Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 1
Lâm Huyền yêu Lục Ngạn, yêu suốt nâm năm. Tinh yêu dó cuối cùng cũng có kết quả khi hai người tiến đến hôn nhân.
Lục Ngạn là con trai độc nhất của Lục gia, từ gia thế đến bề ngoài đều khiến người khác ngưỡng mộ. Nảm đó lấy anh, Lâm Huyền dã bị nhiều người mỉa mai là trèo cao.
Thật ra nói trèo cao cũng không đúng lâm. Lâm gia cũng là một nhà giàu có trong giới thượng lưu, tuy rằng không thế ngang hàng được với Lục gia nhưng cũng coi là có chút tiếng tăm.
Những điều trên xem chừng không quan trọng lầm, diều mà Lâm Huyền để tâm xưa nay vẳn là tình câm của Lục Ngạn.
Lục Ngạn không yêu cô, cô biết. Những tưởng sau khi kết hôn, quan hệ của hai người có thể tốt lên đôi chút, nhưng có lẽ Lâm Huyền đã nghĩ sai.
Suốt hai nãm hôn nhân, Lục Ngạn chưa từng xem cô là vợ của mình. Anh rất ít khi v”ẽ nhà, mà dẵu cho có về cũng tự nhốt mình trong phòng, không cho ai lại gần.
Anh càng lãnh đạm, người hầu trong nhà lại càng cháng xem cô ra gì. Ngay cả một người giúp việc cô cũng không thế sai bào.
Dần dà, địa vị của Lâm Huyền trong Lục gia ngày một sa sút. Hoặc có thế nói là cháng một ai xem Lảm Huyền là nữ chủ nhân của căn nhà này cả.
Thờ ra một hơi, Lâm Huyền từ ghế sofa đứng dậy. Xem ra đêm nay Lục Ngạn lại không về, có đợi đến nửa đêm cũng vô ích.
Đang định đi lẽn phòng ngủ, Lâm Huyẽn bị tiếng gõ cửa làm cho khựng lại.
Cốc! Cốc! Cốc!
‘Là Lục Ngạn?”
Lâm Huyên chạy nhanh vẽ phía cửa. tâm trạng trong phút chốc vui vẻ lẽn rất nhiêu. Mở cửa ra, đập vào mât cô là gương mặt anh tuấn. Từng có rất nhiều cô gái vl gương mặt này của anh mà trái tim loạn nhịp, trong đó có cô.
‘Anh đả vê. đè’ em đi nấu nước ấm.*
Tuy râng Lục Ngạn còn tinh táo nhung Lảm Huyẻn vẳn tinh ý nhận ra được mùi hương thoang thoảng của rượu.
‘Anh uống rượu sao?*
Không một câu đáp lời.
Lục Ngạn xua xua tay, tỏ ý cô đừng đụng vào người mình sau đó đi tháng lên tầng hai. Lâm Huyền quay người nhìn theo bóng lung cúa anh, cảm xúc trong lòng bòng chốc hỗn độn hơn bao giờ hết.
Cố lẽ ra nên sớm quen với tính cách của anh. Nhưng sao mỏi lãn nhìn thấy anh xa lạ thế này với mình, tim cô vản không thế khống chế được mà đau nhói.
Lâm Huyên lê từng bước chân chậm chạp trở vê phòng. Cô mở toang cửa sổ ra, đế gió lạnh ùa vào trong. Thời tiết ở thành phô này đặc biệt lạnh. Mùa hè cũng phá lệ mát mẻ hơn mọi nơi, dừng nói gl là mùa đông.
Lâm Huyên rất ghét lạnh, chi là bây giờ cô không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa dông nữa. Dầu sao thl ở trong Lục gia, cô vốn đã sông quanh năm với mùa đông.
ở đây thật lạnh, không có anh bên cạnh càng lạnh hơn. Cả một tòa nhà rộng lớn lại chẳng ai chịu nói chuyện với cô, xem chừng còn lạnh lẽo hơn cả tuyết trong ngày đông.
‘Năm đỏ anh dồng ý kết hôn với em, em còn tưởng là vl anh yêu em. Em thật ngu ngốc nhỉ, lại chẳng biết anh vl cha em nên mới làm thế.”
Lâm Huyên thở dài ra một hơi, tận sâu trong đáy lòng đã bât dầu chua chát.
‘Anh biết cha em sắp ra đi, anh sợ em không cố ai nương tựa. Cha mẹ đã mất, anh trai lại ở xa. Nếu như không có anh bên cạnh, em cũng không biết phải vượt qua những tháng ngày dó thế nào.”
‘Được ở bên anh đã là điêu may mắn, thê mà em còn ước ao nhận được tinh yêu của anh…“
Lâm Huyên thảm mắng chính mình một cảu, mày cũng thật là tham lam.
‘Đã có nhiều lãn em tự nhú đừng nén quan tâm đến anh nữa, nhưng em làm không được. E là chi khi em quên đi anh rỗi, em mới có thế buông bỏ.“
Có nhiêu lúc Lâm Huyên cũng khinh thường bán thản mình. Rốt cuộc là vì sao cô lại yêu anh đến thế? Cô hèn mọn níu giữ trái tim anh bằng mọi cách, lại chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt.
