Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Chăm sóc bệnh nhân
Tối đến tại phòng bệnh vip nơi mà cô được nằm điều trị, ban đầu cô cứ nghĩ chỉ cần khám xong rồi được về nhà ai ngờ nghiêm trọng đến nỗi phải nằm viện thế này.
Trong căn phòng yên tĩnh, mùi thuốc sát trùng lâu lâu lại bay nhẹ vào mũi cô.
Từ khi rời đi để làm thủ tục nhập viện cho cô vị tổng giám đốc kia không hề quay lại mà chỉ có vài vị y tá đến chăm sóc.
Có lẽ nào anh ta định bỏ mặc cô lại phòng bệnh như thế này rồi quên mất không!
Cạch.
Vừa mới chợp mắt được một chút thì phía ngoài cửa truyền đến một tiếng động, cứ nghĩ là y tá đến điều trị nên cô vốn không quan tâm nhưng một giọng trầm thấp vang lên.
"Trợ lý Trần, cô tỉnh rồi sao?"
Trần Anh Thư quay đầu lại nhìn thì là Phong Thanh Dương, không nghĩ là anh vẫn còn nhớ đến cô đấy. Anh hôm nay không mặc âu phục chỉnh tề như hàng ngày mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao bình thường.
Thật là anh không vậy! Vị tổng giám đốc hàng ngày vốn trọng hình tượng của bản thân cũng có lúc ăn mặc giản dị như thế này đi ra ngoài sao?
Cô bất ngờ lướt qua một lượt cơ thể anh, tuy quần áo có lạ mắt nhưng vẻ đẹp trai vẫn không thay đổi, thậm chí anh mặc như thế còn đẹp hơn nữa.
Có một câu nói trên mạng mà cô thầm nghĩ trong đầu nếu đặt vào trong hoàn cảnh này thì khá lợp lí.
Quả nhiên người đẹp thì có mặc rẻ rách cũng thấy đẹp.
"Y tá không đến nữa sao?"
Cô ngồi trên giường bệnh khẽ hỏi anh. Chỉ thấy anh gật đầu một cái rồi đặt một hộp thức ăn lại bàn nhỏ phía đuôi giường bệnh.
Mùi hương của hành thơm phức truyền vào thính giác cô cũng có thể đoán được đó là cháo thịt.
"Y tá không đến nữa, đây là đồ ăn tôi mua cho cô"
Hiếm thấy vị giám đốc của mình quan tâm người khác như vậy, cô nghĩ anh cũng không phải là người tuyệt tình, ít ra còn có một chút báo đáp với ân nhân của mình.
"Cảm ơn anh"
Cô không quên cảm ơn, đôi mắt có chút rè rặn.
"Nếu cô không mau khỏi bệnh thì làm sao trả nợ cho tôi được"
Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Có nói thẳng quá thì trong lúc dâng trào cảm xúc cũng không nên nói ra như vậy chứ. Cô người ra nước mắt.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, dù sao thì cô cũng phải ăn uống một chút để lấp đầy cái dạ dày mốc meo của mình.
Vừa mới dơ nhẹ cánh tay lên cầm thìa định múc ăn thì một cơn đau đớn dỡ dội truyền đến, lúc này cô mới nhớ đến vết thương của mình nằm ở vai phải.
Phong Thanh Dương thấy cô định ăn rồi thôi, một bên chân mày sắc bén của anh khẽ nhếch lên.
"Sao vậy! Cô chê đồ ăn của tôi sao?"
Trần Anh Thư đưa gương mặt thống khổ nhìn anh. Hồi nãy vì cơn đau khiến cô sắp phát ra tiếng khóc, ánh mắt vì nước mắt non mà trở nên long lanh đến tội nghiệp.
"Tổng giám đốc, tay tôi đau"
"Cô"
Chỉ thấy anh nói ra một câu hằn học rồi lại đến bê thức ăn lên, xúc một thìa đến miệng cô.
Thật không đây...anh đang đút cho cô ăn sao? Đang định há miệng thì làn khói của thức toả ra, ở khoảng cách này bờ môi đỏ nhỏ nhắn của cô cảm nhận được chút nhiệt độ.
