Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 36
“Lát trưa anh có một cuộc hẹn. Em ăn trưa trước đi.”
“Em biết rồi. Mà cuôc hen với ai thế?”
Lục Ngạn lắc đầu không trả lời, thật ra là không muốn cô biết người mà lát nữa anh gặp là cảnh Khắc Liên, lỡ như cô lại đòi đi theo thì thì phải làm sao?
“Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Lục Ngạn vẫn chăm chú đọc tài liệu trên bàn, anh yên lặng chờ đợi Lâm Huyền nói.
“Hay là… chúng ta thử xa nhau mấy ngày đi.”
“Thử xa nhau là sao?”
Lâm Huyền cười mỉm. Xa nhau thì chính là xa nhau đó, khó hiểu lắm à?
“Em sẽ don ra khỏi nhà.”
Lục Ngạn yên lặng không nói gì. Cô lại tướng anh không biết ý đồ của cô sao? Muốn anh dần dần quen với việc sống không có cô bên cạnh, sau đó triệt đế rời xa anh.
Nhưng mà Lục Ngạn có thế sống thiếu Lâm Huyền không? Có lẽ là được, trước kia thời gian anh gặp cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải anh vẫn sống tốt đấy sao?
“Anh thấy thế nào?”
Lâm Huyền dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lục Ngạn. Nếu như anh đồng ý, vậy thì…
“Không.”
Chỉ một từ thôi mà mọi hy vọng trong lòng Lâm Huyền bỗng tan thành mây khói. Giờ thì còn cách nào nữa không? Cô không hề muốn sống cạnh người không yêu mình như vậy mãi. Càng không muốn bị anh chơi đùa.
“Chúng ta là vợ chồng, em nói sống xa nhau là thế nào?”
Lục Ngạn đẩy tài liệu sang bên cạnh. Anh xoay người nhìn thằng vào mắt Lâm Huyền, như đang muốn nhìn thấy hết thảy những suy tính trong đầu cô.
Lâm Huyền lặng không nói gì cả. Ánh mắt của Lục Ngạn bây giờ rất bình thường, chỉ là cô cảm thấy có chút sợ hãi. Anh bê’ cô ngồi lên đùi mình, sau đó hôn nhẹ lên môi cô.
“Em muốn rời xa anh, phải không?”
“Em muốn ly hôn… Anh không yêu em.”
Lâm Huyền nói xong liền nhìn thẳng vào mắt anh, như chờ anh đáp lời. Nhưng một lúc sau Lục Ngạn vẫn không đả động gì, Lâm Huyền lại nói tiếp.
“Em rất muốn biết vì sao trước kia chúng ta lại lấy nhau? Nếu như không có cuộc hôn nhân này, chúng ta có thể đã có một cuộc sống êm đẹp bên người mình yêu.”
“Người em yêu trước kia chính là anh, bây giờ hai chúng ta không phải cũng sống tốt đấy sao?”
Lâm Huyền lắc đầu rồi cười mỉm. Nếu như thật sự sống tốt thì cô đã không viết quyển nhật kí kia. Người mình yêu không quan tâm mình, không yêu mình thì có gì tốt chứ?
Ánh mắt Lục Ngạn bỗng đỏ ngầu. Anh ôm lấy eo cô, hung bạo hôn lên môi cô. Lâm Huyền nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng đánh vào lưng anh.
Lục Ngạn nhả môi cô ra, sau đó lại rúc vào hõm cổ cô không ngừng cắn. Lâm Huyền che miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh gì ám muội.
Sau khi nhìn thấy vết cắn trên cổ Lâm Huyền đã đủ đỏ, trong lòng Lục Ngạn dường như rất vui vẻ.
“Đừng nói đến mấy chuyện đó nữa, tôi không thích nghe.”
Lục Ngạn bế Lâm Huyền ngồi xuống ghế bên cạnh sau đó đi ra khỏi phòng, chắc là đã đến giờ đi gặp đối tác.
Lâm Huyền lấy điện thoại ra soi vết đỏ trên cổ mình. Lục Ngạn đang làm gì thế này, chẳng lẽ cô phải mặc khăn choàng cổ để đi ra ngoài sao? Nếu bị người khác nhìn thấy thì cô biết nói thế nào chứ?
Lâm Huyền xấu hố cất điện thoại vào trong túi. Cô lấy áo khoác mặc vào, bây giờ thì đã che đi được vết hickey nhưng mặc áo khoác hoài cũng rất nóng, cũng không thể cứ như này mà đi ra ngoài được. Vậy nên Lâm Huyền bèn nhờ trợ lý của Lục Ngạn đi mua cho mình ít mỳ cay.
Một lát âu, đồ ăn được đưa tới tận cửa, Lâm Huyền vui vẻ ngồi ăn. Mấy hôm nay suy nghĩ quá nhiều mà cô đã quên mất niềm vui nho nhỏ này, sau này phải thường xuyên ăn đồ ăn ngon mới được.
Chưa đầy ba mươi phứt sau, Lục Ngạn đã về tới phòng. Tâm trạng của anh hình như không tốt lắm, ánh mắt nhìn cô cũng có phần khác đi.
“Em và Cảnh Khắc Liên là thanh mai trúc mã à?”
“Sao tự dung anh lại hỏi chuyện này? Em mất trí nhớ mà, quên cả rồi.”