‘Em đã từng hỏi mình rằng nếu như biết trước anh không yêu em, em có lấy anh không? Có lẽ câu trẩ lời đã quá rõ ràng. Nếu như được chọn lại, em vản sẽ lấy anh.“
Lâm Huyên không buông bỏ được Lục Ngạn, đỏ là chấp niệm cả đời này của cô. Ngày nào còn nhln thây anh thi ngày đỏ trong lòng cô vần còn có anh, không thể thay đổi.
‘Nếu như cỏ thế quên đi anh thi tốt biết mây…”
Một câu nói bâng khuâng, Lâm Huyền lại không hề hay biết sẽ có một ngày cô thật sự quên đi anh, quên hết đoạn tình cảm đã dày vò cô suốt ngày này qua tháng nọ.
Sáng hôm sau, Lâm Huyên dậy từ sớm để phụ giúp dl Diệp nấu dồ ăn sáng. Dì Diệp này chẳng ưa gl cô, ngày nào cũng tìm đủ việc để gây khó dể cho cô.
Nhiêu lần Lâm Huyền muốn đuổi việc bà, lại nghĩ đến bà là người làm lâu năm ở Lục gia, nếu như đuổi đi không tránh khỏi khiến người khác bức xúc.
‘DI dọn đồ ăn ra ngoài bàn đi, để tôi lên phòng gọi anh ấy.*
‘Thiếu phu nhân, thiếu gia đẽm qua vê muộn. Cô là vợ của cậu ấy, đáng lẽ ra nên hiếu ý mà để cậu ây nghỉ ngơi một chút. Ai lại mới sáng sớm đã gọi dậy thế này?‘
Lâm Huyên đứng khựng lại một hôi lảu sau đó cẩn thận suy nghĩ. Cô mặc kệ những lởi lẽ khó nghe của di Diệp mà đi thẳng lên phòng của Lục Ngạn.
‘Lục Ngạn, anh đã tỉnh rồi chứ? Em vào được không?”
‘Có chuyện gì?” Âm thanh lãnh đạm từ trong phát ra, vừa nghe đã biết rất tỉnh táo.
‘Đồ ăn sáng đã được nấu xong, anh nên dùng bữa rồi.”
‘ừ:
Lâm Huyên đã quá quen với tính tinh này của Lục Ngạn. Cô đi vê tầng dưới sau đó ngôi vào bàn ăn.
Một lát sau, Lục Ngạn cuói cùng cũng đi xuống.
Lục Ngạn là con trai độc nhất của Lục gia, từ gia thế đến bề ngoài đều khiến người khác ngưỡng mộ. Nảm đó lấy anh, Lâm Huyền dã bị nhiều người mỉa mai là trèo cao.
Thật ra nói trèo cao cũng không đúng lâm. Lâm gia cũng là một nhà giàu có trong giới thượng lưu, tuy rằng không thế ngang hàng được với Lục gia nhưng cũng coi là có chút tiếng tăm.
Những điều trên xem chừng không quan trọng lầm, diều mà Lâm Huyền để tâm xưa nay vẳn là tình câm của Lục Ngạn.
Lục Ngạn không yêu cô, cô biết. Những tưởng sau khi kết hôn, quan hệ của hai người có thể tốt lên đôi chút, nhưng có lẽ Lâm Huyền đã nghĩ sai.
Suốt hai nãm hôn nhân, Lục Ngạn chưa từng xem cô là vợ của mình. Anh rất ít khi v”ẽ nhà, mà dẵu cho có về cũng tự nhốt mình trong phòng, không cho ai lại gần.
Anh càng lãnh đạm, người hầu trong nhà lại càng cháng xem cô ra gì. Ngay cả một người giúp việc cô cũng không thế sai bào.
Dần dà, địa vị của Lâm Huyền trong Lục gia ngày một sa sút. Hoặc có thế nói là cháng một ai xem Lảm Huyền là nữ chủ nhân của căn nhà này cả.
Thờ ra một hơi, Lâm Huyền từ ghế sofa đứng dậy. Xem ra đêm nay Lục Ngạn lại không về, có đợi đến nửa đêm cũng vô ích.
Đang định đi lẽn phòng ngủ, Lâm Huyẽn bị tiếng gõ cửa làm cho khựng lại.
Cốc! Cốc! Cốc!
‘Là Lục Ngạn?”
Lâm Huyên chạy nhanh vẽ phía cửa. tâm trạng trong phút chốc vui vẻ lẽn rất nhiêu. Mở cửa ra, đập vào mât cô là gương mặt anh tuấn. Từng có rất nhiều cô gái vl gương mặt này của anh mà trái tim loạn nhịp, trong đó có cô.
‘Anh đả vê. đè’ em đi nấu nước ấm.*
Tuy râng Lục Ngạn còn tinh táo nhung Lảm Huyẻn vẳn tinh ý nhận ra được mùi hương thoang thoảng của rượu.
