Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69: Biết được mọi chuyện
Lâm Huyền thoát khỏi vòng tay của Lục Ngạn. Cô nằm ngửa người, yên tĩnh nghe Lục Ngạn kể lại mọi việc.
"Cách đây khoảng hai năm, chắc em vẫn còn nhớ có một thời gian Lục thị tụt dốc không phanh nhỉ?"
Lâm Huyền nghe Lục Ngạn nói vậy cũng lục lọi lại kí ức một lượt. Quả thật Lục thị từng có một đợt lao đao thất thế trên thương trường. Lúc đó cô đã lấy Lục Ngạn, hằng ngày thấy anh đi sơm về khuya trong lòng cũng rất đau.
"Em nhớ."
"Là do anh trai em làm." Lục Ngạn thản nhiên nói ra. Với việc này anh cũng chưa từng có ý ghi hận Lâm Phong. Nhưng những việc xảy ra gần đây mới khiến Lục Ngạn ghét anh ta như vậy. Mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, Lục Ngạn tuy rằng ghét nhưng cũng không dám hoàn toàn cho rằng Lâm Phong chính là hung thủ.
"Anh em vì sao phải làm vậy?" Lâm Huyền ngạc nhiên hỏi.
"Là bởi vì vụ hỏa hoạn năm đó. Người phía sau vốn dĩ muốn nhắm tới mẹ anh, sau cùng thật không ngờ rằng... Lâm Phong vì vậy nên mới xả giận lên Lục thị, sau đợt đó cũng không thấy anh ta có thêm động tĩnh gì, cho tới gần đây..."
Lục Ngạn ngập ngừng, không biết có nên kể tiếp hay không. Anh nhìn sang Lâm Huyền, lại vô tình đụng phải ánh mắt mong chờ của cô. Xem chừng con sâu tò mò trong bụng cô lại bắt đàu rục rịch rồi.
"Cha anh vừa bị tai nạn xe. Ý đồ của người gây ra vụ tai nạn này là cướp đi mạng sống của ông ấy, nhưng thật may mắn, ông ấy vẫn còn cách cứu chữa. Mẹ anh mấy ngày nay đều ở bệnh viện chăm sóc nên không ở nhà."
Lâm Huyền ngồi dậy, ánh mắt nhìn Lục Ngạn đầy vẻ chất vấn.
"Anh vì sao không nói cho em những chuyện này? Anh không tin em sao?"
"Đó là anh trai em đó, anh nên nói thế nào với em đây? Vả lại không phải bây giờ em cũng đã biết rồi đó sao?" Lục Ngạn rất uất ức nhìn Lâm Huyền. Anh có nỗi khổ riêng đó, nếu không đã sớm nói cho cô biết rồi.
Hơn nữa vụ hỏa hoạn kia... Anh không muốn cho cô biết chuyện này. Anh sợ rằng cô cũng sẽ giống với anh trai của mình, trong lòng vô cùng ghét anh.
"Vậy còn ông nội? Ông đi đâu rồi?"
"Ông đến căn biệt thự trên núi ở rồi. Sở thích của người già đều là những nơi yên tĩnh, sau này chúng ta tranh thủ đến thăm ông là được."
Lâm Huyền gật đầu. Vừa nghĩ đến những chuyện Lục Ngạn vừa kể cô lại càng không ngủ được.
"Vậy ngày mai em tới thăm cha nhé? Mẹ có trách em không nhỉ?"
"Em lại nghĩ đi đâu nữa rồi? Đi ngủ đi, anh đã nói với mẹ cả rồi."
"Em không ngủ được."
Lục Ngạn kéo cô vào trong lòng, anh ghé vào tai cô thủ thỉ: "Mọi chuyện anh đều đã khai cả rồi. Lục phu nhân, không biết đã tha thứ cho tôi chưa?"
Lâm Huyền cười khúc khích. Nếu như anh thành thật nói ra mọi chuyện sớm hơn thì có phải tốt rồi không?
"Vậy nên anh đột nhiên đối xử với em như vậy là vì nghi ngờ anh trai em gây ra vụ tai nạn kia?"
Lục Ngạn thở dài sau đó thành thật gật đầu. Vốn muốn giấu cô chuyện này vì quan hệ giữa ba người bọn họ có chút phức tạp, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
"Mọi chuyện đều chưa được điều tra rõ ràng. Em đừng căng thẳng về chuyện này." Lục Ngạn dịu dàng nói.
