Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 24
Tống Thanh Ca nói xong liền rời khỏi. Lâm Huyền đương nhiên nghe ra được ý chính trong lời nói của Tống Thanh Ca.
Biết hai người tâm đầu ý hợp rồi, sao cứ gặp cô là lại khoe khoang vậy chứ!
Lâm Huyền vào phòng của Lục Ngạn, phát hiện anh không làm việc mà đang ngồi ở sô pha, mắt nhìn chằm chằm cô.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Huyền đi tới ngồi đối diện với Lục Ngạn, tò mò không biết có chuyện gì nghiêm trọng.
“Sao em lại yên lặng bỏ đi thế?”
“Yên lặng bỏ đi gì cơ?”
Lâm Huyền uống một ngụm trà đào, khó hiểu nhìn Lục Ngạn. Anh hỏi cứ không có đầu có đuôi như vậy thì cô làm sao mà trả lời?
“Họ nói em không xứng làm vợ của tôi mà em có thế im lặng vậy hả?”
Lục Ngạn bắt chéo chân, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Thì họ nói đúng mà. Em nên phản kháng như thê’ nào đây? Anh cũng đâu có yêu em.” 1
Lục Ngạn cụp mắt, anh thật sự không biết nên nói với cô thế nào nữa.
“Đi! Tôi dẫn em đi ăn trưa.”
Lâm Huyền gật gật đầu, nhắc đến ăn là cô lại vui vẻ rồi.
Lục Ngạn đưa Lâm Huyền tới một nhà hàng khá sang trọng.
“Ăn trưa thôi mà, anh dẫn em tới chỗ này làm gì chú?”
“Ăn ở bên ngoài không bằng ở đây.”
Lâm Huyền cũng không đôi co với Lục Ngạn nữa. Ăn chỗ nào cũng không quan trọng lắm, ngon là được rồi.
Cả hai ngồi vào bàn. Nhân viên từ trong bưng ra rất nhiều đồ ăn. Này là Lục Ngạn đặt trước rồi chứ nhỉ, làm sao mà nhanh thế đã nấu xong nhiều món kì công vậy được chứ?
“Ăn đi!”
Lâm Huyền gật đầu coi như đáp lời Lục Ngạn. Cô bắt đầu ăn từ món nọ đến món kia, trong lòng thầm tự cảm thấy thỏa mãn. Cô quyết định rồi, sau này trở thành phú bà cô nhất định phải mở một nhà hàng thật lớn mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền khẽ tự cười nhạo bản thân mình. Cô đúng là một con heo hết sức tham ăn, cả một ngày ngoài kế hoạch ly hôn kia ra cũng chỉ có ăn uống.
“Ngon đến thế à?”
“ừ.” Lâm Huyền gật đầu lia lịa đáp lời Lục Ngạn. Sau cùng còn cười tươi một cái.
“Sau này sẽ thường xuyên dẫn em đi ăn.”
Lục Ngạn cúi thấp đầu cho một miếng thịt nho nhỏ vào miệng thì Lâm Huyền bỗng nhiên vô thức thốt ra một câu khiến anh phải suy ngẫm.
“Thật ra cũng không cần phải vậy. Sau này ai mà biết chúng ta có còn là vợ chồng không chứ?”
“Ý em là sao cơ?”
Lục Ngạn cười cười khinh bỉ. Không hiểu sao anh lại nhớ tới những gì trước kia mình suy đoán. Lâm Huyền muốn rời khỏi anh, muốn ly hôn cùng anh!
“Em cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau cho lắm, muốn ở bên nhau lâu dài càng rất khó.”
Lâm Huyền làm gì phát hiện ra được tâm trạng Lục Ngạn đã có biến chuyển? Cô vẫn cứ vô tư nói ra những gì mình suy nghĩ sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào xử lý dĩa thịt kho trên bàn.
“Vì sao lại không hợp?”
“Chuyện này nói ra thì khá dài dòng một chút. Anh có thể tự tìm ra trong những cuộc trò chuyện của chúng ta mà.”
Lục Ngạn cụp mắt một cái. Anh từng vô tình nói ra điều gì khiến cô không vui sao? Vậy nên bây giờ cô mới cố ý nói như vậy, đế anh tự mình suy nghĩ?
“Lâm Huyền, tôi đã làm gì khiến em không vui à?”
Lục Ngạn lo lắng mong đợi câu trả lời từ phía Lâm Huyền. Không hiểu tại sao anh lại rất quan tâm đến cảm xúc của cô. Lỡ như cô thật sự chỉ vì một hành động nhỏ mà không quan tâm đến anh nữa, vậy thì…
Lâm Huyền ngớ ngẩn nhìn Lục Ngạn. Anh hình như rất để tâm đến vấn đề này thì phải, sao cứ xoáy vào một việc mà hỏi cô từ nãy tới giờ vậy?
