Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 73
“À, cô vừa đến nên chắc chưa xem màn trình diễn đặc sắc vừa rồi.”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
Cô gái kia cười cười, rất thân thiện kế lại cho Lâm Huyền mọi chuyện. Nghe nói là Châu Phiến Ly gọi điện cho bạn trai, bây giờ đã đi đón rồi. Mọi người đều đồn đoán là một người siêu cấp đẹp trai lại còn giàu có.
Trong đầu Lâm Huyền có hơi ba chấm, cái này thì có gì đặc sắc nhỉ?
“Hai từ bạn trai này cũng chỉ là chúng tôi đoán thôi, Phiến Ly lúc đó mỉm cười nói chuyện ngọt ngào lắm, nếu không phải là bạn trai thì hành động này đúng là khó hiểu.”
Lâm Huyền gật đầu cho qua. Đối với chuyện riêng của người khác cô không có quá nhiều hứng thú, hơn nữa việc Châu Phiến Ly có bạn trai cũng không cần phải quan trọng hóa lên như vậy.
“Ồ, Lâm Huyền cũng đến đây sao?”
Lâm Huyền quay người lại, không nhìn cũng biết người vừa nói chính là Tống Thanh Ca. Âm thanh này đúng là không lẫn đi đâu được.
“Phiến Ly là bạn tôi, đương nhiên tôi phải đến rồi.”
“Bạn…” Tống Thanh Ca cười khẩy, nụ cười chứa đầy vẻ khinh bỉ.
“Hôm nay ngườibđược mời hầu hết là giới thượng lưu, cũng không biết là sẽ có trò gì diễn ra.”
“Người đầy toan tính như chị còn không nghĩ ra, lại đi hỏi tôi, thật là nực cười.”
Tống Thanh Ca không hề tức giận khi Lâm Huyền nói câu đó. Cô ta ngồi xuống cạnh cô, rất nhiệt tình đưa ra lời khuyên.
“Châu Phiến Ly này không hề tốt đẹp như cô tưởng đâu. Phỏng chừng một ngày nào đó cô ta sẽ từ phía sao đâm cho cô một nhát. Vậy nên… nhớ cấn thận.”
Bản chất của Châu Phiến Ly.
Lâm Huyền cười mỉm. Tống Thanh Ca xưa nay luôn đối đầu với cô, vậy mà bây giờ lại có lòng tốt nhắc nhở cô, đúng là không khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
Chỉ là cô ta nói cũng không hề sai. Châu Phiến Ly chẳng hề đơn giản, sau này Lâm Huyền cũng không nên thân thiết quá.
Ngoài cửa, một cô gái tràn đầy vui vẻ tiến vào trong. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Lâm Huyền chợt nghĩ, đây có thế là Châu Phiến Ly rồi.
Một giọng nói trêu đùa vang lên: “Phiến Ly, cậu đón bạch mã hoàng tử của mình về rồi à?”
“Đúng đó, đúng đó! Bạn trai của cậu đâu rồi?”
Châu Phiến Ly cười nhẹ. Cô uyển chuyển đi đến ngồi vào bàn, sau đó lập tức phủ nhận.
“Cái gì mà bạn trai chứ? Tớ vốn định tới công ty tìm Lục Ngạn, nhưng anh ấy lại bảo lát sẽ tự đến nên tớ đành về trước.”
“Oa, quan hệ của hai người tốt đến vậy à?”
Châu Phiến Ly nghe vậy cũng chẳng nói gì mà chỉ cười mỉm. Cô đảo mắt xung quanh một lượt như đang tìm ai đó, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Huyền.
“Lâm Huyền, cậu đến rồi à?”
Lâm Huyền không quen Châu Phiến Ly, hơi lúng túng gật đầu.
Châu Phiến Ly đi tới cạnh Lâm Huyền, rất lễ độ tỏ ý muốn đổi chỗ cùng cô gái bên cạnh. Cô ta ngồi xuống, rất tự nhiên nói về chuyện ly hôn của Lâm Huyền.
“Lâm Huyền, thủ tục ly hôn của cậu và Lục Ngạn tiến hành đến đâu rồi?”
Lâm Huyền ngại ngùng, ở đây mà nói về việc này thì có hơi nhạy cảm nhỉ? Châu Phiến Ly là người du học nước ngoài, cách ứng xử cũng thật là ba chấm. Hay là cô ta đang có dụng ý khác?
