Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu nhân mất trí nhớ rồi - Chương 112
Trước mặt cô bây giờ là một người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo cũng đường hoàng.
“Lục tổng, đã lâu không gặp.”
“Tân tổng, đã lâu không gặp.” Lục Ngạn theo phép chào hỏi lại.
Lâm Huyền gật đầu với người đàn ông trước mắt sau đó nói nhỏ với Lục Ngạn rằng mình muốn đi sang nơi khác.
“Được, vậy em nhớ cấn thận đó.”
Lâm Huyền gật đầu. Cô đi tới một chiếc bàn cách khá xa với lối ra vào ngồi xuống thì bỗng có một cô gái từ xa tiến đến chào hỏi.
“Lục phu nhân, đã lâu không gặp.”
Lâm Huyền không biết người trước mặt là ai, bèn chỉ chào hỏi qua loa cho lấy lệ. Mắt thấy người tới ngày một đông, mà cô đứng một mình lại có hơi lạc quẻ. Lâm Huyền bèn nhân lúc mọi người đang chú ý đến phát biểu của Lục Ngạn trên sân khấu mà nhanh chóng chuồn khỏi hội trường.
Lâm Huyền đi ra ngoài hành lang khách sạn. Trời bây giờ đã chạng vạng, những ngôi sao trên trời ngày một càng sáng hơn. Lâm Huyền ngắm sao trên trời, an tĩnh cảm nhận không gian yên bình này.
Bỗng, Cảnh Khắc Liên từ sau lưng cô đi tới, trên tay còn cầm hai ly rượu. Anh đưa một ly tới trước mặt cô, ý bảo cô cầm lấy.
“ở bên trong ồn ào quá nên cô ra đây à?”
“Không có. Chỉ là tôi muốn ra đây mà thôi.”
Cảnh Khắc Liên gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Anh yên tĩnh ngắm sao cùng cô, thi thoảng lại uống một ngụm rượu.
“Cô không định uống một ít rượu à?”
“Tôi sợ sẽ say, vả lại rượu này cũng chẳng dễ uống một chút nào.” Lâm Huyền còn nhớ rõ vị nồng của nó, chỉ có khi không vui thì cô mới có gan uống nhiều. Nhưng hiện tại tâm trạng của cô rất tốt, vậy nên càng không muốn động tới.
Cảnh Khắc Liên cười nhạt. Anh quay người dựa vào lan can, ánh mắt nhìn cô không rời.
“Lâm Huyền, tôi xem bộ phim cô đóng rồi, cô diễn tốt lắm.”
“Mấy từ diễn tốt lắm này của anh nói ra thật là miễn cưỡng.” Lâm Huyền cong môi cười, không để ý đến lời khen lấy lệ kia của anh.
Đột nhiên, tay cô bị ai đó nắm lấy. Lâm Huyền quay người lại, phát hiện người đang nắm tay mình là Lục Ngạn.
“Anh còn tưởng là em đã bỏ về rồi đấy.” Lục Ngạn kéo cô về phía mình, ánh mắt dồn lên người cảnh Khắc Liên. 1
“Đã lâu không gặp.”
Lục Ngạn theo lệ gật đầu với cảnh Khắc Liên sau đó dẫn Lâm Huyền vào trong. Ngay sau đó, Lục Ngạn đi đâu cũng dắt cô theo mình, không cho cô rời khỏi tầm mắt.
“Em không phải là con nít đâu, sẽ không lạc. Anh đừng nắm tay em chặt thế chứ, mọi người đều đang nhìn đấy.” Lâm Huyền ngại ngùng nói nhỏ vào tai Lục Ngạn.
Trái lại với vẻ mặt ái ngại của Lâm Huyền, Lục Ngạn lại cực kì thản nhiên.
“Tinh cảm của Lục tổng và phu nhân đúng là khiến người khác ghen tỵ.” Một người đàn ông trung niên đi tới, ánh mắt đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt.
“Khiến Tô tổng chê cười rồi.”
“Tôi làm sao dám chê cười chứ. Người trẻ tuổi mà, thể hiện một chút tình cảm ra ngoài cũng không sao.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Huyền cuối cùng cũng có thế thả lỏng cơ thể. Cô mặc giày cao gót đã cả buổi nay, bây giờ bàn chân vô cùng đau nhức, đi một vài bước thôi Lâm Huyền đã cảm thấy đau vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngồi được vào xe, Lâm Huyền bèn tháo giày cao gót ra. Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang bàn chân sưng đỏ của cô, trong lòng bỗng có chút xót.
“Đau không?” Lục Ngạn cúi người xuống xoa nhẹ vào bàn chân cô, dịu dàng hỏi.
“Chúng… Chúng ta đang ở trong xe, anh đừng cúi người xuống, sẽ rất khó chịu.”
Lục Ngạn điều chính lại tư thế, chuyên tâm lái xe.
Về đến nhà, Lục Ngạn liền ngay lập tức bế Lâm Huyền lên phòng ngủ. Anh lấy dầu trong tủ ra nhẹ nhàng xoa lên chân cô.
“Còn đau không?”
Lâm Huyền lắc đầu. Cô yên tĩnh thưởng thức sự dịu dàng này Lục Ngạn, trong lòng vô cùng nhộn nhạo.
“Được rồi, em đỡ hơn rồi. Anh ngồi nghỉ một lát đi, để em đi thay đồ.”
Lâm Huyền đứng dậy định đi vào trong nhà tắm, không ngờ chỉ vừa mới cất bước thì cả người đã ngã xuống đất.
Lục Ngạn đỡ Lâm Huyền ngồi lên giường, còn mình thì mở tủ quần áo ra tìm một bộ đồ đưa tới cho cô.
“Em thay đồ ở đây đi, anh ra ngoài.”
