Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 65
Lâm Huyền có chút ngạc nhiên:
“Gấp vậy sao?”
Cao Huy gật đầu. Dự án này đáng lẽ ra đã khởi quay vào một năm trước, là giám đốc cố tình giữ lại đế giành cho Vương thị. Ai mà ngờ được Vương thị giải thế, dự án cũng như vậy mà dang dở.
“Khới quay nhanh một chút cũng tốt, dù sao hiện tại lịch trình của chị vẫn đang còn trống.”
Lâm Huyền gật gật đầu. Trò chuyện thêm một lúc cùng Cao Huy thì cô liền về nhà luyện tập diễn xuất.
Trời mấy hôm nay cực kì lạnh. Mới có mấy giờ chiều thôi mà trời đã chập tối. Lâm Huyền vào nhà, bật ti vi lên xem một chút sau đó đi nấu ăn.
“Mình cũng nên đi xem nên mua căn hộ nào rồi. Tốt nhất là gần Vương thị một chút để tiện lợi cho việc đi lại.”
Lâm Huyền ăn xong bữa tối, còn đang định luyện tập diễn xuất một chút thì tiếng gõ cửa bổng dưng vang lên.
Cốc! Cốc! Cốc!
Biết rằng trời bên ngoài đang lạnh, Lâm Huyền nhanh chóng chạy ra mở cửa. cửa vừa mở ra, một làn gió quật mạnh vào trong khiến cô giật mình.
Lục Ngạn ôm lấy Lâm Huyền che chắn cho cô sau đó đóng cửa lại.
“Lục Ngạn? Anh lại đến nhà tôi làm gì thế?”
“Không phải hồi sáng còn chưa kí đơn ly hôn sao? Tôi tới đây đế đưa đơn, được chưa?”
Lục Ngạn vừa nói vừa lấy đơn ly hôn ra, chứng minh rằng bản thân không hề nói dối.
Lâm Huyền giật lấy đơn ly hôn từ tay Lục Ngạn đi đến bên bàn trực tiếp kí lên.
“Xong rồi, anh có thế đi về được rồi đó.”
Lục Ngạn xem như chưa nghe thấy lời Lâm Huyền vừa nói. Anh ngồi xuống ghế, rất tự nhiên mở ti vi lên xem.
“Sao anh còn chưa về?”
“Ngồi một lát không được sao? vả lại bây giờ bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Huyền thật sự mệt mỏi với cái tính dây dưa không dứt của Lục Ngạn. Cô nhét giấy ly hôn vào tay anh, trực tiếp kéo anh đi ra ngoài cửa.
“Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh để tiếp anh đâu, chồng cũ.”
Lâm Huyền cố tình nhấn mạnh hai từ chồng cũ. Lục Ngạn nghe xong cũng chỉ bật cười chứ không nói gì. Anh cười cười lảo đảo đi tới bên xe ngồi vào trong, trực tiếp nhấn ga rời khỏi.
Hai từ chồng cũ phát ra từ trong miệng cô mới khó nghe làm sao.
“Lâm Huyền, chắc em tưởng cứ kí vào đơn ly hôn là xong chắc? Tôi còn chưa có kí, dù cho có kí thì cũng chưa có ra tòa. Em nằm mơ cũng đùng nghĩ sẽ rời khỏi tôi.”
Lục Ngạn lần này thật sự đã bị Lâm Huyền chọc tức. Anh đi vào một quán bar, ngồi vào một bàn nằm trong góc khuất sau đó nhờ người phục vụ đem ra hai chai rượu loại mạnh.
Uống một chút, coi như là giải khuây. Nếu như sau khi say có thể quên đi được Lâm Huyền, quên đi được những hành động vô tâm của cô thì tốt
‘ạ •
rồi.
“Trời lạnh thế này cũng có thế để anh đi về như vậy, giữ anh ngồi lại một chút thì mất cái gì à? Lâm Huyền, đòi vô lương tâm nhà em.” 2
Lục Ngạn vừa nói vừa uống một ly rượu. Thấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để mình say, anh quyết định uống nhiều hơn nữa. Uống cho đến khi tfong đầu anh không còn hình bóng của Lâm Huyền nữa thì thôi.
Hôm nay là ngày khai máy bộ phim thanh xuân ‘Kế hoạch theo đuổi thanh mai trúc mã’ mà Lâm Huyền đóng chính.
“Xin chào tôi là cẩn Hoàng, rất mong được giúp đỡ.”
“Tôi cũng là người mới vào, sau này hy vọng chúng ta sẽ hợp tác ăn ý.” Lâm Huyền đáp.
Cẩn Hoàng cười nhẹ, như một làn gió xuân thổi qua. Lâm Huyền ngẩn người, ai trong giới giải trí này giá trị nhan sắc cũng cao như vậy sao?
“Anh đẹp trai thật đấy.”
Cẩn Hoàng bổng bật cười thành tiếng. Nữ diễn viên này mới vào nghề, không phải vì muốn nối tiếng mà có ý định xào couple cùng anh đó chứ?
“Thật xin lỗi, tôi có hơi thẳng thắn quá rồi.” Lâm Huyền đi sang bàn bên cạnh ngồi. Cao Huy trừng mắt nhìn cô
“Sau này chị vẫn nên tiết chế cái thói mê trai của mình lại đi.”
Lâm Huyền che miệng cười.
“Tôi thấy đẹp thì nói đẹp thôi mà. Đây gọi là thành thật, không phải là mê trai, hiểu chưa?”
