Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 63
“Gì cơ?”
“Sao? Không phải em muốn nói về việc ly hôn à?”
Lục Ngạn nói xong liền cúp máy, để lại trong lòng Lâm Huyền bao nhiêu là dấu chấm hỏi.
Cô có chút không hiếu nối Lục Ngạn rồi. Hôm trước còn mới nói yêu cô, bây giờ lại bảo là nói chuyện ly hôn, cũng thật là có chút kì lạ. Nhưng như vậy cũng tốt, Lâm Huyền đã sớm muốn cùng anh kí vào đơn ly hôn rồi.
Một lát sau, Lục Ngạn quả thật đến nhà Lâm Huyền, trên tay còn cầm một xấp tài liệu cực kì dày. Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, ly hôn còn cần phải đọc nhiều giấy tờ thế này à, không phải chỉ cần ký vào đơn ly hôn sau đó nộp lên tòa là được hay sao?
“Chỗ giấy tờ này là…” Giọng nói Lâm Huyền ấp úng, như đang chờ đợi câu trả lời từ phía Lục Ngạn.
“Giấy tờ phân chia tài sản và một số giấy tờ liên quan khác thôi.”
“Giấy tờ liên quan khác? Cho tôi một ví dụ đi.”
Lục Ngạn cười nhẹ, đôi mắt mang đầy ý trêu chọc nhìn về phía bụng của Lâm Huyền.
“Tỉ như việc nếu sau ly hôn em mang thai, đứa con đó sẽ do Lục gia nuôi dưỡng chẳng hạn. Và đương nhiên, đứa bé phải là con của tôi.”
Lâm Huyền có hơi ba chấm về suy nghĩ vớ vấn này của Lục Ngạn. Bọn họ đã hơn mấy tháng rồi chưa có chung đụng, nghĩ sao sau ly hôn lại tự dưng lòi ra một đứa con vậy? Thật sự không hiểu nổi Lục gia bọn họ nghĩ gì nữa.
Nhìn một loạt biểu cảm của Lâm Huyền, Lục Ngạn đương nhiên có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì. Cái vấn đề mang thai này đúng là có chút thừa thãi. Nhưng mấy điều khoản này soạn ra cơ bản chi để che mắt Lâm Huyền một chút, còn việc vô lý hay có lý gì đó đều không quan trọng.
“Đọc hết chỗ này rồi cân nhắc xem có nên kí hay không, tôi cũng không có ép em đâu đấy.”
“Biết rồi!” Lâm Huyền liếc mắt nhìn Lục Ngạn một cái. Việc ly hôn cả hai đều đã đồng ý rồi còn phức tạp vấn đề lên, bộ tưởng cô lại thèm mấy cái tài sản của anh lắm chắc!
Ngồi đọc một hồi, Lâm Huyền phỏng chừng đã mất hết kiên nhẫn, nhiều như vậy thì đọc bao giờ mới xong chứ?
Trái ngược lại với tình trạng ‘khốn khố của Lâm Huyền, Lục Ngạn vẫn ung dung chống tay lên bàn nhìn cô, ngay cả một chút chán nản trên khuôn mặt cũng không hề có.
“Tôi nói này Lục Ngạn, hay là chúng ta cứ trực tiếp kí vào đơn ly hôn đi, tôi không cần chỗ tài sản này của anh đâu.”
“Em tốt nhất vẫn nên đọc hết đi. Sau này ly hôn người ta lại nói tôi keo kiệt, ngay cả tiền cũng không cho em đồng nào. Vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi sao?”
Lâm Huyền cắn môi. Có người nào lại đi ép buộc người khác phải nhận tiền của mình không? Đã bảo là không cần rồi mà, sao anh ta cứ làm phức tạp lên thế? Mệt chết đi được.
Lâm Huyền đánh liều một phen. Cô lật ra trang cuối kí tên, không thèm đọc nội dung của giấy tờ nữa. Lục Ngạn là giám đốc công ty Lục thị, chắc sẽ không dở trò thêm những điều khoản vô lý vào đâu nhỉ?
