Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 11
Tối hôm đó, Lâm Huyền quyết định bắt đầu kế hoạch của mình.
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, cô tự nhủ mình phải diễn thật giống. Nếu như cách này có thế khiến Lục Ngạn chán ghét cô vậy thì thật tốt.
“Anh ăn món thịt kho này đi, là do chính tay em nấu đấy.”
“Ngày mai anh có đến công ty không? Em cũng muốn đi cùng.” Lâm Huyền gắp vào bát của Lục Ngạn một miếng thịt, tự nhiên đưa ra yêu cầu.
“Công ty nhiều thứ phức tạp, em đừng nên đến.” Lục Ngạn cảm thấy tối nay Lâm Huyền rất lạ, nhưng lạ ở đâu chính anh cũng không rõ.
“Em cứ muốn đến đó, anh nhất định phải đưa em đi cùng.” Lâm Huyền chóp chóp mắt làm nũng, trong lòng cô cũng thầm buồn nôn chính mình. Cô’ lên! Cuộc sống tươi đẹp đang chờ mày phía trước rồi.
Lục Ngạn không nói gì nữa, chỉ yên lặng ăn cơm.
Lâm Huyền coi sự im lặng đó là đồng ý nên cũng không nói gì nữa. Bước một đã hoàn thành rồi, vậy kế tiếp cô phải làm gì đây?
Sau khi ăn com xong, Lục Ngạn ngồi ở phòng khách xem tin tức. Lâm Huyền vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh cô’ gắng bắt chuyện.
“Hôm nay Tống Thanh Ca tới tìm em.”
“Anh không có gì muốn giải thích với em à?”
Lục Ngạn nhíu mi, giải thích gì cơ? Anh thì có liên quan gì tới Tống Thanh Ca chứ?
Lục Ngạn nhíu mi, giải thích gì cơ? Anh thì có liên quan gì tới Tống Thanh Ca chứ?
“Anh và cô ta từng hẹn hò à?” Lâm Huyền ăn một miếng táo, rất không quan tâm mà hỏi. Thật ra câu trả lời của anh ta là gì không quan trọng. Quan trọng là phải thể hiện được cô là một người phụ nữ hay ghen tuông vớ vấn. Đàn ông ấy à, chắc chắn ghét nhất là kiểu phụ nữ này.
“Ai nói với em chuyện này? Tôi hẹn hò với Tống Thanh Ca bao giờ?”
“Là dì Diệp ấy, với lại cả chị Tống kia hình như cũng có ý như vậy.”
Lục Ngạn có chút không nói nên lời với Lâm Huyền, sao cô có thể dễ tin người như thế?
“Chẳng lẽ ai nói gì em cũng tin à? Có khi người ta không có ý đó, em đừng hiếu lầm thế chứ?”
“Được. Được. Là em hiếu lầm, là em sai. Được chưa?” Lâm Huyền tức giận bỏ lên phòng. Chính mình thích Tống Thanh Ca còn không dám thừa nhận, trên đời này sao có thế có loại đàn ông như thế chứ?
[…]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền dậy từ rất sớm. Hôm nay cô phải đến công ty cùng Lục Ngạn, thực hiện bước thứ nhất của kế hoạch.
“Em định đi cùng thật sao?”
“ừ.” Lâm Huyền trả lời một cách rất chắc nịch. Cô vui vẻ ngồi lên xe thắt dây an toàn. Bình thường ở nhà có chút chán nản, bây giờ được ra ngoài đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
“Lâm Huyền, em rất lạ.”
“Lạ cái gì cơ?” Lâm Huyền cắn cắn môi, có khi nào cô bị phát hiện rồi không?
“Em trước kia không thích ra ngoài, tại sao bây giờ lại muốn cùng tôi tới công ty?” Lục Ngạn nhìn thẳng về phía trước, khó hiếu hỏi Lâm Huyền.
“Trước kia là trước kia, bây giờtôi mất trí nhớ rồi, cũng không chắc có phải là tôi của trước kia không nữa.” Lâm Huyền thở dài ra một hơi. Mất trí nhớ mà, sao có thể giống với trước kia được?
Cô trong quá khứ từng đau khổ vì tình, bây giờ không cần phải vậy nữa.
“Tôi muốn làm diễn viên.”
“ừ.” Lục Ngạn đáp lời cho qua, anh chỉ nghĩ đó là một lời bâng quơ của cô. Tính tình Lâm Huyền hướng ngoại, có lẽ sẽ không thích những thứ thế này. 1
“Lục Ngạn, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đi. Tôi muốn nghe.”
“Không kế.
