Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 2
Tối qua sao anh lại uống rượu say vậy?” Lục Ngạn không có thói quen uống rượu, bị ép quá mức cũng chi nhấp môi cho qua. Nhưng lân này thì…
‘Yên lặng dùng bữa.”
Lám Huyền không dám hé ra nứa lời nữa. Cô biết anh không muốn cô xen vào chuyện cúa mình.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Huyền và Lục Ngạn ra ngồi ớ phòng khách. Lục Ngạn tay câm báo che nứa mặt, chân băt chéo, bộ dáng hờ hững không hề quan tâm đến Lâm Huyên đang ngôi trước mặt.
‘Hôm trước em có gặp mẹ.‘
■ừ:
Lâm Huyền cân môi một lúc lâu, cuối cùng cũng dũng cảm nói ra một câu.
‘Mẹ lại giục chúng ta sinh con ròi. Anh có nên…”
*T6i không thích trẻ con.”
Một câu nói vừa nãy dường như đã dập tầt chút hy vọng lên lỏi trong lòng Lâm Huyền. Cô hít sâu một hơi, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lục Ngạn là con trai độc nhất của Lục gia, việc sinh con nối dõi là điẽu không thể tránh khỏi. Trưởng bối bên kia mồi lần gặp cô là lại hỏi đến vấn đề này.
Một lân hai lần còn có thế ứng phó, nhưng bị hỏi nhiêu lân Lâm Huyền cũng lây làm ngại. Kết hôn với nhau suốt hai năm, chẳng lẽ lại cứ mang tuổi tác ra để biện hộ cho cuộc hôn nhân không tinh cảm này?
‘Anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, sinh con là thích hợp nhất!”
Câu nói vừa nãy của Lâm Huyên dường như đã phá rào chân giới hạn cuối cùng của Lục Ngạn. Cô nén cơn tức giận, anh đế báo xuống bàn sau đó bỏ lên lâu.
Đi chưa được nửa đường, Lục Ngạn đã bị câu nói phía sau của Lâm Huyên làm cho cẩ người khựng lại.
‘Lục Ngạn, chúng ta ly hôn đi!“
Lâm Huyền lấy hết can đảm thốt lên một câu. Cô thật sự muốn biết bản thân trong lòng anh đáng giá bao nhiêu.
‘Em đừng có nói bừa, chuyện này không phải là thứ có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn.’ Lục Ngạn đút tay vào túi quân thản nhiên quay đau lại. Dường như anh chầng xem câu nói vừa nãy của cô là gì câ.
‘Anh vần luôn không yêu em mà? Ly hôn không phải là cách tốt nhất cho hai chúng ta sao?”
Lục Ngạn nghe xong liền cười trừ. Anh lúc dầu chưa từng muốn lấy cô, cũng ốêu là cha mẹ khuyên nhủ. Dù gì Lâm gia cũng có ơn với Lục gia, mà anh lại chẳng muốn mẳc nợ ân tình. Vậy nên anh quyết định lấy Lâm Huyền, lo cho cô nửa đời còn lại xem như bái đáp ân huệ năm xưa.
‘Ly hôn? Em tưởng dễ như vậy à? Cha mẹ có đồng ý không? Ông nội có dồng ý không?”
Lâm Huyền gục dầu xuống, bản thân cô lúc này không muốn nhìn tháng vào mặt Lục Ngạn.
‘Họ cỏ lẽ sẽ không đồng ý, nhưng mà ý kiến của họ quan trọng lám sao? Chuyện hôn nhắn là chuyện của chỉ hai chúng ta.”
*Ý em là gì?”
‘Em muốn hỏi… Nếu có thể, anh sẽ ly hôn với em chứ?”
Lâm Huyền yên lặng đợi chờ câu trả lời, cuối cùng cũng không nhận được. Tay Lục Ngạn nẳm chặt thành quyên, anh không nói gì mà đi lên tâng hai, bỏ lại Lâm Huyèn còn ngơ ngác ngồi đó.
Lâm Huyên đứng dậy, trong lòng được an ủi đi đôi chút. Xem ra anh cũng không vô tâm như cô tưởng. Nêu như lúc đó anh lựa chọn ly hôn, cô sẽ không do dự mà dông ý. Dầu sao sông bên người mình không yêu suốt hai năm chầng phải ai cũng kiên nhân được.
Lâm Huyền không muôn Lục Ngạn khó xứ. Nếu như sau này anh gặp được người mình thích thì phái làm sao? Lúc đây cô sẽ trở thành hòn đá cản đường lớn nhất cúa hai người bọn họ.
Đêm hôm qua Lâm Huyền không ngú, cô đâ suy nghĩ suốt đêm. Lục Ngạn ở bén cô cũng không được hạnh phúc, vậy cỏ cứ cỏ chấp thế làm gì. Thôi thi buông tha cho anh, anh có thế sẽ sống thoái mái hon một chút.