Kí kí một hồi, Lâm Huyền bổng nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
“Sao tất cả giấy tờ đều có mà không thấy đơn ly hôn đâu thế?”
“Có lẽ trong lúc đem đến đã bị sót ở văn phòng rồi, lần sau rồi em kí cũng không muộn.”
“ồ.” Tuy đáp lời như vậy nhưng Lâm Huyền vẫn không yên tâm lắm. Lỡ như giữa đường Lục Ngạn lại giở trò không muốn ly hôn gì đó thì thật là phiền phức.
“Hay là ngày mai tôi đến công ty của anh, chúng ta hoàn tất giấy tờ?”
“Em tưởng hôm nào tôi cũng rảnh à?”
Lục Ngạn cười khẩy, thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn sau đó đi về. Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thầm suy nghĩ.
Vậy xem ra bọn họ đã hoàn thành được ba phần tư thủ tục rồi nhỉ? Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì ai đi đường nấy được rồi.
“Ai da, việc đau đầu nhất cuối cũng sắp giải quyết xong. Sau này mình có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Lâm Huyền đứng dậy vươn vai.
“Sau này cũng nên tìm dịp đi gặp ông nội xin lỗi một chút. Cũng đã lâu rồi mình chưa gặp ông ấy kể từ sau lần ngất xỉu kia…”
Lâm Huyền đi đến bên cửa số, phát hiện Lục Ngạn vẫn chưa đi mà đứng ở trước cửa. Cô tò mò chạy ra hỏi thử.
“Anh sao còn chưa về thế?”
“Lâm Huyền, em ghét tôi lắm à?”
Lâm Huyền có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Lục Ngạn. Cô có ghét anh không? Nếu như tính từ lúc trước khi cô mất trí nhớ thì chắc chắn là có nhỉ, và hình như bây giờ vẫn vậy.
Đây gọi là thành thật, không phải là mê trai, hiểu chưa?
“Có.” Cô thẳng thừng đáp lại.
“Sao lại ghét thế?”
“Sao? Không phải em muốn nói về việc ly hôn à?”
Lục Ngạn nói xong liền cúp máy, để lại trong lòng Lâm Huyền bao nhiêu là dấu chấm hỏi.
Cô có chút không hiếu nối Lục Ngạn rồi. Hôm trước còn mới nói yêu cô, bây giờ lại bảo là nói chuyện ly hôn, cũng thật là có chút kì lạ. Nhưng như vậy cũng tốt, Lâm Huyền đã sớm muốn cùng anh kí vào đơn ly hôn rồi.
Một lát sau, Lục Ngạn quả thật đến nhà Lâm Huyền, trên tay còn cầm một xấp tài liệu cực kì dày. Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng, ly hôn còn cần phải đọc nhiều giấy tờ thế này à, không phải chỉ cần ký vào đơn ly hôn sau đó nộp lên tòa là được hay sao?
“Chỗ giấy tờ này là…” Giọng nói Lâm Huyền ấp úng, như đang chờ đợi câu trả lời từ phía Lục Ngạn.
“Giấy tờ phân chia tài sản và một số giấy tờ liên quan khác thôi.”
“Giấy tờ liên quan khác? Cho tôi một ví dụ đi.”
Lục Ngạn cười nhẹ, đôi mắt mang đầy ý trêu chọc nhìn về phía bụng của Lâm Huyền.
“Tỉ như việc nếu sau ly hôn em mang thai, đứa con đó sẽ do Lục gia nuôi dưỡng chẳng hạn. Và đương nhiên, đứa bé phải là con của tôi.”
Lâm Huyền có hơi ba chấm về suy nghĩ vớ vấn này của Lục Ngạn. Bọn họ đã hơn mấy tháng rồi chưa có chung đụng, nghĩ sao sau ly hôn lại tự dưng lòi ra một đứa con vậy? Thật sự không hiểu nổi Lục gia bọn họ nghĩ gì nữa.