‘Anh uống rượu sao?*
Không một câu đáp lời.
Lục Ngạn xua xua tay, tỏ ý cô đừng đụng vào người mình sau đó đi tháng lên tầng hai. Lâm Huyền quay người nhìn theo bóng lung cúa anh, cảm xúc trong lòng bòng chốc hỗn độn hơn bao giờ hết.
Cố lẽ ra nên sớm quen với tính cách của anh. Nhưng sao mỏi lãn nhìn thấy anh xa lạ thế này với mình, tim cô vản không thế khống chế được mà đau nhói.
Lâm Huyên lê từng bước chân chậm chạp trở vê phòng. Cô mở toang cửa sổ ra, đế gió lạnh ùa vào trong. Thời tiết ở thành phô này đặc biệt lạnh. Mùa hè cũng phá lệ mát mẻ hơn mọi nơi, dừng nói gl là mùa đông.
Lâm Huyên rất ghét lạnh, chi là bây giờ cô không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa dông nữa. Dầu sao thl ở trong Lục gia, cô vốn đã sông quanh năm với mùa đông.
ở đây thật lạnh, không có anh bên cạnh càng lạnh hơn. Cả một tòa nhà rộng lớn lại chẳng ai chịu nói chuyện với cô, xem chừng còn lạnh lẽo hơn cả tuyết trong ngày đông.
‘Năm đỏ anh dồng ý kết hôn với em, em còn tưởng là vl anh yêu em. Em thật ngu ngốc nhỉ, lại chẳng biết anh vl cha em nên mới làm thế.”
Lâm Huyên thở dài ra một hơi, tận sâu trong đáy lòng đã bât dầu chua chát.
‘Anh biết cha em sắp ra đi, anh sợ em không cố ai nương tựa. Cha mẹ đã mất, anh trai lại ở xa. Nếu như không có anh bên cạnh, em cũng không biết phải vượt qua những tháng ngày dó thế nào.”
‘Được ở bên anh đã là điêu may mắn, thê mà em còn ước ao nhận được tinh yêu của anh…“
Lâm Huyên thảm mắng chính mình một cảu, mày cũng thật là tham lam.
‘Đã có nhiều lãn em tự nhú đừng nén quan tâm đến anh nữa, nhưng em làm không được. E là chi khi em quên đi anh rỗi, em mới có thế buông bỏ.“
Có nhiêu lúc Lâm Huyên cũng khinh thường bán thản mình. Rốt cuộc là vì sao cô lại yêu anh đến thế? Cô hèn mọn níu giữ trái tim anh bằng mọi cách, lại chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt.
‘Em đã từng hỏi mình rằng nếu như biết trước anh không yêu em, em có lấy anh không? Có lẽ câu trẩ lời đã quá rõ ràng. Nếu như được chọn lại, em vản sẽ lấy anh.“
Lâm Huyên không buông bỏ được Lục Ngạn, đỏ là chấp niệm cả đời này của cô. Ngày nào còn nhln thây anh thi ngày đỏ trong lòng cô vần còn có anh, không thể thay đổi.
‘Nếu như cỏ thế quên đi anh thi tốt biết mây…”
Một câu nói bâng khuâng, Lâm Huyền lại không hề hay biết sẽ có một ngày cô thật sự quên đi anh, quên hết đoạn tình cảm đã dày vò cô suốt ngày này qua tháng nọ.
Sáng hôm sau, Lâm Huyên dậy từ sớm để phụ giúp dl Diệp nấu dồ ăn sáng. Dì Diệp này chẳng ưa gl cô, ngày nào cũng tìm đủ việc để gây khó dể cho cô.
Nhiêu lần Lâm Huyền muốn đuổi việc bà, lại nghĩ đến bà là người làm lâu năm ở Lục gia, nếu như đuổi đi không tránh khỏi khiến người khác bức xúc.
‘DI dọn đồ ăn ra ngoài bàn đi, để tôi lên phòng gọi anh ấy.*
‘Thiếu phu nhân, thiếu gia đẽm qua vê muộn. Cô là vợ của cậu ấy, đáng lẽ ra nên hiếu ý mà để cậu ây nghỉ ngơi một chút. Ai lại mới sáng sớm đã gọi dậy thế này?‘
Lâm Huyên đứng khựng lại một hôi lảu sau đó cẩn thận suy nghĩ. Cô mặc kệ những lởi lẽ khó nghe của di Diệp mà đi thẳng lên phòng của Lục Ngạn.
‘Lục Ngạn, anh đã tỉnh rồi chứ? Em vào được không?”
‘Có chuyện gì?” Âm thanh lãnh đạm từ trong phát ra, vừa nghe đã biết rất tỉnh táo.
‘Đồ ăn sáng đã được nấu xong, anh nên dùng bữa rồi.”
‘ừ:
Lâm Huyên đã quá quen với tính tinh này của Lục Ngạn. Cô đi vê tầng dưới sau đó ngôi vào bàn ăn.
Một lát sau, Lục Ngạn cuói cùng cũng đi xuống.