Thấy cô e rè anh tức giận.
"Tôi đút cho rồi mà cô còn không ăn?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"K...không phải, tại thức ăn đang còn nóng nên..."
Đúng thật! Cô nói anh mới nhìn lại thìa cháo khổng lồ mà mình múc đầy ắp, làn khói nóng toả lên. Như thế này không chết vì nghẹn thì cũng chết vì bỏng miệng mất.
Phong Thanh Dương chưa bao giờ chăm sóc ai như thế này nên cũng có hơi khó khăn đối với.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, toả ra luồng sáng như viên kim cương lấp lánh của cô.
"Phiền phức"
Vậy mà anh cúi xuống thổi cháo cho cô ăn thật.
Một lúc sau, cô ăn xong.
Phong Thanh Dương quay đầu lại nhìn cô rồi lại nhìn về phía bàn có để thước uống, bông băng và một số thuốc bôi của cô.
Anh cầm đến bên giường, không nói trước một câu đã gỡ một chiếc khuy áo cô rồi kéo nhẹ cổ áo cô xuống.
Vùng vai nhỏ đang được băng bó cẩn thận được lộ diện, nhìn những vết bầm tím xung quanh cũng đoán được mức độ nghiêm trọng.
Nhận được hành động bất ngờ ấy cô vội phản ứng.
"Anh...anh định làm gì?"
"Bôi thuốc"
Hồi này anh nói y tá sẽ không quay lại...
Anh tiếp tục cởi một cúc áo cô ra để có có thể bôi thuốc ở vùng cánh tay, vì vết thương ở vùng vai nên cô mặc một chiếc áo ngực không dây, thấy anh nhìn cô gượng mà quay mặt đi.
"Cô ngại sao?"
Như nói trúng tim đen cô nói lắp.
"Tôi...tôi..hay tôi tự làm cũng được"
Nhìn thấy cô như vậy cũng biết được là đang nói khoác. Anh lạnh lùng nói.
"Dù sao thì đâu phải tôi chưa thấy qua, còn ngại cái gì chứ"
Nói vậy cũng được luôn sao?
"Tổng giám đốc, lúc đó khác, giờ khác"
"Khác...chẳng lẽ nó to hơn sao?"
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, mùi thuốc sát trùng lâu lâu lại bay nhẹ vào mũi cô.
Từ khi rời đi để làm thủ tục nhập viện cho cô vị tổng giám đốc kia không hề quay lại mà chỉ có vài vị y tá đến chăm sóc.
Có lẽ nào anh ta định bỏ mặc cô lại phòng bệnh như thế này rồi quên mất không!
Cạch.
Vừa mới chợp mắt được một chút thì phía ngoài cửa truyền đến một tiếng động, cứ nghĩ là y tá đến điều trị nên cô vốn không quan tâm nhưng một giọng trầm thấp vang lên.
"Trợ lý Trần, cô tỉnh rồi sao?"
Trần Anh Thư quay đầu lại nhìn thì là Phong Thanh Dương, không nghĩ là anh vẫn còn nhớ đến cô đấy. Anh hôm nay không mặc âu phục chỉnh tề như hàng ngày mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao bình thường.
Thật là anh không vậy! Vị tổng giám đốc hàng ngày vốn trọng hình tượng của bản thân cũng có lúc ăn mặc giản dị như thế này đi ra ngoài sao?
Cô bất ngờ lướt qua một lượt cơ thể anh, tuy quần áo có lạ mắt nhưng vẻ đẹp trai vẫn không thay đổi, thậm chí anh mặc như thế còn đẹp hơn nữa.
Có một câu nói trên mạng mà cô thầm nghĩ trong đầu nếu đặt vào trong hoàn cảnh này thì khá lợp lí.
Quả nhiên người đẹp thì có mặc rẻ rách cũng thấy đẹp.
"Y tá không đến nữa sao?"
Cô ngồi trên giường bệnh khẽ hỏi anh. Chỉ thấy anh gật đầu một cái rồi đặt một hộp thức ăn lại bàn nhỏ phía đuôi giường bệnh.
Mùi hương của hành thơm phức truyền vào thính giác cô cũng có thể đoán được đó là cháo thịt.