“Lục tổng, đã lâu không gặp.”
“Tân tổng, đã lâu không gặp.” Lục Ngạn theo phép chào hỏi lại.
Lâm Huyền gật đầu với người đàn ông trước mắt sau đó nói nhỏ với Lục Ngạn rằng mình muốn đi sang nơi khác.
“Được, vậy em nhớ cấn thận đó.”
Lâm Huyền gật đầu. Cô đi tới một chiếc bàn cách khá xa với lối ra vào ngồi xuống thì bỗng có một cô gái từ xa tiến đến chào hỏi.
“Lục phu nhân, đã lâu không gặp.”
Lâm Huyền không biết người trước mặt là ai, bèn chỉ chào hỏi qua loa cho lấy lệ. Mắt thấy người tới ngày một đông, mà cô đứng một mình lại có hơi lạc quẻ. Lâm Huyền bèn nhân lúc mọi người đang chú ý đến phát biểu của Lục Ngạn trên sân khấu mà nhanh chóng chuồn khỏi hội trường.
Lâm Huyền đi ra ngoài hành lang khách sạn. Trời bây giờ đã chạng vạng, những ngôi sao trên trời ngày một càng sáng hơn. Lâm Huyền ngắm sao trên trời, an tĩnh cảm nhận không gian yên bình này.
Bỗng, Cảnh Khắc Liên từ sau lưng cô đi tới, trên tay còn cầm hai ly rượu. Anh đưa một ly tới trước mặt cô, ý bảo cô cầm lấy.
“ở bên trong ồn ào quá nên cô ra đây à?”
“Không có. Chỉ là tôi muốn ra đây mà thôi.”
Cảnh Khắc Liên gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Anh yên tĩnh ngắm sao cùng cô, thi thoảng lại uống một ngụm rượu.
“Cô không định uống một ít rượu à?”
“Tôi sợ sẽ say, vả lại rượu này cũng chẳng dễ uống một chút nào.” Lâm Huyền còn nhớ rõ vị nồng của nó, chỉ có khi không vui thì cô mới có gan uống nhiều. Nhưng hiện tại tâm trạng của cô rất tốt, vậy nên càng không muốn động tới.
Cảnh Khắc Liên cười nhạt. Anh quay người dựa vào lan can, ánh mắt nhìn cô không rời.
“Lâm Huyền, tôi xem bộ phim cô đóng rồi, cô diễn tốt lắm.”
“Mấy từ diễn tốt lắm này của anh nói ra thật là miễn cưỡng.” Lâm Huyền cong môi cười, không để ý đến lời khen lấy lệ kia của anh.
Đột nhiên, tay cô bị ai đó nắm lấy. Lâm Huyền quay người lại, phát hiện người đang nắm tay mình là Lục Ngạn.
“Anh còn tưởng là em đã bỏ về rồi đấy.” Lục Ngạn kéo cô về phía mình, ánh mắt dồn lên người cảnh Khắc Liên. 1
“Đã lâu không gặp.”
Lục Ngạn theo lệ gật đầu với cảnh Khắc Liên sau đó dẫn Lâm Huyền vào trong. Ngay sau đó, Lục Ngạn đi đâu cũng dắt cô theo mình, không cho cô rời khỏi tầm mắt.
“Em không phải là con nít đâu, sẽ không lạc. Anh đừng nắm tay em chặt thế chứ, mọi người đều đang nhìn đấy.” Lâm Huyền ngại ngùng nói nhỏ vào tai Lục Ngạn.
Trái lại với vẻ mặt ái ngại của Lâm Huyền, Lục Ngạn lại cực kì thản nhiên.
“Tinh cảm của Lục tổng và phu nhân đúng là khiến người khác ghen tỵ.” Một người đàn ông trung niên đi tới, ánh mắt đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt.
“Khiến Tô tổng chê cười rồi.”
“Tôi làm sao dám chê cười chứ. Người trẻ tuổi mà, thể hiện một chút tình cảm ra ngoài cũng không sao.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lâm Huyền cuối cùng cũng có thế thả lỏng cơ thể. Cô mặc giày cao gót đã cả buổi nay, bây giờ bàn chân vô cùng đau nhức, đi một vài bước thôi Lâm Huyền đã cảm thấy đau vô cùng.
Khó khăn lắm mới ngồi được vào xe, Lâm Huyền bèn tháo giày cao gót ra. Lục Ngạn đảo mắt nhìn sang bàn chân sưng đỏ của cô, trong lòng bỗng có chút xót.
“Đau không?” Lục Ngạn cúi người xuống xoa nhẹ vào bàn chân cô, dịu dàng hỏi.
“Chúng… Chúng ta đang ở trong xe, anh đừng cúi người xuống, sẽ rất khó chịu.”
Lục Ngạn điều chính lại tư thế, chuyên tâm lái xe.
Về đến nhà, Lục Ngạn liền ngay lập tức bế Lâm Huyền lên phòng ngủ. Anh lấy dầu trong tủ ra nhẹ nhàng xoa lên chân cô.
“Còn đau không?”
Lâm Huyền lắc đầu. Cô yên tĩnh thưởng thức sự dịu dàng này Lục Ngạn, trong lòng vô cùng nhộn nhạo.
“Được rồi, em đỡ hơn rồi. Anh ngồi nghỉ một lát đi, để em đi thay đồ.”
Lâm Huyền đứng dậy định đi vào trong nhà tắm, không ngờ chỉ vừa mới cất bước thì cả người đã ngã xuống đất.
Lục Ngạn đỡ Lâm Huyền ngồi lên giường, còn mình thì mở tủ quần áo ra tìm một bộ đồ đưa tới cho cô.
“Em thay đồ ở đây đi, anh ra ngoài.”