trộm của tôi sao? Hèn gì tìm mãi không thấy, hóa ra nó lại nằm trên cổ của một người lạ!"
Trần Anh Thư nhìn thấy sợi dây chuyền của mình bị đứt nằm trên tay của người phụ nữ kia. Cô nhanh chóng giải thích.
"Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi. Đây là sợi dây chuyền của tôi mà, tôi và cô chưa gặp nhau lần nào thì làm sao tôi có thể lấy trộm của cô được chứ!"
"Cô nói cũng có lý đấy! nhưng rõ ràng đây là sợi dây chuyền của tôi, người lạ thì người lạ nhưng vẫn đầy người lấy trộm được đấy thôi"
"Tôi không...có...đây là sợi dây chuyền của tôi mà!"
Trần Anh Thư nhìn vào gương mặt của vị tiểu thư kia trong lớp trang điểm sắc sảo lại càng thêm đáng sợ hơn.
Cô dám chắc đây là sự hiểu lầm nhưng không có cách nào để có thể giải thích, khi nhìn một đồ vật của mình trân quý lại bị người khác cướp mất mà không có cách nào để lấy lại thật sự rất khó chịu.
Bây giờ đây cô có thể cảm nhận rõ cảm giác đau đớn truyền tới khi bị Tiểu Thư kia nắm lấy tay vì có móng tay dài.
"Cô đừng nói khoác, bổn tiểu thư mà lại có thể nhìn nhầm được sao? Nếu cô rằng co nữa tôi sẽ nói cho mọi người ở đây biết một cô gái xinh đẹp ăn mặc cũng không tới nỗi nghèo hèn vậy mà lại đi ăn cắp đồ của người khác đấy"
Những lúc như thế này Trần Anh Thư mới biết thế lực của đồng tiền lớn đến mức nào, nó có thể thay thế pháp luật, có thể thay cho những lời nói dối, ai giàu thì người đó đúng, ai nghèo thì mãi cũng chỉ là sai.
Trần Anh Thư vốn đang định từ bỏ việc sẽ đối lý mà lấy lại từ tay của vị tiểu thư kia thì đột nhiên một giọng nói truyền tớ.
"Tiểu thư nhà Trần gia, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi lấy đồ của bạn gái tôi như vậy, thật không có một chút thể thống nào!"
Cô quay mặt lại hóa ra lại là Phong Thanh Dương anh, anh bước đến kéo cô lại lòng mình khoác nhẹ tay lên vai nhỏ như đang trong tư thế bảo vệ. Vị tiểu thư kia sau khi nhìn thấy anh cũng có chút sợ hãi, cô đoán không lầm thì bọn họ cũng có biết nhau.
"Phong thiếu gia, Hóa ra là anh?...Tôi nghĩ anh nên dạy dỗ là bạn gái của mình thì tốt hơn, đi lấy trộm đồ của người khác như vậy thật không hay đâu!"
"Trộm đồ của cô sao? Bằng chứng đâu?"
Anh quát lớn khiến bị cô ta có vẻ cũng sợ hãi nhưng sau đó lại hùng hổ mà khẳng định.
"Tôi không có bằng chứng, nhưng đây là sợi dây chuyền của tôi?"
Đôi mắt anh trở nên thâm sâu không thấy đáy, mới nhìn vào đã thấy sợ.
"Cô nghĩ bạn gái của tôi phải đi ăn trộm sao? Nếu không mau trả lại đồ cho bạn gái tôi thì tôi e là...công ti nhà cô sẽ yên ổn đâu?"
"Anh" Cô ta mím chặt môi rồi lỗ mãng nhồi sợi dây chuyền vào tay cô mà rời đi..