“À, ly hôn thì là ly hôn, cũng chẳng có thủ tục gì quá phức tạp. Cậu cũng đừng quá bận tâm đến tớ.” Lâm Huyền cười mỉm. Tống Thanh Ca quả nhiên nói không hề sai, sau này nhất định phải đề phòng Châu Phiến Ly mới được.
“Vậy sao…” Châu Phiến Ly nhếch môi, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm.
Mọi người xung quanh đều bắt đầu bàn tán. Chuyện Lục Ngạn và Lâm Huyền ly hôn bọn họ đã từng nghe trên báo chí, chỉ là trước khi chưa nghe Châu Phiến Ly hỏi câu đó, bọn họ vẫn còn tin đây chỉ là tin đồn nhảm nhí. Nhưng mà bây giờthì…
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu. Mọi người liên tục đến chúc rượu Châu Phiến Ly, thi thoảng lại hỏi về tình hình hiện tại của cô ta. Còn Lâm Huyền chỉ yên tĩnh ngồi ở một góc, không hề có ý định cùng nói chuyện.
Tống Thanh Ca ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ: “Sao thế? Bây giờ chắc là đã tin lời tôi nói rồi nhỉ?”
Lâm Huyền thản nhiên đáp lại. Cô quay sang nhìn Tống Thanh Ca cười một cái.
“Đều là người thủ đoạn giống nhau, chẳng trách
chị lại nhìn ra được bản chất của cô ta.”
• • «
“Lục phu nhân đã quá khen rồi.”
Lâm Huyền thầm cho rằng ba từ ‘Lục phu nhân’ từ miệng Tống Thanh Ca thốt ra là đang muốn châm chọc cô, cũng không buồn đáp lại.
“Lâm Huyền. Tôi đối với Lục Ngạn… thật ra tôi đã từ bỏ hi vọng rồi.” Tống Thanh Ca vừa nói vừa cười, cũng không biết lời thốt ra từ miệng cô ta có đáng tin hay không.
“Ồ. Không phải chị rất yêu anh ta sao?”
“Nhưng anh ấy lại yêu cô, tôi biết làm sao đây chứ?”
“Ồ, có chuyện gì sao?”
Cô gái kia cười cười, rất thân thiện kế lại cho Lâm Huyền mọi chuyện. Nghe nói là Châu Phiến Ly gọi điện cho bạn trai, bây giờ đã đi đón rồi. Mọi người đều đồn đoán là một người siêu cấp đẹp trai lại còn giàu có.
Trong đầu Lâm Huyền có hơi ba chấm, cái này thì có gì đặc sắc nhỉ?
“Hai từ bạn trai này cũng chỉ là chúng tôi đoán thôi, Phiến Ly lúc đó mỉm cười nói chuyện ngọt ngào lắm, nếu không phải là bạn trai thì hành động này đúng là khó hiểu.”
Lâm Huyền gật đầu cho qua. Đối với chuyện riêng của người khác cô không có quá nhiều hứng thú, hơn nữa việc Châu Phiến Ly có bạn trai cũng không cần phải quan trọng hóa lên như vậy.
“Ồ, Lâm Huyền cũng đến đây sao?”
Lâm Huyền quay người lại, không nhìn cũng biết người vừa nói chính là Tống Thanh Ca. Âm thanh này đúng là không lẫn đi đâu được.
“Phiến Ly là bạn tôi, đương nhiên tôi phải đến rồi.”
“Bạn…” Tống Thanh Ca cười khẩy, nụ cười chứa đầy vẻ khinh bỉ.
“Hôm nay ngườibđược mời hầu hết là giới thượng lưu, cũng không biết là sẽ có trò gì diễn ra.”
“Người đầy toan tính như chị còn không nghĩ ra, lại đi hỏi tôi, thật là nực cười.”
Tống Thanh Ca không hề tức giận khi Lâm Huyền nói câu đó. Cô ta ngồi xuống cạnh cô, rất nhiệt tình đưa ra lời khuyên.
“Châu Phiến Ly này không hề tốt đẹp như cô tưởng đâu. Phỏng chừng một ngày nào đó cô ta sẽ từ phía sao đâm cho cô một nhát. Vậy nên… nhớ cấn thận.”
Bản chất của Châu Phiến Ly.