"Em biết. Nhưng khả năng có lẽ không phải là anh trai em đâu. Lâm Phong anh ấy... từ nhỏ đã luôn hiểu chuyện, cùng lắm chỉ là lấy Lục thị ra xả giận một chút. Còn những chuyện liên quan đến tính mạng, anh ấy nhất định sẽ không nhúng tay vào."
Lâm Huyền tường tận giải thích. Sau khi nghe Lục Ngạn nói xong thì cô cũng hiểu được một chút cảm giác của anh. Cha bị tai nạn suýt mất đi mạng sống, tìm ra người được coi là chủ mưu, ai mà chẳng nổi điên chứ...
"Thật hy vọng không phải là anh ta." Lục Ngạn trầm ngâm, đáy mắt lộ ra tia sắc bén.
Anh ôm chặt Lâm Huyền vào lòng. Cho dù hung thủ là ai, sau này xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng nhất định sẽ giữ lấy cô, không cho phép cô rời khỏi mình.
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền gọi đến cho Lâm Phong nhằm thăm dò anh một chút. Cô thật sự không hề nghi ngờ anh trai mình nhưng cũng phải làm cho Lục Ngạn tin tưởng.
"Anh à?"
"Ừm. Mới sáng sớm mà em đã gọi anh làm gì thế?" Giọng nói của Lâm Phong khàn khàn, chắc là còn chưa tỉnh ngủ.
"Mấy ngày nay em sợ không đến thăm anh được. Cha của Lục Ngạn bị tai nạn xe đó, anh không biết chuyện này sao?"
"Chuyện của nhà họ Lục anh biết làm gì chứ? Được rồi. Em muốn chăm sóc ai thì chăm sóc. Anh cũng đâu cản, báo với anh làm gì."
Lâm Huyền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lâm Phong không giống nói dối cho lắm, lúc nói đến Lục gia cũng vô cùng chán ghét.
"Không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy nhé!"
"Vâng."
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống. Cô nghiêm túc nhìn Lục Ngạn, nói: "Anh thấy thế nào? Em nghĩ chuyện này chắc là có người muốn giá họa cho anh trai em rồi!"
"Cách đây khoảng hai năm, chắc em vẫn còn nhớ có một thời gian Lục thị tụt dốc không phanh nhỉ?"
Lâm Huyền nghe Lục Ngạn nói vậy cũng lục lọi lại kí ức một lượt. Quả thật Lục thị từng có một đợt lao đao thất thế trên thương trường. Lúc đó cô đã lấy Lục Ngạn, hằng ngày thấy anh đi sơm về khuya trong lòng cũng rất đau.
"Em nhớ."
"Là do anh trai em làm." Lục Ngạn thản nhiên nói ra. Với việc này anh cũng chưa từng có ý ghi hận Lâm Phong. Nhưng những việc xảy ra gần đây mới khiến Lục Ngạn ghét anh ta như vậy. Mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, Lục Ngạn tuy rằng ghét nhưng cũng không dám hoàn toàn cho rằng Lâm Phong chính là hung thủ.
"Anh em vì sao phải làm vậy?" Lâm Huyền ngạc nhiên hỏi.
"Là bởi vì vụ hỏa hoạn năm đó. Người phía sau vốn dĩ muốn nhắm tới mẹ anh, sau cùng thật không ngờ rằng... Lâm Phong vì vậy nên mới xả giận lên Lục thị, sau đợt đó cũng không thấy anh ta có thêm động tĩnh gì, cho tới gần đây..."
Lục Ngạn ngập ngừng, không biết có nên kể tiếp hay không. Anh nhìn sang Lâm Huyền, lại vô tình đụng phải ánh mắt mong chờ của cô. Xem chừng con sâu tò mò trong bụng cô lại bắt đàu rục rịch rồi.
"Cha anh vừa bị tai nạn xe. Ý đồ của người gây ra vụ tai nạn này là cướp đi mạng sống của ông ấy, nhưng thật may mắn, ông ấy vẫn còn cách cứu chữa. Mẹ anh mấy ngày nay đều ở bệnh viện chăm sóc nên không ở nhà."
Lâm Huyền ngồi dậy, ánh mắt nhìn Lục Ngạn đầy vẻ chất vấn.