“Em biết rồi. Mà cuôc hen với ai thế?”
Lục Ngạn lắc đầu không trả lời, thật ra là không muốn cô biết người mà lát nữa anh gặp là cảnh Khắc Liên, lỡ như cô lại đòi đi theo thì thì phải làm sao?
“Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Lục Ngạn vẫn chăm chú đọc tài liệu trên bàn, anh yên lặng chờ đợi Lâm Huyền nói.
“Hay là… chúng ta thử xa nhau mấy ngày đi.”
“Thử xa nhau là sao?”
Lâm Huyền cười mỉm. Xa nhau thì chính là xa nhau đó, khó hiểu lắm à?
“Em sẽ don ra khỏi nhà.”
Lục Ngạn yên lặng không nói gì. Cô lại tướng anh không biết ý đồ của cô sao? Muốn anh dần dần quen với việc sống không có cô bên cạnh, sau đó triệt đế rời xa anh.
Nhưng mà Lục Ngạn có thế sống thiếu Lâm Huyền không? Có lẽ là được, trước kia thời gian anh gặp cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải anh vẫn sống tốt đấy sao?
“Anh thấy thế nào?”
Lâm Huyền dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lục Ngạn. Nếu như anh đồng ý, vậy thì…
“Không.”
Chỉ một từ thôi mà mọi hy vọng trong lòng Lâm Huyền bỗng tan thành mây khói. Giờ thì còn cách nào nữa không? Cô không hề muốn sống cạnh người không yêu mình như vậy mãi. Càng không muốn bị anh chơi đùa.
“Chúng ta là vợ chồng, em nói sống xa nhau là thế nào?”
Lục Ngạn đẩy tài liệu sang bên cạnh. Anh xoay người nhìn thằng vào mắt Lâm Huyền, như đang muốn nhìn thấy hết thảy những suy tính trong đầu cô.
Lâm Huyền lặng không nói gì cả. Ánh mắt của Lục Ngạn bây giờ rất bình thường, chỉ là cô cảm thấy có chút sợ hãi. Anh bê’ cô ngồi lên đùi mình, sau đó hôn nhẹ lên môi cô.
“Em muốn rời xa anh, phải không?”
“Em muốn ly hôn… Anh không yêu em.”
Lâm Huyền nói xong liền nhìn thẳng vào mắt anh, như chờ anh đáp lời. Nhưng một lúc sau Lục Ngạn vẫn không đả động gì, Lâm Huyền lại nói tiếp.
“Em rất muốn biết vì sao trước kia chúng ta lại lấy nhau? Nếu như không có cuộc hôn nhân này, chúng ta có thể đã có một cuộc sống êm đẹp bên người mình yêu.”
“Người em yêu trước kia chính là anh, bây giờ hai chúng ta không phải cũng sống tốt đấy sao?”
Lâm Huyền lắc đầu rồi cười mỉm. Nếu như thật sự sống tốt thì cô đã không viết quyển nhật kí kia. Người mình yêu không quan tâm mình, không yêu mình thì có gì tốt chứ?
Ánh mắt Lục Ngạn bỗng đỏ ngầu. Anh ôm lấy eo cô, hung bạo hôn lên môi cô. Lâm Huyền nhắm chặt hai mắt, tay không ngừng đánh vào lưng anh.
Lục Ngạn nhả môi cô ra, sau đó lại rúc vào hõm cổ cô không ngừng cắn. Lâm Huyền che miệng lại để bản thân không phát ra âm thanh gì ám muội.
Sau khi nhìn thấy vết cắn trên cổ Lâm Huyền đã đủ đỏ, trong lòng Lục Ngạn dường như rất vui vẻ.
“Đừng nói đến mấy chuyện đó nữa, tôi không thích nghe.”
Lục Ngạn bế Lâm Huyền ngồi xuống ghế bên cạnh sau đó đi ra khỏi phòng, chắc là đã đến giờ đi gặp đối tác.
Lâm Huyền lấy điện thoại ra soi vết đỏ trên cổ mình. Lục Ngạn đang làm gì thế này, chẳng lẽ cô phải mặc khăn choàng cổ để đi ra ngoài sao? Nếu bị người khác nhìn thấy thì cô biết nói thế nào chứ?
Lâm Huyền xấu hố cất điện thoại vào trong túi. Cô lấy áo khoác mặc vào, bây giờ thì đã che đi được vết hickey nhưng mặc áo khoác hoài cũng rất nóng, cũng không thể cứ như này mà đi ra ngoài được. Vậy nên Lâm Huyền bèn nhờ trợ lý của Lục Ngạn đi mua cho mình ít mỳ cay.
Một lát âu, đồ ăn được đưa tới tận cửa, Lâm Huyền vui vẻ ngồi ăn. Mấy hôm nay suy nghĩ quá nhiều mà cô đã quên mất niềm vui nho nhỏ này, sau này phải thường xuyên ăn đồ ăn ngon mới được.
Chưa đầy ba mươi phứt sau, Lục Ngạn đã về tới phòng. Tâm trạng của anh hình như không tốt lắm, ánh mắt nhìn cô cũng có phần khác đi.
“Em và Cảnh Khắc Liên là thanh mai trúc mã à?”
“Sao tự dung anh lại hỏi chuyện này? Em mất trí nhớ mà, quên cả rồi.”