Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 57
Ngồi trên xe đi đến địa điểm của sự kiện, trong lòng Lâm Huyền có chút hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trước công chúng, không biết phản ứng của mọi người sẽ ra sao đây?
“Chị đừng có lo lắng quá, chỉ là đi thảm đỏ thôi mà, đừng coi đó là vấn đề gì phức tạp lắm.”
“Cậu nói thì dễ, nhưng người phải đi đâu phải là cậu, là tôi đây nè.”
Cao Huy cười nhẹ một cái rồi không nói gì nữa.
Để tránh tự làm bản thân thêm căng thẳng, Lâm Huyền bèn tạo đề tài đế nói chuyện.
“Cao Huy, cậu có bạn gái chưa?”
Cao Huy nhăn mày lại, biếu cảm đáng sợ quay sang nhìn Lâm Huyền.
“Chị, chị không phải là muốn…”
“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Mắt nhìn của tôi cũng không có kém như vậy. Đúng là tự đánh giá cao mình mà.”
Cao Huy cười kha khả, bác tài xế phía trước cũng cười. Lâm Huyện có chút ngại ngùng, má cô phiếm hồng nhè nhẹ không tự nhiên mà quay sang cửa sổ.
Một lát sau, xe dừng lại trước cổng sự kiện.
Phóng viên ở ngoài đã chuẩn bị tinh thần, khi nghệ sĩtrên xe bước xuống sẽ chụp lia lịa. Nhưng sau khi nhìn thấy người bước xuống là một nữ diễn viên lạ mặt, thậm chí là chưa nhìn thấy bao giờ, tay cầm máy ảnh của bọn họ bỗng nhiên khựng lại.
Lâm Huyền cười nhẹ sau đó vẫy tay với mọi người. Trạng thái hiện tại so với lúc bồn chồn lo lắng trên xe đúng là một trời một vực.
Phỏng viên lúc này mới lấy lại tinh thần. Đây chắc là nữ diễn viên mới nào đó được công ty chủ quản lăng xê đây mà, phải chụp thật lẹ mới được, biết đâu cô gái này là viên ngọc quý trên tay của giám đốc nào đó.
Lâm Huyền sải từng bước chân nhẹ nhàng đi vào trong, tay vén váy, thật giống như công chúa trong cổ tích.
Bên ngoài xuất hiện nhiều tiếng reo hò, không biết là diễn viên nổi tiếng nào vừa đến. Lâm Huyền đã đi vào bên trong, cô gật đầu chào hỏi mọi người sau đó ngồi xuống ghế.
“Nhìn em có chút lạ mặt, mới vào giới giải trí à?”
Em lớn tiếng với anh đấy à?
“Vâng ạ.” Lâm Huyền cũng trả lời lại một cách tự nhiên nhất. Sau này thời gian lăn lộn trong giới giải trí còn rất dài, tạo mối quan hệ tốt với một số người cũng là một điều lợi thế.
“Vậy chị xin giới thiệu trước nhé. Chị là cảnh Mộng Hiên, năm nay hai mươi sau tuổi.”
Cảnh Mộng Hiên… Cái tên này Lâm Huyền đã nghe qua nhiều lần, là một người rất nổi tiếng trong giới giải trí. Từ diễn xuất đến gương mặt, vóc dáng không có gì là không hoàn hảo cả.
“Em là Lâm Huyền, năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi. Sau này rất mong được chị chiếu cố nhiều hơn.”
cảnh Mộng Hiên cười nhẹ gật đầu. Nhìn qua thì Lâm Huyền trong mắt cô cũng khá lễ phép, xinh đẹp. Chỉ là sống trong giới giải trí này nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu là một bình hoa di động thì thật là đáng tiếc.
Cảnh Mộng Hiên nhìn sang Lâm Huyền, khẽ hỏi:
“Công ty chủ quản của em là công ty nào vậy?”
“Là công ty Vương thị ạ.”