"Anh vì sao không nói cho em những chuyện này? Anh không tin em sao?"
"Đó là anh trai em đó, anh nên nói thế nào với em đây? Vả lại không phải bây giờ em cũng đã biết rồi đó sao?" Lục Ngạn rất uất ức nhìn Lâm Huyền. Anh có nỗi khổ riêng đó, nếu không đã sớm nói cho cô biết rồi.
Hơn nữa vụ hỏa hoạn kia... Anh không muốn cho cô biết chuyện này. Anh sợ rằng cô cũng sẽ giống với anh trai của mình, trong lòng vô cùng ghét anh.
"Vậy còn ông nội? Ông đi đâu rồi?"
"Ông đến căn biệt thự trên núi ở rồi. Sở thích của người già đều là những nơi yên tĩnh, sau này chúng ta tranh thủ đến thăm ông là được."
Lâm Huyền gật đầu. Vừa nghĩ đến những chuyện Lục Ngạn vừa kể cô lại càng không ngủ được.
"Vậy ngày mai em tới thăm cha nhé? Mẹ có trách em không nhỉ?"
"Em lại nghĩ đi đâu nữa rồi? Đi ngủ đi, anh đã nói với mẹ cả rồi."
"Em không ngủ được."
Lục Ngạn kéo cô vào trong lòng, anh ghé vào tai cô thủ thỉ: "Mọi chuyện anh đều đã khai cả rồi. Lục phu nhân, không biết đã tha thứ cho tôi chưa?"
Lâm Huyền cười khúc khích. Nếu như anh thành thật nói ra mọi chuyện sớm hơn thì có phải tốt rồi không?
"Vậy nên anh đột nhiên đối xử với em như vậy là vì nghi ngờ anh trai em gây ra vụ tai nạn kia?"
Lục Ngạn thở dài sau đó thành thật gật đầu. Vốn muốn giấu cô chuyện này vì quan hệ giữa ba người bọn họ có chút phức tạp, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.
"Mọi chuyện đều chưa được điều tra rõ ràng. Em đừng căng thẳng về chuyện này." Lục Ngạn dịu dàng nói.
"Em biết. Nhưng khả năng có lẽ không phải là anh trai em đâu. Lâm Phong anh ấy... từ nhỏ đã luôn hiểu chuyện, cùng lắm chỉ là lấy Lục thị ra xả giận một chút. Còn những chuyện liên quan đến tính mạng, anh ấy nhất định sẽ không nhúng tay vào."
Lâm Huyền tường tận giải thích. Sau khi nghe Lục Ngạn nói xong thì cô cũng hiểu được một chút cảm giác của anh. Cha bị tai nạn suýt mất đi mạng sống, tìm ra người được coi là chủ mưu, ai mà chẳng nổi điên chứ...
"Thật hy vọng không phải là anh ta." Lục Ngạn trầm ngâm, đáy mắt lộ ra tia sắc bén.
Anh ôm chặt Lâm Huyền vào lòng. Cho dù hung thủ là ai, sau này xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng nhất định sẽ giữ lấy cô, không cho phép cô rời khỏi mình.
[...]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền gọi đến cho Lâm Phong nhằm thăm dò anh một chút. Cô thật sự không hề nghi ngờ anh trai mình nhưng cũng phải làm cho Lục Ngạn tin tưởng.
"Anh à?"
"Ừm. Mới sáng sớm mà em đã gọi anh làm gì thế?" Giọng nói của Lâm Phong khàn khàn, chắc là còn chưa tỉnh ngủ.
"Mấy ngày nay em sợ không đến thăm anh được. Cha của Lục Ngạn bị tai nạn xe đó, anh không biết chuyện này sao?"
"Chuyện của nhà họ Lục anh biết làm gì chứ? Được rồi. Em muốn chăm sóc ai thì chăm sóc. Anh cũng đâu cản, báo với anh làm gì."
Lâm Huyền thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lâm Phong không giống nói dối cho lắm, lúc nói đến Lục gia cũng vô cùng chán ghét.
"Không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy nhé!"
"Vâng."
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống. Cô nghiêm túc nhìn Lục Ngạn, nói: "Anh thấy thế nào? Em nghĩ chuyện này chắc là có người muốn giá họa cho anh trai em rồi!"