‘Đợi đến sau lẻ mừng thọ cúa ông nội, mọi thứ cũng nên kết thúc rồi “
Lâm Huyền thớ dài một hơi, từng dòng kí ức cứ thế hiện hữu lại trong trí óc. Từ những ngày lãn dẳu tiên cô gặp anh, cho đến khi được kết hôn, chung sống bẽn anh…
Năm nám yêu anh, hai năm làm vợ anh. Suốt báy năm qua hóa ra đều chẳng đáng gì cá.
Một tuân sau đó, Lục Hân về nước. Lục Hân là em họ của Lục Ngạn, đi du học nước ngoài từ nám mười tám tuổi. Lâm Huyên cũng chưa từng có cơ hội gặp cô em họ này. Từ trong lởi những người thân thỉch kế lại, Lục Hân là một người khá thẳng tính, thích gl nói đó, chẳng chút nào kiêng nê’ ai.
Tôi hôm nay Lục Hân mở tiệc ở nhà hàng Thất Nguyệt, đến lúc đó anh sẽ cùng đi với em chứ?”
Lâm Huyên vừa án vừa đợi Lục Ngạn đáp lời, thây anh không nói câu gì. Cô lại tiếp tục lải nhải.
‘Công việc dù có quan trọng đến mây cũng đâu sánh được với gia đinh. Em thấy tối nay anh vần nên đến đỏ đi. Em nghe nói Lục Hân hôi nhỏ rất thân với anh mà.“
Lục Ngạn lấy khăn lau miệng xong mới nhìn vẽ phía Lảm Huyên nói:
Tôi không đi đâu, em báo tài xế Vương đưa tới là được rồi.*
Lám Huyền biết mình không cách nào lay động được anh nữa liền im lặng. Nhất định Lục Hân biết Lục Ngạn bận việc, làm sao có thế trách móc?
Dùng xong bừa sáng, Lục Ngạn thay đò đi làm. Trong nhà bây giờ ngoài người làm ra cũng chi có Lâm Huyên, cuộc sõng xem chừng tẻ nhạt hơn bao giờ hết.
Lảm Huyền lên phòng lục tìm áo quãn, trước mặt em chõng cô cũng nên biếu hiện tốt một chút, tránh làm mất mặt Lục Ngạn.
Tối hôm đó, Lâm Huyên theo giờ hẹn đi đến nhà hàng Thất Nguyệt. Bên trong chắng có mảy người, chác là Lục Hân đã bao nguyên nhà hàng này.
Tiếp tân từ trong đi tới, tươi cười hói han Lâm Huyên.
‘Chào cô, mời cô trình giấy mời ạ.”
‘Yên lặng dùng bữa.”
Lám Huyền không dám hé ra nứa lời nữa. Cô biết anh không muốn cô xen vào chuyện cúa mình.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Huyền và Lục Ngạn ra ngồi ớ phòng khách. Lục Ngạn tay câm báo che nứa mặt, chân băt chéo, bộ dáng hờ hững không hề quan tâm đến Lâm Huyên đang ngôi trước mặt.
‘Hôm trước em có gặp mẹ.‘
■ừ:
Lâm Huyền cân môi một lúc lâu, cuối cùng cũng dũng cảm nói ra một câu.
‘Mẹ lại giục chúng ta sinh con ròi. Anh có nên…”
*T6i không thích trẻ con.”
Một câu nói vừa nãy dường như đã dập tầt chút hy vọng lên lỏi trong lòng Lâm Huyền. Cô hít sâu một hơi, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lục Ngạn là con trai độc nhất của Lục gia, việc sinh con nối dõi là điẽu không thể tránh khỏi. Trưởng bối bên kia mồi lần gặp cô là lại hỏi đến vấn đề này.
Một lân hai lần còn có thế ứng phó, nhưng bị hỏi nhiêu lân Lâm Huyền cũng lây làm ngại. Kết hôn với nhau suốt hai năm, chẳng lẽ lại cứ mang tuổi tác ra để biện hộ cho cuộc hôn nhân không tinh cảm này?
‘Anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, sinh con là thích hợp nhất!”
Câu nói vừa nãy của Lâm Huyên dường như đã phá rào chân giới hạn cuối cùng của Lục Ngạn. Cô nén cơn tức giận, anh đế báo xuống bàn sau đó bỏ lên lâu.
Đi chưa được nửa đường, Lục Ngạn đã bị câu nói phía sau của Lâm Huyên làm cho cẩ người khựng lại.
‘Lục Ngạn, chúng ta ly hôn đi!“
Lâm Huyền lấy hết can đảm thốt lên một câu. Cô thật sự muốn biết bản thân trong lòng anh đáng giá bao nhiêu.
‘Em đừng có nói bừa, chuyện này không phải là thứ có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn.’ Lục Ngạn đút tay vào túi quân thản nhiên quay đau lại. Dường như anh chầng xem câu nói vừa nãy của cô là gì câ.
‘Anh vần luôn không yêu em mà? Ly hôn không phải là cách tốt nhất cho hai chúng ta sao?”