“Không có.”
“Thật sự không có sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Biết hai người tâm đầu ý hợp rồi, sao cứ gặp cô là lại khoe khoang vậy chứ!
Lâm Huyền vào phòng của Lục Ngạn, phát hiện anh không làm việc mà đang ngồi ở sô pha, mắt nhìn chằm chằm cô.
“Có chuyện gì thế?” Lâm Huyền đi tới ngồi đối diện với Lục Ngạn, tò mò không biết có chuyện gì nghiêm trọng.
“Sao em lại yên lặng bỏ đi thế?”
“Yên lặng bỏ đi gì cơ?”
Lâm Huyền uống một ngụm trà đào, khó hiểu nhìn Lục Ngạn. Anh hỏi cứ không có đầu có đuôi như vậy thì cô làm sao mà trả lời?
“Họ nói em không xứng làm vợ của tôi mà em có thế im lặng vậy hả?”
Lục Ngạn bắt chéo chân, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Thì họ nói đúng mà. Em nên phản kháng như thê’ nào đây? Anh cũng đâu có yêu em.” 1
Lục Ngạn cụp mắt, anh thật sự không biết nên nói với cô thế nào nữa.
“Đi! Tôi dẫn em đi ăn trưa.”
Lâm Huyền gật gật đầu, nhắc đến ăn là cô lại vui vẻ rồi.
Lục Ngạn đưa Lâm Huyền tới một nhà hàng khá sang trọng.
“Ăn trưa thôi mà, anh dẫn em tới chỗ này làm gì chú?”
“Ăn ở bên ngoài không bằng ở đây.”
Lâm Huyền cũng không đôi co với Lục Ngạn nữa. Ăn chỗ nào cũng không quan trọng lắm, ngon là được rồi.
Cả hai ngồi vào bàn. Nhân viên từ trong bưng ra rất nhiều đồ ăn. Này là Lục Ngạn đặt trước rồi chứ nhỉ, làm sao mà nhanh thế đã nấu xong nhiều món kì công vậy được chứ?
“Ăn đi!”
Lâm Huyền gật đầu coi như đáp lời Lục Ngạn. Cô bắt đầu ăn từ món nọ đến món kia, trong lòng thầm tự cảm thấy thỏa mãn. Cô quyết định rồi, sau này trở thành phú bà cô nhất định phải mở một nhà hàng thật lớn mới được.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền khẽ tự cười nhạo bản thân mình. Cô đúng là một con heo hết sức tham ăn, cả một ngày ngoài kế hoạch ly hôn kia ra cũng chỉ có ăn uống.
“Ngon đến thế à?”
“ừ.” Lâm Huyền gật đầu lia lịa đáp lời Lục Ngạn. Sau cùng còn cười tươi một cái.
“Sau này sẽ thường xuyên dẫn em đi ăn.”
Lục Ngạn cúi thấp đầu cho một miếng thịt nho nhỏ vào miệng thì Lâm Huyền bỗng nhiên vô thức thốt ra một câu khiến anh phải suy ngẫm.
“Thật ra cũng không cần phải vậy. Sau này ai mà biết chúng ta có còn là vợ chồng không chứ?”
“Ý em là sao cơ?”
Lục Ngạn cười cười khinh bỉ. Không hiểu sao anh lại nhớ tới những gì trước kia mình suy đoán. Lâm Huyền muốn rời khỏi anh, muốn ly hôn cùng anh!
“Em cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau cho lắm, muốn ở bên nhau lâu dài càng rất khó.”
Lâm Huyền làm gì phát hiện ra được tâm trạng Lục Ngạn đã có biến chuyển? Cô vẫn cứ vô tư nói ra những gì mình suy nghĩ sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào xử lý dĩa thịt kho trên bàn.
“Vì sao lại không hợp?”
“Chuyện này nói ra thì khá dài dòng một chút. Anh có thể tự tìm ra trong những cuộc trò chuyện của chúng ta mà.”
Lục Ngạn cụp mắt một cái. Anh từng vô tình nói ra điều gì khiến cô không vui sao? Vậy nên bây giờ cô mới cố ý nói như vậy, đế anh tự mình suy nghĩ?
“Lâm Huyền, tôi đã làm gì khiến em không vui à?”
Lục Ngạn lo lắng mong đợi câu trả lời từ phía Lâm Huyền. Không hiểu tại sao anh lại rất quan tâm đến cảm xúc của cô. Lỡ như cô thật sự chỉ vì một hành động nhỏ mà không quan tâm đến anh nữa, vậy thì…
Lâm Huyền ngớ ngẩn nhìn Lục Ngạn. Anh hình như rất để tâm đến vấn đề này thì phải, sao cứ xoáy vào một việc mà hỏi cô từ nãy tới giờ vậy?
“Không có.”
“Thật sự không có sao?”
“Tất nhiên rồi.”