Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 96
Lục Ngạn lắc đầu, có ý định đi xuống giường. Lâm Huyền bỗng ngăn anh lại. Vừa mới tỉnh không lâu, anh lại muốn đi đâu nữa.
“Anh nằm nghỉ một chút đi, muốn gì cứ nói với em.
Lục Ngạn đẩy tay cô ra, từ từ đi vào nhà tắm. Hô hấp của Lâm Huyền có chút đình trệ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Lần này lại là chuyện gì nữa đây?
Điện thoại trong túi reo lên, Lâm Huyền đi đến bên cửa sổ nghe máy. Là anh trai cô – Lâm Phong gọi điện tới.
“Anh trai, gọi cho em có chuyện gì thế?”
“Anh sắp về thành phố, gọi đến báo cho em một tiếng.”
Nghe Lâm Phong nói vậy, trong lòng Lâm Huyền không tránh khỏi vui mừng. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa gặp anh trai của mình…
‘Anh nhớ dẫn chị dâu về ra mắt em đấy!”
“Chị dâu cái gì, con bé này thật là.”
Lâm Huyền cười tươi, vẻ hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt. Anh trai từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, chiều chuộng cô. Tuy rằng từ năm hai mươi ba tuổi, Lâm Phong đến thành phô’ khác làm việc nhung tình cảm của anh em họ vẫn chẳng mai một.
Lâm Huyền cúp điện thoại. Cô quay người lại, ánh mắt bổng va vào người đàn ông đang đứng sau lưng mình. Cũng không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu.
“Ai gọi đến thế?”
“Là anh trai em, anh ấy nói ngày mai sẽ về.” Lâm Huyền cong môi cười, rất vui vẻ kể cho Lục Ngạn.
Nào ngờ anh không những không tỏ ra vui mừng cùng cô mà sắc mặt còn trở nên tồi tệ hơn. Hai tay Lục Ngạn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán khó có thế che dấu. Lâm Huyền thật sự không hiểu vì sao khi Lục Ngạn nghe đến anh trai cô thì lại tức giận như vậy.
“Lục Ngạn… anh làm sao vậy?”
Lục Ngạn hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đi tới giá treo lấy áo khoác mặc vào sau đó không nói lời nào rời khỏi nhà.
Lâm Huyền ngơ ngác đứng im như khúc tượng. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cô lo lắng đi xuống tầng dưới, phát hiện căn nhà vắng vẻ không một bóng người.
Hà Hy Nguyệt không biết đã đi đâu, ông nội Lục thường ngày ngồi đọc sách ở bên cửa sổ cũng chẳng thấy. Trong lòng Lâm Huyền bất giác tràn ngập những dự cảm bất an.
Cho đến sáng mai, Lục Ngạn cũng không thấy trở về. Lâm Huyền ảo não nằm trong phòng suy nghĩ cả một buổi, cuối cùng lại quên mất việc đến sân bay đón anh trai mình. Lúc cô sực nhớ ra thì Lâm Phong đã tới tận nhà cũ Lâm gia. Anh gọi cho cô, nói rằng muốn gặp cô.
Lâm Huyền bắt taxi đi đến Lâm gia. Cô nhìn lên cao, ánh nắng mặt trời như muốn đốt cháy da mặt. Mùa hè đã thật sự đến rồi, kèm theo đó là những biến cố mới sắp sửa xảy ra, hệt như sức nóng của ánh mặt trời vậy.
Lúc lâm Huyền về tới Lâm gia đã là ba mươi phút sau. Mặc dù tâm trạng hiện tại của cô không được ổn cho lắm nhưng cô vẫn cố tươi cười để anh trai không phát hiện.
Lâm Phong đã thay một bộ đồ ở nhà. Anh ngồi ở sô pha, tiếng động trước cửa khiến anh chú ý đến.
“Em tới rồi à? Sao lúc nãy không ra sân bay đón anh?”
“Em quên mất. Anh đã ăn gì chưa, đế em nấu?” Lâm Huyền ngay lập tức đổi chủ đề. Kì thật tính tình của anh trai cô cũng không được tốt cho lắm, sợ rằng sẽ vì chuyện cô không ra sân bay đón anh mà giận cô một thời gian dài.
Lâm Phong nghe cô nói vậy cũng không truy cứu chuyện đó nữa. Anh cong môi cười, đi tới bên cô hỏi han.
“Dạo này em sống thế nào? Tên Lục Ngạn kia có ức hiếp em không?”
Lâm Huyền bỗng bật cười thành tiếng. Cô lắc đầu phủ định, sau cũng không nói gì thêm mà vào trong nhà bếp nấu bữa trưa.
Đã rất lâu cô chưa trở về nhà. Sắp tới là ngày giỗ của mẹ cô rồi. Lâm Huyền thở dài, cố xua tan vẻ không vui hiện hữu dưới đáy mắt.
Tại công ty Lục thị, Lục Ngạn ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, anh cũng chưa ngủ được giấc nào đàng hoàng.
“Tên Lâm Phong đó sáng nay đã về thành phố, cậu cho người theo dõi hắn đi.”
Tân Hách hơi nhướng mày. Lâm Phong này là anh trai của phu nhân, không phải giám đốc thật sự nghi ngờ anh ta đó chứ? vả lại kết quả điều tra được cũng chưa được trọn vẹn, hiện tại chưa thể coi anh ta là hung thủ thật sự.
“Tôi đã hiểu.” Tân Hách chỉ là một người làm công ăn lương, mười phần không dám trái lệnh chủ.
Nay Lục Ngạn bảo anh giám sát thì anh đi giám sát. Hơn nữa việc giám sát này cũng không nói lên điều gì cả.
‘Vê phía phu nhân…”
“Đừng để cô ấy biết chuyện.”