“Gấp vậy sao?”
Cao Huy gật đầu. Dự án này đáng lẽ ra đã khởi quay vào một năm trước, là giám đốc cố tình giữ lại đế giành cho Vương thị. Ai mà ngờ được Vương thị giải thế, dự án cũng như vậy mà dang dở.
“Khới quay nhanh một chút cũng tốt, dù sao hiện tại lịch trình của chị vẫn đang còn trống.”
Lâm Huyền gật gật đầu. Trò chuyện thêm một lúc cùng Cao Huy thì cô liền về nhà luyện tập diễn xuất.
Trời mấy hôm nay cực kì lạnh. Mới có mấy giờ chiều thôi mà trời đã chập tối. Lâm Huyền vào nhà, bật ti vi lên xem một chút sau đó đi nấu ăn.
“Mình cũng nên đi xem nên mua căn hộ nào rồi. Tốt nhất là gần Vương thị một chút để tiện lợi cho việc đi lại.”
Lâm Huyền ăn xong bữa tối, còn đang định luyện tập diễn xuất một chút thì tiếng gõ cửa bổng dưng vang lên.
Cốc! Cốc! Cốc!
Biết rằng trời bên ngoài đang lạnh, Lâm Huyền nhanh chóng chạy ra mở cửa. cửa vừa mở ra, một làn gió quật mạnh vào trong khiến cô giật mình.
Lục Ngạn ôm lấy Lâm Huyền che chắn cho cô sau đó đóng cửa lại.
“Lục Ngạn? Anh lại đến nhà tôi làm gì thế?”
“Không phải hồi sáng còn chưa kí đơn ly hôn sao? Tôi tới đây đế đưa đơn, được chưa?”
Lục Ngạn vừa nói vừa lấy đơn ly hôn ra, chứng minh rằng bản thân không hề nói dối.
Lâm Huyền giật lấy đơn ly hôn từ tay Lục Ngạn đi đến bên bàn trực tiếp kí lên.
“Xong rồi, anh có thế đi về được rồi đó.”
Lục Ngạn xem như chưa nghe thấy lời Lâm Huyền vừa nói. Anh ngồi xuống ghế, rất tự nhiên mở ti vi lên xem.
“Sao anh còn chưa về?”
“Ngồi một lát không được sao? vả lại bây giờ bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Huyền thật sự mệt mỏi với cái tính dây dưa không dứt của Lục Ngạn. Cô nhét giấy ly hôn vào tay anh, trực tiếp kéo anh đi ra ngoài cửa.
“Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh để tiếp anh đâu, chồng cũ.”
Lâm Huyền cố tình nhấn mạnh hai từ chồng cũ. Lục Ngạn nghe xong cũng chỉ bật cười chứ không nói gì. Anh cười cười lảo đảo đi tới bên xe ngồi vào trong, trực tiếp nhấn ga rời khỏi.
Hai từ chồng cũ phát ra từ trong miệng cô mới khó nghe làm sao.
“Lâm Huyền, chắc em tưởng cứ kí vào đơn ly hôn là xong chắc? Tôi còn chưa có kí, dù cho có kí thì cũng chưa có ra tòa. Em nằm mơ cũng đùng nghĩ sẽ rời khỏi tôi.”
Lục Ngạn lần này thật sự đã bị Lâm Huyền chọc tức. Anh đi vào một quán bar, ngồi vào một bàn nằm trong góc khuất sau đó nhờ người phục vụ đem ra hai chai rượu loại mạnh.
Uống một chút, coi như là giải khuây. Nếu như sau khi say có thể quên đi được Lâm Huyền, quên đi được những hành động vô tâm của cô thì tốt
‘ạ •
rồi.
“Trời lạnh thế này cũng có thế để anh đi về như vậy, giữ anh ngồi lại một chút thì mất cái gì à? Lâm Huyền, đòi vô lương tâm nhà em.” 2
Lục Ngạn vừa nói vừa uống một ly rượu. Thấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để mình say, anh quyết định uống nhiều hơn nữa. Uống cho đến khi tfong đầu anh không còn hình bóng của Lâm Huyền nữa thì thôi.
Hôm nay là ngày khai máy bộ phim thanh xuân ‘Kế hoạch theo đuổi thanh mai trúc mã’ mà Lâm Huyền đóng chính.
“Xin chào tôi là cẩn Hoàng, rất mong được giúp đỡ.”
“Tôi cũng là người mới vào, sau này hy vọng chúng ta sẽ hợp tác ăn ý.” Lâm Huyền đáp.
Cẩn Hoàng cười nhẹ, như một làn gió xuân thổi qua. Lâm Huyền ngẩn người, ai trong giới giải trí này giá trị nhan sắc cũng cao như vậy sao?
“Anh đẹp trai thật đấy.”
Cẩn Hoàng bổng bật cười thành tiếng. Nữ diễn viên này mới vào nghề, không phải vì muốn nối tiếng mà có ý định xào couple cùng anh đó chứ?
“Thật xin lỗi, tôi có hơi thẳng thắn quá rồi.” Lâm Huyền đi sang bàn bên cạnh ngồi. Cao Huy trừng mắt nhìn cô
“Sau này chị vẫn nên tiết chế cái thói mê trai của mình lại đi.”
Lâm Huyền che miệng cười.
“Tôi thấy đẹp thì nói đẹp thôi mà. Đây gọi là thành thật, không phải là mê trai, hiểu chưa?”