"Y tá không đến nữa, đây là đồ ăn tôi mua cho cô"
Hiếm thấy vị giám đốc của mình quan tâm người khác như vậy, cô nghĩ anh cũng không phải là người tuyệt tình, ít ra còn có một chút báo đáp với ân nhân của mình.
"Cảm ơn anh"
Cô không quên cảm ơn, đôi mắt có chút rè rặn.
"Nếu cô không mau khỏi bệnh thì làm sao trả nợ cho tôi được"
Lời nói của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Có nói thẳng quá thì trong lúc dâng trào cảm xúc cũng không nên nói ra như vậy chứ. Cô người ra nước mắt.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, dù sao thì cô cũng phải ăn uống một chút để lấp đầy cái dạ dày mốc meo của mình.
Vừa mới dơ nhẹ cánh tay lên cầm thìa định múc ăn thì một cơn đau đớn dỡ dội truyền đến, lúc này cô mới nhớ đến vết thương của mình nằm ở vai phải.
Phong Thanh Dương thấy cô định ăn rồi thôi, một bên chân mày sắc bén của anh khẽ nhếch lên.
"Sao vậy! Cô chê đồ ăn của tôi sao?"
Trần Anh Thư đưa gương mặt thống khổ nhìn anh. Hồi nãy vì cơn đau khiến cô sắp phát ra tiếng khóc, ánh mắt vì nước mắt non mà trở nên long lanh đến tội nghiệp.
"Tổng giám đốc, tay tôi đau"
"Cô"
Chỉ thấy anh nói ra một câu hằn học rồi lại đến bê thức ăn lên, xúc một thìa đến miệng cô.
Thật không đây...anh đang đút cho cô ăn sao? Đang định há miệng thì làn khói của thức toả ra, ở khoảng cách này bờ môi đỏ nhỏ nhắn của cô cảm nhận được chút nhiệt độ.
Thấy cô e rè anh tức giận.
"Tôi đút cho rồi mà cô còn không ăn?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
"K...không phải, tại thức ăn đang còn nóng nên..."
Đúng thật! Cô nói anh mới nhìn lại thìa cháo khổng lồ mà mình múc đầy ắp, làn khói nóng toả lên. Như thế này không chết vì nghẹn thì cũng chết vì bỏng miệng mất.
Phong Thanh Dương chưa bao giờ chăm sóc ai như thế này nên cũng có hơi khó khăn đối với.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, toả ra luồng sáng như viên kim cương lấp lánh của cô.
"Phiền phức"
Vậy mà anh cúi xuống thổi cháo cho cô ăn thật.
Một lúc sau, cô ăn xong.
Phong Thanh Dương quay đầu lại nhìn cô rồi lại nhìn về phía bàn có để thước uống, bông băng và một số thuốc bôi của cô.
Anh cầm đến bên giường, không nói trước một câu đã gỡ một chiếc khuy áo cô rồi kéo nhẹ cổ áo cô xuống.
Vùng vai nhỏ đang được băng bó cẩn thận được lộ diện, nhìn những vết bầm tím xung quanh cũng đoán được mức độ nghiêm trọng.
Nhận được hành động bất ngờ ấy cô vội phản ứng.
"Anh...anh định làm gì?"
"Bôi thuốc"
Hồi này anh nói y tá sẽ không quay lại...
Anh tiếp tục cởi một cúc áo cô ra để có có thể bôi thuốc ở vùng cánh tay, vì vết thương ở vùng vai nên cô mặc một chiếc áo ngực không dây, thấy anh nhìn cô gượng mà quay mặt đi.
"Cô ngại sao?"
Như nói trúng tim đen cô nói lắp.
"Tôi...tôi..hay tôi tự làm cũng được"
Nhìn thấy cô như vậy cũng biết được là đang nói khoác. Anh lạnh lùng nói.
"Dù sao thì đâu phải tôi chưa thấy qua, còn ngại cái gì chứ"
Nói vậy cũng được luôn sao?
"Tổng giám đốc, lúc đó khác, giờ khác"
"Khác...chẳng lẽ nó to hơn sao?"
Cô trợn tròn mắt nhìn anh.