Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 42
“Anh đừng lo lắng quá, ông sẽ không sao đâu.”
Lâm Huyền yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Ngạn lo lắng cho một người như vậy, đủ hiểu ông nội trong lòng anh quan trọng đến nhường nào.
Điện thoại trong túi Lục Ngạn reo lên. Để tránh làm phiền ông nội, Lục Ngạn bèn đi ra ngoài nghe. Một lát sau, anh âm trầm tiến vào bên trong.
“Có chuyện gì không ốn sao?”
Lâm Huyền thớ dài một hơi rồi đứng dậy đi về phía cửa.
“Công ty ở nước ngoài có chuyện cần anh phải xử lý.”
Lâm Huyền biết Lục Ngạn đang lo lắng điều gì.
“Công việc quan trọng, anh cứ yên tâm ra nước ngoài giải quyết đi. Dù sao cả cái Lục gia này cũng không phải không có ai chăm sóc cho ông.”
Lục Ngạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Lâm Huyền ở lại chăm sóc ông, còn Lục Ngạn thì về nhà chuẩn bị cho chuyến bay sắp tới. Hà Hy Nguyệt bước vào phòng bệnh, cũng không biết bà ấy vừa nói gì với bác sĩ.
“Me.”
Hà Hy Nguyệt gật đầu sau đó đi đến bên giường bệnh. Bà ngồi cạnh Lâm Huyền, thở dài một hơi.
“Lục Ngạn đi đâu rồi?”
“Công ty ở nước ngoài có chuyện cần bàn bạc nên anh ấy đã ra nước ngoài rồi ạ.”
Lâm Huyền lễ phép rót một cốc nước đưa đến cho Hà Hy Nguyệt. Bà gật đầu nhận lấy.
“Tinh cảm của hai đứa đã tốt lên nhiều rồi nhỉ? Cũng nên sinh một đứa bé rồi, tuổi tác của Lục Ngạn cũng không còn nhỏ nữa.”
Lâm Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Với quan hệ phức tạp hiện tại giữa cô và Lục Ngạn thì khả năng có em bé là rất thấp. Chính bản thân cô còn không biết ngày nào anh sẽ bỏ rơi mình.
“Mẹ cũng biết mà, Lục Ngạn không có yêu con, sợ rằng một ngày nào đó chúng con sẽ ly hôn cũng không chừng.”
“Vậy nên nhanh lúc nó đang đối tốt với con mà tranh thủ sinh một đứa đi. Con bây giờ không có ai đế nương tựa, có một đứa bé bầu bạn cũng tốt mà.”
Lâm Huyền cười nhẹ. Cô hiểu dụng ý trong câu nói của Hà Hy Nguyệt là gì. Bà ấy chỉ đơn thuần muốn một đứa cháu để nối dõi tông đường, sau này nếu như hai người ly hôn rồi thì đứa bé ấy cũng phải gọi Lục Ngạn một tiếng cha, gọi Hà Hy Nguyệt một tiếng bà nội!
“Vâng. Con biết.”
“Con cứ về nhà trước đi, ở đây cứ để mẹ lo, ngày mai rồi hẵng đến.”
Lâm Huyền vốn có ý từ chối nhưng lại nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định đi về. Hôm sau đến cũng được vậy, dù sao bà ấy cũng đã mở lời rồi.
Lâm Huyền về tận nhà thì đúng lúc Lục Ngạn đang sắp đi tới sân bay.
“Anh đi bây giờ à?”
“Mẹ bảo em về trước, vậy nên em định ngày mai lại tới tiếp.”
Lục Ngạn có vẻ rất gấp, anh sắp ngồi vào trong xe thì đột nhiên ngoái đầu lại nhìn cô.
“Sao thế?” Lâm Huyền nhìn thẳng vào mắt Lục Ngạn. Anh tiến tới ôm cô vào lòng, hai bàn tay siết chặt lại như không muốn rời xa cô vậy.
“Có lẽ một tuần sau anh mới về được. Em ở nhà nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân mình, biết chưa?”
“Anh thật là, em cũng đâu phải là con nít đâu chú?”
Lục Ngạn cụp mắt thở dài một hơi. Anh đứng nhìn cô một hồi lâu, Tân Hách ngồi ở ghế lái sốt ruột mở cửa đi ra.
“Giám đốc à, còn không đi nữa thì sẽ muộn thật đó.”
Lâm Huyền ái ngại nhìn Tân Hách. Cô nhẹ nhàng tháo hai tay anh ra khỏi người mình, sau đó còn cười nhẹ một cái.
‘Anh mau đi đi, cấn thận để lỡ chuyến bay.” “Anh sẽ rất nhớ em.”
“Chúng ta có thể gọi điện thoại cho nhau mà.”
Lục Ngạn thở dài một hơi, anh tạm biệt cô rồi lên xe đi tới sân bay. Lâm Huyền nhìn theo chiếc xe đang dần dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng hơi buồn.
Tự nhiên nghĩ tới việc một tuần không được gặp Lục Ngạn, cô lại cảm thấy hơi hơi buồn bực.
“Có lẽ mình đã quá quen với sự hiện diện của anh ấy. Nếu một ngày nào đó anh ấy không còn ở bên mình nữa thì sao nhỉ?”