Sau khi dọn đồ ăn lên bàn, cô tự nhủ mình phải diễn thật giống. Nếu như cách này có thế khiến Lục Ngạn chán ghét cô vậy thì thật tốt.
“Anh ăn món thịt kho này đi, là do chính tay em nấu đấy.”
“Ngày mai anh có đến công ty không? Em cũng muốn đi cùng.” Lâm Huyền gắp vào bát của Lục Ngạn một miếng thịt, tự nhiên đưa ra yêu cầu.
“Công ty nhiều thứ phức tạp, em đừng nên đến.” Lục Ngạn cảm thấy tối nay Lâm Huyền rất lạ, nhưng lạ ở đâu chính anh cũng không rõ.
“Em cứ muốn đến đó, anh nhất định phải đưa em đi cùng.” Lâm Huyền chóp chóp mắt làm nũng, trong lòng cô cũng thầm buồn nôn chính mình. Cô’ lên! Cuộc sống tươi đẹp đang chờ mày phía trước rồi.
Lục Ngạn không nói gì nữa, chỉ yên lặng ăn cơm.
Lâm Huyền coi sự im lặng đó là đồng ý nên cũng không nói gì nữa. Bước một đã hoàn thành rồi, vậy kế tiếp cô phải làm gì đây?
Sau khi ăn com xong, Lục Ngạn ngồi ở phòng khách xem tin tức. Lâm Huyền vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh cô’ gắng bắt chuyện.
“Hôm nay Tống Thanh Ca tới tìm em.”
“Anh không có gì muốn giải thích với em à?”
Lục Ngạn nhíu mi, giải thích gì cơ? Anh thì có liên quan gì tới Tống Thanh Ca chứ?
Lục Ngạn nhíu mi, giải thích gì cơ? Anh thì có liên quan gì tới Tống Thanh Ca chứ?
“Anh và cô ta từng hẹn hò à?” Lâm Huyền ăn một miếng táo, rất không quan tâm mà hỏi. Thật ra câu trả lời của anh ta là gì không quan trọng. Quan trọng là phải thể hiện được cô là một người phụ nữ hay ghen tuông vớ vấn. Đàn ông ấy à, chắc chắn ghét nhất là kiểu phụ nữ này.
“Ai nói với em chuyện này? Tôi hẹn hò với Tống Thanh Ca bao giờ?”
“Là dì Diệp ấy, với lại cả chị Tống kia hình như cũng có ý như vậy.”
Lục Ngạn có chút không nói nên lời với Lâm Huyền, sao cô có thể dễ tin người như thế?
“Chẳng lẽ ai nói gì em cũng tin à? Có khi người ta không có ý đó, em đừng hiếu lầm thế chứ?”
“Được. Được. Là em hiếu lầm, là em sai. Được chưa?” Lâm Huyền tức giận bỏ lên phòng. Chính mình thích Tống Thanh Ca còn không dám thừa nhận, trên đời này sao có thế có loại đàn ông như thế chứ?
[…]
Sáng hôm sau, Lâm Huyền dậy từ rất sớm. Hôm nay cô phải đến công ty cùng Lục Ngạn, thực hiện bước thứ nhất của kế hoạch.
“Em định đi cùng thật sao?”
“ừ.” Lâm Huyền trả lời một cách rất chắc nịch. Cô vui vẻ ngồi lên xe thắt dây an toàn. Bình thường ở nhà có chút chán nản, bây giờ được ra ngoài đúng là thoải mái hơn rất nhiều.
“Lâm Huyền, em rất lạ.”
“Lạ cái gì cơ?” Lâm Huyền cắn cắn môi, có khi nào cô bị phát hiện rồi không?
“Em trước kia không thích ra ngoài, tại sao bây giờ lại muốn cùng tôi tới công ty?” Lục Ngạn nhìn thẳng về phía trước, khó hiếu hỏi Lâm Huyền.
“Trước kia là trước kia, bây giờtôi mất trí nhớ rồi, cũng không chắc có phải là tôi của trước kia không nữa.” Lâm Huyền thở dài ra một hơi. Mất trí nhớ mà, sao có thể giống với trước kia được?
Cô trong quá khứ từng đau khổ vì tình, bây giờ không cần phải vậy nữa.
“Tôi muốn làm diễn viên.”
“ừ.” Lục Ngạn đáp lời cho qua, anh chỉ nghĩ đó là một lời bâng quơ của cô. Tính tình Lâm Huyền hướng ngoại, có lẽ sẽ không thích những thứ thế này. 1
“Lục Ngạn, kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đi. Tôi muốn nghe.”
“Không kế.