Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 62
Gọi thẳng hai từ Lục Ngạn đã quen, bây giờ bất đắc dĩ phải gọi Lục tổng đúng là có chút không thích ứng được. Lâm Huyền ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Lục Ngạn mở miếng nói gì đó.
“Ra ngoài cả đi.”
Trong thoáng chốc, căn phòng bây giờ chỉ còn mỗi Lục Ngạn và Lâm Huyền.
“Anh đến đây chắc chỉ là vì tình cờ nhỉ?”
Đáp lại câu hỏi của Lâm Huyền, Lục Ngạn hết sức bình thản:
“ừ. Mà cũng không hẳn là tình cờ.”
“Vậy là vì cố tình sao?” Lâm Huyền gặng hỏi lại. “ừ, chính xác là cô’ tình đến đây để gặp em đó.” Lâm Huyền ngao ngán thở dài một hơi.
“Anh có phải là đã thích em không vậy?”
“ừ.”
Một tiếng ừ này của Lục Ngạn bỗng khiến đầu óc Lâm Huyền choáng váng. Cô chỉ là hỏi vui, anh lại thật sự…
“Anh thích em thật à? Ý em là lâu dài ấy, không phải là hứng thú nhất thời đâu.”
Lâm Huyền, em ghét tôi lắm à?
“ừ.” Lục Ngạn thẳng thừng đáp lại.
Lâm Huyền có chút không thế ngờ tới. Trước kia mỗi khi cô nhắc tới vấn đề tình cảm này anh đều sẽ cố gắng phủ nhận, mà nếu có thừa nhận thì anh cũng đều nói chỉ là nhất thời mà thôi. Vậy mà hiện tại đây, anh lại không chút do dự nào khi thừa nhận rằng mình thích cô.
Việc này cũng thật là kì lạ!
“Em nghiêm túc đó, anh đừng có trả lời như đang đùa giỡn em như thế.”
“Lâm Huyền…”
Lục Ngạn ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu lộn xộn ở phía dưới, giọng nói lúc này dịu dàng vô cùng. Lâm Huyền mím chặt môi, có hơi bất ngờ về hành động khác thường này của anh.
“Tôi cũng là nghiêm túc.”
Lâm Huyền yên lặng không biết nói gì thêm. Chẳng lẽ lại đi hỏi Lục Ngạn anh vì sao mà thất thường như vậy, lúc tôi thật lòng yêu anh thì anh chỉ là húng thú nhất thời, lúc tôi không yêu anh nữa thì anh lại đi nói mình thích tôi?
Thế giới đúng là mỗi ngày càng nhiều đổi thay mà.
“Tôi còn có việc, xin phép về trước.”
Lâm Huyền nghĩ nghĩ, vẫn nên trốn khỏi đây trước là thích hợp nhất. Nếu cứ mặt đối mặt với Lục Ngạn mãi cũng không biết nên nói gì.
Lục Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn đang cố chạy nhanh ra khỏi phòng của Lâm Huyền, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thế nói ra được anh thích cô rồi. Không biết cô có vì tình cảm của anh mà suy nghĩ lại về vấn đề ly hôn hay không.
Lâm Huyền ngồi ở trên giường trong khách sạn, tâm trạng rất kì lạ.
“Anh ta thích mình thì sao chứ? Mình cũng không còn thích anh ấy như trước đó nữa rồi.”
Lâm Huyền nghĩ nghĩ, hiện tại cô đã có cuộc sống của riêng mình, có ước mơ cần phải theo đuổi. Cô nhất định sẽ không vì mấy lời đường mật kia của anh mà từ bỏ hết thảy những gì đã cố gắng trong thời gian qua.
Đúng vậy, cô cũng không thể phụ lại sự kì vọng mà giám đốc Đông dành cho cô!
Lòng Lâm Huyền rất kiên quyết! Trong thời điếm này, cô nhất định không thể dính vào việc yêu đương được!
Mấy ngày sau, Lâm Huyền đến công ty Szes để quay quảng cáo. Lúc đầu cô còn lo sẽ đụng phải Lục Ngạn, vậy mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô.
“Bỏ đi! Không gặp cũng tốt, đỡ tốn thêm calo để nói chuyện với anh ta.”
Lâm Huyền đang trên đường từ cảnh Hoa quay lại thành phố. Quảng cáo đã quay xong, cô cũng có thể trở về rồi.
Nhiều ngày không ở thành phố, cũng không biết mọi chuyện có gì thay đổi không. Lâm Huyền nghĩ nghĩ, vậy mà một lát sau cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi về đến nhà, Lâm Huyền ngay lập tức nhận được một cuộc gọi từ phía Lục Ngạn. Cô còn định sẽ không nghe máy, nhưng dẫu sao làm vậy cũng có chút không hay cho lắm.
“Alo, anh gọi tôi làm gì đấy.”
“Tự dưng muốn gặp em thôi.”
Lâm Huyền nhíu mày, không biết tiếp theo nên nói gì thì Lục Ngạn đã mở lời.