Cảnh Mộng Hiên nghe xong hai từ ‘Vương thị’ kia bỗng có chút ngạc nhiên. Bây giờ còn có nghệ sĩ chọn Vương thị làm công ty chủ quản sao? Nghe cũng thật là kì lạ, chẳng lẽ là muốn cho mọi người nhìn thấy rằng bản thân là tự đi lên bằng thực lực?
“Sao lại chọn Vương thị? Chị thấy công ty đó cũng sắp không chống trụ nổi nữa rồi.”
Lâm Huyền lắc đều, đối với cô Vương thị thật sự là một công ty chủ quản cực kỳ tốt. Chưa kể tính cách của mọi người đều rất nhiệt tình nữa. Cũng chưa chắc nhưng công ty khác đã làm được như vậy đối với một diễn viên quèn như cô.
“Em thấy Vương thị rất tốt, mọi thứ đều rất phù hợp với em.”
Cảnh Mộng Hiên cũng ngừng cho ý kiến. Lựa chọn thế nào là quyết định của mọi người, đừng để bản thân hối hận là được rồi.
Sau khi tất cả nghệ sĩ đã đi thảm đỏ xong, sự kiện chính thức bắt đầu.
Giám đốc công ty thời trang LVili lên phát biếu một chút, sau đó tiến hành bầu chọn người đi thảm đỏ đẹp nhất hôm nay.
Lâm Huyền chẳng quan tâm lắm đến việc này. Bầu chọn đều là dựa vào fan, mà cô thì lại chẳng có fan. Ngay cả tên của cô sợ rằng khán giả còn chưa biết đến nữa là.
Kết quả sẽ được công bố sau ba ngày nữa, việc còn lại chỉ là chờ đợi mà thôi.
Tiếp theo sau sẽ là tiệc rượu để giao lưu giữa mọi người, Lâm Huyền không quen ai nên chỉ dám ngồi một mình. Ngồi một lát, cô quyết định đi bắt chuyện với một vài người, cũng không thế cứ im thin thít mãi được.
“Xin chào, chúng ta làm quen được chứ?”
“Đương nhiên rồi, cô là…”
Lâm Huyền mỉm cười tự giới thiệu sơ lược một chút về bản thân. Nội dung sơ lược là người mới, rất muốn làm quen với mọi người.
“Chị đừng có lo lắng quá, chỉ là đi thảm đỏ thôi mà, đừng coi đó là vấn đề gì phức tạp lắm.”
“Cậu nói thì dễ, nhưng người phải đi đâu phải là cậu, là tôi đây nè.”
Cao Huy cười nhẹ một cái rồi không nói gì nữa.
Để tránh tự làm bản thân thêm căng thẳng, Lâm Huyền bèn tạo đề tài đế nói chuyện.
“Cao Huy, cậu có bạn gái chưa?”
Cao Huy nhăn mày lại, biếu cảm đáng sợ quay sang nhìn Lâm Huyền.
“Chị, chị không phải là muốn…”
“Cậu nghĩ đi đâu thế hả? Mắt nhìn của tôi cũng không có kém như vậy. Đúng là tự đánh giá cao mình mà.”
Cao Huy cười kha khả, bác tài xế phía trước cũng cười. Lâm Huyện có chút ngại ngùng, má cô phiếm hồng nhè nhẹ không tự nhiên mà quay sang cửa sổ.
Một lát sau, xe dừng lại trước cổng sự kiện.
Phóng viên ở ngoài đã chuẩn bị tinh thần, khi nghệ sĩtrên xe bước xuống sẽ chụp lia lịa. Nhưng sau khi nhìn thấy người bước xuống là một nữ diễn viên lạ mặt, thậm chí là chưa nhìn thấy bao giờ, tay cầm máy ảnh của bọn họ bỗng nhiên khựng lại.
Lâm Huyền cười nhẹ sau đó vẫy tay với mọi người. Trạng thái hiện tại so với lúc bồn chồn lo lắng trên xe đúng là một trời một vực.
Phỏng viên lúc này mới lấy lại tinh thần. Đây chắc là nữ diễn viên mới nào đó được công ty chủ quản lăng xê đây mà, phải chụp thật lẹ mới được, biết đâu cô gái này là viên ngọc quý trên tay của giám đốc nào đó.