Lục Ngạn nghe xong liền cười trừ. Anh lúc dầu chưa từng muốn lấy cô, cũng ốêu là cha mẹ khuyên nhủ. Dù gì Lâm gia cũng có ơn với Lục gia, mà anh lại chẳng muốn mẳc nợ ân tình. Vậy nên anh quyết định lấy Lâm Huyền, lo cho cô nửa đời còn lại xem như bái đáp ân huệ năm xưa.
‘Ly hôn? Em tưởng dễ như vậy à? Cha mẹ có đồng ý không? Ông nội có dồng ý không?”
Lâm Huyền gục dầu xuống, bản thân cô lúc này không muốn nhìn tháng vào mặt Lục Ngạn.
‘Họ cỏ lẽ sẽ không đồng ý, nhưng mà ý kiến của họ quan trọng lám sao? Chuyện hôn nhắn là chuyện của chỉ hai chúng ta.”
*Ý em là gì?”
‘Em muốn hỏi… Nếu có thể, anh sẽ ly hôn với em chứ?”
Lâm Huyền yên lặng đợi chờ câu trả lời, cuối cùng cũng không nhận được. Tay Lục Ngạn nẳm chặt thành quyên, anh không nói gì mà đi lên tâng hai, bỏ lại Lâm Huyèn còn ngơ ngác ngồi đó.
Lâm Huyên đứng dậy, trong lòng được an ủi đi đôi chút. Xem ra anh cũng không vô tâm như cô tưởng. Nêu như lúc đó anh lựa chọn ly hôn, cô sẽ không do dự mà dông ý. Dầu sao sông bên người mình không yêu suốt hai năm chầng phải ai cũng kiên nhân được.
Lâm Huyền không muôn Lục Ngạn khó xứ. Nếu như sau này anh gặp được người mình thích thì phái làm sao? Lúc đây cô sẽ trở thành hòn đá cản đường lớn nhất cúa hai người bọn họ.
Đêm hôm qua Lâm Huyền không ngú, cô đâ suy nghĩ suốt đêm. Lục Ngạn ở bén cô cũng không được hạnh phúc, vậy cỏ cứ cỏ chấp thế làm gì. Thôi thi buông tha cho anh, anh có thế sẽ sống thoái mái hon một chút.
‘Đợi đến sau lẻ mừng thọ cúa ông nội, mọi thứ cũng nên kết thúc rồi “
Lâm Huyền thớ dài một hơi, từng dòng kí ức cứ thế hiện hữu lại trong trí óc. Từ những ngày lãn dẳu tiên cô gặp anh, cho đến khi được kết hôn, chung sống bẽn anh…
Năm nám yêu anh, hai năm làm vợ anh. Suốt báy năm qua hóa ra đều chẳng đáng gì cá.
Một tuân sau đó, Lục Hân về nước. Lục Hân là em họ của Lục Ngạn, đi du học nước ngoài từ nám mười tám tuổi. Lâm Huyên cũng chưa từng có cơ hội gặp cô em họ này. Từ trong lởi những người thân thỉch kế lại, Lục Hân là một người khá thẳng tính, thích gl nói đó, chẳng chút nào kiêng nê’ ai.
Tôi hôm nay Lục Hân mở tiệc ở nhà hàng Thất Nguyệt, đến lúc đó anh sẽ cùng đi với em chứ?”
Lâm Huyên vừa án vừa đợi Lục Ngạn đáp lời, thây anh không nói câu gì. Cô lại tiếp tục lải nhải.
‘Công việc dù có quan trọng đến mây cũng đâu sánh được với gia đinh. Em thấy tối nay anh vần nên đến đỏ đi. Em nghe nói Lục Hân hôi nhỏ rất thân với anh mà.“
Lục Ngạn lấy khăn lau miệng xong mới nhìn vẽ phía Lảm Huyên nói:
Tôi không đi đâu, em báo tài xế Vương đưa tới là được rồi.*
Lám Huyền biết mình không cách nào lay động được anh nữa liền im lặng. Nhất định Lục Hân biết Lục Ngạn bận việc, làm sao có thế trách móc?
Dùng xong bừa sáng, Lục Ngạn thay đò đi làm. Trong nhà bây giờ ngoài người làm ra cũng chi có Lâm Huyên, cuộc sõng xem chừng tẻ nhạt hơn bao giờ hết.
Lảm Huyền lên phòng lục tìm áo quãn, trước mặt em chõng cô cũng nên biếu hiện tốt một chút, tránh làm mất mặt Lục Ngạn.
Tối hôm đó, Lâm Huyên theo giờ hẹn đi đến nhà hàng Thất Nguyệt. Bên trong chắng có mảy người, chác là Lục Hân đã bao nguyên nhà hàng này.
Tiếp tân từ trong đi tới, tươi cười hói han Lâm Huyên.
‘Chào cô, mời cô trình giấy mời ạ.”