Nhìn một loạt biểu cảm của Lâm Huyền, Lục Ngạn đương nhiên có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì. Cái vấn đề mang thai này đúng là có chút thừa thãi. Nhưng mấy điều khoản này soạn ra cơ bản chi để che mắt Lâm Huyền một chút, còn việc vô lý hay có lý gì đó đều không quan trọng.
“Đọc hết chỗ này rồi cân nhắc xem có nên kí hay không, tôi cũng không có ép em đâu đấy.”
“Biết rồi!” Lâm Huyền liếc mắt nhìn Lục Ngạn một cái. Việc ly hôn cả hai đều đã đồng ý rồi còn phức tạp vấn đề lên, bộ tưởng cô lại thèm mấy cái tài sản của anh lắm chắc!
Ngồi đọc một hồi, Lâm Huyền phỏng chừng đã mất hết kiên nhẫn, nhiều như vậy thì đọc bao giờ mới xong chứ?
Trái ngược lại với tình trạng ‘khốn khố của Lâm Huyền, Lục Ngạn vẫn ung dung chống tay lên bàn nhìn cô, ngay cả một chút chán nản trên khuôn mặt cũng không hề có.
“Tôi nói này Lục Ngạn, hay là chúng ta cứ trực tiếp kí vào đơn ly hôn đi, tôi không cần chỗ tài sản này của anh đâu.”
“Em tốt nhất vẫn nên đọc hết đi. Sau này ly hôn người ta lại nói tôi keo kiệt, ngay cả tiền cũng không cho em đồng nào. Vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi sao?”
Lâm Huyền cắn môi. Có người nào lại đi ép buộc người khác phải nhận tiền của mình không? Đã bảo là không cần rồi mà, sao anh ta cứ làm phức tạp lên thế? Mệt chết đi được.
Lâm Huyền đánh liều một phen. Cô lật ra trang cuối kí tên, không thèm đọc nội dung của giấy tờ nữa. Lục Ngạn là giám đốc công ty Lục thị, chắc sẽ không dở trò thêm những điều khoản vô lý vào đâu nhỉ?
Kí kí một hồi, Lâm Huyền bổng nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
“Sao tất cả giấy tờ đều có mà không thấy đơn ly hôn đâu thế?”
“Có lẽ trong lúc đem đến đã bị sót ở văn phòng rồi, lần sau rồi em kí cũng không muộn.”
“ồ.” Tuy đáp lời như vậy nhưng Lâm Huyền vẫn không yên tâm lắm. Lỡ như giữa đường Lục Ngạn lại giở trò không muốn ly hôn gì đó thì thật là phiền phức.
“Hay là ngày mai tôi đến công ty của anh, chúng ta hoàn tất giấy tờ?”
“Em tưởng hôm nào tôi cũng rảnh à?”
Lục Ngạn cười khẩy, thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn sau đó đi về. Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thầm suy nghĩ.
Vậy xem ra bọn họ đã hoàn thành được ba phần tư thủ tục rồi nhỉ? Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thì ai đi đường nấy được rồi.
“Ai da, việc đau đầu nhất cuối cũng sắp giải quyết xong. Sau này mình có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Lâm Huyền đứng dậy vươn vai.
“Sau này cũng nên tìm dịp đi gặp ông nội xin lỗi một chút. Cũng đã lâu rồi mình chưa gặp ông ấy kể từ sau lần ngất xỉu kia…”
Lâm Huyền đi đến bên cửa số, phát hiện Lục Ngạn vẫn chưa đi mà đứng ở trước cửa. Cô tò mò chạy ra hỏi thử.
“Anh sao còn chưa về thế?”
“Lâm Huyền, em ghét tôi lắm à?”
Lâm Huyền có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Lục Ngạn. Cô có ghét anh không? Nếu như tính từ lúc trước khi cô mất trí nhớ thì chắc chắn là có nhỉ, và hình như bây giờ vẫn vậy.
Đây gọi là thành thật, không phải là mê trai, hiểu chưa?
“Có.” Cô thẳng thừng đáp lại.
“Sao lại ghét thế?”