Lâm Huyền sải từng bước chân nhẹ nhàng đi vào trong, tay vén váy, thật giống như công chúa trong cổ tích.
Bên ngoài xuất hiện nhiều tiếng reo hò, không biết là diễn viên nổi tiếng nào vừa đến. Lâm Huyền đã đi vào bên trong, cô gật đầu chào hỏi mọi người sau đó ngồi xuống ghế.
“Nhìn em có chút lạ mặt, mới vào giới giải trí à?”
Em lớn tiếng với anh đấy à?
“Vâng ạ.” Lâm Huyền cũng trả lời lại một cách tự nhiên nhất. Sau này thời gian lăn lộn trong giới giải trí còn rất dài, tạo mối quan hệ tốt với một số người cũng là một điều lợi thế.
“Vậy chị xin giới thiệu trước nhé. Chị là cảnh Mộng Hiên, năm nay hai mươi sau tuổi.”
Cảnh Mộng Hiên… Cái tên này Lâm Huyền đã nghe qua nhiều lần, là một người rất nổi tiếng trong giới giải trí. Từ diễn xuất đến gương mặt, vóc dáng không có gì là không hoàn hảo cả.
“Em là Lâm Huyền, năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi. Sau này rất mong được chị chiếu cố nhiều hơn.”
cảnh Mộng Hiên cười nhẹ gật đầu. Nhìn qua thì Lâm Huyền trong mắt cô cũng khá lễ phép, xinh đẹp. Chỉ là sống trong giới giải trí này nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu là một bình hoa di động thì thật là đáng tiếc.
Cảnh Mộng Hiên nhìn sang Lâm Huyền, khẽ hỏi:
“Công ty chủ quản của em là công ty nào vậy?”
“Là công ty Vương thị ạ.”
Cảnh Mộng Hiên nghe xong hai từ ‘Vương thị’ kia bỗng có chút ngạc nhiên. Bây giờ còn có nghệ sĩ chọn Vương thị làm công ty chủ quản sao? Nghe cũng thật là kì lạ, chẳng lẽ là muốn cho mọi người nhìn thấy rằng bản thân là tự đi lên bằng thực lực?
“Sao lại chọn Vương thị? Chị thấy công ty đó cũng sắp không chống trụ nổi nữa rồi.”
Lâm Huyền lắc đều, đối với cô Vương thị thật sự là một công ty chủ quản cực kỳ tốt. Chưa kể tính cách của mọi người đều rất nhiệt tình nữa. Cũng chưa chắc nhưng công ty khác đã làm được như vậy đối với một diễn viên quèn như cô.
“Em thấy Vương thị rất tốt, mọi thứ đều rất phù hợp với em.”
Cảnh Mộng Hiên cũng ngừng cho ý kiến. Lựa chọn thế nào là quyết định của mọi người, đừng để bản thân hối hận là được rồi.
Sau khi tất cả nghệ sĩ đã đi thảm đỏ xong, sự kiện chính thức bắt đầu.
Giám đốc công ty thời trang LVili lên phát biếu một chút, sau đó tiến hành bầu chọn người đi thảm đỏ đẹp nhất hôm nay.
Lâm Huyền chẳng quan tâm lắm đến việc này. Bầu chọn đều là dựa vào fan, mà cô thì lại chẳng có fan. Ngay cả tên của cô sợ rằng khán giả còn chưa biết đến nữa là.
Kết quả sẽ được công bố sau ba ngày nữa, việc còn lại chỉ là chờ đợi mà thôi.
Tiếp theo sau sẽ là tiệc rượu để giao lưu giữa mọi người, Lâm Huyền không quen ai nên chỉ dám ngồi một mình. Ngồi một lát, cô quyết định đi bắt chuyện với một vài người, cũng không thế cứ im thin thít mãi được.
“Xin chào, chúng ta làm quen được chứ?”
“Đương nhiên rồi, cô là…”
Lâm Huyền mỉm cười tự giới thiệu sơ lược một chút về bản thân. Nội dung sơ lược là người mới, rất muốn làm quen với mọi người.