Tân Hách gật đầu, sau đó cũng không nhiều lời nữa.
“Anh nằm nghỉ một chút đi, muốn gì cứ nói với em.
Lục Ngạn đẩy tay cô ra, từ từ đi vào nhà tắm. Hô hấp của Lâm Huyền có chút đình trệ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Lần này lại là chuyện gì nữa đây?
Điện thoại trong túi reo lên, Lâm Huyền đi đến bên cửa sổ nghe máy. Là anh trai cô – Lâm Phong gọi điện tới.
“Anh trai, gọi cho em có chuyện gì thế?”
“Anh sắp về thành phố, gọi đến báo cho em một tiếng.”
Nghe Lâm Phong nói vậy, trong lòng Lâm Huyền không tránh khỏi vui mừng. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa gặp anh trai của mình…
‘Anh nhớ dẫn chị dâu về ra mắt em đấy!”
“Chị dâu cái gì, con bé này thật là.”
Lâm Huyền cười tươi, vẻ hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt. Anh trai từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, chiều chuộng cô. Tuy rằng từ năm hai mươi ba tuổi, Lâm Phong đến thành phô’ khác làm việc nhung tình cảm của anh em họ vẫn chẳng mai một.
Lâm Huyền cúp điện thoại. Cô quay người lại, ánh mắt bổng va vào người đàn ông đang đứng sau lưng mình. Cũng không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu.
“Ai gọi đến thế?”
“Là anh trai em, anh ấy nói ngày mai sẽ về.” Lâm Huyền cong môi cười, rất vui vẻ kể cho Lục Ngạn.
Nào ngờ anh không những không tỏ ra vui mừng cùng cô mà sắc mặt còn trở nên tồi tệ hơn. Hai tay Lục Ngạn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán khó có thế che dấu. Lâm Huyền thật sự không hiểu vì sao khi Lục Ngạn nghe đến anh trai cô thì lại tức giận như vậy.
“Lục Ngạn… anh làm sao vậy?”
Lục Ngạn hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đi tới giá treo lấy áo khoác mặc vào sau đó không nói lời nào rời khỏi nhà.
Lâm Huyền ngơ ngác đứng im như khúc tượng. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cô lo lắng đi xuống tầng dưới, phát hiện căn nhà vắng vẻ không một bóng người.
Hà Hy Nguyệt không biết đã đi đâu, ông nội Lục thường ngày ngồi đọc sách ở bên cửa sổ cũng chẳng thấy. Trong lòng Lâm Huyền bất giác tràn ngập những dự cảm bất an.
Cho đến sáng mai, Lục Ngạn cũng không thấy trở về. Lâm Huyền ảo não nằm trong phòng suy nghĩ cả một buổi, cuối cùng lại quên mất việc đến sân bay đón anh trai mình. Lúc cô sực nhớ ra thì Lâm Phong đã tới tận nhà cũ Lâm gia. Anh gọi cho cô, nói rằng muốn gặp cô.
Lâm Huyền bắt taxi đi đến Lâm gia. Cô nhìn lên cao, ánh nắng mặt trời như muốn đốt cháy da mặt. Mùa hè đã thật sự đến rồi, kèm theo đó là những biến cố mới sắp sửa xảy ra, hệt như sức nóng của ánh mặt trời vậy.
Lúc lâm Huyền về tới Lâm gia đã là ba mươi phút sau. Mặc dù tâm trạng hiện tại của cô không được ổn cho lắm nhưng cô vẫn cố tươi cười để anh trai không phát hiện.
Lâm Phong đã thay một bộ đồ ở nhà. Anh ngồi ở sô pha, tiếng động trước cửa khiến anh chú ý đến.
“Em tới rồi à? Sao lúc nãy không ra sân bay đón anh?”
“Em quên mất. Anh đã ăn gì chưa, đế em nấu?” Lâm Huyền ngay lập tức đổi chủ đề. Kì thật tính tình của anh trai cô cũng không được tốt cho lắm, sợ rằng sẽ vì chuyện cô không ra sân bay đón anh mà giận cô một thời gian dài.
Lâm Phong nghe cô nói vậy cũng không truy cứu chuyện đó nữa. Anh cong môi cười, đi tới bên cô hỏi han.
“Dạo này em sống thế nào? Tên Lục Ngạn kia có ức hiếp em không?”
Lâm Huyền bỗng bật cười thành tiếng. Cô lắc đầu phủ định, sau cũng không nói gì thêm mà vào trong nhà bếp nấu bữa trưa.
Đã rất lâu cô chưa trở về nhà. Sắp tới là ngày giỗ của mẹ cô rồi. Lâm Huyền thở dài, cố xua tan vẻ không vui hiện hữu dưới đáy mắt.
Tại công ty Lục thị, Lục Ngạn ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, anh cũng chưa ngủ được giấc nào đàng hoàng.
“Tên Lâm Phong đó sáng nay đã về thành phố, cậu cho người theo dõi hắn đi.”
Tân Hách hơi nhướng mày. Lâm Phong này là anh trai của phu nhân, không phải giám đốc thật sự nghi ngờ anh ta đó chứ? vả lại kết quả điều tra được cũng chưa được trọn vẹn, hiện tại chưa thể coi anh ta là hung thủ thật sự.
“Tôi đã hiểu.” Tân Hách chỉ là một người làm công ăn lương, mười phần không dám trái lệnh chủ.
Nay Lục Ngạn bảo anh giám sát thì anh đi giám sát. Hơn nữa việc giám sát này cũng không nói lên điều gì cả.
‘Vê phía phu nhân…”
“Đừng để cô ấy biết chuyện.”
Tân Hách gật đầu, sau đó cũng không nhiều lời nữa.