Lâm Huyền cười mỉm. Tống Thanh Ca xưa nay luôn đối đầu với cô, vậy mà bây giờ lại có lòng tốt nhắc nhở cô, đúng là không khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
Chỉ là cô ta nói cũng không hề sai. Châu Phiến Ly chẳng hề đơn giản, sau này Lâm Huyền cũng không nên thân thiết quá.
Ngoài cửa, một cô gái tràn đầy vui vẻ tiến vào trong. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Lâm Huyền chợt nghĩ, đây có thế là Châu Phiến Ly rồi.
Một giọng nói trêu đùa vang lên: “Phiến Ly, cậu đón bạch mã hoàng tử của mình về rồi à?”
“Đúng đó, đúng đó! Bạn trai của cậu đâu rồi?”
Châu Phiến Ly cười nhẹ. Cô uyển chuyển đi đến ngồi vào bàn, sau đó lập tức phủ nhận.
“Cái gì mà bạn trai chứ? Tớ vốn định tới công ty tìm Lục Ngạn, nhưng anh ấy lại bảo lát sẽ tự đến nên tớ đành về trước.”
“Oa, quan hệ của hai người tốt đến vậy à?”
Châu Phiến Ly nghe vậy cũng chẳng nói gì mà chỉ cười mỉm. Cô đảo mắt xung quanh một lượt như đang tìm ai đó, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Huyền.
“Lâm Huyền, cậu đến rồi à?”
Lâm Huyền không quen Châu Phiến Ly, hơi lúng túng gật đầu.
Châu Phiến Ly đi tới cạnh Lâm Huyền, rất lễ độ tỏ ý muốn đổi chỗ cùng cô gái bên cạnh. Cô ta ngồi xuống, rất tự nhiên nói về chuyện ly hôn của Lâm Huyền.
“Lâm Huyền, thủ tục ly hôn của cậu và Lục Ngạn tiến hành đến đâu rồi?”
Lâm Huyền ngại ngùng, ở đây mà nói về việc này thì có hơi nhạy cảm nhỉ? Châu Phiến Ly là người du học nước ngoài, cách ứng xử cũng thật là ba chấm. Hay là cô ta đang có dụng ý khác?
“À, ly hôn thì là ly hôn, cũng chẳng có thủ tục gì quá phức tạp. Cậu cũng đừng quá bận tâm đến tớ.” Lâm Huyền cười mỉm. Tống Thanh Ca quả nhiên nói không hề sai, sau này nhất định phải đề phòng Châu Phiến Ly mới được.
“Vậy sao…” Châu Phiến Ly nhếch môi, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm.
Mọi người xung quanh đều bắt đầu bàn tán. Chuyện Lục Ngạn và Lâm Huyền ly hôn bọn họ đã từng nghe trên báo chí, chỉ là trước khi chưa nghe Châu Phiến Ly hỏi câu đó, bọn họ vẫn còn tin đây chỉ là tin đồn nhảm nhí. Nhưng mà bây giờthì…
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu. Mọi người liên tục đến chúc rượu Châu Phiến Ly, thi thoảng lại hỏi về tình hình hiện tại của cô ta. Còn Lâm Huyền chỉ yên tĩnh ngồi ở một góc, không hề có ý định cùng nói chuyện.
Tống Thanh Ca ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ: “Sao thế? Bây giờ chắc là đã tin lời tôi nói rồi nhỉ?”
Lâm Huyền thản nhiên đáp lại. Cô quay sang nhìn Tống Thanh Ca cười một cái.
“Đều là người thủ đoạn giống nhau, chẳng trách
chị lại nhìn ra được bản chất của cô ta.”
• • «
“Lục phu nhân đã quá khen rồi.”
Lâm Huyền thầm cho rằng ba từ ‘Lục phu nhân’ từ miệng Tống Thanh Ca thốt ra là đang muốn châm chọc cô, cũng không buồn đáp lại.
“Lâm Huyền. Tôi đối với Lục Ngạn… thật ra tôi đã từ bỏ hi vọng rồi.” Tống Thanh Ca vừa nói vừa cười, cũng không biết lời thốt ra từ miệng cô ta có đáng tin hay không.
“Ồ. Không phải chị rất yêu anh ta sao?”
“Nhưng anh ấy lại yêu cô, tôi biết làm sao đây chứ?”