“Lát nữa tôi sẽ đến nhà của em…”
“Ra ngoài cả đi.”
Trong thoáng chốc, căn phòng bây giờ chỉ còn mỗi Lục Ngạn và Lâm Huyền.
“Anh đến đây chắc chỉ là vì tình cờ nhỉ?”
Đáp lại câu hỏi của Lâm Huyền, Lục Ngạn hết sức bình thản:
“ừ. Mà cũng không hẳn là tình cờ.”
“Vậy là vì cố tình sao?” Lâm Huyền gặng hỏi lại. “ừ, chính xác là cô’ tình đến đây để gặp em đó.” Lâm Huyền ngao ngán thở dài một hơi.
“Anh có phải là đã thích em không vậy?”
“ừ.”
Một tiếng ừ này của Lục Ngạn bỗng khiến đầu óc Lâm Huyền choáng váng. Cô chỉ là hỏi vui, anh lại thật sự…
“Anh thích em thật à? Ý em là lâu dài ấy, không phải là hứng thú nhất thời đâu.”
Lâm Huyền, em ghét tôi lắm à?
“ừ.” Lục Ngạn thẳng thừng đáp lại.
Lâm Huyền có chút không thế ngờ tới. Trước kia mỗi khi cô nhắc tới vấn đề tình cảm này anh đều sẽ cố gắng phủ nhận, mà nếu có thừa nhận thì anh cũng đều nói chỉ là nhất thời mà thôi. Vậy mà hiện tại đây, anh lại không chút do dự nào khi thừa nhận rằng mình thích cô.
Việc này cũng thật là kì lạ!
“Em nghiêm túc đó, anh đừng có trả lời như đang đùa giỡn em như thế.”
“Lâm Huyền…”
Lục Ngạn ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu lộn xộn ở phía dưới, giọng nói lúc này dịu dàng vô cùng. Lâm Huyền mím chặt môi, có hơi bất ngờ về hành động khác thường này của anh.
“Tôi cũng là nghiêm túc.”
Lâm Huyền yên lặng không biết nói gì thêm. Chẳng lẽ lại đi hỏi Lục Ngạn anh vì sao mà thất thường như vậy, lúc tôi thật lòng yêu anh thì anh chỉ là húng thú nhất thời, lúc tôi không yêu anh nữa thì anh lại đi nói mình thích tôi?
Thế giới đúng là mỗi ngày càng nhiều đổi thay mà.
“Tôi còn có việc, xin phép về trước.”
Lâm Huyền nghĩ nghĩ, vẫn nên trốn khỏi đây trước là thích hợp nhất. Nếu cứ mặt đối mặt với Lục Ngạn mãi cũng không biết nên nói gì.
Lục Ngạn nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ nhắn đang cố chạy nhanh ra khỏi phòng của Lâm Huyền, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Cuối cùng cũng có thế nói ra được anh thích cô rồi. Không biết cô có vì tình cảm của anh mà suy nghĩ lại về vấn đề ly hôn hay không.
Lâm Huyền ngồi ở trên giường trong khách sạn, tâm trạng rất kì lạ.
“Anh ta thích mình thì sao chứ? Mình cũng không còn thích anh ấy như trước đó nữa rồi.”
Lâm Huyền nghĩ nghĩ, hiện tại cô đã có cuộc sống của riêng mình, có ước mơ cần phải theo đuổi. Cô nhất định sẽ không vì mấy lời đường mật kia của anh mà từ bỏ hết thảy những gì đã cố gắng trong thời gian qua.
Đúng vậy, cô cũng không thể phụ lại sự kì vọng mà giám đốc Đông dành cho cô!
Lòng Lâm Huyền rất kiên quyết! Trong thời điếm này, cô nhất định không thể dính vào việc yêu đương được!
Mấy ngày sau, Lâm Huyền đến công ty Szes để quay quảng cáo. Lúc đầu cô còn lo sẽ đụng phải Lục Ngạn, vậy mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô.
“Bỏ đi! Không gặp cũng tốt, đỡ tốn thêm calo để nói chuyện với anh ta.”
Lâm Huyền đang trên đường từ cảnh Hoa quay lại thành phố. Quảng cáo đã quay xong, cô cũng có thể trở về rồi.
Nhiều ngày không ở thành phố, cũng không biết mọi chuyện có gì thay đổi không. Lâm Huyền nghĩ nghĩ, vậy mà một lát sau cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi về đến nhà, Lâm Huyền ngay lập tức nhận được một cuộc gọi từ phía Lục Ngạn. Cô còn định sẽ không nghe máy, nhưng dẫu sao làm vậy cũng có chút không hay cho lắm.
“Alo, anh gọi tôi làm gì đấy.”
“Tự dưng muốn gặp em thôi.”
Lâm Huyền nhíu mày, không biết tiếp theo nên nói gì thì Lục Ngạn đã mở lời.
“Lát nữa tôi sẽ đến nhà của em…”