Lâm Huyền yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Ngạn lo lắng cho một người như vậy, đủ hiểu ông nội trong lòng anh quan trọng đến nhường nào.
Điện thoại trong túi Lục Ngạn reo lên. Để tránh làm phiền ông nội, Lục Ngạn bèn đi ra ngoài nghe. Một lát sau, anh âm trầm tiến vào bên trong.
“Có chuyện gì không ốn sao?”
Lâm Huyền thớ dài một hơi rồi đứng dậy đi về phía cửa.
“Công ty ở nước ngoài có chuyện cần anh phải xử lý.”
Lâm Huyền biết Lục Ngạn đang lo lắng điều gì.
“Công việc quan trọng, anh cứ yên tâm ra nước ngoài giải quyết đi. Dù sao cả cái Lục gia này cũng không phải không có ai chăm sóc cho ông.”
Lục Ngạn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Lâm Huyền ở lại chăm sóc ông, còn Lục Ngạn thì về nhà chuẩn bị cho chuyến bay sắp tới. Hà Hy Nguyệt bước vào phòng bệnh, cũng không biết bà ấy vừa nói gì với bác sĩ.
“Me.”
Hà Hy Nguyệt gật đầu sau đó đi đến bên giường bệnh. Bà ngồi cạnh Lâm Huyền, thở dài một hơi.
“Lục Ngạn đi đâu rồi?”
“Công ty ở nước ngoài có chuyện cần bàn bạc nên anh ấy đã ra nước ngoài rồi ạ.”
Lâm Huyền lễ phép rót một cốc nước đưa đến cho Hà Hy Nguyệt. Bà gật đầu nhận lấy.
“Tinh cảm của hai đứa đã tốt lên nhiều rồi nhỉ? Cũng nên sinh một đứa bé rồi, tuổi tác của Lục Ngạn cũng không còn nhỏ nữa.”
Lâm Huyền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Với quan hệ phức tạp hiện tại giữa cô và Lục Ngạn thì khả năng có em bé là rất thấp. Chính bản thân cô còn không biết ngày nào anh sẽ bỏ rơi mình.
“Mẹ cũng biết mà, Lục Ngạn không có yêu con, sợ rằng một ngày nào đó chúng con sẽ ly hôn cũng không chừng.”
“Vậy nên nhanh lúc nó đang đối tốt với con mà tranh thủ sinh một đứa đi. Con bây giờ không có ai đế nương tựa, có một đứa bé bầu bạn cũng tốt mà.”
Lâm Huyền cười nhẹ. Cô hiểu dụng ý trong câu nói của Hà Hy Nguyệt là gì. Bà ấy chỉ đơn thuần muốn một đứa cháu để nối dõi tông đường, sau này nếu như hai người ly hôn rồi thì đứa bé ấy cũng phải gọi Lục Ngạn một tiếng cha, gọi Hà Hy Nguyệt một tiếng bà nội!
“Vâng. Con biết.”
“Con cứ về nhà trước đi, ở đây cứ để mẹ lo, ngày mai rồi hẵng đến.”
Lâm Huyền vốn có ý từ chối nhưng lại nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định đi về. Hôm sau đến cũng được vậy, dù sao bà ấy cũng đã mở lời rồi.
Lâm Huyền về tận nhà thì đúng lúc Lục Ngạn đang sắp đi tới sân bay.
“Anh đi bây giờ à?”
“Mẹ bảo em về trước, vậy nên em định ngày mai lại tới tiếp.”
Lục Ngạn có vẻ rất gấp, anh sắp ngồi vào trong xe thì đột nhiên ngoái đầu lại nhìn cô.
“Sao thế?” Lâm Huyền nhìn thẳng vào mắt Lục Ngạn. Anh tiến tới ôm cô vào lòng, hai bàn tay siết chặt lại như không muốn rời xa cô vậy.
“Có lẽ một tuần sau anh mới về được. Em ở nhà nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân mình, biết chưa?”
“Anh thật là, em cũng đâu phải là con nít đâu chú?”
Lục Ngạn cụp mắt thở dài một hơi. Anh đứng nhìn cô một hồi lâu, Tân Hách ngồi ở ghế lái sốt ruột mở cửa đi ra.
“Giám đốc à, còn không đi nữa thì sẽ muộn thật đó.”
Lâm Huyền ái ngại nhìn Tân Hách. Cô nhẹ nhàng tháo hai tay anh ra khỏi người mình, sau đó còn cười nhẹ một cái.
‘Anh mau đi đi, cấn thận để lỡ chuyến bay.” “Anh sẽ rất nhớ em.”
“Chúng ta có thể gọi điện thoại cho nhau mà.”
Lục Ngạn thở dài một hơi, anh tạm biệt cô rồi lên xe đi tới sân bay. Lâm Huyền nhìn theo chiếc xe đang dần dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng hơi buồn.
Tự nhiên nghĩ tới việc một tuần không được gặp Lục Ngạn, cô lại cảm thấy hơi hơi buồn bực.
“Có lẽ mình đã quá quen với sự hiện diện của anh ấy. Nếu một ngày nào đó anh ấy không còn ở bên mình nữa thì sao nhỉ?”